Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-2232
Chương 2232: “Anh...
Lỗ Duy Cường che mặt, vẻ mặt dữ tợn tới cực hạn. Anh ta rất được Uống Vĩ Thành coi trọng, nhưng so với Hùng Tứ Hải thì kém không ít.
Hơn nữa cho dù thế nào anh ta cũng không ngờ tới, Hùng Tứ Hải trong ngày thường nước sông không phạm nước giếng, sao hôm nay không nể mặt như thế.
Uông Khải Trạch vốn lộ vẻ mặt tàn nhẫn, lúc này không khỏi trắng bệch.
Anh ta trợn mắt há miệng nhìn cảnh tượng này, cho dù thế nào đều không ngờ tới, hai đại chiến tướng dưới tay Uông Vĩ Thành, sẽ vì Bùi Nguyễn Minh mà quậy tới mức độ này.
Hơn nữa Hùng Tứ Hải luôn miệng gọi Bùi Nguyên Minh là cậu Bùi?
Anh xứng sao?
Lúc này, Uông Khải Trạch nghiến răng.
Tuy anh ta không rõ vì sao giẫm lên Bùi Nguyên Minh lại khó khăn như thế, nhưng lúc này anh ta không dám lắm miệng.
Bởi vì anh ta biết rõ, chỉ cần lắm miệng, một cái tát của Hùng Tứ Hải sẽ tát lên trên mặt anh ta.
Sắc mặt Lỗ Duy Cường lại càng âm trầm hơn, lúc này phẫn nộ quát: "Hùng Tử Hải, anh đừng khinh người quá đáng!” “Anh nghĩ rằng tôi thực sự sợ anh sao?"
Lúc này Lỗ Duy Cường ước gì có thể trực tiếp ra tay, đánh Bùi Nguyễn Minh rồi nói sau.
Nhưng nghĩ tới danh hiệu chiến tướng số một, chiến lực hoành hành không sợ của Hùng Tứ Hải, anh ta vẫn có chút sợ hãi.
Quan trọng nhất chính là, tối nay là tiệc tối đáp tạ của Long Môn phân hội thủ đô, là lần đầu tiên phân hội trưởng tấn nhiệm xuất hiện trước mặt mọi người.
Một khi gây chuyện ở đây bị phân hội trưởng biết, Lỗ Duy Cường anh ta sẽ không có tiền đồ.
Lúc này sắc mặt Lỗ Duy Cường thay đổi mấy lần xong, giọng nói và vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tôi không đánh trả, không phải vì Lỗ Duy Cường tôi sợ Hùng Tứ Hải anh!” “Đơn thuần là vì tôi không muốn người ngoài nhìn thấy anh em nhà mình ra tay!” “Hùng Tứ Hải đầu óc anh bị nước vào sao? Vậy mà đụng đến tôi?” “Bốp bốp bốp...
Hùng Tứ Hải thuận tay tát thêm mấy cái nữa, đánh Lễ Duy Cường mắt nổ đom đóm, khóe miệng chảy máu, mắt gấu mèo xuất hiện. “Người ngoài?” “Cậu Bùi còn thân hơn ba ruột tôi!” “Theo tôi, người nào dám đắc tội cậu Bùi, thì chính là đắc tội Hùng Tứ Hải tôi!”
Lúc này Hùng Tứ Hải cảm thấy tâm trạng vui sướng.
Nếu là ngày thường, anh ta chẳng muốn trêu chọc Lỗ Duy Cường.
Dù sao tất cả mọi người đều là thuộc hạ dưới trướng Uông Vĩ Thành, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, không cần thiết phải gây chuyện.
Nhưng tên Lỗ Duy Cường này dám trêu chọc Bùi Nguyễn Minh.
Hùng Tứ Hải biết rất rõ thân phận của Bùi Nguyên
Minh, loại cơ hội ôm đùi này sao có thể bỏ qua? Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại
Sắc mặt Lỗ Duy Cường lúc trắng lúc xanh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hùng Tứ Hải, anh luôn mồm gọi một tên ở rể là cậu Bùi, còn ra mặt thay cậu ta, anh có nghĩ tới làm vậy đáng không?”
Lúc này Lỗ Duy Cường thực sự tức giận tới mức toàn thân run lẩy bẩy, nhưng mà anh ta vẫn tràn ngập tự tin.
Anh ta cảm thấy Hùng Tứ Hải nhất định là nghĩ sai thân phận của Bùi Nguyên Minh, mới có thể ra mặt thay Bùi Nguyên Minh.
Chỉ cần biết rõ Bùi Nguyễn Minh chỉ là một tên ở rể, Hùng Tứ Hải sẽ biết kế tiếp nên làm thế nào.
Dù sao giúp người ra mặt thì phải nhìn đối tượng. Chỉ là một tên ở rể, có giá trị ra mặt sao?”
Hùng Tứ Hải lạnh lùng nói: “Lỗ Duy Cường, ông đây nói cho cậu biết, chỉ cần cậu Bùi mở miệng, cái mạng này tôi cũng không cần!” “Chỉ cần cậu Bùi gật đầu, tôi cũng có thể lấy đầu cậu xuống!" “Tôi nói cho cậu biết, cậu luồn lên nhảy xuống trước mặt cậu Bùi, nếu bị phó hội trưởng Uông biết rõ, ông ấy sẽ tự tay phế bỏ cậu!”
Rất rõ ràng, Hùng Tử Hải hiểu rõ Uông Vĩ Thành lúc trước vô cùng oai phong, lúc này ở trước mặt Bùi Nguyên Minh đã sớm quỳ.
Nếu Uông Vĩ Thành biết rõ hành vi việc làm của Lỗ Duy Cường lúc này, có lẽ sẽ giảm chết anh ta, không khách sáo một chút nào.
Lỗ Duy Cường che mặt, vẻ mặt dữ tợn tới cực hạn. Anh ta rất được Uống Vĩ Thành coi trọng, nhưng so với Hùng Tứ Hải thì kém không ít.
Hơn nữa cho dù thế nào anh ta cũng không ngờ tới, Hùng Tứ Hải trong ngày thường nước sông không phạm nước giếng, sao hôm nay không nể mặt như thế.
Uông Khải Trạch vốn lộ vẻ mặt tàn nhẫn, lúc này không khỏi trắng bệch.
Anh ta trợn mắt há miệng nhìn cảnh tượng này, cho dù thế nào đều không ngờ tới, hai đại chiến tướng dưới tay Uông Vĩ Thành, sẽ vì Bùi Nguyễn Minh mà quậy tới mức độ này.
Hơn nữa Hùng Tứ Hải luôn miệng gọi Bùi Nguyên Minh là cậu Bùi?
Anh xứng sao?
Lúc này, Uông Khải Trạch nghiến răng.
Tuy anh ta không rõ vì sao giẫm lên Bùi Nguyên Minh lại khó khăn như thế, nhưng lúc này anh ta không dám lắm miệng.
Bởi vì anh ta biết rõ, chỉ cần lắm miệng, một cái tát của Hùng Tứ Hải sẽ tát lên trên mặt anh ta.
Sắc mặt Lỗ Duy Cường lại càng âm trầm hơn, lúc này phẫn nộ quát: "Hùng Tử Hải, anh đừng khinh người quá đáng!” “Anh nghĩ rằng tôi thực sự sợ anh sao?"
Lúc này Lỗ Duy Cường ước gì có thể trực tiếp ra tay, đánh Bùi Nguyễn Minh rồi nói sau.
Nhưng nghĩ tới danh hiệu chiến tướng số một, chiến lực hoành hành không sợ của Hùng Tứ Hải, anh ta vẫn có chút sợ hãi.
Quan trọng nhất chính là, tối nay là tiệc tối đáp tạ của Long Môn phân hội thủ đô, là lần đầu tiên phân hội trưởng tấn nhiệm xuất hiện trước mặt mọi người.
Một khi gây chuyện ở đây bị phân hội trưởng biết, Lỗ Duy Cường anh ta sẽ không có tiền đồ.
Lúc này sắc mặt Lỗ Duy Cường thay đổi mấy lần xong, giọng nói và vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tôi không đánh trả, không phải vì Lỗ Duy Cường tôi sợ Hùng Tứ Hải anh!” “Đơn thuần là vì tôi không muốn người ngoài nhìn thấy anh em nhà mình ra tay!” “Hùng Tứ Hải đầu óc anh bị nước vào sao? Vậy mà đụng đến tôi?” “Bốp bốp bốp...
Hùng Tứ Hải thuận tay tát thêm mấy cái nữa, đánh Lễ Duy Cường mắt nổ đom đóm, khóe miệng chảy máu, mắt gấu mèo xuất hiện. “Người ngoài?” “Cậu Bùi còn thân hơn ba ruột tôi!” “Theo tôi, người nào dám đắc tội cậu Bùi, thì chính là đắc tội Hùng Tứ Hải tôi!”
Lúc này Hùng Tứ Hải cảm thấy tâm trạng vui sướng.
Nếu là ngày thường, anh ta chẳng muốn trêu chọc Lỗ Duy Cường.
Dù sao tất cả mọi người đều là thuộc hạ dưới trướng Uông Vĩ Thành, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, không cần thiết phải gây chuyện.
Nhưng tên Lỗ Duy Cường này dám trêu chọc Bùi Nguyễn Minh.
Hùng Tứ Hải biết rất rõ thân phận của Bùi Nguyên
Minh, loại cơ hội ôm đùi này sao có thể bỏ qua? Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại
Sắc mặt Lỗ Duy Cường lúc trắng lúc xanh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hùng Tứ Hải, anh luôn mồm gọi một tên ở rể là cậu Bùi, còn ra mặt thay cậu ta, anh có nghĩ tới làm vậy đáng không?”
Lúc này Lỗ Duy Cường thực sự tức giận tới mức toàn thân run lẩy bẩy, nhưng mà anh ta vẫn tràn ngập tự tin.
Anh ta cảm thấy Hùng Tứ Hải nhất định là nghĩ sai thân phận của Bùi Nguyên Minh, mới có thể ra mặt thay Bùi Nguyên Minh.
Chỉ cần biết rõ Bùi Nguyễn Minh chỉ là một tên ở rể, Hùng Tứ Hải sẽ biết kế tiếp nên làm thế nào.
Dù sao giúp người ra mặt thì phải nhìn đối tượng. Chỉ là một tên ở rể, có giá trị ra mặt sao?”
Hùng Tứ Hải lạnh lùng nói: “Lỗ Duy Cường, ông đây nói cho cậu biết, chỉ cần cậu Bùi mở miệng, cái mạng này tôi cũng không cần!” “Chỉ cần cậu Bùi gật đầu, tôi cũng có thể lấy đầu cậu xuống!" “Tôi nói cho cậu biết, cậu luồn lên nhảy xuống trước mặt cậu Bùi, nếu bị phó hội trưởng Uông biết rõ, ông ấy sẽ tự tay phế bỏ cậu!”
Rất rõ ràng, Hùng Tử Hải hiểu rõ Uông Vĩ Thành lúc trước vô cùng oai phong, lúc này ở trước mặt Bùi Nguyên Minh đã sớm quỳ.
Nếu Uông Vĩ Thành biết rõ hành vi việc làm của Lỗ Duy Cường lúc này, có lẽ sẽ giảm chết anh ta, không khách sáo một chút nào.
Bình luận facebook