Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2461-2470
Bùi Nguyên Minh nhàn nhạt mở lời “Vậy thì thế nào?”
“Thật ngại quá, tôi còn muốn vào từ được nhìn xem có thể đem nạn nhân cùng Đổ Vương ra ngoài hay không?”
“Chỉ cần có thể cứu người, tôi tình nguyện trả giá cùng Đổ Vương”
Bùi Nguyên Mình đảo mặt nhìn xung quanh, sau đó nhanh chóng rời đi. Nhìn theo bóng lưng đối phương, Tô Phúc Lâm đốt điếu xì gà, phả ra vòng khói.
“Người trẻ tuổi, tôi nể tình xem cùng bằng vai phải lứa, nói chuyện đàng hoàng với cậu. Kết quả cậu nóng nảy ngông cuồng, tự cho mình là nhất, không biết trời cao đất dày. Đây là cậu ép tôi phải ra tay dạy dỗ lại cậu! Cho cậu biết núi cao sẽ còn núi cao hơn!”
Bất giác, dáng vẻ dịu dàng nho nhã của Tô Phúc Lâm trong nháy mắt liền biến mất. Bùi Nguyễn Minh híp mắt, hứng thú nhìn đối phương.
“Tô đại sự muốn đánh nhau với tôi sao?” “Không phải đánh nhau, mà chỉ đơn thuần là dạy dỗ”.
Tô Phúc Lâm vung tay ra hiệu, bên cạnh liền xuất hiện một cô gái dáng vẻ vô cùng lạnh lùng, gương mặt tinh xảo.
“Lý Nhã Kỳ, để Bùi Nguyên Minh ở đây suy nghĩ kĩ càng. Khi nào cậu ta chịu giao ra trích huyết trấn tà bí thuật, sau đó đồng ý gia nhập với chúng ta thì mới để Bùi Nguyên Minh rời đi”.
Dứt lời, Tô Phúc Lâm lộ ra nụ cười dịu dàng, quay lưng rời đi Bùi Nguyên Minh vừa tiến về phía trước liền bị Lý Nhã Kỳ vươn tay ngăn cản.
“Anh Bùi, cảm phiền anh dừng bước. Muốn rời khỏi đây, anh nhất định phải đáp ứng điều kiện của Tô đại sự”.
“Cô nghĩ có thể ngăn được tôi sao?”
Bùi Nguyên Minh nhếch môi. Lý Nhã Kỳ nghe vậy khẽ cười, vung tay lộ ra vài lá bùa màu vàng. Đồng thời tay phải cô rút ra kiểm gỗ đào, híp mắt nhìn anh.
“Thuật phong thủy, không những cứu người, còn có thể giết người. Thứ mà tôi luyện chính là Sát Nhân Thuật, anh có quyền thử để xem mình rời đi được hay không?
Thời điểm ca hai đang lời qua tiếng lại, đệ tử Nhật Quá thuộc nhà họ Tô liền tiến vào. Trên tay bọn họ đều cầm sẵn kiếm gỗ đào, bao vây Bùi Nguyên Minh. Anh vẫn thong thả tiến lên phía trước, vẻ mặt bình thản.
Lý Nhã Kỳ dùng kiếm gỗ đào gõ vào bùa, ba lá bùa đồng loạt bốc cháy, khí tràng mạnh mẽ trong nháy mắt liền lan khắp bốn phương. Cô cúi đầu, bắt đầu niệm chú.
“Lâm Binh Đấu Giả Giai Hàng.” Đùng!
Lời cuối còn chưa kịp nói ra, Bùi Nguyên Minh trong chớp mắt đã xuất hiện ngay trước mặt cô, giáng xuống gò má đối phương cú tát như trời giáng. Đoạn chú mà Lý Nhã Kỳ niệm trong ngay lập tức bị đứt đoạn, thân thể bị văng ra phía xa.
Chứng kiến cảnh tượng này, đệ tử Nhật Quán đồng loạt biến sắc, nhanh chóng vung kiếm gỗ đào, lao về phía Bùi Nguyên Minh. Anh dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tại chạm vào từng người, chẳng mấy chốc đã nghe thấy tiếng bốp bốp thanh thúy vang lên, đối phương còn chưa kịp thi triển pháp lực đã phải ôm lấy gò má, khuyu gối té xuống.
Lý Nhã Kỳ làm sao có thể cam lòng. Cô nhặt kiếm lên, lần thứ hai đánh trực diện Bùi Nguyên Minh. Lần này, cô đã sớm niệm chú ngay từ khi bắt đầu, khí tràng trên thanh kiếm bấy giờ mãnh liệt như gió lốc.
- -----------------
Âm!
Không chờ Lý Nhã Kỳ vung kiếm chém xuống thì Bùi Nguyên Minh đã công chân, theo phản xạ đá mạnh vào người cô. Trong nháy mắt, thân thể Lý Nhã Kỳ mất đà đập vào kệ sách, đau đến mức không bò dậy nổi. Không chỉ vậy, thanh kiếm trong tay cô cũng gãy làm hai.
Gương mặt Lý Nhã Kỳ xám ngoét, hoàn toàn không tin được chuyện đang diễn ra trước mắt. Bùi Nguyên Minh chẳng hề liếc mắt nhìn đến bốn người kia, từng bước đi ra ngoài. Anh đi thẳng đến chỗ Tô Phúc Lâm, động tác nhanh đến mức đám đệ tử không tài nào phản ứng kịp.
Chờ đến khi bọn họ nhận thức mọi chuyện thì Bùi Nguyên Minh đã vươn tay chặn đường Tô Phúc Lâm mất rồi. Tô Phúc Lâm đang cầm trong tay la bàn phong thủy, thời điểm ngẩng đầu nhìn thấy Bùi Nguyễn Minh liền sửng sốt.
“Tô đại sự, thật ngại quá. Trái đất quả nhiên rất tròn, để chúng ta gặp lại nhau nữa rồi”
Bùi Nguyên Minh vung tay, đám đệ tử đều loạng choạng ngã ra sau, Anh lộ ra nụ cười thân thiết, nhìn chằm chằm Tô Phúc Lâm. Đối phương vô cùng bất ngờ, không nghĩ đến ngay cả học trò cưng Lý Nhã Kỳ cũng chẳng ngăn nổi Bùi Nguyên Minh. Tô Phúc Lâm nhìn anh, thanh âm lạnh như băng..
“Cậu muốn gì?”.
“Không muốn gì cả. Chỉ là, tôi muốn nói cho ông biết, tôi đánh cược Hòa Thanh Phong chắc chắn sẽ liên lạc với tôi. Nếu ông muốn hại chết đối phương, tôi sẽ không cứu Hòa Thanh Phong. Nhưng ông đoán xem, nếu như vậy thì đến lúc ấy liệu ông có toàn mạng bước ra khỏi Las Vegas không?”
“Khốn khiếp! Cậu dám càn rỡ nói với tôi những lời như vậy hả? Bùi Nguyên Minh, tôi nói cho cậu biết.”
Tô Phúc Lâm giận tím mặt, đầu ngón tay run rẩy chỉ vào mặt anh. Bùi Nguyên Minh không hề nao núng, ngay lập tức tát vào mặt Tô Phúc Lâm. Thanh âm đầy vang dội, Bùi Nguyên Minh nhàn nhạt mở lời..
“Ngại quá, tôi không muốn phí lời với ông chút nào. Tốt nhất ông nên suy nghĩ cho kĩ, nên nói lời gì ra cho êm tai dễ nghe ấy”.
Dứt lời, Bùi Nguyên Minh lập tức đi thẳng về phía nhà tổ. Tô Phúc Lâm đau đớn bưng lấy gò má, vài giây đầu còn sững sờ nhưng sau đó liền ngẩng đầu cười to, đôi mắt tràn ngập bản độc. Ông ta lập tức lấy điện thoại, liên lạc với sự Tuệ Lan.
“Mọi chuyện trở nên phiền phức rồi. Tên Bùi Nguyên Minh kia đi tới nhà tổ, nói không chừng có thể cứu được Hòa Thanh Phong”
“Cứ việc để hắn đi, chết ở nơi ấy càng tốt. Không chết thì tôi sẽ thu xếp người tiễn hắn đi một đoạn. Chỉ cần ông đảm bảo nhà họ Hòa không có bất kì ai chết. Đợi đến khi tôi chấp chưởng, nhất định không thiếu chỗ tốt dành cho ông”
Nhà tổ, âm khí trùng trùng. Bùi Nguyễn Minh vừa bước vào liền nhìn thấy vài tên vệ sĩ nhưng đều sớm chìm vào hôn mê. Sau khi xác định những người này hoàn toàn không hề nguy hiểm đến tính mạng, anh không chậm trễ thêm nữa, càng tiến sâu vào trong.
Kiến trúc cũ kĩ, bám đầy bụi mờ, không gian không chỉ rộng còn quạnh quẽ. Bên trong đen ngòm, như họng của loài dã thsg vậy, có thể sẵn sàng nuốt chửng mọi thứ bất kì lúc nào. Bùi Nguyễn Minh đảo mắt nhìn quanh, trong lòng không khỏi khâm phục Hòa Thanh Phong. Nửa đêm bị Tô Phúc Lâm kích động, vậy mà vẫn dám đi vào.
Hiện tại không biết ông ta sống chết thế nào rồi. Rầm! Rầm! Rầm!
Thanh âm từ bên trong truyền đến, Bùi Nguyên Minh không hề chần chữ, đẩy cửa rảo bước thật nhanh.
Vừa đặt chân vào nhà tổ, luồng khí lạnh lẽo đã phả vào người Tô Phúc Lâm. Cảm giác hệt như giữa mùa hè lại bất ngờ bị trận mưa trút xuống, không khỏi rùng mình. Sân bên trong khá nhỏ nhưng người lại nằm muốn chật ních. Bọn họ thoi thóp, nằm giữa ranh giới sinh tử.
Bùi Nguyên Minh nhìn những người này, bọn họ không ngừng giãy dụa muốn bò ra ngoài nhưng chỉ nơi cửa lớn một khoảng thời liền ngừng lại. Anh muốn đi qua kiểm tra tình hình, đột nhiên từ xa vọng đến thanh âm yếu ớt.
“Cậu Bùi...”
Bùi Nguyễn Minh khựng lại, quay đầu nhìn về phía trong góc. Hòa Thanh Phong chật vật tựa lưng vào tường, xung quanh la liệt xác chết, xem chừng là do đối phương ra tay. Anh ngồi xổm. xuống, thấp giọng hỏi.
“Sao ông lại bị dồn đến bước đường này cơ chứ?”
“Tin nhầm kẻ xấu, cho rằng cái tên Tô Phúc Lâm kia thật sự có thể giải quyết được mọi thứ. Không ngờ tới trận pháp do hắn bày ra, sau khi xảy ra vấn đề liền nhanh chân chuồn đi mất. Những người còn lại đều bị mắc kẹt, không thể ra ngoài”
“Gặp quỷ che mắt?”.
Trong không khí mang theo làn hương gây ảo giác cho nên đám người Hòa Thanh Phong chỉ có thể quanh quẩn ở đây. Hòa Thanh Phong mím môi sắc mặt tái nhợt kể lại sự tình..
“Không những vậy, con quỷ ấy còn vô cùng hung hăng. Chúng tôi căn bản không đủ sức đấu lại nó, còn bị nó sai khiến tự chém giết lẫn nhau”.
Hòa Thanh Phong thật sự đã xem nhẹ đối phương. Thậm chí giờ đây ông còn lo lắng về việc ngay cả Bùi Nguyên Minh cũng khó mà giải quyết cục diện hỗn loạn trước mắt..
“Cậu Bùi, chỉ cần cậu giúp tôi thoát khỏi nhà tổ, cả đời này mạng tôi đều thuộc về cậu” “Chay cái gì mà chạy? Mọi thứ, cũng nên kết thúc rồi”.
Bùi Nguyễn Minh nhàn nhạt trả lời, cắn vào ngón trỏ khiến đầu ngón tay rỉ máu Hòa Thanh Phong sợ khiếp vía, cuống quýt trả lời.
“Cậu Bùi, con quỷ này hung hăng lắm, không dễ đối phó đâu. Hay là trước mắt chúng ta cứ rời khỏi đây rồi tính tiếp? Tôi có thể..”
Tuy nhiên, chưa kịp nói hết câu thì Hòa Thanh Phong đã cứng cả miệng, trợn mắt há mồm nhìn Bùi Nguyên Minh. Đối phương búng tay, máu ngay lập tức nhỏ xuống. Máu nhanh chóng lan ra, tiếng khóc trẻ con ầm ĩ trong nháy mắt liền biến mất.
Âm!
Đền thờ vốn luôn đung đưa giữa không trung roi xuống đất vỡ tan. Thậm chí bọn họ có thể thấy bóng người từ trong nhà tổ thoát ra, chạy về phía cửa nhanh như bay. . Chương mới nhất tại _ TRÙMtruyệ n. co m _
“Vậy là...xong rồi sao?”
Hòa Thanh Phong trưng ra biểu cảm khó mà tin nổi. Tô Phúc Lâm bày ra thiên la địa võng vẫn không thể khuất phục được con quỷ kia, Bùi Nguyễn Minh vậy mà chỉ cần búng tay một cái liền đuổi được ngay?
“Đi được chưa?”
Bùi Nguyên Minh xoay người rảo bước. Hòa Thanh Phong nhanh chóng đứng dậy theo sau, chẳng mấy chốc bọn họ đã đến hoa viên. Trong khoảnh khắc, ông nhìn thấy nhà tổ đã khôi phục lại bình thường. Ông nhanh chóng lay tỉnh những người còn chìm trong cơn mê, bọn họ lảo đảo, chống đỡ thân thể đi theo Bùi Nguyên Minh.
Lúc bấy giờ, có một bóng đen đang liên tục ra tay đấu với Bùi Nguyên Minh. Anh vung tay, liên tục ra quyền, trực tiếp khiến cho đối phương ngã xuống đất, dáng vẻ vô cùng thống khổ. Bùi Nguyên Minh vẫn không chịu ngừng tay, trực tiếp giẫm xuống chân phải của đối phương.
Răng rắc! "A!"
Thanh âm xương vỡ vụn vang lên giòn tan xen lẫn tiếng thét thẩu trời. Bóng dáng đối phương dần hiện rõ ràng, trang phục cổ xưa, da dẻ cháy đen, thân thể mang mùi thối rữa, trông dáng vẻ giống như khỉ vậy. Đối phương giãy dụa, thanh âm bập bẹ chữ được chữ không lên tiếng nguyền
rúa.
“Chết tiệt! Chết tiệt! Dám làm hỏng chuyện tốt của tao! Còn không mau thả tạo ra, bằng không tạo sẽ giết cả nhà mày!
Đối phương cho dù đã bị đánh đến mức này vẫn lộ ra dáng vẻ hung thần ác sát. Bùi Nguyên Minh mặc kệ tiếng lải nhải vo ve bên tai, trực tiếp giẫm xuống khiến chân còn lại nứt xương gãy hắn.
"A!"
Thanh âm thảm thiết vang lên, đối phương cuộn tròn người, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Vẻ tàn độc hoàn toàn biến mất, thay vào đó là ánh mắt hoảng sợ nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, không dám tin anh lại ra tay dứt khoát đến mức này.
Hoà Thanh Phong cùng lúc dẫn mọi người chạt đến nơi. Nhìn thấy đối phương, Hòa Thanh Phong liền sửng sốt, thấp gieng gọi.
“Nguyễn Nhật Bình?” “Ông biết hắn?”.
“Thuộc bang Nam Dương, ở Cảng Thành là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy. Nhưng tại sao hắn lại nơi này...
Bang Nam Dương được thành lập ngay trên đất Cảng Thành, ở mức độ nào đó thậm chí có thể so ngang ngửa với thể lực bang Hồng Hưng. Tuy nhiên, bang Nam Dương luôn thoắt ẩn thoắt hiện, làm ra nhiều chuyện trời không dụng đất không tha nên đôi khi bang Hồng Hưng sẽ tránh và chạm với đám người này hết mức có thể.
Thanh danh bang Nam Dương ở Cảng Thành chỉ tràn ngập toàn những lời tiêu cực. Giới thượng lưu nhìn thấy bọn họ, ngay lập tức sẽ ngậm bồ hòn làm ngọt, chấp nhận bỏ tiền để mua bình yên. Bị bang Nam Dương để mắt đến, tuy rằng chưa đến mức chết ngay lập tức nhưng mấy trò bọn họ làm ra quả thật vô cùng buồn nôn, Bùi Nguyên Mình híp mắt nhìn Nguyễn Nhật Bình, nghiêm giọng.
“Nếu như tôi đoán không sai, hắn ta nuôi quỷ. Các người bị quần đến mức đoàn đội tan tác, đều từ đối phương mà ra”
Hòa Thanh Phong mím môi, trong nháy mắt rút ra vũ khí, chĩa thẳng vào trán Nguyễn Nhật Bình.
“Khốn khiếp! Dám tính toán hại người nhà họ Hòa, anh rất muốn biết chữ chết được viết như thế nào, đúng chứ?”
“Hòa Thanh Phong, tôi biết ông chính là Đổ Vương. Nhưng tôi chính là thành viên thuộc bang Nam Dương, ông dám giết tôi sao? Ông dám giết tôi, bang Nam Dương sẽ giết toàn bộ gia đình ông. Cho dù hôm nay thả tôi đi thì các người vẫn phải trả cái giá thật đắt vì đã khiến đôi chân này tàn phế. Đắc tội bang Nam Dương thì chỉ có con đường chết mà thôi”.
Biểu cảm trên gương mặt Nguyễn Nhật Bình lạnh như băng, rõ ràng đang bị bao vây nhưng thái độ lại vô cùng hống hách, ra vẻ bề trên, chỉ thẳng mặt Bùi Nguyên Minh.
“Muốn gia đình các người được an toàn thì mau giết thằng nhãi ranh này ngay! Chỉ cần đồng ý, chuyện hôm nay ta sẽ bỏ qua ngay lập tức. Hòa Thanh Phong, bang Nam Dương nói được làm được.”
Đùng!
Chưa kịp để Nguyễn Nhật Bình kịp dứt câu, Hòa Thanh Phong đã bỏp cò súng. Chỉ trong nhảy mắt, trán hắn liền lùng một lỗ thật to. Trợn trừng mắt ngã xuống. Dường như cho đến lúc chết Nguyễn Nhật Bình vẫn không dám tin cho dù đã nói ra chuyện bản thân thuộc bang Nam Dương nhưng đối phương vẫn dám xuống tay.
Bùi Nguyên Minh nhìn chằm chằm Hòa Thanh Phong, quả thật là kẻ cứng cỏi. Dáng vẻ lịch sự khôn khéo, anh chưa từng nghĩ ông ta lại tàn nhẫn đến mức này, có chút vượt quá tưởng tượng.
Giết Nguyễn Nhật Bình hoàn toàn không có vấn đề gì cả, mấu chốt chính là thái độ dứt khoát của Hòa Thanh Phong khiến anh cảm thấy vô cùng hài lòng. Bùi Nguyên Minh vươn tay vỗ vai ông, khẽ cười khen ngợi.
“Đúng, phải như vậy chứ! Nếu Đổ Vương đã có thành ý đến thế, tôi đương nhiên phải bày tỏ cho bằng mới được. Trước khi trời sáng, cho người đốt nhà tổ, tìm máy xúc đưa đến đây, tôi sẽ giúp ông giải quyết triệt để mọi vấn đề”.
Hòa Thanh Phong sững sờ, trong thoáng chốc cảm thấy khiếp vía. Ban nãy nếu như chính mình không tỏ rõ thái độ, vì sợ bang Nam Dương mà bán đứng Bùi Nguyễn Minh, chỉ sợ bản thân chết lúc nào cũng chẳng biết. Ông nuốt ngụm nước bọt, khúm núm trả lời.
“Hết thảy đều nghe theo cậu”
Hiện tại, Hòa Thanh Phong đối với Bùi Nguyên Mình chính là đối phương nói gì thì ông nghe nấy. Rất nhanh, Hòa Thanh Phong đã tìm được người, đốt đuốt thiêu rụi nhà tổ. Máy xúc sau khi chuyển đến, Bùi nguyên Minh híp mắt nhìn đống gạch đá hoang tàn trước mắt, vung tay.
“Đào lên”.
Nơi này chính là khu vực phong thủy bậc nhất, làm ra cớ sự thế này Hòa Thanh Phong cảm thấy có phần đáng tiếc nhưng ông vẫn trèo lên máy xúc, bắt đầu khởi động. Gạch đá bị xới tung lên, đất càng đào càng sâu, rất nhanh liền trở thành một cái hố siêu to. Hơn cả tiếng trôi qua, bất giác bọn họ nghe thấy thanh âm hô hoán.
“Đào được đồ!”.
Chỉ cần liếc mắt liền có thể thấy rõ bên dưới lớp đất có rất nhiều thi thể, không chỉ có người mà còn cả động vật. Ở giữa là chiếc hòm mới toanh, dường như chỉ mới hạ huyệt vài ngày. Hòa Thanh Phong kinh ngạc nhíu mày, ông chưa bao giờ nghĩ đến chuyện bên dưới nền đất nhà tổ lại có những thứ này cả. Luồng âm khí nhàn nhạt lan ra khiến những người đứng gần đều cảm thấy đầu váng mắt hoa.
“Tôi nghĩ có người trộm được bản thiết kế, cho nên mới biết bên dưới có tầng hầm. Mà con quỷ, ắt hẳn được tên ở bang Nam Dương kia nuôi dưỡng tại đây. Mà người mất tích, cũng quy về nơi này
Bùi Nguyễn Minh chậm rãi giải thích, Hòa Thanh Phong nghe được luận điểm này liền trở nên hoảng hốt, kiến thức khoa học tích trữ hơn nhiều năm cứ như vậy mà dần dần sụp đổ. Ông trầm mặc hồi lâu mới mở lời hỏi.
“Vậy hiện tại phải xử trí thế nào? Leng keng!
Bùi Nguyễn Minh nhảy xuống, dùng sức vung chân đá vào hòm, đồng thời nhỏ máu tươi đầu ngón tay trỏ xuống dưới. Thực hiện xong hết thảy, anh mới quay về vị trí cũ, nhàn nhạt ra lệnh.
“Đem nơi này, toàn bộ đốt bỏ. Sau đó thỉnh thầy tới đây tụng kinh siêu độ đi”. Cùng lúc đó, bang Nam Dương tại Cảng Thành.
Người phụ nữ mặt sườn xóm quỳ một chân trước bài vị, đôi mắt thoáng qua vẻ ưu tư. Thế như chỉ trong nháy mắt, bài vị liền vỡ nát, tàn gỗ rơi vụn đầy đất. Cô sửng sốt, sau đó nhanh chóng lấy điện thoại di động, nhấn một dãy số.
“Làm theo kế hoạch đi”.
Đầu dây bên kia, tiếng hít thở trầm thấp nặng nề tựa như loài thú hoang vang lên. Ngắt kết nổi, biểu cảm trên gương mặt người phụ nữ thoáng trở nên âm trầm.
Giải quyết xong mọi chuyện, Bùi Nguyên Minh hoàn toàn không có ý định tiếp tục ở lại. Tô Phúc Lâm lẫn sự Tuệ Lan, anh chẳng hề quan tâm. Lấy tính cách Hòa Thanh Phong mà nói, nhất định ông ta sẽ bắt bọn họ phải trả cái giá thật đắt.
Huống hồ, Bùi Nguyên Minh vừa nhìn liền đoán ra hai người bọn họ làm việc này tám phần mười là vì Bùi Cửu Thiên. Bất kể đối phương may mắn sống sót hay bị Hòa Thanh Phong giết chết thì ắt hẳn đều sẽ gieo vào lòng Đổ Vương và Bùi Cửu thiên cái gai khó mà nhổ bỏ.
Bùi Nguyên Minh không hề muốn hỗ trợ nhổ bỏ giúp mà ngược lại còn chuẩn bị khiến gai ghim thật sâu.
Thời điểm rời đi, đã gần trưa. Thôi Nhã Tuyết chờ Bùi Nguyên minh mãi mà không thấy, tự mình lái Ferrari đến ngay cửa chờ sẵn. Âm khí hoàn toàn tiêu biến, dưới ánh nắng ấm áp lại trở về dáng vẻ một căn biệt thự hoàn hảo. Híp mắt nhìn xung quanh, đối phương cúi đầu, lộ ra nụ cười xinh đẹp.
“Cậu Bùi quả nhiên cao tay. Căn cứ vào thông tin thu thập được, kẻ giật dây là Sự Tuệ Lan và người làm theo mệnh lệnh tên Tô Phúc Lâm. Mục đích của bọn họ vô cùng đơn giản, giết chết Hòa Thanh Phong, chấp chưởng khu vực thuộc về Đổ Vương”
“Dẫu sao nhà họ Hòa trong tay đang có hơn ba khối bà, nếu như sự Tuệ Lan có thể thay Bùi Cửu Thiên thuyết phục hoặc đánh đổ nhà họ Hòa, vậy thì anh ta chắc chắn sẽ không cần lo lắng về phương diện tiền bạc nữa rồi”.
“Thật sự là Bùi Cửu Thiên? Cô nói chuyện này do sự Tuệ Lan thay Bùi Cửu Thiên làm, chứng cứ đâu? Hơn nữa sự Tuệ Lan là người thuộc đạo quan Ngũ Mai, địa vị như vậy cần gì phải bán mạng cho Bùi Cửu Thiên?”.
Bùi Nguyên Minh mở cửa xe bước lên, cúi đầu suy nghĩ. Thôi Nhã Tuyết bật cười, gương mặt vốn dĩ lạnh lùng hiện tại lại như đóa hoa xinh đẹp.
“Sự Tuệ Lan dù gì cũng là phụ nữ, hơn nữa còn ở đạo quận Ngũ Mai, nơi quanh năm thanh tịnh, chỉ có tu hành, không màng đến thất tình lục dục. Vậy mà vừa đến Cảng Thành liền gặp được người xuất sắc như Bùi Cửu Thiên, sự Tuệ Lan rơi vào lưới tình không phải là chuyện rất bình thường hay sao?”
“Ý của cô là Bùi Cửu Thiên cố tình dùng nhan sắc để quyến rũ phụ nữ?”
Bùi Nguyễn Minh nhíu mày, cảm thấy khó hiểu. Thôi Nhã Tuyết chống cằm, sau đó dùng điện thoại tìm hình đối phương phóng to lên, chuyển qua cho Bùi Nguyên Mình.
“Dù sao thì, anh ta hoàn toàn đủ tư cách làm điều đó!”.
Bùi Nguyễn Minh mở điện thoại, trong ảnh là bối cảnh Cảng Thành, đại hội Yên Hoa. Sư Tuệ Lan ngả đầu vào vai một chàng trai dáng dấp cao lớn, gương mặt góc cạnh, đầu mày đuôi mắt cô đều lộ ra vẻ si mê, khóe môi giương cao hạnh phúc..
“Nhan sắc như vậy mà có thể hấp dẫn được sự Tuệ Lan sao?” “Nếu thêm vào cả vị trí bà chủ Long Điện thì sao?”
Bùi Nguyên Minh sửng sốt, trầm mặc cúi đầu. Phải thừa nhận, Bùi Cửu Thiên hoàn toàn có thể vì mục đích mà bất chấp đủ mọi loại thủ đoạn. Không chỉ độc ác với người ngoài mà còn tàn nhẫn với chính bản thân. Ngay cả vị trí bà chủ cũng có thể lấy ra làm vật giao dịch, quả thật đủ quyết tuyệt!
Bất qua tôi cảm thấy tính cách Bùi Cửu Thiên như vậy, sự Tuệ Lan không ngồi lên được vị trí bà chủ đầu. Sự Tuệ lan thân thủ tốt, địa vị cao nhưng bất quá chỉ là đệ tử bình thường trong đạo quan Ngũ Mai thôi, không đáng để Bùi Cửu Thiên trả cái giá đắt như vậy. Đối phương cùng lắm chỉ đùa bỡn tình cảm và lợi dụng để làm việc mà thôi. E rằng chỉ có Thánh nữ sự Phi Tiên mới thật sự là mục tiêu của anh ta”
“Thánh nữ sự Phi Tiên, đạo quận Ngũ Mai.”
Bùi nguyên Minh cúi đầu suy nghĩ, chỉ cần nghe danh xưng cùng tên đã biết người phụ nữ này có lại lịch bất phàm đến mức nào rồi. Thôi Nhã Tuyết bỗng dưng thay đổi đề tài, thấp giọng nói nhỏ.
“Được rồi, không nhắc đến những chuyện lông gà vỏ tỏi khác nữa. Hiện tại, nói về vấn đề giữa chúng ta đi.”
“Hai người chúng ta?”.
Bùi Nguyễn Minh nghiêng đầu, vẫn chưa nắm bắt kịp ý tứ trong lời nói. Thôi Nhã Tuyết lộ ra vẻ ngượng ngùng, vừa khởi động xe vừa giải thích
“Sau khi anh rời đi, tôi suy nghĩ rất lâu về chuyện làm thế nào để nhà họ Thôi triệt để đứng chung trên một con thuyền với anh, đồng thời để anh cảm thấy yên tâm về mọi người. Cuối cùng, tôi đã đưa ra được biện pháp khả thi nhất.”
“Biện pháp gì?”
“Tôi đã cẩn thận phân tích trên mọi khía cạnh, vì lợi ích mà kết thành đồng minh thì chắc chắn sẽ vì lợi ích mà chia năm xẻ bảy. Ngoài ra, liên minh dựa trên giá trị vũ lực, càng không ổn thỏa. Bởi vì hiện tại nhà họ Thôi có thể hướng về anh, thể hiện lòng tận trung. Nhưng điều đáng sợ nhất chính là sẽ có một ngày anh không cần chúng tôi nữa. Hoặc tệ hơn, nhà họ Thôi làm loạn, quy phục dưới trướng kẻ mạnh hơn!”
Bùi Nguyễn Minh vuốt cằm, những điều mà Thôi Nhã Tuyết phân tích hoàn toàn hợp lý. Cô điều hướng xe rời khỏi khu biệt thự, chạy về phía tây, hạ kính chắn gió xuống để không khí bên ngoài thổi vào, khiến đầu óc thêm phần tỉnh táo.
“Vậy cho nên, anh quen tôi đi. Tôi sẽ trở thành tình nhân bí mật của anh” “Cô nói cái gì?”
Bùi Nguyên Minh sửng sốt, tình huống đột ngột rẽ hướng như vậy làm cho anh không kịp trở tay phòng bị. Gương mặt Thôi Nhã Tuyết lộ ra vẻ ngượng ngùng, khóe mi ướt át.
“Trên thế gian này, đáng tin nhất chính là mối quan hệ được bồi dưỡng bằng tình cảm. Chỉ cần tôi trở thành người của anh thì chắc chắn anh có thể hoàn toàn tin tưởng người nhà họ Thôi rồi. Nếu như đồng ý, đêm nay tôi sẽ..”
Phụt!
Bùi Nguyên Minh giật mình đến mức phun cả nước vừa uống vào ra bên ngoài, hành động này trong vô thức khiển Thôi Nhã Tuyết lạng tay lái, xe nhất thời chếch về một phía. Mà cùng lúc đó, chếch về phía ngọn núi, hơn ba mũi tên phóng từ trên cao xuống, ghim thẳng vào lòng đất.
Nếu như Thôi Nhã Tuyết không kịp thời phanh xe thifawts hẳn mũi tên này đã sớm cắm vào người cô rồi. Bùi Nguyên Minh nhanh chóng phản ứng, không ngờ thời buổi này rồi còn có người sử dụng loại vũ khí giống như vậy.
“Cung thủ sao?”
Anh nhanh chóng nhào qua ôm lấy Thôi Nhã Tuyết vào lòng, không hề quan tâm đến chuyện, nam nữ cần phải giữ khoảng cách. Mùi hương cơ thể nhàn nhạt vấn vít quanh cánh mũi nhưng Bùi Nguyễn Minh hoàn toàn không có thời gian cảm thụ những việc này, cúi đầu quát khẽ.
“Nhanh chóng tăng ga đi!”
Thôi Nhã Tuyết nhấn chân ga, Bùi Nguyên Minh ôm chặt cô, điều khiển xe thoát ra khỏi khu vực nguy hiểm. Làn mưa tên lần thuwsh ai trút xuống, chuẩn xác nhắm vào chiếc Ferrari. Nhưng Bùi Nguyên Minh đã kịp thời xoay vô lăng, tránh đi trận tập kích kinh hoàng này. Xe vừa ngoặt, liền tiến vào góc núi chết.
Vèo! Vào! Vào!
Thanh âm mũi tên xé gió lạo đi, dần dần bao vây toàn bộ vùng núi xung quanh, chỉ cần bạn họ sơ xuất thì ngay lập tức sẽ trở thành nhím ngay. Bùi Nguyên Minh cúi đầu dặn dò, cố gắng làm giảm bớt bầu không khí mập mờ kì quặc trước mắt.
“Ở lại chỗ này, chú ý an toàn. Tôi sẽ quay lại ngay”.
Vừa dứt lời, anh liền trực tiếp cuộn người nhảy ra ngoài bằng đường cửa sổ, lao vào trong lùm cỏ, nhanh chóng khuất dạng. Thôi Nhã Tuyết thoăn thoắt rút ra vũ khí, cô không phải phụ nữ chân yếu tay mềm, trói gà không chặt, Hiện tại, Thôi Nhã Tuyết đảo mắt nhìn quanh, vẻ mặt đầy cảnh giác.
Cách đó hơn trăm mét người đàn ông bí ẩn đứng từ trên cao quan sát, nhìn thấy Bùi Nguyên Minh biến mất liền nhíu mày. Trong tay hắn cũng cung tên, có điều từ nãy đến giờ đã hao phí hơn phân nửa số lượng mũi tên rồi.
Nếu nhìn kĩ thì sẽ phát hiện người đàn ông này cao chỉ khoảng mét sáu mươi, tuy nhiên đối tay lại thon gầy dài nhỏ. Đối phương ngay lập tức xác định vị trí, sau khi xác nhận Bùi Nguyên Minh không còn ở đây nữa liền thu hồi cung tên, xoay người tiến vào rừng. Với kinh nghiệm của một sát thủ, hắn biết nguyên tắc quan trọng nhất chính là một đòn không trúng, nên chạy thật xa.
Hắn tin tưởng, Bùi Nguyên Minh không hề phát hiện ra mình. Nếu không may phần trăm bị phát hiện vẫn có, hắn vẫn không thể liều mạng đứng ngây ngốc ở đó chờ chết được. Cho dù mũi tên liên tục vơi đi thì Bùi Nguyên Minh vẫn lông tóc vô thương, chuyện này khiến người đàn ông mơ hồ cảm thấy bất an.
Những lần thực hiện nhiệm vụ trước, chỉ cần một mũi tên duy nhất thì mục tiêu đã bị giết rồi. Cho nên hiện tại, hắn dùng tốc độ cực nhanh rời đi. Hắn tính toán, chỉ cần băng qua cánh rừng, sau đó lẩn vào nhóm du khách đang chơi đùa ở bãi biển thì bản thân sẽ an toàn ngay lập tức.
Đùng!
Bấy giờ, bầu trời dày đặc áng mây xám xịt. Cây không ngừng lung lay lao động, khiến cả khu rừng trở nên âm u mịt mù, gió thổi càng lúc càng mạnh. Thời điểm người đang ông gần bước ra khỏi nơi này, bước chân hắn bỗng khựng lại. Bởi vì hắn nghe được tiếng bước chân đạp trên lá khô, từng bước tiếng đến gần mình.
Tuy rằng thanh âm không lớn, từng bước cũng đầy thong dong nhưng ở trong không gian tĩnh lặng như thế này mọi thứ lại trở nên vang vọng hơn bao giờ hết. Người đàn ông thoáng run rẩy, tay phải lật lên, trong tay liền xuất hiện thanh đao nhỏ. Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm về phía trước, cẩn thận dò hỏi.
“Là ai?”
“Bang Nam Dương? Không nghĩ đến tôi vừa giết Nguyễn Nhật Bình, các người liền tìm đến rồi! Loại tốc độ này thật sự khiến người khác bất ngờ cùng khâm phục đấy!”.
Tiếng cười khẽ vang lên, Bùi Nguyễn Minh từ trên cây nhảy xuống. Anh cong khóe môi, thong thả dùng giấy lau sạch tay.
“Nói như vậy, anh là người thuộc bang Nam Dương?”
Tuy rằng động tác Bùi Nguyên Minh thực hiện vô cùng đơn giản nhưng người đàn ông lại cảm nhận được khí tức nguy hiểm không ngừng vây quanh mình. Hắn biết, kẻ có thể giết chết Nguyễn Nhật Bình ắt hẳn không tầm thường nhưng hắn không ngờ Bùi Nguyên Minh đã đạt đến trình độ như vậy.
Không chỉ dễ dàng truy ra vị trí hắn đứng mà còn dám ngang nhiên chặn đường. Chỉ có thể nói, thân thủ cao cường! Bùi Nguyên Minh vẫn giữ nụ cười mỉm trên môi, hỏi thêm lần nữa.
“Thế nào, không muốn nói chuyện? Hay anh bị cấm vậy hả?”
“Xem ra tin tức chúng tôi nhận được không sai. Nguyễn Nhật Bình là do cậu giết”.
Đối phương híp mắt, nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh. Sáng hôm nay, bọn họ nhận được tin Nguyễn Nhật Bình bị xử lý, hơn nữa đối tượng ra tay chính là kẻ mấy hôm nay không ngừng nhấc lên sóng gió ở Cảng Thành, Bùi Nguyên Minh..
Vậy cho nên người đứng đầu bang Nam Dương quyết định thà giết lầm còn hơn bỏ sót, trực tiếp cho gọi sát thủ truy sát Bùi Nguyễn Minh trong âm thầm, giết chết đối phương để cứu vớt danh dự bang Nam Dương. Chỉ có điều, người đàn ông này hoàn toàn không ngờ Bùi Nguyên Minh lại trực tiếp thừa nhận mình giết người..
“Hiệu suất làm việc nhanh thật, ngoài dự đoán của tôi đấy. Hơn nữa còn tìm đến đúng nơi đúng chỗ nữa chứ”.
Tuy rằng người trực tiếp xuống tay là Hòa Thanh Phong nhưng Nguyễn Nhật Bình là do Bùi Nguyên Minh bắt được, vậy nên bảo mọi chuyện do anh đều không sai. Bùi Nguyên Minh nhìn người trước mắt, bắt đầu thương nghị.
“Xem ra, phía sau lưng các người ắt hẳn có kẻ giật dây. Thế này đi, chỉ cần nói tên đối phương ra, sau đó anh quỳ xuống xin lỗi tôi, mọi chuyện liền chấm dứt ngay lập tức. Tôi sẽ xem như giữa chúng ta không xảy ra chuyện gì cả, đường ai nấy đi. Thấy sao?”
Nghe Bùi Nguyên Minh nói ra những lời như vậy, đối phương thoáng sửng sốt, không nghĩ anh lại là kẻ dễ thương lượng. Tuy nhiên đám người thuộc bang Nam Dương đều sớm đã quen với việc cậy mạnh bắt nạt yếu, gằn giọng trả lời.
“Thiếu tiền phải trả, giết người phải đền mạng. Đạo lý đơn giản như vậy mà cậu không hiểu à?
yễn Nhật Bình chết trong tay cậu, cậu nên lấy mạng mình ra mà trả! Hơn nữa, bang Nam Dương chúng tôi có nguyên tắc, chỉ cần động đến một người trong ban, toàn bộ gia đình kẻ ra tay đều sẽ chết!”
“Bùi Nguyên Minh, ngày hôm nay tôi thất thủ, vốn dĩ muốn cho cậu sống thêm vài ngày thế nhưng không ngờ cậu lại tự dâng đến cửa. Tốt thôi, sau khi giết cậu tôi sẽ đến Ma Đô giết cả nhà cậu!”
Đương nhiên đối phương biết Bùi Nguyên Minh rất mạnh nhưng hắn không hề mang ý định rút lui. Hơn nữa, hắn dùng việc giết cả gia đình để hù dọa Bùi Nguyên Minh, cố tình làm anh hoảng hốt. Đáng tiếc, anh chỉ nhún vai, nhàn nhạt trả lời.
“Nói thật, tôi không hứng thú giết loại xoàng xinh như anh. Nhưng anh không chrị uy hiếp tôi, anh còn muốn động vào gia đình tôi. Vậy chị bằng tôi sẽ lấy đầu anh, mang đến bang Nam Dương làm quà đáp lễ”.
“Thật? Thế thì phải xem là thân thủ cậu tốt hay thủ đoạn của tôi tàn nhẫn hơn đấy!”.
Người đàn ông lui về sau hai bước, lật tay trái lên liền nhiều thêm một thanh đao. Lưỡi đao lộ ra màu xanh nhàn nhạt, vừa nhìn liền biết là thứ vũ khí kịch độc. Bùi Nguyên Minh nhìn thứ trong tay đối phương, bật cười.
“Bang Nam Dương đúng là rùa rụt cổ, vũ khí không bối độc dược liền không cảm thấy an toàn chứ gì? Nhìn anh cũng không phải loại vô danh xoàng xinh gì, thôi thì nói tên ra đi. Để ngày nay năm sau, tôi còn đốt giấy tiền vàng bạc cho”.
“Bùi Nguyễn Minh, cậu nên hiểu điều này, những người biết tên tội toàn bộ đều không một ai sống sót cả. Nếu cậu đã mong chờ đến vậy, tôi có thể nói cho cậu biết. Tôi chính là sát thủ hàng đầu thuộc bang Nam Dương, Nguyễn Huy Hoàng”
“Bang Nam Dương thật sự có loại sát thủ lợi hại như vậy sao? Tôi nghe nói, các người từng bị Campuchia đánh đuổi như chó chạy. Sát thủ hàng đầu, bản lĩnh tới mức nào được cơ chứ?”
Đối diện với gương mặt âm trầm lạnh lẽo của Nguyễn Huy Hoàng, Bùi Nguyên Minh tràn ngập hứng thú, cong môi cười khẩy.
“Tuy rằng Nam Dương cằn cỗi nhưng năm đó cũng dám quyết đấu với Đại Hạ các người đấy thôi! Đổi lại là Campuchia xem, các người có chạy tóe khói không?”
Nguyễn Huy Hoàng gằn giọng, Bùi Nguyên Minh nghe vậy liền nhướn mày.
“Thôi thì để tôi nói cho anh một bí mật. Năm đấy các người dựa vào Mỹ chống lưng, mưu toàn độc chiếm Đại Hạ. Tôi chính là người đã dẫn đầu đội quân sang dẹp loạn đấy. Tôi còn nhớ chiến thần họ Nguyễn trong quân đoàn Nam Dương, tên tuổi vang dội, thực lực không tồi, đáng tiếc tôi chỉ đấm một phát liền chết tươi rồi”
“Đúng rồi, đối phương cũng sử dụng hai thanh đạo giống như anh vậy. Anh ta là ai vậy? Anh trai của anh à?”
“Cậu rốt cuộc là thứ quái quỷ gì thế.”
Gương mặt Nguyễn Huy Hoàng tái nhợt, chuyện mà Bùi Nguyên Minh nhắc đến, cho dù là người Nam Dương cũng rất ít ai biết đến. Mà chiến thần họ Nguyễn trẻ tuổi năm đó quả thật chính là anh trai hắn. Chỉ có điều đối phương đã chết trong trận chiến với quân Đại Hạ. Người ra tay giết chết chiến thần sau đây là trở thành cái tên huyền thoại,
“Cậu làm sao biết được những chuyện này? Lẽ nào cậu là người thuộc Đường Đào Doanh? Không đúng, cậu giết anh tôi, vậy cậu...”
Nói đến đây, Nguyễn Huy Hoàng cứng đờ cả người, mồ hôi lạnh không ngừng túa ra. Nếu như Bùi Nguyên Minh chính là cái tên huyền thoại kia vậy thì bản thân hành động như thế này khác gì đâm đầu vào chỗ chết cơ chứ.
“Tôi không tin!”.
Nguyễn Huy Hoàng hoảng sợ nhưng hắn vẫn nghiến rằng, dùng chút dũng khí cuối cùng lao về phía Bùi Nguyên Minh.
Xoet! Xoet! Xoet!
Hai thanh đao lóe lên ánh sáng nhàn nhạt, ở giữa không trung xoẹt qua xoẹt lại. Bùi Nguyên Minh không hề nao núng, dùng tay phải chặn ngang thể tiến công. Nguyễn Huy Hoàng cảm nhận đối phương muốn giáng cú tát xuống mặt mình liền dùng đao mà đỡ, lách người sang bên, tránh đi đòn tấn công hiểm hóc này.
Tuy rằng tránh được nhưng Nguyễn Huy Hoàng vẫn cảm thấy cuống họng tình ngòm, khí huyết dâng lên, trong thoáng chốc liền phun máu tươi. Gò má lưu lại dấu vết đỏ đến chói mắt, lảo đảo suýt ngã. Đôi mắt Bùi Nguyễn Minh lộ ra vẻ tán thưởng, từ khi anh đặt chân bước ra ngoài đến nay không có mấy ai đỡ nổi cú tát trực diện này.
“Sát thủ hàng đầu Nam Dương, quả thật có bản lĩnh”
Xem ra Nguyễn Huy Hoàng so với anh nghĩ quả thật mạnh hơn rất nhiều. Trong lúc nói chuyện, Bùi Nguyễn Minh chậm rãi tiến lên, vẻ mặt lãnh đạm, dường như đang chơi trò mèo vờn. chuột,
Rầm! Rầm! Rầm!
Nguyễn Huy Hoàng vung tay, trực tiếp bỏ thanh đao xuống, trở tay rút sung, ngắm bắn về phía Bùi Nguyên Minh. Phải thừa nhận, hắn hoàn toàn có đủ tư cách trở thành sát thủ hàng đầu, danh xứng với thực. Đối phương sử dụng súng vô cùng thuần thục, từng viên đạn bắn ra đều khóa chặt đường lui của Bùi Nguyên Minh.
Tuy nhiên anh hoàn toàn không nao núng, động tác nhanh như nước chảy mây trôi. Không chỉ tránh được đạn, mà còn chậm rãi tiến về phía Nguyễn Huy Hoàng. Sắc mặt đối phương tái nhợt, vung tay lên khiến đạn xếp thành một đường thẳng, trực tiếp tấn công Bùi Nguyên Minh.
Ra tay nhanh gọn, thủ pháo quyết tuyệt, khiến người khác phải thán phục.
“Thật ngại quá, tôi còn muốn vào từ được nhìn xem có thể đem nạn nhân cùng Đổ Vương ra ngoài hay không?”
“Chỉ cần có thể cứu người, tôi tình nguyện trả giá cùng Đổ Vương”
Bùi Nguyên Mình đảo mặt nhìn xung quanh, sau đó nhanh chóng rời đi. Nhìn theo bóng lưng đối phương, Tô Phúc Lâm đốt điếu xì gà, phả ra vòng khói.
“Người trẻ tuổi, tôi nể tình xem cùng bằng vai phải lứa, nói chuyện đàng hoàng với cậu. Kết quả cậu nóng nảy ngông cuồng, tự cho mình là nhất, không biết trời cao đất dày. Đây là cậu ép tôi phải ra tay dạy dỗ lại cậu! Cho cậu biết núi cao sẽ còn núi cao hơn!”
Bất giác, dáng vẻ dịu dàng nho nhã của Tô Phúc Lâm trong nháy mắt liền biến mất. Bùi Nguyễn Minh híp mắt, hứng thú nhìn đối phương.
“Tô đại sự muốn đánh nhau với tôi sao?” “Không phải đánh nhau, mà chỉ đơn thuần là dạy dỗ”.
Tô Phúc Lâm vung tay ra hiệu, bên cạnh liền xuất hiện một cô gái dáng vẻ vô cùng lạnh lùng, gương mặt tinh xảo.
“Lý Nhã Kỳ, để Bùi Nguyên Minh ở đây suy nghĩ kĩ càng. Khi nào cậu ta chịu giao ra trích huyết trấn tà bí thuật, sau đó đồng ý gia nhập với chúng ta thì mới để Bùi Nguyên Minh rời đi”.
Dứt lời, Tô Phúc Lâm lộ ra nụ cười dịu dàng, quay lưng rời đi Bùi Nguyên Minh vừa tiến về phía trước liền bị Lý Nhã Kỳ vươn tay ngăn cản.
“Anh Bùi, cảm phiền anh dừng bước. Muốn rời khỏi đây, anh nhất định phải đáp ứng điều kiện của Tô đại sự”.
“Cô nghĩ có thể ngăn được tôi sao?”
Bùi Nguyên Minh nhếch môi. Lý Nhã Kỳ nghe vậy khẽ cười, vung tay lộ ra vài lá bùa màu vàng. Đồng thời tay phải cô rút ra kiểm gỗ đào, híp mắt nhìn anh.
“Thuật phong thủy, không những cứu người, còn có thể giết người. Thứ mà tôi luyện chính là Sát Nhân Thuật, anh có quyền thử để xem mình rời đi được hay không?
Thời điểm ca hai đang lời qua tiếng lại, đệ tử Nhật Quá thuộc nhà họ Tô liền tiến vào. Trên tay bọn họ đều cầm sẵn kiếm gỗ đào, bao vây Bùi Nguyên Minh. Anh vẫn thong thả tiến lên phía trước, vẻ mặt bình thản.
Lý Nhã Kỳ dùng kiếm gỗ đào gõ vào bùa, ba lá bùa đồng loạt bốc cháy, khí tràng mạnh mẽ trong nháy mắt liền lan khắp bốn phương. Cô cúi đầu, bắt đầu niệm chú.
“Lâm Binh Đấu Giả Giai Hàng.” Đùng!
Lời cuối còn chưa kịp nói ra, Bùi Nguyên Minh trong chớp mắt đã xuất hiện ngay trước mặt cô, giáng xuống gò má đối phương cú tát như trời giáng. Đoạn chú mà Lý Nhã Kỳ niệm trong ngay lập tức bị đứt đoạn, thân thể bị văng ra phía xa.
Chứng kiến cảnh tượng này, đệ tử Nhật Quán đồng loạt biến sắc, nhanh chóng vung kiếm gỗ đào, lao về phía Bùi Nguyên Minh. Anh dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tại chạm vào từng người, chẳng mấy chốc đã nghe thấy tiếng bốp bốp thanh thúy vang lên, đối phương còn chưa kịp thi triển pháp lực đã phải ôm lấy gò má, khuyu gối té xuống.
Lý Nhã Kỳ làm sao có thể cam lòng. Cô nhặt kiếm lên, lần thứ hai đánh trực diện Bùi Nguyên Minh. Lần này, cô đã sớm niệm chú ngay từ khi bắt đầu, khí tràng trên thanh kiếm bấy giờ mãnh liệt như gió lốc.
- -----------------
Âm!
Không chờ Lý Nhã Kỳ vung kiếm chém xuống thì Bùi Nguyên Minh đã công chân, theo phản xạ đá mạnh vào người cô. Trong nháy mắt, thân thể Lý Nhã Kỳ mất đà đập vào kệ sách, đau đến mức không bò dậy nổi. Không chỉ vậy, thanh kiếm trong tay cô cũng gãy làm hai.
Gương mặt Lý Nhã Kỳ xám ngoét, hoàn toàn không tin được chuyện đang diễn ra trước mắt. Bùi Nguyên Minh chẳng hề liếc mắt nhìn đến bốn người kia, từng bước đi ra ngoài. Anh đi thẳng đến chỗ Tô Phúc Lâm, động tác nhanh đến mức đám đệ tử không tài nào phản ứng kịp.
Chờ đến khi bọn họ nhận thức mọi chuyện thì Bùi Nguyên Minh đã vươn tay chặn đường Tô Phúc Lâm mất rồi. Tô Phúc Lâm đang cầm trong tay la bàn phong thủy, thời điểm ngẩng đầu nhìn thấy Bùi Nguyễn Minh liền sửng sốt.
“Tô đại sự, thật ngại quá. Trái đất quả nhiên rất tròn, để chúng ta gặp lại nhau nữa rồi”
Bùi Nguyên Minh vung tay, đám đệ tử đều loạng choạng ngã ra sau, Anh lộ ra nụ cười thân thiết, nhìn chằm chằm Tô Phúc Lâm. Đối phương vô cùng bất ngờ, không nghĩ đến ngay cả học trò cưng Lý Nhã Kỳ cũng chẳng ngăn nổi Bùi Nguyên Minh. Tô Phúc Lâm nhìn anh, thanh âm lạnh như băng..
“Cậu muốn gì?”.
“Không muốn gì cả. Chỉ là, tôi muốn nói cho ông biết, tôi đánh cược Hòa Thanh Phong chắc chắn sẽ liên lạc với tôi. Nếu ông muốn hại chết đối phương, tôi sẽ không cứu Hòa Thanh Phong. Nhưng ông đoán xem, nếu như vậy thì đến lúc ấy liệu ông có toàn mạng bước ra khỏi Las Vegas không?”
“Khốn khiếp! Cậu dám càn rỡ nói với tôi những lời như vậy hả? Bùi Nguyên Minh, tôi nói cho cậu biết.”
Tô Phúc Lâm giận tím mặt, đầu ngón tay run rẩy chỉ vào mặt anh. Bùi Nguyên Minh không hề nao núng, ngay lập tức tát vào mặt Tô Phúc Lâm. Thanh âm đầy vang dội, Bùi Nguyên Minh nhàn nhạt mở lời..
“Ngại quá, tôi không muốn phí lời với ông chút nào. Tốt nhất ông nên suy nghĩ cho kĩ, nên nói lời gì ra cho êm tai dễ nghe ấy”.
Dứt lời, Bùi Nguyên Minh lập tức đi thẳng về phía nhà tổ. Tô Phúc Lâm đau đớn bưng lấy gò má, vài giây đầu còn sững sờ nhưng sau đó liền ngẩng đầu cười to, đôi mắt tràn ngập bản độc. Ông ta lập tức lấy điện thoại, liên lạc với sự Tuệ Lan.
“Mọi chuyện trở nên phiền phức rồi. Tên Bùi Nguyên Minh kia đi tới nhà tổ, nói không chừng có thể cứu được Hòa Thanh Phong”
“Cứ việc để hắn đi, chết ở nơi ấy càng tốt. Không chết thì tôi sẽ thu xếp người tiễn hắn đi một đoạn. Chỉ cần ông đảm bảo nhà họ Hòa không có bất kì ai chết. Đợi đến khi tôi chấp chưởng, nhất định không thiếu chỗ tốt dành cho ông”
Nhà tổ, âm khí trùng trùng. Bùi Nguyễn Minh vừa bước vào liền nhìn thấy vài tên vệ sĩ nhưng đều sớm chìm vào hôn mê. Sau khi xác định những người này hoàn toàn không hề nguy hiểm đến tính mạng, anh không chậm trễ thêm nữa, càng tiến sâu vào trong.
Kiến trúc cũ kĩ, bám đầy bụi mờ, không gian không chỉ rộng còn quạnh quẽ. Bên trong đen ngòm, như họng của loài dã thsg vậy, có thể sẵn sàng nuốt chửng mọi thứ bất kì lúc nào. Bùi Nguyễn Minh đảo mắt nhìn quanh, trong lòng không khỏi khâm phục Hòa Thanh Phong. Nửa đêm bị Tô Phúc Lâm kích động, vậy mà vẫn dám đi vào.
Hiện tại không biết ông ta sống chết thế nào rồi. Rầm! Rầm! Rầm!
Thanh âm từ bên trong truyền đến, Bùi Nguyên Minh không hề chần chữ, đẩy cửa rảo bước thật nhanh.
Vừa đặt chân vào nhà tổ, luồng khí lạnh lẽo đã phả vào người Tô Phúc Lâm. Cảm giác hệt như giữa mùa hè lại bất ngờ bị trận mưa trút xuống, không khỏi rùng mình. Sân bên trong khá nhỏ nhưng người lại nằm muốn chật ních. Bọn họ thoi thóp, nằm giữa ranh giới sinh tử.
Bùi Nguyên Minh nhìn những người này, bọn họ không ngừng giãy dụa muốn bò ra ngoài nhưng chỉ nơi cửa lớn một khoảng thời liền ngừng lại. Anh muốn đi qua kiểm tra tình hình, đột nhiên từ xa vọng đến thanh âm yếu ớt.
“Cậu Bùi...”
Bùi Nguyễn Minh khựng lại, quay đầu nhìn về phía trong góc. Hòa Thanh Phong chật vật tựa lưng vào tường, xung quanh la liệt xác chết, xem chừng là do đối phương ra tay. Anh ngồi xổm. xuống, thấp giọng hỏi.
“Sao ông lại bị dồn đến bước đường này cơ chứ?”
“Tin nhầm kẻ xấu, cho rằng cái tên Tô Phúc Lâm kia thật sự có thể giải quyết được mọi thứ. Không ngờ tới trận pháp do hắn bày ra, sau khi xảy ra vấn đề liền nhanh chân chuồn đi mất. Những người còn lại đều bị mắc kẹt, không thể ra ngoài”
“Gặp quỷ che mắt?”.
Trong không khí mang theo làn hương gây ảo giác cho nên đám người Hòa Thanh Phong chỉ có thể quanh quẩn ở đây. Hòa Thanh Phong mím môi sắc mặt tái nhợt kể lại sự tình..
“Không những vậy, con quỷ ấy còn vô cùng hung hăng. Chúng tôi căn bản không đủ sức đấu lại nó, còn bị nó sai khiến tự chém giết lẫn nhau”.
Hòa Thanh Phong thật sự đã xem nhẹ đối phương. Thậm chí giờ đây ông còn lo lắng về việc ngay cả Bùi Nguyên Minh cũng khó mà giải quyết cục diện hỗn loạn trước mắt..
“Cậu Bùi, chỉ cần cậu giúp tôi thoát khỏi nhà tổ, cả đời này mạng tôi đều thuộc về cậu” “Chay cái gì mà chạy? Mọi thứ, cũng nên kết thúc rồi”.
Bùi Nguyễn Minh nhàn nhạt trả lời, cắn vào ngón trỏ khiến đầu ngón tay rỉ máu Hòa Thanh Phong sợ khiếp vía, cuống quýt trả lời.
“Cậu Bùi, con quỷ này hung hăng lắm, không dễ đối phó đâu. Hay là trước mắt chúng ta cứ rời khỏi đây rồi tính tiếp? Tôi có thể..”
Tuy nhiên, chưa kịp nói hết câu thì Hòa Thanh Phong đã cứng cả miệng, trợn mắt há mồm nhìn Bùi Nguyên Minh. Đối phương búng tay, máu ngay lập tức nhỏ xuống. Máu nhanh chóng lan ra, tiếng khóc trẻ con ầm ĩ trong nháy mắt liền biến mất.
Âm!
Đền thờ vốn luôn đung đưa giữa không trung roi xuống đất vỡ tan. Thậm chí bọn họ có thể thấy bóng người từ trong nhà tổ thoát ra, chạy về phía cửa nhanh như bay. . Chương mới nhất tại _ TRÙMtruyệ n. co m _
“Vậy là...xong rồi sao?”
Hòa Thanh Phong trưng ra biểu cảm khó mà tin nổi. Tô Phúc Lâm bày ra thiên la địa võng vẫn không thể khuất phục được con quỷ kia, Bùi Nguyễn Minh vậy mà chỉ cần búng tay một cái liền đuổi được ngay?
“Đi được chưa?”
Bùi Nguyên Minh xoay người rảo bước. Hòa Thanh Phong nhanh chóng đứng dậy theo sau, chẳng mấy chốc bọn họ đã đến hoa viên. Trong khoảnh khắc, ông nhìn thấy nhà tổ đã khôi phục lại bình thường. Ông nhanh chóng lay tỉnh những người còn chìm trong cơn mê, bọn họ lảo đảo, chống đỡ thân thể đi theo Bùi Nguyên Minh.
Lúc bấy giờ, có một bóng đen đang liên tục ra tay đấu với Bùi Nguyên Minh. Anh vung tay, liên tục ra quyền, trực tiếp khiến cho đối phương ngã xuống đất, dáng vẻ vô cùng thống khổ. Bùi Nguyên Minh vẫn không chịu ngừng tay, trực tiếp giẫm xuống chân phải của đối phương.
Răng rắc! "A!"
Thanh âm xương vỡ vụn vang lên giòn tan xen lẫn tiếng thét thẩu trời. Bóng dáng đối phương dần hiện rõ ràng, trang phục cổ xưa, da dẻ cháy đen, thân thể mang mùi thối rữa, trông dáng vẻ giống như khỉ vậy. Đối phương giãy dụa, thanh âm bập bẹ chữ được chữ không lên tiếng nguyền
rúa.
“Chết tiệt! Chết tiệt! Dám làm hỏng chuyện tốt của tao! Còn không mau thả tạo ra, bằng không tạo sẽ giết cả nhà mày!
Đối phương cho dù đã bị đánh đến mức này vẫn lộ ra dáng vẻ hung thần ác sát. Bùi Nguyên Minh mặc kệ tiếng lải nhải vo ve bên tai, trực tiếp giẫm xuống khiến chân còn lại nứt xương gãy hắn.
"A!"
Thanh âm thảm thiết vang lên, đối phương cuộn tròn người, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Vẻ tàn độc hoàn toàn biến mất, thay vào đó là ánh mắt hoảng sợ nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, không dám tin anh lại ra tay dứt khoát đến mức này.
Hoà Thanh Phong cùng lúc dẫn mọi người chạt đến nơi. Nhìn thấy đối phương, Hòa Thanh Phong liền sửng sốt, thấp gieng gọi.
“Nguyễn Nhật Bình?” “Ông biết hắn?”.
“Thuộc bang Nam Dương, ở Cảng Thành là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy. Nhưng tại sao hắn lại nơi này...
Bang Nam Dương được thành lập ngay trên đất Cảng Thành, ở mức độ nào đó thậm chí có thể so ngang ngửa với thể lực bang Hồng Hưng. Tuy nhiên, bang Nam Dương luôn thoắt ẩn thoắt hiện, làm ra nhiều chuyện trời không dụng đất không tha nên đôi khi bang Hồng Hưng sẽ tránh và chạm với đám người này hết mức có thể.
Thanh danh bang Nam Dương ở Cảng Thành chỉ tràn ngập toàn những lời tiêu cực. Giới thượng lưu nhìn thấy bọn họ, ngay lập tức sẽ ngậm bồ hòn làm ngọt, chấp nhận bỏ tiền để mua bình yên. Bị bang Nam Dương để mắt đến, tuy rằng chưa đến mức chết ngay lập tức nhưng mấy trò bọn họ làm ra quả thật vô cùng buồn nôn, Bùi Nguyên Mình híp mắt nhìn Nguyễn Nhật Bình, nghiêm giọng.
“Nếu như tôi đoán không sai, hắn ta nuôi quỷ. Các người bị quần đến mức đoàn đội tan tác, đều từ đối phương mà ra”
Hòa Thanh Phong mím môi, trong nháy mắt rút ra vũ khí, chĩa thẳng vào trán Nguyễn Nhật Bình.
“Khốn khiếp! Dám tính toán hại người nhà họ Hòa, anh rất muốn biết chữ chết được viết như thế nào, đúng chứ?”
“Hòa Thanh Phong, tôi biết ông chính là Đổ Vương. Nhưng tôi chính là thành viên thuộc bang Nam Dương, ông dám giết tôi sao? Ông dám giết tôi, bang Nam Dương sẽ giết toàn bộ gia đình ông. Cho dù hôm nay thả tôi đi thì các người vẫn phải trả cái giá thật đắt vì đã khiến đôi chân này tàn phế. Đắc tội bang Nam Dương thì chỉ có con đường chết mà thôi”.
Biểu cảm trên gương mặt Nguyễn Nhật Bình lạnh như băng, rõ ràng đang bị bao vây nhưng thái độ lại vô cùng hống hách, ra vẻ bề trên, chỉ thẳng mặt Bùi Nguyên Minh.
“Muốn gia đình các người được an toàn thì mau giết thằng nhãi ranh này ngay! Chỉ cần đồng ý, chuyện hôm nay ta sẽ bỏ qua ngay lập tức. Hòa Thanh Phong, bang Nam Dương nói được làm được.”
Đùng!
Chưa kịp để Nguyễn Nhật Bình kịp dứt câu, Hòa Thanh Phong đã bỏp cò súng. Chỉ trong nhảy mắt, trán hắn liền lùng một lỗ thật to. Trợn trừng mắt ngã xuống. Dường như cho đến lúc chết Nguyễn Nhật Bình vẫn không dám tin cho dù đã nói ra chuyện bản thân thuộc bang Nam Dương nhưng đối phương vẫn dám xuống tay.
Bùi Nguyên Minh nhìn chằm chằm Hòa Thanh Phong, quả thật là kẻ cứng cỏi. Dáng vẻ lịch sự khôn khéo, anh chưa từng nghĩ ông ta lại tàn nhẫn đến mức này, có chút vượt quá tưởng tượng.
Giết Nguyễn Nhật Bình hoàn toàn không có vấn đề gì cả, mấu chốt chính là thái độ dứt khoát của Hòa Thanh Phong khiến anh cảm thấy vô cùng hài lòng. Bùi Nguyên Minh vươn tay vỗ vai ông, khẽ cười khen ngợi.
“Đúng, phải như vậy chứ! Nếu Đổ Vương đã có thành ý đến thế, tôi đương nhiên phải bày tỏ cho bằng mới được. Trước khi trời sáng, cho người đốt nhà tổ, tìm máy xúc đưa đến đây, tôi sẽ giúp ông giải quyết triệt để mọi vấn đề”.
Hòa Thanh Phong sững sờ, trong thoáng chốc cảm thấy khiếp vía. Ban nãy nếu như chính mình không tỏ rõ thái độ, vì sợ bang Nam Dương mà bán đứng Bùi Nguyễn Minh, chỉ sợ bản thân chết lúc nào cũng chẳng biết. Ông nuốt ngụm nước bọt, khúm núm trả lời.
“Hết thảy đều nghe theo cậu”
Hiện tại, Hòa Thanh Phong đối với Bùi Nguyên Mình chính là đối phương nói gì thì ông nghe nấy. Rất nhanh, Hòa Thanh Phong đã tìm được người, đốt đuốt thiêu rụi nhà tổ. Máy xúc sau khi chuyển đến, Bùi nguyên Minh híp mắt nhìn đống gạch đá hoang tàn trước mắt, vung tay.
“Đào lên”.
Nơi này chính là khu vực phong thủy bậc nhất, làm ra cớ sự thế này Hòa Thanh Phong cảm thấy có phần đáng tiếc nhưng ông vẫn trèo lên máy xúc, bắt đầu khởi động. Gạch đá bị xới tung lên, đất càng đào càng sâu, rất nhanh liền trở thành một cái hố siêu to. Hơn cả tiếng trôi qua, bất giác bọn họ nghe thấy thanh âm hô hoán.
“Đào được đồ!”.
Chỉ cần liếc mắt liền có thể thấy rõ bên dưới lớp đất có rất nhiều thi thể, không chỉ có người mà còn cả động vật. Ở giữa là chiếc hòm mới toanh, dường như chỉ mới hạ huyệt vài ngày. Hòa Thanh Phong kinh ngạc nhíu mày, ông chưa bao giờ nghĩ đến chuyện bên dưới nền đất nhà tổ lại có những thứ này cả. Luồng âm khí nhàn nhạt lan ra khiến những người đứng gần đều cảm thấy đầu váng mắt hoa.
“Tôi nghĩ có người trộm được bản thiết kế, cho nên mới biết bên dưới có tầng hầm. Mà con quỷ, ắt hẳn được tên ở bang Nam Dương kia nuôi dưỡng tại đây. Mà người mất tích, cũng quy về nơi này
Bùi Nguyễn Minh chậm rãi giải thích, Hòa Thanh Phong nghe được luận điểm này liền trở nên hoảng hốt, kiến thức khoa học tích trữ hơn nhiều năm cứ như vậy mà dần dần sụp đổ. Ông trầm mặc hồi lâu mới mở lời hỏi.
“Vậy hiện tại phải xử trí thế nào? Leng keng!
Bùi Nguyễn Minh nhảy xuống, dùng sức vung chân đá vào hòm, đồng thời nhỏ máu tươi đầu ngón tay trỏ xuống dưới. Thực hiện xong hết thảy, anh mới quay về vị trí cũ, nhàn nhạt ra lệnh.
“Đem nơi này, toàn bộ đốt bỏ. Sau đó thỉnh thầy tới đây tụng kinh siêu độ đi”. Cùng lúc đó, bang Nam Dương tại Cảng Thành.
Người phụ nữ mặt sườn xóm quỳ một chân trước bài vị, đôi mắt thoáng qua vẻ ưu tư. Thế như chỉ trong nháy mắt, bài vị liền vỡ nát, tàn gỗ rơi vụn đầy đất. Cô sửng sốt, sau đó nhanh chóng lấy điện thoại di động, nhấn một dãy số.
“Làm theo kế hoạch đi”.
Đầu dây bên kia, tiếng hít thở trầm thấp nặng nề tựa như loài thú hoang vang lên. Ngắt kết nổi, biểu cảm trên gương mặt người phụ nữ thoáng trở nên âm trầm.
Giải quyết xong mọi chuyện, Bùi Nguyên Minh hoàn toàn không có ý định tiếp tục ở lại. Tô Phúc Lâm lẫn sự Tuệ Lan, anh chẳng hề quan tâm. Lấy tính cách Hòa Thanh Phong mà nói, nhất định ông ta sẽ bắt bọn họ phải trả cái giá thật đắt.
Huống hồ, Bùi Nguyên Minh vừa nhìn liền đoán ra hai người bọn họ làm việc này tám phần mười là vì Bùi Cửu Thiên. Bất kể đối phương may mắn sống sót hay bị Hòa Thanh Phong giết chết thì ắt hẳn đều sẽ gieo vào lòng Đổ Vương và Bùi Cửu thiên cái gai khó mà nhổ bỏ.
Bùi Nguyên Minh không hề muốn hỗ trợ nhổ bỏ giúp mà ngược lại còn chuẩn bị khiến gai ghim thật sâu.
Thời điểm rời đi, đã gần trưa. Thôi Nhã Tuyết chờ Bùi Nguyên minh mãi mà không thấy, tự mình lái Ferrari đến ngay cửa chờ sẵn. Âm khí hoàn toàn tiêu biến, dưới ánh nắng ấm áp lại trở về dáng vẻ một căn biệt thự hoàn hảo. Híp mắt nhìn xung quanh, đối phương cúi đầu, lộ ra nụ cười xinh đẹp.
“Cậu Bùi quả nhiên cao tay. Căn cứ vào thông tin thu thập được, kẻ giật dây là Sự Tuệ Lan và người làm theo mệnh lệnh tên Tô Phúc Lâm. Mục đích của bọn họ vô cùng đơn giản, giết chết Hòa Thanh Phong, chấp chưởng khu vực thuộc về Đổ Vương”
“Dẫu sao nhà họ Hòa trong tay đang có hơn ba khối bà, nếu như sự Tuệ Lan có thể thay Bùi Cửu Thiên thuyết phục hoặc đánh đổ nhà họ Hòa, vậy thì anh ta chắc chắn sẽ không cần lo lắng về phương diện tiền bạc nữa rồi”.
“Thật sự là Bùi Cửu Thiên? Cô nói chuyện này do sự Tuệ Lan thay Bùi Cửu Thiên làm, chứng cứ đâu? Hơn nữa sự Tuệ Lan là người thuộc đạo quan Ngũ Mai, địa vị như vậy cần gì phải bán mạng cho Bùi Cửu Thiên?”.
Bùi Nguyên Minh mở cửa xe bước lên, cúi đầu suy nghĩ. Thôi Nhã Tuyết bật cười, gương mặt vốn dĩ lạnh lùng hiện tại lại như đóa hoa xinh đẹp.
“Sự Tuệ Lan dù gì cũng là phụ nữ, hơn nữa còn ở đạo quận Ngũ Mai, nơi quanh năm thanh tịnh, chỉ có tu hành, không màng đến thất tình lục dục. Vậy mà vừa đến Cảng Thành liền gặp được người xuất sắc như Bùi Cửu Thiên, sự Tuệ Lan rơi vào lưới tình không phải là chuyện rất bình thường hay sao?”
“Ý của cô là Bùi Cửu Thiên cố tình dùng nhan sắc để quyến rũ phụ nữ?”
Bùi Nguyễn Minh nhíu mày, cảm thấy khó hiểu. Thôi Nhã Tuyết chống cằm, sau đó dùng điện thoại tìm hình đối phương phóng to lên, chuyển qua cho Bùi Nguyên Mình.
“Dù sao thì, anh ta hoàn toàn đủ tư cách làm điều đó!”.
Bùi Nguyễn Minh mở điện thoại, trong ảnh là bối cảnh Cảng Thành, đại hội Yên Hoa. Sư Tuệ Lan ngả đầu vào vai một chàng trai dáng dấp cao lớn, gương mặt góc cạnh, đầu mày đuôi mắt cô đều lộ ra vẻ si mê, khóe môi giương cao hạnh phúc..
“Nhan sắc như vậy mà có thể hấp dẫn được sự Tuệ Lan sao?” “Nếu thêm vào cả vị trí bà chủ Long Điện thì sao?”
Bùi Nguyên Minh sửng sốt, trầm mặc cúi đầu. Phải thừa nhận, Bùi Cửu Thiên hoàn toàn có thể vì mục đích mà bất chấp đủ mọi loại thủ đoạn. Không chỉ độc ác với người ngoài mà còn tàn nhẫn với chính bản thân. Ngay cả vị trí bà chủ cũng có thể lấy ra làm vật giao dịch, quả thật đủ quyết tuyệt!
Bất qua tôi cảm thấy tính cách Bùi Cửu Thiên như vậy, sự Tuệ Lan không ngồi lên được vị trí bà chủ đầu. Sự Tuệ lan thân thủ tốt, địa vị cao nhưng bất quá chỉ là đệ tử bình thường trong đạo quan Ngũ Mai thôi, không đáng để Bùi Cửu Thiên trả cái giá đắt như vậy. Đối phương cùng lắm chỉ đùa bỡn tình cảm và lợi dụng để làm việc mà thôi. E rằng chỉ có Thánh nữ sự Phi Tiên mới thật sự là mục tiêu của anh ta”
“Thánh nữ sự Phi Tiên, đạo quận Ngũ Mai.”
Bùi nguyên Minh cúi đầu suy nghĩ, chỉ cần nghe danh xưng cùng tên đã biết người phụ nữ này có lại lịch bất phàm đến mức nào rồi. Thôi Nhã Tuyết bỗng dưng thay đổi đề tài, thấp giọng nói nhỏ.
“Được rồi, không nhắc đến những chuyện lông gà vỏ tỏi khác nữa. Hiện tại, nói về vấn đề giữa chúng ta đi.”
“Hai người chúng ta?”.
Bùi Nguyễn Minh nghiêng đầu, vẫn chưa nắm bắt kịp ý tứ trong lời nói. Thôi Nhã Tuyết lộ ra vẻ ngượng ngùng, vừa khởi động xe vừa giải thích
“Sau khi anh rời đi, tôi suy nghĩ rất lâu về chuyện làm thế nào để nhà họ Thôi triệt để đứng chung trên một con thuyền với anh, đồng thời để anh cảm thấy yên tâm về mọi người. Cuối cùng, tôi đã đưa ra được biện pháp khả thi nhất.”
“Biện pháp gì?”
“Tôi đã cẩn thận phân tích trên mọi khía cạnh, vì lợi ích mà kết thành đồng minh thì chắc chắn sẽ vì lợi ích mà chia năm xẻ bảy. Ngoài ra, liên minh dựa trên giá trị vũ lực, càng không ổn thỏa. Bởi vì hiện tại nhà họ Thôi có thể hướng về anh, thể hiện lòng tận trung. Nhưng điều đáng sợ nhất chính là sẽ có một ngày anh không cần chúng tôi nữa. Hoặc tệ hơn, nhà họ Thôi làm loạn, quy phục dưới trướng kẻ mạnh hơn!”
Bùi Nguyễn Minh vuốt cằm, những điều mà Thôi Nhã Tuyết phân tích hoàn toàn hợp lý. Cô điều hướng xe rời khỏi khu biệt thự, chạy về phía tây, hạ kính chắn gió xuống để không khí bên ngoài thổi vào, khiến đầu óc thêm phần tỉnh táo.
“Vậy cho nên, anh quen tôi đi. Tôi sẽ trở thành tình nhân bí mật của anh” “Cô nói cái gì?”
Bùi Nguyên Minh sửng sốt, tình huống đột ngột rẽ hướng như vậy làm cho anh không kịp trở tay phòng bị. Gương mặt Thôi Nhã Tuyết lộ ra vẻ ngượng ngùng, khóe mi ướt át.
“Trên thế gian này, đáng tin nhất chính là mối quan hệ được bồi dưỡng bằng tình cảm. Chỉ cần tôi trở thành người của anh thì chắc chắn anh có thể hoàn toàn tin tưởng người nhà họ Thôi rồi. Nếu như đồng ý, đêm nay tôi sẽ..”
Phụt!
Bùi Nguyên Minh giật mình đến mức phun cả nước vừa uống vào ra bên ngoài, hành động này trong vô thức khiển Thôi Nhã Tuyết lạng tay lái, xe nhất thời chếch về một phía. Mà cùng lúc đó, chếch về phía ngọn núi, hơn ba mũi tên phóng từ trên cao xuống, ghim thẳng vào lòng đất.
Nếu như Thôi Nhã Tuyết không kịp thời phanh xe thifawts hẳn mũi tên này đã sớm cắm vào người cô rồi. Bùi Nguyên Minh nhanh chóng phản ứng, không ngờ thời buổi này rồi còn có người sử dụng loại vũ khí giống như vậy.
“Cung thủ sao?”
Anh nhanh chóng nhào qua ôm lấy Thôi Nhã Tuyết vào lòng, không hề quan tâm đến chuyện, nam nữ cần phải giữ khoảng cách. Mùi hương cơ thể nhàn nhạt vấn vít quanh cánh mũi nhưng Bùi Nguyễn Minh hoàn toàn không có thời gian cảm thụ những việc này, cúi đầu quát khẽ.
“Nhanh chóng tăng ga đi!”
Thôi Nhã Tuyết nhấn chân ga, Bùi Nguyên Minh ôm chặt cô, điều khiển xe thoát ra khỏi khu vực nguy hiểm. Làn mưa tên lần thuwsh ai trút xuống, chuẩn xác nhắm vào chiếc Ferrari. Nhưng Bùi Nguyên Minh đã kịp thời xoay vô lăng, tránh đi trận tập kích kinh hoàng này. Xe vừa ngoặt, liền tiến vào góc núi chết.
Vèo! Vào! Vào!
Thanh âm mũi tên xé gió lạo đi, dần dần bao vây toàn bộ vùng núi xung quanh, chỉ cần bạn họ sơ xuất thì ngay lập tức sẽ trở thành nhím ngay. Bùi Nguyên Minh cúi đầu dặn dò, cố gắng làm giảm bớt bầu không khí mập mờ kì quặc trước mắt.
“Ở lại chỗ này, chú ý an toàn. Tôi sẽ quay lại ngay”.
Vừa dứt lời, anh liền trực tiếp cuộn người nhảy ra ngoài bằng đường cửa sổ, lao vào trong lùm cỏ, nhanh chóng khuất dạng. Thôi Nhã Tuyết thoăn thoắt rút ra vũ khí, cô không phải phụ nữ chân yếu tay mềm, trói gà không chặt, Hiện tại, Thôi Nhã Tuyết đảo mắt nhìn quanh, vẻ mặt đầy cảnh giác.
Cách đó hơn trăm mét người đàn ông bí ẩn đứng từ trên cao quan sát, nhìn thấy Bùi Nguyên Minh biến mất liền nhíu mày. Trong tay hắn cũng cung tên, có điều từ nãy đến giờ đã hao phí hơn phân nửa số lượng mũi tên rồi.
Nếu nhìn kĩ thì sẽ phát hiện người đàn ông này cao chỉ khoảng mét sáu mươi, tuy nhiên đối tay lại thon gầy dài nhỏ. Đối phương ngay lập tức xác định vị trí, sau khi xác nhận Bùi Nguyên Minh không còn ở đây nữa liền thu hồi cung tên, xoay người tiến vào rừng. Với kinh nghiệm của một sát thủ, hắn biết nguyên tắc quan trọng nhất chính là một đòn không trúng, nên chạy thật xa.
Hắn tin tưởng, Bùi Nguyên Minh không hề phát hiện ra mình. Nếu không may phần trăm bị phát hiện vẫn có, hắn vẫn không thể liều mạng đứng ngây ngốc ở đó chờ chết được. Cho dù mũi tên liên tục vơi đi thì Bùi Nguyên Minh vẫn lông tóc vô thương, chuyện này khiến người đàn ông mơ hồ cảm thấy bất an.
Những lần thực hiện nhiệm vụ trước, chỉ cần một mũi tên duy nhất thì mục tiêu đã bị giết rồi. Cho nên hiện tại, hắn dùng tốc độ cực nhanh rời đi. Hắn tính toán, chỉ cần băng qua cánh rừng, sau đó lẩn vào nhóm du khách đang chơi đùa ở bãi biển thì bản thân sẽ an toàn ngay lập tức.
Đùng!
Bấy giờ, bầu trời dày đặc áng mây xám xịt. Cây không ngừng lung lay lao động, khiến cả khu rừng trở nên âm u mịt mù, gió thổi càng lúc càng mạnh. Thời điểm người đang ông gần bước ra khỏi nơi này, bước chân hắn bỗng khựng lại. Bởi vì hắn nghe được tiếng bước chân đạp trên lá khô, từng bước tiếng đến gần mình.
Tuy rằng thanh âm không lớn, từng bước cũng đầy thong dong nhưng ở trong không gian tĩnh lặng như thế này mọi thứ lại trở nên vang vọng hơn bao giờ hết. Người đàn ông thoáng run rẩy, tay phải lật lên, trong tay liền xuất hiện thanh đao nhỏ. Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm về phía trước, cẩn thận dò hỏi.
“Là ai?”
“Bang Nam Dương? Không nghĩ đến tôi vừa giết Nguyễn Nhật Bình, các người liền tìm đến rồi! Loại tốc độ này thật sự khiến người khác bất ngờ cùng khâm phục đấy!”.
Tiếng cười khẽ vang lên, Bùi Nguyễn Minh từ trên cây nhảy xuống. Anh cong khóe môi, thong thả dùng giấy lau sạch tay.
“Nói như vậy, anh là người thuộc bang Nam Dương?”
Tuy rằng động tác Bùi Nguyên Minh thực hiện vô cùng đơn giản nhưng người đàn ông lại cảm nhận được khí tức nguy hiểm không ngừng vây quanh mình. Hắn biết, kẻ có thể giết chết Nguyễn Nhật Bình ắt hẳn không tầm thường nhưng hắn không ngờ Bùi Nguyên Minh đã đạt đến trình độ như vậy.
Không chỉ dễ dàng truy ra vị trí hắn đứng mà còn dám ngang nhiên chặn đường. Chỉ có thể nói, thân thủ cao cường! Bùi Nguyên Minh vẫn giữ nụ cười mỉm trên môi, hỏi thêm lần nữa.
“Thế nào, không muốn nói chuyện? Hay anh bị cấm vậy hả?”
“Xem ra tin tức chúng tôi nhận được không sai. Nguyễn Nhật Bình là do cậu giết”.
Đối phương híp mắt, nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh. Sáng hôm nay, bọn họ nhận được tin Nguyễn Nhật Bình bị xử lý, hơn nữa đối tượng ra tay chính là kẻ mấy hôm nay không ngừng nhấc lên sóng gió ở Cảng Thành, Bùi Nguyên Minh..
Vậy cho nên người đứng đầu bang Nam Dương quyết định thà giết lầm còn hơn bỏ sót, trực tiếp cho gọi sát thủ truy sát Bùi Nguyễn Minh trong âm thầm, giết chết đối phương để cứu vớt danh dự bang Nam Dương. Chỉ có điều, người đàn ông này hoàn toàn không ngờ Bùi Nguyên Minh lại trực tiếp thừa nhận mình giết người..
“Hiệu suất làm việc nhanh thật, ngoài dự đoán của tôi đấy. Hơn nữa còn tìm đến đúng nơi đúng chỗ nữa chứ”.
Tuy rằng người trực tiếp xuống tay là Hòa Thanh Phong nhưng Nguyễn Nhật Bình là do Bùi Nguyên Minh bắt được, vậy nên bảo mọi chuyện do anh đều không sai. Bùi Nguyên Minh nhìn người trước mắt, bắt đầu thương nghị.
“Xem ra, phía sau lưng các người ắt hẳn có kẻ giật dây. Thế này đi, chỉ cần nói tên đối phương ra, sau đó anh quỳ xuống xin lỗi tôi, mọi chuyện liền chấm dứt ngay lập tức. Tôi sẽ xem như giữa chúng ta không xảy ra chuyện gì cả, đường ai nấy đi. Thấy sao?”
Nghe Bùi Nguyên Minh nói ra những lời như vậy, đối phương thoáng sửng sốt, không nghĩ anh lại là kẻ dễ thương lượng. Tuy nhiên đám người thuộc bang Nam Dương đều sớm đã quen với việc cậy mạnh bắt nạt yếu, gằn giọng trả lời.
“Thiếu tiền phải trả, giết người phải đền mạng. Đạo lý đơn giản như vậy mà cậu không hiểu à?
yễn Nhật Bình chết trong tay cậu, cậu nên lấy mạng mình ra mà trả! Hơn nữa, bang Nam Dương chúng tôi có nguyên tắc, chỉ cần động đến một người trong ban, toàn bộ gia đình kẻ ra tay đều sẽ chết!”
“Bùi Nguyên Minh, ngày hôm nay tôi thất thủ, vốn dĩ muốn cho cậu sống thêm vài ngày thế nhưng không ngờ cậu lại tự dâng đến cửa. Tốt thôi, sau khi giết cậu tôi sẽ đến Ma Đô giết cả nhà cậu!”
Đương nhiên đối phương biết Bùi Nguyên Minh rất mạnh nhưng hắn không hề mang ý định rút lui. Hơn nữa, hắn dùng việc giết cả gia đình để hù dọa Bùi Nguyên Minh, cố tình làm anh hoảng hốt. Đáng tiếc, anh chỉ nhún vai, nhàn nhạt trả lời.
“Nói thật, tôi không hứng thú giết loại xoàng xinh như anh. Nhưng anh không chrị uy hiếp tôi, anh còn muốn động vào gia đình tôi. Vậy chị bằng tôi sẽ lấy đầu anh, mang đến bang Nam Dương làm quà đáp lễ”.
“Thật? Thế thì phải xem là thân thủ cậu tốt hay thủ đoạn của tôi tàn nhẫn hơn đấy!”.
Người đàn ông lui về sau hai bước, lật tay trái lên liền nhiều thêm một thanh đao. Lưỡi đao lộ ra màu xanh nhàn nhạt, vừa nhìn liền biết là thứ vũ khí kịch độc. Bùi Nguyên Minh nhìn thứ trong tay đối phương, bật cười.
“Bang Nam Dương đúng là rùa rụt cổ, vũ khí không bối độc dược liền không cảm thấy an toàn chứ gì? Nhìn anh cũng không phải loại vô danh xoàng xinh gì, thôi thì nói tên ra đi. Để ngày nay năm sau, tôi còn đốt giấy tiền vàng bạc cho”.
“Bùi Nguyễn Minh, cậu nên hiểu điều này, những người biết tên tội toàn bộ đều không một ai sống sót cả. Nếu cậu đã mong chờ đến vậy, tôi có thể nói cho cậu biết. Tôi chính là sát thủ hàng đầu thuộc bang Nam Dương, Nguyễn Huy Hoàng”
“Bang Nam Dương thật sự có loại sát thủ lợi hại như vậy sao? Tôi nghe nói, các người từng bị Campuchia đánh đuổi như chó chạy. Sát thủ hàng đầu, bản lĩnh tới mức nào được cơ chứ?”
Đối diện với gương mặt âm trầm lạnh lẽo của Nguyễn Huy Hoàng, Bùi Nguyên Minh tràn ngập hứng thú, cong môi cười khẩy.
“Tuy rằng Nam Dương cằn cỗi nhưng năm đó cũng dám quyết đấu với Đại Hạ các người đấy thôi! Đổi lại là Campuchia xem, các người có chạy tóe khói không?”
Nguyễn Huy Hoàng gằn giọng, Bùi Nguyên Minh nghe vậy liền nhướn mày.
“Thôi thì để tôi nói cho anh một bí mật. Năm đấy các người dựa vào Mỹ chống lưng, mưu toàn độc chiếm Đại Hạ. Tôi chính là người đã dẫn đầu đội quân sang dẹp loạn đấy. Tôi còn nhớ chiến thần họ Nguyễn trong quân đoàn Nam Dương, tên tuổi vang dội, thực lực không tồi, đáng tiếc tôi chỉ đấm một phát liền chết tươi rồi”
“Đúng rồi, đối phương cũng sử dụng hai thanh đạo giống như anh vậy. Anh ta là ai vậy? Anh trai của anh à?”
“Cậu rốt cuộc là thứ quái quỷ gì thế.”
Gương mặt Nguyễn Huy Hoàng tái nhợt, chuyện mà Bùi Nguyên Minh nhắc đến, cho dù là người Nam Dương cũng rất ít ai biết đến. Mà chiến thần họ Nguyễn trẻ tuổi năm đó quả thật chính là anh trai hắn. Chỉ có điều đối phương đã chết trong trận chiến với quân Đại Hạ. Người ra tay giết chết chiến thần sau đây là trở thành cái tên huyền thoại,
“Cậu làm sao biết được những chuyện này? Lẽ nào cậu là người thuộc Đường Đào Doanh? Không đúng, cậu giết anh tôi, vậy cậu...”
Nói đến đây, Nguyễn Huy Hoàng cứng đờ cả người, mồ hôi lạnh không ngừng túa ra. Nếu như Bùi Nguyên Minh chính là cái tên huyền thoại kia vậy thì bản thân hành động như thế này khác gì đâm đầu vào chỗ chết cơ chứ.
“Tôi không tin!”.
Nguyễn Huy Hoàng hoảng sợ nhưng hắn vẫn nghiến rằng, dùng chút dũng khí cuối cùng lao về phía Bùi Nguyên Minh.
Xoet! Xoet! Xoet!
Hai thanh đao lóe lên ánh sáng nhàn nhạt, ở giữa không trung xoẹt qua xoẹt lại. Bùi Nguyên Minh không hề nao núng, dùng tay phải chặn ngang thể tiến công. Nguyễn Huy Hoàng cảm nhận đối phương muốn giáng cú tát xuống mặt mình liền dùng đao mà đỡ, lách người sang bên, tránh đi đòn tấn công hiểm hóc này.
Tuy rằng tránh được nhưng Nguyễn Huy Hoàng vẫn cảm thấy cuống họng tình ngòm, khí huyết dâng lên, trong thoáng chốc liền phun máu tươi. Gò má lưu lại dấu vết đỏ đến chói mắt, lảo đảo suýt ngã. Đôi mắt Bùi Nguyễn Minh lộ ra vẻ tán thưởng, từ khi anh đặt chân bước ra ngoài đến nay không có mấy ai đỡ nổi cú tát trực diện này.
“Sát thủ hàng đầu Nam Dương, quả thật có bản lĩnh”
Xem ra Nguyễn Huy Hoàng so với anh nghĩ quả thật mạnh hơn rất nhiều. Trong lúc nói chuyện, Bùi Nguyễn Minh chậm rãi tiến lên, vẻ mặt lãnh đạm, dường như đang chơi trò mèo vờn. chuột,
Rầm! Rầm! Rầm!
Nguyễn Huy Hoàng vung tay, trực tiếp bỏ thanh đao xuống, trở tay rút sung, ngắm bắn về phía Bùi Nguyên Minh. Phải thừa nhận, hắn hoàn toàn có đủ tư cách trở thành sát thủ hàng đầu, danh xứng với thực. Đối phương sử dụng súng vô cùng thuần thục, từng viên đạn bắn ra đều khóa chặt đường lui của Bùi Nguyên Minh.
Tuy nhiên anh hoàn toàn không nao núng, động tác nhanh như nước chảy mây trôi. Không chỉ tránh được đạn, mà còn chậm rãi tiến về phía Nguyễn Huy Hoàng. Sắc mặt đối phương tái nhợt, vung tay lên khiến đạn xếp thành một đường thẳng, trực tiếp tấn công Bùi Nguyên Minh.
Ra tay nhanh gọn, thủ pháo quyết tuyệt, khiến người khác phải thán phục.