Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2481-2490
"Huyền Trân à, ông biết những năm gần đây cháu vì chuyện của ông mà đi không ít nơi. Thế nhưng ông tự biết tình cảnh của ông, vì không phải thuốc và châm cứu là có thể cứu được đâu."
Ánh mắt Dương Đế Minh trở nên ôn hòa, khi nhìn về phía Dương Huyền Trần thì có một vẻ cưng chiều không thể nói được.
"Chỉ tiếc rằng bây giờ ông nội không thể đứng sau lưng bảo vệ cho cháu được nữa rồi!"
"Bởi vì đoán chừng ông nội chỉ còn sống được một tháng nữa mà thôi."
"Cháu cũng không cần phải đặt hết mọi tinh lực lên người ông nữa, đừng lãng phí. tuổi xuân của mình nữa"
"Cháu nên suy nghĩ thật kỹ một chút, sau khi ông nội chết thì cháu tính sẽ đổi phó thế nào?" | "Mặc dù nhà họ Dương chúng ta được gọi là một trong ba đại gia tộc lớn ở Nam Dương, thế nhưng kể từ khi ông trở thành như thế này thì vinh quang cũng đã không còn nữa rồi!"
"Việc đấu tranh nội bộ gia tộc càng lúc càng trở nên nghiêm trọng, những người chú bác kia của cháu vẫn còn đang nhìn chằm chằm vào tiền tài và địa vị của cháu đấy. Những thể lực khác ở Nam Dương cũng đang dòm ngó những bí kíp tu luyện võ công của ông năm đó."
"Bây giờ bởi vì ông còn sống nên mới còn có thể dựa vào danh tiếng đệ nhất cao thủ Nam Dương mà giữ được cái mạng già này của ông đấy!"
"Một khi ông chết thì nhất định sẽ có vô số người tấn công cháu đấy!" "Cho nên cháu phải tìm cách để bảo vệ bản thân mình trong tương lai." "Chắc chắn cháu sẽ không thể quay về Nam Dương rồi."
"Tốt nhất là cháu nên nghĩ cách để bắt được thể sử dụng cho những người định cư nước ngoài để vào Đại Hạ đi. Sau khi vào được Đại Hạ thì sống một cuộc đời an ổn trong đấy".
"Cháu ngàn vạn lần không thể quay về đây. Nếu quay về thì chẳng những cháu không có các để rời khỏi đó mà hơn nữa còn mất luôn cái mạng nhỏ này của cháu đấy!"
"Huyền Trân, vẻ ngoài xinh đẹp vốn có của cháu chính là vũ khí tốt nhất để đổi phó với đàn ông đấy!".
"Thế nhưng một khi cháu mất đi năng lượng và sợ khiếp sợ của mình thì chuyện này cũng sẽ hại cháu, bởi vì tất cả đàn ông đều muốn có được cháu!"
"Cho nên cháu phải đồng ý với ông là cho dù có thể nào thì cũng phải tìm cho mình một đường lui để ông có thể ra đi thanh thản, có được không?"
Sắc mặt Dương Huyền Trân hiện lên vẻ khổ sở, một lát sau mới gật đầu lên tiếng: "Ông nội, ông cứ yên tâm đi, cháu đã sắp xếp cho mình một con đường lui rồi, cháu sẽ không khiến ông phải bận lòng về cháu nữa đâu".
"Được, cháu có thể làm được chuyện này khiến ông nội cảm thấy rất vui vẻ và yên tâm"
Dương Để Minh khẽ cười: "Thế nhưng ông nội vẫn cảm thấy có chút tiếc núi, cháu vẫn chưa thể học được Nam Chi Quyền Chân Truyền của ông nội. Nếu cháu có thể học được nó thì đã có thể hoàn toàn áp đảo thế hệ trẻ ở Nam Dương rồi".
"Ông nội, ông cứ yên tâm đi. Sau này cháu vẫn còn nhiều cơ hội để học, hơn nữa cháu nhất định sẽ học nó" Hốc mắt Dương Huyền Trân trở nên đỏ ửng.
Lúc này, Bùi Nguyên Minh buông lỏng tay, nhìn Dương Đế Minh lên tiếng: "Xin lỗi, làm phiền hai người một chút nhé."
"Ông à, e rằng trong thời gian ngắn ông sẽ không chết đâu." "Cho nên ông đừng vội nói ra những lời này." Dương Đế Minh và Dương Huyền Trân đều cảm thấy sững sờ.
Bao gồm cả Dương Huyền Trân, cô ấy chính là người đã mời Bùi Nguyên Minh tới đây, cũng mang theo tâm trạng lấy ngựa chết làm ngựa sống.
Cho tới bây giờ cô ấy vẫn chưa từng cho rằng, Bùi Nguyên Minh thật sự có thể cứu ông nội mình.
Thế nhưng câu nói lúc này của Bùi Nguyên Minh khiến trong lòng cô ấy cảm thấy vô cùng khó tin.
Giờ phút này, giọng nói của Dương Huyền Trần khẽ run lên, cô ấy lên tiếng: "Anh Bùi, anh vừa nói gì thế? Anh có thể nói lại lần nữa được không?"
"Tôi nói ông nội cô không chết được." Sắc mặt Bùi Nguyên Minh trở nên lạnh lùng.
"Chỉ cần hai người có thể phối hợp với tôi thì ông cụ có thể sống thêm mười tám năm nữa là ít nhất"
Sắc mặt Bùi Nguyên Minh trở nên lạnh lùng, Dương Huyền Trân cũng lạng lùng hỏi ngược lại: "Kết quả của ông nội tôi là thế nào?"
"Trong cơ thể ông nội tôi thật sự có thi khí sao?" Vẻ mặt Dương Để Minh cũng tò mò nhìn Bùi Nguyên Minh.
Nhiều bác sĩ, thầy phong thủy hơn nữa còn có phù thủy ở Nam Dương cũng không thể chắc chắn được trong cơ thể của ông cụ là như thế nào.
Chẳng lẽ Bùi Nguyên Minh thật sự có thể nhận ra sao?
Bùi Nguyên Minh suy nghĩ một chút rồi nói: "Thi khí khi vào cơ thể cũng chỉ mà một khúc nhạc dạo mà thôi."
"Khúc nhạc dạo này sẽ khiến cho độc tố trong người ông cụ phát tác"
"Cho nên tình huống hiện tại của ông cụ cũng không phải là bởi vì thế khí mà cũng không phải bởi vì bệnh mà chỉ đơn giản là bị trúng độc mà thôi."
"Chỉ đơn giản là trúng độc sao? Có thật không?"
Vẻ mặt Dương Huyền Trân khó tin nhưng cũng vô cùng xúc động: "Trước đây, chúng tôi đã mời không biết bao nhiêu bác sĩ, những người ưu tú nhất cũng đã xem qua rồi. Mặc dù bọn họ không có cách nào phán đoán chính xác rốt cuộc ông nội tôi bị gì thế nhưng trên cơ bản họ đều cho rằng ông nội tôi bị những tác nhân bên ngoài xâm chiếm vào cơ thể."
| "Hơn nữa còn có người chắc chắn rằng ông nội tôi bởi vì hút phải thi khí ngàn năm nên mới có kết quả giống như thế"
"Thế nhưng bây giờ anh lại nói ông nội tội trúng độc sao?"
Dương Huyền Trân khẽ cau mày: "Anh Bùi, chắc hẳn anh cũng biết, người tu luyện. võ công chắc hẳn cũng hiểu một chút về dược lý. Lúc ông nội tôi tự mình kiểm tra thì cũng không phát hiện bản thân đang bị trúng độc!"
Bùi Nguyên Minh suy nghĩ một chút, nói: "Ở đây có dao phẫu thuật không?" | Dương Huyền Trân cảm thấy hơi sững sốt, có chút không phản ứng kịp thế nhưng cô ấy cũng nhanh chóng lấy ra một bộ dụng cụ giải phẫu vô cùng tinh xảo.
Bùi Nguyên Minh nhanh chóng lấy ra một con dau phẫu thuật đã được khử trùng, sau đó anh nhanh chóng đưa tay cầm lấy tay phải của Dương Để Minh, sau đó rạch một đường vào cổ tay của Dương Đế Minh.
| Dương Huyền Trân theo bản năng nói: "Anh Bùi, anh đang làm gì thế? Hiện giờ ông nội tôi đang vô cùng yếu ớt...
Cô ấy muốn ngăn cả anh thế nhưng Dương Đế Minh lại lắc đầu lên tiếng: "Không sao, chúng ta cứ xem xem cậu Bùi làm gì!"
"Dù sao thì tay chân của cái ông già này đã sớm không còn cảm giác gì nữa rồi, làm gì cũng chẳng có cảm giác gì nữa đâu." | Nghe thấy Dương Để Minh nói thế, Dương Huyền Trân cảm thấy vô cùng đau lòng.
Lúc này, cô ấy nhẹ nhàng cắn đôi môi đỏ mọng của mình, đưa mắt nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, không nói lời nào.
Động tác của Bùi Nguyên Minh vô cùng nhanh chóng, sau khi dùng dao phẫu thuật rạch một đường trên cổ tay của Dương Để Minh thì nhanh chóng rút ra, rồi lại đâm vào một huyệt đạo ở bên ngoài.
Điều kì lạ nhất chính là trong suốt quá trình này, vết thương cũng không hề chảy máu mà chỉ trở nên hơi trắng bệch, trông có chút kì lạ.
| Lúc Bùi Nguyên Minh đâm vào lần thứ năm thì lần này động tác rút dao phẫu thuật của anh trở nên vô cùng chậm chạp.
"Xoet!"
Lúc này một làn khói đen đột nhiên xông ra sau khi anh rút dao phẫu thuật ra khỏi huyệt đạo thứ năm, mặc dù không quá nhiều nhưng trông như thực chất.
Giờ phút này vết thương đang màu trắng cũng dần dần trở thành một màu đen kit.
Thế nhưng sau khi là khói đen biến mất thì Bùi Nguyên Minh mới vẫy tay một cái lột bỏ phần da màu đen, sau đó quay sang tỏ ý bảo Dương Huyền Trân hãy bằng thật kỹ vết thương của Dương Đế Minh.
"Rốt cuộc thì đây là tình huống gì chứ?"
Vẻ mặt Dương Huyền Trân thoáng rung động, vẻ mặt lo lắng nhìn cảnh tượng này: "Đây chính là độc trong người ông tôi sao?"
Dương Để Minh không lên tiếng, mà dường như đang có điều suy nghĩ đưa mắt nhìn con dao phẫu thuật trong tay Bùi Nguyên Minh, giờ phút này trên mũi dao cũng là một mảnh đen nhánh.
"Không sai, đây chính là một loại độc tố có một tên gọi vô cùng đặc biệt, gọi là độc Dạ Hàn". | Trong lúc nói chuyện, Bùi Nguyên Minh nhanh chóng bỏ con dao vào trong lò lửa, nhìn một luồng khói đen tràn ngập.
"Một buổi tối dài đằng đẵng, bóng tối bao phủ khắp nơi!"
"Loại độc này chính là một loại độc không thể nhìn thấy, không mùi không vị, thậm chí còn có thể ẩn nấp trong cơ thể người khác từ nửa năm đến một năm."
"Thế nhưng một khi nó gặp thi thể thì sẽ bắt đầu bùng nổ, từng chút từng chút xâm chiếm cơ thể con người. Khiến cho mạch máu trong cơ thể cũng bắt đầu trở nên khô héo, cuối cùng khiến máu trong cơ thể dần dần đóng băng"
"Nếu là bình thường thì người trúng độc có thể chịu đựng qua ba tháng thì đã xem là rất tốt rồi. Thế nhưng ông nội cô lại có thể chịu đựng lâu như thế thì ngoại trừ do cơ thể ông nội cô mạnh mẽ ra thì còn có một nguyên nhân khác, chính là người hạ độc sợ bị ông nội cô phát hiện cho nên dùng không đủ lượng độc cần."
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh trở nên suy tư: "Thế nhưng nếu không nhanh chóng xử | lý ông nội cô thật sự chỉ còn có thể sống được đến hết tháng sau"
Sắc mặt Dương Huyền Trần khẽ thay đổi, lát sau cô ấy thấp giọng nói: "Rốt cuộc thì người nào đã hạ độc ông nội tôi?"
| "Chuyện này.." Bùi Nguyên Minh suy nghĩ một chút, nói: "Chất độc mang tên Dạ Hàn này phải thông qua việc uống mới vào cơ thể được, hơn phân nửa là xem lẫn trong thức ăn hoặc nước uống"
"Còn về phần người nào hạ độc ông nội cô thì tôi cũng không có cách nào để đoán được, thế nhưng chắc hẳn trong lòng ông cụ biết rõ người này".
Bùi Nguyên Minh nói vô cùng chắc chắn, điều này cũng khiến sắc mặt Dương Huyền Trân trở nên tái mét, cô ấy hiểu rõ những gì Bùi Nguyên Minh nói.
Thế nhưng người hạ độc là một người vô cùng cẩn thận, hơn nữa còn là người mà Dương Đế Minh tin tưởng.
Người như thế vốn không có nhiều cho nên nếu muốn điều tra rõ ràng thì cũng không phải việc gì khó.
Chỉ là một khi chứng minh ra được thân phận của người hạ độc thì e rằng trong nội bộ nhà họ Dương sẽ trở nên vô cùng hỗn loạn.
Trong lúc đó, cả người Dương Đế Minh đột nhiên chấn động một cái, trên mặt | hiện lên một vòng khói đen, hơn nữa còn vô cùng đau đớn.
Cả người ông ấy bắt đầu trở nên run rẩy, dường như có thể tắt thở bất cứ lúc nào. "Đó chính là sự tấn công của độc tố".
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh khẽ thay đổi, không ngờ sau khi mình chỉ ra tình hình của Dương Đế Minh thì lại không áp chế được độc tố trong người của ông ấy.
Thế nhưng chuyện này cũng vô cùng bình thường, chắc là bởi vì Dương Đế Minh đã nghĩ ra người hạ độc mình là người nào vì thế trong lòng cảm thấy vô cùng đau khổ.
. Lúc này mới khiến cho tâm trạng ông ấy trở nên không tốt, không có cách nào áp chế được độc tố trong người mình.
"Ông nội, anh mau cứu ông nội tôi đi!" Vẻ mặt Dương Huyền Trân vô cùng kinh hoàng. "Khong gấp, tôi làm ngay đây."
Bùi Nguyên Minh nhanh chóng ra tay, vội vàng điểm huyệt trước ngực Dương Để Minh, nhanh chóng phong bể huyết mạch của ông cụ.
Ngay sau đó, Bùi Nguyên Minh lại lấy một con dao phẫu thuật, rồi rạch một đường trên cánh tay trái của Dương Đế Minh.
Lần này, có một dòng máu đen chảy ra từ chỗ vết thương, lúc một giọt máu rơi xuống đất thì nhanh chóng đọng lại thành bằng.
Sau khi máu đen này chảy ra hết, Bùi Nguyên Minh quay sang bảo Dương Huyền Trân hãy nhanh chóng băng bó vết thương này lại.
Đúng lúc này, cả người Dương Để Minh run lên một cái sau đó nhanh chóng trở lại bình thường.
Cả người ông ấy nhanh chóng tỉnh táo hơn mấy phần, cũng không còn cảm giác mơ màng buồn ngủ như trước đây nữa.. Lúc này, vẻ mặt Dương Đế Minh vẫn như bình thường, sắc mặt khó tin giơ hai tay của mình lên.
Mặc dù bây giờ cả hai tay ông ấy đang băng bó thế nhưng Dương Đế Minh vẫn cảm thấy vô cùng khó tin: "Hai tay tôi có thể động đậy sao?"
"Cái gì?"
Nghe thấy lời nói của Dương Đế Minh, người vẫn còn bình tĩnh như Dương Huyền Trân đều cảm thấy chấn động, khó tin lên tiếng: "Ông nội, hai tay ông nội đã có cảm giác rồi sao?"
Dương Huyền Trân biết rõ mấy ngày nay hai tay của ông nội cô ấy đến cả đũa cũng không thể cầm nổi, thế mà bây giờ còn có thể động đậy, đây đúng là một kì tích.
Bùi Nguyên Minh cười cười lên tiếng: "Có thể cử động như bình thường, tôi vừa mới nhân cơ hội thải độc tố trong người ông cụ ra, bây giờ nửa người của ông cụ đã khôi phục lại trạng thái bình thường rồi."
"Không sai."
Dương Đế Minh chật vật uốn éo người một cái, sau đó cười nói: "Đã lâu rồi không có cảm giác, mặc dù nửa người dưới vẫn chưa thể cử động bình thường thế nhưng ít nhất thì nửa người trên đã có thể cử động rồi"
Dương Huyền Trân kích động kéo kéo tay của Bùi Nguyên Minh: "Anh Bùi, anh mau thải những độc tố còn lại trong người ông nội tôi ra ngoài đi!"
Bùi Nguyên Minh gật đầu nói: "Có thể nhưng lại không phải bây giờ."
Dương Huyền Trân cảm thấy có hơi sững sốt, sau đó nhanh chóng nói: "Anh Bùi, tôi biết điều kiện mà tôi đưa ra ban nãy vẫn còn chưa đủ, vậy thì anh mau nói đi anh muốn cái gì, chỉ cần tôi có thì tôi sẽ cho anh hết!". | Dương Đế Minh dường như cũng có suy nghĩ nhìn Bùi Nguyên Minh, ông ấy muốn biết rốt cuộc thì Bùi Nguyên Minh cần ông ấy trả cái gì thì anh mới chịu ra tay giúp ông ta thải độc tố trong người.
Nhìn biểu cảm thận trọng trên mặt hai người, Bùi Nguyễn Minh bật cười: "Hai vị, Bùi Nguyên Minh tôi giống như một người không có chừng mực sao?"
| "Sở dĩ tôi nói không phải bây giờ cũng không phải muốn đòi hỏi có việc gì cả mà là bởi vì độc tố trong người ông cụ không phải muốn là có thể trừ bỏ nhanh như thế được."
"Bởi vì độc tố này đã ở trong cơ thể quá lâu, giống như một phần thịt kèm vậy. Nếu muốn loại bỏ nó thì dùng những thủ thuật bình thường không thể nào làm được."
"Thế nhưng rất may là ông cụ là một cao thủ hơn nửa đời người, cho nên bây giờ vẫn còn hy vọng!"
"Ý của cậu chính là.." Dường như Dương Để Mình nghĩ ra gì đó, giờ phút này khuôn mặt hiện lên vẻ quan tâm.
"Ý tôi là, e rằng ông phải vào chỗ chết rồi mới tái sinh được." Bùi Nguyên Minh nhẹ giọng nói.
"Tôi cần ông buông thả những độc tố đang áp chế trong cơ thể ông, cứ để mặc cho nó phát tác. Đến khi đã vượt quá giới hạn thì tôi sẽ loại bỏ hết tất cả trong một lần, như vậy thì sẽ có thể loại bỏ hoàn toàn độc tốt"
"Để độc tố phát tác hoàn toàn sao?" Vẻ mặt Dương Huyền Trân hiện lên vẻ lo lắng: "Thế nhưng nếu lỡ như thất bại thì chẳng phải ông nội tôi sẽ mất mạng hay sao?"
"Không sai." Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nói: "Cho nên tôi mới nói đây là việc đi vào chỗ chết rồi tái sinh đấy!".
"Tình hình hiện giờ của ông cụ không thể dùng những cách thức thông thường để loại bỏ độc tố trên người được. Bao gồm cả chuyện tôi vừa làm cũng chỉ là áp chế mà thôi, chỉ có trị ngọn mà không trị được gốc".
"Thế nhưng nếu áp chế như thế thì cũng chỉ có hiệu quả trong vòng mười ngày, thể nhưng lần kế tiếp thì lại chưa chắc sẽ có hiệu quả đầu!"
"Chỉ có một biện pháp duy nhất chính là để cho độc tố hoàn toàn phát tác, sau đó loại bỏ hết trong một lần. Làm như vậy thì mặc dù sẽ vô cùng nguy hiểm thể nhưng nó cũng là phương pháp duy nhất để cứu sống ông nội của cô.".
Sắc mặt Dương Huyền Trân không ngừng thay đổi, đương nhiên là cô ấy biết rõ, nếu làm như thế sẽ vô cùng nguy hiểm, nếu sơ ý một chút thì cô ấy có thể hoàn toàn mất đi ông nội của mình.
Ngay lúc cô ấy đang cảm thấy khó khăn trong việc lựa chọn thì Dương Để Minh bỗng nhiên khoát tay một cái, tỏ ý bảo Dương Huyền Trần đừng nói gì cả, sau đó ông ấy mới quay sang nhìn Bùi Nguyên Minh, nói: "Cậu Bùi, không biết cậu nắm chắc mấy phần cho việc đi vào chỗ chết rồi tái sinh nào?"
Bùi Nguyên Minh suy nghĩ một chút rồi nói: "Khoảng năm mươi lăm phần trăm"
Nghe thấy thế sắc mặt Dương Huyền Trân nhanh chóng trở nên tái nhợt, cô ấy đau lòng lên tiếng: "Chỉ năm mươi lăm phần trăm thôi sao?"
Cô ấy vẫn còn muốn nói gì nữa thế nhưng Dương Để Minh đã cười nói: "Năm mươi lăm phần trăm sao? Quả nhiên bản lĩnh của cậu đúng là hơn người!"
"Tôi vốn chỉ nghĩ cậu chỉ có thể nắm chắc được khoảng ba mươi phần trăm mà thôi!".
"Hơn nữa, cộng thêm tình huống hiện giờ của tôi thì nếu có thể nắm được năm mươi phần trăm chiến thắng thì cũng đã là rất lớn rồi!"
"Nếu đã nói như thế thì tôi tin tưởng cậu, hơn nữa cũng sẽ hoàn toàn phối hợp với cậu!".
Dương Để Minh đưa ra quyết định: "Cậu Bùi tôi phải làm gì thì tôi sẽ phối hợp với cậu hết sức!"
Dương Huyền Trân thấy biểu cảm của ông nội, cô ấy nhanh chóng khôi phục vẻ tỉnh táo, nhẹ giọng nói: "Đúng thế, chúng tôi sẽ cố hết sức phối hợp với anh Bùi, cho dù anh có cần gì thì chỉ việc nói một tiếng"
"Tôi sẽ không tiếc bất cứ việc gì để có thể phối hợp với anh." "Được."
Bùi Nguyên Minh khẽ vuốt cằm, hé mắt nhìn xung quanh rồi nói: "Thật ra thì chuyện tôi muốn các người làm cũng không có gì khó khăn cả, chỉ cần kêu những người này mau rút lui đi."
đó cô dựa vào toa thuốc của tôi mà đi bốc thuốc, sau đó mang về cho ông cụ uống liên tục là được."
"Bảy ngày sau, tôi sẽ tới đây một lần nữa, đến lúc đó sẽ bắt đầu ra tay hành động. Chúng ta có năm mươi lăm phần trăm để loại bỏ hoàn toàn độc tốt trong người của ông cụ"
"Thế nhưng cho dù chỉ có năm mươi phần trăm thì hai người cũng phải chuẩn bị thật tốt"
Dương Huyền Trần khẽ vuốt vuốt cằm, ánh mắt nhìn về phía toa thuốc trong tay. Một lúc sau sắc mặt cô ấy chợt thay đổi, trở nên vô cùng khó coi.
"Chất cực độc?"
Hiển nhiên toa thuốc mà Bùi Nguyên Minh đưa cho cô ấy, những loại thuốc được viết trong đó đều là chất cực độc.
Bùi Nguyên Minh lạnh lùng lên tiếng: "Không sai, chính là những chất cực độc, hơn nữa còn là những chất có độc tính mạnh, niên đại càng lâu thì càng tốt." | "Những thứ này đều là chất dẫn tử, dùng chúng để có thể khơi gợi hoàn toàn độc Hàn Dạ trong cơ thể của ông nội cô"
"Việc này được gọi là lấy độc trị độc" "Lấy độc trị độc sao?"
Sắc mặt Dương Huyền Trân thoáng thay đổi, sau đó lại nhẹ giọng nói: "Được rồi, nếu anh Bùi đã nói như thế thì tôi sẽ nhanh chóng đi khắp nơi tìm kiếm những thứ này".
Dương Đế Minh cũng nhìn toa thuốc một cái, sau đó cười nói: "Huyền Trân, ngay cả toa thuốc mà cậu Bùi đây cũng đã kê ra hết rồi, thật sự đã giúp chúng ta hết sức rồi đấy."
"Nói tóm lại cháu phải làm hết sức mình, lần này cho dù có thành công hay không thành công thì sau chuyện này cháu không được trách cậu Bùi đấy, có biết chưa?"
"Cậu Bùi, cậu đã chịu ra tay cứu giúp thì cho dù có phải trả giá thế nào, ông già này cũng sẽ cố chịu."
"Tôi nhất định sẽ dùng hết khả năng của mình." Bùi Nguyên Minh cười: "Ông cụ, nếu ông có thể chống đỡ được bảy ngày, để cho độc tố của Hàn Dạ hoàn toàn phát tác, quá trình đó sẽ đau khổ hơn chết gấp trăm lần đấy"
"Thế nhưng nếu ông cụ đây là một cao thủ võ lâm vậy thì chắc hẳn cũng không quá khó để chống đỡ đúng không?"
Dương Đế Minh bật cười: "Đến tuổi này của tôi thì việc tôi sợ nhất chính là mất đi trị giác của bản thân mình, không còn biết gì cả, giống như người đang sống đời sống thực vật vậy".
"Chỉ cần có thể có được cảm giác đau đớn thì tôi cũng sẽ cảm thấy mình là một con người sống bình thường!"
"Cho nên cậu Bùi cứ yên tâm đi, chỉ bảy ngày thôi mà, tôi có thể chịu đựng được!" "Được, vậy thì bảy ngày sau chúng ta sẽ gặp lại!"
Sau khi dặn dò thêm mấy câu, Bùi Nguyên Minh và Dương Huyền Trân nhanh chóng rời khỏi đây.
Sau khi Dương Huyền Trân gọi điện sắp xếp xong mọi việc thì mới quay sang nhìn Bùi Nguyên Minh: "Anh Bùi, cảm ơn anh nhiều."
| "Anh vốn ở phe đối lập, thế nhưng vẫn đồng ý ra tay cứu giúp ông nội tôi, tôi thật sự không biết phải trả công anh thế nào."
Bùi Nguyên Minh cười nói: "Giữa chúng ta cũng chỉ có việc đổi chác mà thôi, đương nhiên tôi sẽ cố hết sức để hoàn thành nó".
"Thế nhưng bảy ngày tiếp theo, bang chủ Dương ép buộc cô phải nhận người của bang Nam Dương, nếu lỡ cô giết chết tôi thì ông nội cô xem như cũng xong đời theo đấy"
"Anh cứ yên tâm đi." Dương Huyền Trân thản nhiên cười một tiếng: "Tôi đảm bảo, chẳng những người Nam Dương không làm tổn thương đến anh mà những người khác cũng không thể động vào anh!"
| "Sau này nếu ai dám gây khó dễ cho anh thì chính là đang gây khó dễ cho Dương Huyền Trân này. Nếu không bước qua xác của tôi thì cũng đừng nghĩ đến việc động tới một cậu tóc của anh Bùi" | "Anh có cần tôi cho tám đại cao thủ tới bảo vệ cho anh không?"
Đương nhiên việc này đối với Dương Huyền Trần mà nói việc của Dương Đế Minh vô cùng quan trọng, cho nên cô ấy phải giữ được Bùi Nguyên Minh.
"Không cần, tôi có thể tự bảo vệ mình" Bùi Nguyên Minh cười một tiếng. "Phiền cô giữ người của mình cho tốt, giữ cho tốt bang Nam Dương" Sau khi rời khỏi bang Nam Dương thì trời cũng đã khuya rồi.
Bùi Nguyên Minh vốn muốn gọi cho Thôi Nhã Tuyết đến đón anh thế nhưng nhớ tới việc mập mờ và lúng túng hôm nay thì anh vẫn nghĩ là nên thôi đi.
. Đến đường phố nơi cảng thành Cửu Long, Bùi Nguyên Minh hít một hơi thật sâu, trước mắt anh là cảnh tượng một đám người ăn chơi trác táng trông vô cùng hỗn loạn.
Đối với những người cuộc sống của những người bình thường như thế này, Bùi | Nguyên Minh cảm thấy vô cùng tò mò hơn nữa cũng cảm thấy vô cùng hâm mộ.
Chỉ tiếc rằng anh đã được định sẵn là không có được một cuộc sống đơn giản giống như thế này.
Dẫu sao thì có một số người vẫn có một cuộc sống vô cùng phi thường.
Sau khi Bùi Nguyên Minh cảm thán một chút thì anh nhanh chóng đi tìm một quán bản đồ nướng rồi ngồi xuống.
Phía trước chỗ anh ngồi đột nhiên có một số chiếc xe ngừng lại.
Sau đó chỉ thấy mấy người đàn ông rõ ràng là đã ngà ngà say đang kéo kéo một | nữ sinh mặc đồng phục học sinh xuống xe.
| Rõ ràng về mặt của cô gái đó cũng không mấy tình nguyện, thế nhưng bởi vì đã uống say nên cô gái ấy cũng không phản kháng lại được, căn bản không thể kháng cự lại được mấy người đàn ông này.
"Mau lên đi, mau đưa người này đi, cậu Takei đã chờ lâu lắm rồi đấy!"
"Được được được, không thể không thừa nhận, con gái ở Đại Hạ này đúng là quá xuất sắc, chẳng trách cậu Takei chỉ cần liếc mắt một cái đã chọn ngay, hơn nữa cho dù có thế nào cũng bắt chúng ta phải đưa cô gái này đến"
Trên quần áo của người đàn ông đi đầu có xăm hai chữ con rùa.
Trên mặt gã đó là nụ cười thô bỉ, một sự tàn ác khó nói thành lời: "Lần này tới cảng thành đúng là không hề uổng phí!"
Trong lúc nói chuyện, gã còn đưa tay sờ vào người của cô gái kia, dường như đang vô cùng hài lòng.
Cô gái hơi vùng vẫy một chút, tựa như vẫn còn một chút ý thức thế nhưng lại không tỉnh táo cho lắm.
Đồng thời, tóc xanh trên đầu cô gái này che phủ vẻ mặt của cô ta, khiến Bùi Nguyên Minh không có cách nào có thể nhìn rõ mặt của cô gái này.
Bùi Nguyên Minh khẽ cau mày, nơi đây nổi tiếng là nơi thối nát, cũng có rất nhiều phụ nữ trợ giúp xử lý những chuyện như thế này.
Cho nên Bùi Nguyên Minh cảm thấy có hơi chần chừ, rốt cuộc cũng không biết mình có nên ra tay hay không.
| Nếu như cô gái này tự nhiên thì anh sẽ trở thành người thích xen vào việc của người khác.
Hai bên đi lướt qua nhau, Bùi Nguyên Minh theo bản năng nhìn mấy người đàn ông kia một cái. | Có thể thấy rõ ràng trên mặt của mấy người đàn ông này đều nở nụ cười hài lòng, thế nhưng cô gái kia lại vùng vẫy mấy cái, dường như vô cùng kháng cự chuyện này.
Thế nhưng lúc này cô ta đang trong tình trạng say mèm như thế, cơ bản không có cách để chống lại những người đàn ông rắn rỏi này.
Bùi Nguyên Minh khẽ cau mày, ngay sau đó vẻ mặt anh trở nên vô cùng kì lạ. Bởi vì lúc cô gái đó ngửa đầu lên anh đã nhìn thấy rõ mặt của cô gái này. Đây là cô con gái thứ năm của nhà họ Hòa, Hòa Bích Ngân sao?
Cho dù có thế nào thì Bùi Nguyên Minh cũng không ngờ mình lại gặp Hòa Bích Ngân ở chỗ này, hơn nữa cô ta còn đang bị người khác bắt giữ.
Mặc dù anh thường xuyên nghe thấy những chuyện như thế, nhưng khi thật sự gặp phải thì Bùi Nguyên Minh vẫn cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Lúc này Bùi Nguyên Minh cũng không đoái hoài tới mâu thuẫn giữa mình và Hòa Bích Ngân, anh theo bản năng xoay người sau đó đưa tay chụp lấy cổ áo của người đàn ông dẫn đầu, quát lên: "Chờ một chút!"
| Mấy người đàn ông say khướt nhanh chóng dừng bước, ánh mắt mơ màng nhìn thấy Bùi Nguyên Minh.
"Mę kiếp!" Người đàn ông bị Bùi Nguyên Minh nắm lấy cổ áo lạnh lùng lên tiếng: "Mau buông tay ra rồi quỳ xuống xin lỗi ông đây mau lên, nếu không ông đây sẽ chém chết mày đấy!"
| Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nói: "Người phụ nữ này là bạn của tôi, các người không thể đưa cô ấy đi được!"
Lúc này, Bùi Nguyên Minh ngửi thấy một mùi thơm kỳ lạ trên người của Hòa Bích Ngân.
Mùi hương này khi xộc vào mũi sẽ khiến đầu óc người ta cảm thấy choáng váng.
Điều này khiến Bùi Nguyên Minh rõ ràng, Hòa Bích Ngân không phải uống say bình thường mà là bị người ta bỏ thuốc.
"Chuyện của bọn tao, mày xen vào làm gì?"
Ánh mắt của tên kia trở nên hung tợn, nhìn chằm chằm về phía Bùi Nguyên Minh, nói: "Đây chúng là người phụ nữ mà cậu Takei xem trọng, cho dù cô ta có là bạn của mày, hay mày là người đàn ông của cô ta thì mày phải cút đi ngay cho tao!"
"Tối nay, cô ta nhất định phải ở cùng cậu Takei! Người nào dám cản trở thì giết không tha!"
Đi đôi với tiếng quát tháo của tên kia thì mấy người đàn ông còn lại cũng xoay người, từng người nắm chặt con dao găm bên hông mình, ánh mắt tàn bạo nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh.
Hiển nhiên, chỉ cần Bùi Nguyễn Minh có bất kì động tác nào thì những người đàn ông kia cũng sẽ không chần chừ mà động tay động chân.
"Mẹ kiếp, đừng để ý đến những việc không phải của mình mà nó cũng không biết sao?"
Một hồi nữa bị bọn tao chém chết thì cũng không có người nào ra mặt giúp mày đâu!"
"Còn nữa, mày mau quỳ xuống xin lỗi đi. Nếu không, mày cứ ở đó mà chờ chết đi
nhé!".
| Trong lúc nói chuyện, bốn người đàn ông trông như côn đồ nhanh chóng tiến tới, mỗi người đều cầm theo một con dao phay, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Bùi Nguyên Minh.
Đương nhiên bọn họ chắc hẳn là đàn em của người đàn ông kia, phụ trách bảo kê những người tùy ý làm bậy ở nơi này.
Bùi Nguyên Minh cau mày nhìn những tên côn đồ này, lạnh lùng lên tiếng: "Các người dù sao cũng là người ở Đại Hạ, dù các người có chút kỹ thuật thì cũng không thể nói chuyện có lý một chút sao?"
"Trơ mắt nhìn phụ nữ Đại Hạ của mình bị người khác làm nhục, các người chẳng những không ngăn cản mà còn trợ giúp cho hành vi này nữa sao?"
"Các người có còn là đàn ông nữa hay không?"
"Làm nhục sao?" Người đàn ông kia cười gằn hỏi lại: "Hầu hạ cậu Takei của bọn tạo chính là một việc vô cùng đáng tự hào!"
"Chỉ khi nào các cô gái Đại Hạ của các người khởi xanh bốc trên mộ tổ tiên thì mới có tư cách hầu hạ những người đàn ông cao quý của bọn tao!"
"Sao mày có thể nói việc đó là làm nhục?"
"Chẳng lẽ mày không biết chỉ cần ông đây lấy thân phận là người của đảo quốc ra thì sẽ có không biết bao nhiêu phụ nữ Đại Hạ muốn nhào tới sao?"
"Tao biết người Đại Hạ bọn mày không phục, thế nhưng thế giới này là như vậy đấy. Chỉ có những cao thủ mới được hưởng thụ nhiều hơn, cũng có nhiều thứ hơn!"
"Nhìn một tên đàn ông trói gà không chặt như mày thì đừng nói tới việc có thể hưởng thụ những cô gái này mà cho dù mày có phải bảo vệ họ mày cũng không thể làm được!"
"Bây giờ, tao muốn mày phải nhanh chóng quỳ xuống, dập đầu xin lỗi tạo sau đó | hãy nhanh chóng cút đi!"
"Nếu không ông đây không ngại giết chết mày đâu!"
Hiển nhiên là người đàn ông này vẫn luôn ngang ngược như thế ở cảng thành, vô cùng phách lối. Nếu không gã cũng sẽ không nói ra những lời như thế.
Sắc mặt của Bùi Nguyên Minh trở nên lạnh lùng, không nhìn thẳng vào người đàn ông kia, chỉ lạnh lùng lên tiếng: "Mau thả người, anh không hiểu ý tôi muốn nói sao?"
"Đừng ép tôi phải ra tay!".
"Ôi, ở trên địa bàn của mấy anh lớn mà còn muốn động tay động chân sao?" Mấy tên côn đồ kia nhanh chóng lên tiếng chế giễu anh: "Mày có biết bọn tao là ai không?" | "Bọn tao chính là người của bang Hồng Hưng đấy!"
"Trên hai con đường đánh bạc ở cảng thành này, người của bang Hồng Hưng bọn tao là duy nhất!"
| "Nếu mày không muốn cả gia đình mày chết dưới tay bọn tao thì tao khuyên mày. nên ngoan ngoãn quỳ xuống, nói một tiếng xin lỗi với ngài Kameshita đi!"
"Nếu không mày sẽ nhanh chóng biết được chữ chết được viết thế nào đấy!".
Lúc này, vẻ mặt của Kameshita hiện lên vẻ chế giễu, ánh mắt gã nhìn về phía Bùi Nguyên Minh, lạnh lùng lên tiếng: "Nhìn thấy chưa? Nếu muốn đập chết mày thì ông | đây cũng không cần phải tự ra tay"
"Người Đại Hạ của mày có thể giết chết mày luôn đấy!". Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nói: "Xem ra các người đã quyết tâm không thả người đúng không?"
"Cậu Takei của bọn tao vẫn còn chưa được chơi, sao có thể thả người được?"
Kameshita nhìn Bùi Nguyên Minh với vẻ mặt châm chọc: "Tao nói cho mình biết cho dù đây có là vợ mày, hay em gái mày thì tối nay nó cũng phải hầu hạ cậu chủ Takei rồi mới được đi!".
"Cho dù trong lòng mày có khó chịu, có tức giận thế nào thì mày cũng nhìn xuống cho ông đây. Nếu không mày sẽ bị ném xuống biển quốc tế làm mồi cho cá ăn đấy, có biết chưa?"
Kameshita vô cùng phách lối, căn bản không xem người Đại Hạ ở đây ra gì cả.
Theo những gì anh biết thì nếu dám kiếm chuyện với đám người này thì đều là tự tìm đến cái chết.
Bùi Nguyên Minh lạnh lùng tiến lên: "Anh cảm thấy nếu ở trước mặt tôi thì các người còn có cơ hội đụng vào cô ấy sao?"
"Bốp!".
Kameshita nhanh chóng tát mạnh một cái vào mặt Hòa Bích Ngân rồi lạnh lùng lên tiếng: "Tao đã động vào nó ngay trước mặt mày rồi đấy, mày có thể làm gì được tao?"
Bùi Nguyên Minh cũng không nói nhảm, nhanh chóng tiến lên một bước.
Kameshita cười lạnh xoay người, chỉ vào mấy tên côn đồ của bang Hồng Hưng: "Phế nó cho tao! Tao phải đưa người phụ nữ này đến cho cậu Takei chơi trước!".
Trong lúc nói chuyện, gã nhanh chóng nắm lấy tóc của Hòa Bích Ngân, sau đó nhanh chóng kéo cô ta vào một khách sạn gần đó.
Bùi Nguyên Minh cau mày tiến lên, mấy tên côn đồ ở bang Hồng Hưng nhìn nhau một cái, sau đó đồng loạt lên tiếng: "Chơi nó!"
| Mấy tên côn đồ của bang Hồng Hưng này đều đồng loạt ra tay, lao thẳng về phía Bùi Nguyên Minh.
"Đoàng đoàng đoàng!"
Bùi Nguyên Minh ra tay cũng không khách sáo, cơ thể anh động một cái sau đó đá ra một cú, lúc này chỉ thấy những người vừa tiến đến đều đồng loạt văng ngược ra ngoài, lúc rơi xuống đất cũng rơi vào tình trạng đang ôm hai chân bị gãy của mình lăn lộn trên đất.
Sắc mặt của người đàn ông dẫn đầu bang Hồng Hưng nhanh chóng thay đổi, lúc này tên đó nhanh chóng rút con dao găm ra rồi xông thẳng về phía Bùi Nguyên Minh.
"Răng rắc!"
Thế nhưng khi gã ta còn chưa động vào Bùi Nguyên Minh thì đã bị Bùi Nguyên Minh dùng một tay bóp cổ, chậm rãi kéo lên.
Đầu tiên, người đàn ông này cảm thấy vô cùng kinh hãi, sau đó lại coi thường Bùi Nguyên Minh: "Tên nhóc, mày nhìn xem mày có phải là người ở đây không?"
"E rằng mày không biết địa vị của bang Hồng Hưng bọn tao ở cảng thành này!"
"Nếu mày dám động đến tao thì người của bang Hồng Hưng sẽ khiến mày thịt nát xương tan đấy!" | Đương nhiên là gã ta đang tự nhận rằng thực lực của bang Hồng Hưng vô cùng mạnh mẽ, chẳng sợ việc Bùi Nguyên Minh ra tay với mình.
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh lùng, tay phải của người đàn ông hơi dùng sức, sau đó cổ của người đàn ông kia phát ra tiếng "Răng rắc", chỉ trong nháy mắt tên đó đã xụi lơ trên mặt đất.
Thấy nhóm người phụ trách việc bảo vệ của mình và mấy tên côn đồ của Hồng Hưng đang xụi lơ trên mặt đất, Kametashi cười lạnh một tiếng, sau đó buông Hòa Bích Ngân ra, lạnh lùng lên tiếng: "Tên nhóc, mày đúng là có bản lĩnh đấy!"
"Chẳng trách vì sao mày dám tìm đến bọn tạo gây sự!".
"Thế nhưng mày nghĩ rằng mày còn có thể phách lối được trên địa bàn của bạn tạo sao?"
| Vừa nói xong, trong tay gã nhanh chóng xuất hiện một thanh kiếm, sau đó gã nhanh chóng chém về phái Bùi Nguyên Minh.
Sắc mặt Bùi Nguyên Minh vẫn lạnh lùng, anh cũng không thèm tránh né, mặc cho thanh kiếm kia chém về chỗ mình.
| Thấy cảnh tượng này, Kameshita cũng không ngừng cười được, nhanh chóng lên tiếng: "Người Đại Hạ bọn mày buồn cười thật đấy, cho là mình có được ba cái công phu ruồi nhặng thì có thể là vô địch thiên hạ sao?"
"Có thể anh hùng cứu mỹ nhân đấy à?" "Đúng là ngây thơ!".
Kameshita đưa mắt nhìn Bùi Nguyên Minh, vẻ mặt hiện lên vẻ đắc ý: "Mày phải biết rằng trên thế giới này thì người giỏi là vô tận, người giỏi thì cũng sẽ có người khác giỏi hơn!".
"Ở trước mặt những người giỏi giang ở đảo quốc của tao thì bọn mày cũng chẳng là cái thá gì cả!"
"Nếu dám đối đầu với người của đảo quốc bọn tao thì cho dù có Chúa cũng không thể cứu nổi bọn mày đâu!"
"Bây giờ ông đây sẽ không giết chết mày đâu mà sẽ giữ mày ở lại đây làm khán giả. Cho mày nhìn hiện trường một chút, để mày xem xem cậu Takei sẽ chơi người của Hoa Hạ bọn mày thế nào!"
"Dù sao thì người của đảo quốc bọn tao đều thích như thế!"
Trong lúc nói chuyện, Kameshita cười lạnh một tiếng rồi đưa tay nắm lấy tóc của Hòa Bích Ngân.
"Ầm!".
Không đợi Kameshita bắt được Hòa Bích Ngân, Bùi Nguyên Minh lạnh lùng tiến về trước một bước sau đó dùng chân đá mạnh vào lưng của Kameshita.
Kameshita không kịp né tránh, chỉ trong nháy mắt liền bị Bùi Nguyên Minh đá lộn mèo xuống đất.
Một tiếng "Răng rắc" kêu lên, mũi gã gãy lìa, ngay sau đó nhanh chóng té nhào xuống đất, không biết gãy hết bao nhiêu cái răng.
"Mày... Sao mày có thể?"
Kameshita chật vật quay đầu lại, vẻ mặt khó tin nhìn Bùi Nguyên Minh: "Mày bị kiếm của ta chém thế nhưng sao mày có thể bình an vô sự như thế, mày.."
"Răng rắc!".
Bùi Nguyên Minh lại đá gã một lần nữa, lần này anh đạp gãy hai chân của Kameshita, khiến gã đau đến mức hôn mê tại chỗ.
"Bọn họ là người nào?"
Bùi Nguyên Minh cũng không thèm nhìn Kameshita lấy một cái, anh nhanh chóng chạy tới đỡ Hòa Bích Ngân dậy, ánh mắt nhìn về phía mấy tên côn đồ của bang Hồng Hưng đang không ngừng kêu rên trên đất.
"Các người chỉ có một cơ hội để trả lời mà thôi."
Mí mắt của mấy tên côn đồ kia không ngừng giật giật, thế nhưng họ vẫn ngẩng đầu, lớn tiếng: "Tên nhóc, bọn họ chính là khách quý của bang Hồng Hưng bọn tao!"
"Nếu mày dám đắc tội với cậu Takei thì mày tiêu đời rồi đấy!" "Bởi vì cậu Takei chính là người của đảo quốc Âm Lưu đấy!" "Đảo quốc Âm Lưu sao?"
Bùi Nguyên Minh đẹp tên côn đồ kia, lạnh lùng lên tiếng: "Nếu là người của của đảo quốc Âm Lưu thì mau đi nói với bọn họ rằng tôi đợi bọn họ ở phòng bao số một. Tôi muốn nhìn một chút bọn họ sẽ giết chết tôi thế nào!"
Trong lúc nói chuyện, Bùi Nguyên Minh nhanh chóng đỡ Hòa Bích Ngân đi vào | một phòng bao không người.
Đồng thời anh cũng lấy điện thoại ra gọi một cú điện thoại để Thôi Nhã Tuyết phái người tới mang mấy người của đảo quốc đi.
Bùi Nguyên Minh nhanh chóng tiến vào phòng bao số một, không bao lâu sau mấy người của cảng thành nhanh chóng xuất hiện mang theo những người của đảo quốc tiến vào đây.
| Đồng thời, Thôi Nhã Tuyết cũng mời một bác sĩ tới đây, đầu tiên nhanh chóng rửa ruột cho Hòa Bích Ngân.
Mặc dù Hòa Bích Ngân có uống một chút rượu thế nhưng bình thường thì cũng không say tới mức này.
Sở di dáng vẻ cô ta giống như bây giờ đều là bởi vì bị người ta bỏ thuốc.
Vị bác sĩ mà Thôi Nhã Tuyết gọi tới là một người có kỹ thuật vô cùng tốt, sau khi xử lý xong thì sắc mặt Hòa Bích Ngân nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình thường, sự nóng bức trong cơ thể cũng nhanh chóng biến mất.
Bùi Nguyên Minh cầm lấy một chai nước suối rồi đổ xuống người cô ta, Hòa Bích Ngân nhanh chóng mở mắt, xem như tinh thần đã hồi phục.
Cô ta mơ màng nhìn thấy một người đàn ông trước mặt mình, Hòa Bích Ngân theo bản năng muốn chống trả.
"Anh là ai?" "Anh muốn làm gì tôi?" "Anh đừng có động vào tôi!"
"Ba tôi chính là vua sòng bài ở đây, nếu anh dám động vào tôi thì ba tôi sẽ giết chết anh đấy!"
| Lúc này, Hòa Bích Ngân dùng hết sức bình sinh của mình để hét lên, hiển nhiên là rất sợ bản thân mình bị gì. | Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nói: "Cô Hòa, cô không cần phải kích động như thế. Tôi là Bùi Nguyên Minh, tôi sẽ không làm gì cô đâu!"
"Bùi Nguyên Minh?"
Lúc này, Hòa Bích Ngân đã hoàn toàn tỉnh táo, lúc cô ta nhìn thấy rõ người trước mặt thật sự là Bùi Nguyên Minh thì vẻ mặt xinh đẹp của cô ta nhanh chóng trở nên trắng bệch, thấp giọng nói: "Anh bỏ thuốc tôi, tôi sẽ nói việc này cho ba tôi biết, anh phải trả giá thật lớn cho việc này!"
"Bốp!".
Bùi Nguyên Minh cũng không khách sáo nhanh chóng tát mạnh một cái vào mặt Hòa Bích Ngân khiến cô ta ngẩn người trong chốc lát.
| "Cô đã tỉnh chưa? Có thể nói chuyện được chưa?" Bùi Nguyên Minh rút một tờ khăn giấy ra lau tay mình, chẳng có chút thương hoa tiếc ngọc gì cả.
"Tại sao bản thân cô lại lưu lạc tới chỗ này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chính cô còn không biết sao?"
"Muốn hắt nước dơ lên người của người ta, cô có nghĩ tới kết quả chưa?"
Sắc mặt Hòa Bích Ngân lúc trắng lúc xanh, một hồi lâu sau cô ta mới hoàn hồn, sau đó vẻ mặt sợ hãi nhìn mấy người đảo quốc kia một cái, sau đó lại nhìn Bùi Nguyên Minh, thấp giọng nói: "Bùi... Anh Bùi, anh là người đã cứu tôi sao?"
"Xem ra cô đã tỉnh táo lại rồi!" Bùi Nguyên Minh gật đầu một cái, mặc dù anh không cần người ta phải hồi đáp lại việc mình đã cứu người ta. Thế nhưng anh sẽ không để người khác có thể tùy tiện hắn nước bẩn lên người anh như thế.
"Mới vừa rồi khi ở bên ngoài, tôi vừa khéo nhìn thấy cô bị người ta bắt, nhận ra cô | bị người khác ép buộc nên mới ra tay cứu cô"
Sau khi Bùi Nguyên Minh giải thích một chút, thì hứng thú lên tiếng với Hòa Bích Ngân: "Cô chính là con gái của vua sòng bạc ở đây, sao có thể bị Kameshita bắt như thế?"
Mặc dù Bùi Nguyễn Minh cũng không thân thiết với Hòa Bích Ngân thể nhưng Hòa Bích Ngân là con gái thứ năm của vua sòng bạc, không thể là một người ngu ngốc, người bình thường không thể động vào cô ta được.
| Vẻ mặt Hòa Bích Ngân thay đổi mấy lần, sau đó nhẹ giọng nói: "Hôn nay tôi vô tình gặp được một người bạn, anh ta nói nếu muốn bắt anh thì cách tốt nhất chính là tìm người của đảo quốc nhờ họ hỗ trợ"
"Cho nên tôi mới đến tìm Kameshita, trả cho anh ta một khoản tiền" "Lúc ấy, Kameshita nói, để tỏ lòng thành ý thì muốn tôi uống với anh ta một ly"
"Tôi thấy chỉ uống một ly thì cũng không có gì, không ngờ sau khi uống xong ly rượu đó tôi liền hôn mê. Lúc ấy tôi liền nhận ra có gì đó không ổn, thế nhưng cũng không kịp phản kháng."
"Tóm lại, tôi vô cùng cảm ơn anh Bùi"
"Lần này tôi bị ma quỷ sai khiến, lại bởi vì chuyện hôm qua nên mới muốn trả thù anh Bùi đây!"
"Tất cả những chuyện này đều là tôi tự làm tự chịu."
"Thế nhưng anh Bùi đây lại không hề bận tâm đến hiềm khích lúc trước mà ra tay cứu tôi!"
| "Bắt đầu từ bây giờ tôi là người của anh Bùi, anh muốn tôi làm gì thì tôi sẽ làm như thế!"
Nói tới đây, vẻ mặt Hòa Bích Ngân hiện lên vẻ thần tượng.
Hiên nhiên là việc anh hùng cứu mỹ nhân vừa rồi của Bùi Nguyên Minh đã vô tình chiếm được tình cảm của Hòa Bích Ngân.
Nghe thấy lời giải thích của Hòa Bích Ngân, Bùi Nguyên Minh cảm thấy có chút dở khóc dở cười. | Chỉ có thể nói con gái của vua sòng bạc quả nhiên là người dám yêu dám hận.
Bởi vì muốn tìm anh để tính sổ mà còn không ngại nghĩ đến việc đến cầu cứu người đảo quốc đối phó với anh.
Chỉ tiếc rằng kinh nghiệm của cô ta vẫn còn quá non kém, e rằng lúc cô ta đến | tìm người của đảo quốc thì đã bị người khác theo dõi.
Thế nhưng chuyện lần này cũng xem như là một mối duyên giữa Bùi Nguyên. Minh và Hòa Bích Ngân, hai bên vốn có quan hệ cực kém thế nhưng đã được hòa giải không ít.
Điều này đối với việc lấy được sự ủng hộ của gia đình sau này thật sự vô cùng quan trọng.
Nếu đã như thế, Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nói: "Cô Hòa, nếu cô đã nói thế thì tôi sẽ xem như mình không biết gì về chuyện cô tìm người đến đối phó tôi"
"Thế nhưng hy vọng sau này cô đừng để những chuyện tương tự xảy ra nữa nhé."
"Sẽ không đâu." Hòa Bích Ngân cảm thấy có chút lúng túng: "Trước đây là tôi không hiểu chuyện, hy vọng anh Bùi có thể tha thứ cho tôi" | Bùi Nguyên Minh cười một tiếng, cũng không tiếp tục lãng phí thời gian ở đề tài này nữa, mà chỉ đưa tay chỉ vào mấy người của đảo quốc đang ngồi ở trong góc, lạnh lùng nói: "Mới vừa rồi vì cứu cô mà tôi đã bắt mấy người đảo quốc này lại, đồng thời tôi còn chuẩn bị nơi này để ông chủ của bọn họ tới tìm tôi gây sự"
"Tôi đoán chừng khoảng ba phút nữa bọn họ sẽ nhanh chóng có mặt ở đây." "Cô có muốn tôi cho người đưa cô về trước không?"
Trong lúc nói chuyện, Bùi Nguyên Minh rót cho mình một lý trà, vừa uống vừa đợi | Hòa Bích Ngân trả lời câu hỏi của mình.
Vẻ mặt Hòa Bích Ngân hơi thay đổi, sau đó cắn răng nói: "Tôi không đi!"
"Lần này anh Bùi cứu tôi, nếu như tôi bỏ anh lại ở đây mà rời đi thì mặt mũi nhà họ Hòa chúng tôi sẽ bị vứt sạch."
"Hơn nữa, nhà bọn tôi không sợ mấy tên người đảo quốc này!"
Trong lúc nói chuyện, Hòa Bích Ngân nhanh chóng lấy điện thoại ra gửi mấy tin nhắn. | Bùi Nguyên Minh và Hòa Bích Ngân cười một tiếng, anh cảm thấy vô cùng vui vẻ yên tâm về cô bé này. | ít nhất thì Hòa Bích Ngân lúc này cũng không còn là cô gái không hiểu chuyện | hôm qua. | Qủa nhiên, khi gặp chuyện mới có thể khiến con người ta trưởng thành.
"Được rồi, không cần gọi người đến đâu." Bùi Nguyên Minh vỗ tay một cái, nhìn Thôi Văn Triết đang đứng khoanh tay ở phía xa: "Lát nữa cậu phụ trách việc trông coi cô ấy, nếu như ai dám động đến một sợi tóc của cô ấy thì tôi sẽ hỏi tội cậu đấy!"
"Vâng!" Vẻ mặt Thôi Văn Triết vô cùng bình tĩnh, mắt nhìn thẳng về phía trước. Anh ta nhất định phải biểu hiện thật tốt trước mặt Bùi Nguyên Minh.
Lúc Bùi Nguyễn Minh đang nói chuyện với Hòa Bích Ngân, một tên côn đồ của | bang Hồng Hưng lảo đảo bước vào một phòng bao xa hoa.
Chỉ trong nháy mắt, ánh mắt của mấy chục người trong sân nhanh chóng nhìn về phía người này.
Có một nam một nữ đang ngồi trên ghế salon chính giữa phòng. | Người đàn ông chính là người của đảo quốc, dáng người cao lớn, mặt mũi tái nhợt, trên mặt là một nụ cười nhàn nhạt, thế nhưng ánh mắt anh ta lại vô cùng lạnh lùng, trông không giống một người bình thường.
Còn ngồi đối diện anh ta chính là một cô gái trong khoảng hơn hai mươi tuổi, gương mặt trái soạn, cái miệng nhỏ nhắn, dáng người vô cùng quyến rũ, hai chân thẳng tắp, khiến người ta chỉ cần liếc mắt một cái thì khí huyết sôi trào.
Người đàn ông có khuôn mặt tái nhợt chính là Thiên Kiêu của đảo quốc Âm Lưu, người của Point Acres.
Còn người phụ nữ ngồi đối diện anh ta chính là con gái của người đứng đầu bang Hồng Hưng, dưới một người trên vạn người, Trần Hồng Điệp!
Thấy tên côn đồ kia bước vào, Trần Hồng Điệp rót cho mình một ly trà, sắc mặt không có bất kì sự thay đổi nào, giống như người trước mặt không liên quan gì tới cô ta.
"Cô chủ, chúng ta bị đánh lén!"
Mí mắt của tên côn đồ vừa tiến vào không ngừng giật giật thể nhưng tên đó không nhịn được mà cắn răng lên tiếng.
Ánh mắt Dương Đế Minh trở nên ôn hòa, khi nhìn về phía Dương Huyền Trần thì có một vẻ cưng chiều không thể nói được.
"Chỉ tiếc rằng bây giờ ông nội không thể đứng sau lưng bảo vệ cho cháu được nữa rồi!"
"Bởi vì đoán chừng ông nội chỉ còn sống được một tháng nữa mà thôi."
"Cháu cũng không cần phải đặt hết mọi tinh lực lên người ông nữa, đừng lãng phí. tuổi xuân của mình nữa"
"Cháu nên suy nghĩ thật kỹ một chút, sau khi ông nội chết thì cháu tính sẽ đổi phó thế nào?" | "Mặc dù nhà họ Dương chúng ta được gọi là một trong ba đại gia tộc lớn ở Nam Dương, thế nhưng kể từ khi ông trở thành như thế này thì vinh quang cũng đã không còn nữa rồi!"
"Việc đấu tranh nội bộ gia tộc càng lúc càng trở nên nghiêm trọng, những người chú bác kia của cháu vẫn còn đang nhìn chằm chằm vào tiền tài và địa vị của cháu đấy. Những thể lực khác ở Nam Dương cũng đang dòm ngó những bí kíp tu luyện võ công của ông năm đó."
"Bây giờ bởi vì ông còn sống nên mới còn có thể dựa vào danh tiếng đệ nhất cao thủ Nam Dương mà giữ được cái mạng già này của ông đấy!"
"Một khi ông chết thì nhất định sẽ có vô số người tấn công cháu đấy!" "Cho nên cháu phải tìm cách để bảo vệ bản thân mình trong tương lai." "Chắc chắn cháu sẽ không thể quay về Nam Dương rồi."
"Tốt nhất là cháu nên nghĩ cách để bắt được thể sử dụng cho những người định cư nước ngoài để vào Đại Hạ đi. Sau khi vào được Đại Hạ thì sống một cuộc đời an ổn trong đấy".
"Cháu ngàn vạn lần không thể quay về đây. Nếu quay về thì chẳng những cháu không có các để rời khỏi đó mà hơn nữa còn mất luôn cái mạng nhỏ này của cháu đấy!"
"Huyền Trân, vẻ ngoài xinh đẹp vốn có của cháu chính là vũ khí tốt nhất để đổi phó với đàn ông đấy!".
"Thế nhưng một khi cháu mất đi năng lượng và sợ khiếp sợ của mình thì chuyện này cũng sẽ hại cháu, bởi vì tất cả đàn ông đều muốn có được cháu!"
"Cho nên cháu phải đồng ý với ông là cho dù có thể nào thì cũng phải tìm cho mình một đường lui để ông có thể ra đi thanh thản, có được không?"
Sắc mặt Dương Huyền Trân hiện lên vẻ khổ sở, một lát sau mới gật đầu lên tiếng: "Ông nội, ông cứ yên tâm đi, cháu đã sắp xếp cho mình một con đường lui rồi, cháu sẽ không khiến ông phải bận lòng về cháu nữa đâu".
"Được, cháu có thể làm được chuyện này khiến ông nội cảm thấy rất vui vẻ và yên tâm"
Dương Để Minh khẽ cười: "Thế nhưng ông nội vẫn cảm thấy có chút tiếc núi, cháu vẫn chưa thể học được Nam Chi Quyền Chân Truyền của ông nội. Nếu cháu có thể học được nó thì đã có thể hoàn toàn áp đảo thế hệ trẻ ở Nam Dương rồi".
"Ông nội, ông cứ yên tâm đi. Sau này cháu vẫn còn nhiều cơ hội để học, hơn nữa cháu nhất định sẽ học nó" Hốc mắt Dương Huyền Trân trở nên đỏ ửng.
Lúc này, Bùi Nguyên Minh buông lỏng tay, nhìn Dương Đế Minh lên tiếng: "Xin lỗi, làm phiền hai người một chút nhé."
"Ông à, e rằng trong thời gian ngắn ông sẽ không chết đâu." "Cho nên ông đừng vội nói ra những lời này." Dương Đế Minh và Dương Huyền Trân đều cảm thấy sững sờ.
Bao gồm cả Dương Huyền Trân, cô ấy chính là người đã mời Bùi Nguyên Minh tới đây, cũng mang theo tâm trạng lấy ngựa chết làm ngựa sống.
Cho tới bây giờ cô ấy vẫn chưa từng cho rằng, Bùi Nguyên Minh thật sự có thể cứu ông nội mình.
Thế nhưng câu nói lúc này của Bùi Nguyên Minh khiến trong lòng cô ấy cảm thấy vô cùng khó tin.
Giờ phút này, giọng nói của Dương Huyền Trần khẽ run lên, cô ấy lên tiếng: "Anh Bùi, anh vừa nói gì thế? Anh có thể nói lại lần nữa được không?"
"Tôi nói ông nội cô không chết được." Sắc mặt Bùi Nguyên Minh trở nên lạnh lùng.
"Chỉ cần hai người có thể phối hợp với tôi thì ông cụ có thể sống thêm mười tám năm nữa là ít nhất"
Sắc mặt Bùi Nguyên Minh trở nên lạnh lùng, Dương Huyền Trân cũng lạng lùng hỏi ngược lại: "Kết quả của ông nội tôi là thế nào?"
"Trong cơ thể ông nội tôi thật sự có thi khí sao?" Vẻ mặt Dương Để Minh cũng tò mò nhìn Bùi Nguyên Minh.
Nhiều bác sĩ, thầy phong thủy hơn nữa còn có phù thủy ở Nam Dương cũng không thể chắc chắn được trong cơ thể của ông cụ là như thế nào.
Chẳng lẽ Bùi Nguyên Minh thật sự có thể nhận ra sao?
Bùi Nguyên Minh suy nghĩ một chút rồi nói: "Thi khí khi vào cơ thể cũng chỉ mà một khúc nhạc dạo mà thôi."
"Khúc nhạc dạo này sẽ khiến cho độc tố trong người ông cụ phát tác"
"Cho nên tình huống hiện tại của ông cụ cũng không phải là bởi vì thế khí mà cũng không phải bởi vì bệnh mà chỉ đơn giản là bị trúng độc mà thôi."
"Chỉ đơn giản là trúng độc sao? Có thật không?"
Vẻ mặt Dương Huyền Trân khó tin nhưng cũng vô cùng xúc động: "Trước đây, chúng tôi đã mời không biết bao nhiêu bác sĩ, những người ưu tú nhất cũng đã xem qua rồi. Mặc dù bọn họ không có cách nào phán đoán chính xác rốt cuộc ông nội tôi bị gì thế nhưng trên cơ bản họ đều cho rằng ông nội tôi bị những tác nhân bên ngoài xâm chiếm vào cơ thể."
| "Hơn nữa còn có người chắc chắn rằng ông nội tôi bởi vì hút phải thi khí ngàn năm nên mới có kết quả giống như thế"
"Thế nhưng bây giờ anh lại nói ông nội tội trúng độc sao?"
Dương Huyền Trân khẽ cau mày: "Anh Bùi, chắc hẳn anh cũng biết, người tu luyện. võ công chắc hẳn cũng hiểu một chút về dược lý. Lúc ông nội tôi tự mình kiểm tra thì cũng không phát hiện bản thân đang bị trúng độc!"
Bùi Nguyên Minh suy nghĩ một chút, nói: "Ở đây có dao phẫu thuật không?" | Dương Huyền Trân cảm thấy hơi sững sốt, có chút không phản ứng kịp thế nhưng cô ấy cũng nhanh chóng lấy ra một bộ dụng cụ giải phẫu vô cùng tinh xảo.
Bùi Nguyên Minh nhanh chóng lấy ra một con dau phẫu thuật đã được khử trùng, sau đó anh nhanh chóng đưa tay cầm lấy tay phải của Dương Để Minh, sau đó rạch một đường vào cổ tay của Dương Đế Minh.
| Dương Huyền Trân theo bản năng nói: "Anh Bùi, anh đang làm gì thế? Hiện giờ ông nội tôi đang vô cùng yếu ớt...
Cô ấy muốn ngăn cả anh thế nhưng Dương Đế Minh lại lắc đầu lên tiếng: "Không sao, chúng ta cứ xem xem cậu Bùi làm gì!"
"Dù sao thì tay chân của cái ông già này đã sớm không còn cảm giác gì nữa rồi, làm gì cũng chẳng có cảm giác gì nữa đâu." | Nghe thấy Dương Để Minh nói thế, Dương Huyền Trân cảm thấy vô cùng đau lòng.
Lúc này, cô ấy nhẹ nhàng cắn đôi môi đỏ mọng của mình, đưa mắt nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, không nói lời nào.
Động tác của Bùi Nguyên Minh vô cùng nhanh chóng, sau khi dùng dao phẫu thuật rạch một đường trên cổ tay của Dương Để Minh thì nhanh chóng rút ra, rồi lại đâm vào một huyệt đạo ở bên ngoài.
Điều kì lạ nhất chính là trong suốt quá trình này, vết thương cũng không hề chảy máu mà chỉ trở nên hơi trắng bệch, trông có chút kì lạ.
| Lúc Bùi Nguyên Minh đâm vào lần thứ năm thì lần này động tác rút dao phẫu thuật của anh trở nên vô cùng chậm chạp.
"Xoet!"
Lúc này một làn khói đen đột nhiên xông ra sau khi anh rút dao phẫu thuật ra khỏi huyệt đạo thứ năm, mặc dù không quá nhiều nhưng trông như thực chất.
Giờ phút này vết thương đang màu trắng cũng dần dần trở thành một màu đen kit.
Thế nhưng sau khi là khói đen biến mất thì Bùi Nguyên Minh mới vẫy tay một cái lột bỏ phần da màu đen, sau đó quay sang tỏ ý bảo Dương Huyền Trân hãy bằng thật kỹ vết thương của Dương Đế Minh.
"Rốt cuộc thì đây là tình huống gì chứ?"
Vẻ mặt Dương Huyền Trân thoáng rung động, vẻ mặt lo lắng nhìn cảnh tượng này: "Đây chính là độc trong người ông tôi sao?"
Dương Để Minh không lên tiếng, mà dường như đang có điều suy nghĩ đưa mắt nhìn con dao phẫu thuật trong tay Bùi Nguyên Minh, giờ phút này trên mũi dao cũng là một mảnh đen nhánh.
"Không sai, đây chính là một loại độc tố có một tên gọi vô cùng đặc biệt, gọi là độc Dạ Hàn". | Trong lúc nói chuyện, Bùi Nguyên Minh nhanh chóng bỏ con dao vào trong lò lửa, nhìn một luồng khói đen tràn ngập.
"Một buổi tối dài đằng đẵng, bóng tối bao phủ khắp nơi!"
"Loại độc này chính là một loại độc không thể nhìn thấy, không mùi không vị, thậm chí còn có thể ẩn nấp trong cơ thể người khác từ nửa năm đến một năm."
"Thế nhưng một khi nó gặp thi thể thì sẽ bắt đầu bùng nổ, từng chút từng chút xâm chiếm cơ thể con người. Khiến cho mạch máu trong cơ thể cũng bắt đầu trở nên khô héo, cuối cùng khiến máu trong cơ thể dần dần đóng băng"
"Nếu là bình thường thì người trúng độc có thể chịu đựng qua ba tháng thì đã xem là rất tốt rồi. Thế nhưng ông nội cô lại có thể chịu đựng lâu như thế thì ngoại trừ do cơ thể ông nội cô mạnh mẽ ra thì còn có một nguyên nhân khác, chính là người hạ độc sợ bị ông nội cô phát hiện cho nên dùng không đủ lượng độc cần."
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh trở nên suy tư: "Thế nhưng nếu không nhanh chóng xử | lý ông nội cô thật sự chỉ còn có thể sống được đến hết tháng sau"
Sắc mặt Dương Huyền Trần khẽ thay đổi, lát sau cô ấy thấp giọng nói: "Rốt cuộc thì người nào đã hạ độc ông nội tôi?"
| "Chuyện này.." Bùi Nguyên Minh suy nghĩ một chút, nói: "Chất độc mang tên Dạ Hàn này phải thông qua việc uống mới vào cơ thể được, hơn phân nửa là xem lẫn trong thức ăn hoặc nước uống"
"Còn về phần người nào hạ độc ông nội cô thì tôi cũng không có cách nào để đoán được, thế nhưng chắc hẳn trong lòng ông cụ biết rõ người này".
Bùi Nguyên Minh nói vô cùng chắc chắn, điều này cũng khiến sắc mặt Dương Huyền Trân trở nên tái mét, cô ấy hiểu rõ những gì Bùi Nguyên Minh nói.
Thế nhưng người hạ độc là một người vô cùng cẩn thận, hơn nữa còn là người mà Dương Đế Minh tin tưởng.
Người như thế vốn không có nhiều cho nên nếu muốn điều tra rõ ràng thì cũng không phải việc gì khó.
Chỉ là một khi chứng minh ra được thân phận của người hạ độc thì e rằng trong nội bộ nhà họ Dương sẽ trở nên vô cùng hỗn loạn.
Trong lúc đó, cả người Dương Đế Minh đột nhiên chấn động một cái, trên mặt | hiện lên một vòng khói đen, hơn nữa còn vô cùng đau đớn.
Cả người ông ấy bắt đầu trở nên run rẩy, dường như có thể tắt thở bất cứ lúc nào. "Đó chính là sự tấn công của độc tố".
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh khẽ thay đổi, không ngờ sau khi mình chỉ ra tình hình của Dương Đế Minh thì lại không áp chế được độc tố trong người của ông ấy.
Thế nhưng chuyện này cũng vô cùng bình thường, chắc là bởi vì Dương Đế Minh đã nghĩ ra người hạ độc mình là người nào vì thế trong lòng cảm thấy vô cùng đau khổ.
. Lúc này mới khiến cho tâm trạng ông ấy trở nên không tốt, không có cách nào áp chế được độc tố trong người mình.
"Ông nội, anh mau cứu ông nội tôi đi!" Vẻ mặt Dương Huyền Trân vô cùng kinh hoàng. "Khong gấp, tôi làm ngay đây."
Bùi Nguyên Minh nhanh chóng ra tay, vội vàng điểm huyệt trước ngực Dương Để Minh, nhanh chóng phong bể huyết mạch của ông cụ.
Ngay sau đó, Bùi Nguyên Minh lại lấy một con dao phẫu thuật, rồi rạch một đường trên cánh tay trái của Dương Đế Minh.
Lần này, có một dòng máu đen chảy ra từ chỗ vết thương, lúc một giọt máu rơi xuống đất thì nhanh chóng đọng lại thành bằng.
Sau khi máu đen này chảy ra hết, Bùi Nguyên Minh quay sang bảo Dương Huyền Trân hãy nhanh chóng băng bó vết thương này lại.
Đúng lúc này, cả người Dương Để Minh run lên một cái sau đó nhanh chóng trở lại bình thường.
Cả người ông ấy nhanh chóng tỉnh táo hơn mấy phần, cũng không còn cảm giác mơ màng buồn ngủ như trước đây nữa.. Lúc này, vẻ mặt Dương Đế Minh vẫn như bình thường, sắc mặt khó tin giơ hai tay của mình lên.
Mặc dù bây giờ cả hai tay ông ấy đang băng bó thế nhưng Dương Đế Minh vẫn cảm thấy vô cùng khó tin: "Hai tay tôi có thể động đậy sao?"
"Cái gì?"
Nghe thấy lời nói của Dương Đế Minh, người vẫn còn bình tĩnh như Dương Huyền Trân đều cảm thấy chấn động, khó tin lên tiếng: "Ông nội, hai tay ông nội đã có cảm giác rồi sao?"
Dương Huyền Trân biết rõ mấy ngày nay hai tay của ông nội cô ấy đến cả đũa cũng không thể cầm nổi, thế mà bây giờ còn có thể động đậy, đây đúng là một kì tích.
Bùi Nguyên Minh cười cười lên tiếng: "Có thể cử động như bình thường, tôi vừa mới nhân cơ hội thải độc tố trong người ông cụ ra, bây giờ nửa người của ông cụ đã khôi phục lại trạng thái bình thường rồi."
"Không sai."
Dương Đế Minh chật vật uốn éo người một cái, sau đó cười nói: "Đã lâu rồi không có cảm giác, mặc dù nửa người dưới vẫn chưa thể cử động bình thường thế nhưng ít nhất thì nửa người trên đã có thể cử động rồi"
Dương Huyền Trân kích động kéo kéo tay của Bùi Nguyên Minh: "Anh Bùi, anh mau thải những độc tố còn lại trong người ông nội tôi ra ngoài đi!"
Bùi Nguyên Minh gật đầu nói: "Có thể nhưng lại không phải bây giờ."
Dương Huyền Trân cảm thấy có hơi sững sốt, sau đó nhanh chóng nói: "Anh Bùi, tôi biết điều kiện mà tôi đưa ra ban nãy vẫn còn chưa đủ, vậy thì anh mau nói đi anh muốn cái gì, chỉ cần tôi có thì tôi sẽ cho anh hết!". | Dương Đế Minh dường như cũng có suy nghĩ nhìn Bùi Nguyên Minh, ông ấy muốn biết rốt cuộc thì Bùi Nguyên Minh cần ông ấy trả cái gì thì anh mới chịu ra tay giúp ông ta thải độc tố trong người.
Nhìn biểu cảm thận trọng trên mặt hai người, Bùi Nguyễn Minh bật cười: "Hai vị, Bùi Nguyên Minh tôi giống như một người không có chừng mực sao?"
| "Sở dĩ tôi nói không phải bây giờ cũng không phải muốn đòi hỏi có việc gì cả mà là bởi vì độc tố trong người ông cụ không phải muốn là có thể trừ bỏ nhanh như thế được."
"Bởi vì độc tố này đã ở trong cơ thể quá lâu, giống như một phần thịt kèm vậy. Nếu muốn loại bỏ nó thì dùng những thủ thuật bình thường không thể nào làm được."
"Thế nhưng rất may là ông cụ là một cao thủ hơn nửa đời người, cho nên bây giờ vẫn còn hy vọng!"
"Ý của cậu chính là.." Dường như Dương Để Mình nghĩ ra gì đó, giờ phút này khuôn mặt hiện lên vẻ quan tâm.
"Ý tôi là, e rằng ông phải vào chỗ chết rồi mới tái sinh được." Bùi Nguyên Minh nhẹ giọng nói.
"Tôi cần ông buông thả những độc tố đang áp chế trong cơ thể ông, cứ để mặc cho nó phát tác. Đến khi đã vượt quá giới hạn thì tôi sẽ loại bỏ hết tất cả trong một lần, như vậy thì sẽ có thể loại bỏ hoàn toàn độc tốt"
"Để độc tố phát tác hoàn toàn sao?" Vẻ mặt Dương Huyền Trân hiện lên vẻ lo lắng: "Thế nhưng nếu lỡ như thất bại thì chẳng phải ông nội tôi sẽ mất mạng hay sao?"
"Không sai." Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nói: "Cho nên tôi mới nói đây là việc đi vào chỗ chết rồi tái sinh đấy!".
"Tình hình hiện giờ của ông cụ không thể dùng những cách thức thông thường để loại bỏ độc tố trên người được. Bao gồm cả chuyện tôi vừa làm cũng chỉ là áp chế mà thôi, chỉ có trị ngọn mà không trị được gốc".
"Thế nhưng nếu áp chế như thế thì cũng chỉ có hiệu quả trong vòng mười ngày, thể nhưng lần kế tiếp thì lại chưa chắc sẽ có hiệu quả đầu!"
"Chỉ có một biện pháp duy nhất chính là để cho độc tố hoàn toàn phát tác, sau đó loại bỏ hết trong một lần. Làm như vậy thì mặc dù sẽ vô cùng nguy hiểm thể nhưng nó cũng là phương pháp duy nhất để cứu sống ông nội của cô.".
Sắc mặt Dương Huyền Trân không ngừng thay đổi, đương nhiên là cô ấy biết rõ, nếu làm như thế sẽ vô cùng nguy hiểm, nếu sơ ý một chút thì cô ấy có thể hoàn toàn mất đi ông nội của mình.
Ngay lúc cô ấy đang cảm thấy khó khăn trong việc lựa chọn thì Dương Để Minh bỗng nhiên khoát tay một cái, tỏ ý bảo Dương Huyền Trần đừng nói gì cả, sau đó ông ấy mới quay sang nhìn Bùi Nguyên Minh, nói: "Cậu Bùi, không biết cậu nắm chắc mấy phần cho việc đi vào chỗ chết rồi tái sinh nào?"
Bùi Nguyên Minh suy nghĩ một chút rồi nói: "Khoảng năm mươi lăm phần trăm"
Nghe thấy thế sắc mặt Dương Huyền Trân nhanh chóng trở nên tái nhợt, cô ấy đau lòng lên tiếng: "Chỉ năm mươi lăm phần trăm thôi sao?"
Cô ấy vẫn còn muốn nói gì nữa thế nhưng Dương Để Minh đã cười nói: "Năm mươi lăm phần trăm sao? Quả nhiên bản lĩnh của cậu đúng là hơn người!"
"Tôi vốn chỉ nghĩ cậu chỉ có thể nắm chắc được khoảng ba mươi phần trăm mà thôi!".
"Hơn nữa, cộng thêm tình huống hiện giờ của tôi thì nếu có thể nắm được năm mươi phần trăm chiến thắng thì cũng đã là rất lớn rồi!"
"Nếu đã nói như thế thì tôi tin tưởng cậu, hơn nữa cũng sẽ hoàn toàn phối hợp với cậu!".
Dương Để Minh đưa ra quyết định: "Cậu Bùi tôi phải làm gì thì tôi sẽ phối hợp với cậu hết sức!"
Dương Huyền Trân thấy biểu cảm của ông nội, cô ấy nhanh chóng khôi phục vẻ tỉnh táo, nhẹ giọng nói: "Đúng thế, chúng tôi sẽ cố hết sức phối hợp với anh Bùi, cho dù anh có cần gì thì chỉ việc nói một tiếng"
"Tôi sẽ không tiếc bất cứ việc gì để có thể phối hợp với anh." "Được."
Bùi Nguyên Minh khẽ vuốt cằm, hé mắt nhìn xung quanh rồi nói: "Thật ra thì chuyện tôi muốn các người làm cũng không có gì khó khăn cả, chỉ cần kêu những người này mau rút lui đi."
đó cô dựa vào toa thuốc của tôi mà đi bốc thuốc, sau đó mang về cho ông cụ uống liên tục là được."
"Bảy ngày sau, tôi sẽ tới đây một lần nữa, đến lúc đó sẽ bắt đầu ra tay hành động. Chúng ta có năm mươi lăm phần trăm để loại bỏ hoàn toàn độc tốt trong người của ông cụ"
"Thế nhưng cho dù chỉ có năm mươi phần trăm thì hai người cũng phải chuẩn bị thật tốt"
Dương Huyền Trần khẽ vuốt vuốt cằm, ánh mắt nhìn về phía toa thuốc trong tay. Một lúc sau sắc mặt cô ấy chợt thay đổi, trở nên vô cùng khó coi.
"Chất cực độc?"
Hiển nhiên toa thuốc mà Bùi Nguyên Minh đưa cho cô ấy, những loại thuốc được viết trong đó đều là chất cực độc.
Bùi Nguyên Minh lạnh lùng lên tiếng: "Không sai, chính là những chất cực độc, hơn nữa còn là những chất có độc tính mạnh, niên đại càng lâu thì càng tốt." | "Những thứ này đều là chất dẫn tử, dùng chúng để có thể khơi gợi hoàn toàn độc Hàn Dạ trong cơ thể của ông nội cô"
"Việc này được gọi là lấy độc trị độc" "Lấy độc trị độc sao?"
Sắc mặt Dương Huyền Trân thoáng thay đổi, sau đó lại nhẹ giọng nói: "Được rồi, nếu anh Bùi đã nói như thế thì tôi sẽ nhanh chóng đi khắp nơi tìm kiếm những thứ này".
Dương Đế Minh cũng nhìn toa thuốc một cái, sau đó cười nói: "Huyền Trân, ngay cả toa thuốc mà cậu Bùi đây cũng đã kê ra hết rồi, thật sự đã giúp chúng ta hết sức rồi đấy."
"Nói tóm lại cháu phải làm hết sức mình, lần này cho dù có thành công hay không thành công thì sau chuyện này cháu không được trách cậu Bùi đấy, có biết chưa?"
"Cậu Bùi, cậu đã chịu ra tay cứu giúp thì cho dù có phải trả giá thế nào, ông già này cũng sẽ cố chịu."
"Tôi nhất định sẽ dùng hết khả năng của mình." Bùi Nguyên Minh cười: "Ông cụ, nếu ông có thể chống đỡ được bảy ngày, để cho độc tố của Hàn Dạ hoàn toàn phát tác, quá trình đó sẽ đau khổ hơn chết gấp trăm lần đấy"
"Thế nhưng nếu ông cụ đây là một cao thủ võ lâm vậy thì chắc hẳn cũng không quá khó để chống đỡ đúng không?"
Dương Đế Minh bật cười: "Đến tuổi này của tôi thì việc tôi sợ nhất chính là mất đi trị giác của bản thân mình, không còn biết gì cả, giống như người đang sống đời sống thực vật vậy".
"Chỉ cần có thể có được cảm giác đau đớn thì tôi cũng sẽ cảm thấy mình là một con người sống bình thường!"
"Cho nên cậu Bùi cứ yên tâm đi, chỉ bảy ngày thôi mà, tôi có thể chịu đựng được!" "Được, vậy thì bảy ngày sau chúng ta sẽ gặp lại!"
Sau khi dặn dò thêm mấy câu, Bùi Nguyên Minh và Dương Huyền Trân nhanh chóng rời khỏi đây.
Sau khi Dương Huyền Trân gọi điện sắp xếp xong mọi việc thì mới quay sang nhìn Bùi Nguyên Minh: "Anh Bùi, cảm ơn anh nhiều."
| "Anh vốn ở phe đối lập, thế nhưng vẫn đồng ý ra tay cứu giúp ông nội tôi, tôi thật sự không biết phải trả công anh thế nào."
Bùi Nguyên Minh cười nói: "Giữa chúng ta cũng chỉ có việc đổi chác mà thôi, đương nhiên tôi sẽ cố hết sức để hoàn thành nó".
"Thế nhưng bảy ngày tiếp theo, bang chủ Dương ép buộc cô phải nhận người của bang Nam Dương, nếu lỡ cô giết chết tôi thì ông nội cô xem như cũng xong đời theo đấy"
"Anh cứ yên tâm đi." Dương Huyền Trân thản nhiên cười một tiếng: "Tôi đảm bảo, chẳng những người Nam Dương không làm tổn thương đến anh mà những người khác cũng không thể động vào anh!"
| "Sau này nếu ai dám gây khó dễ cho anh thì chính là đang gây khó dễ cho Dương Huyền Trân này. Nếu không bước qua xác của tôi thì cũng đừng nghĩ đến việc động tới một cậu tóc của anh Bùi" | "Anh có cần tôi cho tám đại cao thủ tới bảo vệ cho anh không?"
Đương nhiên việc này đối với Dương Huyền Trần mà nói việc của Dương Đế Minh vô cùng quan trọng, cho nên cô ấy phải giữ được Bùi Nguyên Minh.
"Không cần, tôi có thể tự bảo vệ mình" Bùi Nguyên Minh cười một tiếng. "Phiền cô giữ người của mình cho tốt, giữ cho tốt bang Nam Dương" Sau khi rời khỏi bang Nam Dương thì trời cũng đã khuya rồi.
Bùi Nguyên Minh vốn muốn gọi cho Thôi Nhã Tuyết đến đón anh thế nhưng nhớ tới việc mập mờ và lúng túng hôm nay thì anh vẫn nghĩ là nên thôi đi.
. Đến đường phố nơi cảng thành Cửu Long, Bùi Nguyên Minh hít một hơi thật sâu, trước mắt anh là cảnh tượng một đám người ăn chơi trác táng trông vô cùng hỗn loạn.
Đối với những người cuộc sống của những người bình thường như thế này, Bùi | Nguyên Minh cảm thấy vô cùng tò mò hơn nữa cũng cảm thấy vô cùng hâm mộ.
Chỉ tiếc rằng anh đã được định sẵn là không có được một cuộc sống đơn giản giống như thế này.
Dẫu sao thì có một số người vẫn có một cuộc sống vô cùng phi thường.
Sau khi Bùi Nguyên Minh cảm thán một chút thì anh nhanh chóng đi tìm một quán bản đồ nướng rồi ngồi xuống.
Phía trước chỗ anh ngồi đột nhiên có một số chiếc xe ngừng lại.
Sau đó chỉ thấy mấy người đàn ông rõ ràng là đã ngà ngà say đang kéo kéo một | nữ sinh mặc đồng phục học sinh xuống xe.
| Rõ ràng về mặt của cô gái đó cũng không mấy tình nguyện, thế nhưng bởi vì đã uống say nên cô gái ấy cũng không phản kháng lại được, căn bản không thể kháng cự lại được mấy người đàn ông này.
"Mau lên đi, mau đưa người này đi, cậu Takei đã chờ lâu lắm rồi đấy!"
"Được được được, không thể không thừa nhận, con gái ở Đại Hạ này đúng là quá xuất sắc, chẳng trách cậu Takei chỉ cần liếc mắt một cái đã chọn ngay, hơn nữa cho dù có thế nào cũng bắt chúng ta phải đưa cô gái này đến"
Trên quần áo của người đàn ông đi đầu có xăm hai chữ con rùa.
Trên mặt gã đó là nụ cười thô bỉ, một sự tàn ác khó nói thành lời: "Lần này tới cảng thành đúng là không hề uổng phí!"
Trong lúc nói chuyện, gã còn đưa tay sờ vào người của cô gái kia, dường như đang vô cùng hài lòng.
Cô gái hơi vùng vẫy một chút, tựa như vẫn còn một chút ý thức thế nhưng lại không tỉnh táo cho lắm.
Đồng thời, tóc xanh trên đầu cô gái này che phủ vẻ mặt của cô ta, khiến Bùi Nguyên Minh không có cách nào có thể nhìn rõ mặt của cô gái này.
Bùi Nguyên Minh khẽ cau mày, nơi đây nổi tiếng là nơi thối nát, cũng có rất nhiều phụ nữ trợ giúp xử lý những chuyện như thế này.
Cho nên Bùi Nguyên Minh cảm thấy có hơi chần chừ, rốt cuộc cũng không biết mình có nên ra tay hay không.
| Nếu như cô gái này tự nhiên thì anh sẽ trở thành người thích xen vào việc của người khác.
Hai bên đi lướt qua nhau, Bùi Nguyên Minh theo bản năng nhìn mấy người đàn ông kia một cái. | Có thể thấy rõ ràng trên mặt của mấy người đàn ông này đều nở nụ cười hài lòng, thế nhưng cô gái kia lại vùng vẫy mấy cái, dường như vô cùng kháng cự chuyện này.
Thế nhưng lúc này cô ta đang trong tình trạng say mèm như thế, cơ bản không có cách để chống lại những người đàn ông rắn rỏi này.
Bùi Nguyên Minh khẽ cau mày, ngay sau đó vẻ mặt anh trở nên vô cùng kì lạ. Bởi vì lúc cô gái đó ngửa đầu lên anh đã nhìn thấy rõ mặt của cô gái này. Đây là cô con gái thứ năm của nhà họ Hòa, Hòa Bích Ngân sao?
Cho dù có thế nào thì Bùi Nguyên Minh cũng không ngờ mình lại gặp Hòa Bích Ngân ở chỗ này, hơn nữa cô ta còn đang bị người khác bắt giữ.
Mặc dù anh thường xuyên nghe thấy những chuyện như thế, nhưng khi thật sự gặp phải thì Bùi Nguyên Minh vẫn cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Lúc này Bùi Nguyên Minh cũng không đoái hoài tới mâu thuẫn giữa mình và Hòa Bích Ngân, anh theo bản năng xoay người sau đó đưa tay chụp lấy cổ áo của người đàn ông dẫn đầu, quát lên: "Chờ một chút!"
| Mấy người đàn ông say khướt nhanh chóng dừng bước, ánh mắt mơ màng nhìn thấy Bùi Nguyên Minh.
"Mę kiếp!" Người đàn ông bị Bùi Nguyên Minh nắm lấy cổ áo lạnh lùng lên tiếng: "Mau buông tay ra rồi quỳ xuống xin lỗi ông đây mau lên, nếu không ông đây sẽ chém chết mày đấy!"
| Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nói: "Người phụ nữ này là bạn của tôi, các người không thể đưa cô ấy đi được!"
Lúc này, Bùi Nguyên Minh ngửi thấy một mùi thơm kỳ lạ trên người của Hòa Bích Ngân.
Mùi hương này khi xộc vào mũi sẽ khiến đầu óc người ta cảm thấy choáng váng.
Điều này khiến Bùi Nguyên Minh rõ ràng, Hòa Bích Ngân không phải uống say bình thường mà là bị người ta bỏ thuốc.
"Chuyện của bọn tao, mày xen vào làm gì?"
Ánh mắt của tên kia trở nên hung tợn, nhìn chằm chằm về phía Bùi Nguyên Minh, nói: "Đây chúng là người phụ nữ mà cậu Takei xem trọng, cho dù cô ta có là bạn của mày, hay mày là người đàn ông của cô ta thì mày phải cút đi ngay cho tao!"
"Tối nay, cô ta nhất định phải ở cùng cậu Takei! Người nào dám cản trở thì giết không tha!"
Đi đôi với tiếng quát tháo của tên kia thì mấy người đàn ông còn lại cũng xoay người, từng người nắm chặt con dao găm bên hông mình, ánh mắt tàn bạo nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh.
Hiển nhiên, chỉ cần Bùi Nguyễn Minh có bất kì động tác nào thì những người đàn ông kia cũng sẽ không chần chừ mà động tay động chân.
"Mẹ kiếp, đừng để ý đến những việc không phải của mình mà nó cũng không biết sao?"
Một hồi nữa bị bọn tao chém chết thì cũng không có người nào ra mặt giúp mày đâu!"
"Còn nữa, mày mau quỳ xuống xin lỗi đi. Nếu không, mày cứ ở đó mà chờ chết đi
nhé!".
| Trong lúc nói chuyện, bốn người đàn ông trông như côn đồ nhanh chóng tiến tới, mỗi người đều cầm theo một con dao phay, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Bùi Nguyên Minh.
Đương nhiên bọn họ chắc hẳn là đàn em của người đàn ông kia, phụ trách bảo kê những người tùy ý làm bậy ở nơi này.
Bùi Nguyên Minh cau mày nhìn những tên côn đồ này, lạnh lùng lên tiếng: "Các người dù sao cũng là người ở Đại Hạ, dù các người có chút kỹ thuật thì cũng không thể nói chuyện có lý một chút sao?"
"Trơ mắt nhìn phụ nữ Đại Hạ của mình bị người khác làm nhục, các người chẳng những không ngăn cản mà còn trợ giúp cho hành vi này nữa sao?"
"Các người có còn là đàn ông nữa hay không?"
"Làm nhục sao?" Người đàn ông kia cười gằn hỏi lại: "Hầu hạ cậu Takei của bọn tạo chính là một việc vô cùng đáng tự hào!"
"Chỉ khi nào các cô gái Đại Hạ của các người khởi xanh bốc trên mộ tổ tiên thì mới có tư cách hầu hạ những người đàn ông cao quý của bọn tao!"
"Sao mày có thể nói việc đó là làm nhục?"
"Chẳng lẽ mày không biết chỉ cần ông đây lấy thân phận là người của đảo quốc ra thì sẽ có không biết bao nhiêu phụ nữ Đại Hạ muốn nhào tới sao?"
"Tao biết người Đại Hạ bọn mày không phục, thế nhưng thế giới này là như vậy đấy. Chỉ có những cao thủ mới được hưởng thụ nhiều hơn, cũng có nhiều thứ hơn!"
"Nhìn một tên đàn ông trói gà không chặt như mày thì đừng nói tới việc có thể hưởng thụ những cô gái này mà cho dù mày có phải bảo vệ họ mày cũng không thể làm được!"
"Bây giờ, tao muốn mày phải nhanh chóng quỳ xuống, dập đầu xin lỗi tạo sau đó | hãy nhanh chóng cút đi!"
"Nếu không ông đây không ngại giết chết mày đâu!"
Hiển nhiên là người đàn ông này vẫn luôn ngang ngược như thế ở cảng thành, vô cùng phách lối. Nếu không gã cũng sẽ không nói ra những lời như thế.
Sắc mặt của Bùi Nguyên Minh trở nên lạnh lùng, không nhìn thẳng vào người đàn ông kia, chỉ lạnh lùng lên tiếng: "Mau thả người, anh không hiểu ý tôi muốn nói sao?"
"Đừng ép tôi phải ra tay!".
"Ôi, ở trên địa bàn của mấy anh lớn mà còn muốn động tay động chân sao?" Mấy tên côn đồ kia nhanh chóng lên tiếng chế giễu anh: "Mày có biết bọn tao là ai không?" | "Bọn tao chính là người của bang Hồng Hưng đấy!"
"Trên hai con đường đánh bạc ở cảng thành này, người của bang Hồng Hưng bọn tao là duy nhất!"
| "Nếu mày không muốn cả gia đình mày chết dưới tay bọn tao thì tao khuyên mày. nên ngoan ngoãn quỳ xuống, nói một tiếng xin lỗi với ngài Kameshita đi!"
"Nếu không mày sẽ nhanh chóng biết được chữ chết được viết thế nào đấy!".
Lúc này, vẻ mặt của Kameshita hiện lên vẻ chế giễu, ánh mắt gã nhìn về phía Bùi Nguyên Minh, lạnh lùng lên tiếng: "Nhìn thấy chưa? Nếu muốn đập chết mày thì ông | đây cũng không cần phải tự ra tay"
"Người Đại Hạ của mày có thể giết chết mày luôn đấy!". Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nói: "Xem ra các người đã quyết tâm không thả người đúng không?"
"Cậu Takei của bọn tao vẫn còn chưa được chơi, sao có thể thả người được?"
Kameshita nhìn Bùi Nguyên Minh với vẻ mặt châm chọc: "Tao nói cho mình biết cho dù đây có là vợ mày, hay em gái mày thì tối nay nó cũng phải hầu hạ cậu chủ Takei rồi mới được đi!".
"Cho dù trong lòng mày có khó chịu, có tức giận thế nào thì mày cũng nhìn xuống cho ông đây. Nếu không mày sẽ bị ném xuống biển quốc tế làm mồi cho cá ăn đấy, có biết chưa?"
Kameshita vô cùng phách lối, căn bản không xem người Đại Hạ ở đây ra gì cả.
Theo những gì anh biết thì nếu dám kiếm chuyện với đám người này thì đều là tự tìm đến cái chết.
Bùi Nguyên Minh lạnh lùng tiến lên: "Anh cảm thấy nếu ở trước mặt tôi thì các người còn có cơ hội đụng vào cô ấy sao?"
"Bốp!".
Kameshita nhanh chóng tát mạnh một cái vào mặt Hòa Bích Ngân rồi lạnh lùng lên tiếng: "Tao đã động vào nó ngay trước mặt mày rồi đấy, mày có thể làm gì được tao?"
Bùi Nguyên Minh cũng không nói nhảm, nhanh chóng tiến lên một bước.
Kameshita cười lạnh xoay người, chỉ vào mấy tên côn đồ của bang Hồng Hưng: "Phế nó cho tao! Tao phải đưa người phụ nữ này đến cho cậu Takei chơi trước!".
Trong lúc nói chuyện, gã nhanh chóng nắm lấy tóc của Hòa Bích Ngân, sau đó nhanh chóng kéo cô ta vào một khách sạn gần đó.
Bùi Nguyên Minh cau mày tiến lên, mấy tên côn đồ ở bang Hồng Hưng nhìn nhau một cái, sau đó đồng loạt lên tiếng: "Chơi nó!"
| Mấy tên côn đồ của bang Hồng Hưng này đều đồng loạt ra tay, lao thẳng về phía Bùi Nguyên Minh.
"Đoàng đoàng đoàng!"
Bùi Nguyên Minh ra tay cũng không khách sáo, cơ thể anh động một cái sau đó đá ra một cú, lúc này chỉ thấy những người vừa tiến đến đều đồng loạt văng ngược ra ngoài, lúc rơi xuống đất cũng rơi vào tình trạng đang ôm hai chân bị gãy của mình lăn lộn trên đất.
Sắc mặt của người đàn ông dẫn đầu bang Hồng Hưng nhanh chóng thay đổi, lúc này tên đó nhanh chóng rút con dao găm ra rồi xông thẳng về phía Bùi Nguyên Minh.
"Răng rắc!"
Thế nhưng khi gã ta còn chưa động vào Bùi Nguyên Minh thì đã bị Bùi Nguyên Minh dùng một tay bóp cổ, chậm rãi kéo lên.
Đầu tiên, người đàn ông này cảm thấy vô cùng kinh hãi, sau đó lại coi thường Bùi Nguyên Minh: "Tên nhóc, mày nhìn xem mày có phải là người ở đây không?"
"E rằng mày không biết địa vị của bang Hồng Hưng bọn tao ở cảng thành này!"
"Nếu mày dám động đến tao thì người của bang Hồng Hưng sẽ khiến mày thịt nát xương tan đấy!" | Đương nhiên là gã ta đang tự nhận rằng thực lực của bang Hồng Hưng vô cùng mạnh mẽ, chẳng sợ việc Bùi Nguyên Minh ra tay với mình.
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh lùng, tay phải của người đàn ông hơi dùng sức, sau đó cổ của người đàn ông kia phát ra tiếng "Răng rắc", chỉ trong nháy mắt tên đó đã xụi lơ trên mặt đất.
Thấy nhóm người phụ trách việc bảo vệ của mình và mấy tên côn đồ của Hồng Hưng đang xụi lơ trên mặt đất, Kametashi cười lạnh một tiếng, sau đó buông Hòa Bích Ngân ra, lạnh lùng lên tiếng: "Tên nhóc, mày đúng là có bản lĩnh đấy!"
"Chẳng trách vì sao mày dám tìm đến bọn tạo gây sự!".
"Thế nhưng mày nghĩ rằng mày còn có thể phách lối được trên địa bàn của bạn tạo sao?"
| Vừa nói xong, trong tay gã nhanh chóng xuất hiện một thanh kiếm, sau đó gã nhanh chóng chém về phái Bùi Nguyên Minh.
Sắc mặt Bùi Nguyên Minh vẫn lạnh lùng, anh cũng không thèm tránh né, mặc cho thanh kiếm kia chém về chỗ mình.
| Thấy cảnh tượng này, Kameshita cũng không ngừng cười được, nhanh chóng lên tiếng: "Người Đại Hạ bọn mày buồn cười thật đấy, cho là mình có được ba cái công phu ruồi nhặng thì có thể là vô địch thiên hạ sao?"
"Có thể anh hùng cứu mỹ nhân đấy à?" "Đúng là ngây thơ!".
Kameshita đưa mắt nhìn Bùi Nguyên Minh, vẻ mặt hiện lên vẻ đắc ý: "Mày phải biết rằng trên thế giới này thì người giỏi là vô tận, người giỏi thì cũng sẽ có người khác giỏi hơn!".
"Ở trước mặt những người giỏi giang ở đảo quốc của tao thì bọn mày cũng chẳng là cái thá gì cả!"
"Nếu dám đối đầu với người của đảo quốc bọn tao thì cho dù có Chúa cũng không thể cứu nổi bọn mày đâu!"
"Bây giờ ông đây sẽ không giết chết mày đâu mà sẽ giữ mày ở lại đây làm khán giả. Cho mày nhìn hiện trường một chút, để mày xem xem cậu Takei sẽ chơi người của Hoa Hạ bọn mày thế nào!"
"Dù sao thì người của đảo quốc bọn tao đều thích như thế!"
Trong lúc nói chuyện, Kameshita cười lạnh một tiếng rồi đưa tay nắm lấy tóc của Hòa Bích Ngân.
"Ầm!".
Không đợi Kameshita bắt được Hòa Bích Ngân, Bùi Nguyên Minh lạnh lùng tiến về trước một bước sau đó dùng chân đá mạnh vào lưng của Kameshita.
Kameshita không kịp né tránh, chỉ trong nháy mắt liền bị Bùi Nguyên Minh đá lộn mèo xuống đất.
Một tiếng "Răng rắc" kêu lên, mũi gã gãy lìa, ngay sau đó nhanh chóng té nhào xuống đất, không biết gãy hết bao nhiêu cái răng.
"Mày... Sao mày có thể?"
Kameshita chật vật quay đầu lại, vẻ mặt khó tin nhìn Bùi Nguyên Minh: "Mày bị kiếm của ta chém thế nhưng sao mày có thể bình an vô sự như thế, mày.."
"Răng rắc!".
Bùi Nguyên Minh lại đá gã một lần nữa, lần này anh đạp gãy hai chân của Kameshita, khiến gã đau đến mức hôn mê tại chỗ.
"Bọn họ là người nào?"
Bùi Nguyên Minh cũng không thèm nhìn Kameshita lấy một cái, anh nhanh chóng chạy tới đỡ Hòa Bích Ngân dậy, ánh mắt nhìn về phía mấy tên côn đồ của bang Hồng Hưng đang không ngừng kêu rên trên đất.
"Các người chỉ có một cơ hội để trả lời mà thôi."
Mí mắt của mấy tên côn đồ kia không ngừng giật giật, thế nhưng họ vẫn ngẩng đầu, lớn tiếng: "Tên nhóc, bọn họ chính là khách quý của bang Hồng Hưng bọn tao!"
"Nếu mày dám đắc tội với cậu Takei thì mày tiêu đời rồi đấy!" "Bởi vì cậu Takei chính là người của đảo quốc Âm Lưu đấy!" "Đảo quốc Âm Lưu sao?"
Bùi Nguyên Minh đẹp tên côn đồ kia, lạnh lùng lên tiếng: "Nếu là người của của đảo quốc Âm Lưu thì mau đi nói với bọn họ rằng tôi đợi bọn họ ở phòng bao số một. Tôi muốn nhìn một chút bọn họ sẽ giết chết tôi thế nào!"
Trong lúc nói chuyện, Bùi Nguyên Minh nhanh chóng đỡ Hòa Bích Ngân đi vào | một phòng bao không người.
Đồng thời anh cũng lấy điện thoại ra gọi một cú điện thoại để Thôi Nhã Tuyết phái người tới mang mấy người của đảo quốc đi.
Bùi Nguyên Minh nhanh chóng tiến vào phòng bao số một, không bao lâu sau mấy người của cảng thành nhanh chóng xuất hiện mang theo những người của đảo quốc tiến vào đây.
| Đồng thời, Thôi Nhã Tuyết cũng mời một bác sĩ tới đây, đầu tiên nhanh chóng rửa ruột cho Hòa Bích Ngân.
Mặc dù Hòa Bích Ngân có uống một chút rượu thế nhưng bình thường thì cũng không say tới mức này.
Sở di dáng vẻ cô ta giống như bây giờ đều là bởi vì bị người ta bỏ thuốc.
Vị bác sĩ mà Thôi Nhã Tuyết gọi tới là một người có kỹ thuật vô cùng tốt, sau khi xử lý xong thì sắc mặt Hòa Bích Ngân nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình thường, sự nóng bức trong cơ thể cũng nhanh chóng biến mất.
Bùi Nguyên Minh cầm lấy một chai nước suối rồi đổ xuống người cô ta, Hòa Bích Ngân nhanh chóng mở mắt, xem như tinh thần đã hồi phục.
Cô ta mơ màng nhìn thấy một người đàn ông trước mặt mình, Hòa Bích Ngân theo bản năng muốn chống trả.
"Anh là ai?" "Anh muốn làm gì tôi?" "Anh đừng có động vào tôi!"
"Ba tôi chính là vua sòng bài ở đây, nếu anh dám động vào tôi thì ba tôi sẽ giết chết anh đấy!"
| Lúc này, Hòa Bích Ngân dùng hết sức bình sinh của mình để hét lên, hiển nhiên là rất sợ bản thân mình bị gì. | Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nói: "Cô Hòa, cô không cần phải kích động như thế. Tôi là Bùi Nguyên Minh, tôi sẽ không làm gì cô đâu!"
"Bùi Nguyên Minh?"
Lúc này, Hòa Bích Ngân đã hoàn toàn tỉnh táo, lúc cô ta nhìn thấy rõ người trước mặt thật sự là Bùi Nguyên Minh thì vẻ mặt xinh đẹp của cô ta nhanh chóng trở nên trắng bệch, thấp giọng nói: "Anh bỏ thuốc tôi, tôi sẽ nói việc này cho ba tôi biết, anh phải trả giá thật lớn cho việc này!"
"Bốp!".
Bùi Nguyên Minh cũng không khách sáo nhanh chóng tát mạnh một cái vào mặt Hòa Bích Ngân khiến cô ta ngẩn người trong chốc lát.
| "Cô đã tỉnh chưa? Có thể nói chuyện được chưa?" Bùi Nguyên Minh rút một tờ khăn giấy ra lau tay mình, chẳng có chút thương hoa tiếc ngọc gì cả.
"Tại sao bản thân cô lại lưu lạc tới chỗ này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chính cô còn không biết sao?"
"Muốn hắt nước dơ lên người của người ta, cô có nghĩ tới kết quả chưa?"
Sắc mặt Hòa Bích Ngân lúc trắng lúc xanh, một hồi lâu sau cô ta mới hoàn hồn, sau đó vẻ mặt sợ hãi nhìn mấy người đảo quốc kia một cái, sau đó lại nhìn Bùi Nguyên Minh, thấp giọng nói: "Bùi... Anh Bùi, anh là người đã cứu tôi sao?"
"Xem ra cô đã tỉnh táo lại rồi!" Bùi Nguyên Minh gật đầu một cái, mặc dù anh không cần người ta phải hồi đáp lại việc mình đã cứu người ta. Thế nhưng anh sẽ không để người khác có thể tùy tiện hắn nước bẩn lên người anh như thế.
"Mới vừa rồi khi ở bên ngoài, tôi vừa khéo nhìn thấy cô bị người ta bắt, nhận ra cô | bị người khác ép buộc nên mới ra tay cứu cô"
Sau khi Bùi Nguyên Minh giải thích một chút, thì hứng thú lên tiếng với Hòa Bích Ngân: "Cô chính là con gái của vua sòng bạc ở đây, sao có thể bị Kameshita bắt như thế?"
Mặc dù Bùi Nguyễn Minh cũng không thân thiết với Hòa Bích Ngân thể nhưng Hòa Bích Ngân là con gái thứ năm của vua sòng bạc, không thể là một người ngu ngốc, người bình thường không thể động vào cô ta được.
| Vẻ mặt Hòa Bích Ngân thay đổi mấy lần, sau đó nhẹ giọng nói: "Hôn nay tôi vô tình gặp được một người bạn, anh ta nói nếu muốn bắt anh thì cách tốt nhất chính là tìm người của đảo quốc nhờ họ hỗ trợ"
"Cho nên tôi mới đến tìm Kameshita, trả cho anh ta một khoản tiền" "Lúc ấy, Kameshita nói, để tỏ lòng thành ý thì muốn tôi uống với anh ta một ly"
"Tôi thấy chỉ uống một ly thì cũng không có gì, không ngờ sau khi uống xong ly rượu đó tôi liền hôn mê. Lúc ấy tôi liền nhận ra có gì đó không ổn, thế nhưng cũng không kịp phản kháng."
"Tóm lại, tôi vô cùng cảm ơn anh Bùi"
"Lần này tôi bị ma quỷ sai khiến, lại bởi vì chuyện hôm qua nên mới muốn trả thù anh Bùi đây!"
"Tất cả những chuyện này đều là tôi tự làm tự chịu."
"Thế nhưng anh Bùi đây lại không hề bận tâm đến hiềm khích lúc trước mà ra tay cứu tôi!"
| "Bắt đầu từ bây giờ tôi là người của anh Bùi, anh muốn tôi làm gì thì tôi sẽ làm như thế!"
Nói tới đây, vẻ mặt Hòa Bích Ngân hiện lên vẻ thần tượng.
Hiên nhiên là việc anh hùng cứu mỹ nhân vừa rồi của Bùi Nguyên Minh đã vô tình chiếm được tình cảm của Hòa Bích Ngân.
Nghe thấy lời giải thích của Hòa Bích Ngân, Bùi Nguyên Minh cảm thấy có chút dở khóc dở cười. | Chỉ có thể nói con gái của vua sòng bạc quả nhiên là người dám yêu dám hận.
Bởi vì muốn tìm anh để tính sổ mà còn không ngại nghĩ đến việc đến cầu cứu người đảo quốc đối phó với anh.
Chỉ tiếc rằng kinh nghiệm của cô ta vẫn còn quá non kém, e rằng lúc cô ta đến | tìm người của đảo quốc thì đã bị người khác theo dõi.
Thế nhưng chuyện lần này cũng xem như là một mối duyên giữa Bùi Nguyên. Minh và Hòa Bích Ngân, hai bên vốn có quan hệ cực kém thế nhưng đã được hòa giải không ít.
Điều này đối với việc lấy được sự ủng hộ của gia đình sau này thật sự vô cùng quan trọng.
Nếu đã như thế, Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nói: "Cô Hòa, nếu cô đã nói thế thì tôi sẽ xem như mình không biết gì về chuyện cô tìm người đến đối phó tôi"
"Thế nhưng hy vọng sau này cô đừng để những chuyện tương tự xảy ra nữa nhé."
"Sẽ không đâu." Hòa Bích Ngân cảm thấy có chút lúng túng: "Trước đây là tôi không hiểu chuyện, hy vọng anh Bùi có thể tha thứ cho tôi" | Bùi Nguyên Minh cười một tiếng, cũng không tiếp tục lãng phí thời gian ở đề tài này nữa, mà chỉ đưa tay chỉ vào mấy người của đảo quốc đang ngồi ở trong góc, lạnh lùng nói: "Mới vừa rồi vì cứu cô mà tôi đã bắt mấy người đảo quốc này lại, đồng thời tôi còn chuẩn bị nơi này để ông chủ của bọn họ tới tìm tôi gây sự"
"Tôi đoán chừng khoảng ba phút nữa bọn họ sẽ nhanh chóng có mặt ở đây." "Cô có muốn tôi cho người đưa cô về trước không?"
Trong lúc nói chuyện, Bùi Nguyên Minh rót cho mình một lý trà, vừa uống vừa đợi | Hòa Bích Ngân trả lời câu hỏi của mình.
Vẻ mặt Hòa Bích Ngân hơi thay đổi, sau đó cắn răng nói: "Tôi không đi!"
"Lần này anh Bùi cứu tôi, nếu như tôi bỏ anh lại ở đây mà rời đi thì mặt mũi nhà họ Hòa chúng tôi sẽ bị vứt sạch."
"Hơn nữa, nhà bọn tôi không sợ mấy tên người đảo quốc này!"
Trong lúc nói chuyện, Hòa Bích Ngân nhanh chóng lấy điện thoại ra gửi mấy tin nhắn. | Bùi Nguyên Minh và Hòa Bích Ngân cười một tiếng, anh cảm thấy vô cùng vui vẻ yên tâm về cô bé này. | ít nhất thì Hòa Bích Ngân lúc này cũng không còn là cô gái không hiểu chuyện | hôm qua. | Qủa nhiên, khi gặp chuyện mới có thể khiến con người ta trưởng thành.
"Được rồi, không cần gọi người đến đâu." Bùi Nguyên Minh vỗ tay một cái, nhìn Thôi Văn Triết đang đứng khoanh tay ở phía xa: "Lát nữa cậu phụ trách việc trông coi cô ấy, nếu như ai dám động đến một sợi tóc của cô ấy thì tôi sẽ hỏi tội cậu đấy!"
"Vâng!" Vẻ mặt Thôi Văn Triết vô cùng bình tĩnh, mắt nhìn thẳng về phía trước. Anh ta nhất định phải biểu hiện thật tốt trước mặt Bùi Nguyên Minh.
Lúc Bùi Nguyễn Minh đang nói chuyện với Hòa Bích Ngân, một tên côn đồ của | bang Hồng Hưng lảo đảo bước vào một phòng bao xa hoa.
Chỉ trong nháy mắt, ánh mắt của mấy chục người trong sân nhanh chóng nhìn về phía người này.
Có một nam một nữ đang ngồi trên ghế salon chính giữa phòng. | Người đàn ông chính là người của đảo quốc, dáng người cao lớn, mặt mũi tái nhợt, trên mặt là một nụ cười nhàn nhạt, thế nhưng ánh mắt anh ta lại vô cùng lạnh lùng, trông không giống một người bình thường.
Còn ngồi đối diện anh ta chính là một cô gái trong khoảng hơn hai mươi tuổi, gương mặt trái soạn, cái miệng nhỏ nhắn, dáng người vô cùng quyến rũ, hai chân thẳng tắp, khiến người ta chỉ cần liếc mắt một cái thì khí huyết sôi trào.
Người đàn ông có khuôn mặt tái nhợt chính là Thiên Kiêu của đảo quốc Âm Lưu, người của Point Acres.
Còn người phụ nữ ngồi đối diện anh ta chính là con gái của người đứng đầu bang Hồng Hưng, dưới một người trên vạn người, Trần Hồng Điệp!
Thấy tên côn đồ kia bước vào, Trần Hồng Điệp rót cho mình một ly trà, sắc mặt không có bất kì sự thay đổi nào, giống như người trước mặt không liên quan gì tới cô ta.
"Cô chủ, chúng ta bị đánh lén!"
Mí mắt của tên côn đồ vừa tiến vào không ngừng giật giật thể nhưng tên đó không nhịn được mà cắn răng lên tiếng.
Bình luận facebook