Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2471-2480
Bùi Nguyên Minh vẫn thong dong, ở thời khắc mấu chốt tránh được loạt đạn, trực tiếp khiến Nguyễn Huy Hoàng sửng sốt. Hắn lùi về sau về bước, điên cuồng bóp cò súng nhưng lần này lại nghe cách một tiếng, hết đạn. Nguyễn Huy Hoàng mím môi, mặt cắt không còn chút máu, hắn biết mình đã bỏ qua cơ hội tốt nhất để giết đối phương rồi. Nhớ quay lại web truyện T am l inh nhé.
| Đúng lúc này, Bùi Nguyên Minh đã áp sát Nguyên Huy Hoàng, vung nắm đấm. Động tác nhìn thoáng qua có vẻ tùy ý nhưng hắn đã sớm nhận đối phương mang theo sát khí vô cùng mãnh liệt. Toàn bộ đất trời đều rung chuyển vì cú đấm này, sát thủ hàng đầu Nam Dương biết, hắn tránh không khỏi, chỉ có thể theo bản năng giơ tay chống đỡ đòn đánh đến từ Bùi Nguyên Minh.
Âm!
Khí lực của cú đấm vẫn không hề giảm, trực tiếp rơi thẳng xuống bán súng. Nguyễn Huy Hoàng thân thể lảo đảo lui về sau, gần như theo bản năng cầu sinh muốn bỏ chạy. Cùng lúc đó, Bùi Nguyên Minh lần nữa vung thêm cú tát.
Chát!
Hắn hoàn toàn không né kịp, thân thể trong nháy mắt bị đánh văng lên không trung, sau đó nặng nề đáp đất. Thời điểm muốn đứng dậy, hắn lại phát hiện nguồn sức mình dường như tiêu biến toàn bộ, thậm chí không thể thắng người, chỉ đành quỳ dưới mặt đất.
Nguyễn huy Hoàng cúi đầu, mặt tái nhợt, hắn biết tám phần mười đối phương chính là cái tên trong truyền thuyết kia rồi. Không chờ hắn làm ra thêm động tác dự thừa nào, Bùi Nguyên Minh đã đạp Nguyễn Huy Hoàng lăn ra đất, dẫm lên đầu hắn.
“Hiện tại, có thể nói cho tôi biết chưa nhỉ? Ai là người đứng phía sau.” “Tôi nói”
Nguyễn Huy Hoàng giật bắn cả người, rơi vào trầm tư. Hồi lâu sau, hắn mới trầm mặc, cúi đầu nhận thua
Tám giờ tối, hội quán Nam Dương tại Cảng Thành. Nơi này xa hoa lộng lẫy, xe lui tới không ngừng. Nơi này gần Cửu Long, nổi danh là khu vực xám nhưng quy tắc ở Nam Dương lại khá khác biệt, ăn chơi phóng túng, làm gì cũng được. Rất nhiều người quyền quý thích đến nơi này, bởi vì đây chính là địa điểm ăn chơi bậc nhất.
Đảo mắt nhìn quanh, Bùi Nguyên Minh tahy một thân âu phục giày da bóng láng, thong dong bước vào. Không có bất kì tên thuộc bang Nam Dương nào phát hiện ra điều dị thường. Tuy nhiên, anh vẫn tinh ý nhìn ra nơi này có không ít kẻ xuất chúng.
Bọn họ dùng đôi mắt lạnh lùng lướt qua dòng người, bởi vì đôi mắt không hề chứa sát khi nên chẳng mấy ai cảm nhận được. Bùi Nguyên Minh vừa đi vừa tập trung quan sát, sau đó tiến thẳng vào tầng thứ tám. Vừa đặt chân đến nơi, liền bị người giữ cửa chặn lại.
“Tầng thứ tám tại hội quán Nam Dương là nơi quan trọng, những người không phận sự không được phép tiến vào. Nếu có chấp, giết không tha.”
Đối phương nhàn nhạt mở lời nhưng đã sớm nổi lên sát khí. Hắn uy hiếp Bùi Nguyễn Minh, đồng nghĩa với việc chỉ cần anh lộ ra bất kì hành động lạ nào, hắn sẽ lập tức xuống tuy ngay. Bùi Nguyên Minh nở nụ cười, chậm rãi tránh đi.
Mà đối phương vừa nhắm mắt lại, lúc mở ra liền vung tay lấy đạo, tấn công Bùi Nguyễn Minh ngay lập tức.
Keng!
Thanh âm va chạm vang lên, Bùi Nguyên Minh chỉ đơn thuần búng tay một cái mà thôi, thanh đao trong tay đối phương liền văng ra ngoài, thậm chí còn tác dụng lực đến mức đâm thẳng lên trần nhà, không ngừng đung đưa. Đáy mắt người đàn ông lóe lên vẻ khó tin, trong nháy mắt hắn siết chặt tay, từng quyền rơi thẳng xuống vị trí Bùi Nguyên Minh đang đứng.
Nam Chi Quyền Nam Dương!
Thủ pháp tuy rằng không bằng với Campuchia nhưng lực sát thương lại vô cùng khủng khiếp. Đáng tiếc, người mà hắn đụng độ lại là Bùi Nguyên Minh. Anh chậm rãi lui về sau, sau đó vươn tay lấy lọ hoa, chuẩn xác giáng xuống đầu đối phương.
Âm!
Chờ đến khi hắn kịp phản ứng lại thì phần đầu đã chảy máu ào ạt, Bùi Nguyên Minh tranh thủ thời cơ đạp thêm một cước, khiến đối phương nằm rạp dưới đất, không gượng dậy nổi. Hắn phun ra ngụm máu tươi, sắc mặt trở nên cực kì khó coi.
“Nằm nghỉ ngơi cho tốt, nửa tiếng sau mới có thể hoạt động. Bằng không, toàn bộ thân thủ đều bị phế bỏ đấy”. Nhớ quay lại web truyện T am l inh nhé.
| Bùi Nguyên Minh thong dong tiến về phía trước, vung chân đã vào cánh cửa điều khắc từ gỗ. Chỉ thấy trong thoát chốc, cánh cửa liền chậm rãi mở ra, bên trong bốn phía đều trống trải, chỉ thấy một người phụ nữ mặc sườn xám, dáng dấp mảnh mai, gương mặt tinh xảo như ngọc đang ngồi tại chỗ.
Cô miết tay lên dây đàn, chậm rãi biểu diễm. Thanh âm vang lên, vô cùng dễ nghe. Bùi Nguyên Minh vỗ tay, nở nụ cười châm chọc.
“Dư âm văng vẳng bên tai, ba ngày không dứt. Chỉ có điều, người đứng đầu bang Nam Dương, dù sao tôi cũng đã đánh đến tận cửa rồi, cô vẫn còn tâm trí đàn sao? Tôi nên khen cô dũng cảm hay nên cảm thấy cô thân thủ bất phàm đây?”
Người phụ nữ khẽ ngẩng đầu, động tác nhìn qua vô cùng bình thường nhưng khi cô làm lại đặc biệt quyến rũ, khiến người nhìn thấy liền yêu. Đặc biệt sườn xám càng khiến dáng vóc đẹp đẽ kia lộ ra, ánh mắt thoáng qua chẳng thể nào dứt.
Người phụ nữ này, từng gặp qua Hòa Thanh Phong, thậm chí có thể đánh ngang tay với trợ tá bang Hồng Hưng, Dương Huyền Trân.
Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh xuất hiện tại nơi này, Dương Huyền Trân thoáng sửng sốt nhưng cô rất nhanh đã giấu đi tâm tình. Hai người nhìn nhau chăm chú, bầu không khí nồng nặc mùi thuốc sống, như thể chỉ cần đối phương lộ ra sơ hở thì người còn lại sẽ lập tức xuống tay ngay. Hồi lâu, Dương Huyền Trân mới chậm rãi đứng dậy, khẽ thở dài.
“Đàn tranh này chính là món đồ hiếm có, tôi mất rất nhiều công sức mới từ Đại Hạ lấy được. Chút nữa ra tay, anh có thể nể mặt mũi tôi một chút, đừng khiến nó bị trầy xước, được chứ?”
Lời nói ra giống như những người bạn lâu năm gặp lại, hàm ý chính là cô đối với văn hóa Đại Hạ vô cùng thích thú. Bùi Nguyên Minh tràn ngập hứng thú nhìn người phụ nữ trước mặt, đáy mắt lướt qua vài phần cân nhắc.
“Dương ban chủ, tôi không đến tìm cô tán gẫu. Tôi đến đây để nói với cô ba chuyện”.
Trong lúc cất lời, hương thơm từ phía Dương Huyền Trân khẽ vấn vít quanh cánh mũi Bùi Nguyên Minh, khiến anh nhíu mày. Người phụ nữ này, muốn giở trò?
Nhìn thấy bùi Nguyên Minh trong thoáng chốc liền khôi phục như bình thường, Dương Huyền Trân cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Tuy nhiên cô vẫn giữ bình tĩnh, lộ ra nụ cười dịu dàng, dường như những lời anh nói chẳng hề ảnh hưởng gì đến cô cả.
| Đúng lúc đó, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân đồn dập. Người thuộc bang Nam Dương, nam có nữ có, đều đồng loạt xuất hiện, mang theo vũ khí. Ngoài súng còn có cả cung tên, tất cả đều được tẩm độc.
Dương Huyền Trân híp mắt nhìn Bùi Nguyên Minh, muốn từ trên gương mặt đối phương quan sát ra loại tâm tình hiện tại. Nhìn thấy anh vẫn lạnh lùng đứng yên tại chỗ, cô vung tay, cho toàn bộ lui xuống. Hiển nhiên, Dương Huyền Trân có thể nhìn ra, nếu như Bùi Nguyên Minh muốn giết mình, bọn họ ở đây càng chẳng mang tác dụng gì.
Vậy cho nên, lùi một bước để tiến hai bước vẫn ổn hơn nhiều. Lập tức, cô rót trà đặt xuống trước mặt Bùi Nguyên Minh. Sau đó nâng tách trà của mình trong tay, nhấp trước một ngụm. Nhớ quay lại web truyện T am l inh nhé.
“Anh muốn cho tôi biết ba chuyện? Chúng ta chưa từng chính thức gặp qua lần nào, làm gì có tận ba chuyện anh muốn nói với tôi?”
“Chuyện thứ nhất, Nguyễn Nhật Bình chết rồi, là do tội giết. Hắn muốn giết Đổ Vương, xui xẻo lại gặp ngay tôi”
Bùi Nguyên Minh không ngại giúp Hòa Thanh Phong đòi lại công bằng, nói ra toàn bộ. Dương Huyền Trân khẽ thở dài.
“Vậy quả thật là do đối phương vận may không tốt rồi. Chỉ có điều, giết Hòa Thanh Phong hoàn toàn không phải ý của tôi. Tuy trên danh nghĩa, hắn thuộc bang Nam Dương nhưng thật ra chẳng có thực quyền gì cả. Chuyện hắn làm, chẳng hề can hệ gì đến bang Nam Dương cả. Tuy nhiên, hắn chết rồi, tôi đương nhiên phải đòi lại công bằng”.
“Vậy thì, chuyện thứ nhất và chuyện thứ hai có liên quan đấy. Nguyễn Huy Hoàng, | bị tôi phế bỏ rồi”
Dương Huyền Trân ngả lưng vào ghế, thanh âm ôn hòa vang lên.
“Có thể đoán được. Anh tìm đến nơi này, đồng nghĩa với việc Nguyễn Huy Hoàng đã thất bại. Xem ra lần này là do tôi quá xem thường bản lĩnh của anh rồi. Thân thủ như vậy, tôi hiểu tại sao có thể đứng đầu Lông Điện ở Cảng Thành rồi. Trước đây tôi chỉ nghĩ do anh dựa vào Long Môn, Long Ngục và vệ binh rồng để bắt nạt kẻ yếu thế. Hiện tại nhìn lại, tôi quả thật đánh giá anh quá thấp”.
Hiển nhiên, Dương Huyền Trân rất rõ ràng Bùi Nguyên Minh là người như thế nào. Dưới tình huống như vậy, dám ra lệnh cho sát thủ truy sát đối phương, chứng tỏ cô vô cùng quyết tuyệt. Anh nhàn nhạt trả lời.
“Xem thường hay không là chuyện riêng của cô. Nhưng làm ra những chuyện như vậy, buộc phải trả cái gái xứng đáng. Đây chính là nguyên tắc”.
“Trả giả? Cũng đúng, mặc kệ ân oán trước đây nhưng nếu tôi đã ra lệnh cho Nguyễn Huy Hoàng truy sát anh, sau đó đối phương thất bại thì đương nhiên phải trả giá nhỉ. Không biết anh muốn tôi làm như thế nào? Muốn giết chết tôi hay muốn ngủ với tôi?”
Lúc nói ra những từ cuối cùng, Dương Huyền Trân liền nghiêng người, để lộ bộ ngực căng tròn, hương thơm nhàn nhạt từ cơ thể vây quanh Bùi Nguyên Minh. E rằng chỉ cần đàn ông nhìn thấy cô, trong lòng liền rục rịch.
“Dương bang chủ, có những thứ cô muốn tôi phải nói rõ ràng à? Chiêu của cô đối với tôi, vô dụng rồi”.
Anh đang nghĩ nhiều quá đấy, tôi không hề hạ xuống bất kì chiêu gì. Anh có loại tâm tư gì khác, không thể trách tôi, chỉ có thể trách anh mà thôi. Dù sao, anh cũng là đàn ông, tôi hiểu mà.”
Nhìn Dương Huyền Trân quyến rũ xinh đẹp, trong nháy mắt Bùi Nguyên Minh rất muốn nghiền ép người phụ nữ này dưới thân. Bất quá rất nhanh anh liền tỉnh táo trở lại, nếu Dương Huyền Trân nói như vậy chứng tỏ cô trời sinh đã giỏi về khoản dụ dỗ như thế này. Sợ rằng hơn chín mươi chín phần trăm đàn ông trên thế gian, đứng trước mặt cô đều không thể khống chế bản thân.
| “Chúng ta tốt nhất nên nói đến chuyện thứ ba đi. Tôi không biết các người có mục đích gì nhưng Nguyễn Nhật Bình vì tìm đến Hòa Thanh Phong mới bị giết. Mà sau đó tôi lại bị Nguyễn Huy Hoàng truy sát, tính toán lấy mạng. Nếu như tôi nói muốn diệt hơn phân nửa bang Nam Dương cũng không hề quá đáng chút nào, đúng chứ? Tuy nhiên, tôi sẽ cho các người một cơ hội”.
Bùi Nguyên Minh thở dài một hơi, hoàn toàn tránh khỏi động tác quyến rũ từ Dương Huyền Trân. Anh lạnh lùng nâng tách trà uống sạch một hơi.
| “Tôi sẽ không tìm phiền phức đến cho các người nhưng các người tuyệt đối không được động vào người của tôi. Bao gồm Long Điện, nhà họ Hòa lẫn nhà họ Thôi... Tôi nghĩ, đề xuất này không thành vấn đề mà, đúng chứ?”.
| Bùi Nguyên Minh nở nụ cười, nói qua giống như đây chỉ là việc nhỏ nhặt. Mà Dương Huyền Trân bấy giờ thoáng khựng lại, nụ cười dần miễn cường. Cô biết Nguyễn Nhật Bình ra tay là bởi vì Bùi Cửu Thiên ở phía sau sai khiến, mục đích chính là đoạt lấy gia sản và lợi ích từ nhà họ Hòa. Ai cản hắn cũng chỉ có con đường chết mà thôi. Nhớ quay lại web truyện T am l inh nhé.
Mà bang Nam Dương tham gia vào chính là bởi Bùi Nguyên Minh tại Cảng Thành quá mức mạnh mẽ rồi. Làm việc cho Bùi Cửu Thiên, thời điểm hắn ra lệnh, ai dám làm trái ý đây? Cho dù bang Nam Dương được ca tụng có thể sánh ngang với bang Hồng Hưng nhưng bọn họ quả thật không thể làm trái lời Bùi Cửu Thiên.
| Bởi vì đánh cược tạ iCảng Thành chính là đánh cược cả thiên hạ trong tay nhà họ Bùi. Bốn gia tộc nổi danh nhất, bao gồm cả nhà họ Hòa nhưng công bằng mà nói cũng chỉ dưới trướng nhà họ Bùi mà thôi. Bang Nam Dương, làm gì có chuyện ngoại lệ?
Hiện tại, người duy nhất dám làm trái ý Bùi Cửu Thiên chỉ có mỗi Bùi Nguyên Minh mà thôi. Mà Dương Huyền Trân là người phụ nữ vô cùng thông minh, nghe những lời đối phương nó ra cô liền biết mình phải làm như thế nào ngay.
Đó chính là, đứng ở vị trí trung lập.
Điều kiện mà Bùi Nguyên Minh đưa ra ngầm ám chỉ bang Nam Dương phải tuyệt đối duy trì vị trí trung lập, không nhúng tay hỗ trọ Bùi Cửu Thiên hay bắt buộc phải làm việc cho anh. Điều kiện ngeh qua đơn giản nhưng bắt tay làm lại khó đủ đường.
| Bởi vì lấy thực lực Bùi Cửu Thiên mà nói muốn tiêu diệt bang Nam Dương tuy chẳng phải chuyện một sớm một chiều nhưng hoàn toàn có thể làm được. Điều đáng sợ hơn chính là Dương Huyền Trân nhận ra Bùi Nguyên Minh đã nổi lên tầng mỏng sát ý. Ngày hôm nay nếu như cô không gật đầu, chi sợ người đầu tiên diệt toàn bang Nam Dương chính là người đàn ông này đây.
Đừng nghĩ rằng Bùi Nguyên Minh xuất hiện một mình thì sẽ chẳng hề hấn gì. Nếu đối phương thật sự ra tay, Dương Huyền Trân dám cam đoan mình chỉ còn con đường chết. Dẫu sao, sát thủ hàng đầu Nam Dương còn bị anh ta giết nữa cơ mà.
Quả thật tiến thoái lưỡng nan! Hít sâu một hơi, Dương Huyền Trân lộ ra nụ cười cầu hoa, dịu dàng mở lời.
“Nguyên Minh, tuy Nguyễn Nhật Bình tội đáng chết nhưng dẫu sao hắn cũng thuộc một trong ba gia tộc lớn nhất ở Nam Dương. Hắn chết đồng nghĩa với việc phải
đưa cho nhà họ Nguyễn câu trả lời thỏa đáng. Đối phương chết rồi, chẳng ai có thể | vạch định rõ ràng được cả”
| “Cho dù anh muốn ân oán giữa chúng ta được giải quyết triệt để thì cũng chẳng tài nào dễ dàng như vậy được. Tôi mặc dù là người đứng đầu bang Nam Dương nhưng so với nhà họ Nguyễn chỉ như hạt cát trong sa mạc mà thôi. Hi vọng anh đừng làm tôi khó xử.”
“Dương bag chủ, chắc cô quên chuyện Long Điện ở Cảng Thành hiện tại đã nằm trong tay tôi rồi chứ? Vậy nên toàn bộ thông tin, tôi đều nắm vô cùng rõ ràng. Nguyễn Nhật Bình quả thật thuộc gia tộc họ Nguyễn nhưng bối cảnh của cô cũng đâu phải loại tầm thường, thậm chí còn khiến kẻ khác khiếp vía cơ mà?”
| “Theo tư liệu, cô chẳng những là người hỗ trợ cộm cán cho Nam Dương mà còn là con gái lớn nhà họ Dương, một trong ba gia tộc lớn. Bối cảnh cùng năng lực, Nguyễn Nhật Bình có chạy theo mười con phố may ra mới đuổi kịp. Tôi nghĩ, nếu như Dương ban chủ tình nguyện thì hoàn toàn có thể nắm quyền chủ động”.
“Hay cô cảm thấy tôi vươn tay quá dài, vậy nên bang Nam Dương quyết sống chết đến cùng với tôi mới chịu?”
Mục đích Bùi Nguyên Minh đến đây ngày hôm nay không phải để thuyết phục. Nói đúng hơn, anh muốn xem thái độ bang Nam Dương như thế nào. Nếu như đổi
phương lựa chọn sóng yên biển lặng, anh đương nhiên sẽ không trêu vào. Nhưng nếu | bọn họ muốn làm đến cùng, anh chẳng ngại phải tiêu diệt cả một bang. Nhớ quay lại web truyện T am l inh nhé.
Nghe Bùi Nguyên Minh nói ra những lời này, Dương Huyền Trân khẽ thở dài, nụ cười trên môi vẫn không hề biến mất.
| “Nguyên Minh, anh quả thật đang làm khó cho tôi! Tuy nhiên nếu anh đã nói đến mức này mà tôi vẫn chưa đưa ra được câu trả lời thỏa đáng vậy thật sự vị trí hiện tại, tôi không xứng đáng ngồi lên nữa rồi”
“Thế này đi, tôi biết anh thân thủ bất phàm, vậy nên tôi muốn nhờ anh cứu giúp tôi một người. Chỉ cần có thể cứu thoát đối phương, từ nay về sau sẽ chẳng có ai dám nhắc lại chuyện Nguyễn Nhật Bình nữa”
“Mà bang Nam Dương, tuyệt đối không bao giờ bén mảng đến gây rối với anh lẫn người thuộc về anh. Thậm chí, vào thời điểm thích hợp, bang Nam Dương sẽ cân nhắc đứng chung chiến tuyến với anh. Đồng thời, chúng tôi sẽ bồi thường khoảng ba trăm năm mươi triệu, xem như thành ý. Anh thấy thế nào?”.
“Tôi không phải thầy phong thủy, vậy nên cần làm rõ vấn đề này một chút. Tuy nhiên nếu cứu người thì vẫn có thể suy xét. Nhưng muốn tôi cứu người, chỉ bấy nhiêu tiền thôi e rằng không đủ đâu.”
| Nhìn Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt nâng tách uống trà, Dương Huyền Trân hoàn toàn không bất ngờ, hiểu ý vô cùng.
“Xem ra anh cái gì cũng biết nhỉ! Thôi được, bang Nam Dương không những không thiếu tiền, còn có vật đáng giá hơn. Nếu anh thật sự có thể cứu thoát đối phương, tôi liền lấy thân báo đáp. Được chứ?”
Phụt!
Bùi Nguyên Minh đang uống trà, bị những lời này sặc đến mức phun thẳng vào mặt Dương Huyền Trân. Cô tuy sững sờ nhưng rất nhanh liền nở nụ cười. . Truyện Nữ Phụ
| “Nếu có thể, tôi hi vọng anh sẽ dùng thứ ở dưới để phun lên mặt tôi thì tốt hơn! Như vậy, tôi sẽ thật sự trở thành người phụ nữ thuộc về anh”
“Ba trăm năm mươi triệu thì ba trăm năm mươi triệu!”
Bùi Nguyên Minh nhanh chóng lùi lại vài bước. Anh từng nghe nói phụ nữ Nam Dương không chỉ xinh đẹp, còn chủ động, nhiệt tình như lửa vậy. Ngày trước anh không tin nhưng hiện tại gặp Dương Huyền Trân, anh quả thật phải nhìn bằng đôi mắt khác.
Dương Huyền Trân nhìn dáng vẻ Bùi Nguyên Minh lúng túng liền bật cười, xoay người vào nhà vệ sinh rửa tay cùng dặm lại phấn, sau đó ra dấu mời anh.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dương Huyền Trân không nhiều lời thêm nữa, trực tiếp dẫn Bùi Nguyên Minh đi thẳng vào bên trong hội quán Nam Dương Anh nhún vai, không hề từ chối. Mặc dù xác suất Dương Huyền Trân bài binh bố trận vẫn tồn tại nhưng anh tin, cô ta sẽ biết minh cần phải làm gì, bởi vì đây là người phụ nữ vô cùng thông minh. Người thông minh, chắc chắn sẽ không làm ra chuyện chẳng có lợi cho mình.
Rất nhanh, hai người liên độuyên qua căn cứ được canh gác nghiêm ngặt, tiền vào bên trong khu nhà nhỏ. Tuy nhiên hai người vừa đến gần liên bị một cô gái da ngăm khỏe mạnh, gương mặt lạnh lùng cản lại. Đối phương dường như van đang trong đó tuổi thiếu nữ nhưng da thịt đều căng tràn sức sống, giống như báo gấm vậy. Chỉ cần đối phương đứng yên tại chó thôi đã mang đến áp lực cực ki lớn rồi.
Trong nháy mat, có thở ra một hơi cảm giác như có vô số còn trùng bắt đầu tiên về phía Bùi Nguyên Minh tấn công Anh nhếch môi, phát ra loại sát khí cực kì mãnh liệt, khiến cô gái phải loạng choạng lùi về sau tận vài bước. Cô khó tin nhìn anh, đồng thời mặt trái bắt đầu chảy máu.
Thanh âm còn trùng rả rít dần im bặt thế nhưng trên mặt đất lại xuất hiện vô số xác côn trùng. Bùi Nguyễn Minh hạ mắt, nghiền đám côn trùng kia thành bụi.
"Cũng hay họ đẩy. Tuy nhiên, thủ đoạn tầm thường vậy thì tốt nhất đừng nên dùng trước mặt tôi, các người sẽ phải xấu hổ đấy."
Thanh âm lãnh đạm, thái độ lạnh lùng khiến cô gái sửng sốt, rít lên một tiếng muốn ra tay tiếp. Dương Huyền Trân không hề nghĩ đến chuyện Thanh Huyền lại động thủ với Bùi Nguyễn Minh, liên nghiêm giọng.
"Được rồi. Thanh Huyền, mau tránh ra. Đây là người chị tìm đến để cứu ông, em đừng làm loạn nữa"
Thanh Huyền nghe vậy liên ngừng động tác, bất quá trước khi rời đi vẫn nhìn chăm chăm Bùi Nguyên Minh. Anh hứng thú trông theo, không nói thêm lời nào. Dương Huyền Trân ái ngại lên tiếng
“Thật ngại quả, đây chính là cản về của ông tài, Từ nho có bé đã sống cùng sói, tinh tinh thang than, thậm chí cũng không giới nói chuyện Anh đừng để bung
“Nhưng trước khi đi đến Đại Mộ, ông tôi chính là người đứng đầu tại Nam Dương, là chiến thần tiếng tăm lừng lẫy. Chỉ vì loại khí độc kia mà khiến ông trở thành bộ dạng như bây giờ. Tôi đem ông tới Cảng Thành là vì muốn tìm người chữa khỏi cho ông”
“Thế nhưng tôi phát hiện, dù sử dụng phương pháp y học phương Tây hay thuốc Đông Y thì vẫn cứu không được. Có người nói, ông không phải bị bệnh mà do mệnh cách bị ảnh hưởng. Muốn cứu ông, biện pháp duy nhất nhất chính là rút khí độc từ trong cơ thể ra. Tôi đã tìm khắp Cảng Thành về thầy phong thủy nhưng quả thật chẳng ai có loại bản lĩnh này. Ngay cả Tô Phúc Lâm, sau khi nhìn thấy ông tôi liền nhanh chóng rời đi, nói bản thân lực bất tòng tâm”. Nhớ quay lại web truyện T am l inh nhé.
“Ông ta nói, nếu như Thánh nữ sư Phi Tiên đến từ đạo quận Ngũ Mai thì may ra có thể giúp được. Nhưng bang Nam Dương, làm gì đủ tư cách mời bọn họ? Cho nên hôm nay gặp được anh, hơn nữa chúng tôi còn nhận được thông tin anh đã xử trí Tô Phúc Lắm, ngay cả con quỷ được nuôi dưỡng kia cũng bị anh giải quyết triệt để. Tôi thà liều mạng, trông cậy vào anh”
Dương Huyền Trần nói sơ qua tình huống cho Bùi Nguyên Minh biết. Nhắc đến ông, nụ cười xinh đẹp trên gương mặt cô liền nhạt đi, hiện ra vẻ lo lắng ưu sầu. Người phụ nữ đứng ở vị trí đỉnh cao nhưng dẫu sao tâm tư vẫn có vài phần mềm yếu. Bùi Nguyên Minh nhận thấy tâm tình lo lắng cho ông của Dương Huyền Trân, toàn bộ đều xuất phát từ đáy lòng, sát ý liền giảm đi vài phần.
“Tuy tôi không phải thầy phong thủy nhưng Sát Nhân Thuật vẫn xem như biết vài phần. Đã đồng ý với cô, tôi đương nhiên sẽ cố hết sức.”
Vừa đi vừa nói chuyện, rất nhanh hai người đã xuyên qua khu vườn Nam Dương, đi đến một căn phòng nhỏ. Nơi này được thiết kế vô cùng kì lạ, toàn bộ đều là vật giữ ấm thân thể, hơn nữa ngoại trừ cánh cửa lớn bước vào thì những nơi khác đều bị bịt kín.
. Nếu như chỉ nhìn thoáng qua, nơi này chẳng khác gì một ngôi mộ cả. Bùi Nguyên Minh khẽ chau mày, nhìn thấy Dương Huyền Trân cẩn thận mới cửa phòng, anh mới chậm rãi đi theo. Vừa tiến vào trong, anh liền cảm nhận được luồng hơi vô cùng nóng.
Ngoại trừ máy điều hòa không khí để tránh tình trạng bí bách thì trên các vách tường đều treo lò sưởi đang đốt cháy hừng hực. Mà góc trong cùng còn có lò lửa dùng để đun trà. Điều kì quái chính là cho dù nóng đến như vậy nhưng Bùi Nguyên Minh vẫn cảm nhận được sự lạnh lẽo thấu xương, phảng phất như đến từ địa ngục. Bất luận có làm gì đi chăng nữa, vẫn không thể khiến luồng khí lạnh này giảm bớt.
Bùi Nguyên Minh híp mắt, đi đến nơi phát ra khí lạnh. Phía dưới giường được đốt bằng than giữ ẩm nhưng vẫn không ngăn được cảm giác lạnh rùng mình. Mà trên giường, người phát ra loại khí tức này là ông cụ râu tóc bạc phơ.
“Đây là ông tôi, Dương Để Minh. Sau khi trở về, thân thể ông tôi lạnh giống như bằng vậy, hoàn toàn không thể rời khỏi đây. Một khi mang ra ngoài chắc chắn sẽ chết vì cóng”.
Dương Huyền Trân đau lòng nhìn ông mình.
"Trước đây ông ấy vẫn thức hai ba giờ mỗi ngày. Nhưng gần đây thời gian tỉnh táo càng ngày càng ít. Nếu không tìm được phương pháp chữa trị, ông của cô có thể không sống được bao lâu".
Dương Huyền Trân nhẹ nhàng nói. "cậu, người thật hiểu biết. Cậu có biết chuyện gì đang xảy ra với ông tôi không?" Bùi Nguyên Minh hơi nheo mắt, một lúc sau mới thì thào nói:
"Đây không phải là bệnh, nhưng riêng về khí huyết cơ thể thì không nên nặng như vậy. Để tôi xem trước một chút".
Nhìn thấy vẻ mặt của Bùi Nguyên Minh, Dương Huyền Trân vội vàng nói: “Anh Bùi, xin mời”. | Bùi Nguyên Minh khẽ gật đầu, không để ý tới sóng nhiệt xung quanh mà đi đến bên cạnh Dương Đế Minh rồi nhìn ông ấy một cách kỹ lưỡng.
Mặc dù hiện tại trông ông lão này vô cùng gầy gò, dường như có thể tắt thở bất cứ lúc nào. Nhưng xét về ngoại hình, không khó để nhận ra rằng ông ấy hẳn phải khá đẹp trai khi còn trẻ. Nhớ quay lại web truyện T am l inh nhé.
Ngay khi Bùi Nguyên Minh định đưa tay khóa tĩnh mạch của Dương Để Minh thì ông ấy đột nhiên mở mắt ra. Trong chốc lát, một luồng khí tức ngột ngạt, yếu ớt phải vào mặt anh ấy, trước mắt Bùi Nguyên Minh hiện ra cảnh tượng như biển máu và núi xác sống. Với những người tâm trí không kiên định có thể sẽ phát điện khi nhìn thấy hình ảnh như vậy.
Tuy nhiên, Bùi Nguyên Minh lại tỏ vẻ thờ ơ, chỉ hơi nheo mắt. Điều này làm cho vẻ mặt của Dương Để Minh lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Ngay sau đó, ông ấy khẽ họ một tiếng, chỉ là một tiếng ho khan thôi nhưng lại như làn sóng dao động truyền ra khiến con người ta bất giác không trụ vững được mà phải quy gối xuống. | Những Bùi Nguyên Minh vẫn tỏ vẻ thờ ơ, chỉ nheo mắt nhìn ông già sắp chết này. Lần thử thách thứ hai này của Dương Để Minh vẫn không ảnh hưởng gì đến anh. Nhưng cho dù không có tác dụng, Bùi Nguyên Minh cũng đã có thêm một phán đoán đối với ông lão này.
Ở đây mạnh nhất vẫn là chiến thần, mặc dù có thể cách Chiến thần chỉ một | bước, nhưng ở bang Nam Dương này quả thực là không có địch thủ.
Thực sự là một cao thủ, Bùi Nguyên Minh dù ở trong quân ngũ nhiều năm nhưng cũng chỉ tu luyện được có ba năm mà thôi.
Nhưng giờ đây trong bang Nam Dương nhỏ bé này, thực sự có chút kinh ngạc khi phát hiện ra một cao thủ đạt tới trình độ này.
Lúc này đây có thể hiểu được Dương Huyền Trân gọi ông nội cô là cao thủ số một Nam Dương quả không có gì sai.
Ở Nam Dương, và thậm chí toàn bộ vùng biển phía đông nam, một sức mạnh như vậy đủ để trở thành vị trí độc tôn!
Trong lòng Bùi Nguyên Minh có chút thở dài, lúc này Dương Huyền Trân cũng từ phía sau đi tới, vẻ mặt hưng phấn nói: "Ông nội, ông tỉnh rồi sao? Đây là Bùi Nguyên Minh đến từ đất liền, con mời anh ấy đến thăm bệnh giúp ông"
"Thì ra là anh Bùi, vừa rồi ta có chút lỗ mãng."
Vẻ mặt của Dương Để Minh trở lại giống như một ông già bình thường, nhẹ nhàng ho khan một tiếng.
| "Sự rèn luyện sức mạnh của Bùi Nguyên Minh thật đáng kinh ngạc, cậu ấy có thể đạt đến trình độ như vậy khi còn trẻ khiến ta thực sự ngưỡng mộ. Nếu một người như vậy có thành tựu về y học và phong thủy, thì tôi nghĩ rằng thành tích sẽ không quá thấp."
Hiển nhiên, mặc dù Dương Để Minh đang hấp hối, nhưng ông ấy vẫn có tầm nhìn này, quả thực như một cao thủ cấp Chiến Thần. | Bùi Nguyên Minh cũng bình tĩnh cười:
"Lão Dương cười chê rồi, tôi đối với phong thủy, y thuật quả thực vẫn còn kém cỏi. Tôi hôm nay tới đây đơn giản là vì biết một chút thuật sát nhân, nên có thể tới xem một chút."
“Thuật sát nhân?” Dương Để Minh sửng sốt một lúc rồi bật cười
“Anh Bùi khiêm tốn rồi. Thế gian này bao gồm vạn vật, võ đạo, chú thuật, vụ thuật, đảo quốc âm dương thuật, y học, phong thủy... tất cả chúng đều là thuật sát nhân. Có thể hiểu được điều này cho thấy anh Bùi Nguyên Minh đây rất phi thường"
Hơn nữa, mặc dù tôi chỉ bất ngờ kích động, nhưng trên thế gian này, tôi e là chỉ có cao thủ với sức mạnh của Chiến thần mới có thể chống lại sự tấn công bất ngờ của tôi"
"Anh Bùi, anh cứ thong dong mà ứng phó, chuyện này diễn ra tới đâu, tôi đây dù già rồi nhưng vẫn còn tinh tường lắm."
Dương Đế Minh thở dài nói: | "Ngày nhỏ học lịch sử, tôi luôn cảm thấy không phục. Bởi vì bất kể lịch sử từng thời đại có nói gì đi nữa, Đại Hạ vẫn là vùng đất của Trung Hưng, với những con người xuất chúng. Sau đó, người Đại Hạ xuất hiện với một nhân vật huyền thoại, tổng giáo đầu Đường Đào Doanh. Sự xuất hiện của người này khiến tôi hiểu mệnh trời và đất nước ngàn năm có ý nghĩa như thế nào!"
"Không ngờ ngoài tổng giáo đầu trong truyền thuyết, còn có thể xuất hiện một nhân vật xuất chúng như anh Bùi đây!"
"Trong thời gian tới đây, Đại Hạ sẽ trở thành một cường quốc hùng mạnh, sẽ sớm. thôi!".
Dương Đế Minh thở dài, hiển nhiên ông ấy thật sự bội phục Bùi Nguyên Minh. Dương Huyền Trân thì không thể không nhìn chằm chằm vào anh ấy.
Ông nội cô trước nay có khả năng nhìn xa trông rộng. Khi ông ấy lần đầu tiên đến Cảng Thành, vị cậu chủ thứ tư của thành phố và cậu chủ nhà họ Bùi đã đến thăm ông ấy, hy vọng vị cao thủ đệ nhất Nam Dương này sẽ trở thành thương sự cho họ. Nhưng những người này đều bị Dương Đế Minh từ chối vì bệnh tật. Sau khi họ rời đi, đánh giá của Dương Đế Minh đối với những người này không gì khác hơn là có thể chấp nhận được. Nhớ quay lại web truyện T am l inh nhé.
Nhưng thật không ngờ khi đối mặt với Bùi Nguyên Minh, Dương Để Minh lại không ngại khen ngợi anh ấy như vậy. Hơn nữa, quan trọng nhất chính là Dương Đế Minh còn ám chỉ Bùi Nguyên Minh thực sự là một cao thủ cấp Chiến Thần.
| Vào lúc này, Dương Huyền Trân tự đáy lòng cảm thấy biết ơn vì cô ấy đã không liều mình mà hạ gục Bùi Nguyên Minh đến cùng.
| Để tìm ra được một vị vua anh minh tài giỏi trên thế gian đã vô cùng khó, trong khi Chiến thần lại là sự tồn tại tối cao. Chỉ có Chiến thần mới có thể đối phó với Chiến thần.
Bùi Nguyên Minh dù còn trẻ nhưng đã đạt đến cấp Chiến thần, e rằng chỉ có tổng giáo đầu trong truyền thuyết mới có thể so sánh với anh ấy.
Nghĩ đến đây, Dương Huyền Trân tỏ ra tò mò và nói: "Ông ơi, sau khi đến thành phố Cảng Thành, cháu nghe có người nói rằng Bùi Cửu Thiên là tổng giáo đầu trong truyền thuyết. Không biết có đúng không?"
"Anh ta?" Nghe thấy cái tên này, Dương Để Minh cười thầm, gương mặt có chút châm chọc. "Đúng, anh ta là Chiến thần, nhưng là chiến thần uống thuốc." "Người như vậy làm sao có thể là tổng giáo đầu trong truyền thuyết được?”
"Tổng giáo đầu chính là người đã luyện hóa không ít các Chiến Thần! Truyền thuyết về Đại Hạ binh bộ, nó không chỉ là những lời nói vu vơ thôi đâu"
"Nếu trên thế gian có phân chia đẳng cấp thực lực, như vậy bên trên binh vương là chiến thần, bên trên chiến thần chính là tổng giáo đầu”. | "Cô nên nhớ vị Chiến thần trẻ tuổi nhà họ Nguyễn chứ?" Dương Đế Minh lộ ra vẻ nhớ nhung.
Dương Huyền Trân suy nghĩ một lúc và nói: "Đó có phải là kẻ đã âm mưu khởi binh xâm lược Đại Hạ bảy năm trước?"
“Đúng vậy.” Dương Đế Minh thở dài.
“Ta đã cùng chiến thần nhà họ Nguyễn bàn bạc, nhưng thực lực của hắn thật phi thường, tuổi trẻ khí thịnh, tương lai vô biên!”
"Thật tiếc khi trong trận chiến đó, cậu ấy đã sơ suất gặp phải một giáo đầu vô danh non nớt!"
"Một cái tát!" "Gần như là một cái tát!" "Nghe nói vị Chiến thần họ Nguyễn đó bị bắn chết!"
"Sau khi biết được điều này, ta đã đến nói chuyện với Vua Nam Dương suốt đêm và yêu cầu ông ấy rút lui và cống nạp"
"Có thể nói, cái tát của vị tổng giáo đầu kia không chỉ giáng vào chiến thần của vua Nam Dương, mà còn giáng vào tham vọng bá chủ vùng biển Đông Hải của chúng ta."
"Một con người định đoạt số phận cả một đất nước, chỉ có vị giáo đầu trong truyền thuyết mới có bản lĩnh này”
"Tên nhóc Bùi Cửu Thiên đó thật có biết xấu hổ không khi tự cho rằng mình chính. | là một vị tổng giáo đầu?”
"Tôi khinh!" | "Trong khi cậu ta đã trở nên nổi tiếng nhưng lại vẫn núp bóng đằng sau vòng tay của mẹ cậu ta?"
Bùi Nguyên Minh ở một bên cười nói: "Cảm tạ Dương lão sư đã khen ngợi vị tổng giáo đầu của Đại Hạ."
| "Chỉ là, tổng giáo đầu đã nhiều lần nói rằng Đại Hạ là bất khả chiến bại trong chiến tranh và hoàn toàn là kết quả Bộ Binh"
"Là Đại Hạ đã tạo ra tổng giáo đầu, chứ không phải tổng giáo đầu làm nên Đại Ha."
Dương Đế Minh gật đầu nói: "Đúng vậy, tổng giáo đầu của Đại Hạ các anh chính | là sự lựa chọn tốt nhất cả về thực lực và tính cách, vậy mà thời nay còn rất ít người còn biết về ngài ấy!"
"Nếu có cơ hội gặp được ngài ấy, tôi chết cũng không tiếc!" "Khụ khụ khụ"
Bùi Nguyên Minh không nhịn được mà ho khan vài tiếng, ông già kia thì lại chẳng hắt ra chút hơi nhẹ nào,
Anh ta đổi chủ đề và nói: "Ông Dương, hãy nói về thiếu chuyện của ông đi."
Dương Để Minh liếc nhìn Bùi Nguyên Minh, đắc ý nói: "Bùi Nguyên Minh, anh tuy | rằng rất mạnh mẽ, nhưng vẫn là không thể so với tổng giáo đầu của các anh."
| "Nhưng tôi tin rằng với tài năng của anh, trong mười tám năm nữa cậu có thể so kè được với tổng giáo đầu trong truyền thuyết của các anh!" - Nhớ quay lại web truyện T am l inh nhé.
"Vậy nên, người trẻ tuổi không nên quá nóng vội, điều quan trọng hơn là làm đến đâu chắc đến đó."
Bùi Nguyên Minh cười nói: "Những gì lão Dương dạy, tôi nhất định sẽ ghi nhớ về sau." | Dương Để Minh vẻ mặt tán đồng, sau đó híp mắt nói: "Anh có thể hiểu được thuật sát nhân, điều này cho thấy anh là một người phi thường, trên đời cũng không có nhiều người như anh"
"Nhưng tiếc rằng anh vẫn không thể cứu được tôi rồi!"
"Cũng có thể nói rằng, trên đời này ngoài những lão quái vật ẩn thân ngoài kia, chỉ có một vị tổng giáo đầu!"
"Nếu là ngài ấy, cứu tôi cũng không khó"
Nói đến đây, Dương Để Minh vẻ mặt sinh tử mang theo một tia cô đơn, bình tĩnh nói: "Như vậy đi, anh không cần lãng phí thời gian cho tôi."
"Nó không chỉ vô ích, mà còn có khả năng ảnh hưởng đến sự tự tin của chính anh, điều này sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển trong tương lai của anh!"
"Tôi không muốn hủy hoại một người có thể phát triển đến tầm cao của một tổng giáo đầu chỉ vì một nỗ lực vô ích"
Bùi Nguyên Minh nở nụ cười: "Lão sư, chỉ vì ông quá hâm mộ tổng giáo đầu của | Đại Hạ chúng tôi, có lẽ tôi nhất định phải cho ông thấy!"
"Rốt cuộc nếu như tổng giáo đầu tới, tôi nhất định sẽ cho ông xem, nếu ta không cho ông xem có nghĩa là ta trong đời sẽ không có cơ hội vượt qua ngài ấy phải chứ?"
Dương Để Mình nghe xong liền sững sờ, một lúc sau mới cười ha hả rồi nói: "Là tôi đem lòng tiểu nhân đo dạ quân tử!"
"Người bạn hữu, xin mời!"
Việc đổi cách xưng hô cho thấy Dương Để Minh có phần nhìn nhận và bội phục Bùi Nguyên Minh nhiều hơn.
Bùi Nguyên Minh khẽ gật đầu, duỗi tay phải đặt lên mạch môn của Dương Đế Minh.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, một luồng hàn khí lạnh lẽo truyền ra mạnh mẽ, thậm chí xâm nhập cả vào cơ thể Bùi Nguyên Minh.
| Nó bị luồng sát khí chứa trong máu của Bùi Nguyên Minh chặn lại, và hoàn toàn không thể vào sâu được bên trong cơ thể anh ấy.
Bùi Nguyên Minh tỏ vẻ ngạc nhiên, hơi nheo mắt.
Cảm giác được Bùi Nguyên Minh thực sự có thể cản lại luồng hàn khí đó, Dương Đế Minh kinh ngạc: "Quả là thân thủ phi phàm!"
"Cái lạnh trong người ta có thể bào mòn mọi thứ, nhưng không thể bào mòn được cơ thể cậu".
"Thực lực phi thường!" Bùi Nguyên Minh cười cười, không nói nhiều mà tiếp tục giữ vững mạch môn.
Dù nhìn thấy Bùi Nguyên Minh như vậy, Dương Đế Minh cũng không có kháng cự, ông cứ để cho Bùi Nguyên Minh bắt mạch, như vậy mới có thể cản được trái tim đã chết của ông.
Dương Huyền Trân quá hiểu ông nội cô, lúc này cô cầm lòng không đặng mà nói: "Ông nội, ông sẽ không sao đâu!"
"Bùi Nguyên Minh còn có thể tát vào mặt Tô Phúc Lâm, anh ấy nhất định có thể cứu người trở về!"
| Đúng lúc này, Bùi Nguyên Minh đã áp sát Nguyên Huy Hoàng, vung nắm đấm. Động tác nhìn thoáng qua có vẻ tùy ý nhưng hắn đã sớm nhận đối phương mang theo sát khí vô cùng mãnh liệt. Toàn bộ đất trời đều rung chuyển vì cú đấm này, sát thủ hàng đầu Nam Dương biết, hắn tránh không khỏi, chỉ có thể theo bản năng giơ tay chống đỡ đòn đánh đến từ Bùi Nguyên Minh.
Âm!
Khí lực của cú đấm vẫn không hề giảm, trực tiếp rơi thẳng xuống bán súng. Nguyễn Huy Hoàng thân thể lảo đảo lui về sau, gần như theo bản năng cầu sinh muốn bỏ chạy. Cùng lúc đó, Bùi Nguyên Minh lần nữa vung thêm cú tát.
Chát!
Hắn hoàn toàn không né kịp, thân thể trong nháy mắt bị đánh văng lên không trung, sau đó nặng nề đáp đất. Thời điểm muốn đứng dậy, hắn lại phát hiện nguồn sức mình dường như tiêu biến toàn bộ, thậm chí không thể thắng người, chỉ đành quỳ dưới mặt đất.
Nguyễn huy Hoàng cúi đầu, mặt tái nhợt, hắn biết tám phần mười đối phương chính là cái tên trong truyền thuyết kia rồi. Không chờ hắn làm ra thêm động tác dự thừa nào, Bùi Nguyên Minh đã đạp Nguyễn Huy Hoàng lăn ra đất, dẫm lên đầu hắn.
“Hiện tại, có thể nói cho tôi biết chưa nhỉ? Ai là người đứng phía sau.” “Tôi nói”
Nguyễn Huy Hoàng giật bắn cả người, rơi vào trầm tư. Hồi lâu sau, hắn mới trầm mặc, cúi đầu nhận thua
Tám giờ tối, hội quán Nam Dương tại Cảng Thành. Nơi này xa hoa lộng lẫy, xe lui tới không ngừng. Nơi này gần Cửu Long, nổi danh là khu vực xám nhưng quy tắc ở Nam Dương lại khá khác biệt, ăn chơi phóng túng, làm gì cũng được. Rất nhiều người quyền quý thích đến nơi này, bởi vì đây chính là địa điểm ăn chơi bậc nhất.
Đảo mắt nhìn quanh, Bùi Nguyên Minh tahy một thân âu phục giày da bóng láng, thong dong bước vào. Không có bất kì tên thuộc bang Nam Dương nào phát hiện ra điều dị thường. Tuy nhiên, anh vẫn tinh ý nhìn ra nơi này có không ít kẻ xuất chúng.
Bọn họ dùng đôi mắt lạnh lùng lướt qua dòng người, bởi vì đôi mắt không hề chứa sát khi nên chẳng mấy ai cảm nhận được. Bùi Nguyên Minh vừa đi vừa tập trung quan sát, sau đó tiến thẳng vào tầng thứ tám. Vừa đặt chân đến nơi, liền bị người giữ cửa chặn lại.
“Tầng thứ tám tại hội quán Nam Dương là nơi quan trọng, những người không phận sự không được phép tiến vào. Nếu có chấp, giết không tha.”
Đối phương nhàn nhạt mở lời nhưng đã sớm nổi lên sát khí. Hắn uy hiếp Bùi Nguyễn Minh, đồng nghĩa với việc chỉ cần anh lộ ra bất kì hành động lạ nào, hắn sẽ lập tức xuống tuy ngay. Bùi Nguyên Minh nở nụ cười, chậm rãi tránh đi.
Mà đối phương vừa nhắm mắt lại, lúc mở ra liền vung tay lấy đạo, tấn công Bùi Nguyễn Minh ngay lập tức.
Keng!
Thanh âm va chạm vang lên, Bùi Nguyên Minh chỉ đơn thuần búng tay một cái mà thôi, thanh đao trong tay đối phương liền văng ra ngoài, thậm chí còn tác dụng lực đến mức đâm thẳng lên trần nhà, không ngừng đung đưa. Đáy mắt người đàn ông lóe lên vẻ khó tin, trong nháy mắt hắn siết chặt tay, từng quyền rơi thẳng xuống vị trí Bùi Nguyên Minh đang đứng.
Nam Chi Quyền Nam Dương!
Thủ pháp tuy rằng không bằng với Campuchia nhưng lực sát thương lại vô cùng khủng khiếp. Đáng tiếc, người mà hắn đụng độ lại là Bùi Nguyên Minh. Anh chậm rãi lui về sau, sau đó vươn tay lấy lọ hoa, chuẩn xác giáng xuống đầu đối phương.
Âm!
Chờ đến khi hắn kịp phản ứng lại thì phần đầu đã chảy máu ào ạt, Bùi Nguyên Minh tranh thủ thời cơ đạp thêm một cước, khiến đối phương nằm rạp dưới đất, không gượng dậy nổi. Hắn phun ra ngụm máu tươi, sắc mặt trở nên cực kì khó coi.
“Nằm nghỉ ngơi cho tốt, nửa tiếng sau mới có thể hoạt động. Bằng không, toàn bộ thân thủ đều bị phế bỏ đấy”. Nhớ quay lại web truyện T am l inh nhé.
| Bùi Nguyên Minh thong dong tiến về phía trước, vung chân đã vào cánh cửa điều khắc từ gỗ. Chỉ thấy trong thoát chốc, cánh cửa liền chậm rãi mở ra, bên trong bốn phía đều trống trải, chỉ thấy một người phụ nữ mặc sườn xám, dáng dấp mảnh mai, gương mặt tinh xảo như ngọc đang ngồi tại chỗ.
Cô miết tay lên dây đàn, chậm rãi biểu diễm. Thanh âm vang lên, vô cùng dễ nghe. Bùi Nguyên Minh vỗ tay, nở nụ cười châm chọc.
“Dư âm văng vẳng bên tai, ba ngày không dứt. Chỉ có điều, người đứng đầu bang Nam Dương, dù sao tôi cũng đã đánh đến tận cửa rồi, cô vẫn còn tâm trí đàn sao? Tôi nên khen cô dũng cảm hay nên cảm thấy cô thân thủ bất phàm đây?”
Người phụ nữ khẽ ngẩng đầu, động tác nhìn qua vô cùng bình thường nhưng khi cô làm lại đặc biệt quyến rũ, khiến người nhìn thấy liền yêu. Đặc biệt sườn xám càng khiến dáng vóc đẹp đẽ kia lộ ra, ánh mắt thoáng qua chẳng thể nào dứt.
Người phụ nữ này, từng gặp qua Hòa Thanh Phong, thậm chí có thể đánh ngang tay với trợ tá bang Hồng Hưng, Dương Huyền Trân.
Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh xuất hiện tại nơi này, Dương Huyền Trân thoáng sửng sốt nhưng cô rất nhanh đã giấu đi tâm tình. Hai người nhìn nhau chăm chú, bầu không khí nồng nặc mùi thuốc sống, như thể chỉ cần đối phương lộ ra sơ hở thì người còn lại sẽ lập tức xuống tay ngay. Hồi lâu, Dương Huyền Trân mới chậm rãi đứng dậy, khẽ thở dài.
“Đàn tranh này chính là món đồ hiếm có, tôi mất rất nhiều công sức mới từ Đại Hạ lấy được. Chút nữa ra tay, anh có thể nể mặt mũi tôi một chút, đừng khiến nó bị trầy xước, được chứ?”
Lời nói ra giống như những người bạn lâu năm gặp lại, hàm ý chính là cô đối với văn hóa Đại Hạ vô cùng thích thú. Bùi Nguyên Minh tràn ngập hứng thú nhìn người phụ nữ trước mặt, đáy mắt lướt qua vài phần cân nhắc.
“Dương ban chủ, tôi không đến tìm cô tán gẫu. Tôi đến đây để nói với cô ba chuyện”.
Trong lúc cất lời, hương thơm từ phía Dương Huyền Trân khẽ vấn vít quanh cánh mũi Bùi Nguyên Minh, khiến anh nhíu mày. Người phụ nữ này, muốn giở trò?
Nhìn thấy bùi Nguyên Minh trong thoáng chốc liền khôi phục như bình thường, Dương Huyền Trân cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Tuy nhiên cô vẫn giữ bình tĩnh, lộ ra nụ cười dịu dàng, dường như những lời anh nói chẳng hề ảnh hưởng gì đến cô cả.
| Đúng lúc đó, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân đồn dập. Người thuộc bang Nam Dương, nam có nữ có, đều đồng loạt xuất hiện, mang theo vũ khí. Ngoài súng còn có cả cung tên, tất cả đều được tẩm độc.
Dương Huyền Trân híp mắt nhìn Bùi Nguyên Minh, muốn từ trên gương mặt đối phương quan sát ra loại tâm tình hiện tại. Nhìn thấy anh vẫn lạnh lùng đứng yên tại chỗ, cô vung tay, cho toàn bộ lui xuống. Hiển nhiên, Dương Huyền Trân có thể nhìn ra, nếu như Bùi Nguyên Minh muốn giết mình, bọn họ ở đây càng chẳng mang tác dụng gì.
Vậy cho nên, lùi một bước để tiến hai bước vẫn ổn hơn nhiều. Lập tức, cô rót trà đặt xuống trước mặt Bùi Nguyên Minh. Sau đó nâng tách trà của mình trong tay, nhấp trước một ngụm. Nhớ quay lại web truyện T am l inh nhé.
“Anh muốn cho tôi biết ba chuyện? Chúng ta chưa từng chính thức gặp qua lần nào, làm gì có tận ba chuyện anh muốn nói với tôi?”
“Chuyện thứ nhất, Nguyễn Nhật Bình chết rồi, là do tội giết. Hắn muốn giết Đổ Vương, xui xẻo lại gặp ngay tôi”
Bùi Nguyên Minh không ngại giúp Hòa Thanh Phong đòi lại công bằng, nói ra toàn bộ. Dương Huyền Trân khẽ thở dài.
“Vậy quả thật là do đối phương vận may không tốt rồi. Chỉ có điều, giết Hòa Thanh Phong hoàn toàn không phải ý của tôi. Tuy trên danh nghĩa, hắn thuộc bang Nam Dương nhưng thật ra chẳng có thực quyền gì cả. Chuyện hắn làm, chẳng hề can hệ gì đến bang Nam Dương cả. Tuy nhiên, hắn chết rồi, tôi đương nhiên phải đòi lại công bằng”.
“Vậy thì, chuyện thứ nhất và chuyện thứ hai có liên quan đấy. Nguyễn Huy Hoàng, | bị tôi phế bỏ rồi”
Dương Huyền Trân ngả lưng vào ghế, thanh âm ôn hòa vang lên.
“Có thể đoán được. Anh tìm đến nơi này, đồng nghĩa với việc Nguyễn Huy Hoàng đã thất bại. Xem ra lần này là do tôi quá xem thường bản lĩnh của anh rồi. Thân thủ như vậy, tôi hiểu tại sao có thể đứng đầu Lông Điện ở Cảng Thành rồi. Trước đây tôi chỉ nghĩ do anh dựa vào Long Môn, Long Ngục và vệ binh rồng để bắt nạt kẻ yếu thế. Hiện tại nhìn lại, tôi quả thật đánh giá anh quá thấp”.
Hiển nhiên, Dương Huyền Trân rất rõ ràng Bùi Nguyên Minh là người như thế nào. Dưới tình huống như vậy, dám ra lệnh cho sát thủ truy sát đối phương, chứng tỏ cô vô cùng quyết tuyệt. Anh nhàn nhạt trả lời.
“Xem thường hay không là chuyện riêng của cô. Nhưng làm ra những chuyện như vậy, buộc phải trả cái gái xứng đáng. Đây chính là nguyên tắc”.
“Trả giả? Cũng đúng, mặc kệ ân oán trước đây nhưng nếu tôi đã ra lệnh cho Nguyễn Huy Hoàng truy sát anh, sau đó đối phương thất bại thì đương nhiên phải trả giá nhỉ. Không biết anh muốn tôi làm như thế nào? Muốn giết chết tôi hay muốn ngủ với tôi?”
Lúc nói ra những từ cuối cùng, Dương Huyền Trân liền nghiêng người, để lộ bộ ngực căng tròn, hương thơm nhàn nhạt từ cơ thể vây quanh Bùi Nguyên Minh. E rằng chỉ cần đàn ông nhìn thấy cô, trong lòng liền rục rịch.
“Dương bang chủ, có những thứ cô muốn tôi phải nói rõ ràng à? Chiêu của cô đối với tôi, vô dụng rồi”.
Anh đang nghĩ nhiều quá đấy, tôi không hề hạ xuống bất kì chiêu gì. Anh có loại tâm tư gì khác, không thể trách tôi, chỉ có thể trách anh mà thôi. Dù sao, anh cũng là đàn ông, tôi hiểu mà.”
Nhìn Dương Huyền Trân quyến rũ xinh đẹp, trong nháy mắt Bùi Nguyên Minh rất muốn nghiền ép người phụ nữ này dưới thân. Bất quá rất nhanh anh liền tỉnh táo trở lại, nếu Dương Huyền Trân nói như vậy chứng tỏ cô trời sinh đã giỏi về khoản dụ dỗ như thế này. Sợ rằng hơn chín mươi chín phần trăm đàn ông trên thế gian, đứng trước mặt cô đều không thể khống chế bản thân.
| “Chúng ta tốt nhất nên nói đến chuyện thứ ba đi. Tôi không biết các người có mục đích gì nhưng Nguyễn Nhật Bình vì tìm đến Hòa Thanh Phong mới bị giết. Mà sau đó tôi lại bị Nguyễn Huy Hoàng truy sát, tính toán lấy mạng. Nếu như tôi nói muốn diệt hơn phân nửa bang Nam Dương cũng không hề quá đáng chút nào, đúng chứ? Tuy nhiên, tôi sẽ cho các người một cơ hội”.
Bùi Nguyên Minh thở dài một hơi, hoàn toàn tránh khỏi động tác quyến rũ từ Dương Huyền Trân. Anh lạnh lùng nâng tách trà uống sạch một hơi.
| “Tôi sẽ không tìm phiền phức đến cho các người nhưng các người tuyệt đối không được động vào người của tôi. Bao gồm Long Điện, nhà họ Hòa lẫn nhà họ Thôi... Tôi nghĩ, đề xuất này không thành vấn đề mà, đúng chứ?”.
| Bùi Nguyên Minh nở nụ cười, nói qua giống như đây chỉ là việc nhỏ nhặt. Mà Dương Huyền Trân bấy giờ thoáng khựng lại, nụ cười dần miễn cường. Cô biết Nguyễn Nhật Bình ra tay là bởi vì Bùi Cửu Thiên ở phía sau sai khiến, mục đích chính là đoạt lấy gia sản và lợi ích từ nhà họ Hòa. Ai cản hắn cũng chỉ có con đường chết mà thôi. Nhớ quay lại web truyện T am l inh nhé.
Mà bang Nam Dương tham gia vào chính là bởi Bùi Nguyên Minh tại Cảng Thành quá mức mạnh mẽ rồi. Làm việc cho Bùi Cửu Thiên, thời điểm hắn ra lệnh, ai dám làm trái ý đây? Cho dù bang Nam Dương được ca tụng có thể sánh ngang với bang Hồng Hưng nhưng bọn họ quả thật không thể làm trái lời Bùi Cửu Thiên.
| Bởi vì đánh cược tạ iCảng Thành chính là đánh cược cả thiên hạ trong tay nhà họ Bùi. Bốn gia tộc nổi danh nhất, bao gồm cả nhà họ Hòa nhưng công bằng mà nói cũng chỉ dưới trướng nhà họ Bùi mà thôi. Bang Nam Dương, làm gì có chuyện ngoại lệ?
Hiện tại, người duy nhất dám làm trái ý Bùi Cửu Thiên chỉ có mỗi Bùi Nguyên Minh mà thôi. Mà Dương Huyền Trân là người phụ nữ vô cùng thông minh, nghe những lời đối phương nó ra cô liền biết mình phải làm như thế nào ngay.
Đó chính là, đứng ở vị trí trung lập.
Điều kiện mà Bùi Nguyên Minh đưa ra ngầm ám chỉ bang Nam Dương phải tuyệt đối duy trì vị trí trung lập, không nhúng tay hỗ trọ Bùi Cửu Thiên hay bắt buộc phải làm việc cho anh. Điều kiện ngeh qua đơn giản nhưng bắt tay làm lại khó đủ đường.
| Bởi vì lấy thực lực Bùi Cửu Thiên mà nói muốn tiêu diệt bang Nam Dương tuy chẳng phải chuyện một sớm một chiều nhưng hoàn toàn có thể làm được. Điều đáng sợ hơn chính là Dương Huyền Trân nhận ra Bùi Nguyên Minh đã nổi lên tầng mỏng sát ý. Ngày hôm nay nếu như cô không gật đầu, chi sợ người đầu tiên diệt toàn bang Nam Dương chính là người đàn ông này đây.
Đừng nghĩ rằng Bùi Nguyên Minh xuất hiện một mình thì sẽ chẳng hề hấn gì. Nếu đối phương thật sự ra tay, Dương Huyền Trân dám cam đoan mình chỉ còn con đường chết. Dẫu sao, sát thủ hàng đầu Nam Dương còn bị anh ta giết nữa cơ mà.
Quả thật tiến thoái lưỡng nan! Hít sâu một hơi, Dương Huyền Trân lộ ra nụ cười cầu hoa, dịu dàng mở lời.
“Nguyên Minh, tuy Nguyễn Nhật Bình tội đáng chết nhưng dẫu sao hắn cũng thuộc một trong ba gia tộc lớn nhất ở Nam Dương. Hắn chết đồng nghĩa với việc phải
đưa cho nhà họ Nguyễn câu trả lời thỏa đáng. Đối phương chết rồi, chẳng ai có thể | vạch định rõ ràng được cả”
| “Cho dù anh muốn ân oán giữa chúng ta được giải quyết triệt để thì cũng chẳng tài nào dễ dàng như vậy được. Tôi mặc dù là người đứng đầu bang Nam Dương nhưng so với nhà họ Nguyễn chỉ như hạt cát trong sa mạc mà thôi. Hi vọng anh đừng làm tôi khó xử.”
“Dương bag chủ, chắc cô quên chuyện Long Điện ở Cảng Thành hiện tại đã nằm trong tay tôi rồi chứ? Vậy nên toàn bộ thông tin, tôi đều nắm vô cùng rõ ràng. Nguyễn Nhật Bình quả thật thuộc gia tộc họ Nguyễn nhưng bối cảnh của cô cũng đâu phải loại tầm thường, thậm chí còn khiến kẻ khác khiếp vía cơ mà?”
| “Theo tư liệu, cô chẳng những là người hỗ trợ cộm cán cho Nam Dương mà còn là con gái lớn nhà họ Dương, một trong ba gia tộc lớn. Bối cảnh cùng năng lực, Nguyễn Nhật Bình có chạy theo mười con phố may ra mới đuổi kịp. Tôi nghĩ, nếu như Dương ban chủ tình nguyện thì hoàn toàn có thể nắm quyền chủ động”.
“Hay cô cảm thấy tôi vươn tay quá dài, vậy nên bang Nam Dương quyết sống chết đến cùng với tôi mới chịu?”
Mục đích Bùi Nguyên Minh đến đây ngày hôm nay không phải để thuyết phục. Nói đúng hơn, anh muốn xem thái độ bang Nam Dương như thế nào. Nếu như đổi
phương lựa chọn sóng yên biển lặng, anh đương nhiên sẽ không trêu vào. Nhưng nếu | bọn họ muốn làm đến cùng, anh chẳng ngại phải tiêu diệt cả một bang. Nhớ quay lại web truyện T am l inh nhé.
Nghe Bùi Nguyên Minh nói ra những lời này, Dương Huyền Trân khẽ thở dài, nụ cười trên môi vẫn không hề biến mất.
| “Nguyên Minh, anh quả thật đang làm khó cho tôi! Tuy nhiên nếu anh đã nói đến mức này mà tôi vẫn chưa đưa ra được câu trả lời thỏa đáng vậy thật sự vị trí hiện tại, tôi không xứng đáng ngồi lên nữa rồi”
“Thế này đi, tôi biết anh thân thủ bất phàm, vậy nên tôi muốn nhờ anh cứu giúp tôi một người. Chỉ cần có thể cứu thoát đối phương, từ nay về sau sẽ chẳng có ai dám nhắc lại chuyện Nguyễn Nhật Bình nữa”
“Mà bang Nam Dương, tuyệt đối không bao giờ bén mảng đến gây rối với anh lẫn người thuộc về anh. Thậm chí, vào thời điểm thích hợp, bang Nam Dương sẽ cân nhắc đứng chung chiến tuyến với anh. Đồng thời, chúng tôi sẽ bồi thường khoảng ba trăm năm mươi triệu, xem như thành ý. Anh thấy thế nào?”.
“Tôi không phải thầy phong thủy, vậy nên cần làm rõ vấn đề này một chút. Tuy nhiên nếu cứu người thì vẫn có thể suy xét. Nhưng muốn tôi cứu người, chỉ bấy nhiêu tiền thôi e rằng không đủ đâu.”
| Nhìn Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt nâng tách uống trà, Dương Huyền Trân hoàn toàn không bất ngờ, hiểu ý vô cùng.
“Xem ra anh cái gì cũng biết nhỉ! Thôi được, bang Nam Dương không những không thiếu tiền, còn có vật đáng giá hơn. Nếu anh thật sự có thể cứu thoát đối phương, tôi liền lấy thân báo đáp. Được chứ?”
Phụt!
Bùi Nguyên Minh đang uống trà, bị những lời này sặc đến mức phun thẳng vào mặt Dương Huyền Trân. Cô tuy sững sờ nhưng rất nhanh liền nở nụ cười. . Truyện Nữ Phụ
| “Nếu có thể, tôi hi vọng anh sẽ dùng thứ ở dưới để phun lên mặt tôi thì tốt hơn! Như vậy, tôi sẽ thật sự trở thành người phụ nữ thuộc về anh”
“Ba trăm năm mươi triệu thì ba trăm năm mươi triệu!”
Bùi Nguyên Minh nhanh chóng lùi lại vài bước. Anh từng nghe nói phụ nữ Nam Dương không chỉ xinh đẹp, còn chủ động, nhiệt tình như lửa vậy. Ngày trước anh không tin nhưng hiện tại gặp Dương Huyền Trân, anh quả thật phải nhìn bằng đôi mắt khác.
Dương Huyền Trân nhìn dáng vẻ Bùi Nguyên Minh lúng túng liền bật cười, xoay người vào nhà vệ sinh rửa tay cùng dặm lại phấn, sau đó ra dấu mời anh.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dương Huyền Trân không nhiều lời thêm nữa, trực tiếp dẫn Bùi Nguyên Minh đi thẳng vào bên trong hội quán Nam Dương Anh nhún vai, không hề từ chối. Mặc dù xác suất Dương Huyền Trân bài binh bố trận vẫn tồn tại nhưng anh tin, cô ta sẽ biết minh cần phải làm gì, bởi vì đây là người phụ nữ vô cùng thông minh. Người thông minh, chắc chắn sẽ không làm ra chuyện chẳng có lợi cho mình.
Rất nhanh, hai người liên độuyên qua căn cứ được canh gác nghiêm ngặt, tiền vào bên trong khu nhà nhỏ. Tuy nhiên hai người vừa đến gần liên bị một cô gái da ngăm khỏe mạnh, gương mặt lạnh lùng cản lại. Đối phương dường như van đang trong đó tuổi thiếu nữ nhưng da thịt đều căng tràn sức sống, giống như báo gấm vậy. Chỉ cần đối phương đứng yên tại chó thôi đã mang đến áp lực cực ki lớn rồi.
Trong nháy mat, có thở ra một hơi cảm giác như có vô số còn trùng bắt đầu tiên về phía Bùi Nguyên Minh tấn công Anh nhếch môi, phát ra loại sát khí cực kì mãnh liệt, khiến cô gái phải loạng choạng lùi về sau tận vài bước. Cô khó tin nhìn anh, đồng thời mặt trái bắt đầu chảy máu.
Thanh âm còn trùng rả rít dần im bặt thế nhưng trên mặt đất lại xuất hiện vô số xác côn trùng. Bùi Nguyễn Minh hạ mắt, nghiền đám côn trùng kia thành bụi.
"Cũng hay họ đẩy. Tuy nhiên, thủ đoạn tầm thường vậy thì tốt nhất đừng nên dùng trước mặt tôi, các người sẽ phải xấu hổ đấy."
Thanh âm lãnh đạm, thái độ lạnh lùng khiến cô gái sửng sốt, rít lên một tiếng muốn ra tay tiếp. Dương Huyền Trân không hề nghĩ đến chuyện Thanh Huyền lại động thủ với Bùi Nguyễn Minh, liên nghiêm giọng.
"Được rồi. Thanh Huyền, mau tránh ra. Đây là người chị tìm đến để cứu ông, em đừng làm loạn nữa"
Thanh Huyền nghe vậy liên ngừng động tác, bất quá trước khi rời đi vẫn nhìn chăm chăm Bùi Nguyên Minh. Anh hứng thú trông theo, không nói thêm lời nào. Dương Huyền Trân ái ngại lên tiếng
“Thật ngại quả, đây chính là cản về của ông tài, Từ nho có bé đã sống cùng sói, tinh tinh thang than, thậm chí cũng không giới nói chuyện Anh đừng để bung
“Nhưng trước khi đi đến Đại Mộ, ông tôi chính là người đứng đầu tại Nam Dương, là chiến thần tiếng tăm lừng lẫy. Chỉ vì loại khí độc kia mà khiến ông trở thành bộ dạng như bây giờ. Tôi đem ông tới Cảng Thành là vì muốn tìm người chữa khỏi cho ông”
“Thế nhưng tôi phát hiện, dù sử dụng phương pháp y học phương Tây hay thuốc Đông Y thì vẫn cứu không được. Có người nói, ông không phải bị bệnh mà do mệnh cách bị ảnh hưởng. Muốn cứu ông, biện pháp duy nhất nhất chính là rút khí độc từ trong cơ thể ra. Tôi đã tìm khắp Cảng Thành về thầy phong thủy nhưng quả thật chẳng ai có loại bản lĩnh này. Ngay cả Tô Phúc Lâm, sau khi nhìn thấy ông tôi liền nhanh chóng rời đi, nói bản thân lực bất tòng tâm”. Nhớ quay lại web truyện T am l inh nhé.
“Ông ta nói, nếu như Thánh nữ sư Phi Tiên đến từ đạo quận Ngũ Mai thì may ra có thể giúp được. Nhưng bang Nam Dương, làm gì đủ tư cách mời bọn họ? Cho nên hôm nay gặp được anh, hơn nữa chúng tôi còn nhận được thông tin anh đã xử trí Tô Phúc Lắm, ngay cả con quỷ được nuôi dưỡng kia cũng bị anh giải quyết triệt để. Tôi thà liều mạng, trông cậy vào anh”
Dương Huyền Trần nói sơ qua tình huống cho Bùi Nguyên Minh biết. Nhắc đến ông, nụ cười xinh đẹp trên gương mặt cô liền nhạt đi, hiện ra vẻ lo lắng ưu sầu. Người phụ nữ đứng ở vị trí đỉnh cao nhưng dẫu sao tâm tư vẫn có vài phần mềm yếu. Bùi Nguyên Minh nhận thấy tâm tình lo lắng cho ông của Dương Huyền Trân, toàn bộ đều xuất phát từ đáy lòng, sát ý liền giảm đi vài phần.
“Tuy tôi không phải thầy phong thủy nhưng Sát Nhân Thuật vẫn xem như biết vài phần. Đã đồng ý với cô, tôi đương nhiên sẽ cố hết sức.”
Vừa đi vừa nói chuyện, rất nhanh hai người đã xuyên qua khu vườn Nam Dương, đi đến một căn phòng nhỏ. Nơi này được thiết kế vô cùng kì lạ, toàn bộ đều là vật giữ ấm thân thể, hơn nữa ngoại trừ cánh cửa lớn bước vào thì những nơi khác đều bị bịt kín.
. Nếu như chỉ nhìn thoáng qua, nơi này chẳng khác gì một ngôi mộ cả. Bùi Nguyên Minh khẽ chau mày, nhìn thấy Dương Huyền Trân cẩn thận mới cửa phòng, anh mới chậm rãi đi theo. Vừa tiến vào trong, anh liền cảm nhận được luồng hơi vô cùng nóng.
Ngoại trừ máy điều hòa không khí để tránh tình trạng bí bách thì trên các vách tường đều treo lò sưởi đang đốt cháy hừng hực. Mà góc trong cùng còn có lò lửa dùng để đun trà. Điều kì quái chính là cho dù nóng đến như vậy nhưng Bùi Nguyên Minh vẫn cảm nhận được sự lạnh lẽo thấu xương, phảng phất như đến từ địa ngục. Bất luận có làm gì đi chăng nữa, vẫn không thể khiến luồng khí lạnh này giảm bớt.
Bùi Nguyên Minh híp mắt, đi đến nơi phát ra khí lạnh. Phía dưới giường được đốt bằng than giữ ẩm nhưng vẫn không ngăn được cảm giác lạnh rùng mình. Mà trên giường, người phát ra loại khí tức này là ông cụ râu tóc bạc phơ.
“Đây là ông tôi, Dương Để Minh. Sau khi trở về, thân thể ông tôi lạnh giống như bằng vậy, hoàn toàn không thể rời khỏi đây. Một khi mang ra ngoài chắc chắn sẽ chết vì cóng”.
Dương Huyền Trân đau lòng nhìn ông mình.
"Trước đây ông ấy vẫn thức hai ba giờ mỗi ngày. Nhưng gần đây thời gian tỉnh táo càng ngày càng ít. Nếu không tìm được phương pháp chữa trị, ông của cô có thể không sống được bao lâu".
Dương Huyền Trân nhẹ nhàng nói. "cậu, người thật hiểu biết. Cậu có biết chuyện gì đang xảy ra với ông tôi không?" Bùi Nguyên Minh hơi nheo mắt, một lúc sau mới thì thào nói:
"Đây không phải là bệnh, nhưng riêng về khí huyết cơ thể thì không nên nặng như vậy. Để tôi xem trước một chút".
Nhìn thấy vẻ mặt của Bùi Nguyên Minh, Dương Huyền Trân vội vàng nói: “Anh Bùi, xin mời”. | Bùi Nguyên Minh khẽ gật đầu, không để ý tới sóng nhiệt xung quanh mà đi đến bên cạnh Dương Đế Minh rồi nhìn ông ấy một cách kỹ lưỡng.
Mặc dù hiện tại trông ông lão này vô cùng gầy gò, dường như có thể tắt thở bất cứ lúc nào. Nhưng xét về ngoại hình, không khó để nhận ra rằng ông ấy hẳn phải khá đẹp trai khi còn trẻ. Nhớ quay lại web truyện T am l inh nhé.
Ngay khi Bùi Nguyên Minh định đưa tay khóa tĩnh mạch của Dương Để Minh thì ông ấy đột nhiên mở mắt ra. Trong chốc lát, một luồng khí tức ngột ngạt, yếu ớt phải vào mặt anh ấy, trước mắt Bùi Nguyên Minh hiện ra cảnh tượng như biển máu và núi xác sống. Với những người tâm trí không kiên định có thể sẽ phát điện khi nhìn thấy hình ảnh như vậy.
Tuy nhiên, Bùi Nguyên Minh lại tỏ vẻ thờ ơ, chỉ hơi nheo mắt. Điều này làm cho vẻ mặt của Dương Để Minh lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Ngay sau đó, ông ấy khẽ họ một tiếng, chỉ là một tiếng ho khan thôi nhưng lại như làn sóng dao động truyền ra khiến con người ta bất giác không trụ vững được mà phải quy gối xuống. | Những Bùi Nguyên Minh vẫn tỏ vẻ thờ ơ, chỉ nheo mắt nhìn ông già sắp chết này. Lần thử thách thứ hai này của Dương Để Minh vẫn không ảnh hưởng gì đến anh. Nhưng cho dù không có tác dụng, Bùi Nguyên Minh cũng đã có thêm một phán đoán đối với ông lão này.
Ở đây mạnh nhất vẫn là chiến thần, mặc dù có thể cách Chiến thần chỉ một | bước, nhưng ở bang Nam Dương này quả thực là không có địch thủ.
Thực sự là một cao thủ, Bùi Nguyên Minh dù ở trong quân ngũ nhiều năm nhưng cũng chỉ tu luyện được có ba năm mà thôi.
Nhưng giờ đây trong bang Nam Dương nhỏ bé này, thực sự có chút kinh ngạc khi phát hiện ra một cao thủ đạt tới trình độ này.
Lúc này đây có thể hiểu được Dương Huyền Trân gọi ông nội cô là cao thủ số một Nam Dương quả không có gì sai.
Ở Nam Dương, và thậm chí toàn bộ vùng biển phía đông nam, một sức mạnh như vậy đủ để trở thành vị trí độc tôn!
Trong lòng Bùi Nguyên Minh có chút thở dài, lúc này Dương Huyền Trân cũng từ phía sau đi tới, vẻ mặt hưng phấn nói: "Ông nội, ông tỉnh rồi sao? Đây là Bùi Nguyên Minh đến từ đất liền, con mời anh ấy đến thăm bệnh giúp ông"
"Thì ra là anh Bùi, vừa rồi ta có chút lỗ mãng."
Vẻ mặt của Dương Để Minh trở lại giống như một ông già bình thường, nhẹ nhàng ho khan một tiếng.
| "Sự rèn luyện sức mạnh của Bùi Nguyên Minh thật đáng kinh ngạc, cậu ấy có thể đạt đến trình độ như vậy khi còn trẻ khiến ta thực sự ngưỡng mộ. Nếu một người như vậy có thành tựu về y học và phong thủy, thì tôi nghĩ rằng thành tích sẽ không quá thấp."
Hiển nhiên, mặc dù Dương Để Minh đang hấp hối, nhưng ông ấy vẫn có tầm nhìn này, quả thực như một cao thủ cấp Chiến Thần. | Bùi Nguyên Minh cũng bình tĩnh cười:
"Lão Dương cười chê rồi, tôi đối với phong thủy, y thuật quả thực vẫn còn kém cỏi. Tôi hôm nay tới đây đơn giản là vì biết một chút thuật sát nhân, nên có thể tới xem một chút."
“Thuật sát nhân?” Dương Để Minh sửng sốt một lúc rồi bật cười
“Anh Bùi khiêm tốn rồi. Thế gian này bao gồm vạn vật, võ đạo, chú thuật, vụ thuật, đảo quốc âm dương thuật, y học, phong thủy... tất cả chúng đều là thuật sát nhân. Có thể hiểu được điều này cho thấy anh Bùi Nguyên Minh đây rất phi thường"
Hơn nữa, mặc dù tôi chỉ bất ngờ kích động, nhưng trên thế gian này, tôi e là chỉ có cao thủ với sức mạnh của Chiến thần mới có thể chống lại sự tấn công bất ngờ của tôi"
"Anh Bùi, anh cứ thong dong mà ứng phó, chuyện này diễn ra tới đâu, tôi đây dù già rồi nhưng vẫn còn tinh tường lắm."
Dương Đế Minh thở dài nói: | "Ngày nhỏ học lịch sử, tôi luôn cảm thấy không phục. Bởi vì bất kể lịch sử từng thời đại có nói gì đi nữa, Đại Hạ vẫn là vùng đất của Trung Hưng, với những con người xuất chúng. Sau đó, người Đại Hạ xuất hiện với một nhân vật huyền thoại, tổng giáo đầu Đường Đào Doanh. Sự xuất hiện của người này khiến tôi hiểu mệnh trời và đất nước ngàn năm có ý nghĩa như thế nào!"
"Không ngờ ngoài tổng giáo đầu trong truyền thuyết, còn có thể xuất hiện một nhân vật xuất chúng như anh Bùi đây!"
"Trong thời gian tới đây, Đại Hạ sẽ trở thành một cường quốc hùng mạnh, sẽ sớm. thôi!".
Dương Đế Minh thở dài, hiển nhiên ông ấy thật sự bội phục Bùi Nguyên Minh. Dương Huyền Trân thì không thể không nhìn chằm chằm vào anh ấy.
Ông nội cô trước nay có khả năng nhìn xa trông rộng. Khi ông ấy lần đầu tiên đến Cảng Thành, vị cậu chủ thứ tư của thành phố và cậu chủ nhà họ Bùi đã đến thăm ông ấy, hy vọng vị cao thủ đệ nhất Nam Dương này sẽ trở thành thương sự cho họ. Nhưng những người này đều bị Dương Đế Minh từ chối vì bệnh tật. Sau khi họ rời đi, đánh giá của Dương Đế Minh đối với những người này không gì khác hơn là có thể chấp nhận được. Nhớ quay lại web truyện T am l inh nhé.
Nhưng thật không ngờ khi đối mặt với Bùi Nguyên Minh, Dương Để Minh lại không ngại khen ngợi anh ấy như vậy. Hơn nữa, quan trọng nhất chính là Dương Đế Minh còn ám chỉ Bùi Nguyên Minh thực sự là một cao thủ cấp Chiến Thần.
| Vào lúc này, Dương Huyền Trân tự đáy lòng cảm thấy biết ơn vì cô ấy đã không liều mình mà hạ gục Bùi Nguyên Minh đến cùng.
| Để tìm ra được một vị vua anh minh tài giỏi trên thế gian đã vô cùng khó, trong khi Chiến thần lại là sự tồn tại tối cao. Chỉ có Chiến thần mới có thể đối phó với Chiến thần.
Bùi Nguyên Minh dù còn trẻ nhưng đã đạt đến cấp Chiến thần, e rằng chỉ có tổng giáo đầu trong truyền thuyết mới có thể so sánh với anh ấy.
Nghĩ đến đây, Dương Huyền Trân tỏ ra tò mò và nói: "Ông ơi, sau khi đến thành phố Cảng Thành, cháu nghe có người nói rằng Bùi Cửu Thiên là tổng giáo đầu trong truyền thuyết. Không biết có đúng không?"
"Anh ta?" Nghe thấy cái tên này, Dương Để Minh cười thầm, gương mặt có chút châm chọc. "Đúng, anh ta là Chiến thần, nhưng là chiến thần uống thuốc." "Người như vậy làm sao có thể là tổng giáo đầu trong truyền thuyết được?”
"Tổng giáo đầu chính là người đã luyện hóa không ít các Chiến Thần! Truyền thuyết về Đại Hạ binh bộ, nó không chỉ là những lời nói vu vơ thôi đâu"
"Nếu trên thế gian có phân chia đẳng cấp thực lực, như vậy bên trên binh vương là chiến thần, bên trên chiến thần chính là tổng giáo đầu”. | "Cô nên nhớ vị Chiến thần trẻ tuổi nhà họ Nguyễn chứ?" Dương Đế Minh lộ ra vẻ nhớ nhung.
Dương Huyền Trân suy nghĩ một lúc và nói: "Đó có phải là kẻ đã âm mưu khởi binh xâm lược Đại Hạ bảy năm trước?"
“Đúng vậy.” Dương Đế Minh thở dài.
“Ta đã cùng chiến thần nhà họ Nguyễn bàn bạc, nhưng thực lực của hắn thật phi thường, tuổi trẻ khí thịnh, tương lai vô biên!”
"Thật tiếc khi trong trận chiến đó, cậu ấy đã sơ suất gặp phải một giáo đầu vô danh non nớt!"
"Một cái tát!" "Gần như là một cái tát!" "Nghe nói vị Chiến thần họ Nguyễn đó bị bắn chết!"
"Sau khi biết được điều này, ta đã đến nói chuyện với Vua Nam Dương suốt đêm và yêu cầu ông ấy rút lui và cống nạp"
"Có thể nói, cái tát của vị tổng giáo đầu kia không chỉ giáng vào chiến thần của vua Nam Dương, mà còn giáng vào tham vọng bá chủ vùng biển Đông Hải của chúng ta."
"Một con người định đoạt số phận cả một đất nước, chỉ có vị giáo đầu trong truyền thuyết mới có bản lĩnh này”
"Tên nhóc Bùi Cửu Thiên đó thật có biết xấu hổ không khi tự cho rằng mình chính. | là một vị tổng giáo đầu?”
"Tôi khinh!" | "Trong khi cậu ta đã trở nên nổi tiếng nhưng lại vẫn núp bóng đằng sau vòng tay của mẹ cậu ta?"
Bùi Nguyên Minh ở một bên cười nói: "Cảm tạ Dương lão sư đã khen ngợi vị tổng giáo đầu của Đại Hạ."
| "Chỉ là, tổng giáo đầu đã nhiều lần nói rằng Đại Hạ là bất khả chiến bại trong chiến tranh và hoàn toàn là kết quả Bộ Binh"
"Là Đại Hạ đã tạo ra tổng giáo đầu, chứ không phải tổng giáo đầu làm nên Đại Ha."
Dương Đế Minh gật đầu nói: "Đúng vậy, tổng giáo đầu của Đại Hạ các anh chính | là sự lựa chọn tốt nhất cả về thực lực và tính cách, vậy mà thời nay còn rất ít người còn biết về ngài ấy!"
"Nếu có cơ hội gặp được ngài ấy, tôi chết cũng không tiếc!" "Khụ khụ khụ"
Bùi Nguyên Minh không nhịn được mà ho khan vài tiếng, ông già kia thì lại chẳng hắt ra chút hơi nhẹ nào,
Anh ta đổi chủ đề và nói: "Ông Dương, hãy nói về thiếu chuyện của ông đi."
Dương Để Minh liếc nhìn Bùi Nguyên Minh, đắc ý nói: "Bùi Nguyên Minh, anh tuy | rằng rất mạnh mẽ, nhưng vẫn là không thể so với tổng giáo đầu của các anh."
| "Nhưng tôi tin rằng với tài năng của anh, trong mười tám năm nữa cậu có thể so kè được với tổng giáo đầu trong truyền thuyết của các anh!" - Nhớ quay lại web truyện T am l inh nhé.
"Vậy nên, người trẻ tuổi không nên quá nóng vội, điều quan trọng hơn là làm đến đâu chắc đến đó."
Bùi Nguyên Minh cười nói: "Những gì lão Dương dạy, tôi nhất định sẽ ghi nhớ về sau." | Dương Để Minh vẻ mặt tán đồng, sau đó híp mắt nói: "Anh có thể hiểu được thuật sát nhân, điều này cho thấy anh là một người phi thường, trên đời cũng không có nhiều người như anh"
"Nhưng tiếc rằng anh vẫn không thể cứu được tôi rồi!"
"Cũng có thể nói rằng, trên đời này ngoài những lão quái vật ẩn thân ngoài kia, chỉ có một vị tổng giáo đầu!"
"Nếu là ngài ấy, cứu tôi cũng không khó"
Nói đến đây, Dương Để Minh vẻ mặt sinh tử mang theo một tia cô đơn, bình tĩnh nói: "Như vậy đi, anh không cần lãng phí thời gian cho tôi."
"Nó không chỉ vô ích, mà còn có khả năng ảnh hưởng đến sự tự tin của chính anh, điều này sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển trong tương lai của anh!"
"Tôi không muốn hủy hoại một người có thể phát triển đến tầm cao của một tổng giáo đầu chỉ vì một nỗ lực vô ích"
Bùi Nguyên Minh nở nụ cười: "Lão sư, chỉ vì ông quá hâm mộ tổng giáo đầu của | Đại Hạ chúng tôi, có lẽ tôi nhất định phải cho ông thấy!"
"Rốt cuộc nếu như tổng giáo đầu tới, tôi nhất định sẽ cho ông xem, nếu ta không cho ông xem có nghĩa là ta trong đời sẽ không có cơ hội vượt qua ngài ấy phải chứ?"
Dương Để Mình nghe xong liền sững sờ, một lúc sau mới cười ha hả rồi nói: "Là tôi đem lòng tiểu nhân đo dạ quân tử!"
"Người bạn hữu, xin mời!"
Việc đổi cách xưng hô cho thấy Dương Để Minh có phần nhìn nhận và bội phục Bùi Nguyên Minh nhiều hơn.
Bùi Nguyên Minh khẽ gật đầu, duỗi tay phải đặt lên mạch môn của Dương Đế Minh.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, một luồng hàn khí lạnh lẽo truyền ra mạnh mẽ, thậm chí xâm nhập cả vào cơ thể Bùi Nguyên Minh.
| Nó bị luồng sát khí chứa trong máu của Bùi Nguyên Minh chặn lại, và hoàn toàn không thể vào sâu được bên trong cơ thể anh ấy.
Bùi Nguyên Minh tỏ vẻ ngạc nhiên, hơi nheo mắt.
Cảm giác được Bùi Nguyên Minh thực sự có thể cản lại luồng hàn khí đó, Dương Đế Minh kinh ngạc: "Quả là thân thủ phi phàm!"
"Cái lạnh trong người ta có thể bào mòn mọi thứ, nhưng không thể bào mòn được cơ thể cậu".
"Thực lực phi thường!" Bùi Nguyên Minh cười cười, không nói nhiều mà tiếp tục giữ vững mạch môn.
Dù nhìn thấy Bùi Nguyên Minh như vậy, Dương Đế Minh cũng không có kháng cự, ông cứ để cho Bùi Nguyên Minh bắt mạch, như vậy mới có thể cản được trái tim đã chết của ông.
Dương Huyền Trân quá hiểu ông nội cô, lúc này cô cầm lòng không đặng mà nói: "Ông nội, ông sẽ không sao đâu!"
"Bùi Nguyên Minh còn có thể tát vào mặt Tô Phúc Lâm, anh ấy nhất định có thể cứu người trở về!"