Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-2560
Chương 2560
“Cậu..” Long Ngạo Thiên hận không thể cắn chết Bùi Nguyên Minh, nhưng lúc này đây cảm giác đau đớn dữ dội khiến cho cả người ông ta đều cảm thấy chóng mặt, trong lòng lại càng tràn đầy bi thương.
Ông ta là phó đường chủ chấp pháp đường của Long Môn, lại là người của nhà họ Long.
Những năm gần đây ở Vũ Thành, ở Long Môn, ông ta đều là một sự tồn tại cao cao tại thượng, không biết bao nhiêu người dốc lòng nịnh bợ, không biết bao nhiêu người kính sợ.
Ông ta tự tin mình ở bất kỳ phương diện nào, dựa vào hai vầng sáng đó, ông ta đều có thể hô mưa gọi gió, thậm chí muốn làm gì cũng được.
Nhưng không nghĩ đến hôm nay bản thân ông ta lại gặp phải một kẻ lỗ mãng như thế, chẳng những không nể mặt ông ta, còn khiến ông ta phải ăn thiệt thòi lớn như vậy.
Bị một kẻ làm xằng làm bậy giẫm dưới chân, không ngừng chà đạp lên mặt và tôn nghiêm của ông ta, vào lúc này, Long Ngạo Thiên chỉ hận không thể đập đầu chết trên mặt đất.
Chỉ là ông ta không dám tiếp tục gào thét với Bùi Nguyễn Minh nữa, bởi vì ông ta sợ Bùi Nguyên Minh không nhịn được mà một lần nữa ra tay.
“Xem ra lần này ông đã có kinh nghiệm hơn rồi đấy, biết điều gì nên nói, điều gì không nên nói”. | Nhìn thấy vẻ mặt ấm ức của Long Ngạo Thiên, Bùi Nguyên Minh lại dùng một chân đá văng ông ta, sau đó anh thản nhiên nói. Đọc tiếp tại truyện t amlinh 2 47!
“Hôm nay cho các người một bài học, hy vọng ông có thêm một bài học, nếu không sớm muộn gì cũng có một ngày ông bị người ta đánh cho bể đầu”
Chính là do tôi nhận từ nương tay, đổi thành Bùi Cửu Thiên thì hiện tại ông đã chết”
“Cút về Vũ Thành, nói cho người của Chấp Pháp Đường biết, về sau muốn xen vào chuyện gì, trước tiên phải làm rõ ai đúng ai sai”.
| “Vừa nghe thấy người Đảo Quốc đã lập tức giống như chó mừng chủ chạy đến vẫy đuôi, loại người như thế, tới một người thì tôi đánh một người, đến hai người thì tôi đánh hai”.
“Nghe rõ chưa?”
Long Ngạo Thiên thất tha thất thểu bò lên, gương mặt dữ tợn, vô cùng chật vật, đồng thời cũng nghìn lần tức giận.
Chỉ là lúc này ông ta không dám hô to gọi nhỏ với Bùi Nguyên Minh nữa, mà chính là không ngừng thở hổn hển, cố gắng để cho mình bình tĩnh lại. Đọc tiếp tại truyện t amlinh 2 47!
“Bùi Nguyên Minh, Đổng Hoài An, các người đúng là làm càn”
Lúc này đây, nhìn thấy Long Ngạo Thiên bị thương thành dáng vẻ này, rốt cuộc Trương Laffey không kìm chế được.
“Các người coi nơi này là trong nước ư?”
“Nơi này chính là đô thị lớn quốc tế, nơi này là Cảng Thành, nơi này có pháp luật. Tôi lấy thân phận người đã từng đứng đầu Cảng Thành, yêu cầu các người lập tức xin lỗi ông Long, mặc cho ông ấy xử trí!”
“Nếu không, chỉ với một câu nói của tôi cũng đủ khiến cho cậu phải ngồi tù mục xương trong nhà tù Cảng Thành, cậu tin không?”
Bùi Nguyên Minh thản nhiên đáp.
“Tôi không tin, chẳng qua tôi cũng phải nói cho ông biết một câu, ở trước mặt tôi cậy già lên mặt, ông đã từng nghĩ đến hậu quả chưa?”
“Khốn kiếp, con mẹ nhà nó”
Sắc mặt Trương Laffey âm trầm, trong nháy mắt, cơ thể của ông ta khẽ động, một quyền đánh vào vị trí của Đổng Hoài An.
Rõ ràng Trương Laffey đã từng luyện qua quyền anh ở phương tây, một quyền này. của ông ta vừa hung ác lại chẩn đoán chừng tương đương với mấy trăm pound.
| Chỉ là trong quá trình ông ta ra tay, ánh mắt Đổng Hoài An lóe lên, giữ lấy cổ tay ông ta, trực tiếp ném qua vai.
Bich. Một tiếng vang thật lớn, Trương Laffey bị ném mạnh xuống đất.
Ông ta nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt đau đớn, nhanh chóng hộc ra một ngụm máu tươi.
Đám người Công Tôn Vũ Nhiên trợn mắt há mồm, mỗi người đều là vẻ mặt hoảng sợ nhìn cảnh tượng này.
“Chuyện này... Sao có thể?”
Phải biết Trương Laffey này chính là một đại cao thủ, sao một đại cao thủ ở trước mặt Đổng Hoài An lại không chịu nổi một kích như thế?
Rốt cuộc là do thân thủ của Đổng Hoài An kinh người hay là Trương Laffey đã gia?
Đồng thời một đám đệ tử của chấp pháp đường đối với Bùi Nguyên Minh càng thêm khinh thường.
Người đàn ông này tự mình chọc phải phiền toái lại không dám đứng ra, lại muốn đứng sau người đẹp, quả đúng là một phế vật ăn bám.
Mà Đông Hoài An đứng trước mặt Bùi Nguyên Minh, giọng nói lạnh như băng.
“Tôi nhắc lại một là nữa, kẻ nào muốn động đến Bùi Nguyên Minh thì phải bước qua xác tối trước đã!”
- -----------------
“Cậu..” Long Ngạo Thiên hận không thể cắn chết Bùi Nguyên Minh, nhưng lúc này đây cảm giác đau đớn dữ dội khiến cho cả người ông ta đều cảm thấy chóng mặt, trong lòng lại càng tràn đầy bi thương.
Ông ta là phó đường chủ chấp pháp đường của Long Môn, lại là người của nhà họ Long.
Những năm gần đây ở Vũ Thành, ở Long Môn, ông ta đều là một sự tồn tại cao cao tại thượng, không biết bao nhiêu người dốc lòng nịnh bợ, không biết bao nhiêu người kính sợ.
Ông ta tự tin mình ở bất kỳ phương diện nào, dựa vào hai vầng sáng đó, ông ta đều có thể hô mưa gọi gió, thậm chí muốn làm gì cũng được.
Nhưng không nghĩ đến hôm nay bản thân ông ta lại gặp phải một kẻ lỗ mãng như thế, chẳng những không nể mặt ông ta, còn khiến ông ta phải ăn thiệt thòi lớn như vậy.
Bị một kẻ làm xằng làm bậy giẫm dưới chân, không ngừng chà đạp lên mặt và tôn nghiêm của ông ta, vào lúc này, Long Ngạo Thiên chỉ hận không thể đập đầu chết trên mặt đất.
Chỉ là ông ta không dám tiếp tục gào thét với Bùi Nguyễn Minh nữa, bởi vì ông ta sợ Bùi Nguyên Minh không nhịn được mà một lần nữa ra tay.
“Xem ra lần này ông đã có kinh nghiệm hơn rồi đấy, biết điều gì nên nói, điều gì không nên nói”. | Nhìn thấy vẻ mặt ấm ức của Long Ngạo Thiên, Bùi Nguyên Minh lại dùng một chân đá văng ông ta, sau đó anh thản nhiên nói. Đọc tiếp tại truyện t amlinh 2 47!
“Hôm nay cho các người một bài học, hy vọng ông có thêm một bài học, nếu không sớm muộn gì cũng có một ngày ông bị người ta đánh cho bể đầu”
Chính là do tôi nhận từ nương tay, đổi thành Bùi Cửu Thiên thì hiện tại ông đã chết”
“Cút về Vũ Thành, nói cho người của Chấp Pháp Đường biết, về sau muốn xen vào chuyện gì, trước tiên phải làm rõ ai đúng ai sai”.
| “Vừa nghe thấy người Đảo Quốc đã lập tức giống như chó mừng chủ chạy đến vẫy đuôi, loại người như thế, tới một người thì tôi đánh một người, đến hai người thì tôi đánh hai”.
“Nghe rõ chưa?”
Long Ngạo Thiên thất tha thất thểu bò lên, gương mặt dữ tợn, vô cùng chật vật, đồng thời cũng nghìn lần tức giận.
Chỉ là lúc này ông ta không dám hô to gọi nhỏ với Bùi Nguyên Minh nữa, mà chính là không ngừng thở hổn hển, cố gắng để cho mình bình tĩnh lại. Đọc tiếp tại truyện t amlinh 2 47!
“Bùi Nguyên Minh, Đổng Hoài An, các người đúng là làm càn”
Lúc này đây, nhìn thấy Long Ngạo Thiên bị thương thành dáng vẻ này, rốt cuộc Trương Laffey không kìm chế được.
“Các người coi nơi này là trong nước ư?”
“Nơi này chính là đô thị lớn quốc tế, nơi này là Cảng Thành, nơi này có pháp luật. Tôi lấy thân phận người đã từng đứng đầu Cảng Thành, yêu cầu các người lập tức xin lỗi ông Long, mặc cho ông ấy xử trí!”
“Nếu không, chỉ với một câu nói của tôi cũng đủ khiến cho cậu phải ngồi tù mục xương trong nhà tù Cảng Thành, cậu tin không?”
Bùi Nguyên Minh thản nhiên đáp.
“Tôi không tin, chẳng qua tôi cũng phải nói cho ông biết một câu, ở trước mặt tôi cậy già lên mặt, ông đã từng nghĩ đến hậu quả chưa?”
“Khốn kiếp, con mẹ nhà nó”
Sắc mặt Trương Laffey âm trầm, trong nháy mắt, cơ thể của ông ta khẽ động, một quyền đánh vào vị trí của Đổng Hoài An.
Rõ ràng Trương Laffey đã từng luyện qua quyền anh ở phương tây, một quyền này. của ông ta vừa hung ác lại chẩn đoán chừng tương đương với mấy trăm pound.
| Chỉ là trong quá trình ông ta ra tay, ánh mắt Đổng Hoài An lóe lên, giữ lấy cổ tay ông ta, trực tiếp ném qua vai.
Bich. Một tiếng vang thật lớn, Trương Laffey bị ném mạnh xuống đất.
Ông ta nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt đau đớn, nhanh chóng hộc ra một ngụm máu tươi.
Đám người Công Tôn Vũ Nhiên trợn mắt há mồm, mỗi người đều là vẻ mặt hoảng sợ nhìn cảnh tượng này.
“Chuyện này... Sao có thể?”
Phải biết Trương Laffey này chính là một đại cao thủ, sao một đại cao thủ ở trước mặt Đổng Hoài An lại không chịu nổi một kích như thế?
Rốt cuộc là do thân thủ của Đổng Hoài An kinh người hay là Trương Laffey đã gia?
Đồng thời một đám đệ tử của chấp pháp đường đối với Bùi Nguyên Minh càng thêm khinh thường.
Người đàn ông này tự mình chọc phải phiền toái lại không dám đứng ra, lại muốn đứng sau người đẹp, quả đúng là một phế vật ăn bám.
Mà Đông Hoài An đứng trước mặt Bùi Nguyên Minh, giọng nói lạnh như băng.
“Tôi nhắc lại một là nữa, kẻ nào muốn động đến Bùi Nguyên Minh thì phải bước qua xác tối trước đã!”
- -----------------
Bình luận facebook