Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-2631
Chương 2631
“Cầu hòa ư? Chỉ dựa vào anh mà cũng xứng?” Ánh mắt Mạnh Chí Cường lạnh lùng nhìn Thôi Văn Triết, vẻ mặt châm chọc, sau đó anh ta lấy ra một quả lựu đạn để trên mặt bàn.
“Nếu như anh dám ăn hết thứ này, tôi có thể thay Tuyết Kỳ đồng ý cái gọi là cầu hòa với anh!” Nhìn động tác của Mạnh Chí Cường, lại nhìn bên hông anh ta còn mấy quả lựu đạn khác, mí mắt Bùi Nguyên Minh hơi giật giật, chỉ có thể nói thằng cha này đúng là từ Châu Phi trở về, ngay cả vật như thế này cũng tùy ý mang theo bên người.
Anh ta không sợ một cái cướp cò, giết chết chính mình, cũng giết chết tất cả mọi người ở đây à? Những nam nữ ăn mặc cao quý khác nhìn thấy thứ này từng người đều thay đổi sắc mặt.
Thậm chí mấy người phụ nữ xinh đẹp còn tái mét, đồng thời ánh mắt nhìn về phía Mạnh Chí Cường tràn đầy hương vị nịnh nọt.
Loại người đàn ông mang theo sát khí trên người này khiến cho bọn họ cảm thấy sợ hãi, nhưng đồng thời cũng có mấy phần mị lực vô tận.
Dù sao phụ nữ luôn thần phục trước người đàn ông cường đại. Thôi Văn Triết không để ý đến Mạnh Chí Cường mà chính là nhìn Hứa Tuyết Kỳ, nhỏ giọng nói.
“Tôi nói rồi, tôi đến đây là để cầu hòa, nghe nói cô đưa cô Giang Ngọc Hạ đi, cho nên tôi đến đây để đòi người, tôi hy vọng cổ Hứa có thể nể mặt tôi, thả Giang Ngọc Hạ ra”
"Giang Ngọc Hạ gì? Anh đang nói đến Giang Ngọc Hạ của nhà họ Giang ư?” Vẻ mặt Hứa Tuyết Kỳ | lạnh lùng.
“Người ta là cô cả nhà họ Giang có chân có tay, sao ở chỗ này chứ? Còn bảo tôi thả cô ta ra?”
"Anh Thôi à, anh nói chuyện phải động não một chút chữ, đồ có thể ăn bậy, nhưng không thể nói lung tung."
“Chắc hẳn cô Hứa đây rất hiểu ý tứ của tôi” Thôi Văn Triết không cho cô ta quá nhiều mặt mũi, mà chính là khẽ nói.
“Cô Hứa, hi vọng cô nể mặt tôi, thả người ra, dù sao thì oan gia nên giải không nên kết, chỉ cần có thả người, tôi cam đoan anh Bùi sẽ đích thân đến nhà chịu tội. Về phần lợi nhuận những năm gần đây của Kim Ngọc Lâu, chúng ta cũng có thể ngồi xuống từ từ nói chuyện”
“Mọi người đều là người trong giới này, không cần thiết vì những chuyện này mà hoàn toàn trở mặt với nhau đúng không, bởi vì cái gọi là lui một bước trời cao biển rộng.”
“Chúng ta đều lùi một bước, cuộc sống của mọi người đều tốt hơn, đúng không? Cho nên cô Hứa, cô thả người ra trước được không?”
“Ồ, tôi còn tưởng rằng anh thật sự đến tìm tôi đề nghị hòa, thì ra là anh thay tên họ Bùi kia làm thuyết khách?” Hứa Tuyết Kỳ cầm ly rượu vang trong tay, chậm rãi đứng lên, gương mặt tràn đầy châm chọc.
Lúc nói ra ba chữ tên họ Bùi kia, gương mặt cô ta vặn vẹo, đều là cừu hận.
“Động vào người của tôi còn dám bảo tôi thả người, còn không biết xấu hổ nói đây là cầu hòa? Muốn. tôi nể mặt anh?”
Bốp. Hứa Tuyết Kỳ đi lên một bước tát một cái lên mặt Thôi Văn Triết. “Mặt mũi này, tôi không cho đấy! Anh cắn tôi đi”
- -----------------
“Cầu hòa ư? Chỉ dựa vào anh mà cũng xứng?” Ánh mắt Mạnh Chí Cường lạnh lùng nhìn Thôi Văn Triết, vẻ mặt châm chọc, sau đó anh ta lấy ra một quả lựu đạn để trên mặt bàn.
“Nếu như anh dám ăn hết thứ này, tôi có thể thay Tuyết Kỳ đồng ý cái gọi là cầu hòa với anh!” Nhìn động tác của Mạnh Chí Cường, lại nhìn bên hông anh ta còn mấy quả lựu đạn khác, mí mắt Bùi Nguyên Minh hơi giật giật, chỉ có thể nói thằng cha này đúng là từ Châu Phi trở về, ngay cả vật như thế này cũng tùy ý mang theo bên người.
Anh ta không sợ một cái cướp cò, giết chết chính mình, cũng giết chết tất cả mọi người ở đây à? Những nam nữ ăn mặc cao quý khác nhìn thấy thứ này từng người đều thay đổi sắc mặt.
Thậm chí mấy người phụ nữ xinh đẹp còn tái mét, đồng thời ánh mắt nhìn về phía Mạnh Chí Cường tràn đầy hương vị nịnh nọt.
Loại người đàn ông mang theo sát khí trên người này khiến cho bọn họ cảm thấy sợ hãi, nhưng đồng thời cũng có mấy phần mị lực vô tận.
Dù sao phụ nữ luôn thần phục trước người đàn ông cường đại. Thôi Văn Triết không để ý đến Mạnh Chí Cường mà chính là nhìn Hứa Tuyết Kỳ, nhỏ giọng nói.
“Tôi nói rồi, tôi đến đây là để cầu hòa, nghe nói cô đưa cô Giang Ngọc Hạ đi, cho nên tôi đến đây để đòi người, tôi hy vọng cổ Hứa có thể nể mặt tôi, thả Giang Ngọc Hạ ra”
"Giang Ngọc Hạ gì? Anh đang nói đến Giang Ngọc Hạ của nhà họ Giang ư?” Vẻ mặt Hứa Tuyết Kỳ | lạnh lùng.
“Người ta là cô cả nhà họ Giang có chân có tay, sao ở chỗ này chứ? Còn bảo tôi thả cô ta ra?”
"Anh Thôi à, anh nói chuyện phải động não một chút chữ, đồ có thể ăn bậy, nhưng không thể nói lung tung."
“Chắc hẳn cô Hứa đây rất hiểu ý tứ của tôi” Thôi Văn Triết không cho cô ta quá nhiều mặt mũi, mà chính là khẽ nói.
“Cô Hứa, hi vọng cô nể mặt tôi, thả người ra, dù sao thì oan gia nên giải không nên kết, chỉ cần có thả người, tôi cam đoan anh Bùi sẽ đích thân đến nhà chịu tội. Về phần lợi nhuận những năm gần đây của Kim Ngọc Lâu, chúng ta cũng có thể ngồi xuống từ từ nói chuyện”
“Mọi người đều là người trong giới này, không cần thiết vì những chuyện này mà hoàn toàn trở mặt với nhau đúng không, bởi vì cái gọi là lui một bước trời cao biển rộng.”
“Chúng ta đều lùi một bước, cuộc sống của mọi người đều tốt hơn, đúng không? Cho nên cô Hứa, cô thả người ra trước được không?”
“Ồ, tôi còn tưởng rằng anh thật sự đến tìm tôi đề nghị hòa, thì ra là anh thay tên họ Bùi kia làm thuyết khách?” Hứa Tuyết Kỳ cầm ly rượu vang trong tay, chậm rãi đứng lên, gương mặt tràn đầy châm chọc.
Lúc nói ra ba chữ tên họ Bùi kia, gương mặt cô ta vặn vẹo, đều là cừu hận.
“Động vào người của tôi còn dám bảo tôi thả người, còn không biết xấu hổ nói đây là cầu hòa? Muốn. tôi nể mặt anh?”
Bốp. Hứa Tuyết Kỳ đi lên một bước tát một cái lên mặt Thôi Văn Triết. “Mặt mũi này, tôi không cho đấy! Anh cắn tôi đi”
- -----------------
Bình luận facebook