Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-255
Chương 255: Chữ chết viết như thế nào?
Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriter.net
“Vợ ơi... đều là lỗi của anh, anh không nên rời đi... em không sao chứ? Em có đau không?" Bùi Nguyên Minh run rẩy nói, lúc này anh đang vô cùng hối hận tại sao vừa rồi bản thân lại muốn rời đi?
Trịnh Tuyết Dương khó nhọc mở mắt nhìn, thấy trước mặt mình là Bùi Nguyên Minh, cô bỗng có một cảm giác an toàn khó hiểu, khẽ cười đáp: "Chồng ơi... em... em không sao."
Đây là lần đầu tiên cô nói như vậy trong ba năm hai người kết hôn, nhưng lúc này Bùi Nguyên Minh hoàn toàn không nhận ra.
Anh ôm lấy cô chậm rãi đứng dậy, sắc mặt càng lúc càng trở nên khó coi.
Hai tên côn đồ đang giữ Triệu Lan Hương và An Diệu Linh thấy người của mình bị đánh liền đầy hai người phụ nữ kia ra, nắm chặt nắm đấm bước tới.
Tên đầu tiên cười khẩy nói: “Đồ vô dụng, người như mày mà cũng đòi bảo vệ vợ mình sao? Lát nữa chúng ta sẽ làm nhục cô ta trước mặt mày! Ha ha ha..."
Tên côn đồ còn lại cũng không ngừng cười châm chọc, bọn họ là người của Tôn Phước Long, đừng nói là một người đàn ông đi ở rể, cho dù là người
có tiền bình thường bọn họ cũng chẳng thèm để vào mắt.
Bùi Nguyên Minh lại coi như không nhìn thấy hai kẻ đó, anh vừa an ủi Trịnh Tuyết Dương vừa dùng tay phải tùy ý cầm chai bia trên bàn lên.
"Chát!".
Theo cái vung tay của Bùi Nguyên Minh, chai bia đập thẳng vào đầu của tên côn đồ dẫn đầu khiến tên đó đau đớn ngã bệt xuống đất. "Tao..." Tên côn đồn còn lại tức giận lao tới, nhưng Bùi Nguyên Minh đã tùy ý dùng tay túm tóc gã, sau đó đập mạnh đầu gã xuống bàn.
“Rầm..."
Một tiếng động cực lớn vang lên, đầu tên côn đồ chảy be bét máu, nằm xụi lơ trên đất không ngừng co giật.
"Chuyện này...”
Nhìn thấy cảnh tượng này, đám bạn học kia đều há hốc mồm, da đầu tê
"Anh ta ra tay tàn nhẫn quá."
"Anh ta thực sự là một tên vô dụng ư?"
"Chắc là ngẫu nhiên thôi, nghe nói khi rơi vào trạng thái giận dữ, thỉnh thoảng con người sẽ bùng nổ một chút thể lực!"
"Nhưng lát nữa anh ta phải giải quyết chuyện này thế nào đây?"
Đám bạn họ ào ào bàn tán sôi nổi, nhưng Bạch Phúc An lại không sợ hãi khi nhìn thấy cảnh này, mà ngược lại anh ta còn nở nụ cười nhìn Bùi Nguyên Minh.
Tên ở rể này dám động vào người của Tôn Phước Long? Có phải anh không biết chữ "chết" viết như nào không? dại.
Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriter.net
Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriter.net
“Vợ ơi... đều là lỗi của anh, anh không nên rời đi... em không sao chứ? Em có đau không?" Bùi Nguyên Minh run rẩy nói, lúc này anh đang vô cùng hối hận tại sao vừa rồi bản thân lại muốn rời đi?
Trịnh Tuyết Dương khó nhọc mở mắt nhìn, thấy trước mặt mình là Bùi Nguyên Minh, cô bỗng có một cảm giác an toàn khó hiểu, khẽ cười đáp: "Chồng ơi... em... em không sao."
Đây là lần đầu tiên cô nói như vậy trong ba năm hai người kết hôn, nhưng lúc này Bùi Nguyên Minh hoàn toàn không nhận ra.
Anh ôm lấy cô chậm rãi đứng dậy, sắc mặt càng lúc càng trở nên khó coi.
Hai tên côn đồ đang giữ Triệu Lan Hương và An Diệu Linh thấy người của mình bị đánh liền đầy hai người phụ nữ kia ra, nắm chặt nắm đấm bước tới.
Tên đầu tiên cười khẩy nói: “Đồ vô dụng, người như mày mà cũng đòi bảo vệ vợ mình sao? Lát nữa chúng ta sẽ làm nhục cô ta trước mặt mày! Ha ha ha..."
Tên côn đồ còn lại cũng không ngừng cười châm chọc, bọn họ là người của Tôn Phước Long, đừng nói là một người đàn ông đi ở rể, cho dù là người
có tiền bình thường bọn họ cũng chẳng thèm để vào mắt.
Bùi Nguyên Minh lại coi như không nhìn thấy hai kẻ đó, anh vừa an ủi Trịnh Tuyết Dương vừa dùng tay phải tùy ý cầm chai bia trên bàn lên.
"Chát!".
Theo cái vung tay của Bùi Nguyên Minh, chai bia đập thẳng vào đầu của tên côn đồ dẫn đầu khiến tên đó đau đớn ngã bệt xuống đất. "Tao..." Tên côn đồn còn lại tức giận lao tới, nhưng Bùi Nguyên Minh đã tùy ý dùng tay túm tóc gã, sau đó đập mạnh đầu gã xuống bàn.
“Rầm..."
Một tiếng động cực lớn vang lên, đầu tên côn đồ chảy be bét máu, nằm xụi lơ trên đất không ngừng co giật.
"Chuyện này...”
Nhìn thấy cảnh tượng này, đám bạn học kia đều há hốc mồm, da đầu tê
"Anh ta ra tay tàn nhẫn quá."
"Anh ta thực sự là một tên vô dụng ư?"
"Chắc là ngẫu nhiên thôi, nghe nói khi rơi vào trạng thái giận dữ, thỉnh thoảng con người sẽ bùng nổ một chút thể lực!"
"Nhưng lát nữa anh ta phải giải quyết chuyện này thế nào đây?"
Đám bạn họ ào ào bàn tán sôi nổi, nhưng Bạch Phúc An lại không sợ hãi khi nhìn thấy cảnh này, mà ngược lại anh ta còn nở nụ cười nhìn Bùi Nguyên Minh.
Tên ở rể này dám động vào người của Tôn Phước Long? Có phải anh không biết chữ "chết" viết như nào không? dại.
Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriter.net
Bình luận facebook