Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-2773
Chương 2773
Mí mắt Bùi Cửu Phong khẽ chớp, dường như cũng đang suy xét đến chuyện này.
Nhưng anh đã nhanh chóng bình tĩnh lại, sau đó lạnh giọng nói:”Nếu như tôi nhớ không sai thì tuy rằng Đường Lan Nhược là môn chủ phu nhân, nhưng kể từ mười năm trước, bà ấy trải qua nỗi đau mất con nên đã không cần địa vị cùng quyền lực ở Bùi môn ở Cảng Đổ này nữa rồi”.
“Muốn chứng minh được chúng tôi phạm quy, e rằng trước tiên các anh phải chứng minh được rằng Đường Lan Nhược vẫn còn là môn chủ phu nhân chứ không phải là một bệnh nhân đang dưỡng bệnh”.
“Tôi biết anh chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà” Bùi Nguyên Minh nở nụ cười giơ tay về phía Bùi Vân Phi.
Bùi Vân Phi hơi ngây ra, lát sau lấy một lệnh bài màu vàng từ trong ngực ra rồi cẩn thận đặt vào tay Bùi Nguyên Minh.
Bùi Nguyên Minh đập lệnh bài màu vàng lên mặt Bùi Cửu Phong vang lên một tiếng " bốp”, anh lạnh lùng nói:”Mở to mắt chó của anh nhìn cho rõ đây!”.
“Lệnh của Bùi môn ở Cảng Đổ môn chủ, môn chủ của các anh để lại cho vợ của ông ấy làm vật hộ thân!”
“Thấy lệnh bài như thấy môn chủ!”
“Bây giờ anh bất kính với vợ của ông ấy, đáng tội gì đây?"
“Muốn đưa người đi khỏi chổ này một cách tùy tiện như vậy? Còn muốn san bằng cả biệt thự hoa viên?”
"Tôi nói cho anh biết, đừng nói là Bùi Cửu Phong anh, cho dù là tên tiểu tử Bùi Cửu Thiên kia đến, anh ta cũng không đụng máy may đụng đến nơi này!”
“Vậy sao?”
Vẻ mặt Bùi Cửu Phong trở nên lạnh lẽo, ngay giờ phút này đây hắn đã hoàn toàn bị Bùi Nguyên Minh chọc giận rồi.
Lúc này hắn xoay khẩu súng trong tay, nhắm thẳng vào lệnh bài màu vàng mà “đoàng” một tiếng nổ còi.
Lệnh bài trong phút chó bị bắn xuyên thủng, không thể phục hồi lại hình dáng ban đầu nữa. Bùi Cửu Phong lạnh lùng nói:” Lệnh bài của môn chủ ở đây hả? Sao tôi không nhìn thấy nhỉ!?” “Nếu như đã không có lệnh bài của môn chủ, vậy thì mỗi một tấc đất ở nơi này Bùi Về chúng tôi là lớn nhất!”
Giây tiếp theo, Bùi Cửu Phong hờ hững khoác tay nói: “Bắt người!” "Ai chống trả, giết ngay tại chổ không nói nhiều!” “Bỏ xuống!”
Không đợi đội Bùi Vệ tinh nhuệ có bất cứ hành đồng gì, Bùi Nguyên Minh đã tiến lên phía trước một bước, giây tiếp theo giáng xuống một cái tát.
"Chát!”
Cái tát này giáng xuống, Bùi Cửu Phong hoàn toàn không kịp né đị, mà bị Bùi Nguyên Minh tát cho xay xẩm mặt mày, khóe miệng rướm máu, cả người loạng choạng lui về phía sau.
Lúc đội Bùi Vệ tinh nhuệ tỉnh táo trở lại, từng người một gầm gừ giận dữ muốn xông lên phía trước, Bùi Nguyên Minh đã trở tay tát thêm một cái nữa, cái tát này khiến cho Bùi Cửu Phong ngã nhào xuống đất.
Một cái tát không đủ, Bùi Nguyên Minh còn giơ chân đạp một phát, khiến cho Bùi Cửu Phong còn chưa kịp phản ứng lật nhào, sau đó giẫm một chân lên ngực của hắn.
“Đừng manh động, nếu không tôi sẽ giết chết anh!”
- -----------------
Mí mắt Bùi Cửu Phong khẽ chớp, dường như cũng đang suy xét đến chuyện này.
Nhưng anh đã nhanh chóng bình tĩnh lại, sau đó lạnh giọng nói:”Nếu như tôi nhớ không sai thì tuy rằng Đường Lan Nhược là môn chủ phu nhân, nhưng kể từ mười năm trước, bà ấy trải qua nỗi đau mất con nên đã không cần địa vị cùng quyền lực ở Bùi môn ở Cảng Đổ này nữa rồi”.
“Muốn chứng minh được chúng tôi phạm quy, e rằng trước tiên các anh phải chứng minh được rằng Đường Lan Nhược vẫn còn là môn chủ phu nhân chứ không phải là một bệnh nhân đang dưỡng bệnh”.
“Tôi biết anh chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà” Bùi Nguyên Minh nở nụ cười giơ tay về phía Bùi Vân Phi.
Bùi Vân Phi hơi ngây ra, lát sau lấy một lệnh bài màu vàng từ trong ngực ra rồi cẩn thận đặt vào tay Bùi Nguyên Minh.
Bùi Nguyên Minh đập lệnh bài màu vàng lên mặt Bùi Cửu Phong vang lên một tiếng " bốp”, anh lạnh lùng nói:”Mở to mắt chó của anh nhìn cho rõ đây!”.
“Lệnh của Bùi môn ở Cảng Đổ môn chủ, môn chủ của các anh để lại cho vợ của ông ấy làm vật hộ thân!”
“Thấy lệnh bài như thấy môn chủ!”
“Bây giờ anh bất kính với vợ của ông ấy, đáng tội gì đây?"
“Muốn đưa người đi khỏi chổ này một cách tùy tiện như vậy? Còn muốn san bằng cả biệt thự hoa viên?”
"Tôi nói cho anh biết, đừng nói là Bùi Cửu Phong anh, cho dù là tên tiểu tử Bùi Cửu Thiên kia đến, anh ta cũng không đụng máy may đụng đến nơi này!”
“Vậy sao?”
Vẻ mặt Bùi Cửu Phong trở nên lạnh lẽo, ngay giờ phút này đây hắn đã hoàn toàn bị Bùi Nguyên Minh chọc giận rồi.
Lúc này hắn xoay khẩu súng trong tay, nhắm thẳng vào lệnh bài màu vàng mà “đoàng” một tiếng nổ còi.
Lệnh bài trong phút chó bị bắn xuyên thủng, không thể phục hồi lại hình dáng ban đầu nữa. Bùi Cửu Phong lạnh lùng nói:” Lệnh bài của môn chủ ở đây hả? Sao tôi không nhìn thấy nhỉ!?” “Nếu như đã không có lệnh bài của môn chủ, vậy thì mỗi một tấc đất ở nơi này Bùi Về chúng tôi là lớn nhất!”
Giây tiếp theo, Bùi Cửu Phong hờ hững khoác tay nói: “Bắt người!” "Ai chống trả, giết ngay tại chổ không nói nhiều!” “Bỏ xuống!”
Không đợi đội Bùi Vệ tinh nhuệ có bất cứ hành đồng gì, Bùi Nguyên Minh đã tiến lên phía trước một bước, giây tiếp theo giáng xuống một cái tát.
"Chát!”
Cái tát này giáng xuống, Bùi Cửu Phong hoàn toàn không kịp né đị, mà bị Bùi Nguyên Minh tát cho xay xẩm mặt mày, khóe miệng rướm máu, cả người loạng choạng lui về phía sau.
Lúc đội Bùi Vệ tinh nhuệ tỉnh táo trở lại, từng người một gầm gừ giận dữ muốn xông lên phía trước, Bùi Nguyên Minh đã trở tay tát thêm một cái nữa, cái tát này khiến cho Bùi Cửu Phong ngã nhào xuống đất.
Một cái tát không đủ, Bùi Nguyên Minh còn giơ chân đạp một phát, khiến cho Bùi Cửu Phong còn chưa kịp phản ứng lật nhào, sau đó giẫm một chân lên ngực của hắn.
“Đừng manh động, nếu không tôi sẽ giết chết anh!”
- -----------------
Bình luận facebook