Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3206-3210
Chương 3206:
Hình ảnh của video tuy có hơi mờ nhưng mà quả thật xuất hiện thân ảnh của Bùi Nguyên Minh. Tuy rằng chỉ có hai đoạn, cái đầu là hình ảnh đi vào trạng viên nhà họ Hùng, cái thứ hai là rời đi.
Đặc biệt là đoạn lúc rời đi, trong hình Bùi Nguyên Minh có thể nhìn ống kính mà nhếch mép cười, mang mấy phần châm chọc.
Nhìn thấy cảnh này, nếu như Bùi Nguyên Minh biết rõ bản thân không phải là hung thủ, anh còn nghĩ. rằng bản thân chạy đến nhà họ Hùng giết cả nhà họ.
Hơn nữa Tần Ý Hàm xem xong không ngừng cau mày, bởi vì cái này tuy rằng không phải bằng chứng thật, nhưng chứng minh được thời gian gây án của Bùi Nguyên Minh, hơn nữa động cơ phạm tội, mấy cái này dường như biến thành bằng chức xác thực rồi.
Nhìn thấy hình ảnh trong video, Long Sơn Đoàn cười điên cuồng: “Bùi Nguyên Minh, bây giờ bằng chứng đã rõ ràng, chứng minh cậu chính là hung thủ giết người! Cậu còn có gì muốn nói không?”
Long Phi Phàm cũng chầm chậm nói: “Bùi Nguyên Minh, anh còn nói tối qua anh không có động thủ vậy thì người trong đoạn băng không phải anh, vậy là ai?”
Bùi Nguyên Minh lãnh đạm nhìn hai người đang cuống cuồng đổ tội cho anh nói: “Thứ nhất, tôi không phải là hung thủ”
“Người của Vũ Thành các người, cũng được xem là cao thủ giang hồ, hơn nửa nhiều người biết thuật chỉnh dung”
“Theo tôi được biết, các nhà sư, ninja đều giỏi về thuật chỉnh dung”
“Thứ hai, tôi không có lý do để giết chết Hùng hạo Nam, ông ta suy cho cùng cũng chỉ là con chó mà người khác nuôi mà thôi, tôi giết ông ta làm gì?”
“Thứ ba”
“Thuật dịch dung?”
Không đợi Bùi Nguyên Minh nói xong, Long Sơn Đoàn là người đầu tiên cười phá lên.
“Bùi Nguyên Minh, đây là thời đại nào rồi cậu còn lấy cái truyền thuyết giang hồ cũ rích ngày xưa đểlừa bịp mọi người ở đây?”
“Nếu như là người không rành, thật sự đã bị cậu lừa rồi đó”
“Nhưng mà những người này đều là cao thủ võ học, làm sao có thể bị cậu lừa được? “Trên thế giới này quả thật có thuật dịch dung, nhưng không thể giống nhau như vậy được!”
“Người dùng thuật dịch dung, sẽ hiện rõ khuôn mặt cứng nhắc, không có biểu cảm!”
“Nhưng anh nhìn xem cái biểu tình khiêu khích trong video, là một khuôn mặt giả mà có thể làm ra được sao?”
Long Phi Phàm lãnh đạm nói: “Anh Bùi, bây giờ mọi sự thật đã được phơi bày, anh còn có gì giảo biện nữa?”
“Thật sự cho rằng cục cảnh sát Vũ Thành chúng tôi đều là kẻ ngốc sao? Anh muốn nói sao thì là vậy. sao?”
“Vì vậy tôi khuyên anh một câu, đừng giảo biện nữa mau nhận tội đi”.
“Nếu như vậy, tốt cho anh cho tôi và cho cả chúng ta, thành thật được khoan dung, kháng cự phạt nghiêm!”.
“Bằng không lát nữa chúng tôi được bằng chứng thực sự, anh không chỉ là ngồi tù không đâu.”
“Anh sẽ trực tiếp bị phán tử hình!”
Bùi Nguyên Minh nhìn Long Phi Phàm lãnh đạm nói: “Anh Long, sao tôi cảm thấy anh rất hy vọng tôi chết nhỉ?”
“Người không biết còn nghĩ rằng đây là kế hoạch mà anh chuẩn bị sẵn cho tôi đó!”
“Hỗn xược!” Sắc mặt Long Phi Phàm thay đổi: “Nhà họ Hùng là người thân của tôi, là nhà của cha vợ kính yêu của tôi”
“Anh lại dám nói tôi dùng tính mạng của họ để hãm hại anh?”
“Bùi Nguyên Minh, anh quả thật là không có liêm sỉ mà”
Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nói: “Đúng là đúng, không đúng là không đúng, không cần kích động như vậy”.
“Tôi còn chưa nói hết nữa.”
“Các người nhìn thời gian trong camera giám sát, là từ mười một giờ đến mười hai giờ tối qua”
“Nhưng lúc mười một giờ rưỡi, tôi đang ở đại bản doanh của băng Phủ Rìu cùng nhà mẹ vợ tôi uống trà nói chuyện”.
“Tuy rằng lúc mười hai giờ tôi chuẩn bị đi ngủ rồi”
“Nhưng mà khoảng cách từ trang viên nhà họ Hùng đến đại bản doanh của băng Phủ Rìu ít nhất là mười phút đi xe.”.
“Thời gian hoàn toàn không đối xứng”
“Vì vậy có thể hoàn toàn chứng minh tôi không có mặt tại đó”
“Không tin thì các người có thể gọi điện thoại cho nhà mẹ tôi, hỏi xem lúc đó có phải tôi đang cùng bọn họ uống trà không”
Chương 3207:
Nhìn thấy vẻ mặt lãnh đạm của Bùi Nguyên Minh, Long Sơn Đoàn và Long Phi Phàm đều hơi biến sắc, ngắm nghĩ chẳng lẽ người trong đoạn video giám sát thật sự không phải là Bùi Nguyên Minh? Sắc mặt của hai thám tử phụ trách vụ án cũng đều hơi thay đổi Một người trong số đó trầm giọng, nói: “Nếu anh Minh đã nói như vậy, vậy tôi sẽ chọn ngẫu nhiên một trong ba số điện thoại để gọi hỏi thử xem sao.”
“Vì thế, xin lỗi anh, chúng tôi chỉ có thể coi anh là người thuộc diện tình nghỉ mà giữ anh lại..”
Nghe vậy, Long Sơn Đoàn và Long Phi Phàm nhìn nhau, ngay sau đó bọn họ đồng thời bật cười ha hả.
“Bịch!”
Nửa giờ sau, tại đại bản doanh của băng Phủ Rìu.
Tân Ý Hàm bước vào nơi sâu nhất của nơi đó với vẻ mặt lạnh lùng, nghiêm nghị Lúc mười mấy tên bảo vệ phụ trách trông coi, bảo vệ của băng Phủ Rìu nhìn thấy Tân Ý Hàm, bọn họ đều không dám ngăn cản.
Còn Tân Ý Hàm đi thẳng đến cổng lớn, một cước đạp cánh cửa lật tung xuống đất.
“Thanh Linh, bà cút ra đây cho tôi!”
“Ai? Là tên khốn kiếp nào ở bên ngoài xấc xước, càn rỡ vậy?”
“Không biết đây là địa bàn của ai ư?”
Lúc này, trong đại sảnh cũng vang lên một giọng nói vô cùng kiêu ngạo.
Ngay sau đó, Thanh Linh mặc một bộ sườn xám, bước ra ngoài với khuôn mặt lạnh lùng, Hôm qua bà ta không chỉ mất bốn mươi phần trăm cổ phần của công ty vàng Vũ Thành mà còn bị Hùng Hạo Nam cho một cái bạt tai Vì thế tâm trạng của bà ta rất tệ, vô cùng cáu kinh.
Bà ta vừa mới ngủ dậy, đúng lúc này lại bị người ta đánh ‘thức như thế khiến bà ta càng gắt ngủ hơn.
Khi nhìn thấy rõ đó là Tân Ý Hàm, Thanh Linh cười khẩy một tiếng, nói: “Aiyo? Đây không phải là con chó mà thắng con rể rẻ rách của tôi nuôi sao?”
“Cái gì? ừ lúc nào mà một con chó cũng dám sủa bậy trước chủ nhân của nó vậy?”
Thanh Linh rất coi thường Tân Ý Hàm.
Trong mắt bà ta, Bùi Nguyên Minh là một kẻ bất tài, còn Tân Ý Hàm là người giúp anh làm việc nên đương nhiên cũng là loại phế vật trong phế vật.
Lúc này một phế vật lại dám đạp thẳng cửa chính nhà mình, còn chửi bới mình ầm ï, đến một con chó còn dám hỗn láo với mình như vậy thì còn ra thể thống gì nữa!
Nếu không phải vì nhìn thấy bên cạnh Tân Ý Hàm còn có mười mấy người khác thì Thanh Linh đã định thẳng tay đi tới cho cô ta một cái tất cực mạnh Nhưng thế thì đã sao, Thanh Linh vẫn châm chọc: “Tôi nói cho cô biết, hôm nay dù thế nào đi chăng nữa cô cũng phải cho tôi một lời giải thích thỏa đáng”
“Bồi thường tiền, quỳ xuống xin lỗi!”
“Nếu không tôi sẽ cho cô biết thế nào là lễ đội”
“Thanh Linh, bà cũng lớn mặt gớm nhỉ? Một con đàn bà vô tích sự nằm không chờ chết, ham hư vinh, một chút bản lĩnh cũng không có. Bà còn thật sự coi mình là một nhân vật lớn gì đó sao?”
Ánh mắt Tân Ý Hàm lóe lên một tia sắc lạnh “Nếu không phải vì nể mặt anh Minh thì bây giờ tôi đã cho bà hai cái bạt tai, để bà biết thế nào là lễ độ rồi nh “Thäng khốn Bùi Nguyên Minh kia á?”
cậu ta bảo cô đến đây thách thức tôi?”
Nghe Tân Ý Hàm nói vậy, sắc mặt Thanh Linh cũng vô cùng khó coi “Được rồi, thẳng khốn kia không những bảo cô cướp cổ phần của tôi, mà bây giờ còn chuẩn bị bảo cô đến ức hiếp tôi?”
“Tôi nói cho cô biết, chuyện này chưa xong đâu!”
Chương 3208
Thanh Linh thầm nghĩ, có lẽ tên khốn Bùi Nguyên Minh kia sợ sau này mình còn nói đến chuyện về cổ phần mỏ vàng nên mới đặc biệt sai Tần Ý Hàm đến đây gây sự với mình, để mình sáng mắt ra.
Nghĩ vậy, Thanh Linh càng tức giận hơn.
Trong mắt bà ta, nếu không có Bùi Nguyên Minh nhúng tay can thiệp vào thì hiện giờ bà ta đã là một người mẹ vợ của gia đình giàu có quyền thế hàng đầu rồi.
Còn cần phải ở một nơi rách nát như này sao?
Ngay cả không khí cũng thối!
Nghĩ vậy, tính khí hà khắc của Thanh Linh lại trỗi dậy, bà ta chế nhạo: “Con điếm kia, cô nói thật cho tôi biết đi, cô có gian tình gì với thằng khốn Bùi Nguyên Minh kia không?”
“Nếu có thì để tôi nói cho biết làm thế nào để trèo lên vị trí chính thất nhé?”
“Chỉ cần con gái tôi và Bùi Nguyên Minh hoàn toàn cắt đứt quan hệ thì chẳng phải là cô sẽ có cơ hội hay sao?”
“Hay tối nên nói, cô thích làm tiểu tam? Làm kẻ thứ ba là điều mà cô theo đuổi trong cuộc đời này?”
“Bà!”
Tần Ý Hàm suýt chút nữa đã giáng cho bà ta một cái tát, nhưng nghĩ đến “tác dụng” của Thanh Linh, cô ta lại kìm nén cơn giận lại.
Cô ta lạnh lùng nói: “Thanh Linh, tôi không cần biết rốt cuộc bà và anh Minh có ân oán gì, tôi cũng không quan tâm chuyện trước đây. Tôi chỉ hỏi bà một câu, bà tự vấn lại lương tâm của mình, nói cho tôi biết. Lần này nếu không phải do anh Minh khổ tâm dốc sức thì bà có thể ra khỏi nhà giam nhanh chóng như vậy sao?
Nếu không nhờ anh Minh lo lót trên dưới, bà có thể ở trong nhà giam một cách thoải mái như vậy sao? Anh Minh đã vì bà mà làm nhiều chuyện như vậy, bà không có một chút cảm kích nào thì thôi đi, thế mà bà có dám bỏ đá xuống giếng hãm hại anh Minh lúc anh ấy gặp chuyện ư?
Một chút giới hạn làm người mà bà cũng không có sao?”
Thanh Linh hơi ngẩn ra, sau đó bà ta nghiêm mặt nói: “Tôi không có giới hạn làm người lúc nào? Tôi bỏ đá xuống giếng lúc nào? Hôm qua chuyện Hùng Hạo Nam tát tôi một cái, tôi còn chưa tính sổ với thằng nhãi Bùi Nguyên Minh đó đâu! Cô nói cho cậu ta biết, mau lăn tới đây thỉnh tội đi!”
“Bảo anh Minh đến thỉnh tội?” Khuôn mặt Tần Ý Hàm đầy vẻ châm chọc: “Bây giờ anh Minh có thể tới được sao? Anh ấy đã bị bà hại đến mức bị đưa vào đồn cảnh sát rồi! Hẳn là bà nên vỗ tay hoan hô nhỉ?”
Nghe Tân Ý Hàm nói vậy, Thanh Linh sửng sốt, sau đó lập tức đáp: “Thằng nhãi họ Bùi kia vào đồn cảnh sát rồi? Cậu ta bị tối hại sao?”
Tần Ý Hàm cười khẩy, đáp: “Thanh Linh, bà đúng là loại người lòng lang dạ sói, lúc nào rồi mà bà vẫn còn giả ngây giả dại?”
“Tôi hỏi bà, nửa tiếng trước có phải là có người gọi điện đến hỏi bà, từ mười một rưỡi đến mười hai giờ tối hôm qua cậu Minh có uống trà với bà không? Bà nói cho tôi biết, bà đã trả lời như nào?”
“Điện thoại?”
Thanh Linh ngẩn người, sau đó cười khẩy: “Đúng, đúng là có một cuộc điện thoại như vậy, hơn nữa. người gọi còn là phụ nữ. Nhưng chuyện của Bùi Nguyên Minh liên quan gì đến tôi? Tôi chỉ hận không thể khiến cậu ta cút đi, rời xa con gái tôi. Làm sao tôi có thể quan tâm rốt cuộc tối hôm qua cậu ta đã làm gì?
Hơn nữa, sáng sớm ra đã có phụ nữ hỏi thăm hành tung của cậu ta, hỏi một người mẹ vợ cũ như tôi
về hành tung của cậu ta ư? Thằng nhãi họ Bùi kia cũng quá ngạo mạn đấy nhỉ? Nó làm vậy khác nào bảo người ta tát vào mặt tôi? Tôi nói cho cô biết, tôi tuyệt đối sẽ không cho nó cơ hội tiếp cận con gái tôi đâu!”.
Tần Ý Hàm gần như nghiến răng nghiến lợi gằn ra từng chữ một: “Cuộc điện thoại đó là người của đồn cảnh sát Vũ Thành gọi tới! Mục đích là để xác định hành tung của Bùi Nguyên Minh vào mười một rưỡi đến mười hai giờ tối hôm qua. Kết quả thì sao, bà nói bà không gặp người con rể này! Bà có biết vì một câu nói này của bà mà bây giờ Bùi Nguyên Minh đang ở trong hoàn cảnh bị động như nào không?”
Chương 3209:
“Vì bà và con gái bà, Bùi Nguyên Minh đã vượt ngàn dặm xa xôi đến tận Vũ Thành. Để cứu hai người mà anh ấy đã đắc tội với không ít người! Rõ ràng là người khác muốn hãm hại anh ấy đến chết, người làm mẹ vợ như bà không giúp đỡ gì thì thôi đi, đằng này bà còn đứng bên cạnh thêm dầu vào lửa! Bà cũng có bản lĩnh đấy!”
Nghe Tân Ý Hàm nói vậy, Thanh Linh hơi ngẩn người, nói: “Đồn cảnh sát? Nhân chứng thời gian?”
‘Sắc mặt bà ta trở nên quái dị, nói: “Rốt cuộc Bùi Nguyên Minh đã làm gì?”
“Làm gì à? Anh ấy chẳng làm gì hết!” Tân Ý Hàm cười khẩy đáp: “Nhưng vì bà mà bây giờ anh ấy đã là kẻ tình nghỉ lớn nhất trong việc giết hại cả nhà họ Hùng!
Bà không cần phải trừng mắt nhìn tôi, chính là cả nhà Hùng Hạo Nam ~ người đã cho bà một cái bạt tai ấy!
Đêm hôm qua trong khoảng thời gian từ mười một giờ ba mươi đến mười hai giờ, cả nhà ông ta hai mươi ba mạng người, bao gồm cả con chó nuôi trong nhà đều bị người ta giết hại!”
Thanh Linh sửng sốt, sắc mặt rất quái dị, nhưng ngay sau đó bà ta lại lộ ra vẻ thoải mái vui sướng, nói: “Làm tốt lắm!
Làm tốt lắm! Tên khốn đó còn dám tát tôi một cái! Cả nhà ông ta đáng chết!”
“Làm tốt lắm?” Tân Ý Hàm tỏ ra rất bất lực, nói: “Thanh Linh, đến bây giờ mà bà vẫn còn ở đây ăn nói kỳ quái như vậy bẻ?”
Bây giờ cách duy nhất chính là bà và hai người con gái của bà cùng đến đồn cảnh sát làm chứng, chứng minh tối hôm qua anh Minh quả thực có uống trà ở chỗ các người.
Nhưng tôi cũng không biết rốt cuộc có bao nhiêu tác dụng!”
Ánh mắt Thanh Linh khẽ lóe lên, một lúc sau bà ta mới gật đầu nói: “Được được được, không thành vấn đề. Tôi sẽ đưa hai đứa con gái của tôi cùng đi làm chứng”
Lúc nói chuyện, bà ta tỏ ra rất phấn khích, lao vào phòng ngủ.
Nửa tiếng sau, Tân Ý Hàm vội vàng gấp gáp đưa đám người Thanh Linh đến đồn cảnh sát Vũ Thành.
Trịnh Tuyết Dương và Trịnh Khánh Vân đều không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì Đến đồn cảnh sát, sau khi làm rõ sự việc, mí mắt Trịnh Khánh Vân giật giật theo bản năng Trong ba người, cô ta là người biết rõ nhất chuyện Bùi Nguyên Minh đã đắc tội với bao nhiêu nhân vật trong giới thượng lưu ở Vũ Thành để cứu Thanh Linh và Trịnh Tuyết Dương.
Vì thế lúc này, Trịnh Khánh Vân vô thức nói: “Chị Tân, anh rể bị bắt rồi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gỉ?”
“Cái gì? Có chuyện gì vậy?”
Tân Ý Hàm chưa kịp lên tiếng trả lời thì Thanh Linh đã cười khẩy, nói: “Thäng nhãi Bùi Nguyên Minh kia tối hôm qua đã chạy đi giết cả nhà người ta, vướng vào trọng án, đang chờ chết đó!”
“Mẹ nói cho con biết, bắt đầu từ hôm nay con không được dây dưa qua lại với kẻ giết người, tránh việc chúng ta bị coi là đồng phạm rồi cũng bị bắt vào đồn như thăng nhãi đó!
Nó đang chờ chết rồi, ai bảo nó dám làm xãng làm bậy ở ‘Vũ Thành cơ? Nó thật sự tưởng rắng trên đời này không có vương pháp sao?”
Tân Ý Hàm đứng bên cạnh không khỏi sửng sốt, nói: “Thanh Linh, bà ăn nói kiểu gì vậy? Tôi bảo các người đến đây.
là để làm nhân chứng thời gian cho anh Minh, chứng minh sự trong sạch của anh ấy. Bà nói những lời này là có ý gỉ?”
“Có ý gì à?” Thanh Linh chế nhạo, Trong lòng bà ta, bất kể sự thật và chân tướng như thế nào đi chăng nữa, chỉ cần Bùi Nguyên Minh bị bắt vào nhà giam thì tự nhiên anh sẽ không có cách nào chọc đến con gái bà ta nữa Như vậy con gái bà ta sẽ có thể gả cho gia đình giàu sang quyền thế rồi!
Vi thế, lúc này Thanh Linh cười khẩy, đá gì? Tôi có thể có ý lột công dân tốt như tôi đương nhiên là đến tìm người của đồn cảnh sát để thành thật khai báo tất cả rồi!”
Nói cho các người biết, tối hôm qua đúng thực là Bùi Nguyên Minh không ở cùng với chúng tôi! Mặc dù cậu ta đã cứu chúng tôi, nhưng trong lòng mẹ con chúng tôi, vương pháp và chân tương quan trọng hơn hết thảy mọi thứ. Chúng tôi chỉ giúp lý chứ không giúp tình!”
Chương 3210
Trong mắt Thanh Linh lóe lên một tia lạnh lùng: “Tôi biết thằng nhãi Bùi Nguyên Minh này là một kẻ cuồng bạo lực từ lâu rồi mà! Tôi đã sớm biết người như cậu ta sớm muộn gì cũng sẽ gây chuyện rồi bị bắt vào nhà giam. Vì thế, hôm nay tôi phải chủ trì chính nghĩa!” .
Trịnh Tuyết Dương nhìn mẹ mình với ánh mắt không thể hiểu nổi, cô không nhịn được, nói: “Mẹ, sao mẹ có thể nói xằng nói bậy như vậy? Tối hôm qua rõ ràng Bùi Nguyên Minh có ở cùng chúng ta mà! Hơn nữa lúc mười một giờ hơn, mẹ con nói muốn nói chuyện riêng với anh ấy mấy câu nên đuổi cả hai bọn con đi, không phải sao?”
“Hai người rõ ràng là có uống trà và nói chuyện, tại sao mẹ có thể nói như vậy?”
“Không thể nào!” Trịnh Tuyết Dương cũng hét lên.
“Anh rể làm người khác bị thương con có thể tin, nhưng con tin anh rể tuyệt đối sẽ không phải sát nhận thủ đoạn độc ác ra tay tàn độc như vậy, sao anh ấy có thể vì chút chuyện nhỏ mà diệt cả nhà người ta được?”
“Chắc chắn là anh ấy bị người ta vu oan hãm hại!” Trịnh Khánh Vân rất tin tưởng Bùi Nguyên Minh.
Nếu Bùi Nguyên Minh thật sự muốn giết người, sao anh có thể hành sự không chu toàn, để lại sơ hở để đối thủ nắm được như vậy?
Lúc này sắc mặt Tần Ý Hàm cũng vô cùng khó coi.
Từ đoạn đối thoại của ba mẹ con kia, cô ta có thể nghe ra, người duy nhất có thể thực sự làm nhân chứng thời gian chỉ có một mình Thanh Linh.
Nhưng hiện giờ Thanh Linh lại một lòng muốn hãm hại Bùi Nguyên Minh đến chết. Bây giờ Tần Ý Hàm rất muốn xông tới cho Thanh Linh một cái bạt tại.
“Câm miệng!”.
Hiện giờ Thanh Linh suýt chút nữa đã thẳng tay giáng cho Trịnh Khánh Vân một cái tát, nhưng nghĩ đến việc chỗ này là đồn cảnh sát, sẽ ảnh hưởng không tốt nên bà ta cố kìm nén cơn giận lại.
Bà ta lao đến chỗ Trịnh Khánh Vân, nói khẽ: “Con nhóc bất hiếu này, con thật sự đã bị Bùi Nguyên Minh tẩy não rồi sao? Con không những phối hợp với mẹ cho tốt mà bây giờ còn muốn lên tiếng giúp cho kẻ phạm tội giết người kia à? Từ nhỏ đến lớn mẹ đã dạy con thế nào? Lễ nghĩa, liêm sỉ của con đâu? Con đừng quên, anh rể yêu quý của con đã đầm mẹ một nhát, suýt chút nữa đã giết chết mẹ đấy! Con còn lên tiếng giúp nó? Rốt cuộc con có phải con gái của mẹ hay không? Hả?”
Trịnh Khánh Vân cắn răng, khẽ đáp: “Anh rể không phải là người có thể làm ra chuyện như vậy! Trước kia mẹ bị bắt cóc, anh rể là người đầu tiên chạy đến đánh cược để cứu mẹ. Lúc con gặp phải kẻ xấu Hải, cũng là anh rể đã đích thân cứu con. Lần này ở Vũ Thành, nếu không có anh rể, bây giờ mẹ và chị vẫn đang ở trong ngục tối đấy! Hơn nữa con ở bên ngoài, nếu không phải anh rể đến kịp thì con đã bị đám người khốn nạn kia làm nhục từ lâu rồi!”
“Mẹ, đến bây giờ mẹ vẫn không biết trên đời này người duy nhất đối xử tốt với nhà chúng ta là ai sao? Mẹ vẫn mơ mộng muốn làm mẹ vợ gia đình giàu có đỉnh cấp hả? Mẹ có biết hành động tùy tiện xằng bậy của mẹ sẽ hại chết anh rể không?”
“Đồ vô ơn! Mày nói cái gì?” Thanh Linh không kìm chế được nữa, lập tức đứng dậy cho Trịnh Khánh Vân một cái tát, giận dữ hét lên: “Mày nói lại một lần nữa xem tao có đánh chết mày hay không?”
“Mẹ, mẹ tỉnh lại đi, gia đình giàu có giới thượng lưu không coi trọng chúng ta đâu. Mẹ không thể sống yên phận một chút được hả?”
Trịnh Khánh Vân ôm mặt, nét mặt hiện lên vẻ bị thương.
“Câm miệng! Tao bảo mày câm miệng!”. Thấy con gái cãi lại mình, Thanh Linh nhảy dựng lên như con mèo bị người giẫm phải đuôi.
“Mày quả láo xược rồi!”
“Dù thế nào thì con cũng tin anh rể không phải là loại người đó!”
“Mẹ không làm nhân chứng thời gian thì để con làm!” Trịnh Khánh Vân tỏ ra kiên quyết.
“Mày làm á?” Thanh Linh cười khẩy: “Mày làm được sao?”
Hình ảnh của video tuy có hơi mờ nhưng mà quả thật xuất hiện thân ảnh của Bùi Nguyên Minh. Tuy rằng chỉ có hai đoạn, cái đầu là hình ảnh đi vào trạng viên nhà họ Hùng, cái thứ hai là rời đi.
Đặc biệt là đoạn lúc rời đi, trong hình Bùi Nguyên Minh có thể nhìn ống kính mà nhếch mép cười, mang mấy phần châm chọc.
Nhìn thấy cảnh này, nếu như Bùi Nguyên Minh biết rõ bản thân không phải là hung thủ, anh còn nghĩ. rằng bản thân chạy đến nhà họ Hùng giết cả nhà họ.
Hơn nữa Tần Ý Hàm xem xong không ngừng cau mày, bởi vì cái này tuy rằng không phải bằng chứng thật, nhưng chứng minh được thời gian gây án của Bùi Nguyên Minh, hơn nữa động cơ phạm tội, mấy cái này dường như biến thành bằng chức xác thực rồi.
Nhìn thấy hình ảnh trong video, Long Sơn Đoàn cười điên cuồng: “Bùi Nguyên Minh, bây giờ bằng chứng đã rõ ràng, chứng minh cậu chính là hung thủ giết người! Cậu còn có gì muốn nói không?”
Long Phi Phàm cũng chầm chậm nói: “Bùi Nguyên Minh, anh còn nói tối qua anh không có động thủ vậy thì người trong đoạn băng không phải anh, vậy là ai?”
Bùi Nguyên Minh lãnh đạm nhìn hai người đang cuống cuồng đổ tội cho anh nói: “Thứ nhất, tôi không phải là hung thủ”
“Người của Vũ Thành các người, cũng được xem là cao thủ giang hồ, hơn nửa nhiều người biết thuật chỉnh dung”
“Theo tôi được biết, các nhà sư, ninja đều giỏi về thuật chỉnh dung”
“Thứ hai, tôi không có lý do để giết chết Hùng hạo Nam, ông ta suy cho cùng cũng chỉ là con chó mà người khác nuôi mà thôi, tôi giết ông ta làm gì?”
“Thứ ba”
“Thuật dịch dung?”
Không đợi Bùi Nguyên Minh nói xong, Long Sơn Đoàn là người đầu tiên cười phá lên.
“Bùi Nguyên Minh, đây là thời đại nào rồi cậu còn lấy cái truyền thuyết giang hồ cũ rích ngày xưa đểlừa bịp mọi người ở đây?”
“Nếu như là người không rành, thật sự đã bị cậu lừa rồi đó”
“Nhưng mà những người này đều là cao thủ võ học, làm sao có thể bị cậu lừa được? “Trên thế giới này quả thật có thuật dịch dung, nhưng không thể giống nhau như vậy được!”
“Người dùng thuật dịch dung, sẽ hiện rõ khuôn mặt cứng nhắc, không có biểu cảm!”
“Nhưng anh nhìn xem cái biểu tình khiêu khích trong video, là một khuôn mặt giả mà có thể làm ra được sao?”
Long Phi Phàm lãnh đạm nói: “Anh Bùi, bây giờ mọi sự thật đã được phơi bày, anh còn có gì giảo biện nữa?”
“Thật sự cho rằng cục cảnh sát Vũ Thành chúng tôi đều là kẻ ngốc sao? Anh muốn nói sao thì là vậy. sao?”
“Vì vậy tôi khuyên anh một câu, đừng giảo biện nữa mau nhận tội đi”.
“Nếu như vậy, tốt cho anh cho tôi và cho cả chúng ta, thành thật được khoan dung, kháng cự phạt nghiêm!”.
“Bằng không lát nữa chúng tôi được bằng chứng thực sự, anh không chỉ là ngồi tù không đâu.”
“Anh sẽ trực tiếp bị phán tử hình!”
Bùi Nguyên Minh nhìn Long Phi Phàm lãnh đạm nói: “Anh Long, sao tôi cảm thấy anh rất hy vọng tôi chết nhỉ?”
“Người không biết còn nghĩ rằng đây là kế hoạch mà anh chuẩn bị sẵn cho tôi đó!”
“Hỗn xược!” Sắc mặt Long Phi Phàm thay đổi: “Nhà họ Hùng là người thân của tôi, là nhà của cha vợ kính yêu của tôi”
“Anh lại dám nói tôi dùng tính mạng của họ để hãm hại anh?”
“Bùi Nguyên Minh, anh quả thật là không có liêm sỉ mà”
Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nói: “Đúng là đúng, không đúng là không đúng, không cần kích động như vậy”.
“Tôi còn chưa nói hết nữa.”
“Các người nhìn thời gian trong camera giám sát, là từ mười một giờ đến mười hai giờ tối qua”
“Nhưng lúc mười một giờ rưỡi, tôi đang ở đại bản doanh của băng Phủ Rìu cùng nhà mẹ vợ tôi uống trà nói chuyện”.
“Tuy rằng lúc mười hai giờ tôi chuẩn bị đi ngủ rồi”
“Nhưng mà khoảng cách từ trang viên nhà họ Hùng đến đại bản doanh của băng Phủ Rìu ít nhất là mười phút đi xe.”.
“Thời gian hoàn toàn không đối xứng”
“Vì vậy có thể hoàn toàn chứng minh tôi không có mặt tại đó”
“Không tin thì các người có thể gọi điện thoại cho nhà mẹ tôi, hỏi xem lúc đó có phải tôi đang cùng bọn họ uống trà không”
Chương 3207:
Nhìn thấy vẻ mặt lãnh đạm của Bùi Nguyên Minh, Long Sơn Đoàn và Long Phi Phàm đều hơi biến sắc, ngắm nghĩ chẳng lẽ người trong đoạn video giám sát thật sự không phải là Bùi Nguyên Minh? Sắc mặt của hai thám tử phụ trách vụ án cũng đều hơi thay đổi Một người trong số đó trầm giọng, nói: “Nếu anh Minh đã nói như vậy, vậy tôi sẽ chọn ngẫu nhiên một trong ba số điện thoại để gọi hỏi thử xem sao.”
“Vì thế, xin lỗi anh, chúng tôi chỉ có thể coi anh là người thuộc diện tình nghỉ mà giữ anh lại..”
Nghe vậy, Long Sơn Đoàn và Long Phi Phàm nhìn nhau, ngay sau đó bọn họ đồng thời bật cười ha hả.
“Bịch!”
Nửa giờ sau, tại đại bản doanh của băng Phủ Rìu.
Tân Ý Hàm bước vào nơi sâu nhất của nơi đó với vẻ mặt lạnh lùng, nghiêm nghị Lúc mười mấy tên bảo vệ phụ trách trông coi, bảo vệ của băng Phủ Rìu nhìn thấy Tân Ý Hàm, bọn họ đều không dám ngăn cản.
Còn Tân Ý Hàm đi thẳng đến cổng lớn, một cước đạp cánh cửa lật tung xuống đất.
“Thanh Linh, bà cút ra đây cho tôi!”
“Ai? Là tên khốn kiếp nào ở bên ngoài xấc xước, càn rỡ vậy?”
“Không biết đây là địa bàn của ai ư?”
Lúc này, trong đại sảnh cũng vang lên một giọng nói vô cùng kiêu ngạo.
Ngay sau đó, Thanh Linh mặc một bộ sườn xám, bước ra ngoài với khuôn mặt lạnh lùng, Hôm qua bà ta không chỉ mất bốn mươi phần trăm cổ phần của công ty vàng Vũ Thành mà còn bị Hùng Hạo Nam cho một cái bạt tai Vì thế tâm trạng của bà ta rất tệ, vô cùng cáu kinh.
Bà ta vừa mới ngủ dậy, đúng lúc này lại bị người ta đánh ‘thức như thế khiến bà ta càng gắt ngủ hơn.
Khi nhìn thấy rõ đó là Tân Ý Hàm, Thanh Linh cười khẩy một tiếng, nói: “Aiyo? Đây không phải là con chó mà thắng con rể rẻ rách của tôi nuôi sao?”
“Cái gì? ừ lúc nào mà một con chó cũng dám sủa bậy trước chủ nhân của nó vậy?”
Thanh Linh rất coi thường Tân Ý Hàm.
Trong mắt bà ta, Bùi Nguyên Minh là một kẻ bất tài, còn Tân Ý Hàm là người giúp anh làm việc nên đương nhiên cũng là loại phế vật trong phế vật.
Lúc này một phế vật lại dám đạp thẳng cửa chính nhà mình, còn chửi bới mình ầm ï, đến một con chó còn dám hỗn láo với mình như vậy thì còn ra thể thống gì nữa!
Nếu không phải vì nhìn thấy bên cạnh Tân Ý Hàm còn có mười mấy người khác thì Thanh Linh đã định thẳng tay đi tới cho cô ta một cái tất cực mạnh Nhưng thế thì đã sao, Thanh Linh vẫn châm chọc: “Tôi nói cho cô biết, hôm nay dù thế nào đi chăng nữa cô cũng phải cho tôi một lời giải thích thỏa đáng”
“Bồi thường tiền, quỳ xuống xin lỗi!”
“Nếu không tôi sẽ cho cô biết thế nào là lễ đội”
“Thanh Linh, bà cũng lớn mặt gớm nhỉ? Một con đàn bà vô tích sự nằm không chờ chết, ham hư vinh, một chút bản lĩnh cũng không có. Bà còn thật sự coi mình là một nhân vật lớn gì đó sao?”
Ánh mắt Tân Ý Hàm lóe lên một tia sắc lạnh “Nếu không phải vì nể mặt anh Minh thì bây giờ tôi đã cho bà hai cái bạt tai, để bà biết thế nào là lễ độ rồi nh “Thäng khốn Bùi Nguyên Minh kia á?”
cậu ta bảo cô đến đây thách thức tôi?”
Nghe Tân Ý Hàm nói vậy, sắc mặt Thanh Linh cũng vô cùng khó coi “Được rồi, thẳng khốn kia không những bảo cô cướp cổ phần của tôi, mà bây giờ còn chuẩn bị bảo cô đến ức hiếp tôi?”
“Tôi nói cho cô biết, chuyện này chưa xong đâu!”
Chương 3208
Thanh Linh thầm nghĩ, có lẽ tên khốn Bùi Nguyên Minh kia sợ sau này mình còn nói đến chuyện về cổ phần mỏ vàng nên mới đặc biệt sai Tần Ý Hàm đến đây gây sự với mình, để mình sáng mắt ra.
Nghĩ vậy, Thanh Linh càng tức giận hơn.
Trong mắt bà ta, nếu không có Bùi Nguyên Minh nhúng tay can thiệp vào thì hiện giờ bà ta đã là một người mẹ vợ của gia đình giàu có quyền thế hàng đầu rồi.
Còn cần phải ở một nơi rách nát như này sao?
Ngay cả không khí cũng thối!
Nghĩ vậy, tính khí hà khắc của Thanh Linh lại trỗi dậy, bà ta chế nhạo: “Con điếm kia, cô nói thật cho tôi biết đi, cô có gian tình gì với thằng khốn Bùi Nguyên Minh kia không?”
“Nếu có thì để tôi nói cho biết làm thế nào để trèo lên vị trí chính thất nhé?”
“Chỉ cần con gái tôi và Bùi Nguyên Minh hoàn toàn cắt đứt quan hệ thì chẳng phải là cô sẽ có cơ hội hay sao?”
“Hay tối nên nói, cô thích làm tiểu tam? Làm kẻ thứ ba là điều mà cô theo đuổi trong cuộc đời này?”
“Bà!”
Tần Ý Hàm suýt chút nữa đã giáng cho bà ta một cái tát, nhưng nghĩ đến “tác dụng” của Thanh Linh, cô ta lại kìm nén cơn giận lại.
Cô ta lạnh lùng nói: “Thanh Linh, tôi không cần biết rốt cuộc bà và anh Minh có ân oán gì, tôi cũng không quan tâm chuyện trước đây. Tôi chỉ hỏi bà một câu, bà tự vấn lại lương tâm của mình, nói cho tôi biết. Lần này nếu không phải do anh Minh khổ tâm dốc sức thì bà có thể ra khỏi nhà giam nhanh chóng như vậy sao?
Nếu không nhờ anh Minh lo lót trên dưới, bà có thể ở trong nhà giam một cách thoải mái như vậy sao? Anh Minh đã vì bà mà làm nhiều chuyện như vậy, bà không có một chút cảm kích nào thì thôi đi, thế mà bà có dám bỏ đá xuống giếng hãm hại anh Minh lúc anh ấy gặp chuyện ư?
Một chút giới hạn làm người mà bà cũng không có sao?”
Thanh Linh hơi ngẩn ra, sau đó bà ta nghiêm mặt nói: “Tôi không có giới hạn làm người lúc nào? Tôi bỏ đá xuống giếng lúc nào? Hôm qua chuyện Hùng Hạo Nam tát tôi một cái, tôi còn chưa tính sổ với thằng nhãi Bùi Nguyên Minh đó đâu! Cô nói cho cậu ta biết, mau lăn tới đây thỉnh tội đi!”
“Bảo anh Minh đến thỉnh tội?” Khuôn mặt Tần Ý Hàm đầy vẻ châm chọc: “Bây giờ anh Minh có thể tới được sao? Anh ấy đã bị bà hại đến mức bị đưa vào đồn cảnh sát rồi! Hẳn là bà nên vỗ tay hoan hô nhỉ?”
Nghe Tân Ý Hàm nói vậy, Thanh Linh sửng sốt, sau đó lập tức đáp: “Thằng nhãi họ Bùi kia vào đồn cảnh sát rồi? Cậu ta bị tối hại sao?”
Tần Ý Hàm cười khẩy, đáp: “Thanh Linh, bà đúng là loại người lòng lang dạ sói, lúc nào rồi mà bà vẫn còn giả ngây giả dại?”
“Tôi hỏi bà, nửa tiếng trước có phải là có người gọi điện đến hỏi bà, từ mười một rưỡi đến mười hai giờ tối hôm qua cậu Minh có uống trà với bà không? Bà nói cho tôi biết, bà đã trả lời như nào?”
“Điện thoại?”
Thanh Linh ngẩn người, sau đó cười khẩy: “Đúng, đúng là có một cuộc điện thoại như vậy, hơn nữa. người gọi còn là phụ nữ. Nhưng chuyện của Bùi Nguyên Minh liên quan gì đến tôi? Tôi chỉ hận không thể khiến cậu ta cút đi, rời xa con gái tôi. Làm sao tôi có thể quan tâm rốt cuộc tối hôm qua cậu ta đã làm gì?
Hơn nữa, sáng sớm ra đã có phụ nữ hỏi thăm hành tung của cậu ta, hỏi một người mẹ vợ cũ như tôi
về hành tung của cậu ta ư? Thằng nhãi họ Bùi kia cũng quá ngạo mạn đấy nhỉ? Nó làm vậy khác nào bảo người ta tát vào mặt tôi? Tôi nói cho cô biết, tôi tuyệt đối sẽ không cho nó cơ hội tiếp cận con gái tôi đâu!”.
Tần Ý Hàm gần như nghiến răng nghiến lợi gằn ra từng chữ một: “Cuộc điện thoại đó là người của đồn cảnh sát Vũ Thành gọi tới! Mục đích là để xác định hành tung của Bùi Nguyên Minh vào mười một rưỡi đến mười hai giờ tối hôm qua. Kết quả thì sao, bà nói bà không gặp người con rể này! Bà có biết vì một câu nói này của bà mà bây giờ Bùi Nguyên Minh đang ở trong hoàn cảnh bị động như nào không?”
Chương 3209:
“Vì bà và con gái bà, Bùi Nguyên Minh đã vượt ngàn dặm xa xôi đến tận Vũ Thành. Để cứu hai người mà anh ấy đã đắc tội với không ít người! Rõ ràng là người khác muốn hãm hại anh ấy đến chết, người làm mẹ vợ như bà không giúp đỡ gì thì thôi đi, đằng này bà còn đứng bên cạnh thêm dầu vào lửa! Bà cũng có bản lĩnh đấy!”
Nghe Tân Ý Hàm nói vậy, Thanh Linh hơi ngẩn người, nói: “Đồn cảnh sát? Nhân chứng thời gian?”
‘Sắc mặt bà ta trở nên quái dị, nói: “Rốt cuộc Bùi Nguyên Minh đã làm gì?”
“Làm gì à? Anh ấy chẳng làm gì hết!” Tân Ý Hàm cười khẩy đáp: “Nhưng vì bà mà bây giờ anh ấy đã là kẻ tình nghỉ lớn nhất trong việc giết hại cả nhà họ Hùng!
Bà không cần phải trừng mắt nhìn tôi, chính là cả nhà Hùng Hạo Nam ~ người đã cho bà một cái bạt tai ấy!
Đêm hôm qua trong khoảng thời gian từ mười một giờ ba mươi đến mười hai giờ, cả nhà ông ta hai mươi ba mạng người, bao gồm cả con chó nuôi trong nhà đều bị người ta giết hại!”
Thanh Linh sửng sốt, sắc mặt rất quái dị, nhưng ngay sau đó bà ta lại lộ ra vẻ thoải mái vui sướng, nói: “Làm tốt lắm!
Làm tốt lắm! Tên khốn đó còn dám tát tôi một cái! Cả nhà ông ta đáng chết!”
“Làm tốt lắm?” Tân Ý Hàm tỏ ra rất bất lực, nói: “Thanh Linh, đến bây giờ mà bà vẫn còn ở đây ăn nói kỳ quái như vậy bẻ?”
Bây giờ cách duy nhất chính là bà và hai người con gái của bà cùng đến đồn cảnh sát làm chứng, chứng minh tối hôm qua anh Minh quả thực có uống trà ở chỗ các người.
Nhưng tôi cũng không biết rốt cuộc có bao nhiêu tác dụng!”
Ánh mắt Thanh Linh khẽ lóe lên, một lúc sau bà ta mới gật đầu nói: “Được được được, không thành vấn đề. Tôi sẽ đưa hai đứa con gái của tôi cùng đi làm chứng”
Lúc nói chuyện, bà ta tỏ ra rất phấn khích, lao vào phòng ngủ.
Nửa tiếng sau, Tân Ý Hàm vội vàng gấp gáp đưa đám người Thanh Linh đến đồn cảnh sát Vũ Thành.
Trịnh Tuyết Dương và Trịnh Khánh Vân đều không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì Đến đồn cảnh sát, sau khi làm rõ sự việc, mí mắt Trịnh Khánh Vân giật giật theo bản năng Trong ba người, cô ta là người biết rõ nhất chuyện Bùi Nguyên Minh đã đắc tội với bao nhiêu nhân vật trong giới thượng lưu ở Vũ Thành để cứu Thanh Linh và Trịnh Tuyết Dương.
Vì thế lúc này, Trịnh Khánh Vân vô thức nói: “Chị Tân, anh rể bị bắt rồi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gỉ?”
“Cái gì? Có chuyện gì vậy?”
Tân Ý Hàm chưa kịp lên tiếng trả lời thì Thanh Linh đã cười khẩy, nói: “Thäng nhãi Bùi Nguyên Minh kia tối hôm qua đã chạy đi giết cả nhà người ta, vướng vào trọng án, đang chờ chết đó!”
“Mẹ nói cho con biết, bắt đầu từ hôm nay con không được dây dưa qua lại với kẻ giết người, tránh việc chúng ta bị coi là đồng phạm rồi cũng bị bắt vào đồn như thăng nhãi đó!
Nó đang chờ chết rồi, ai bảo nó dám làm xãng làm bậy ở ‘Vũ Thành cơ? Nó thật sự tưởng rắng trên đời này không có vương pháp sao?”
Tân Ý Hàm đứng bên cạnh không khỏi sửng sốt, nói: “Thanh Linh, bà ăn nói kiểu gì vậy? Tôi bảo các người đến đây.
là để làm nhân chứng thời gian cho anh Minh, chứng minh sự trong sạch của anh ấy. Bà nói những lời này là có ý gỉ?”
“Có ý gì à?” Thanh Linh chế nhạo, Trong lòng bà ta, bất kể sự thật và chân tướng như thế nào đi chăng nữa, chỉ cần Bùi Nguyên Minh bị bắt vào nhà giam thì tự nhiên anh sẽ không có cách nào chọc đến con gái bà ta nữa Như vậy con gái bà ta sẽ có thể gả cho gia đình giàu sang quyền thế rồi!
Vi thế, lúc này Thanh Linh cười khẩy, đá gì? Tôi có thể có ý lột công dân tốt như tôi đương nhiên là đến tìm người của đồn cảnh sát để thành thật khai báo tất cả rồi!”
Nói cho các người biết, tối hôm qua đúng thực là Bùi Nguyên Minh không ở cùng với chúng tôi! Mặc dù cậu ta đã cứu chúng tôi, nhưng trong lòng mẹ con chúng tôi, vương pháp và chân tương quan trọng hơn hết thảy mọi thứ. Chúng tôi chỉ giúp lý chứ không giúp tình!”
Chương 3210
Trong mắt Thanh Linh lóe lên một tia lạnh lùng: “Tôi biết thằng nhãi Bùi Nguyên Minh này là một kẻ cuồng bạo lực từ lâu rồi mà! Tôi đã sớm biết người như cậu ta sớm muộn gì cũng sẽ gây chuyện rồi bị bắt vào nhà giam. Vì thế, hôm nay tôi phải chủ trì chính nghĩa!” .
Trịnh Tuyết Dương nhìn mẹ mình với ánh mắt không thể hiểu nổi, cô không nhịn được, nói: “Mẹ, sao mẹ có thể nói xằng nói bậy như vậy? Tối hôm qua rõ ràng Bùi Nguyên Minh có ở cùng chúng ta mà! Hơn nữa lúc mười một giờ hơn, mẹ con nói muốn nói chuyện riêng với anh ấy mấy câu nên đuổi cả hai bọn con đi, không phải sao?”
“Hai người rõ ràng là có uống trà và nói chuyện, tại sao mẹ có thể nói như vậy?”
“Không thể nào!” Trịnh Tuyết Dương cũng hét lên.
“Anh rể làm người khác bị thương con có thể tin, nhưng con tin anh rể tuyệt đối sẽ không phải sát nhận thủ đoạn độc ác ra tay tàn độc như vậy, sao anh ấy có thể vì chút chuyện nhỏ mà diệt cả nhà người ta được?”
“Chắc chắn là anh ấy bị người ta vu oan hãm hại!” Trịnh Khánh Vân rất tin tưởng Bùi Nguyên Minh.
Nếu Bùi Nguyên Minh thật sự muốn giết người, sao anh có thể hành sự không chu toàn, để lại sơ hở để đối thủ nắm được như vậy?
Lúc này sắc mặt Tần Ý Hàm cũng vô cùng khó coi.
Từ đoạn đối thoại của ba mẹ con kia, cô ta có thể nghe ra, người duy nhất có thể thực sự làm nhân chứng thời gian chỉ có một mình Thanh Linh.
Nhưng hiện giờ Thanh Linh lại một lòng muốn hãm hại Bùi Nguyên Minh đến chết. Bây giờ Tần Ý Hàm rất muốn xông tới cho Thanh Linh một cái bạt tại.
“Câm miệng!”.
Hiện giờ Thanh Linh suýt chút nữa đã thẳng tay giáng cho Trịnh Khánh Vân một cái tát, nhưng nghĩ đến việc chỗ này là đồn cảnh sát, sẽ ảnh hưởng không tốt nên bà ta cố kìm nén cơn giận lại.
Bà ta lao đến chỗ Trịnh Khánh Vân, nói khẽ: “Con nhóc bất hiếu này, con thật sự đã bị Bùi Nguyên Minh tẩy não rồi sao? Con không những phối hợp với mẹ cho tốt mà bây giờ còn muốn lên tiếng giúp cho kẻ phạm tội giết người kia à? Từ nhỏ đến lớn mẹ đã dạy con thế nào? Lễ nghĩa, liêm sỉ của con đâu? Con đừng quên, anh rể yêu quý của con đã đầm mẹ một nhát, suýt chút nữa đã giết chết mẹ đấy! Con còn lên tiếng giúp nó? Rốt cuộc con có phải con gái của mẹ hay không? Hả?”
Trịnh Khánh Vân cắn răng, khẽ đáp: “Anh rể không phải là người có thể làm ra chuyện như vậy! Trước kia mẹ bị bắt cóc, anh rể là người đầu tiên chạy đến đánh cược để cứu mẹ. Lúc con gặp phải kẻ xấu Hải, cũng là anh rể đã đích thân cứu con. Lần này ở Vũ Thành, nếu không có anh rể, bây giờ mẹ và chị vẫn đang ở trong ngục tối đấy! Hơn nữa con ở bên ngoài, nếu không phải anh rể đến kịp thì con đã bị đám người khốn nạn kia làm nhục từ lâu rồi!”
“Mẹ, đến bây giờ mẹ vẫn không biết trên đời này người duy nhất đối xử tốt với nhà chúng ta là ai sao? Mẹ vẫn mơ mộng muốn làm mẹ vợ gia đình giàu có đỉnh cấp hả? Mẹ có biết hành động tùy tiện xằng bậy của mẹ sẽ hại chết anh rể không?”
“Đồ vô ơn! Mày nói cái gì?” Thanh Linh không kìm chế được nữa, lập tức đứng dậy cho Trịnh Khánh Vân một cái tát, giận dữ hét lên: “Mày nói lại một lần nữa xem tao có đánh chết mày hay không?”
“Mẹ, mẹ tỉnh lại đi, gia đình giàu có giới thượng lưu không coi trọng chúng ta đâu. Mẹ không thể sống yên phận một chút được hả?”
Trịnh Khánh Vân ôm mặt, nét mặt hiện lên vẻ bị thương.
“Câm miệng! Tao bảo mày câm miệng!”. Thấy con gái cãi lại mình, Thanh Linh nhảy dựng lên như con mèo bị người giẫm phải đuôi.
“Mày quả láo xược rồi!”
“Dù thế nào thì con cũng tin anh rể không phải là loại người đó!”
“Mẹ không làm nhân chứng thời gian thì để con làm!” Trịnh Khánh Vân tỏ ra kiên quyết.
“Mày làm á?” Thanh Linh cười khẩy: “Mày làm được sao?”
Bình luận facebook