Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3271-3273
Chương 3271:
“Nếu như tôi nhớ không lầm thì bệnh viện của các người tên là bệnh viện Thiên Ái đúng không?”
“Cứ làm việc qua loa, có lệ như vậy cũng xứng đáng với hai chữ Thiên Ái sao?”
“Cứ chờ phá sản đi”
Bùi Nguyên Minh lạnh lùng liếc nhìn Lý Hải Vân, sau đó liếc nhìn Lỗ Đạo Thiên, ra hiệu bảo anh ta không cần để ý đến những chuyện ở đây, cứ tiếp tục cứu người.
Khuôn mặt Lõ Đạo Thiên nóng bừng, lúc này cũng không nói nhảm nữa, lập tức xoay người bước vào phòng cấp cứu tiếp tục giải phẫu.
Bùi Nguyên Minh hít một hơi thật sâu, híp mắt nhìn đèn đỏ đang sáng trên cửa phòng mổ.
Mặc dù đã biết Trịnh Tuyết Dương không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng có những vết thương nếu không được giải quyết triệt để ngay từ đầu thì sẽ để lại tổn thương vĩnh viễn.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, khoảng mười mấy phút sau, cuối cùng đèn trước cửa phòng phẫu thuật cũng trở lại màu xanh, mà lần này khi Lỗ Đạo Thiên mở cửa ra, rõ ràng vẻ mặt đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Mấy người trợ lý của anh ta đẩy chiếc giường bệnh ra.
Trên giường bệnh, Trịnh Tuyết Dương bị băng bó ở đầu và mặt, nhưng tỉnh thần lại trông khá hơn.
“Con gái à, con có sao không?”
Thanh Linh nhào tới trước tiên, đây chính là cái cây rụng tiền của cô ta, nhất định không thể để xảy ra chuyện gì được.
Trịnh Khánh Vân cũng vô cùng lo lảng kêu lên: “Chị ơi”
Trịnh Tuyết Dương không hề đáp lại, ánh mắt của cô nhìn chấm chăm về phía Bùi Nguyên Minh, yếu ớt nói: “Bùi Nguyên Minh, anh đi nhanh đi. Đám người đó coi trời bằng vung, bọn họ chắc chắn sẽ không bỏ qua cho anh”
Ánh mắt của Bùi Nguyên Minh hơi lóe lên, sau đó tiến lên nắm lấy bàn tay của Trịnh Tuyết Dương, nhẹ giọng nói: “Em yên tâm đi, những người đó không làm gì được anh đâu”
“Anh nhất định sẽ khiến cho bọn họ phải cho em một lời giải thích”
Nói xong, anh lại liếc nhìn Lỗ Đạo Thiên và nói: “Ca phẫu thuật đã hoàn tất rồi, không cần phải ở lại bệnh viện này nữa”
“Đưa người đến bệnh viện Nhân Dân đi”
Lỗ Đạo Thiên khế gật đầu, lúc đầu cần phải tiến hành cấp cứu đúng lúc, cho nên không có yêu cầu chuyển bệnh viện.
Nhưng hiện tại vết thương của Trịnh Tuyết Dương đã ổn định, mà bệnh viện Thiên Ái này lại dám lén lút yêu cầu giao tiền, cho nên chuyện thay đổi bệnh viện cũng là điều đương nhiên.
Nếu như thực sự để Trịnh Tuyết Dương ở lại bệnh viện Thiên Ái này, không chỉ có Bùi Nguyên Minh không yên tâm, mà ngay cả Lỗ Đạo Thiên cũng không yên tâm.
“Đổi bệnh viện sao?”
Thanh Linh nghe xong những lời này, sửng sốt một chút, sau đó vội vàng nói: “Con gái của tôi vừa mới làm phẫu thuật xong, có thể chịu đựng nổi những giày vò và động tĩnh lớn như vậy sao?”
“Lỡ như xảy ra chuyện gì thì người nào đứng ra chịu trách nhiệm?”
Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Tôi chịu trách nhiệm, đi thôi”
“Bốp”
Gần như ngay lúc này, cuối hành lang bệnh viện, có người dùng chân đạp cửa phòng cháy chữa cháy ra.
Sau đó lập tức nhìn thấy một phụ nữ dù đã trung niên nhưng vẫn giữ được nét trẻ trung mặc một chiếc áo blouse màu trắng, hùng hổ đi vào cùng với bảy tám người đàn ông và phụ nữ.
Mặc dù người phụ nữ có vẻ khoảng bốn mươi tuổi, nhưng có thể nhận ra bình thường cô ta bảo dưỡng rất tốt, chiếc áo blouse trắng trên người cô ta có mấy phần giống đồng phục thiếu nữ.
Điều quan trọng nhất chính là đôi mắt của cô ta lạnh lùng, mang theo khí chất coi trời bằng vung.
Khi Lý Hải Vân, mấy nhân viên y tá và nhân viên bảo vệ nhìn thấy cô ta xuất hiện, tất cả bọn họ đều đứng thắng dậy, giống như chỗ dựa lớn nhất của bọn họ đã xuất hiện.
Bởi vì người phụ nữ này chính là viện trưởng của bệnh viện Thiên Ái, Bạch Nhất Đồng.
Lúc này ánh mắt của Bạch Nhất Đồng vô cùng lạnh lẽo, vẻ mặt lạnh lùng mang theo mấy phần kiêu ngạo tự cao tự đại, dáng vẻ không giận mà uy, chậm rãi nói: “Là tên khốn kiếp nào đang náo loạn tại bệnh viện của tôi?”
“Không giao tiền thì cũng được thôi, lại còn dám đánh người của tôi sao?”
“Thật sự cho rằng Bạch Nhất Đồng tôi ăn cơm chay sao?”
Khi lời nói vừa dứt, Bạch Nhất Đồng vỗ tay mấy cái, mấy nhân viên bảo vệ cao to lập tức cười lạnh tiến lên với vẻ mặt dữ tợn.
Chương 3272:
Nhìn thấy Bạch Nhất Đồng đứng ra làm chỗ dựa cho mình, Lý Hải Vân giống như đã tìm được người đáng tin cậy.
Cô ta che mặt đi đến bên cạnh Bạch Nhất Đồng, chỉ tay về phía đám người Bùi Nguyên Minh, nói: “Viện trưởng, chính là đám người này, không chỉ dùng phòng cấp cứu của chúng ta, mà còn phá hỏng quy củ của chúng ta, vậy mà lại dám không đi làm kiểm tra”
“Vừa rồi bảo bọn họ cút đi, bọn họ không những không đồng ý, lại còn đánh tôi”
“Đây không chỉ là không nể mặt tôi, mà càng là không giữ thể diện cho cô”
Khi Bạch Nhất Đồng nghe nói có người dám không trả phí kiểm tra, lại còn phá hỏng quy củ của bệnh viện Thiên Ái bọn họ, chuyện này đã làm cho cô ta muốn phát điên.
“Gọi tất cả nhân viên bảo vệ đến đây. Nói với bọn họ, ở đây xảy ra náo loạn y tế”
“Chuyện này vẫn chưa kết thúc đâu”
Bạch Nhất Đồng vênh mặt, hất hàm sai khiến, bước tới trước mặt đám người Bùi Nguyên Minh, ra lệnh với vẻ mặt lạnh lùng kiêu ngạo.
‘Về phần đám người Bùi Nguyên Minh, cô ta hoàn toàn không thèm quan tâm.
Bởi vì trên đường đến đây cô ta đã tìm hiểu rõ, vết thương trên người Trịnh Tuyết Dương là do bị người ta đánh, hơn nữa hình như: không có báo cảnh sát.
Ở Vũ Thành này, một người bị người ta đánh đến mức bị thương nặng, nhưng lại không có dũng khí để báo cảnh sát, vậy thì có thể có thân phận gì? Có địa vị như thế nào?
Ngay cả người đàn ông của cô ta cũng không thể nào có cấp bậc cao được.
Nghĩ đến đây, Bạch Nhất Đồng vừa khinh thường nhìn Bùi Nguyên Minh, vừa hừ mũi nói: “Nếu như các người muốn mắng bệnh viện của chúng tôi y thuật kém, hiệu quả không tốt, trang thiết bị kém, tôi không có ý kiến gì hết”
“Các người có thể cút ra khỏi đây ngay lập tức”
“Nhưng các người đã vào bệnh viện của chúng tôi, sử dụng thiết bị của chúng tôi, vậy mà lại có can đảm dám không trả phí kiểm tra sao?”
“Nói đùa cái gì vậy hả?”
“Các người cho rằng bệnh viện Thiên Ái của chúng tôi mở từ thiện sao?”
“Mỗi ngày vừa mở cửa, có biết bao nhiêu cái miệng đang chờ cơm ăn “Các người dám phá hỏng quy củ của chúng tôi, sau này chúng tôi làm sao tùy tiện thu phí được nữa hả?”
“Tôi thấy dáng vẻ này của các người chính là muốn rời đi, muốn chuyển viện có phải không?”
“Muốn đi cũng được thôi, trả phí kiếm tra ba trăm triệu, sau đó muốn cút đi đâu thì đi”
“Nếu không, muốn đi đâu cũng không được.”
Nghe thấy giọng điệu còn cao ngạo hơn cả Lý Hải Vân của Bạch Nhất Đồng, Trịnh Khánh Vân không nhịn được khẽ mảng: “Các người quả đúng là trơ tráo không biết nhục. Cô bác sĩ kia không biết xấu hổ, còn viện trưởng là cô lại càng không biết xấu hổ”
“Sứ mệnh của thiên sứ áo trắng là cái gì, chẳng lẽ các người đã quên rồi sao?”
“Đạo lí cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, chẳng lẽ các người không hiểu sao?”
“Vi tiền, những lời trơ tráo không biết nhục đều có thể nói ra hết”
“Không những không biết nhục, lại còn lấy đó làm vinh dự”
“Tại sao trong giới y học lại có thứ cặn bã như vậy chứ?”
Trong lúc đang nói chuyện, Trịnh Khánh Vân lấy điện thoại di động ra, trầm giọng nói: “Tôi sẽ tố cáo các người với cơ quan hành chính ở Vũ Thành”
“Các người thật là quá đáng”
Nhìn thấy cảnh tượng này, Bùi Nguyên Minh cũng không lên tiếng, anh chỉ làm một vài cử chỉ để ra hiệu bảo đám người Lỗ Đạo Thiên chăm sóc tốt cho Trịnh Tuyết Dương.
Một lát nữa lỡ như có xảy ra chuyện gì, nhất định không được để cho Trịnh Tuyết Dương bị thương lần thứ hai.
€ó lẽ là những lời Trịnh Khánh Vân nói đã kích thích đến chút lòng tự tôn còn sót lại của Bạch Nhất Đồng, lúc này cô ta cười lạnh một tiếng, vung tay phải lên, ra hiệu cho mấy chục nhân viên bảo vệ bao vây lấy nhóm người Bùi Nguyên Minh từ mọi hướng.
“Ngoài ba trăm năm triệu phí kiểm tra ra, các người còn phải bồi thường ba tỷ tiền tổn hại danh dự”
“Sau đó quỳ xuống, nói lời xin lỗi và liếm sạch nước bọt của tôi, như vậy chuyện này mới được bỏ qua”
Chương 3273:
Bùi Nguyên Minh nhẹ giọng nói: “Nếu như tôi nói không thì sao?”
“Nói không sao?”
Bạch Nhất Đồng cười lạnh một tiếng, vênh váo đắc ý nói: “Đương nhiên các người có thể nói không”
“Chỉ là nếu như các người dám không nể mặt tôi, nếu như dám không nghe lời tôi”
“Vậy thì tôi cũng sẽ không khách sáo với các người.”
“Nhưng các người cứ yên tâm, tôi là một người văn minh, sẽ không đánh người một cách tùy tiện”
“Nhiều nhất là tôi sẽ đích thân đưa các người đến bệnh viện tâm thần, để cho các người ở trong đó sống hết cuộc đời này”
Rõ ràng, đây chính là phong cách làm việc của Bạch Nhất Đồng.
Những người dám làm trái ý của cô ta, cô ta sẽ trực tiếp đưa người đó vào bệnh viện tâm thần.
Nơi đó còn thảm hơn nhà tù rất nhiều.
Những người đã bước vào đó, cả đời này đừng hòng nghĩ đến chuyện được đi ra.
Nghe những lời Bạch Nhất Đồng nói, khóe miệng của đám người Lý Hải Vân đều nhếch lên cười mỉa mai, tất cả đều hả hê cười trên nỗi đau của người khác.
Dường như tất cả bọn họ đều đang chế giễu Bùi Nguyên Minh không biết chừng mực, không biết sống chết.
Bây giờ chân đã đá phải tấm sắt, cuối cùng cũng biết rằng bệnh viện Thiên Ái không phải là nơi để những người thấp kém có thể diễu võ giương oai rồi phải không?
Khi Trịnh Khánh Vân nghe những lời Bạch Nhất Đồng nói, lúc này cô ta tức giận đến mức không thể nhịn được nữa, nói: “Bệnh viện Thiên Ái của các người đúng là coi trời bằng vung”
“Bốp”
Bạch Nhất Đồng bước tới một bước, giơ bàn tay lên lập tức tát vào mặt Trịnh Khánh Vân một cái.
“Ở bệnh viện Thiên Ái của chúng tôi, Bạch Nhất Đồng tôi chính là pháp luật, mà Bạch Nhất Đồng tôi cũng chính là trời”
“Cô dám cần tôi sao?”
Trong khi nói, Bạch Nhất Đồng còn quay mặt sang một bên, trên mặt lộ vẻ phách lối.
Trịnh Khánh Vân do mất cảnh giác không kịp chuẩn bị đang loạng choạng, suýt chút nữa là ngã sấp xuống đất, trông vô cùng chật vậ Còn Thanh Linh, người vẫn luôn nhảy dựng lên, lúc này lại sợ hãi đến mức không dám làm gì hết.
Sau khi bà ta nghe những lời Bạch Nhất Đồng vừa nói, sợ rằng mình thực sự sẽ bị đưa vào bệnh viện tâm thần.
“Bịch”
Ở bên cạnh, ánh mắt Bùi Nguyên Minh trở nên lạnh lão, sau đó trực tiếp đá một cước vào bụng của Bạch Nhất Đồng.
Bạch Nhất Đồng hét lên một tiếng thảm thiết, thân hình trực tiếp bay thẳng ra ngoài, hung hăng nện vào cột đá cẩm thạch của bệnh viện.
“A* “Phản rồi phản “Lật trời rồi”
Một cước này của Bùi Nguyên Minh khiến Bạch Nhất Đồng choáng váng, đồng thời cũng khiến cho mấy y tá nữ xinh đẹp không nhịn được hét lên.
Khuôn mặt của mấy chục nhân viên bảo vệ tối sầm lại, khuôn mặt ai nấy cũng trông khó coi đến cực điểm, rõ ràng là không thể chấp nhận được cảnh tượng đã diễn ra trước mắt bọn họ.
Bạch Nhất Đồng chính là viện trưởng của bệnh viện Thiên Ái, luôn coi trời bằng vung, kiêu ngạo tự đại.
Điều quan trọng nhất chính là cô ta là người có hậu thuẫn, có chỗ dựa ở Vũ Thành.
Trong bệnh viện, các bác sĩ và y tá chỉ có thể cố gắng làm hài lòng cô ta một cách vô điều kiện.
Bên ngoài bệnh viện, cho dù là những cậu chủ quần áo lụa là khi nhìn thấy cô ta cũng phải vô cùng khách khí chào mấy tiếng viện trưởng Đồng.
Một người mạnh như vậy, một sự tồn tại đáng sợ như vậy, có xuất thân trâu bò như vậy. Thế mà bây giờ lại bị một người đàn ông vô danh tiếu tốt đá bay?
Cảnh tượng này khiến cho người ta hoàn toàn không thể chấp nhận được.
Phải biết rằng, không nói tới năng lượng thông thiên của Bạch Nhất Đồng, chỉ cần mấy chục bảo vệ đang có mặt ở đây, muốn giết chết đám người Bùi Nguyên Minh cũng giống như đang chơi trò chơi mà thôi.
Nhưng mà cảnh tượng này vẫn xuất hiện.
Một nữ y tá xinh đẹp không kìm được tự tát cho mình một cái, một tiếng “bốp” vang lên, âm thanh vang lên xác nhận không phải cô ta đang nằm mơ.
Bạch Nhất Đồng ngây người một lúc lâu, một lúc sau mới ôm bụng loạng choạng đứng dậy, sau đó tức giận nhìn Bùi Nguyên Minh nói: “Tên khốn kiếp”
“Tên súc sinh nhà mà) “Vậy mà mày lại dám đánh bà đây”
“Mày có biết tao đây là ai không?”
Bạch Nhất Đồng của lúc này mang theo mấy phần miệng hùm gan sứa.
Nhưng Bùi Nguyên Minh lại dửng dưng nhìn cô ta, giống như đang nhìn một con bọ trên mặt đất.
“Nếu như tôi nhớ không lầm thì bệnh viện của các người tên là bệnh viện Thiên Ái đúng không?”
“Cứ làm việc qua loa, có lệ như vậy cũng xứng đáng với hai chữ Thiên Ái sao?”
“Cứ chờ phá sản đi”
Bùi Nguyên Minh lạnh lùng liếc nhìn Lý Hải Vân, sau đó liếc nhìn Lỗ Đạo Thiên, ra hiệu bảo anh ta không cần để ý đến những chuyện ở đây, cứ tiếp tục cứu người.
Khuôn mặt Lõ Đạo Thiên nóng bừng, lúc này cũng không nói nhảm nữa, lập tức xoay người bước vào phòng cấp cứu tiếp tục giải phẫu.
Bùi Nguyên Minh hít một hơi thật sâu, híp mắt nhìn đèn đỏ đang sáng trên cửa phòng mổ.
Mặc dù đã biết Trịnh Tuyết Dương không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng có những vết thương nếu không được giải quyết triệt để ngay từ đầu thì sẽ để lại tổn thương vĩnh viễn.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, khoảng mười mấy phút sau, cuối cùng đèn trước cửa phòng phẫu thuật cũng trở lại màu xanh, mà lần này khi Lỗ Đạo Thiên mở cửa ra, rõ ràng vẻ mặt đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Mấy người trợ lý của anh ta đẩy chiếc giường bệnh ra.
Trên giường bệnh, Trịnh Tuyết Dương bị băng bó ở đầu và mặt, nhưng tỉnh thần lại trông khá hơn.
“Con gái à, con có sao không?”
Thanh Linh nhào tới trước tiên, đây chính là cái cây rụng tiền của cô ta, nhất định không thể để xảy ra chuyện gì được.
Trịnh Khánh Vân cũng vô cùng lo lảng kêu lên: “Chị ơi”
Trịnh Tuyết Dương không hề đáp lại, ánh mắt của cô nhìn chấm chăm về phía Bùi Nguyên Minh, yếu ớt nói: “Bùi Nguyên Minh, anh đi nhanh đi. Đám người đó coi trời bằng vung, bọn họ chắc chắn sẽ không bỏ qua cho anh”
Ánh mắt của Bùi Nguyên Minh hơi lóe lên, sau đó tiến lên nắm lấy bàn tay của Trịnh Tuyết Dương, nhẹ giọng nói: “Em yên tâm đi, những người đó không làm gì được anh đâu”
“Anh nhất định sẽ khiến cho bọn họ phải cho em một lời giải thích”
Nói xong, anh lại liếc nhìn Lỗ Đạo Thiên và nói: “Ca phẫu thuật đã hoàn tất rồi, không cần phải ở lại bệnh viện này nữa”
“Đưa người đến bệnh viện Nhân Dân đi”
Lỗ Đạo Thiên khế gật đầu, lúc đầu cần phải tiến hành cấp cứu đúng lúc, cho nên không có yêu cầu chuyển bệnh viện.
Nhưng hiện tại vết thương của Trịnh Tuyết Dương đã ổn định, mà bệnh viện Thiên Ái này lại dám lén lút yêu cầu giao tiền, cho nên chuyện thay đổi bệnh viện cũng là điều đương nhiên.
Nếu như thực sự để Trịnh Tuyết Dương ở lại bệnh viện Thiên Ái này, không chỉ có Bùi Nguyên Minh không yên tâm, mà ngay cả Lỗ Đạo Thiên cũng không yên tâm.
“Đổi bệnh viện sao?”
Thanh Linh nghe xong những lời này, sửng sốt một chút, sau đó vội vàng nói: “Con gái của tôi vừa mới làm phẫu thuật xong, có thể chịu đựng nổi những giày vò và động tĩnh lớn như vậy sao?”
“Lỡ như xảy ra chuyện gì thì người nào đứng ra chịu trách nhiệm?”
Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Tôi chịu trách nhiệm, đi thôi”
“Bốp”
Gần như ngay lúc này, cuối hành lang bệnh viện, có người dùng chân đạp cửa phòng cháy chữa cháy ra.
Sau đó lập tức nhìn thấy một phụ nữ dù đã trung niên nhưng vẫn giữ được nét trẻ trung mặc một chiếc áo blouse màu trắng, hùng hổ đi vào cùng với bảy tám người đàn ông và phụ nữ.
Mặc dù người phụ nữ có vẻ khoảng bốn mươi tuổi, nhưng có thể nhận ra bình thường cô ta bảo dưỡng rất tốt, chiếc áo blouse trắng trên người cô ta có mấy phần giống đồng phục thiếu nữ.
Điều quan trọng nhất chính là đôi mắt của cô ta lạnh lùng, mang theo khí chất coi trời bằng vung.
Khi Lý Hải Vân, mấy nhân viên y tá và nhân viên bảo vệ nhìn thấy cô ta xuất hiện, tất cả bọn họ đều đứng thắng dậy, giống như chỗ dựa lớn nhất của bọn họ đã xuất hiện.
Bởi vì người phụ nữ này chính là viện trưởng của bệnh viện Thiên Ái, Bạch Nhất Đồng.
Lúc này ánh mắt của Bạch Nhất Đồng vô cùng lạnh lẽo, vẻ mặt lạnh lùng mang theo mấy phần kiêu ngạo tự cao tự đại, dáng vẻ không giận mà uy, chậm rãi nói: “Là tên khốn kiếp nào đang náo loạn tại bệnh viện của tôi?”
“Không giao tiền thì cũng được thôi, lại còn dám đánh người của tôi sao?”
“Thật sự cho rằng Bạch Nhất Đồng tôi ăn cơm chay sao?”
Khi lời nói vừa dứt, Bạch Nhất Đồng vỗ tay mấy cái, mấy nhân viên bảo vệ cao to lập tức cười lạnh tiến lên với vẻ mặt dữ tợn.
Chương 3272:
Nhìn thấy Bạch Nhất Đồng đứng ra làm chỗ dựa cho mình, Lý Hải Vân giống như đã tìm được người đáng tin cậy.
Cô ta che mặt đi đến bên cạnh Bạch Nhất Đồng, chỉ tay về phía đám người Bùi Nguyên Minh, nói: “Viện trưởng, chính là đám người này, không chỉ dùng phòng cấp cứu của chúng ta, mà còn phá hỏng quy củ của chúng ta, vậy mà lại dám không đi làm kiểm tra”
“Vừa rồi bảo bọn họ cút đi, bọn họ không những không đồng ý, lại còn đánh tôi”
“Đây không chỉ là không nể mặt tôi, mà càng là không giữ thể diện cho cô”
Khi Bạch Nhất Đồng nghe nói có người dám không trả phí kiểm tra, lại còn phá hỏng quy củ của bệnh viện Thiên Ái bọn họ, chuyện này đã làm cho cô ta muốn phát điên.
“Gọi tất cả nhân viên bảo vệ đến đây. Nói với bọn họ, ở đây xảy ra náo loạn y tế”
“Chuyện này vẫn chưa kết thúc đâu”
Bạch Nhất Đồng vênh mặt, hất hàm sai khiến, bước tới trước mặt đám người Bùi Nguyên Minh, ra lệnh với vẻ mặt lạnh lùng kiêu ngạo.
‘Về phần đám người Bùi Nguyên Minh, cô ta hoàn toàn không thèm quan tâm.
Bởi vì trên đường đến đây cô ta đã tìm hiểu rõ, vết thương trên người Trịnh Tuyết Dương là do bị người ta đánh, hơn nữa hình như: không có báo cảnh sát.
Ở Vũ Thành này, một người bị người ta đánh đến mức bị thương nặng, nhưng lại không có dũng khí để báo cảnh sát, vậy thì có thể có thân phận gì? Có địa vị như thế nào?
Ngay cả người đàn ông của cô ta cũng không thể nào có cấp bậc cao được.
Nghĩ đến đây, Bạch Nhất Đồng vừa khinh thường nhìn Bùi Nguyên Minh, vừa hừ mũi nói: “Nếu như các người muốn mắng bệnh viện của chúng tôi y thuật kém, hiệu quả không tốt, trang thiết bị kém, tôi không có ý kiến gì hết”
“Các người có thể cút ra khỏi đây ngay lập tức”
“Nhưng các người đã vào bệnh viện của chúng tôi, sử dụng thiết bị của chúng tôi, vậy mà lại có can đảm dám không trả phí kiểm tra sao?”
“Nói đùa cái gì vậy hả?”
“Các người cho rằng bệnh viện Thiên Ái của chúng tôi mở từ thiện sao?”
“Mỗi ngày vừa mở cửa, có biết bao nhiêu cái miệng đang chờ cơm ăn “Các người dám phá hỏng quy củ của chúng tôi, sau này chúng tôi làm sao tùy tiện thu phí được nữa hả?”
“Tôi thấy dáng vẻ này của các người chính là muốn rời đi, muốn chuyển viện có phải không?”
“Muốn đi cũng được thôi, trả phí kiếm tra ba trăm triệu, sau đó muốn cút đi đâu thì đi”
“Nếu không, muốn đi đâu cũng không được.”
Nghe thấy giọng điệu còn cao ngạo hơn cả Lý Hải Vân của Bạch Nhất Đồng, Trịnh Khánh Vân không nhịn được khẽ mảng: “Các người quả đúng là trơ tráo không biết nhục. Cô bác sĩ kia không biết xấu hổ, còn viện trưởng là cô lại càng không biết xấu hổ”
“Sứ mệnh của thiên sứ áo trắng là cái gì, chẳng lẽ các người đã quên rồi sao?”
“Đạo lí cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, chẳng lẽ các người không hiểu sao?”
“Vi tiền, những lời trơ tráo không biết nhục đều có thể nói ra hết”
“Không những không biết nhục, lại còn lấy đó làm vinh dự”
“Tại sao trong giới y học lại có thứ cặn bã như vậy chứ?”
Trong lúc đang nói chuyện, Trịnh Khánh Vân lấy điện thoại di động ra, trầm giọng nói: “Tôi sẽ tố cáo các người với cơ quan hành chính ở Vũ Thành”
“Các người thật là quá đáng”
Nhìn thấy cảnh tượng này, Bùi Nguyên Minh cũng không lên tiếng, anh chỉ làm một vài cử chỉ để ra hiệu bảo đám người Lỗ Đạo Thiên chăm sóc tốt cho Trịnh Tuyết Dương.
Một lát nữa lỡ như có xảy ra chuyện gì, nhất định không được để cho Trịnh Tuyết Dương bị thương lần thứ hai.
€ó lẽ là những lời Trịnh Khánh Vân nói đã kích thích đến chút lòng tự tôn còn sót lại của Bạch Nhất Đồng, lúc này cô ta cười lạnh một tiếng, vung tay phải lên, ra hiệu cho mấy chục nhân viên bảo vệ bao vây lấy nhóm người Bùi Nguyên Minh từ mọi hướng.
“Ngoài ba trăm năm triệu phí kiểm tra ra, các người còn phải bồi thường ba tỷ tiền tổn hại danh dự”
“Sau đó quỳ xuống, nói lời xin lỗi và liếm sạch nước bọt của tôi, như vậy chuyện này mới được bỏ qua”
Chương 3273:
Bùi Nguyên Minh nhẹ giọng nói: “Nếu như tôi nói không thì sao?”
“Nói không sao?”
Bạch Nhất Đồng cười lạnh một tiếng, vênh váo đắc ý nói: “Đương nhiên các người có thể nói không”
“Chỉ là nếu như các người dám không nể mặt tôi, nếu như dám không nghe lời tôi”
“Vậy thì tôi cũng sẽ không khách sáo với các người.”
“Nhưng các người cứ yên tâm, tôi là một người văn minh, sẽ không đánh người một cách tùy tiện”
“Nhiều nhất là tôi sẽ đích thân đưa các người đến bệnh viện tâm thần, để cho các người ở trong đó sống hết cuộc đời này”
Rõ ràng, đây chính là phong cách làm việc của Bạch Nhất Đồng.
Những người dám làm trái ý của cô ta, cô ta sẽ trực tiếp đưa người đó vào bệnh viện tâm thần.
Nơi đó còn thảm hơn nhà tù rất nhiều.
Những người đã bước vào đó, cả đời này đừng hòng nghĩ đến chuyện được đi ra.
Nghe những lời Bạch Nhất Đồng nói, khóe miệng của đám người Lý Hải Vân đều nhếch lên cười mỉa mai, tất cả đều hả hê cười trên nỗi đau của người khác.
Dường như tất cả bọn họ đều đang chế giễu Bùi Nguyên Minh không biết chừng mực, không biết sống chết.
Bây giờ chân đã đá phải tấm sắt, cuối cùng cũng biết rằng bệnh viện Thiên Ái không phải là nơi để những người thấp kém có thể diễu võ giương oai rồi phải không?
Khi Trịnh Khánh Vân nghe những lời Bạch Nhất Đồng nói, lúc này cô ta tức giận đến mức không thể nhịn được nữa, nói: “Bệnh viện Thiên Ái của các người đúng là coi trời bằng vung”
“Bốp”
Bạch Nhất Đồng bước tới một bước, giơ bàn tay lên lập tức tát vào mặt Trịnh Khánh Vân một cái.
“Ở bệnh viện Thiên Ái của chúng tôi, Bạch Nhất Đồng tôi chính là pháp luật, mà Bạch Nhất Đồng tôi cũng chính là trời”
“Cô dám cần tôi sao?”
Trong khi nói, Bạch Nhất Đồng còn quay mặt sang một bên, trên mặt lộ vẻ phách lối.
Trịnh Khánh Vân do mất cảnh giác không kịp chuẩn bị đang loạng choạng, suýt chút nữa là ngã sấp xuống đất, trông vô cùng chật vậ Còn Thanh Linh, người vẫn luôn nhảy dựng lên, lúc này lại sợ hãi đến mức không dám làm gì hết.
Sau khi bà ta nghe những lời Bạch Nhất Đồng vừa nói, sợ rằng mình thực sự sẽ bị đưa vào bệnh viện tâm thần.
“Bịch”
Ở bên cạnh, ánh mắt Bùi Nguyên Minh trở nên lạnh lão, sau đó trực tiếp đá một cước vào bụng của Bạch Nhất Đồng.
Bạch Nhất Đồng hét lên một tiếng thảm thiết, thân hình trực tiếp bay thẳng ra ngoài, hung hăng nện vào cột đá cẩm thạch của bệnh viện.
“A* “Phản rồi phản “Lật trời rồi”
Một cước này của Bùi Nguyên Minh khiến Bạch Nhất Đồng choáng váng, đồng thời cũng khiến cho mấy y tá nữ xinh đẹp không nhịn được hét lên.
Khuôn mặt của mấy chục nhân viên bảo vệ tối sầm lại, khuôn mặt ai nấy cũng trông khó coi đến cực điểm, rõ ràng là không thể chấp nhận được cảnh tượng đã diễn ra trước mắt bọn họ.
Bạch Nhất Đồng chính là viện trưởng của bệnh viện Thiên Ái, luôn coi trời bằng vung, kiêu ngạo tự đại.
Điều quan trọng nhất chính là cô ta là người có hậu thuẫn, có chỗ dựa ở Vũ Thành.
Trong bệnh viện, các bác sĩ và y tá chỉ có thể cố gắng làm hài lòng cô ta một cách vô điều kiện.
Bên ngoài bệnh viện, cho dù là những cậu chủ quần áo lụa là khi nhìn thấy cô ta cũng phải vô cùng khách khí chào mấy tiếng viện trưởng Đồng.
Một người mạnh như vậy, một sự tồn tại đáng sợ như vậy, có xuất thân trâu bò như vậy. Thế mà bây giờ lại bị một người đàn ông vô danh tiếu tốt đá bay?
Cảnh tượng này khiến cho người ta hoàn toàn không thể chấp nhận được.
Phải biết rằng, không nói tới năng lượng thông thiên của Bạch Nhất Đồng, chỉ cần mấy chục bảo vệ đang có mặt ở đây, muốn giết chết đám người Bùi Nguyên Minh cũng giống như đang chơi trò chơi mà thôi.
Nhưng mà cảnh tượng này vẫn xuất hiện.
Một nữ y tá xinh đẹp không kìm được tự tát cho mình một cái, một tiếng “bốp” vang lên, âm thanh vang lên xác nhận không phải cô ta đang nằm mơ.
Bạch Nhất Đồng ngây người một lúc lâu, một lúc sau mới ôm bụng loạng choạng đứng dậy, sau đó tức giận nhìn Bùi Nguyên Minh nói: “Tên khốn kiếp”
“Tên súc sinh nhà mà) “Vậy mà mày lại dám đánh bà đây”
“Mày có biết tao đây là ai không?”
Bạch Nhất Đồng của lúc này mang theo mấy phần miệng hùm gan sứa.
Nhưng Bùi Nguyên Minh lại dửng dưng nhìn cô ta, giống như đang nhìn một con bọ trên mặt đất.