Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3274-3276
Chương 3274:
Có thể là do ánh mắt của Bùi Nguyên Minh quá mức khinh thường và miệt thị.
Giờ phút này Bạch Nhất Đồng vừa có cảm giác xấu hổ vừa tức giận, lúc này ngón trỏ tay phải trắng nõn mềm mại của cô ta chỉ về phía Bùi Nguyên Minh, giận dữ gầm lên: “Lên, lên hết cho tôi”
“Đánh những người này thành tàn phế hết cho tôi. Đánh thành tàn phế hết”
“Xảy ra chuyện gì, tôi sẽ chịu”
Vừa nói dứt câu, lập tức nhìn thấy ba bốn mươi nhân viên bảo vệ vạm vỡ, rõ ràng đã trải qua đào tạo cùng cười lạnh xông tới.
“A, Đánh nhau rồi”
Thanh Linh bị dọa sợ đến mức trực tiếp chui xuống trốn dưới giường của Trịnh Tuyết Dương.
Sắc mặt của nhóm người Lỗ Đạo Thiên cũng trầm xuống khó coi, dù có đi đến đâu thì nhóm người bọn họ cũng luôn được đối xử một cách cung kính, đã bao giờ phải đánh nhau như thế này đâu?
Mà Trịnh Tuyết Dương nói với vẻ yếu ớt: “Bùi Nguyên Minh, cẩn thận”
Sắc mặt của Trịnh Khánh Vân cũng tái nhợt, hiển nhiên cô ta không hề nghĩ rằng ngay cả viện trưởng của một bệnh viện ở Vũ Thành cũng có thể kiêu ngạo như vậy.
Lúc này cô ta không nhịn được nhỏ giọng nói: “Anh rể, phải làm sao bây giờ?”
Nhìn thấy phản ứng của nhóm người này, Lý Hải Vân là người đầu tiên chế nhạo cười “Xùy” một tiếng: “Phải làm sao bây giờ hả?”
“Đã là lúc này rồi còn hỏi phải làm sao à?”
“Các người xong đời rồi có biết không?
Mấy nữ y tá xinh đẹp cũng kiêu ngạo nói: “Đúng vậy, các người xong đời rồi”
“Trêu chọc đến trên đầu của bệnh viện Thiên Ái chúng tôi”
“Các người sẽ biết chữ chết viết như thế nào ngay lập tức Dưới ánh mắt giễu cợt của đám người Lý Hải Vân, đội trưởng đội bảo vệ trực tiếp dẫn đầu đi tới trước mặt Bùi Nguyên Minh, nhe răng cười một tiếng, nói: “Thăng nhóc, bây giờ quỳ xuống xin lỗi, vẫn còn kịp. Nếu không..”
“Bốp”
Trước khi đội trưởng đội bảo vệ nói xong, vẻ mặt Bùi Nguyên Minh vô cùng bình tĩnh trở tay tát vào mặt anh ta một cái.
Một tiếng vang dội, đội trưởng đội bảo vệ có dáng người cao lớn trước mắt bị tát đến tối sâm mặt mày, toàn thân thẳng tắp ngã xuống đất.
Ngất?
Một cái tát lập tức khiến người ta ngất đi?
Cảnh tượng này khiến cho khuôn mặt vốn đang cười nhạo của đám người Lý Hải Vân lập tức trở nên cứng đờ. Cũng làm cho khuôn mặt đang nghiến răng nghiến lợi của Bạch Nhất Đồng trở nên đờ đẫn.
Bọn họ không thể nào ngờ được, Bùi Nguyên Minh lại trâu bò đến mức này, chỉ một cái tát đã có thể khiến cho đội trưởng đội bảo vệ của bệnh viện bọn họ ngất đi Đây đúng là một người tàn nhẫn Vào lúc này, đám người Bạch Nhất Đồng đều vô thức lùi lại một bước, nặng nề nuốt một ngụm nước miếng, sợ cái tát của Bùi Nguyên Minh sẽ tát vào mặt mình.
Nhưng hành động theo tiềm thức này lại khiến cho khuôn mặt kiêu căng ngạo mạn của Bạch Nhất Đồng trở nên khó coi hơn.
Sau khi kịp phản ứng lại, cô ta không nhịn được khẽ mảng một tiếng: “Lên. Tất cả mọi người lên hết cho tôi. Giết chết cậu ta”
“Nếu có chuyện gì thì cứ tính cho tôi”
Lúc này Bạch Nhất Đồng đã thực sự tức giận đến mức không kìm lại được.
Kể từ khi nắm quyền điều hành bệnh viện này đến nay, Bạch Nhất Đồng luôn là nữ vương uy quyền kiêu căng ngạo mạn, chưa bao giờ có người dám thách thức trước mặt cô ta.
Ngay cả khi người của chính phủ đến kiểm tra công việc, bọn họ cũng chỉ dám làm một chút cho có hình thức, sau đó kính cẩn nói lời xin lỗi, Đơn giản từ trước đến nay chưa từng có ai dám làm trái ý của cô †a như thế này.
Đối với Bạch Nhất Đồng mà nói, ngày hôm nay sự nghiệp của cô ta đã gặp phải một thử thách vô cùng to lớn.
Nếu như không dùng một cước giãm chết Bùi Nguyên Minh, thì sau này làm sao cô ta có thể sống ở mảnh đất Vũ Thành này nữa?
Làm sao có thể vênh mặt sai khiến ở bệnh viện Thiên Ái này nữa?
Nghe thấy Bạch Nhất Đồng ra lệnh, tất cả ba bốn mươi nhân viên bảo vệ có mặt ở đây liếc mắt nhìn nhau, sau đó từng người rút vũ khí từ thắt lưng ra, gào thét xông lên phía trước.
“Chăm sóc tốt cho chị gái của em”
Sắc mặt của Bùi Nguyên Minh bình tĩnh nói, đồng thời bước lên phía trước.
“Bốp”
Anh vung một tay ra, người bảo vệ đi ở phía trước trực tiếp bị bay ra ngoài, thuận tiện ngã đè vào ba bốn tên bảo vệ đang muốn xông tới.
Chương 3275
“Tút, tút, tút..”
Ngay sau khi những tiếng “tút tút” liên tục được phát ra, mấy tên bảo vệ tập kích ai nấy đều cảm thấy trước mắt tối sầm, mặt mũi đau đớn, sau đó cơ thể bị bay ra ngoài.
Trước sau chưa đầy mười giây, ba mươi bốn mươi nhân viên bảo vệ của bệnh viện đều nắm sõng soài trên mặt đất, ai nấy đều co giật, sùi bọt mép, nhất thời không đứng dậy được.
Bùi Nguyên Minh hờ hững liếc Bạch Nhất Đồng, nói khẽ: “Đám bảo vệ của cô thật là vô dụng!
Chỉ dựa vào bọn họ thìkhông thể bắt nạt được tôi đâu!”
“Anh…
Anh quá kiêu ngạo rồi đó!”
Bạch Nhất Đồng sợ hãi lui về phía sau mấy bước, sau đó cô ta lại cảm thấy rất mất mặt, không khỏi rống lên: “Trong xã hội có pháp luật thế này mà anh lại dám nói ra những lời như vậy sao?
Đây gọi là tự tìm đường chết đó!
Lý Hải Vân, gọi điện thoại cho cảnh sát đi, bảo bọn họ cho người đến đây!
Nói với người ở đồn cảnh sát rằng ở đây có người đang gây rối!
Tôi muốn xem thử, cho dù anh có thể đánh tiếp, có ghê gớm đến đâu đi chăng nữa, chẳng lẽ đến cảnh sát mà anh cũng dám đánh sao?”
Bạch Nhất Đồng vừa nói vừa chỉ vào Bùi Nguyên Minh, như thể có người từ đồn cảnh sát tới giúp cô ta khôi phục lại khí thế và sự tự tin vậy.
Bùi Nguyên Minh thờ ơ nhìn Bạch Nhất Đồng, đám người này thật là thú vị, Lúc anh nói về pháp luật với bọn họ thì bọn họ lại dùng vũ lực.
Lúc anh dùng vũ lực đàn áp bọn họ, bọn họ lại định lấy pháp luật ra để nói chuyện với anh.
Chẳng khác nào bọn họ độc chiếm phần có lợi của cả thế giới này.
Nhìn thấy biểu hiện kỳ lạ của Bùi Nguyên Minh, Bạch Nhất Đồng cho rằng Bùi Nguyên Minh sợ hãi khi nghe cô ta nhắc đến hai từ cảnh sát.
Lúc này, Bạch Nhất Đồng càng thêm kiêu ngạo.
Cô ta lập tức lấy lại tự tin, tức khäc ngẩng đầu lên chỉ vào Bùi Nguyên Minh, hỏi: “Sợ rồi đúng không?
Rốt cuộc thì bây anh cũng biết sợ rồi đúng không?
Tôi nói cho anh biết, tốt hơn hết là anh nên quỳ xuống và cầu xin lòng thương xót của tôi đi!
Bằng không, anh cứ chờ chết đi!”
Cô ta vừa nói vừa bảo Lý Hải Vân gọi những người khác trong bệnh viện tới.
Lúc này các bác sĩ, y tá và nhân viên bảo vệ đã tập trung đông đủ, hàng trăm người hậm hực nhìn nhóm người của Bùi Nguyên Minh.
Người đông thế mạnh.
Cảnh tượng này khiến Bạch Nhất Đồng càng có thêm khí thế.
Cô ta bước tới, ngạo nghễ nói: “Nhóc con, mau quỳ xuống dập đầu xin lỗi đi. Nếu không, hôm nay chẳng những anh phải trả một cái giá thật đắt, mà những người đằng sau cũng.
Trịnh Tuyết Dương chật vật ngồi dậy, Trịnh Khánh Vân lập tức chắn trước mặt Trịnh Tuyết Dương.
Nhưng Thanh Linh ở dưới gầm giường bệnh lúc này cũng không nhịn được mà ngẩng đầu hét lên: “Bùi Nguyên Minh, tên khốn này, lần này thật sự bị cậu hại chết rồi.
Mau lên, mau mau quỳ xuống xin lỗi viện trưởng Đồng đi, sau đó đền tiền cho người ta, để cho viện trưởng Đồng tha thứ cho chúng ta!
Tôi nói cho cậu biết, cậu muốn tự tìm đường chết là chuyện của cậu, nhưng cậu đừng bao giờ kéo chúng tôi chết chung!”
cho họ một sức khoẻ tốt, bảo vệ sự thanh cao và vinh dự của ngành y không hả?
Ngay cả nhiệm vụ và sứ mệnh của một nhân viên y tế cũng có thể bị lãng quên.
Còn muốn tôi phải trả giá sao? Các người không xứng!”
Chương 3276
“Những ngày tốt đẹp của bệnh viện Thiên Ái của các người đến đây là kết thúc rồi, nói với người đứng sau các người rằng bệnh viện của các người phải đóng cửa rồi!”
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh vô cùng lạnh lùng, anh lớn tiếng nói.
Nghe xong những lời Bùi Nguyên Minh nói, gương mặt Bạch Nhất Đồng, Lý Hải Vân và đám y tá xinh đẹp đều để lộ sự chế giễu và khinh thường.
Bọn họ đã ở trong bệnh viện quá lâu, đã nhìn thấy quá nhiều những kẻ thấp cổ bé họng đã chịu đựng nhiều thua thiệt nên mới buông lời ngông cuồng xấc xược.
Chỉ đáng tiếc rằng, thế lực phía sau bệnh viện Thiên Ái vừa thâm sâu lại vừa gai góc, hoàn toàn không có bất kỳ ai có thể mang đến cho bọn họ một chút bất ngờ nào.
Hoặc kẻ đó chỉ là một tên vô danh chỉ được cái khua môi múa mép, hoặc là chỉ là kẻ hèn không đủ chí khí.
Trong mắt những người này, Bùi Nguyên Minh cũng chỉ là một thắng nhóc không thể mang đến cho bọ bất kỳ sự bất ngờ nào.
Bạch Nhất Đồng cười lạnh nói: “Ồ, hoá ra anh cũng hiểu được sứ mệnh và trách nhiệm của nhân viên y tế sao?
Có phải vừa mới cầm điện thoại tra cứu trên mạng không hả?
Không nói người ta còn tưởng anh là nhân viên của khoa Y nữa đó!
Anh nghĩ rằng mình là nhân vật tai to mặt lớn rồi à?
Anh có biết nước ở chỗ chúng tôi sâu bao nhiêu không hả?
Nói thật với anh, mỗi người chúng tôi nhổ một bãi nước bọt cũng có thể dìm chết anh đó!
Chỉ dựa vào anh mà cũng muốn lật đổ chúng tôi sao?
Nắm mơ đi!
Cho dù mặt trời mọc ở đẳng Tây, heo nái biết leo cây thì anh cũng không làm được đâu!”
Lý Hải Vân và những người khác cũng thi nhau mắng chửi, hơn nữa ai nấy đều ưỡn ngực nghênh mặt lên, thể hiện sự kiêu ngạo trên gương mặt xinh đẹp của bọn họ.
“Đồ vô danh tiểu tốt kia, chờ chết đi!”
Trịnh Khánh Vân thấy vậy, vô thức nói: “Anh rể, hay là chúng ta gọi cảnh sát tới xử lý đi”
Bùi Nguyên Minh khẽ đáp: “Đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì đâu”
Nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng của Bùi Nguyên Minh, mặc dù Trịnh Khánh Vân có chút do dự, nhưng cuối cùng cô ta cũng không thuyết phục được gì.
“Hú..”
Mười phút sau, một vài xe cảnh sát đặc chủng chạy đến cổng bệnh viện Thiên Ái.
Cửa xe được mở ra, mười mấy người đàn ông mặc áo đặc chế, thất lưng đeo súng ngắn bước vào trong.
Một người đàn ông mặt mày đen nhẻm phì phà một điếu xì gà, anh ta huơ tay dẫn đám người bước vào, sau đó đi khỏi đám đông, một mình đi tới chỗ Bạch Nhất Đồng, đằng đẳng sát khí nói: “Viện trưởng Đồng, có vấn đề gì sao?
Là tên nào không có mắt nhìn dám đến đây gây sự đấy?
Tôi đến dạy cho anh ta biết thế nào là tôn trọng pháp luật!
Tôi đến dạy cho anh ta biết thế nào là đạo lý làm người!”
Nhìn thấy người đàn ông mặt đen này tiến tới trợ giúp, Bạch Nhất Đồng lập tức vui mừng, chủ động nắm lấy cánh tay của đối phương, nũng nịu: “Đội trưởng Hàm, rốt cuộc thì anh cũng đến rồi!
Đám nam nữ này thật chẳng ra gì!
Đến tôi mà anh ta cũng dám đá!
Anh nhất định phải đòi lại công bắng cho tôi!
Anh phải tống bọn họ vào tù cảnh tỉnh đi, để biết rằng cả đời này bọn họ cũng không thể đắc tội với Bạch Nhất Đồng này được!”
Lúc này, Đội trưởng Hàm chỉ tay về phía Bùi Nguyên Minh với bộ dạng vênh váo và ngông cuồng.
Lý Hải Vân và những người khác cũng ào ạt chỉ tội Bùi Nguyên Minh, vu tội cho anh không tuân thủ quy định của bệnh viện Thiên Ái.
Không những không nộp tiền mà còn làm loạn khắp nơi.
“Cái gì? Giữa ban ngày ban mặt thế này mà lại to gan dám hành xử thô thiển như vậy trước mặt mọi người sao?
Trong mắt bọn người này còn có pháp luật, cảnh sát và cơ quan hành chính không cơ chứ?
Đồ khốn khiếp! Anh không biết thế nào là sức mạnh của nắm đấm công lý rồi!”
Đội trưởng Hàm cười lạnh, trợn mắt nhìn anh chằm chấm.
Có thể là do ánh mắt của Bùi Nguyên Minh quá mức khinh thường và miệt thị.
Giờ phút này Bạch Nhất Đồng vừa có cảm giác xấu hổ vừa tức giận, lúc này ngón trỏ tay phải trắng nõn mềm mại của cô ta chỉ về phía Bùi Nguyên Minh, giận dữ gầm lên: “Lên, lên hết cho tôi”
“Đánh những người này thành tàn phế hết cho tôi. Đánh thành tàn phế hết”
“Xảy ra chuyện gì, tôi sẽ chịu”
Vừa nói dứt câu, lập tức nhìn thấy ba bốn mươi nhân viên bảo vệ vạm vỡ, rõ ràng đã trải qua đào tạo cùng cười lạnh xông tới.
“A, Đánh nhau rồi”
Thanh Linh bị dọa sợ đến mức trực tiếp chui xuống trốn dưới giường của Trịnh Tuyết Dương.
Sắc mặt của nhóm người Lỗ Đạo Thiên cũng trầm xuống khó coi, dù có đi đến đâu thì nhóm người bọn họ cũng luôn được đối xử một cách cung kính, đã bao giờ phải đánh nhau như thế này đâu?
Mà Trịnh Tuyết Dương nói với vẻ yếu ớt: “Bùi Nguyên Minh, cẩn thận”
Sắc mặt của Trịnh Khánh Vân cũng tái nhợt, hiển nhiên cô ta không hề nghĩ rằng ngay cả viện trưởng của một bệnh viện ở Vũ Thành cũng có thể kiêu ngạo như vậy.
Lúc này cô ta không nhịn được nhỏ giọng nói: “Anh rể, phải làm sao bây giờ?”
Nhìn thấy phản ứng của nhóm người này, Lý Hải Vân là người đầu tiên chế nhạo cười “Xùy” một tiếng: “Phải làm sao bây giờ hả?”
“Đã là lúc này rồi còn hỏi phải làm sao à?”
“Các người xong đời rồi có biết không?
Mấy nữ y tá xinh đẹp cũng kiêu ngạo nói: “Đúng vậy, các người xong đời rồi”
“Trêu chọc đến trên đầu của bệnh viện Thiên Ái chúng tôi”
“Các người sẽ biết chữ chết viết như thế nào ngay lập tức Dưới ánh mắt giễu cợt của đám người Lý Hải Vân, đội trưởng đội bảo vệ trực tiếp dẫn đầu đi tới trước mặt Bùi Nguyên Minh, nhe răng cười một tiếng, nói: “Thăng nhóc, bây giờ quỳ xuống xin lỗi, vẫn còn kịp. Nếu không..”
“Bốp”
Trước khi đội trưởng đội bảo vệ nói xong, vẻ mặt Bùi Nguyên Minh vô cùng bình tĩnh trở tay tát vào mặt anh ta một cái.
Một tiếng vang dội, đội trưởng đội bảo vệ có dáng người cao lớn trước mắt bị tát đến tối sâm mặt mày, toàn thân thẳng tắp ngã xuống đất.
Ngất?
Một cái tát lập tức khiến người ta ngất đi?
Cảnh tượng này khiến cho khuôn mặt vốn đang cười nhạo của đám người Lý Hải Vân lập tức trở nên cứng đờ. Cũng làm cho khuôn mặt đang nghiến răng nghiến lợi của Bạch Nhất Đồng trở nên đờ đẫn.
Bọn họ không thể nào ngờ được, Bùi Nguyên Minh lại trâu bò đến mức này, chỉ một cái tát đã có thể khiến cho đội trưởng đội bảo vệ của bệnh viện bọn họ ngất đi Đây đúng là một người tàn nhẫn Vào lúc này, đám người Bạch Nhất Đồng đều vô thức lùi lại một bước, nặng nề nuốt một ngụm nước miếng, sợ cái tát của Bùi Nguyên Minh sẽ tát vào mặt mình.
Nhưng hành động theo tiềm thức này lại khiến cho khuôn mặt kiêu căng ngạo mạn của Bạch Nhất Đồng trở nên khó coi hơn.
Sau khi kịp phản ứng lại, cô ta không nhịn được khẽ mảng một tiếng: “Lên. Tất cả mọi người lên hết cho tôi. Giết chết cậu ta”
“Nếu có chuyện gì thì cứ tính cho tôi”
Lúc này Bạch Nhất Đồng đã thực sự tức giận đến mức không kìm lại được.
Kể từ khi nắm quyền điều hành bệnh viện này đến nay, Bạch Nhất Đồng luôn là nữ vương uy quyền kiêu căng ngạo mạn, chưa bao giờ có người dám thách thức trước mặt cô ta.
Ngay cả khi người của chính phủ đến kiểm tra công việc, bọn họ cũng chỉ dám làm một chút cho có hình thức, sau đó kính cẩn nói lời xin lỗi, Đơn giản từ trước đến nay chưa từng có ai dám làm trái ý của cô †a như thế này.
Đối với Bạch Nhất Đồng mà nói, ngày hôm nay sự nghiệp của cô ta đã gặp phải một thử thách vô cùng to lớn.
Nếu như không dùng một cước giãm chết Bùi Nguyên Minh, thì sau này làm sao cô ta có thể sống ở mảnh đất Vũ Thành này nữa?
Làm sao có thể vênh mặt sai khiến ở bệnh viện Thiên Ái này nữa?
Nghe thấy Bạch Nhất Đồng ra lệnh, tất cả ba bốn mươi nhân viên bảo vệ có mặt ở đây liếc mắt nhìn nhau, sau đó từng người rút vũ khí từ thắt lưng ra, gào thét xông lên phía trước.
“Chăm sóc tốt cho chị gái của em”
Sắc mặt của Bùi Nguyên Minh bình tĩnh nói, đồng thời bước lên phía trước.
“Bốp”
Anh vung một tay ra, người bảo vệ đi ở phía trước trực tiếp bị bay ra ngoài, thuận tiện ngã đè vào ba bốn tên bảo vệ đang muốn xông tới.
Chương 3275
“Tút, tút, tút..”
Ngay sau khi những tiếng “tút tút” liên tục được phát ra, mấy tên bảo vệ tập kích ai nấy đều cảm thấy trước mắt tối sầm, mặt mũi đau đớn, sau đó cơ thể bị bay ra ngoài.
Trước sau chưa đầy mười giây, ba mươi bốn mươi nhân viên bảo vệ của bệnh viện đều nắm sõng soài trên mặt đất, ai nấy đều co giật, sùi bọt mép, nhất thời không đứng dậy được.
Bùi Nguyên Minh hờ hững liếc Bạch Nhất Đồng, nói khẽ: “Đám bảo vệ của cô thật là vô dụng!
Chỉ dựa vào bọn họ thìkhông thể bắt nạt được tôi đâu!”
“Anh…
Anh quá kiêu ngạo rồi đó!”
Bạch Nhất Đồng sợ hãi lui về phía sau mấy bước, sau đó cô ta lại cảm thấy rất mất mặt, không khỏi rống lên: “Trong xã hội có pháp luật thế này mà anh lại dám nói ra những lời như vậy sao?
Đây gọi là tự tìm đường chết đó!
Lý Hải Vân, gọi điện thoại cho cảnh sát đi, bảo bọn họ cho người đến đây!
Nói với người ở đồn cảnh sát rằng ở đây có người đang gây rối!
Tôi muốn xem thử, cho dù anh có thể đánh tiếp, có ghê gớm đến đâu đi chăng nữa, chẳng lẽ đến cảnh sát mà anh cũng dám đánh sao?”
Bạch Nhất Đồng vừa nói vừa chỉ vào Bùi Nguyên Minh, như thể có người từ đồn cảnh sát tới giúp cô ta khôi phục lại khí thế và sự tự tin vậy.
Bùi Nguyên Minh thờ ơ nhìn Bạch Nhất Đồng, đám người này thật là thú vị, Lúc anh nói về pháp luật với bọn họ thì bọn họ lại dùng vũ lực.
Lúc anh dùng vũ lực đàn áp bọn họ, bọn họ lại định lấy pháp luật ra để nói chuyện với anh.
Chẳng khác nào bọn họ độc chiếm phần có lợi của cả thế giới này.
Nhìn thấy biểu hiện kỳ lạ của Bùi Nguyên Minh, Bạch Nhất Đồng cho rằng Bùi Nguyên Minh sợ hãi khi nghe cô ta nhắc đến hai từ cảnh sát.
Lúc này, Bạch Nhất Đồng càng thêm kiêu ngạo.
Cô ta lập tức lấy lại tự tin, tức khäc ngẩng đầu lên chỉ vào Bùi Nguyên Minh, hỏi: “Sợ rồi đúng không?
Rốt cuộc thì bây anh cũng biết sợ rồi đúng không?
Tôi nói cho anh biết, tốt hơn hết là anh nên quỳ xuống và cầu xin lòng thương xót của tôi đi!
Bằng không, anh cứ chờ chết đi!”
Cô ta vừa nói vừa bảo Lý Hải Vân gọi những người khác trong bệnh viện tới.
Lúc này các bác sĩ, y tá và nhân viên bảo vệ đã tập trung đông đủ, hàng trăm người hậm hực nhìn nhóm người của Bùi Nguyên Minh.
Người đông thế mạnh.
Cảnh tượng này khiến Bạch Nhất Đồng càng có thêm khí thế.
Cô ta bước tới, ngạo nghễ nói: “Nhóc con, mau quỳ xuống dập đầu xin lỗi đi. Nếu không, hôm nay chẳng những anh phải trả một cái giá thật đắt, mà những người đằng sau cũng.
Trịnh Tuyết Dương chật vật ngồi dậy, Trịnh Khánh Vân lập tức chắn trước mặt Trịnh Tuyết Dương.
Nhưng Thanh Linh ở dưới gầm giường bệnh lúc này cũng không nhịn được mà ngẩng đầu hét lên: “Bùi Nguyên Minh, tên khốn này, lần này thật sự bị cậu hại chết rồi.
Mau lên, mau mau quỳ xuống xin lỗi viện trưởng Đồng đi, sau đó đền tiền cho người ta, để cho viện trưởng Đồng tha thứ cho chúng ta!
Tôi nói cho cậu biết, cậu muốn tự tìm đường chết là chuyện của cậu, nhưng cậu đừng bao giờ kéo chúng tôi chết chung!”
cho họ một sức khoẻ tốt, bảo vệ sự thanh cao và vinh dự của ngành y không hả?
Ngay cả nhiệm vụ và sứ mệnh của một nhân viên y tế cũng có thể bị lãng quên.
Còn muốn tôi phải trả giá sao? Các người không xứng!”
Chương 3276
“Những ngày tốt đẹp của bệnh viện Thiên Ái của các người đến đây là kết thúc rồi, nói với người đứng sau các người rằng bệnh viện của các người phải đóng cửa rồi!”
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh vô cùng lạnh lùng, anh lớn tiếng nói.
Nghe xong những lời Bùi Nguyên Minh nói, gương mặt Bạch Nhất Đồng, Lý Hải Vân và đám y tá xinh đẹp đều để lộ sự chế giễu và khinh thường.
Bọn họ đã ở trong bệnh viện quá lâu, đã nhìn thấy quá nhiều những kẻ thấp cổ bé họng đã chịu đựng nhiều thua thiệt nên mới buông lời ngông cuồng xấc xược.
Chỉ đáng tiếc rằng, thế lực phía sau bệnh viện Thiên Ái vừa thâm sâu lại vừa gai góc, hoàn toàn không có bất kỳ ai có thể mang đến cho bọn họ một chút bất ngờ nào.
Hoặc kẻ đó chỉ là một tên vô danh chỉ được cái khua môi múa mép, hoặc là chỉ là kẻ hèn không đủ chí khí.
Trong mắt những người này, Bùi Nguyên Minh cũng chỉ là một thắng nhóc không thể mang đến cho bọ bất kỳ sự bất ngờ nào.
Bạch Nhất Đồng cười lạnh nói: “Ồ, hoá ra anh cũng hiểu được sứ mệnh và trách nhiệm của nhân viên y tế sao?
Có phải vừa mới cầm điện thoại tra cứu trên mạng không hả?
Không nói người ta còn tưởng anh là nhân viên của khoa Y nữa đó!
Anh nghĩ rằng mình là nhân vật tai to mặt lớn rồi à?
Anh có biết nước ở chỗ chúng tôi sâu bao nhiêu không hả?
Nói thật với anh, mỗi người chúng tôi nhổ một bãi nước bọt cũng có thể dìm chết anh đó!
Chỉ dựa vào anh mà cũng muốn lật đổ chúng tôi sao?
Nắm mơ đi!
Cho dù mặt trời mọc ở đẳng Tây, heo nái biết leo cây thì anh cũng không làm được đâu!”
Lý Hải Vân và những người khác cũng thi nhau mắng chửi, hơn nữa ai nấy đều ưỡn ngực nghênh mặt lên, thể hiện sự kiêu ngạo trên gương mặt xinh đẹp của bọn họ.
“Đồ vô danh tiểu tốt kia, chờ chết đi!”
Trịnh Khánh Vân thấy vậy, vô thức nói: “Anh rể, hay là chúng ta gọi cảnh sát tới xử lý đi”
Bùi Nguyên Minh khẽ đáp: “Đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì đâu”
Nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng của Bùi Nguyên Minh, mặc dù Trịnh Khánh Vân có chút do dự, nhưng cuối cùng cô ta cũng không thuyết phục được gì.
“Hú..”
Mười phút sau, một vài xe cảnh sát đặc chủng chạy đến cổng bệnh viện Thiên Ái.
Cửa xe được mở ra, mười mấy người đàn ông mặc áo đặc chế, thất lưng đeo súng ngắn bước vào trong.
Một người đàn ông mặt mày đen nhẻm phì phà một điếu xì gà, anh ta huơ tay dẫn đám người bước vào, sau đó đi khỏi đám đông, một mình đi tới chỗ Bạch Nhất Đồng, đằng đẳng sát khí nói: “Viện trưởng Đồng, có vấn đề gì sao?
Là tên nào không có mắt nhìn dám đến đây gây sự đấy?
Tôi đến dạy cho anh ta biết thế nào là tôn trọng pháp luật!
Tôi đến dạy cho anh ta biết thế nào là đạo lý làm người!”
Nhìn thấy người đàn ông mặt đen này tiến tới trợ giúp, Bạch Nhất Đồng lập tức vui mừng, chủ động nắm lấy cánh tay của đối phương, nũng nịu: “Đội trưởng Hàm, rốt cuộc thì anh cũng đến rồi!
Đám nam nữ này thật chẳng ra gì!
Đến tôi mà anh ta cũng dám đá!
Anh nhất định phải đòi lại công bắng cho tôi!
Anh phải tống bọn họ vào tù cảnh tỉnh đi, để biết rằng cả đời này bọn họ cũng không thể đắc tội với Bạch Nhất Đồng này được!”
Lúc này, Đội trưởng Hàm chỉ tay về phía Bùi Nguyên Minh với bộ dạng vênh váo và ngông cuồng.
Lý Hải Vân và những người khác cũng ào ạt chỉ tội Bùi Nguyên Minh, vu tội cho anh không tuân thủ quy định của bệnh viện Thiên Ái.
Không những không nộp tiền mà còn làm loạn khắp nơi.
“Cái gì? Giữa ban ngày ban mặt thế này mà lại to gan dám hành xử thô thiển như vậy trước mặt mọi người sao?
Trong mắt bọn người này còn có pháp luật, cảnh sát và cơ quan hành chính không cơ chứ?
Đồ khốn khiếp! Anh không biết thế nào là sức mạnh của nắm đấm công lý rồi!”
Đội trưởng Hàm cười lạnh, trợn mắt nhìn anh chằm chấm.
Bình luận facebook