Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3283-3285
Chương 3283
Lúc này Vạn Thiên Huy quơ tay hòng bảo những người đi theo thôi ngay những ý định ngu ngốc lại.
Sau đó anh ta run rẩy ngồi thẳng người nhìn Bùi Nguyên Minh với vẻ mặt rất khó coi: “Anh Minh…”
Xin lỗi, tôi sai rồi…
Là tôi có mắt mà không biết Thái Sơn!”
Xin lỗi?
Cậu ba Huy đang xin lỗi sao?
Nhìn thấy sắc mặt của Vạn Thiên Huy vô cùng tái nhợt và không ngừng run rẩy, nhưng anh ta lại đang thành thực xin lỗi, Bạch Nhất Đồng và những người khác suýt nữa ngã xuống đất.
Bọn họ vô cùng kinh ngạc, không thể nào nghĩ tới một nhân vật lớn như Vạn Thiên Huy lại cúi đầu trước Bùi Nguyên Minh.
Chẳng lẽ người đàn ông bình dị trước mặt thực sự có năng lực lớn đến như vậy sao?
Chỉ thuận tay gọi một cú điện thoại đã có thể khống chế một nhân vật lẫy lừng như Vạn Thiên Huy rồi sao?
Nhìn thấy chỗ dựa chắc như sắt lại như vậy, lúc này Bạch Nhất Đồng cũng hoang mang rồi, trong lòng không khỏi cảm thấy lo lắng.
“Biết sai rồi sao?”
Nhìn sắc mặt tái nhợt của Vạn Thiên Huy, Bùi Nguyên Minh vẫn giữ nguyên vẻ mặt lãnh đạm rồi chậm rãi nói: “Nhưng chỉ vậy thôi thì không đủ”
Cảm nhận được ánh mắt của Bùi Nguyên Minh, nụ cười của Vạn Thiên Huy càng thêm khó coi.
“Chỉ cần anh Minh chịu tha thứ cho tôi thì tôi sẽ bày tỏ thành ý của mình!
Hơn nữa, tôi cũng xin bảo đảm rằng kể từ bây giờ tôi sẽ không đi bắt nạt người khác nữa!”
Vừa nói Vạn Thiên Huy vừa nghiến răng đập mạnh tay trái của mình xuống sàn.
“Rắc!”
Một âm thanh giòn giã vang lên, tay trái của Vạn Thiên Huy bị gấy.
Bùi Nguyên Minh nói muốn phế bỏ một tay và một chân của anh ta, thế nên anh ta phải chủ động một chút.
Bằng không, đợi đến khi Bùi Nguyên Minh ra tay thì sẽ không chỉ là một tay và một chân thôi đâu.
Không thèm ngó ngàng đến Vạn Thiên Huy đang quỳ trên mặt đất, Bùi Nguyên Minh bảo Lỗ Đạo Thiên và những người khác đưa Trịnh Tuyết Dương ra khỏi bệnh viện.
Về phần bệnh viện Thiên Ái cùng Bạch Nhất Đồng và những người khác, sắp tới đây tự nhiên sẽ có người đến xử lý bọn họ, Bùi Nguyên Minh không phải lo lắng.
Khi đã ra đến bãi đậu xe của bệnh viện, Trịnh Khánh Vân võ võ bộ ngực cao ngất của cô ta rồi nói: “Anh rể, vừa rồi em thật sự sợ chết khiếp.
Nhưng làm như vậy có thực sự ổn không?
Em vừa mới nghe Vạn Thiên Huy nói anh ta chính là người của nhà họ Vạn nổi tiếng khắp Vũ Thành!
Vạn Thiên Cửu và Vạn Phước Nhân đều là anh họ của anh ta.
Chúng ta đắc tội với người như anh ta rồi lại nghênh ngang bỏ đi như thế thật sự không sao chứ?”
Trịnh Khánh Vân vẫn trưng ra khuôn mặt không thể tin được, theo như những gì cô ta biết thì phó giám đốc cơ quan hành chính và đồn trưởng đồn cảnh sát đều là những nhân vật lừng lẫy.
Làm sao anh rể lại có thể thản nhiên động đến em họ của người như vậy được chứ?
“Không sao, chút chuyện nhỏ này cũng không có gì to tát” Bùi Nguyên Minh vẫn giữ nguyên vẻ mặt lãnh đạm.
“Tiếp theo đây anh sẽ sắp xếp cho chị em ở bệnh viện Nhân dân Vũ Thành dưỡng bệnh. Đội của Lỗ Đạo Thiên cũng sẽ đi theo cả đường đi, sẽ không để xảy ra chuyện gì đâu”
Lúc này Thanh Linh mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn Bùi Nguyên Minh bằng ánh mắt kỳ quái, hỏi: “Tên họ Bùi kia, rốt cuộc ban nãy cậu gọi điện thoại cho ai vậy?
Không phải là ông cụ Vạn – Vạn Khiếu Đường mà người ta hay nhắc tới đó chứ?”
Hiển nhiên, Thanh Linh cũng biết một chút về các nhân vật lớn ở Vũ Thành.
Bà ta ở ngay đó chứng kiến và nhìn thấy sự sợ hãi của Vạn Thiên Huy, tự nhiên có thể đoán ra được rốt cuộc Bùi Nguyên Minh đã gọi điện thoại cho ai.
Bùi Nguyên Minh lãnh đạm nói: “Làm sao tôi có thể gọi điện thoại cho Vạn Khiếu Đường chứ?
Người mà tôi gọi là Vạn Phước Nhân.
Anh ta là trưởng đồn cảnh sát Vũ Thành. Trước khi tôi đánh người thì đánh tiếng với anh ta trước cũng là chuyện bình thường mài”
Đường Linh có chút nghi ngờ, bà ta vẫn có điều cảm thấy khó hiểu.
Tại sao Bùi Nguyên Minh vừa đến Vũ Thành lại có quan hệ với một nhân vật lớn như Vạn Phước Nhân được chứ?
Đúng lúc này, phía xa đột nhiên có một hàng xe Toyota hống hách bất ngờ lao tới.
Ngay sau đó những chiếc xe đó dừng lại, người đầu tiên bước xuống xe chính là Hàn Sang.
Chương 3284
Nhóm của Hàn Sang được Bùi Nguyên Minh gọi tới đầu tiên.
Lúc này, nhóm thanh niên Bang Phủ Rìu nghe theo lệnh của Hàn Sang tìm được một xe cứu thương và cẩn thận đưa Trịnh Tuyết Dương lên xe.
Sau khi Trịnh Tuyết Dương đã được nhóm của Lỗ Đạo Thiên hộ tống ra khỏi đó, Bùi Nguyên Minh mới thở phào nhẹ nhõm.
Còn Hàn Sang thì thận trọng đi tới chỗ Bùi Nguyên Minh, cúi đầu nói: “Anh Minh, đã điều tra rõ ràng.
Người tấn công chị dâu thuộc bang Thiên Trúc – một trong sáu băng nhóm lớn ở Vũ Thành Đứng sau bang Thiên Trúc chính là thương hội Thiên Trúc.
Cho nên, nếu muốn tới xử lý bọn họ e rắng có chút khó khăn”
“Khó khăn sao?” Bùi Nguyên Minh nhẹ giọng nói: “Hàn Sang, nếu như cậu đã đi theo tôi rồi vậy thì cậu nên biết, đối với tôi hai chữ “khó khăn” không hề tồn tại Vấn đề này không thể giải quyết một vài người là xong được.
Nếu như đã có người khiêu khích tôi, vậy thì tôi sẽ để sáu băng đảng lớn Vũ Thành trở thành năm băng đảng vậy”
Bùi Nguyên Minh vừa nói vừa vỗ nhẹ vào vai Hàn Sang, nhàn nhạt cất giọng: “Chuẩn bị tốt tiếp nhận địa bàn của bọn họ nào!”
“Mọi chuyện đều nghe theo sự sắp xếp của anh Minh!”
Nghe lời Bùi Nguyên Minh nói, trong lòng Hàn Sang cũng sôi sục.
Mặc dù là một trong sáu băng đảng lớn, nhưng bang Phủ Rìu vẫn luôn xếp cuối.
Bây giờ Bùi Nguyên Minh sắp tấn công bang Thiên Trúc, làm sao anh ta có thể không xúc động được cơ chứ? Dâu sao giữa hai bên vẫn còn rất nhiều ân oán riêng tư.
“Đúng rồi anh Minh, có cần xử lý luôn thương hội Thiên Trúc đó một thể không?”
“Cứ làm từng bước một”
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh vô cùng lạnh lùng.
“Hãy chặt bỏ cánh tay đắc lực trước rồi mới thâu tóm thương hội Thiên Trúc”
Vừa nói, đôi đồng tử của Bùi Nguyên Minh vừa thoáng hiện lên một tia nhìn sắc lạnh.
Dù là Huỳnh Mã Khắc, Xa Huyền Đức, Lý Hải Ngưng hoặc bất kỳ ai khác thì bọn họ cũng phải trả một cái giá tương xứng cho chuyện này.
9 giờ tối, khách sạn Vũ Thành ở ngoại ô.
Tân Ý Hàm phụ trách lái xe đưa Bùi Nguyên Minh nhanh chóng tới cửa khách sạn.
Hàn Sang ngồi bên cạnh Bùi Nguyên Minh kính cẩn nói: “Anh Minh, từ trước tới giờ bang Thiên Trúc luôn làm ăn bí mật.
Bởi vì có liên quan đến dấu ấn của thương hội Thiên Trúc, công việc làm ăn của bang Thiên Trúc có thể nói là thuận buồm xuôi gió, tiền vào như nước…
Mặc dù năm băng nhóm lớn chúng tôi đều biết điều rằng làm ăn không công khai chắc chắn sẽ kiếm được nhiều tiền.
Nhưng tất cả mọi người đều không có chống lưng như thương hội Thiên Trúc, hơn nữa sợ làm ăn kiếu này sẽ hủy hoại nền tảng của họ, vậy nên không một ai cạnh tranh kinh doanh với bọn họ cả.
Cho nên công việc kinh doanh bí mật của bang Thiên Trúc rất mực thuận lợi.
Nói ra, mấy năm gần đây, nền kinh tế cảu Vũ Thành phát triển vô cùng tốt, điều đó cũng có mối liên quan rất lớn đến việc làm ăn của bọn họ”
Bùi Nguyên Minh thờ ơ nói: “Nói trắng ra, chẳng qua là một casino không thấy ánh sáng mà thôi, còn nói là giúp ích cho nền kinh tế phát triển sao?”
Hàn Sang đáp: “Anh Minh không biết đó thôi, người đứng đầu bang Thiên Trúc là Phạm Tiểu Trương. Nghe nói anh ta là con ngoài giá thú của một người trong bang Thiên Trúc.
bài ở Đảo quốc, anh ta được học kỹ năng đánh bài. Thường thích cùng người khác cược cái này cái kia.
Nghe nói anh ta còn cùng rất nhiều cậu ấm cược mạng, cuối cùng thì anh ta thẳng!
Chương 3285
“Tóm lại, tên Phạm Tiểu Trương này không phải là người bình thường, cậu Minh, anh nhất định phải cẩn thận”
Bùi Nguyên Minh thờ ơ nói: “Việc Thiên Trúc trắng trợn ngang nhiên mở sòng bạc, cơ quan hành chính Vũ Thành chẳng phải đã không đả kích sao?”
“Đánh mấy lần luôn rồi, nhưng đều bị trốn.”
Hàn Sang do dự một chút.
“Hơn nữa, mỗi lần như thế thương hội Thiên Trúc đều ra mặt giải quyết, còn chuyển qua quyền ngoại giao được miễn nữa.”
“Cho nên bên phía cơ quan hành chính Vũ Thành cũng muốn ném chuột mà sợ vỡ bình đấy”
“Hơn nữa, mấy năm nay thương hội Thiên Trúc quản lí công việc rất tốt, liên quan đến không ít người trong giới thượng lưu Vũ Thành, vì vậy bang Thiên Trúc mới có thể ngạo mạn thế đấy…”
Bùi Nguyên Minh cười khẩy nói: “Đám người của thương hội Thiên Trúc mà còn có thể khiến cơ quan hành chính muốn ném chuột mà sợ vữ bình sao?”
“Người của nhà họ Long sao?”
Hàn Sang nhẹ giọng nói: “Tôi nghe nói, phó chủ tịch thương hội Thiên Trúc = Phạm Mục Chương có mối quan hệ thân thiết với Long Thương Húc…
Nghe được những lời này, ánh mắt Bùi Nguyên Minh hơi lóe lên, ánh mắt càng ngày càng lạnh lùng.
Nếu đúng như vậy, thì việc Huỳnh Mã Khắc và những người khác nhắm vào Trịnh Khánh Vân và sau đó là Trịnh Tuyết Dương không phải là một cuộc mâu thuẫn đơn giản đâu.
Nửa tiếng sau, chiếc xe dừng cái rầm trước cổng một tòa nhà kiến trúc Bắc Âu ở ngoại ô Vũ Thành.
Khi Bùi Nguyên Minh đến, vừa đúng lúc khách sạn làm ăn tốt nhất, có thể thấy mọi người qua lại ở nơi này.
Rất nhiều công tử và thiên kim tiểu thư tới đây, từng người từng người đổi thẻ đánh bạc, sau đó lại chỗ bàn đánh bạc hăng hái đánh bạc.
“Hoan nghênh quan khách!”
Lúc Bùi Nguyên Minh đang thở dài về sự ngang nhiên của bang “Thiên Trúc, một người phụ nữ Thiên Trúc mặc trang phục truyền thống của Thiên Trúc đã nhiệt tiếp đón anh: “Tôi không biết quý ông đây muốn chơi bời với mấy cô em xinh đẹp hay là muốn đánh vài ván ạ?”
Bùi Nguyên Minh liếc nhìn Tân Ý Hàm bên cạnh một cái, thấy Tân Ý Hàm ném ra một cái hộp đã chuẩn bị từ trước, lạnh lùng nói: “Đừng nhiều lời, đổi thẻ chơi bạc hết đi”
Người phụ nữ Thiên Trúc thấy nhiều tiền như vậy, chỉ cần xách vali lân liền biết bên trong có cả tỷ tiền mặt.
Cô cười ngọt xớt với Bùi Nguyệt Minh, sau đó quan sát anh từ trên xuống dưới, và sau khi chắc chắn rắng anh là con cừu béo bở lần đầu tiên đến đây, cô ta liền niềm nở vui cười dẫn Bùi Nguyên Minh đi đối thẻ chơi bạc, sau đó đưa anh đến trowcs bàn đánh bạc.
*Vị thiếu gia này, tôi thấy hình như đây là lân đầu tiên anh đến khách sạn Vũ Thành của chúng tôi, đúng không?”
“Hay là cứ bắt đầu với màn đơn giản nhất, muốn chơi bao nhiêu đây?”
Bùi Nguyên Minh liếc mắt nhìn người phụ nữ đó một cái, sau đó ngẫu nhiên lấy ra một cái chồng thẻ bạc ném lên trên bàn, lạnh lùng nói: “Nếu cô đã nói như vậy, cô chơi bao nhiêu tôi đặt bấy nhiêu!”
Vốn dĩ năm sáu nam nữ trên bàn đánh bạc, khi nhìn thấy bộ dạng con cừu béo bở non nớt của Bùi Nguyên Minh, ai nấy đều tỏ vẻ khinh thường.
Nhưng khi thấy Bùi Nguyên Minh ném ra trăm triệu thẻ bạc, tất cả những người này đều há hốc mồm.
Ba trăm mấy triệu không phải là nhiều đối với dân cờ bạc.
Nhưng lần đầu tiên tham gia, lần đặt cược đầu tiên mà đã đặt mấy trăm triệu.
Không phải não có vấn đề thì cả mỏ vàng quá.
Tân Ý Hàm đứng ở một bên muốn nói gì đó nhưng lại không nói nữa.
Tối nay bọn họ tới đây để đập phá hiện trường, nhưng Bùi Nguyên Minh muốn chơi thì để cho anh chơi.
Khi người phụ nữ của Thiên Trúc nhìn thấy hơn ba trăm triệu, cô ấy mỉm cười và dựa vào vai của Bùi Nguyên Minh hết lần này đến lần khác, như thể muốn hòa quyện vào người của Bùi Nguyên Minh vậy.
Lộ rõ nếu có cơ hội, người phụ nữ Thiên Trúc này sẽ không ngại để ăn tươi nuốt sống Bùi Nguyên Minh.
Lúc này Vạn Thiên Huy quơ tay hòng bảo những người đi theo thôi ngay những ý định ngu ngốc lại.
Sau đó anh ta run rẩy ngồi thẳng người nhìn Bùi Nguyên Minh với vẻ mặt rất khó coi: “Anh Minh…”
Xin lỗi, tôi sai rồi…
Là tôi có mắt mà không biết Thái Sơn!”
Xin lỗi?
Cậu ba Huy đang xin lỗi sao?
Nhìn thấy sắc mặt của Vạn Thiên Huy vô cùng tái nhợt và không ngừng run rẩy, nhưng anh ta lại đang thành thực xin lỗi, Bạch Nhất Đồng và những người khác suýt nữa ngã xuống đất.
Bọn họ vô cùng kinh ngạc, không thể nào nghĩ tới một nhân vật lớn như Vạn Thiên Huy lại cúi đầu trước Bùi Nguyên Minh.
Chẳng lẽ người đàn ông bình dị trước mặt thực sự có năng lực lớn đến như vậy sao?
Chỉ thuận tay gọi một cú điện thoại đã có thể khống chế một nhân vật lẫy lừng như Vạn Thiên Huy rồi sao?
Nhìn thấy chỗ dựa chắc như sắt lại như vậy, lúc này Bạch Nhất Đồng cũng hoang mang rồi, trong lòng không khỏi cảm thấy lo lắng.
“Biết sai rồi sao?”
Nhìn sắc mặt tái nhợt của Vạn Thiên Huy, Bùi Nguyên Minh vẫn giữ nguyên vẻ mặt lãnh đạm rồi chậm rãi nói: “Nhưng chỉ vậy thôi thì không đủ”
Cảm nhận được ánh mắt của Bùi Nguyên Minh, nụ cười của Vạn Thiên Huy càng thêm khó coi.
“Chỉ cần anh Minh chịu tha thứ cho tôi thì tôi sẽ bày tỏ thành ý của mình!
Hơn nữa, tôi cũng xin bảo đảm rằng kể từ bây giờ tôi sẽ không đi bắt nạt người khác nữa!”
Vừa nói Vạn Thiên Huy vừa nghiến răng đập mạnh tay trái của mình xuống sàn.
“Rắc!”
Một âm thanh giòn giã vang lên, tay trái của Vạn Thiên Huy bị gấy.
Bùi Nguyên Minh nói muốn phế bỏ một tay và một chân của anh ta, thế nên anh ta phải chủ động một chút.
Bằng không, đợi đến khi Bùi Nguyên Minh ra tay thì sẽ không chỉ là một tay và một chân thôi đâu.
Không thèm ngó ngàng đến Vạn Thiên Huy đang quỳ trên mặt đất, Bùi Nguyên Minh bảo Lỗ Đạo Thiên và những người khác đưa Trịnh Tuyết Dương ra khỏi bệnh viện.
Về phần bệnh viện Thiên Ái cùng Bạch Nhất Đồng và những người khác, sắp tới đây tự nhiên sẽ có người đến xử lý bọn họ, Bùi Nguyên Minh không phải lo lắng.
Khi đã ra đến bãi đậu xe của bệnh viện, Trịnh Khánh Vân võ võ bộ ngực cao ngất của cô ta rồi nói: “Anh rể, vừa rồi em thật sự sợ chết khiếp.
Nhưng làm như vậy có thực sự ổn không?
Em vừa mới nghe Vạn Thiên Huy nói anh ta chính là người của nhà họ Vạn nổi tiếng khắp Vũ Thành!
Vạn Thiên Cửu và Vạn Phước Nhân đều là anh họ của anh ta.
Chúng ta đắc tội với người như anh ta rồi lại nghênh ngang bỏ đi như thế thật sự không sao chứ?”
Trịnh Khánh Vân vẫn trưng ra khuôn mặt không thể tin được, theo như những gì cô ta biết thì phó giám đốc cơ quan hành chính và đồn trưởng đồn cảnh sát đều là những nhân vật lừng lẫy.
Làm sao anh rể lại có thể thản nhiên động đến em họ của người như vậy được chứ?
“Không sao, chút chuyện nhỏ này cũng không có gì to tát” Bùi Nguyên Minh vẫn giữ nguyên vẻ mặt lãnh đạm.
“Tiếp theo đây anh sẽ sắp xếp cho chị em ở bệnh viện Nhân dân Vũ Thành dưỡng bệnh. Đội của Lỗ Đạo Thiên cũng sẽ đi theo cả đường đi, sẽ không để xảy ra chuyện gì đâu”
Lúc này Thanh Linh mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn Bùi Nguyên Minh bằng ánh mắt kỳ quái, hỏi: “Tên họ Bùi kia, rốt cuộc ban nãy cậu gọi điện thoại cho ai vậy?
Không phải là ông cụ Vạn – Vạn Khiếu Đường mà người ta hay nhắc tới đó chứ?”
Hiển nhiên, Thanh Linh cũng biết một chút về các nhân vật lớn ở Vũ Thành.
Bà ta ở ngay đó chứng kiến và nhìn thấy sự sợ hãi của Vạn Thiên Huy, tự nhiên có thể đoán ra được rốt cuộc Bùi Nguyên Minh đã gọi điện thoại cho ai.
Bùi Nguyên Minh lãnh đạm nói: “Làm sao tôi có thể gọi điện thoại cho Vạn Khiếu Đường chứ?
Người mà tôi gọi là Vạn Phước Nhân.
Anh ta là trưởng đồn cảnh sát Vũ Thành. Trước khi tôi đánh người thì đánh tiếng với anh ta trước cũng là chuyện bình thường mài”
Đường Linh có chút nghi ngờ, bà ta vẫn có điều cảm thấy khó hiểu.
Tại sao Bùi Nguyên Minh vừa đến Vũ Thành lại có quan hệ với một nhân vật lớn như Vạn Phước Nhân được chứ?
Đúng lúc này, phía xa đột nhiên có một hàng xe Toyota hống hách bất ngờ lao tới.
Ngay sau đó những chiếc xe đó dừng lại, người đầu tiên bước xuống xe chính là Hàn Sang.
Chương 3284
Nhóm của Hàn Sang được Bùi Nguyên Minh gọi tới đầu tiên.
Lúc này, nhóm thanh niên Bang Phủ Rìu nghe theo lệnh của Hàn Sang tìm được một xe cứu thương và cẩn thận đưa Trịnh Tuyết Dương lên xe.
Sau khi Trịnh Tuyết Dương đã được nhóm của Lỗ Đạo Thiên hộ tống ra khỏi đó, Bùi Nguyên Minh mới thở phào nhẹ nhõm.
Còn Hàn Sang thì thận trọng đi tới chỗ Bùi Nguyên Minh, cúi đầu nói: “Anh Minh, đã điều tra rõ ràng.
Người tấn công chị dâu thuộc bang Thiên Trúc – một trong sáu băng nhóm lớn ở Vũ Thành Đứng sau bang Thiên Trúc chính là thương hội Thiên Trúc.
Cho nên, nếu muốn tới xử lý bọn họ e rắng có chút khó khăn”
“Khó khăn sao?” Bùi Nguyên Minh nhẹ giọng nói: “Hàn Sang, nếu như cậu đã đi theo tôi rồi vậy thì cậu nên biết, đối với tôi hai chữ “khó khăn” không hề tồn tại Vấn đề này không thể giải quyết một vài người là xong được.
Nếu như đã có người khiêu khích tôi, vậy thì tôi sẽ để sáu băng đảng lớn Vũ Thành trở thành năm băng đảng vậy”
Bùi Nguyên Minh vừa nói vừa vỗ nhẹ vào vai Hàn Sang, nhàn nhạt cất giọng: “Chuẩn bị tốt tiếp nhận địa bàn của bọn họ nào!”
“Mọi chuyện đều nghe theo sự sắp xếp của anh Minh!”
Nghe lời Bùi Nguyên Minh nói, trong lòng Hàn Sang cũng sôi sục.
Mặc dù là một trong sáu băng đảng lớn, nhưng bang Phủ Rìu vẫn luôn xếp cuối.
Bây giờ Bùi Nguyên Minh sắp tấn công bang Thiên Trúc, làm sao anh ta có thể không xúc động được cơ chứ? Dâu sao giữa hai bên vẫn còn rất nhiều ân oán riêng tư.
“Đúng rồi anh Minh, có cần xử lý luôn thương hội Thiên Trúc đó một thể không?”
“Cứ làm từng bước một”
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh vô cùng lạnh lùng.
“Hãy chặt bỏ cánh tay đắc lực trước rồi mới thâu tóm thương hội Thiên Trúc”
Vừa nói, đôi đồng tử của Bùi Nguyên Minh vừa thoáng hiện lên một tia nhìn sắc lạnh.
Dù là Huỳnh Mã Khắc, Xa Huyền Đức, Lý Hải Ngưng hoặc bất kỳ ai khác thì bọn họ cũng phải trả một cái giá tương xứng cho chuyện này.
9 giờ tối, khách sạn Vũ Thành ở ngoại ô.
Tân Ý Hàm phụ trách lái xe đưa Bùi Nguyên Minh nhanh chóng tới cửa khách sạn.
Hàn Sang ngồi bên cạnh Bùi Nguyên Minh kính cẩn nói: “Anh Minh, từ trước tới giờ bang Thiên Trúc luôn làm ăn bí mật.
Bởi vì có liên quan đến dấu ấn của thương hội Thiên Trúc, công việc làm ăn của bang Thiên Trúc có thể nói là thuận buồm xuôi gió, tiền vào như nước…
Mặc dù năm băng nhóm lớn chúng tôi đều biết điều rằng làm ăn không công khai chắc chắn sẽ kiếm được nhiều tiền.
Nhưng tất cả mọi người đều không có chống lưng như thương hội Thiên Trúc, hơn nữa sợ làm ăn kiếu này sẽ hủy hoại nền tảng của họ, vậy nên không một ai cạnh tranh kinh doanh với bọn họ cả.
Cho nên công việc kinh doanh bí mật của bang Thiên Trúc rất mực thuận lợi.
Nói ra, mấy năm gần đây, nền kinh tế cảu Vũ Thành phát triển vô cùng tốt, điều đó cũng có mối liên quan rất lớn đến việc làm ăn của bọn họ”
Bùi Nguyên Minh thờ ơ nói: “Nói trắng ra, chẳng qua là một casino không thấy ánh sáng mà thôi, còn nói là giúp ích cho nền kinh tế phát triển sao?”
Hàn Sang đáp: “Anh Minh không biết đó thôi, người đứng đầu bang Thiên Trúc là Phạm Tiểu Trương. Nghe nói anh ta là con ngoài giá thú của một người trong bang Thiên Trúc.
bài ở Đảo quốc, anh ta được học kỹ năng đánh bài. Thường thích cùng người khác cược cái này cái kia.
Nghe nói anh ta còn cùng rất nhiều cậu ấm cược mạng, cuối cùng thì anh ta thẳng!
Chương 3285
“Tóm lại, tên Phạm Tiểu Trương này không phải là người bình thường, cậu Minh, anh nhất định phải cẩn thận”
Bùi Nguyên Minh thờ ơ nói: “Việc Thiên Trúc trắng trợn ngang nhiên mở sòng bạc, cơ quan hành chính Vũ Thành chẳng phải đã không đả kích sao?”
“Đánh mấy lần luôn rồi, nhưng đều bị trốn.”
Hàn Sang do dự một chút.
“Hơn nữa, mỗi lần như thế thương hội Thiên Trúc đều ra mặt giải quyết, còn chuyển qua quyền ngoại giao được miễn nữa.”
“Cho nên bên phía cơ quan hành chính Vũ Thành cũng muốn ném chuột mà sợ vỡ bình đấy”
“Hơn nữa, mấy năm nay thương hội Thiên Trúc quản lí công việc rất tốt, liên quan đến không ít người trong giới thượng lưu Vũ Thành, vì vậy bang Thiên Trúc mới có thể ngạo mạn thế đấy…”
Bùi Nguyên Minh cười khẩy nói: “Đám người của thương hội Thiên Trúc mà còn có thể khiến cơ quan hành chính muốn ném chuột mà sợ vữ bình sao?”
“Người của nhà họ Long sao?”
Hàn Sang nhẹ giọng nói: “Tôi nghe nói, phó chủ tịch thương hội Thiên Trúc = Phạm Mục Chương có mối quan hệ thân thiết với Long Thương Húc…
Nghe được những lời này, ánh mắt Bùi Nguyên Minh hơi lóe lên, ánh mắt càng ngày càng lạnh lùng.
Nếu đúng như vậy, thì việc Huỳnh Mã Khắc và những người khác nhắm vào Trịnh Khánh Vân và sau đó là Trịnh Tuyết Dương không phải là một cuộc mâu thuẫn đơn giản đâu.
Nửa tiếng sau, chiếc xe dừng cái rầm trước cổng một tòa nhà kiến trúc Bắc Âu ở ngoại ô Vũ Thành.
Khi Bùi Nguyên Minh đến, vừa đúng lúc khách sạn làm ăn tốt nhất, có thể thấy mọi người qua lại ở nơi này.
Rất nhiều công tử và thiên kim tiểu thư tới đây, từng người từng người đổi thẻ đánh bạc, sau đó lại chỗ bàn đánh bạc hăng hái đánh bạc.
“Hoan nghênh quan khách!”
Lúc Bùi Nguyên Minh đang thở dài về sự ngang nhiên của bang “Thiên Trúc, một người phụ nữ Thiên Trúc mặc trang phục truyền thống của Thiên Trúc đã nhiệt tiếp đón anh: “Tôi không biết quý ông đây muốn chơi bời với mấy cô em xinh đẹp hay là muốn đánh vài ván ạ?”
Bùi Nguyên Minh liếc nhìn Tân Ý Hàm bên cạnh một cái, thấy Tân Ý Hàm ném ra một cái hộp đã chuẩn bị từ trước, lạnh lùng nói: “Đừng nhiều lời, đổi thẻ chơi bạc hết đi”
Người phụ nữ Thiên Trúc thấy nhiều tiền như vậy, chỉ cần xách vali lân liền biết bên trong có cả tỷ tiền mặt.
Cô cười ngọt xớt với Bùi Nguyệt Minh, sau đó quan sát anh từ trên xuống dưới, và sau khi chắc chắn rắng anh là con cừu béo bở lần đầu tiên đến đây, cô ta liền niềm nở vui cười dẫn Bùi Nguyên Minh đi đối thẻ chơi bạc, sau đó đưa anh đến trowcs bàn đánh bạc.
*Vị thiếu gia này, tôi thấy hình như đây là lân đầu tiên anh đến khách sạn Vũ Thành của chúng tôi, đúng không?”
“Hay là cứ bắt đầu với màn đơn giản nhất, muốn chơi bao nhiêu đây?”
Bùi Nguyên Minh liếc mắt nhìn người phụ nữ đó một cái, sau đó ngẫu nhiên lấy ra một cái chồng thẻ bạc ném lên trên bàn, lạnh lùng nói: “Nếu cô đã nói như vậy, cô chơi bao nhiêu tôi đặt bấy nhiêu!”
Vốn dĩ năm sáu nam nữ trên bàn đánh bạc, khi nhìn thấy bộ dạng con cừu béo bở non nớt của Bùi Nguyên Minh, ai nấy đều tỏ vẻ khinh thường.
Nhưng khi thấy Bùi Nguyên Minh ném ra trăm triệu thẻ bạc, tất cả những người này đều há hốc mồm.
Ba trăm mấy triệu không phải là nhiều đối với dân cờ bạc.
Nhưng lần đầu tiên tham gia, lần đặt cược đầu tiên mà đã đặt mấy trăm triệu.
Không phải não có vấn đề thì cả mỏ vàng quá.
Tân Ý Hàm đứng ở một bên muốn nói gì đó nhưng lại không nói nữa.
Tối nay bọn họ tới đây để đập phá hiện trường, nhưng Bùi Nguyên Minh muốn chơi thì để cho anh chơi.
Khi người phụ nữ của Thiên Trúc nhìn thấy hơn ba trăm triệu, cô ấy mỉm cười và dựa vào vai của Bùi Nguyên Minh hết lần này đến lần khác, như thể muốn hòa quyện vào người của Bùi Nguyên Minh vậy.
Lộ rõ nếu có cơ hội, người phụ nữ Thiên Trúc này sẽ không ngại để ăn tươi nuốt sống Bùi Nguyên Minh.