Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3286-3288
Chương 3286
Lúc này người phụ nữ chia bài rất xinh đẹp mới mỉm cười một cách kỳ quái nhìn Bùi Nguyên Minh, sau đó nói: “Các vị, hãy đặt cược đi nào!”
“Một, hai, ba, sáu điểm, nhỏ!”
Mấy tẩm triệu của Bùi Nguyên Minh mới đó đã mất sạch.
“Có vẻ như tối nay tôi không gặp may rồi.”
Bùi Nguyên Minh nở nụ cười, sau đó lại lấy ra sáu trăm thẻ bạc ném lên trên bàn, lạnh lùng nói: “Tôi không tin lần thứ hai mà còn xui vậy, lần này tôi đặt ngần này!”
Người phụ nữ Thiên Châu và người chia bài nhìn nhau cười .
Sau khi người chia bài läc nhanh con xúc xắc thì cười và nói: “Nào, lật nhé!”
Những người khách xung quanh há hốc mồm một hồi, không khỏi nhìn Bùi Nguyên Minh vẻ mặt kỳ quái.
Phải công nhận rắng, tên này trông như một con cừu non béo bở, nhưng anh ta thực sự rất có tiền!
Sau khi hơn ba trăm triệu bị mất trong nháy mắt thì bây giờ anh ta đã lấy ra hơn sáu trăm triệu thẻ bạc rồi.
Sau khi nghe thấy vậy mọi người đều xúm lại, muốn xem kết quả ra Sao Ngay sau đó, rất nhiều người vây quanh Bùi Nguyên Minh.
Vẫn có vài vị khách khi thấy Bùi Nguyên Minh chơi lớn như vậy hơi cảm thấy do dự, liền chơi theo Bùi Nguyên Minh.
Rất nhanh, cái nắp được lật lên.
Người chia bài cười rạng rỡ nói: “Hai, hai, bốn, sáu điểm, nhỏ!”
Hơn sáu trăm triệu của Bùi Nguyên Minh lại mất sạch.
Mấy người mua theo nhìn Bùi Nguyên Minh ghét bỏ, lạnh lùng nói: “Anh có biết chơi không vậy? Không biết thì đừng có đến sòng chứ!”
“Hại bọn tôi thua hết tiền rồi!”
Một vị khách mặc vest đứng tuổi lắc đầu với Bùi Nguyên Minh nói “Cậu trai trẻ, đánh ở đây, đặt mấy triệu hoặc mười mấy triệu là được rồi.”
“Cậu chơi lớn như vậy, rõ ràng là cống tiền cho người ta đấy!”
“Ông già này khuyên cậu, hay là chơi nhỏ lại đi!”
Mấy vị khách nữ xinh đẹp cũng đang tươi cười, đều đang suy nghĩ xem lát nữa có nên hạ gục con cừu béo bở này để kiếm bộn tiền hay không.
Bùi Nguyên Minh cười khẩy một tiếng rồi nói: “Không sao, trò cá cược này, chỉ cần tiền ông nhiều thì chắc chắn sẽ thẳng!”
Vừa nói Bùi Nguyên Minh lấy ra hơn một tỷ rưỡi và đập nó lên bàn cái “bốp”.
“Tôi vẫn đặt cái lớn!”
“Tôi không tin, ván này lại thua nữa!”
Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh đập hơn tỷ rưỡi lên bàn, khách trong sòng đều há hốc mồm, nhìn Bùi Nguyên Minh đầy vẻ giêu cợt.
Ở những nơi như sòng bạc, không phải xem mạnh mà là ai may.
Dù giàu có đến đâu, chỉ cần họ không may mản, của cải của họ có thể mất trắng ở nơi này.
Người chia bài thấy thế lại càng cười tươi hơn.
Lắc xúc xắc xong, cô ta đặt nó xuống, cười ngọt ngào giục mọi người: “Nào các vị, đặt cái lớn hay nhỏ đây, cược đi nào!”
Ngay sau đó, nắp lại mở ra.
Một, một, hai, bốn điếm, nhỏ đến mức không nhỏ hơn được nữa”
Trong nháy mắt, Bùi Nguyên Minh đã mất gần hai tỷ rưỡi Mấy chục người xung quanh lúc này đều cười ầm lên, nhìn về phía Bùi Nguyên Minh đầy vẻ coi thường, cười trên nỗi đau của người ta.
Cừu non béo bở thì thấy nhiều rồi, nhưng như Bùi Nguyên Minh thì thật đúng là hiếm thấy!
Chỉ trong vài phút, hơn hai tỷ rưỡi đã biến mất, đúng là ném tiền qua cửa sổ mà!
Một vài mỹ nữ thậm chí còn nhìn Bùi Nguyên Minh như nhìn kẻ ngốc, thầm nghĩ rằng chỉ cần họ có muốn thì việc kiếm mấy tiền từ con cừu này là không thành vấn đề.
“Mẹ nó, tôi không tin lại thua nữa!”
Bùi Nguyên Minh thấy không hề hấn gì, rút cả séc ra ký ngàn tỷ, sau đó đập lên bàn đánh bạc một cái “bốp”.
“Tôi đặt cái lớn!”
Chương 3287
Thấy dáng vẻ không hề hấn gì của Bùi Nguyên Minh, ngay cả séc cũng được ký, ánh mắt của người chia bài đối diện cũng nheo lại.
Tiếp theo, chỉ trong vòng mười phút ngắn ngủi Bùi Nguyên Minh lại thua liên tiếp ba ván, mất mười tỷ!
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người có mặt đều sửng sốt.
Mặt mày Bùi Nguyên Minh bơ phờ, đôi mắt đỏ bừng.
Anh cầm trên tay cuốn sổ ghi sec mà, cả người như muốn run lên.
Chỉ trong vòng chưa đầy nửa tiếng đồng hồ, anh đã lỗ mười tỷ, sự việc lớn như vậy đã thu hút vô số ánh mắt của khách trong sòng bạc.
Cùng lúc đó, một người đàn ông to lớn với khuôn mặt tuấn tú cũng xuất hiện ở đại sảnh lầu hai, đồng thời hứng thú nhìn Bùi Nguyên Minh.
Phạm Tiểu Trương!
Tuy anh ta không biết Bùi Nguyên Minh, nhưng có một con cừu béo bở như vậy ở sòng bạc, đương nhiên phải đi xem thử rồi.
“Cậu Minh, anh không thể tiếp tục chơi, nếu thua nữa, anh sẽ mất hết số tiền đến Vũ Thành đầu tư luôn đó…”
Lúc này, Tân Ý Hàm đột nhiên tiến lê một bước, nằm lấy cánh tay đang muốn tiếp tục ký séc của Bùi Nguyên Minh lại, trên mặt lộ ra vẻ khẩn cầu “Tuy trong tài khoản của anh còn có trăm tỷ, nhưng nếu đêm nay anh thua hết ở đây, anh cũng sẽ gặp rắc rối đấy!
“Một khi đã sa vào vũng lầy thì khó mà ngóc lên bờ đấy!”
“Cậu Minh, hôm nay mất mười tỷ, xem như là cho chó ăn đi, chúng ta đi thôi, có được không?”
Gương mặt thanh tú của Tân Ý Hàm đầy vẻ u buồn.
Kết hợp với Bùi Nguyên Minh, người có vẻ “giàu có” lúc này, mọi người lập tức liên tưởng đến vở kịch thiếu gia và cô hầu gái xinh xắn.
Nhìn thấy Tân Ý Hàm ngăn cản Bùi Nguyên Minh đánh bài, người chia bài xinh đẹp bất giác liếc mắt nhìn Phạm Tiểu Trương ở tầng hai.
“bốp bốp bốp”
Trên lầu hai, Phạm Tiểu Trương võ tay thu hút sự chú ý của các vị khách.
Đối với anh ta mà nói, một con cừu béo bở như Bùi Nguyên Minh là hiếm thấy ngàn năm có một.
Làm sao anh ta có thể tha cho con cừu ngon nghẻ này được?
Vừa khẽ vỗ tay, Phạm Tiểu Trương vừa đi qua đám đông, đi tới chỗ người chia bài, cười với Bùi Nguyên Minh: “Cậu Minh, xin tự giới thiệu, đây là quản lý của khách sạn Vũ Thành, Phạm Tiểu Trương.”
“Đến từ Thiên Trúc”
“Mặc dù tôi không biết bên Đại Hạ có truyền thống như thế nào”
“Thế nhưng một người hầu lại dám chỉ tay năm ngón vào chủ nhân ư?”
“Xem ra gia quy phép tắc nhà cậu Minh đây không ổn rồi!”
“Nếu là tôi, tôi đã bán cô hầu này vào lầu xanh từ lâu rồi.”
Nghe vậy, sắc mặt của Bùi Nguyên Minh thay đổi, có vẻ như bị Phạm Tiểu Trương khiêu khích, liền chửi bới Tân Ý Hàm: “Cút ra, cô đang dạy khôn tôi sao?”
Bùi Nguyên Minh hừ một tiếng, sau đó nhìn chăm chãm Tân Ý Hàm nói: “Tôi thua bao nhiêu tiền, chơi như thế nào đều không liên quan đến cô!”
“Cũng không cần một người hậu hạ như cô chỉ tay năm ngón dạy đời”
“Còn nói nhảm nữa, có tin tôi vả và mặt không?”
Tần Ý Hàm hơi nhíu mày nói: “Cậu Minh…”
Bùi Nguyên Minh lại hung dữ hét lên: “Đừng tưởng rằng tôi không dám đánh cô, còn nói nhảm nữa, tôi sẽ cho cô biết sự lợi hại của tôi đấy!”
“Cậu Minh, anh thật sự không thể tiếp tục chơi như thế này nữa!”
Tân Ý Hàm rất cố gắng thuyết phục.
“Anh vốn không biết đánh bạc, vả lại anh không nhìn ra, người chia bài quản trò này có vấn đề sao?”
“Anh liên tiếp cược bao nhiêu cái lớn rồi, đã trúng lần nào chưa?”
Trong lúc nói, Bùi Nguyên Minh đưa ra một tấm séc và đập nó vào mặt Phạm Tiểu Trương một cách ngạo mạn và độc đoán.
Chương 3288
Nhìn thấy cảnh này, Phạm Tiểu Trương không những không tức giận, mà còn cầm tấm séc dán trên mặt lên, liếc nhìn rồi cười: ‘Ngang ngược! Khá lắm!”
“Cả đời Phạm Tiểu Trương tôi, ngưỡng mộ nhất là một người đáng gờm như anh đấy!”
“Nếu anh đã muốn chơi, thì tôi chơi với anh một ván thôi!”
“Tôi cược hai trăm tỷ với anh!”
Trong lúc đang nói, Phạm Tiểu Trương dơ tay ra hiệu, liền có người trong sòng đưa hai trăm tỷ lên, đặt ở trên bàn.
“Nếu anh thẳng, mang cả gốc lân lãi đi.”
“Nếu anh thua, không trả nổi số tiền này, tôi sẽ chặt đứt tay chân anh, sau đó lấy hết tài sản của anh”
“Không thành vấn đề chứ?”
Mặt Bùi Nguyên Minh phát cáu, hung hăng nói: “Ông đây mà trả không nổi cho anh hai trăm tỷ ư, đùa à!”
“Nào, đến chia bài đi!”
“Lắc xúc xắc đi!”
Vừa nói, Bùi Nguyên Minh vừa đập lên bàn một cái, sắc bén nói: “Tôi vẫn cược cái lớn!”
Phạm Tiểu Trương cầm xúc xắc lên vừa xóc vừa cười cười, sau đó đặt ở trên bàn, lạnh lùng nói: “Cậu Minh, anh chắc là cược cái lướn chứ, lúc này đổi ý vẫn còn được đấy!”
“Sao tôi phải đổi?”
Bùi Nguyên Minh chế nhạo rồi lại đập tay xuống bàn.
“Nhưng để đề phòng anh giở trò, tôi muốn cô ấy mởi”
Vừa nói, Bùi Nguyên Minh vừa chỉ vào cô nàng của Thiên Trúc đứng bên cạnh.
Phạm Tiếu Trương nhún vai, cười nói: “Không vấn đề, mở đi!”
Cô nàng xinh đẹp liếc nhìn Bùi Nguyên Minh một cách mỉa mai.
Tên ngu ngốc này lẽ nào không biết cậu Trương nhà đây là truyền nhân cờ bạc của Đảo quốc sao?
Lắc mấy thứ như xúc xắc trong tay, anh ấy muốn mấy điểm mà chả được.
Đổi người mở xúc xắc, có nghĩa lý gì đâu.
Trong lòng cảm thấy kỳ quái, cô hầu gái của Thiên Trúc đưa tay ra mở xúc xắc.
Mọi người đảo mắt nhìn, ngay sau đó, mọi ngườ tập trung vào một điểm.
“Bốn, năm, sáu, mười lăm điểm, lớn!”
Bùi Nguyên Minh bật cười, cầm lấy hai tấm ngân phiếu trên bàn hôn lấy rồi nói: “Vận may đến rồi!
“Tôi đã nói rồi, đánh mấy thứ này, chỉ cần nhiều tiền là được, kiểu gì chả thẳng!”
“Ngu ngốc, một lũ ngu ngốc, các người biết cái quái gì chứ!”
“Mình lợi hại quái”
Bùi Nguyên Minh điên cuồng ngang ngược cười to.
Nhưng nhìn thấy điểm trên xúc xắc, vẻ mặt Phạm Tiểu Trương vốn dĩ rất tự tin, đột nhiên đơ lại.
Anh ta biết rất rõ răng những gì anh vừa xóc ra là con ba với con một, nhỏ lắm luôn.
Nhưng bây giờ sao nó lại biến thành lớn như thế?
Tân Ý Hàm đứng một bên nhìn Phạm Tiểu Trương với vẻ mặt ngờ ngạc.
Tên này thật sự dám bày trò bày mưu tính kế, bày ra hàng ngàn thủ đoạn trước mặt Bùi Nguyên Minh, hẳn tự tìm đường chết đây mà.
Cậu Minh cũng hay đấy.
Mặc dù hẳn ta gây rắc rối cho bang Thiên Trúc, nhưng không phải là do người trong cái sòng này mà là do một tên ngoài cái sòng này khiến hắn như vậy Bị vạch trần rồi!
Tân Ý Hàm lúc này cũng nở nụ cười, tuy rằng vừa mới bị Bùi Nguyên Minh tát một cái, nhưng cô cũng rất hài lòng với kỹ năng diễn xuất đẳng cấp Hollywood của mình.
“Một ván mà tôi đã thắng hai trăm tỷ, cô không càm ràm gì tôi nữa chứ!”
Bùi Nguyên Minh đặt hai tấm séc vào trong tay Tân Ý Hàm, sau đó xoay người: “Đi thôi”
“Nơi này chán quá.”
Tân Ý Hàm cười một cái, trong ánh mắt đờ đẫn của mọi người, cô theo Bùi Nguyên Minh ra ngoài “Đứng lại!”
Bùi Nguyên Minh vừa đi được mấy mét, Phạm Tiểu Trương với vẻ mặt u trầm cuối cùng cũng có phản ứng, hẳn lạnh giọng kêu lên: “Không ai đi được hết!”
“Tên ngông cuồng kia!”
“Dám tới chỗ của ta dở trò!”
“Các người muốn chết chứ gì”
Lúc này người phụ nữ chia bài rất xinh đẹp mới mỉm cười một cách kỳ quái nhìn Bùi Nguyên Minh, sau đó nói: “Các vị, hãy đặt cược đi nào!”
“Một, hai, ba, sáu điểm, nhỏ!”
Mấy tẩm triệu của Bùi Nguyên Minh mới đó đã mất sạch.
“Có vẻ như tối nay tôi không gặp may rồi.”
Bùi Nguyên Minh nở nụ cười, sau đó lại lấy ra sáu trăm thẻ bạc ném lên trên bàn, lạnh lùng nói: “Tôi không tin lần thứ hai mà còn xui vậy, lần này tôi đặt ngần này!”
Người phụ nữ Thiên Châu và người chia bài nhìn nhau cười .
Sau khi người chia bài läc nhanh con xúc xắc thì cười và nói: “Nào, lật nhé!”
Những người khách xung quanh há hốc mồm một hồi, không khỏi nhìn Bùi Nguyên Minh vẻ mặt kỳ quái.
Phải công nhận rắng, tên này trông như một con cừu non béo bở, nhưng anh ta thực sự rất có tiền!
Sau khi hơn ba trăm triệu bị mất trong nháy mắt thì bây giờ anh ta đã lấy ra hơn sáu trăm triệu thẻ bạc rồi.
Sau khi nghe thấy vậy mọi người đều xúm lại, muốn xem kết quả ra Sao Ngay sau đó, rất nhiều người vây quanh Bùi Nguyên Minh.
Vẫn có vài vị khách khi thấy Bùi Nguyên Minh chơi lớn như vậy hơi cảm thấy do dự, liền chơi theo Bùi Nguyên Minh.
Rất nhanh, cái nắp được lật lên.
Người chia bài cười rạng rỡ nói: “Hai, hai, bốn, sáu điểm, nhỏ!”
Hơn sáu trăm triệu của Bùi Nguyên Minh lại mất sạch.
Mấy người mua theo nhìn Bùi Nguyên Minh ghét bỏ, lạnh lùng nói: “Anh có biết chơi không vậy? Không biết thì đừng có đến sòng chứ!”
“Hại bọn tôi thua hết tiền rồi!”
Một vị khách mặc vest đứng tuổi lắc đầu với Bùi Nguyên Minh nói “Cậu trai trẻ, đánh ở đây, đặt mấy triệu hoặc mười mấy triệu là được rồi.”
“Cậu chơi lớn như vậy, rõ ràng là cống tiền cho người ta đấy!”
“Ông già này khuyên cậu, hay là chơi nhỏ lại đi!”
Mấy vị khách nữ xinh đẹp cũng đang tươi cười, đều đang suy nghĩ xem lát nữa có nên hạ gục con cừu béo bở này để kiếm bộn tiền hay không.
Bùi Nguyên Minh cười khẩy một tiếng rồi nói: “Không sao, trò cá cược này, chỉ cần tiền ông nhiều thì chắc chắn sẽ thẳng!”
Vừa nói Bùi Nguyên Minh lấy ra hơn một tỷ rưỡi và đập nó lên bàn cái “bốp”.
“Tôi vẫn đặt cái lớn!”
“Tôi không tin, ván này lại thua nữa!”
Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh đập hơn tỷ rưỡi lên bàn, khách trong sòng đều há hốc mồm, nhìn Bùi Nguyên Minh đầy vẻ giêu cợt.
Ở những nơi như sòng bạc, không phải xem mạnh mà là ai may.
Dù giàu có đến đâu, chỉ cần họ không may mản, của cải của họ có thể mất trắng ở nơi này.
Người chia bài thấy thế lại càng cười tươi hơn.
Lắc xúc xắc xong, cô ta đặt nó xuống, cười ngọt ngào giục mọi người: “Nào các vị, đặt cái lớn hay nhỏ đây, cược đi nào!”
Ngay sau đó, nắp lại mở ra.
Một, một, hai, bốn điếm, nhỏ đến mức không nhỏ hơn được nữa”
Trong nháy mắt, Bùi Nguyên Minh đã mất gần hai tỷ rưỡi Mấy chục người xung quanh lúc này đều cười ầm lên, nhìn về phía Bùi Nguyên Minh đầy vẻ coi thường, cười trên nỗi đau của người ta.
Cừu non béo bở thì thấy nhiều rồi, nhưng như Bùi Nguyên Minh thì thật đúng là hiếm thấy!
Chỉ trong vài phút, hơn hai tỷ rưỡi đã biến mất, đúng là ném tiền qua cửa sổ mà!
Một vài mỹ nữ thậm chí còn nhìn Bùi Nguyên Minh như nhìn kẻ ngốc, thầm nghĩ rằng chỉ cần họ có muốn thì việc kiếm mấy tiền từ con cừu này là không thành vấn đề.
“Mẹ nó, tôi không tin lại thua nữa!”
Bùi Nguyên Minh thấy không hề hấn gì, rút cả séc ra ký ngàn tỷ, sau đó đập lên bàn đánh bạc một cái “bốp”.
“Tôi đặt cái lớn!”
Chương 3287
Thấy dáng vẻ không hề hấn gì của Bùi Nguyên Minh, ngay cả séc cũng được ký, ánh mắt của người chia bài đối diện cũng nheo lại.
Tiếp theo, chỉ trong vòng mười phút ngắn ngủi Bùi Nguyên Minh lại thua liên tiếp ba ván, mất mười tỷ!
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người có mặt đều sửng sốt.
Mặt mày Bùi Nguyên Minh bơ phờ, đôi mắt đỏ bừng.
Anh cầm trên tay cuốn sổ ghi sec mà, cả người như muốn run lên.
Chỉ trong vòng chưa đầy nửa tiếng đồng hồ, anh đã lỗ mười tỷ, sự việc lớn như vậy đã thu hút vô số ánh mắt của khách trong sòng bạc.
Cùng lúc đó, một người đàn ông to lớn với khuôn mặt tuấn tú cũng xuất hiện ở đại sảnh lầu hai, đồng thời hứng thú nhìn Bùi Nguyên Minh.
Phạm Tiểu Trương!
Tuy anh ta không biết Bùi Nguyên Minh, nhưng có một con cừu béo bở như vậy ở sòng bạc, đương nhiên phải đi xem thử rồi.
“Cậu Minh, anh không thể tiếp tục chơi, nếu thua nữa, anh sẽ mất hết số tiền đến Vũ Thành đầu tư luôn đó…”
Lúc này, Tân Ý Hàm đột nhiên tiến lê một bước, nằm lấy cánh tay đang muốn tiếp tục ký séc của Bùi Nguyên Minh lại, trên mặt lộ ra vẻ khẩn cầu “Tuy trong tài khoản của anh còn có trăm tỷ, nhưng nếu đêm nay anh thua hết ở đây, anh cũng sẽ gặp rắc rối đấy!
“Một khi đã sa vào vũng lầy thì khó mà ngóc lên bờ đấy!”
“Cậu Minh, hôm nay mất mười tỷ, xem như là cho chó ăn đi, chúng ta đi thôi, có được không?”
Gương mặt thanh tú của Tân Ý Hàm đầy vẻ u buồn.
Kết hợp với Bùi Nguyên Minh, người có vẻ “giàu có” lúc này, mọi người lập tức liên tưởng đến vở kịch thiếu gia và cô hầu gái xinh xắn.
Nhìn thấy Tân Ý Hàm ngăn cản Bùi Nguyên Minh đánh bài, người chia bài xinh đẹp bất giác liếc mắt nhìn Phạm Tiểu Trương ở tầng hai.
“bốp bốp bốp”
Trên lầu hai, Phạm Tiểu Trương võ tay thu hút sự chú ý của các vị khách.
Đối với anh ta mà nói, một con cừu béo bở như Bùi Nguyên Minh là hiếm thấy ngàn năm có một.
Làm sao anh ta có thể tha cho con cừu ngon nghẻ này được?
Vừa khẽ vỗ tay, Phạm Tiểu Trương vừa đi qua đám đông, đi tới chỗ người chia bài, cười với Bùi Nguyên Minh: “Cậu Minh, xin tự giới thiệu, đây là quản lý của khách sạn Vũ Thành, Phạm Tiểu Trương.”
“Đến từ Thiên Trúc”
“Mặc dù tôi không biết bên Đại Hạ có truyền thống như thế nào”
“Thế nhưng một người hầu lại dám chỉ tay năm ngón vào chủ nhân ư?”
“Xem ra gia quy phép tắc nhà cậu Minh đây không ổn rồi!”
“Nếu là tôi, tôi đã bán cô hầu này vào lầu xanh từ lâu rồi.”
Nghe vậy, sắc mặt của Bùi Nguyên Minh thay đổi, có vẻ như bị Phạm Tiểu Trương khiêu khích, liền chửi bới Tân Ý Hàm: “Cút ra, cô đang dạy khôn tôi sao?”
Bùi Nguyên Minh hừ một tiếng, sau đó nhìn chăm chãm Tân Ý Hàm nói: “Tôi thua bao nhiêu tiền, chơi như thế nào đều không liên quan đến cô!”
“Cũng không cần một người hậu hạ như cô chỉ tay năm ngón dạy đời”
“Còn nói nhảm nữa, có tin tôi vả và mặt không?”
Tần Ý Hàm hơi nhíu mày nói: “Cậu Minh…”
Bùi Nguyên Minh lại hung dữ hét lên: “Đừng tưởng rằng tôi không dám đánh cô, còn nói nhảm nữa, tôi sẽ cho cô biết sự lợi hại của tôi đấy!”
“Cậu Minh, anh thật sự không thể tiếp tục chơi như thế này nữa!”
Tân Ý Hàm rất cố gắng thuyết phục.
“Anh vốn không biết đánh bạc, vả lại anh không nhìn ra, người chia bài quản trò này có vấn đề sao?”
“Anh liên tiếp cược bao nhiêu cái lớn rồi, đã trúng lần nào chưa?”
Trong lúc nói, Bùi Nguyên Minh đưa ra một tấm séc và đập nó vào mặt Phạm Tiểu Trương một cách ngạo mạn và độc đoán.
Chương 3288
Nhìn thấy cảnh này, Phạm Tiểu Trương không những không tức giận, mà còn cầm tấm séc dán trên mặt lên, liếc nhìn rồi cười: ‘Ngang ngược! Khá lắm!”
“Cả đời Phạm Tiểu Trương tôi, ngưỡng mộ nhất là một người đáng gờm như anh đấy!”
“Nếu anh đã muốn chơi, thì tôi chơi với anh một ván thôi!”
“Tôi cược hai trăm tỷ với anh!”
Trong lúc đang nói, Phạm Tiểu Trương dơ tay ra hiệu, liền có người trong sòng đưa hai trăm tỷ lên, đặt ở trên bàn.
“Nếu anh thẳng, mang cả gốc lân lãi đi.”
“Nếu anh thua, không trả nổi số tiền này, tôi sẽ chặt đứt tay chân anh, sau đó lấy hết tài sản của anh”
“Không thành vấn đề chứ?”
Mặt Bùi Nguyên Minh phát cáu, hung hăng nói: “Ông đây mà trả không nổi cho anh hai trăm tỷ ư, đùa à!”
“Nào, đến chia bài đi!”
“Lắc xúc xắc đi!”
Vừa nói, Bùi Nguyên Minh vừa đập lên bàn một cái, sắc bén nói: “Tôi vẫn cược cái lớn!”
Phạm Tiểu Trương cầm xúc xắc lên vừa xóc vừa cười cười, sau đó đặt ở trên bàn, lạnh lùng nói: “Cậu Minh, anh chắc là cược cái lướn chứ, lúc này đổi ý vẫn còn được đấy!”
“Sao tôi phải đổi?”
Bùi Nguyên Minh chế nhạo rồi lại đập tay xuống bàn.
“Nhưng để đề phòng anh giở trò, tôi muốn cô ấy mởi”
Vừa nói, Bùi Nguyên Minh vừa chỉ vào cô nàng của Thiên Trúc đứng bên cạnh.
Phạm Tiếu Trương nhún vai, cười nói: “Không vấn đề, mở đi!”
Cô nàng xinh đẹp liếc nhìn Bùi Nguyên Minh một cách mỉa mai.
Tên ngu ngốc này lẽ nào không biết cậu Trương nhà đây là truyền nhân cờ bạc của Đảo quốc sao?
Lắc mấy thứ như xúc xắc trong tay, anh ấy muốn mấy điểm mà chả được.
Đổi người mở xúc xắc, có nghĩa lý gì đâu.
Trong lòng cảm thấy kỳ quái, cô hầu gái của Thiên Trúc đưa tay ra mở xúc xắc.
Mọi người đảo mắt nhìn, ngay sau đó, mọi ngườ tập trung vào một điểm.
“Bốn, năm, sáu, mười lăm điểm, lớn!”
Bùi Nguyên Minh bật cười, cầm lấy hai tấm ngân phiếu trên bàn hôn lấy rồi nói: “Vận may đến rồi!
“Tôi đã nói rồi, đánh mấy thứ này, chỉ cần nhiều tiền là được, kiểu gì chả thẳng!”
“Ngu ngốc, một lũ ngu ngốc, các người biết cái quái gì chứ!”
“Mình lợi hại quái”
Bùi Nguyên Minh điên cuồng ngang ngược cười to.
Nhưng nhìn thấy điểm trên xúc xắc, vẻ mặt Phạm Tiểu Trương vốn dĩ rất tự tin, đột nhiên đơ lại.
Anh ta biết rất rõ răng những gì anh vừa xóc ra là con ba với con một, nhỏ lắm luôn.
Nhưng bây giờ sao nó lại biến thành lớn như thế?
Tân Ý Hàm đứng một bên nhìn Phạm Tiểu Trương với vẻ mặt ngờ ngạc.
Tên này thật sự dám bày trò bày mưu tính kế, bày ra hàng ngàn thủ đoạn trước mặt Bùi Nguyên Minh, hẳn tự tìm đường chết đây mà.
Cậu Minh cũng hay đấy.
Mặc dù hẳn ta gây rắc rối cho bang Thiên Trúc, nhưng không phải là do người trong cái sòng này mà là do một tên ngoài cái sòng này khiến hắn như vậy Bị vạch trần rồi!
Tân Ý Hàm lúc này cũng nở nụ cười, tuy rằng vừa mới bị Bùi Nguyên Minh tát một cái, nhưng cô cũng rất hài lòng với kỹ năng diễn xuất đẳng cấp Hollywood của mình.
“Một ván mà tôi đã thắng hai trăm tỷ, cô không càm ràm gì tôi nữa chứ!”
Bùi Nguyên Minh đặt hai tấm séc vào trong tay Tân Ý Hàm, sau đó xoay người: “Đi thôi”
“Nơi này chán quá.”
Tân Ý Hàm cười một cái, trong ánh mắt đờ đẫn của mọi người, cô theo Bùi Nguyên Minh ra ngoài “Đứng lại!”
Bùi Nguyên Minh vừa đi được mấy mét, Phạm Tiểu Trương với vẻ mặt u trầm cuối cùng cũng có phản ứng, hẳn lạnh giọng kêu lên: “Không ai đi được hết!”
“Tên ngông cuồng kia!”
“Dám tới chỗ của ta dở trò!”
“Các người muốn chết chứ gì”
Bình luận facebook