Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3124
Chương 3124
Cả băng đảng đầu búa lúc này đang hỗn loạn, có người giật chuông báo động.
Vì vậy vào lúc này, có vô số tinh nhuệ băng đảng xông tới.
Nhưng Sở Tuấn Hiên không quan tâm, lúc này lôi súng săn trong tay ra, từng bước từng bước đi về phía trước.
Tôi phải thừa nhận rằng tâm khí và phong cách của Sở Tuấn Hiên không phải người bình thường có thể làm được.
Nhìn thấy Sở Tuấn Hiên đi thẳng chính giữa đại điện, Bùi Nguyên Minh cũng không có ý ngăn cản.
Thang Diệp Đan lúc này chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô khốc.
Cảnh tượng trước mắt điên cuồng đến nỗi ngay cả phim hành động của Hollywood cũng không được quay như thế này.
Bởi vì điều này là hoàn toàn không hợp thực tế.
Giờ phút này, Thang Diệp Đan không khỏi xoa xoa khuôn mặt cứng ngắc của mình, rùng mình nặn ra một câu: “Bùi Nguyên Minh, bên trong ít nhất có mấy trăm người!”
“Người của cậu tuy mạnh, hai nắm đấm khó đánh bại bốn tay. Anh hùng không địch nỗi người đông!”
“Chỉ dựa vào một người và một khẩu súng, muốn oanh tạc băng đảng đầu búa là điều tuyệt đổi không thể!”
“Chúng tôi ở Vũ Thành biết rằng trong mỗi sản của Băng đảng đầu búa, có một trăm lính canh, hơn nữa ai ai cũng đều rất mnahj!”
“Hãy nghe lời khuyên của tôi, thấy rồi thì rút đi!”
“Sau đó nhờ mối quan hệ và xin lỗi Hàn Thâm!”
“Nếu không, chúng ta đều sẽ chết!”
“Tuy rằng cậu có thủ hạ đắc lực, nhưng chỉ dựa vào một cái súng ống thì có tác dụng gì…”
Trong khi Thang Diệp Đan đi theo Bùi Nguyên Minh và những người khác, anh ta không tiếc sức tấn công Bùi Nguyên Minh.
Nhưng trong khi họ đang nói chuyện, Sở Tuấn Hiên đã đá tung cánh cửa phía xa.
Ở tất cả các hướng, gần một trăm tinh hoa cầm một chiếc rìu dài áp sát.
Tân Ý Hàm bước tới, quét trận cho Sở Tuần Hiên.
Sở Tuần Hiên cười toe toét, giơ súng săn trong tay lên, vào lúc đảm tinh hoa rìu rút lui trong tiềm thức, anh ta bước tới vùng ra vài cái bạt tai.
“Bốp bốp-”
Với một loạt âm thanh, hơn một chục băng đảng đầu búa tinh nhuệ trực tiếp bay ra.
Nhìn thấy cảnh này, Bùi Nguyên Minh không nói nên lời.
Sở Tuấn Hiên là một người cậu tốt, và anh ta đã học được bản chất từ cái tát của mình.
Bùi Nguyên Minh chưa kịp than thở thì đã thấy thêm chục người xông tới, định chặt Sở Tuấn Hiên xuống đất.
Sở Tuấn Hiên không ngừng tát thêm một loạt cái tát.
Với một tiếng “bốc”, hơn chục người lại bị đổ.
Cùng lúc đó, Sở Tuấn Hiên mặt mày dữ tợn, vùng súng săn trong tay, bóp cò liên tục.
“Pằng Pằng Pằng,”
Những viên đạn chì không ngừng bay ra ngoài, Sở Tuấn Hiên vào lúc này không thể ngăn cản mà tàn nhẫn.
Trước khi vẻ mặt chế giễu của Thang Diệp Đan biến mất hoàn toàn, Sở Tuấn Hiên đã đạp tất cả những người trong sân này xuống đất, một người một súng.
Mặt đất lộn xộn.
Nhưng điều này cũng là bình thường, theo như những người bình thường thì vũ khí bằng sắt chắc chắn không phải là một loại súng.
Người ta ước tính rằng những người được gọi là tinh nhuệ của các băng đảng đầu búa này đã quen với tính cách kiêu ngạo, và họ chưa bao giờ gặp phải một người tàn nhẫn như Sở Tuấn Hiên.
Thiếu gia Chu đang ở Thủ đô, và đó đều là những người kiêu ngạo và độc đoán.
Trước khi đầu hàng Bùi Nguyên Minh, ngay cả Tần Ý Hàm cũng suýt chút nữa bị hắn giết chết.
Một khi một người như vậy hoàn toàn bộc phát, một đám lưu manh làm sao có thể ngăn cản.hån?
“Cái, cái, cái này…”
Thang Diệp Đan mí mắt giật giật, cô ta không thể tin được những gì mình đang thấy.
Chỉ là hiện thực quá phũ phàng, cô ta không thể không tin.
Nhìn thấy Sở Tuần Hiên dễ dàng dẹp yên tầng sân thứ hai, cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Nghe nói tầng sân thứ ba đều là những tên dũng mãnh của băng đảng đầu búa!”
“Những người này là những người được huấn luyện đặc biệt, mỗi người trong số họ đều có cơ bụng tám múi, thật khiêu khích …”
Cả băng đảng đầu búa lúc này đang hỗn loạn, có người giật chuông báo động.
Vì vậy vào lúc này, có vô số tinh nhuệ băng đảng xông tới.
Nhưng Sở Tuấn Hiên không quan tâm, lúc này lôi súng săn trong tay ra, từng bước từng bước đi về phía trước.
Tôi phải thừa nhận rằng tâm khí và phong cách của Sở Tuấn Hiên không phải người bình thường có thể làm được.
Nhìn thấy Sở Tuấn Hiên đi thẳng chính giữa đại điện, Bùi Nguyên Minh cũng không có ý ngăn cản.
Thang Diệp Đan lúc này chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô khốc.
Cảnh tượng trước mắt điên cuồng đến nỗi ngay cả phim hành động của Hollywood cũng không được quay như thế này.
Bởi vì điều này là hoàn toàn không hợp thực tế.
Giờ phút này, Thang Diệp Đan không khỏi xoa xoa khuôn mặt cứng ngắc của mình, rùng mình nặn ra một câu: “Bùi Nguyên Minh, bên trong ít nhất có mấy trăm người!”
“Người của cậu tuy mạnh, hai nắm đấm khó đánh bại bốn tay. Anh hùng không địch nỗi người đông!”
“Chỉ dựa vào một người và một khẩu súng, muốn oanh tạc băng đảng đầu búa là điều tuyệt đổi không thể!”
“Chúng tôi ở Vũ Thành biết rằng trong mỗi sản của Băng đảng đầu búa, có một trăm lính canh, hơn nữa ai ai cũng đều rất mnahj!”
“Hãy nghe lời khuyên của tôi, thấy rồi thì rút đi!”
“Sau đó nhờ mối quan hệ và xin lỗi Hàn Thâm!”
“Nếu không, chúng ta đều sẽ chết!”
“Tuy rằng cậu có thủ hạ đắc lực, nhưng chỉ dựa vào một cái súng ống thì có tác dụng gì…”
Trong khi Thang Diệp Đan đi theo Bùi Nguyên Minh và những người khác, anh ta không tiếc sức tấn công Bùi Nguyên Minh.
Nhưng trong khi họ đang nói chuyện, Sở Tuấn Hiên đã đá tung cánh cửa phía xa.
Ở tất cả các hướng, gần một trăm tinh hoa cầm một chiếc rìu dài áp sát.
Tân Ý Hàm bước tới, quét trận cho Sở Tuần Hiên.
Sở Tuần Hiên cười toe toét, giơ súng săn trong tay lên, vào lúc đảm tinh hoa rìu rút lui trong tiềm thức, anh ta bước tới vùng ra vài cái bạt tai.
“Bốp bốp-”
Với một loạt âm thanh, hơn một chục băng đảng đầu búa tinh nhuệ trực tiếp bay ra.
Nhìn thấy cảnh này, Bùi Nguyên Minh không nói nên lời.
Sở Tuấn Hiên là một người cậu tốt, và anh ta đã học được bản chất từ cái tát của mình.
Bùi Nguyên Minh chưa kịp than thở thì đã thấy thêm chục người xông tới, định chặt Sở Tuấn Hiên xuống đất.
Sở Tuấn Hiên không ngừng tát thêm một loạt cái tát.
Với một tiếng “bốc”, hơn chục người lại bị đổ.
Cùng lúc đó, Sở Tuấn Hiên mặt mày dữ tợn, vùng súng săn trong tay, bóp cò liên tục.
“Pằng Pằng Pằng,”
Những viên đạn chì không ngừng bay ra ngoài, Sở Tuấn Hiên vào lúc này không thể ngăn cản mà tàn nhẫn.
Trước khi vẻ mặt chế giễu của Thang Diệp Đan biến mất hoàn toàn, Sở Tuấn Hiên đã đạp tất cả những người trong sân này xuống đất, một người một súng.
Mặt đất lộn xộn.
Nhưng điều này cũng là bình thường, theo như những người bình thường thì vũ khí bằng sắt chắc chắn không phải là một loại súng.
Người ta ước tính rằng những người được gọi là tinh nhuệ của các băng đảng đầu búa này đã quen với tính cách kiêu ngạo, và họ chưa bao giờ gặp phải một người tàn nhẫn như Sở Tuấn Hiên.
Thiếu gia Chu đang ở Thủ đô, và đó đều là những người kiêu ngạo và độc đoán.
Trước khi đầu hàng Bùi Nguyên Minh, ngay cả Tần Ý Hàm cũng suýt chút nữa bị hắn giết chết.
Một khi một người như vậy hoàn toàn bộc phát, một đám lưu manh làm sao có thể ngăn cản.hån?
“Cái, cái, cái này…”
Thang Diệp Đan mí mắt giật giật, cô ta không thể tin được những gì mình đang thấy.
Chỉ là hiện thực quá phũ phàng, cô ta không thể không tin.
Nhìn thấy Sở Tuần Hiên dễ dàng dẹp yên tầng sân thứ hai, cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Nghe nói tầng sân thứ ba đều là những tên dũng mãnh của băng đảng đầu búa!”
“Những người này là những người được huấn luyện đặc biệt, mỗi người trong số họ đều có cơ bụng tám múi, thật khiêu khích …”
Bình luận facebook