Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3129
Chương 3129
Đợi tất cả mọi người quỳ xuống, Hàn Thâm mới cố nặn ra một nụ cười với Bùi Nguyên Minh nói: “Chủ nhận, người dưới không hiểu quy củ, xin người cứ xử phạt bọn họ!”
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người có mặt đều ngây người.
Hàn Thâm, bang chủ của bang Đầu Búa, không chỉ quỳ xuống, mà còn quỳ xuống cực kỳ triệt để, không cần một chút uy nghiêm nào.
Thanh Diệp Đan càng thêm kinh ngạc. Theo hiểu biết của cô ta, Hàn Thâm chắc chắn là một trong những người đáng sợ nhất ở Vũ Thành! Người bình thường ở Vũ Thành dám đắc tội với anh ta, e rằng đến chết như thế nào cũng không biết.
Nhưng hiện tại, Hàn Thâm lại trực tiếp quỳ xuống?
Hơn nữa còn vội vã như vậy? Bùi Nguyên Minh không phải chỉ là một kẻ ở rể sao? Anh có tư cách gì để khiến Hàn Thâm trực tiếp quỳ xuống?
Trong cuộc xung đột hôm nay, Thanh Diệp Đan vốn dĩ cho rằng Bùi Nguyên Minh và Trịnh Khánh Vân sắp gặp đen đủi rồi, bọn họ đã được định sẵn là chết không có chỗ chôn.
Nhưng cô ta không nghĩ tới, kết quả cuối cùng lại trở thành Hàn Thâm trực tiếp quỳ xuống. Cô ta về tình về lý không có cách nào chấp nhận được cảnh tượng trước mặt.
Chỉ có Trịnh Khánh Vân coi đó là chuyện đương nhiên, bởi vì cô ta biết rằng chỉ cần anh rể cô ta đến thì sự việc sẽ được giải quyết.
Đối mặt với Hàn Thâm đang quỳ, Bùi Nguyên Minh vẻ mặt bình tĩnh bước tới chiếc ghế giữa sân ngồi xuống, sau đó anh nhàn nhạt nói: “Quỳ xuống không đủ”
“Chát chát chát chát”.
Hàn Thâm trở tay tự tát cho mình mấy chục cái.
Sau đó anh ta bước đến tát tất cả các cao thủ của bang Đầu Búa từ trên xuống dưới mỗi người mấy chục cái tát.
Tiếp đó Hàn Thâm quỳ xuống, run giọng nói: “Từ nay về sau, chủ nhân là người đứng đầu chân chính của bang Đầu Búa”
“Bang Đầu Búa từ trên xuống dưới đều nghe lệnh chủ nhân!”
“Từ giờ trở đi, bang Đầu Búa, ngài là người có tiếng nói cuối cùng”
Bùi Nguyên Minh híp mắt liếc nhìn Hàn Thâm một cái, sau đó bước lên phía trước, động tác chậm rãi nhưng lại rất kiên quyết giẫm Hàn Thâm xuống mặt đất.
Sau đó anh nhàn nhạt nói: “Nếu đã làm chó thì phải có ý thức của việc làm chó”.
“Tôi chỉ nói một lần.”
“Muốn phản bội tôi cũng được.”
“Nhưng các người phải trả giá cho sự phản bội này”
“Ầm…”
Ngay sau đó, Bùi Nguyên Minh bước lên trước, trong phút chốc, mặt đất dần dần nứt ra giống như mạng nhện, trực tiếp bị phá nát.
Sát ý nhàn nhạt quét qua, lại khiến tất cả những kẻ tàn nhẫn của bang Đầu Búa mềm nhũn cả người, không gượng dậy nổi.
Quá mạnh!
Cảm nhận được sức mạnh của Bùi Nguyên Minh, tất cả những người trong bang Đầu Búa đều từ bỏ ý định trả thù ẩn sâu trong lòng.
Trả thù là nhằm vào những người ở cùng đẳng cấp.
Loại thực lực này hiển nhiên vượt xa bọn họ, làm sao những người như họ có thể chống lại được. Chưa kể đám côn đồ này vốn không có cốt khí gì cả.
Cho nên khi từ trên mặt đất bò dậy, trong lòng Hàn Thâm không hề có một chút phản kháng không phục nào, chỉ có hết sức lo sợ.
Nếu nắm đấm của Bùi Nguyễn Minh mạnh hơn anh ta, vậy thì Hàn Thâm ngoại trừ quỳ xuống thì không còn cách nào khác.
Nhưng mặc dù tiện tay giải quyết được bang Đầu Búa, Bùi Nguyên Minh cũng không có cảm giác gì nhiều.
Mặc dù bang Đầu Búa cũng được tính là giữ thể lực ở một phương, là cái gì mà một trong sáu băng nhóm lớn ở Vũ Thành, nhưng rốt cuộc nó cũng chỉ là nhóm dưới cùng.
So với Cung điện Hoàng Kim, Long Môn, nhà họ Long gia, hoàn toàn không thể lên được mặt bàn.
Tuy nhiên, căn cứ của bang Đầu Búa không tệ, vì vậy Bùi Nguyên Minh đã cho người đến dọn dẹp sạch sẽ, sau đó liền vào ở trong cái sân viện này.
“Anh rể quả nhiên là anh rể, không tới một giờ, không chỉ giải quyết được phiền phức của em, mà còn đoạt lấy bang Đầu Búa!”
Khi Hàn Thâm đưa người đi xử lý hiện trường, Trịnh Khánh Vân đã tự tay pha cho Bùi Nguyên Minh một ấm trà Phổ Nhĩ lấy từ bộ sưu tập trà quý của Hàn Thâm.
Đợi tất cả mọi người quỳ xuống, Hàn Thâm mới cố nặn ra một nụ cười với Bùi Nguyên Minh nói: “Chủ nhận, người dưới không hiểu quy củ, xin người cứ xử phạt bọn họ!”
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người có mặt đều ngây người.
Hàn Thâm, bang chủ của bang Đầu Búa, không chỉ quỳ xuống, mà còn quỳ xuống cực kỳ triệt để, không cần một chút uy nghiêm nào.
Thanh Diệp Đan càng thêm kinh ngạc. Theo hiểu biết của cô ta, Hàn Thâm chắc chắn là một trong những người đáng sợ nhất ở Vũ Thành! Người bình thường ở Vũ Thành dám đắc tội với anh ta, e rằng đến chết như thế nào cũng không biết.
Nhưng hiện tại, Hàn Thâm lại trực tiếp quỳ xuống?
Hơn nữa còn vội vã như vậy? Bùi Nguyên Minh không phải chỉ là một kẻ ở rể sao? Anh có tư cách gì để khiến Hàn Thâm trực tiếp quỳ xuống?
Trong cuộc xung đột hôm nay, Thanh Diệp Đan vốn dĩ cho rằng Bùi Nguyên Minh và Trịnh Khánh Vân sắp gặp đen đủi rồi, bọn họ đã được định sẵn là chết không có chỗ chôn.
Nhưng cô ta không nghĩ tới, kết quả cuối cùng lại trở thành Hàn Thâm trực tiếp quỳ xuống. Cô ta về tình về lý không có cách nào chấp nhận được cảnh tượng trước mặt.
Chỉ có Trịnh Khánh Vân coi đó là chuyện đương nhiên, bởi vì cô ta biết rằng chỉ cần anh rể cô ta đến thì sự việc sẽ được giải quyết.
Đối mặt với Hàn Thâm đang quỳ, Bùi Nguyên Minh vẻ mặt bình tĩnh bước tới chiếc ghế giữa sân ngồi xuống, sau đó anh nhàn nhạt nói: “Quỳ xuống không đủ”
“Chát chát chát chát”.
Hàn Thâm trở tay tự tát cho mình mấy chục cái.
Sau đó anh ta bước đến tát tất cả các cao thủ của bang Đầu Búa từ trên xuống dưới mỗi người mấy chục cái tát.
Tiếp đó Hàn Thâm quỳ xuống, run giọng nói: “Từ nay về sau, chủ nhân là người đứng đầu chân chính của bang Đầu Búa”
“Bang Đầu Búa từ trên xuống dưới đều nghe lệnh chủ nhân!”
“Từ giờ trở đi, bang Đầu Búa, ngài là người có tiếng nói cuối cùng”
Bùi Nguyên Minh híp mắt liếc nhìn Hàn Thâm một cái, sau đó bước lên phía trước, động tác chậm rãi nhưng lại rất kiên quyết giẫm Hàn Thâm xuống mặt đất.
Sau đó anh nhàn nhạt nói: “Nếu đã làm chó thì phải có ý thức của việc làm chó”.
“Tôi chỉ nói một lần.”
“Muốn phản bội tôi cũng được.”
“Nhưng các người phải trả giá cho sự phản bội này”
“Ầm…”
Ngay sau đó, Bùi Nguyên Minh bước lên trước, trong phút chốc, mặt đất dần dần nứt ra giống như mạng nhện, trực tiếp bị phá nát.
Sát ý nhàn nhạt quét qua, lại khiến tất cả những kẻ tàn nhẫn của bang Đầu Búa mềm nhũn cả người, không gượng dậy nổi.
Quá mạnh!
Cảm nhận được sức mạnh của Bùi Nguyên Minh, tất cả những người trong bang Đầu Búa đều từ bỏ ý định trả thù ẩn sâu trong lòng.
Trả thù là nhằm vào những người ở cùng đẳng cấp.
Loại thực lực này hiển nhiên vượt xa bọn họ, làm sao những người như họ có thể chống lại được. Chưa kể đám côn đồ này vốn không có cốt khí gì cả.
Cho nên khi từ trên mặt đất bò dậy, trong lòng Hàn Thâm không hề có một chút phản kháng không phục nào, chỉ có hết sức lo sợ.
Nếu nắm đấm của Bùi Nguyễn Minh mạnh hơn anh ta, vậy thì Hàn Thâm ngoại trừ quỳ xuống thì không còn cách nào khác.
Nhưng mặc dù tiện tay giải quyết được bang Đầu Búa, Bùi Nguyên Minh cũng không có cảm giác gì nhiều.
Mặc dù bang Đầu Búa cũng được tính là giữ thể lực ở một phương, là cái gì mà một trong sáu băng nhóm lớn ở Vũ Thành, nhưng rốt cuộc nó cũng chỉ là nhóm dưới cùng.
So với Cung điện Hoàng Kim, Long Môn, nhà họ Long gia, hoàn toàn không thể lên được mặt bàn.
Tuy nhiên, căn cứ của bang Đầu Búa không tệ, vì vậy Bùi Nguyên Minh đã cho người đến dọn dẹp sạch sẽ, sau đó liền vào ở trong cái sân viện này.
“Anh rể quả nhiên là anh rể, không tới một giờ, không chỉ giải quyết được phiền phức của em, mà còn đoạt lấy bang Đầu Búa!”
Khi Hàn Thâm đưa người đi xử lý hiện trường, Trịnh Khánh Vân đã tự tay pha cho Bùi Nguyên Minh một ấm trà Phổ Nhĩ lấy từ bộ sưu tập trà quý của Hàn Thâm.
Bình luận facebook