Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3238
Chương 3238:
“Cho nên, tôi muốn nhờ anh Minh đến xem giúp ba tôi một chút.”
Nghe thấy câu chuyện này của nhà họ Vạn, Bùi Nguyên Minh hơi sững sở, sau đó cười khổ nói: “Phước Nhân, anh quên rồi, mặc dù tôi là tổng giáo đầu của anh, nhưng tôi đâu phải bác sĩ đâu”
*Mặc dù anh không phải bác sĩ, nhưng anh biết gần như hết tất cả những thuật giết người trên thế giới này.”
“Thất Tuyệt Đoạt Mệnh Chỉ, cũng là một trong những thuật giết người.”
“Nếu như không phải hết cách, tôi thực sự không dám mời anh Minh anh ra tay”
Hiển nhiên, Vạn Phước Nhân biết Bùi Nguyên Minh sẽ không dễ dàng ra tay, cho nên trước đó anh ta không dám mở miệng.
Thế nhưng sáng sớm hôm nay anh ta thấy sắc mặt ba mình tái nhợt, vô cùng đau đớn, cho nên anh ta mới mặt dày tới cầu xin Bùi Nguyên Minh.
“Phước Nhân, anh nói thế là khách sáo quá rồi”
“Tuy rằng tôi không dám cam đoan chắc chẩn rằng có thể chữa khỏi cho chú nhà, thế nhưng tôi sẽ dốc hết sức để ứng phó.”
“Anh yên tâm đi, dù sao mọi người trong mắt tôi, đều là anh em của tôi ‘Vạn Phước Nhân vô cùng cảm động: “Có những lời này của anh Minh, chúng tôi có chết cũng không tiếc!”
Cùng lúc đó, anh ta nhanh chóng ra dấu cho tài xế, ý bảo tài xế lái xe về phía nhà họ Vạn.
“Đúng rồi, anh Minh, hai ngày này khi tôi phái người đi thăm dò vụ án, phát hiện một manh mối”
*Đó chính là trong video theo dõi, xuất hiện một người có dáng dấp giống y hệt anh, rất có khả năng liên quan mật thiết đến Phạm Mục Cương…”
Bùi Nguyên Minh cười cười nói: “Tên Phạm Mục Cương này là ai?”
Vạn Phước Nhân nhẹ giọng nói: “Phạm Mục Cương là phó quản lý của thương hội Thiên Trúc, quyền cao chức trọng, còn trẻ nhưng lại nhiều tiền.”
“Nghe đâu anh ta là người dòng giống thứ hai của Thiên Trúc, cũng coi như là một đứa con trời trong thế hệ trẻ ở trong Thiên Trúc”
“Quan trọng nhất là, ngoại trừ anh ta có tài buôn bán ra, thì còn thông thạo kỹ thuật yoga của Thiên Trúc, bản lĩnh vượt trội này rất đáng sợ.”
“Tôi nghe nói, anh ta có danh hiệu là một trong Thập Đại Thiên Kiêu ở Thiên Trúc.”
Vạn Phước Nhân ngồi thẳng người, vẻ mặt thành thật: “Anh Minh, dù sao thì anh cũng đừng nghĩ kỹ thuật yoga ở Thiên Trúc chỉ dùng để rèn luyện thân thể”
“Đó thực sự là phương pháp giết người, một phương pháp giết người không chớp mắt.”
“Phạm Mục Cương này còn trẻ mà đã thành danh, hơn nữa cũng không thiếu cơ nghiệp ở Vũ Thành chúng ta, chắc chắn là khó đối phó.”
“Tôi nghi ngờ rắng, lần này chính là Long Phi Phàm mời anh ta ra.”
“Hơn nữa, có lẽ, để đối phó với anh Minh, Long Phi Phàm sẽ mời Phạm Mục Cương ra tay lần nữa.”
Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Yêu tăng ở Thiên Trúc, trại Đường Đao chúng ta giết trên chiến trường Âu Á còn ít sao?”
“Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn.”
*Tên Phạm Mục Cương này không gây sự thì thôi”
“Nếu như anh ta dám chọc tới tôi, tôi không ngại tiễn anh ta đi gặp Diêm Vương”
Tuy rằng Vạn Phước Nhân nói Phạm Mục Cương rất trâu bò, thế nhưng Bùi Nguyên Minh lại hoàn toàn không hề đế ở trong lòng.
Nếu những người ở Thiên Trúc này thực sự dám làm loạn, anh không ngại đạp cho mỗi người bọn họ về lại Thiên Trúc.
Vạn Phước Nhân thấy bộ dáng đã tính trước mọi việc của Bùi Nguyên Minh, ngay sau đó cũng không nói thêm gì nữa, đưa một số tài liệu mà anh ta đã thu thập được cho Bùi Nguyên Minh Xe đi không nhanh, khi Bùi Nguyên Minh xem tài liệu trong tay, xe đúng lúc lái vào một sơn trang rộng lớn gần công viên um tùm cây ở trung tâm nội thành.
Tòa sơn trang này đã có lịch sử mấy chục năm, tên cũng rất tâm thường, là Nhất Hào Đại Viện.
Thế nhưng người của Vũ Thành đều biết, bốn chữ Nhất Hào Đại Viện này đại biểu cho điều gì?
“Cho nên, tôi muốn nhờ anh Minh đến xem giúp ba tôi một chút.”
Nghe thấy câu chuyện này của nhà họ Vạn, Bùi Nguyên Minh hơi sững sở, sau đó cười khổ nói: “Phước Nhân, anh quên rồi, mặc dù tôi là tổng giáo đầu của anh, nhưng tôi đâu phải bác sĩ đâu”
*Mặc dù anh không phải bác sĩ, nhưng anh biết gần như hết tất cả những thuật giết người trên thế giới này.”
“Thất Tuyệt Đoạt Mệnh Chỉ, cũng là một trong những thuật giết người.”
“Nếu như không phải hết cách, tôi thực sự không dám mời anh Minh anh ra tay”
Hiển nhiên, Vạn Phước Nhân biết Bùi Nguyên Minh sẽ không dễ dàng ra tay, cho nên trước đó anh ta không dám mở miệng.
Thế nhưng sáng sớm hôm nay anh ta thấy sắc mặt ba mình tái nhợt, vô cùng đau đớn, cho nên anh ta mới mặt dày tới cầu xin Bùi Nguyên Minh.
“Phước Nhân, anh nói thế là khách sáo quá rồi”
“Tuy rằng tôi không dám cam đoan chắc chẩn rằng có thể chữa khỏi cho chú nhà, thế nhưng tôi sẽ dốc hết sức để ứng phó.”
“Anh yên tâm đi, dù sao mọi người trong mắt tôi, đều là anh em của tôi ‘Vạn Phước Nhân vô cùng cảm động: “Có những lời này của anh Minh, chúng tôi có chết cũng không tiếc!”
Cùng lúc đó, anh ta nhanh chóng ra dấu cho tài xế, ý bảo tài xế lái xe về phía nhà họ Vạn.
“Đúng rồi, anh Minh, hai ngày này khi tôi phái người đi thăm dò vụ án, phát hiện một manh mối”
*Đó chính là trong video theo dõi, xuất hiện một người có dáng dấp giống y hệt anh, rất có khả năng liên quan mật thiết đến Phạm Mục Cương…”
Bùi Nguyên Minh cười cười nói: “Tên Phạm Mục Cương này là ai?”
Vạn Phước Nhân nhẹ giọng nói: “Phạm Mục Cương là phó quản lý của thương hội Thiên Trúc, quyền cao chức trọng, còn trẻ nhưng lại nhiều tiền.”
“Nghe đâu anh ta là người dòng giống thứ hai của Thiên Trúc, cũng coi như là một đứa con trời trong thế hệ trẻ ở trong Thiên Trúc”
“Quan trọng nhất là, ngoại trừ anh ta có tài buôn bán ra, thì còn thông thạo kỹ thuật yoga của Thiên Trúc, bản lĩnh vượt trội này rất đáng sợ.”
“Tôi nghe nói, anh ta có danh hiệu là một trong Thập Đại Thiên Kiêu ở Thiên Trúc.”
Vạn Phước Nhân ngồi thẳng người, vẻ mặt thành thật: “Anh Minh, dù sao thì anh cũng đừng nghĩ kỹ thuật yoga ở Thiên Trúc chỉ dùng để rèn luyện thân thể”
“Đó thực sự là phương pháp giết người, một phương pháp giết người không chớp mắt.”
“Phạm Mục Cương này còn trẻ mà đã thành danh, hơn nữa cũng không thiếu cơ nghiệp ở Vũ Thành chúng ta, chắc chắn là khó đối phó.”
“Tôi nghi ngờ rắng, lần này chính là Long Phi Phàm mời anh ta ra.”
“Hơn nữa, có lẽ, để đối phó với anh Minh, Long Phi Phàm sẽ mời Phạm Mục Cương ra tay lần nữa.”
Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Yêu tăng ở Thiên Trúc, trại Đường Đao chúng ta giết trên chiến trường Âu Á còn ít sao?”
“Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn.”
*Tên Phạm Mục Cương này không gây sự thì thôi”
“Nếu như anh ta dám chọc tới tôi, tôi không ngại tiễn anh ta đi gặp Diêm Vương”
Tuy rằng Vạn Phước Nhân nói Phạm Mục Cương rất trâu bò, thế nhưng Bùi Nguyên Minh lại hoàn toàn không hề đế ở trong lòng.
Nếu những người ở Thiên Trúc này thực sự dám làm loạn, anh không ngại đạp cho mỗi người bọn họ về lại Thiên Trúc.
Vạn Phước Nhân thấy bộ dáng đã tính trước mọi việc của Bùi Nguyên Minh, ngay sau đó cũng không nói thêm gì nữa, đưa một số tài liệu mà anh ta đã thu thập được cho Bùi Nguyên Minh Xe đi không nhanh, khi Bùi Nguyên Minh xem tài liệu trong tay, xe đúng lúc lái vào một sơn trang rộng lớn gần công viên um tùm cây ở trung tâm nội thành.
Tòa sơn trang này đã có lịch sử mấy chục năm, tên cũng rất tâm thường, là Nhất Hào Đại Viện.
Thế nhưng người của Vũ Thành đều biết, bốn chữ Nhất Hào Đại Viện này đại biểu cho điều gì?
Bình luận facebook