Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3281
Chương 3281
“Cả cuộc đời Vạn Thiên Huy này gặp không ít người ngang tàng hống hách rồi.
Thế nhưng kiếm chuyện trước mặt tôi như thế này thì anh là người đầu tiên!”
Vạn Thiên Huy nở một nụ cười nửa như cười nửa như không nhìn Bùi Nguyên Minh, gương mặt tràn đầy sự bỡn cợt và khinh bỉ.
Đồng thời, anh ta đưa ngón tay lên ngụ ý khen Bùi Nguyên Minh ghê gớm.
“Mặc dù tôi không biết anh là cậu ấm của nhà nào, cũng không biết anh đến từ gia tộc hiển hách nào.
Nhưng tôi có thể nói cho anh biết ở chốn Vũ Thành này, nhà họ.
Vạn chúng tôi vô cùng có tiếng nói Cho dù anh có hơn cả rồng biển, cũng phải chịu trận ở chốn Vũ Thành này!
Cho dù anh có hơn cả hổ núi, cũng phải nắm xuống tại đất Vũ Thành đây!
Nói tóm lại, tôi không có hứng thú nói những lời thừa thãi với anh!
Anh hãy tự phế bỏ một tay và một chân của mình.
Còn hai cô gái này thì cứ để ở bên cạnh tôi ba hôm.
Vậy thì chuyện này tới đây coi như chấm dứt!
Nếu như anh không phục, tôi cho anh thời gian nửa tiếng đồng hồ để gọi thêm người!
Nếu người mà anh gọi đến có thể khiến cho Vạn Thiên Huy này sợ hãi, tôi sẽ quỳ xuống dập đầu gọi anh là ba!
Nhưng nếu như người đó không thể làm gì được được tôi, vậy thì xin lôi rồi, anh phải bỏ luôn tứ chỉ của mình!
Anh nghe hiểu rồi chứ?”
Vạn Thiên Huy vừa nói vừa nhẹ nhàng châm lửa điếu thuốc lá, gương mặt tràn đầy vẻ thản nhiên và chế giễu.
Như thể toàn bộ Vũ Thành đều bị anh ta giãm dưới chân.
Anh ta – Vạn Thiên Huy mới là vị vua duy nhất của Vũ Thành.
Bạch Nhất Đồng và những người khác nghe vậy đều rất hớn hở khi thấy người khác lâm vào cảnh khó.
Bọn họ đều cảm thấy Bùi Nguyên Minh nên có kết cục như thế này.
“Tự mình huỷ đi một tay và một chân sao?
Ở bên cạnh anh ba ngày ba đêm sao?”
Đồng tử Bùi Nguyên Minh toát lên sự lạnh lẽo.
“Anh là cái thá gì chứ?”
Sắc mặt của Vạn Thiên Huy cũng trở nên lạnh lùng, chậm rãi nói: “Nhóc con, tôi đã giữ mặt mũi cho anh nhưng anh lại không biết xấu hổi Đợi đến khi tôi thực sự tức giận rồi thì anh sẽ không biết mình chết như thế nào đâu!”
Lý Hải Vân ở bên cạnh không chịu nổi nữa, cô ta nhìn Bùi Nguyên Minh với vẻ mặt tràn đầy sự khinh thường, nói: “Anh kia, có phải con người anh quá trẻ con rồi không?
Nếu như anh không biết cậu ba Huy là ai thì anh hãy lập tức lên mạng tra cứu cho tôi!
Anh tra cứu cho kỹ vào, rốt cuộc thì cậu ba Huy có phải là người mà anh nên chọc vào hay không?”
Vạn Thiên Huy khế tẳng hảng, lạnh lùng nói: “Cần gì lắm lời với loại người này cơ chứ!
Xử lý anh ta đi!”
Một đám vệ sĩ nghe theo lời anh ta cười lạnh tiến lên phía trước, đám bạn của anh ta cũng hừng hực khí thế mà nhào đến.
Bùi Nguyên Minh cũng không nói lời thừa thãi mà là lấy điện thoại di động ra, gọi vào một số điện thoại một cách tuỳ ý rồi ấn mở loa ngoài.
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, giọng nói của Vạn Phước Nhân từ đầu dây bên kia lại vang lên: “Anh Minh, anh còn chuyện gì muốn dặn dò sao?”
Có phải tên Lý Dịch Hàm kia không nể mặt anh không?
Nếu là như vậy thì tôi sẽ trực tiếp cắt chức hắn!”
Nghe thấy giọng nói này, sắc mặt của Lý Dịch Hàm tối sầm lại.
Thế nhưng Vạn Thiên Huy vốn đang vô cùng đắc ý thì cơ mặt giờ.
đây lại có chút cứng nhắc, cứ đực mặt ra.
“Phước Nhân à, chuyện của Lý Dịch Hàm đã xong cả rồi.
Giờ đây tôi lại đụng phải một người khác.
Người này tên là Vạn Thiên Huy ~ cậu ba Huy.
Nể mặt anh tôi muốn hỏi một câu: anh ta có phải người nhà anh không?
Nếu như phải thì tôi bẻ gãy một cánh tay và một cái chân của anh ta.
Còn nếu không thì tôi bẻ gãy cả tứ chỉ luôn vậy”
Lời nói của Bùi Nguyên Minh rất lạnh lùng, ngữ điệu giống như lúc bình thường nói chuyện với cấp dưới vậy.
Vạn Phước Nhân ở đầu dây bên kia điện thoại hít một hơi thật sâu rồi nhẹ giọng nói: “Anh Minh, tên khốn đó là em họ của tôi.
Không đợi Vạn Phước Nhân nói xong, Bùi Nguyên Minh đã gật đầu rồi bước một bước lên phía trước đá Vạn Thiên Huy ngã lăn cù trên mặt đất.
Sau đó anh lại tung thêm một cú đá nữa, chứng tỏ cảng chân của Vạn Thiên Huy đã gãy.
Vào khoảnh khắc ấy bầu không khí im lặng như tờ…
“Cả cuộc đời Vạn Thiên Huy này gặp không ít người ngang tàng hống hách rồi.
Thế nhưng kiếm chuyện trước mặt tôi như thế này thì anh là người đầu tiên!”
Vạn Thiên Huy nở một nụ cười nửa như cười nửa như không nhìn Bùi Nguyên Minh, gương mặt tràn đầy sự bỡn cợt và khinh bỉ.
Đồng thời, anh ta đưa ngón tay lên ngụ ý khen Bùi Nguyên Minh ghê gớm.
“Mặc dù tôi không biết anh là cậu ấm của nhà nào, cũng không biết anh đến từ gia tộc hiển hách nào.
Nhưng tôi có thể nói cho anh biết ở chốn Vũ Thành này, nhà họ.
Vạn chúng tôi vô cùng có tiếng nói Cho dù anh có hơn cả rồng biển, cũng phải chịu trận ở chốn Vũ Thành này!
Cho dù anh có hơn cả hổ núi, cũng phải nắm xuống tại đất Vũ Thành đây!
Nói tóm lại, tôi không có hứng thú nói những lời thừa thãi với anh!
Anh hãy tự phế bỏ một tay và một chân của mình.
Còn hai cô gái này thì cứ để ở bên cạnh tôi ba hôm.
Vậy thì chuyện này tới đây coi như chấm dứt!
Nếu như anh không phục, tôi cho anh thời gian nửa tiếng đồng hồ để gọi thêm người!
Nếu người mà anh gọi đến có thể khiến cho Vạn Thiên Huy này sợ hãi, tôi sẽ quỳ xuống dập đầu gọi anh là ba!
Nhưng nếu như người đó không thể làm gì được được tôi, vậy thì xin lôi rồi, anh phải bỏ luôn tứ chỉ của mình!
Anh nghe hiểu rồi chứ?”
Vạn Thiên Huy vừa nói vừa nhẹ nhàng châm lửa điếu thuốc lá, gương mặt tràn đầy vẻ thản nhiên và chế giễu.
Như thể toàn bộ Vũ Thành đều bị anh ta giãm dưới chân.
Anh ta – Vạn Thiên Huy mới là vị vua duy nhất của Vũ Thành.
Bạch Nhất Đồng và những người khác nghe vậy đều rất hớn hở khi thấy người khác lâm vào cảnh khó.
Bọn họ đều cảm thấy Bùi Nguyên Minh nên có kết cục như thế này.
“Tự mình huỷ đi một tay và một chân sao?
Ở bên cạnh anh ba ngày ba đêm sao?”
Đồng tử Bùi Nguyên Minh toát lên sự lạnh lẽo.
“Anh là cái thá gì chứ?”
Sắc mặt của Vạn Thiên Huy cũng trở nên lạnh lùng, chậm rãi nói: “Nhóc con, tôi đã giữ mặt mũi cho anh nhưng anh lại không biết xấu hổi Đợi đến khi tôi thực sự tức giận rồi thì anh sẽ không biết mình chết như thế nào đâu!”
Lý Hải Vân ở bên cạnh không chịu nổi nữa, cô ta nhìn Bùi Nguyên Minh với vẻ mặt tràn đầy sự khinh thường, nói: “Anh kia, có phải con người anh quá trẻ con rồi không?
Nếu như anh không biết cậu ba Huy là ai thì anh hãy lập tức lên mạng tra cứu cho tôi!
Anh tra cứu cho kỹ vào, rốt cuộc thì cậu ba Huy có phải là người mà anh nên chọc vào hay không?”
Vạn Thiên Huy khế tẳng hảng, lạnh lùng nói: “Cần gì lắm lời với loại người này cơ chứ!
Xử lý anh ta đi!”
Một đám vệ sĩ nghe theo lời anh ta cười lạnh tiến lên phía trước, đám bạn của anh ta cũng hừng hực khí thế mà nhào đến.
Bùi Nguyên Minh cũng không nói lời thừa thãi mà là lấy điện thoại di động ra, gọi vào một số điện thoại một cách tuỳ ý rồi ấn mở loa ngoài.
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, giọng nói của Vạn Phước Nhân từ đầu dây bên kia lại vang lên: “Anh Minh, anh còn chuyện gì muốn dặn dò sao?”
Có phải tên Lý Dịch Hàm kia không nể mặt anh không?
Nếu là như vậy thì tôi sẽ trực tiếp cắt chức hắn!”
Nghe thấy giọng nói này, sắc mặt của Lý Dịch Hàm tối sầm lại.
Thế nhưng Vạn Thiên Huy vốn đang vô cùng đắc ý thì cơ mặt giờ.
đây lại có chút cứng nhắc, cứ đực mặt ra.
“Phước Nhân à, chuyện của Lý Dịch Hàm đã xong cả rồi.
Giờ đây tôi lại đụng phải một người khác.
Người này tên là Vạn Thiên Huy ~ cậu ba Huy.
Nể mặt anh tôi muốn hỏi một câu: anh ta có phải người nhà anh không?
Nếu như phải thì tôi bẻ gãy một cánh tay và một cái chân của anh ta.
Còn nếu không thì tôi bẻ gãy cả tứ chỉ luôn vậy”
Lời nói của Bùi Nguyên Minh rất lạnh lùng, ngữ điệu giống như lúc bình thường nói chuyện với cấp dưới vậy.
Vạn Phước Nhân ở đầu dây bên kia điện thoại hít một hơi thật sâu rồi nhẹ giọng nói: “Anh Minh, tên khốn đó là em họ của tôi.
Không đợi Vạn Phước Nhân nói xong, Bùi Nguyên Minh đã gật đầu rồi bước một bước lên phía trước đá Vạn Thiên Huy ngã lăn cù trên mặt đất.
Sau đó anh lại tung thêm một cú đá nữa, chứng tỏ cảng chân của Vạn Thiên Huy đã gãy.
Vào khoảnh khắc ấy bầu không khí im lặng như tờ…