Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3282
Chương 3282
“răng rắc” vang lên *AI”
Một tiếng hét không thế thảm thiết hơn phát ra.
Vạn Thiên Huy nắm trên mặt đất ôm lấy cảng chân của mình và không ngừng co giật.
Mà Bạch Nhất Đồng và những người khác vừa nãy còn nghênh ngang tự đắc thì giờ ai nấy đều ngây ngốc và ngớ người ra.
Bọn họ hoàn toàn không thể ngờ rằng Bùi Nguyên Minh lại kiêu ngạo đến mức có thể tuỳ tiện đánh đập một người ngạo mạn như Vạn Thiên Huy.
Mặc dù họ đã nghe thấy cuộc gọi của Bùi Nguyên Minh, nhưng họ không biết răng người ở đầu dây bên kia là Vạn Phước Nhân, trưởng đồn cảnh sát Vũ Thành.
Nhóm bạn của Vạn Thiên Huy vô cùng tức giận.
Bọn họ đều là những nhân vật hung hãn ngang tàng ở Vũ Thành, bình thường toàn là bọn họ đi bắt nạt người khác.
Từ khi nào lại có người dám bắt nạt bọn họ?
Đùa à?
Lúc này, mười mấy người dẫn theo vệ sĩ đi tới, bộ dạng của bọn họ.
giống như muốn đào hết xương cốt mười tám đời tổ tiên của Bùi Nguyên Minh lên Bùi Nguyên Minh lại không thèm nhìn bọn họ, ngược lại nhìn Vạn Thiên Huy rồi nhẹ giọng nói: “Cậu ba Huy, anh định cùng người của anh đi đời..
Hay là anh định đợi tôi phế bỏ tứ chỉ của anh rồi anh mới đi sau hả?
Bùi Nguyên Minh bình thản nói với vẻ mặt lạnh lùng.
Giọng điệu vô cùng bình thường nhưng lại ẩn chứa một khí thế bức người khó tả.
“Đừng ra tay!
Đừng làm loạn!”
Vạn Thiên Huy cố gắng dừng sự co giật của cơ thể mình.
Sau đó nghiến răng nghiến lợi nhìn Bùi Nguyên Minh, không tự tin hét lên: “Nói! Rốt cuộc thì anh là ai hả?”
Lúc này, trong lòng Vạn Thiên Huy cảm thấy rất khó tin.
Anh họ của anh ta là trưởng đồn cảnh sát Vũ Thành mà lại gọi tên nhóc trước mặt này là “anh Minh” sao?
Đùa cái kiểu gì vậy chứ?
“Anh không có tư cách biết, cũng không cần phải biết tôi là ai.
“Điều quan trọng là anh đã làm những gì”
Bùi Nguyên Minh rất lạnh lùng, hai tay chắp sau lưng bước về phía trước.
“Vi tiền mà bệnh viện Thiên Ái có thể bất chấp tất cả mà thu tiền một cách bừa bãi. Người phụ nữ của tôi đang thực hiện phẫu thuật mà lại dám đuổi người. Quả thật là coi mạng người như cỏ rác!
Còn anh thì kiêu ngạo, độc đoán, không phân biệt đúng sai phải trái. Không chỉ muốn đánh gãy tay chân của tôi mà còn muốn người phụ nữ và em dâu của tôi ở cùng anh ba ngày ba đêm.
Tôi bẻ gãy một cánh tay và một cái chân của anh cũng không được xem là quá đáng chứ hả?
Tất nhiên, nếu như anh không phục thì tôi có thể đánh cho anh phục trong vòng vài phút”
Lời nói của Bùi Nguyên Minh vô cùng lạnh nhạt nhưng trong ngữ điệu của anh mang một cảm giác không thể nghỉ ngờ.
Lúc này không ai cho rằng Bùi Nguyên Minh lúc này đang nói khoác.
“Cậu ba Huy, tên khốn này hiếp người quá đáng. Anh ta không xem anh ra gì cả mài”
Dẫu cho thế nào thì Bạch Nhất Đồng cũng không muốn tha cho Bùi Nguyên Minh, lúc này cô ta luôn g thúc giục: “Bất kể anh ta là cậu chủ nào đó thì chúng ta cứ trực tiếp giết chết anh ta là được rí Nghe những gì Bạch Nhất Đồng nói, tất cả những người khác đều mang bộ dạng tràn ngập sự phẫn nộ, như thể muốn trực tiếp phanh ‘thây xẻ thịt Bùi Nguyên Minh.
Nhưng Vạn Thiên Huy còn chưa kịp trả lời điều chỉ thì điện thoại của anh ta đã reo lên.
Nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình điện thoại trong tay, mí mắt của Vạn Thiên Huy giật mạnh.
Bởi vì người gọi cho anh ta lúc này không phải Vạn Thiên Cửu, cũng không phải Vạn Phước Nhân.
Mà là người đứng đầu nhà họ Vạn – ông cụ Vạn.
Vạn Khiếu Đường!
Vạn Thiên Huy run rẩy nhấc máy, giọng nói lãnh đạm của Vạn Khiếu Đường từ đầu dây bên kia vọng đến.
“Thiên Huy, nghe nói con đã đắc tội với cậu Minh.
Cậu Minh là ân nhân của bác.
Cậu ấy đã cứu mạng bác.
Con xem mà làm đi!”
“Tút, tút, tút..”
Vạn Khiếu Đường cố tình gọi điện thoại đến, nhưng chỉ nói vài câu đơn giản rồi cúp máy.
Nhưng vào lúc này, khuôn mặt của Vạn Thiên Huy đã trở nên trắng bệch cả rồi.
“răng rắc” vang lên *AI”
Một tiếng hét không thế thảm thiết hơn phát ra.
Vạn Thiên Huy nắm trên mặt đất ôm lấy cảng chân của mình và không ngừng co giật.
Mà Bạch Nhất Đồng và những người khác vừa nãy còn nghênh ngang tự đắc thì giờ ai nấy đều ngây ngốc và ngớ người ra.
Bọn họ hoàn toàn không thể ngờ rằng Bùi Nguyên Minh lại kiêu ngạo đến mức có thể tuỳ tiện đánh đập một người ngạo mạn như Vạn Thiên Huy.
Mặc dù họ đã nghe thấy cuộc gọi của Bùi Nguyên Minh, nhưng họ không biết răng người ở đầu dây bên kia là Vạn Phước Nhân, trưởng đồn cảnh sát Vũ Thành.
Nhóm bạn của Vạn Thiên Huy vô cùng tức giận.
Bọn họ đều là những nhân vật hung hãn ngang tàng ở Vũ Thành, bình thường toàn là bọn họ đi bắt nạt người khác.
Từ khi nào lại có người dám bắt nạt bọn họ?
Đùa à?
Lúc này, mười mấy người dẫn theo vệ sĩ đi tới, bộ dạng của bọn họ.
giống như muốn đào hết xương cốt mười tám đời tổ tiên của Bùi Nguyên Minh lên Bùi Nguyên Minh lại không thèm nhìn bọn họ, ngược lại nhìn Vạn Thiên Huy rồi nhẹ giọng nói: “Cậu ba Huy, anh định cùng người của anh đi đời..
Hay là anh định đợi tôi phế bỏ tứ chỉ của anh rồi anh mới đi sau hả?
Bùi Nguyên Minh bình thản nói với vẻ mặt lạnh lùng.
Giọng điệu vô cùng bình thường nhưng lại ẩn chứa một khí thế bức người khó tả.
“Đừng ra tay!
Đừng làm loạn!”
Vạn Thiên Huy cố gắng dừng sự co giật của cơ thể mình.
Sau đó nghiến răng nghiến lợi nhìn Bùi Nguyên Minh, không tự tin hét lên: “Nói! Rốt cuộc thì anh là ai hả?”
Lúc này, trong lòng Vạn Thiên Huy cảm thấy rất khó tin.
Anh họ của anh ta là trưởng đồn cảnh sát Vũ Thành mà lại gọi tên nhóc trước mặt này là “anh Minh” sao?
Đùa cái kiểu gì vậy chứ?
“Anh không có tư cách biết, cũng không cần phải biết tôi là ai.
“Điều quan trọng là anh đã làm những gì”
Bùi Nguyên Minh rất lạnh lùng, hai tay chắp sau lưng bước về phía trước.
“Vi tiền mà bệnh viện Thiên Ái có thể bất chấp tất cả mà thu tiền một cách bừa bãi. Người phụ nữ của tôi đang thực hiện phẫu thuật mà lại dám đuổi người. Quả thật là coi mạng người như cỏ rác!
Còn anh thì kiêu ngạo, độc đoán, không phân biệt đúng sai phải trái. Không chỉ muốn đánh gãy tay chân của tôi mà còn muốn người phụ nữ và em dâu của tôi ở cùng anh ba ngày ba đêm.
Tôi bẻ gãy một cánh tay và một cái chân của anh cũng không được xem là quá đáng chứ hả?
Tất nhiên, nếu như anh không phục thì tôi có thể đánh cho anh phục trong vòng vài phút”
Lời nói của Bùi Nguyên Minh vô cùng lạnh nhạt nhưng trong ngữ điệu của anh mang một cảm giác không thể nghỉ ngờ.
Lúc này không ai cho rằng Bùi Nguyên Minh lúc này đang nói khoác.
“Cậu ba Huy, tên khốn này hiếp người quá đáng. Anh ta không xem anh ra gì cả mài”
Dẫu cho thế nào thì Bạch Nhất Đồng cũng không muốn tha cho Bùi Nguyên Minh, lúc này cô ta luôn g thúc giục: “Bất kể anh ta là cậu chủ nào đó thì chúng ta cứ trực tiếp giết chết anh ta là được rí Nghe những gì Bạch Nhất Đồng nói, tất cả những người khác đều mang bộ dạng tràn ngập sự phẫn nộ, như thể muốn trực tiếp phanh ‘thây xẻ thịt Bùi Nguyên Minh.
Nhưng Vạn Thiên Huy còn chưa kịp trả lời điều chỉ thì điện thoại của anh ta đã reo lên.
Nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình điện thoại trong tay, mí mắt của Vạn Thiên Huy giật mạnh.
Bởi vì người gọi cho anh ta lúc này không phải Vạn Thiên Cửu, cũng không phải Vạn Phước Nhân.
Mà là người đứng đầu nhà họ Vạn – ông cụ Vạn.
Vạn Khiếu Đường!
Vạn Thiên Huy run rẩy nhấc máy, giọng nói lãnh đạm của Vạn Khiếu Đường từ đầu dây bên kia vọng đến.
“Thiên Huy, nghe nói con đã đắc tội với cậu Minh.
Cậu Minh là ân nhân của bác.
Cậu ấy đã cứu mạng bác.
Con xem mà làm đi!”
“Tút, tút, tút..”
Vạn Khiếu Đường cố tình gọi điện thoại đến, nhưng chỉ nói vài câu đơn giản rồi cúp máy.
Nhưng vào lúc này, khuôn mặt của Vạn Thiên Huy đã trở nên trắng bệch cả rồi.
Bình luận facebook