Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3309
Chương 3309
Chính vào khoảnh khắc ấy, điện thoại Tân Ý Hàm đột nhiên rung lên do nhận được tin nhắn đến.
Đọc tin nhắn xong sắc mặt cô ta càng thêm khó coi: “Đã điều tra ra được người dẫn đầu đội kiểm tra là một đệ tử ngoại môn của đơn vị chấp pháp Long Môn – người của Long Thiên Trường.
Nhưng… Hiện nay đơn vị chấp pháp của Long Môn lại chịu sự điều khiển của anh.
Vậy nên cho dù anh có phủ nhận thế nào thì người ta vẫn nhận định là anh làm!
Anh Minh, chúng ta phải làm gì bây giờ? Có cần phải lôi người của Long Thiên Trường bị tình nghỉ kia ra làm sáng tỏ chuyện này không?”
“Không cần đâu”
Bùi Nguyên Minh nói nhẹ bằng.
“Chúng ta có thể điều tra ra được thân phận của người dẫn đội, người của thương hội Thiên Trúc cũng không phải là kẻ ngu ngốc, đương nhiên họ cũng sẽ điều tra rõ chuyện này.
Nhưng ngày hôm nay Long Thiên Trường đã chết, bất kể là về tình hay lý thì đơn vị chấp pháp chỉ có thể do anh chỉ huy.
Nếu chúng ta lôi người đó ra rồi nói rằng anh ta và đơn vị chấp pháp không hề có liên quan đến nhau, thế chẳng phải là trở thành trò hề cho người khác sao?
Tôi chỉ có thể nói người đứng sau chuyện này quá ghê gớm!
Chẳng những có ý giết người mà còn khiến cho chúng ta có miệng nhưng không thể giải thích điều gì…
“Thật thú vị…”
“Vậy ý của anh Minh là anh đã đoán ra được người đứng đẳng sau chuyện này là ai rồi đúng không?” Tân Ý Hàm cảm thấy vô cùng bất ngờ.
Bùi Nguyên Minh bình tĩnh nói: “Rất dễ đoán ra người đó là ai.
Hoặc nên nói là đối phương cũng không cố ý che giấu thân phận của mình. Nói cho cùng thì cả tôi và cô đều biết Long Thiên Trường là người của Long Thương Húc.
Vậy thì người đứng đẳng sau vụ việc lần này không phải là Long Thương Húc thì còn có thể là ai?”
“Vậy chúng ta..” Tân Ý Hàm nói.
Bùi Nguyên Minh xua tay, thờ ơ nói: “Long Thương Húc làm ra chuyện này chẳng qua là muốn chúng ta và thương hội Thiên Trúc sống mái với nhau, chết đi sống lại, hi vọng có thể mượn dao giết người.
Đồng thời anh ta cũng muốn tôi phân tâm, không đặt nhiều tâm huyết vào cuộc thi ở hội nghị Long Môn”
Nói đến đây, Bùi Nguyên Minh bỗng chìm trong dòng suy nghĩ.
“Thế nhưng tại sao chúng ta phải đi theo kế hoạch anh ta đã vạch sẵn?”
“Tôi sẽ xử lý thuơng hội Thiên Trúc, cũng sẽ tham dự hội nghị Long Môn.
Không phải Long Thương Húc thích tính toán sao?
“Lần này, trước hết chúng ta sẽ chặt đứt một cánh tay của anh ta và tạo cho anh ta một bất ngờ…
Bảo Trần Sang chuyển lời với thương hội Thiên Trúc rắng: Tôi đã đối ý rồi, hôm nay tôi muốn xem bọn họ giải thích với tôi thế nào.
Nếu như bọn họ không thể đưa ra lời giải thích hợp lý thì tôi sẽ xử lý bọn họ!”
Mười giờ tối, tại phòng họp Thiên Trúc.
Hàn Sang dẫn theo mười mấy người kênh kiệu đi vào đại sảnh, sau đó đá cửa phòng của hoàng thất.
Vẻ mặt anh ta vô cùng lạnh lùng và bình tĩnh, chỉ nhìn chằm chằm nơi phía trước.
Ở giữ sảnh của căn phòng hộp bày mười mấy chiếc bàn tròn.
Một vài người mặc quần áo theo phong cách cổ điển ngồi ở mỗi chiếc bàn, khắp nơi đều có bảo vệ Thiên Trúc cầm sẵn súng trên tay.
Lúc này Huỳnh Mã Khắc đang ngồi ở trung tâm đám đông, ông ta vắt chân chữ ngũ và hút một điếu xì gà. Trông ông ta rất hống hách và kênh kiệt Bảy, tám cô gái Thiên Trúc xinh đẹp ở bên cạnh phục vụ cho ông ta.
Xa Huyền Đức đang hát một bài hát nào đó của Thiên Trúc ở cách đó không xa. Tiếng hát của anh ta vô cùng chói tai, hệt như tiếng hét của lợn lúc bị chọc tiết vậy.
Nhưng đám nam thanh nữ tú kia vẫn không ngừng hoan hô và tán thưởng giọng hát đó.
Đúng lúc này, Hàn Sang dẫn theo người tiến lên đạp đố màn hình lớn, tiếng ồn ào xung quanh đột ngột dừng lại.
Xa Huyền Đức cười híp mí, nhìn thẳng vào Hàn Sang rồi cười khẩy nói: “Tôi còn tưởng là ai cơ! Đây không phải là thủ lĩnh của bang Phủ.
Rìu – Hàn Sang sao?
Sao hả? Quên mất rằng bang Phủ Rìu là băng đảng có thế lực yếu nhất trong sáu băng đảng sao?
Lại còn dám đến địa bàn của người Thiên Trúc chúng tôi ra oai sao? Anh đã nghĩ đến hậu quả chưa?”
Chính vào khoảnh khắc ấy, điện thoại Tân Ý Hàm đột nhiên rung lên do nhận được tin nhắn đến.
Đọc tin nhắn xong sắc mặt cô ta càng thêm khó coi: “Đã điều tra ra được người dẫn đầu đội kiểm tra là một đệ tử ngoại môn của đơn vị chấp pháp Long Môn – người của Long Thiên Trường.
Nhưng… Hiện nay đơn vị chấp pháp của Long Môn lại chịu sự điều khiển của anh.
Vậy nên cho dù anh có phủ nhận thế nào thì người ta vẫn nhận định là anh làm!
Anh Minh, chúng ta phải làm gì bây giờ? Có cần phải lôi người của Long Thiên Trường bị tình nghỉ kia ra làm sáng tỏ chuyện này không?”
“Không cần đâu”
Bùi Nguyên Minh nói nhẹ bằng.
“Chúng ta có thể điều tra ra được thân phận của người dẫn đội, người của thương hội Thiên Trúc cũng không phải là kẻ ngu ngốc, đương nhiên họ cũng sẽ điều tra rõ chuyện này.
Nhưng ngày hôm nay Long Thiên Trường đã chết, bất kể là về tình hay lý thì đơn vị chấp pháp chỉ có thể do anh chỉ huy.
Nếu chúng ta lôi người đó ra rồi nói rằng anh ta và đơn vị chấp pháp không hề có liên quan đến nhau, thế chẳng phải là trở thành trò hề cho người khác sao?
Tôi chỉ có thể nói người đứng sau chuyện này quá ghê gớm!
Chẳng những có ý giết người mà còn khiến cho chúng ta có miệng nhưng không thể giải thích điều gì…
“Thật thú vị…”
“Vậy ý của anh Minh là anh đã đoán ra được người đứng đẳng sau chuyện này là ai rồi đúng không?” Tân Ý Hàm cảm thấy vô cùng bất ngờ.
Bùi Nguyên Minh bình tĩnh nói: “Rất dễ đoán ra người đó là ai.
Hoặc nên nói là đối phương cũng không cố ý che giấu thân phận của mình. Nói cho cùng thì cả tôi và cô đều biết Long Thiên Trường là người của Long Thương Húc.
Vậy thì người đứng đẳng sau vụ việc lần này không phải là Long Thương Húc thì còn có thể là ai?”
“Vậy chúng ta..” Tân Ý Hàm nói.
Bùi Nguyên Minh xua tay, thờ ơ nói: “Long Thương Húc làm ra chuyện này chẳng qua là muốn chúng ta và thương hội Thiên Trúc sống mái với nhau, chết đi sống lại, hi vọng có thể mượn dao giết người.
Đồng thời anh ta cũng muốn tôi phân tâm, không đặt nhiều tâm huyết vào cuộc thi ở hội nghị Long Môn”
Nói đến đây, Bùi Nguyên Minh bỗng chìm trong dòng suy nghĩ.
“Thế nhưng tại sao chúng ta phải đi theo kế hoạch anh ta đã vạch sẵn?”
“Tôi sẽ xử lý thuơng hội Thiên Trúc, cũng sẽ tham dự hội nghị Long Môn.
Không phải Long Thương Húc thích tính toán sao?
“Lần này, trước hết chúng ta sẽ chặt đứt một cánh tay của anh ta và tạo cho anh ta một bất ngờ…
Bảo Trần Sang chuyển lời với thương hội Thiên Trúc rắng: Tôi đã đối ý rồi, hôm nay tôi muốn xem bọn họ giải thích với tôi thế nào.
Nếu như bọn họ không thể đưa ra lời giải thích hợp lý thì tôi sẽ xử lý bọn họ!”
Mười giờ tối, tại phòng họp Thiên Trúc.
Hàn Sang dẫn theo mười mấy người kênh kiệu đi vào đại sảnh, sau đó đá cửa phòng của hoàng thất.
Vẻ mặt anh ta vô cùng lạnh lùng và bình tĩnh, chỉ nhìn chằm chằm nơi phía trước.
Ở giữ sảnh của căn phòng hộp bày mười mấy chiếc bàn tròn.
Một vài người mặc quần áo theo phong cách cổ điển ngồi ở mỗi chiếc bàn, khắp nơi đều có bảo vệ Thiên Trúc cầm sẵn súng trên tay.
Lúc này Huỳnh Mã Khắc đang ngồi ở trung tâm đám đông, ông ta vắt chân chữ ngũ và hút một điếu xì gà. Trông ông ta rất hống hách và kênh kiệt Bảy, tám cô gái Thiên Trúc xinh đẹp ở bên cạnh phục vụ cho ông ta.
Xa Huyền Đức đang hát một bài hát nào đó của Thiên Trúc ở cách đó không xa. Tiếng hát của anh ta vô cùng chói tai, hệt như tiếng hét của lợn lúc bị chọc tiết vậy.
Nhưng đám nam thanh nữ tú kia vẫn không ngừng hoan hô và tán thưởng giọng hát đó.
Đúng lúc này, Hàn Sang dẫn theo người tiến lên đạp đố màn hình lớn, tiếng ồn ào xung quanh đột ngột dừng lại.
Xa Huyền Đức cười híp mí, nhìn thẳng vào Hàn Sang rồi cười khẩy nói: “Tôi còn tưởng là ai cơ! Đây không phải là thủ lĩnh của bang Phủ.
Rìu – Hàn Sang sao?
Sao hả? Quên mất rằng bang Phủ Rìu là băng đảng có thế lực yếu nhất trong sáu băng đảng sao?
Lại còn dám đến địa bàn của người Thiên Trúc chúng tôi ra oai sao? Anh đã nghĩ đến hậu quả chưa?”
Bình luận facebook