Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3315
Chương 3315
Đi theo gã đeo kính vàng còn có một thanh niên đầu trọc, mặc đồ võ, lúc này bước vào một cách ngạo mạn với dáng vẻ như bố thiên hạ vậy.
Mà người đàn ông trung niên với đám người vây quanh bước xuống từ từ, nhưng uy lực cực kì lớn.
Trong phòng, Bùi Nguyên Minh ngồi bắt chéo chân uống trà, anh mắt tình cờ và thấy người đàn ông trung niên, lạnh lùng nói: “Ông là ai?”
“Trông không giống Phạm Mục Cương.”
“Miệng lưỡi sắc bén!”
Người đàn ông trung niên tháo kính xuống, lấy khăn giấy ra lau rồi lạnh lùng nói: “Anh là Bùi Nguyên Minh đúng không?”
Vừa nói, ông ta vừa lạnh lùng nhìn Bùi Nguyên Minh.
Thanh niên, gầy mảnh, tuy rằng khí chất phi thường, nhưng dù sao anh ta cũng chỉ là một người bình thường mà thôi.
Chỉ có thể nói Huỳnh Mã Khắc đúng là đồ vô dụng, mang theo nhiều người như thế mà đến một người đơn giản như thể giải quyết cũng không xong, còn đi mở miệng cầu cứu.
Tên này coi như bỏ đi.
Nhưng Bùi Nguyên Minh cũng không có phản ứng gì khi nghe
đối phương quát hỏi, chỉ nhìn người đàn ông trung niên trước mặt một cách thích thú rồi nhanh chóng phán đoán nhóm người này hẳn là nhà họ Huỳnh.
Huỳnh Mã Khắc nói rằng hắn rất ghê, nhưng xét cho cùng, nhưng chúng quy thân phân địa vị của hắn rất thấp.
Hắn làm gì có thể có tư cách gọi điện trực tiếp cho Phạm Mục Cương?
Cho nên, cuộc điện thoại này chỉ có thể là cha của hắn.
“Tổng giám đốc Huỳnh hỏi mày đấy! Câm rồi hả?”
Nhìn thấy vẻ mặt làm thinh còn quan sát chi tiết của Bùi Nguyên Minh, cái tên trẻ tuổi đầu trọc của Thiên Trúc bước tới, nhìn chằm chằm vào Bùi Nguyên Minh rồi nói.
Bùi Nguyên Minh không thèm để ý tới hắn mà lạnh lùng nói: “Ông là ba ruột của Huỳnh Mã Khắc sao?”
Nghe thấy những lời này, thanh niên đầu trọc Thiên Trúc gầm lên dận dữ nói: “Thằng khốn, tên của cậu huỳnh mà mày có thể nói lung tung vậy sao?”
Một vài mỹ nữ xinh đẹp nghe thấy vậy, họ đều tỏ vẻ khinh bỉ.
Ngay cả tên của cậu chủ Huỳnh cũng dám gọi bừa bãi sao?
Cái gã này nghĩ mình là cái thá gì vậy?
“A Hổ, đừng kích động”
“Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng có gặp người là đánh giết, cho họ một cơ hội nói đi.”
“Nếu không lần nào tôi cũng phải tra hỏi một cái xác chết, rất phiền phức”
Người đàn ông trung niên dơ tay ngắn A Hổ lại, với vẻ ngoài lạnh lùng, nhưng sức uy hiếp trong lời nói lại rất mạnh mẽ.
Nếu người bình thường sẽ bị dọa chết khiếp.
Sau đó, người đàn ông trung niên liếc mắt nhìn Bùi Nguyên Minh một cái, cười nói: “Tự giới thiệu, tôi là Huỳnh Tam Quang, đẳng cấp thứ hai ở Thiên Trúc, người nhà họ Huỳnh”
“Đồng thời, tôi cũng là ba của Huỳnh Mã Khắc”
Bùi Nguyên Minh thờ ơ nói: “Ồ, vậy thì sao? Ông muốn giúp con trai ra mặt sao?”
“Mâu thuẫn giữa cậu và Huỳnh Mã Khắc, tôi khá rõ rồi”
Huỳnh Tam Quang cười với Bùi Nguyên Minh, sau đó đeo kính lên.
Ông ta rất khí phách trời không sợ đất không sợ, chứ không như Huỳnh Mã Khắc, ngược lại còn nho nhã nói: “Đúng sai phân tranh xung đột, tôi cảm thấy giữa chúng ta không có ý nghĩa gì cả.”
“Suy cho cùng, ai cũng là người lớn rồi. Trong thế giới người lớn, không có đúng sai, chỉ có mạnh yếu.”
“Không biết cậu Minh đây có đồng ý với tôi không?”
Bùi Nguyên Minh thờ ơ nói: “Công nhận thì sao? Không công nhận thì sao?”
“Không có gì khác biệt cả” Huỳnh Tam Quang cười khẩy: “Ít nhất, ở tôi không có sự khác biệt. “Ta đến đây, chỉ có một việc.” “Đó là giúp con trai ra mặt, sau đó đưa nó về nhà” “Cậu tự phế hay là đợi người của ta động thủ?
Gương mặt của Huỳnh Tam Quang mềm mỏng nói.
Đi theo gã đeo kính vàng còn có một thanh niên đầu trọc, mặc đồ võ, lúc này bước vào một cách ngạo mạn với dáng vẻ như bố thiên hạ vậy.
Mà người đàn ông trung niên với đám người vây quanh bước xuống từ từ, nhưng uy lực cực kì lớn.
Trong phòng, Bùi Nguyên Minh ngồi bắt chéo chân uống trà, anh mắt tình cờ và thấy người đàn ông trung niên, lạnh lùng nói: “Ông là ai?”
“Trông không giống Phạm Mục Cương.”
“Miệng lưỡi sắc bén!”
Người đàn ông trung niên tháo kính xuống, lấy khăn giấy ra lau rồi lạnh lùng nói: “Anh là Bùi Nguyên Minh đúng không?”
Vừa nói, ông ta vừa lạnh lùng nhìn Bùi Nguyên Minh.
Thanh niên, gầy mảnh, tuy rằng khí chất phi thường, nhưng dù sao anh ta cũng chỉ là một người bình thường mà thôi.
Chỉ có thể nói Huỳnh Mã Khắc đúng là đồ vô dụng, mang theo nhiều người như thế mà đến một người đơn giản như thể giải quyết cũng không xong, còn đi mở miệng cầu cứu.
Tên này coi như bỏ đi.
Nhưng Bùi Nguyên Minh cũng không có phản ứng gì khi nghe
đối phương quát hỏi, chỉ nhìn người đàn ông trung niên trước mặt một cách thích thú rồi nhanh chóng phán đoán nhóm người này hẳn là nhà họ Huỳnh.
Huỳnh Mã Khắc nói rằng hắn rất ghê, nhưng xét cho cùng, nhưng chúng quy thân phân địa vị của hắn rất thấp.
Hắn làm gì có thể có tư cách gọi điện trực tiếp cho Phạm Mục Cương?
Cho nên, cuộc điện thoại này chỉ có thể là cha của hắn.
“Tổng giám đốc Huỳnh hỏi mày đấy! Câm rồi hả?”
Nhìn thấy vẻ mặt làm thinh còn quan sát chi tiết của Bùi Nguyên Minh, cái tên trẻ tuổi đầu trọc của Thiên Trúc bước tới, nhìn chằm chằm vào Bùi Nguyên Minh rồi nói.
Bùi Nguyên Minh không thèm để ý tới hắn mà lạnh lùng nói: “Ông là ba ruột của Huỳnh Mã Khắc sao?”
Nghe thấy những lời này, thanh niên đầu trọc Thiên Trúc gầm lên dận dữ nói: “Thằng khốn, tên của cậu huỳnh mà mày có thể nói lung tung vậy sao?”
Một vài mỹ nữ xinh đẹp nghe thấy vậy, họ đều tỏ vẻ khinh bỉ.
Ngay cả tên của cậu chủ Huỳnh cũng dám gọi bừa bãi sao?
Cái gã này nghĩ mình là cái thá gì vậy?
“A Hổ, đừng kích động”
“Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng có gặp người là đánh giết, cho họ một cơ hội nói đi.”
“Nếu không lần nào tôi cũng phải tra hỏi một cái xác chết, rất phiền phức”
Người đàn ông trung niên dơ tay ngắn A Hổ lại, với vẻ ngoài lạnh lùng, nhưng sức uy hiếp trong lời nói lại rất mạnh mẽ.
Nếu người bình thường sẽ bị dọa chết khiếp.
Sau đó, người đàn ông trung niên liếc mắt nhìn Bùi Nguyên Minh một cái, cười nói: “Tự giới thiệu, tôi là Huỳnh Tam Quang, đẳng cấp thứ hai ở Thiên Trúc, người nhà họ Huỳnh”
“Đồng thời, tôi cũng là ba của Huỳnh Mã Khắc”
Bùi Nguyên Minh thờ ơ nói: “Ồ, vậy thì sao? Ông muốn giúp con trai ra mặt sao?”
“Mâu thuẫn giữa cậu và Huỳnh Mã Khắc, tôi khá rõ rồi”
Huỳnh Tam Quang cười với Bùi Nguyên Minh, sau đó đeo kính lên.
Ông ta rất khí phách trời không sợ đất không sợ, chứ không như Huỳnh Mã Khắc, ngược lại còn nho nhã nói: “Đúng sai phân tranh xung đột, tôi cảm thấy giữa chúng ta không có ý nghĩa gì cả.”
“Suy cho cùng, ai cũng là người lớn rồi. Trong thế giới người lớn, không có đúng sai, chỉ có mạnh yếu.”
“Không biết cậu Minh đây có đồng ý với tôi không?”
Bùi Nguyên Minh thờ ơ nói: “Công nhận thì sao? Không công nhận thì sao?”
“Không có gì khác biệt cả” Huỳnh Tam Quang cười khẩy: “Ít nhất, ở tôi không có sự khác biệt. “Ta đến đây, chỉ có một việc.” “Đó là giúp con trai ra mặt, sau đó đưa nó về nhà” “Cậu tự phế hay là đợi người của ta động thủ?
Gương mặt của Huỳnh Tam Quang mềm mỏng nói.
Bình luận facebook