Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3347
Chương 3347:
Lúc này, theo mệnh lệnh của Kim Cửu Muội, một trong những cấp dưới của cô ta tên là Trư Nhục Vinh nở một nụ cười xấu xa, đi lên phía trước và cầm lấy tấm thẻ của Kim Cửu Muội.
Người có tên là Trư Nhục Vinh này từng là Hoa Hồng Song Côn nổi tiếng trong giới hắc bạch ở Vũ Thành. Nghe nói rắng ông ta đã đã từng một mình giết rất nhiều người chỉ với một ống thép trong tay, cho nên được gọi là cao thủ trong giới hắc bạch.
Sáu bang lớn trong giới hắc bạch ở Vũ Thành từng trả giá cao để mời ông ta đến bảo vệ bang của mình.
Nhưng Trư Nhục Vinh vẫn luôn ở bên cạnh Kim Cửu Muội.
Trong những năm qua, ông ta đã vào sinh ra tử vì Kim Cửu Muội và có thể nói là có những đóng góp to lớn.
Điều này cũng khiến cho địa vị của Kim Cửu Muội ở nhà họ Kim càng ngày càng cao.
Và vì địa vị của Kim Cửu Muội được nâng cao cho nên hiện tại Trư Nhục Vinh rất ít khi ra tay.
Dù sao thì ông ta chỉ cần nói ra mình là cấp dưới của Kim Cửu Muội là đã có thể hù dọa được vô số những người không có mắt.
Hơn nữa, những năm gần đây đều trôi qua một cách thuận buôm xuôi gió cũng khiến Trư Nhục Vinh cảm thấy bản thân là một người có quyền lực.
Ông ta cảm thấy rằng bản thân đã là người vô địch, không thể bị đánh bại trong giới hắc bạch ở Vũ Thành, và ông ta có thể làm bất cứ điều gì mà ông ta muốn.
Nói một cách đơn giản là một con chó hoang dã ở với một người chủ mạnh mế trong một thời gian dài, nên nó sẽ tự nhiên học được cách dựa vào quyền lực của người khác như câu nói chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng!
Cầm tấm thẻ của Kim Cửu Muội trong tay, khuôn mặt của Trư Nhục Vinh lộ ra vẻ độc tài và hung ác giống như một con hổ đang rình mồi vậy.
Ông ta châm một điếu xì gà, sau đó dẫn theo mười mấy người đàn ông cao to mặc vest và đi ra ngoài.
Vài cô gái xinh đẹp đang phục vụ nhóm người của Thiên Trúc nhìn thấy cảnh này thì tất cả đều lộ ra vẻ mặt phấn khích theo dõi và chuẩn bị xem trò vui.
Dọc theo đường đi có những người phục vụ không kịp né tránh nên kết quả là bị Trư Nhục Vinh lấy chân đá ngã lăn ra mặt đất bằng dáng vẻ cực kỳ kiêu ngạo.
Với cái dáng vẻ này, những người không biết chắc chắn sẽ nghĩ rằng Trư Nhục Vinh là vua của giới hắc bạch ở Vũ Thành!
“Rầm!”
Ngay sau đó, Trư Nhục Vinh đến cửa ô số một và đá vào cửa một cái.
Có một tiếng động lớn vang lên và cửa phòng mở ra.
Hơn chục người bước vào ô số một với vẻ mặt đăng đẳng sát khí.
Trư Nhục Vinh ngậm điếu xì gà, vẻ mặt không đứng đẳn và bộ dạng như một vị vua.
Ông ta hoàn toàn không nhìn những người trong căn phòng, mà nhe răng cười và nói: “Kẻ xấu xí kia, cậu không có mắt sao? Vậy mà cậu lại dám xúc phạm đến cả người có địa vị của Thiên Trúc?”
“Cậu không biết sợ chết là gì đúng không?”
“Cậu không sợ bởi vì bản thân mà người nhà của cậu sẽ chết không có chỗ chôn sao?”
Sau đó, ông ta đưa mắt nhìn cậu Xa vẫn nằm trên mặt đất và Bùi Nguyên Minh đang uống trà.
Lúc này, vẻ mặt của Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt mà tự rót cho mình một ly trà, anh vừa cầm ly trà vừa thản nhiên nói: “Người của nhà họ Kim?”
“Cậu nhóc, cậu đã biết ông đây là người của nhà họ Kim mà vẫn còn giả vờ bình tĩnh được sao?”
“Có vẻ như năng lực và thân phận của cậu không kém nhi!”
Vẻ mặt của Trư Nhục Vinh quái gở: “Nào, nói cho tôi biết tên của cậu đi, làm cho ông đây nghe xem liệu cậu có thể hù dọa tôi được không?”
Nghe vậy, mười mấy người đi cùng ông ta đều nở nụ cười chế: nhạo, rõ ràng là bọn họ hề không cảm thấy rằng Bùi Nguyên Minh có thể áp chế được nhà họ Kim.
Suy cho cùng thì đây là một dòng họ đang vươn lên vị trí đứng đầu!
Chưa kể, nhà họ Kim có mối quan hệ rất tốt đẹp với cung điện Hoàng Kim của thánh địa võ lâm, cho nên sẽ có ai dám đi gây chuyện với họ chứ?
Bùi Nguyên Minh nói với vẻ mặt thờ ơ: “Không thể tin được ông thật sự là người của nhà họ Kim trong truyền thuyết”
“
không thể nhìn thấy nhà họ Kim bị người khác chửi bới.
Lúc này, theo mệnh lệnh của Kim Cửu Muội, một trong những cấp dưới của cô ta tên là Trư Nhục Vinh nở một nụ cười xấu xa, đi lên phía trước và cầm lấy tấm thẻ của Kim Cửu Muội.
Người có tên là Trư Nhục Vinh này từng là Hoa Hồng Song Côn nổi tiếng trong giới hắc bạch ở Vũ Thành. Nghe nói rắng ông ta đã đã từng một mình giết rất nhiều người chỉ với một ống thép trong tay, cho nên được gọi là cao thủ trong giới hắc bạch.
Sáu bang lớn trong giới hắc bạch ở Vũ Thành từng trả giá cao để mời ông ta đến bảo vệ bang của mình.
Nhưng Trư Nhục Vinh vẫn luôn ở bên cạnh Kim Cửu Muội.
Trong những năm qua, ông ta đã vào sinh ra tử vì Kim Cửu Muội và có thể nói là có những đóng góp to lớn.
Điều này cũng khiến cho địa vị của Kim Cửu Muội ở nhà họ Kim càng ngày càng cao.
Và vì địa vị của Kim Cửu Muội được nâng cao cho nên hiện tại Trư Nhục Vinh rất ít khi ra tay.
Dù sao thì ông ta chỉ cần nói ra mình là cấp dưới của Kim Cửu Muội là đã có thể hù dọa được vô số những người không có mắt.
Hơn nữa, những năm gần đây đều trôi qua một cách thuận buôm xuôi gió cũng khiến Trư Nhục Vinh cảm thấy bản thân là một người có quyền lực.
Ông ta cảm thấy rằng bản thân đã là người vô địch, không thể bị đánh bại trong giới hắc bạch ở Vũ Thành, và ông ta có thể làm bất cứ điều gì mà ông ta muốn.
Nói một cách đơn giản là một con chó hoang dã ở với một người chủ mạnh mế trong một thời gian dài, nên nó sẽ tự nhiên học được cách dựa vào quyền lực của người khác như câu nói chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng!
Cầm tấm thẻ của Kim Cửu Muội trong tay, khuôn mặt của Trư Nhục Vinh lộ ra vẻ độc tài và hung ác giống như một con hổ đang rình mồi vậy.
Ông ta châm một điếu xì gà, sau đó dẫn theo mười mấy người đàn ông cao to mặc vest và đi ra ngoài.
Vài cô gái xinh đẹp đang phục vụ nhóm người của Thiên Trúc nhìn thấy cảnh này thì tất cả đều lộ ra vẻ mặt phấn khích theo dõi và chuẩn bị xem trò vui.
Dọc theo đường đi có những người phục vụ không kịp né tránh nên kết quả là bị Trư Nhục Vinh lấy chân đá ngã lăn ra mặt đất bằng dáng vẻ cực kỳ kiêu ngạo.
Với cái dáng vẻ này, những người không biết chắc chắn sẽ nghĩ rằng Trư Nhục Vinh là vua của giới hắc bạch ở Vũ Thành!
“Rầm!”
Ngay sau đó, Trư Nhục Vinh đến cửa ô số một và đá vào cửa một cái.
Có một tiếng động lớn vang lên và cửa phòng mở ra.
Hơn chục người bước vào ô số một với vẻ mặt đăng đẳng sát khí.
Trư Nhục Vinh ngậm điếu xì gà, vẻ mặt không đứng đẳn và bộ dạng như một vị vua.
Ông ta hoàn toàn không nhìn những người trong căn phòng, mà nhe răng cười và nói: “Kẻ xấu xí kia, cậu không có mắt sao? Vậy mà cậu lại dám xúc phạm đến cả người có địa vị của Thiên Trúc?”
“Cậu không biết sợ chết là gì đúng không?”
“Cậu không sợ bởi vì bản thân mà người nhà của cậu sẽ chết không có chỗ chôn sao?”
Sau đó, ông ta đưa mắt nhìn cậu Xa vẫn nằm trên mặt đất và Bùi Nguyên Minh đang uống trà.
Lúc này, vẻ mặt của Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt mà tự rót cho mình một ly trà, anh vừa cầm ly trà vừa thản nhiên nói: “Người của nhà họ Kim?”
“Cậu nhóc, cậu đã biết ông đây là người của nhà họ Kim mà vẫn còn giả vờ bình tĩnh được sao?”
“Có vẻ như năng lực và thân phận của cậu không kém nhi!”
Vẻ mặt của Trư Nhục Vinh quái gở: “Nào, nói cho tôi biết tên của cậu đi, làm cho ông đây nghe xem liệu cậu có thể hù dọa tôi được không?”
Nghe vậy, mười mấy người đi cùng ông ta đều nở nụ cười chế: nhạo, rõ ràng là bọn họ hề không cảm thấy rằng Bùi Nguyên Minh có thể áp chế được nhà họ Kim.
Suy cho cùng thì đây là một dòng họ đang vươn lên vị trí đứng đầu!
Chưa kể, nhà họ Kim có mối quan hệ rất tốt đẹp với cung điện Hoàng Kim của thánh địa võ lâm, cho nên sẽ có ai dám đi gây chuyện với họ chứ?
Bùi Nguyên Minh nói với vẻ mặt thờ ơ: “Không thể tin được ông thật sự là người của nhà họ Kim trong truyền thuyết”
“
không thể nhìn thấy nhà họ Kim bị người khác chửi bới.
Bình luận facebook