• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Bùi Nguyên Minh - Phú Đại Gia Ở Rể - Chàng Rể Quyền Thế (183 Viewers)

  • Chương 3391-3396

Chương 3391:

“Chậc chậc chậc”

Cũng chẳng cần nói nhiều, nữ bác sĩ này đột nhiên giơ tay phải lên, kẽ hở giữa ngón tay có một đống ngân châm bay ra, cầm lên người mấy đệ tử chấp pháp đường Long Môn không kịp phòng bị kia.

Mấy đệ tử chấp pháp đường Long Môn này tỏ vẻ khó tin, sau đó đều lặng thinh ngã xuống đất.

Xong xuôi tất cả, nữ bác sĩ thờ ơ quay người lại, ánh mắt lạnh lùng rơi vào Trịnh Tuyết Dương.

Nụ cười trên mặt Trịnh Tuyết Dương biến mất, thay vào đó là vẻ ngưng trọng, nghiêm túc: “Cô là ai?”

“Tôi và cô chắc là không quen biết nhau.”

“Giữa tôi và cô không oán không thù, tại sao phải tới giết tôi?”

“Nếu là vì chuyện mỏ vàng, cô có giết tôi cũng vô dụng thôi.”

Nữ bác sĩ cởi bỏ mặt nạ, để lộ gương mặt xinh đẹp khiến chúng sinh điên đảo.

Sau đó cô ta cười nhạt: “Cô Trịnh, đừng lo, về tình về lý, tôi sẽ không giết cô đâu.”

“Bởi vì giết cô không có bất cứ lợi ích gì với chúng tôi cả, ngược lại sẽ càng thêm rắc rối không cần thiết cho chúng tôi.”

“Nhưng tôi e là phải nhờ cô đi một chuyến cùng tôi, làm con cờ cho tôi một chút.”

Ánh mắt nữ bác sĩ mờ nhạt, lời nói lạnh lùng: “Đương nhiên, cô cũng đừng trách tôi không có tính người, mặc ý làm bừa.

“Muốn trách thì phải trách chồng cũ của cô.”

“Ai bảo anh ta giết em trai cùng cha khác mẹ của

Trịnh Tuyết Dương có hơi sửng sốt, sau đó bất ngờ tôi?” nói: “Bùi Nguyên Minh giết em trai cô ?”

“Cô là người Thiên Trúc? Chị gái của Phạm Lưu Tam?”

Hiển nhiên, phụ nữ không có dốt đặc như người ngoài nghĩ, cho dù đang ở trong phòng bệnh, cô cũng hiểu được tình hình bên ngoài một chút.

Chuyện Phạm Lưu Tam chết, cô cũng có biết.

“Xem ra cô Trịnh quả nhiên không giống người bình thường.” Nữ bác sĩ vỗ tay, mỉm cười nhàn nhạt.

“Xin tự giới thiệu, tôi là Phạm Dĩ Viên.”

“Tuy Lưu Tam chỉ là em cùng cha khác mẹ của tôi, tình cảm chúng tôi cũng bình thường. Nhưng bất kể nói thế nào, cậu ta cũng là huyết mạch duy nhất của cả nhà tôi. Bây giờ cậu ta chết rồi, tôi phải thay cậu ta báo thù, đúng chứ?”

Trịnh Tuyết Dương lộ ra vẻ khinh thường.

“Nếu cô thật sự muốn báo thù, vừa rồi sao không trực tiếp ra tay với Bùi Nguyên Minh? Ngược lại còn dụ anh ta đi?”

“Xem ra người Thiên Trúc các người nói trắng ra cũng chỉ là những kẻ mềm năn rằn buông. Muốn dùng một người phụ nữ để uy hiếp Bùi Nguyên Minh? Các người cảm thấy có thể sao?”

“Tôi chỉ là vợ cũ của anh ta, không phải vợ anh ta. Không có ý nghĩa gì cả.

“Có ý nghĩa hay không, là do cô nói, cũng là do tôi nói. Phạm Dĩ Viên mỉm cười tươi rói.

“Hơn nữa chúng ta đều biết, thân thủ của Bùi Nguyên Minh rất khá, bên cạnh cũng có cao thủ đi cùng.”

“Anh ta khó đối phó hơn là tôi tưởng tượng một chút.”

“Để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chúng tôi muốn bắt cô làm con cờ, đây chính là cách thông minh nhất.”

“Suy cho cùng người Thiên Trúc chúng tôi trước giờ đều luôn mưu tỉnh trong màn nhưng có thể quyết định chiến thắng ngoài ngàn dặm.”

Phạm Dĩ Viên bước tới, vẻ mặt lãnh đạm: “Cô đừng lo, tôi sẽ không giết cô đâu.”

“Cùng lắm là đánh gãy tay chân của cô, lấy đó để uy hiếp Bùi Nguyên Minh”

“Nói tới, lần này nếu như không có cậu Long Thập Tam phải người đến cảnh cáo chúng tôi, không cho phép chúng tôi tiếp cận cô, lợi dụng cô, chúng tôi vẫn còn chưa biết cô lại quan trọng với tên họ Bùi đó như thế.“

“Vốn dĩ, để tránh mối quan hệ giữa chúng tôi với cậu Long Thập Tam bị khó xử, ít nhiều gì cũng phải nể mặt cậu ta một chút chứ!”

“Chỉ đáng tiếc, tính mạng của người Thiên Trúc chúng tôi rất đáng giá.”

“Có thể dùng tính mạng một người Đại Hạ để uy hiếp đối thủ, hà tất phải lãng phí tính mạng quý giá của người Thiên Trúc chúng tôi?
Chương 3392:

Trong lúc nói, Phạm Dĩ Viên chậm rãi đi đến bên giường bệnh, sau đó giữa kẽ tay cô ta xuất hiện vài cây kim bạc.

Cô ta lạnh lùng nhìn Trịnh Tuyết Dương, chậm rãi nói: “Người Đại Hạ các người không phải thích lấy châm bạc điểm huyệt sao? Hôm nay tôi sẽ phong tỏa huyệt vị của cô, để cô biến thành một người tàn phế. Nhưng mà tôi kiến nghị cô tốt nhất bây giờ đừng nên chống cự, cứ trơ mắt ra nhìn tôi làm là được rồi.”

“Bằng không, lỡ như tâm trạng tôi không vui, mất khống chế, không kìm được sẽ giết cô mất. Làm quỷ chết oan cũng tuyệt đối đừng có trách tôi.”

Nói rồi, kim bạc của Phạm Dĩ Viên xẹt qua, chuẩn bị đâm vào huyệt đạo trên người Trịnh Tuyết Dương, ra tay với cô, lấy đó để đối phó với Bùi Nguyễn Minh cũng sắp trở lại đây.

“Pång…”

Thế nhưng, vào lúc này, một khẩu súng đột nhiên nhô ra từ bên dưới giường bệnh, trực tiếp nhắm vào phần bụng của Phạm Dĩ Viên, sau đó bỗng chốc bóp cò.

“Á.”

“Tên khốn kiếp

Phạm Dĩ Viên hét lên, bị sức công phá của khẩu súng bần bay đi.

Khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy lộ rõ vẻ đau khổ và hoài nghi.

Bất luận thế nào cô ta cũng không ngờ được dưới gầm giường của Trịnh Tuyết Dương lại có một tay súng đang lần trốn.

Quan trọng nhất là đối phương vô cùng dứt khoát, căn bản chẳng cần nhiều lời, bóp cò mà chẳng hề do dự.

Lúc này, cô ta căn bản không kịp nghĩ được gì, chỉ có thể dùng một tay che vết thương ở bụng, tay còn lại cổ gắng vơ lấy Trịnh Tuyết Dương, ý đồ muốn bắt cô làm con tin.

Bởi vì phát súng này đã khiến cô ta mất đi năm mươi phần trăm sức chiến đấu, không có con tin trong tay, cô ta không thể sống sót được.

Chỉ là cô ta còn chưa chạm vào Trịnh Tuyết Dương, thì tay súng lại bóp cò, một viên đạn chì bay ra.

Gương mặt xinh đẹp của Phạm Dĩ Viên thay đổi, cô ta chỉ có thể lùi lại phía sau thật nhanh để tránh phát súng này. Nhưng lần rút lui này cô ta đã lùi về phía cửa, cũng không thể nào tiếp cận Trịnh Tuyết Dương được nữa.

Sau đó, chỉ thấy người dưới gầm giường lăn ra, sắc mặt cô ta mang vẻ lạnh lùng, khẩu súng trong tay vẫn nhằm kỹ vào Phạm Dĩ Viên.

Đây là một người phụ nữ trông rất xinh đẹp, trên ngực có hình xăm một bông hồng đen.

Bang Đầu Búa, Hắc Mai Hồng. Người phụ nữ này vô cùng điềm tĩnh, sau khi bị Bùi Nguyễn Minh thu phục từ Bang Đầu Búa, cô ta vẫn luôn âm thầm ở bên cạnh Trịnh Tuyết Dương phụ trách bảo vệ. Mặc dù kỹ năng của cô ta rất bình thường, nhưng lại rất tàn độc trong giới, khiến cô ta phải dùng súng, có sức chiến đấu rất là đáng sợ.

Nhìn thấy khẩu súng vẫn bị khóa trên người mình, sắc mặt của Phạm Dĩ Viên thay đổi rất nhiều, cô ta không thể nghĩ ra được tại sao bên cạnh Trịnh Tuyết Dương lại có một tay súng như thế.

Cô ta trượt tay phải xuống, một con dao găm lọt vào lòng bàn tay, sau đó lập tức lao cả người về phía trước.

Chỉ với một nhát dao, trong thời khắc sinh tử này, Phạm Dĩ Viên đã dốc hết sức mình. Cổ ta muốn nhân cơ hội này mở ra một đường sống.

Nhưng Hắc Mai Hồng lại tỏ vẻ chế giễu, thấy Phạm Dĩ

Viên lao tới, cô ta lại lập tức bóp cò.

“Pång pång pång”

Súng phóng ra tia lửa, Phạm Dĩ Viên đang lao tới lại bị bắn trúng, máu tươi trào ra từ ngực giống như suối chảy. Phạm Dĩ Viên hét lên thảm thiết rồi ngã khuỵu xuống đất.

Lúc này, cô ta không dám chiến đấu nữa, mà lật mình lăn tới cửa, mở cửa muốn bỏ chạy.

Còn núi xanh sợ gì không có củi đốt, chỉ cần không chết, lần sau chắc chắn còn cơ hội.

Tuy nhiên, ngay sau khi cánh cửa mở ra, khuôn mặt của Phạm Dĩ Viên đã trắng bệch.

Bởi vì Bùi Nguyên Minh đang đứng ở cửa mỉm cười nhẹ nhàng với cô ta, sau đó đá một chân ra.
Chương 3393

“Bich…”

Phạm Dĩ Viên bay ra ngoài, cô ta đập mạnh vào tường rồi ngã xuống.

Cô ta vừa mới chật vật đứng dậy, Bùi Nguyễn Minh đã bước tới ngay trước mặt. Nhìn thấy cảnh này, Phạm Dĩ Viên nghiến răng nghiến lợi chém ra một đạo, muốn nhân lúc này lật bàn.

Ảnh dao lóe lên, lòng người kinh hãi.

Trịnh Tuyết Dương vô thức nói: “Bùi Nguyễn Minh, cẩn thận!”

“Bop”

Bùi Nguyên Minh không hề né tránh mà điềm tĩnh tát cô ta một cái.

Động tác của anh dường như không nhanh mấy, tuy là đi sau nhưng tới trước, cái tát trực tiếp rơi lên má phải của Phạm Dĩ Viên.

Phạm Dĩ Viên hét lên một tiếng, ôm mặt rồi bay ra ngoài, lần này tiếp đất, cô ta cũng không thể bò dậy nổi nữa.

“Bốp bốp bốp” Bùi Nguyên Minh vỗ tay.

Chỉ thấy ở ngoài cửa có đội của Lỗ Đạo Thiên đi vào.

Bọn họ lấy tốc độ nhanh nhất tiêm thuốc mê cho Phạm Dĩ Viên, sau đó nhanh chóng giúp cô ta xử lý vết thương để đảm bảo cô ta không bị mất máu quá nhiều mà dẫn tới hôn mê.

Phạm Dĩ Viên nghiến răng nhìn cảnh này, mặc dù Bùi Nguyễn Minh có vẻ như đang cứu người nhưng Phạm Dĩ Viên không tin Bùi Nguyễn Minh lại có lòng tốt như vậy.

Sau khi đội của Lỗ Đạo Thiên rời đi, Bùi Nguyễn Minh mới rảnh rồi cầm lấy tách trà mà Hắc Mai Hồng đưa cho, vừa uống vừa nhìn Phạm Dĩ Viên, cười nói: “Cô Phạm?”

“Tốt xấu gì cô cũng là dòng giống họ Phạm thứ hai của Thiên Trúc, sao ngay cả những chuyện như báo thù cũng phải đích thân mình ra tay chứ?”

“Không thể phải dòng ba hay dòng bốn của các người tới gây sự với tôi sao? Chỉ cần có đủ người, thì sẽ có một ngày diệt trừ được tôi rồi.”

Bùi Nguyên Minh hướng dẫn từng bước, anh hi vọng người phụ nữ này sau này có thể thông minh hơn một chút, đừng có không có chuyện gì lại chạy tới gây sự với Trịnh Tuyết Dương, nên nhắm thẳng vào anh thì tốt hơn.

Nghe mấy lời hời hợt của Bùi Nguyễn Minh, Phạm Dĩ Viên dường như muốn căn gãy cả hàm răng.

Thế nhưng cô ta vẫn không cam tâm nhìn chằm chằm Bùi Nguyễn Minh, lạnh lùng nói: “Tên họ Bùi kia, làm sao anh biết tôi muốn tấn công Trịnh Tuyết Dương?”

“Sử dụng Trịnh Tuyết Dương làm quân cờ chẳng qua chỉ là ý định nhất thời của chúng tôi thôi!”

Phạm Dĩ Viên thật sự không thể hiểu được, tại sao bản thân cô ta vừa mới nhận được tin từ Long Thương Húc thì đã lập tức ra tay, vậy mà lại bị người ta bắt sống.

Phát súng đó của Hắc Mai Hồng khiến cô ta cảm thấy rất uất ức. Đó chính là sự đả kích vào lòng tự tin tuyệt đối của người Thiên Trúc cô.

Nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Phạm Dĩ Viên, Bùi Nguyễn Minh thờ ơ nhìn cô ta, nói: “Tôi đương nhiên không biết cô sẽ dùng Tuyết Dương làm con cờ. Chỉ có điều, tôi rất rõ, người Thiên Trúc các người hành sự không có giới hạn, đã không thể đánh nhau chính diện với tôi, chắc chắn các người sẽ chơi lén, chỉ cần các người biết quan hệ giữa tôi và Tuyết Dương, như thế các người nhất định sẽ ra tay với cô ấy.

“Cho nên tôi ngoài mặt thì sắp xếp người của chấp pháp đường Long Môn, bên trong thì sắp xếp người của Bang Đầu Búa. Ngoài lỏng trong chặt, chính là vì đảm bảo không có ai có thể làm hại đến Tuyết Dương.

“Đương nhiên, bên cạnh mẹ vợ và em vợ hám lợi đó của tôi cũng cho người đi theo bảo vệ”

“Các người muốn ra tay với ai cũng vô dụng.”

Lời nói của Bùi Nguyên Minh rất lạnh lùng, nói y như thật vậy, hơn nữa còn tỏ vẻ cực kỳ chán ghét Thanh Linh. Nhưng dù vậy, Trịnh Tuyết Dương vẫn cảm thấy trong lòng rất ấm áp. Cô biết người đàn ông trước mặt này vì bảo vệ cô mà đã cố gắng hết sức rồi.

Bản thân anh rõ ràng đang ở đầu sóng ngọn gió, vậy mà còn phải một bộ phận lực lượng ra ngoài.

“Nhưng tại sao người phụ nữ này lại trốn dưới gầm giường?” Phạm Dĩ Viên vẫn không tin.

“Cô ta không ăn không ngủ mấy ngày nay sao? Tôi không tin!”

Chương 3394:
Bùi Nguyên Minh điềm nhiên nói: “Đương nhiên không ai có thể suốt ngày trốn ở dưới giường”
“Kỳ thực, nhiều khi, Hắc Mai Hồng đều ngồi ở một góc, không để cho người ngoài nhìn thấy mà thôi. Nhưng khi sáng nay tôi đến bệnh viện, tôi đã ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng. Mùi hương này khác với mùi nước hoa, ngược lại chính là mùi hương đặc trưng của Thiên Trúc”
“Ngay lúc đó thì tôi đã biết, có người của Thiên Trúc đến bệnh viện, tuy tôi không biết, các người có phải là muốn đối phó tôi và những người bên cạnh tôi hay không, nhưng tôi là người trước giờ làm việc rất thích cẩn thận, cho nên đã nhắn tin cho Hắc Mai Hồng bảo cô ấy nấp vào đâu đó chuẩn bị.”
“Và khi cô tới gõ cửa, tôi lại ngửi thấy được mùi hương đó trên người cô, cho nên, lúc đó tôi đã xác định được thân phận của cô.”
“Nhưng mà tôi không biết cô rốt cuộc là muốn làm gì, cho nên mới phối hợp với cô biểu diễn một chút.”
“Còn về những chuyện xảy ra tiếp theo, chắc cô đã rõ hơn tôi rồi chứ?”
Bùi Nguyên Minh điềm tĩnh giải thích, coi như là bày tỏ hết thành ý của bản thân. Đồng thời cũng khiến cho Phạm Dĩ Viên phải tuyệt vọng.
Suy cho cùng, kế hoạch giết người mà bản thân đã cẩn thận vạch ra lại bị người khác dễ dàng nhìn thấu, đối với những người Thiên Trúc kiêu ngạo tự phụ mà nói, điều này còn khó chịu hơn là giết chết cô ta.
“Thì ra là vậy!”
Phạm Dĩ Viên nghe vậy suýt nôn ra máu, sớm biết sáng nay ra khỏi nhà
không cần phải tắm hương theo tập tục. Không ngờ, thói quen lâu ngày này lại tự phản lại mình.
Sau khi thở dài một hơi, Phạm Dĩ Viên nghiến răng nghiến lợi nhìn Bùi Nguyên Minh, nói: “Tên họ Bùi kia, anh đã giết chết em trai tôi, bây giờ lại còn phế tôi! Có bản lĩnh thì giết tôi luôn đi, nếu không món nợ má này tôi chắc chắn sẽ đòi lại, nhà họ Phạm chúng tôi, Tiên Phong Tự chúng tôi sẽ không bỏ qua cho anh!”.
Bùi Nguyên Minh híp mắt nhìn Phạm Dĩ Viên, khóe miệng hiện lên một tia lạnh lẽo: “Lúc này cô không xin tha, mà ngược lại còn khiêu khích tôi, cô muốn chết như thế sao?”
“Xem ra cô rất muốn rơi vào trong tay của tôi. Chỉ có điều tôi là một công dân tốt. Một công dân tốt như tôi làm sao có thể tùy tiện giết người được? | Bây giờ cô đã rơi vào trong tay tôi, bằng chứng đòi đánh đòi giết tôi cũng rơi vào trong tay tôi. Tôi nghĩ, dù thế nào nhà họ Phạm các người, Tiên Phong Tự các người cũng phải cho tôi một lời giải thích chứ?”
“Công dân tốt?” Phạm Dã Viên cười gần một tiếng, vẻ mặt u ám.
“Tên họ Bùi kia, lúc này anh còn giả bộ chính nghĩa à? Anh giết chết em trai của tôi, anh còn mặt mũi nói mình là công dân tốt sao? Tôi khinh!”
“Ai nói tôi giết em trai cô?” Bùi Nguyên Minh tỏ vẻ vô tội.
“Cũng không thể nói công dân tốt thì sẽ không giết người. Nhưng mà em trai cô là cái thá gì chứ? Cậu ta có tư cách chết trong tay của tôi sao?”
“Đùa cái gì chứ.”
Nghe thấy mấy lời nói như đúng rồi của Bùi Nguyên Minh, Phạm Dã Viên tức giận đến mức suýt hộc máu.
Điều này còn nghiêm trọng hơn cả việc giết người, thật đáng nguyền rủa.
Trịnh Tuyết Dương nghe vậy cũng hơi sửng sốt, vô thức nói: “Bùi Nguyên Minh, người thật sự không phải do anh giết?”
Bùi Nguyên Minh nhún vai, nhẹ giọng nói: “Khi nào mà con chó con mèo của Thiên Trúc có tư cách để được tối giết vậy chứ?”
“Mấy người Thiên Trúc này đúng là bị thù hận làm cho đầu óc mê muội cả rồi.”
“Bọn họ cũng không nghĩ thử, với năng lượng hiện giờ ở Vũ Thành của tôi, giết một người còn phải tự mình ra tay cơ chứ?”
“Xem ra, IQ của người Thiên Trúc không ổn lắm”
Bùi Nguyên Minh thản nhiên mỉm cười, sau đó đưa tay ra Vỗ Vỗ lên mặt của Phạm Dã Viên: “Được rồi, bây giờ dẫn tôi đi tìm người của các cô đi.”
“Chuyện này, các người không cho tôi một lời giải thích thì không xong đâu.”

Chương 3395:
Bên chỗ Hàn Sang đã từng thẩm vấn rất nhiều tên sát thủ, cũng biết người đứng đằng sau giở trò chính là nhà họ Kim.
Ngoài ra, chuyện Long Thương Húc cố ý đe dọa Tiên Phong Tự, Bùi Nguyên Minh cũng biết rất rõ.
Vì hai nhà này đều muốn mượn tay của người Thiên Trúc để biến anh thành kẻ chết không có chỗ chôn thây.
Bùi Nguyên Minh không ngại dùng đám người Thiên Trúc để phản kích, khiển bọn họ gà bay chó nhảy.
Bây giờ Bùi Nguyên Minh rất là mong đợi, khi một trong ba đại yêu tăng của Thiên Trúc trong truyền thuyết là Phạm Kim Luân biết được tất cả chân tướng sự thật, biết người Thiên Trúc trở thành lính đánh thuê cho người khác, thì biểu hiện của ông ta sẽ phong phú cỡ nào.
Vào lúc chạng vạng, nhà tang lễ Vũ Thành.
Vì thân phận của Phạm Lưu Tam là khách nước ngoài, cho nên phía cảnh. sát sau khi làm kiểm tra thì đã đưa xác đến nhà tang lễ này.
Người Thiên Trúc cũng trực tiếp thuê một tòa nhà nhỏ trong nhà tang lễ, ngoài việc thức đêm canh cho Phạm Lưu Tam, cũng cho người Thiên Trúc có một chỗ dừng chân.
Suy cho cùng lần này, Phạm Kim Luân đã trực tiếp hạ lệnh, phái hàng trăm cao thủ từ Tiên Phong Tự ở Thiên Trúc đến.
Những người này đều thông qua con đường bất hợp pháp để tiến vào Đại
Hạ, cho nên đương nhiên phải tìm một nơi an toàn để dừng chân.
Còn ở Vũ Thành, không có nơi nào an toàn và thưa thớt người hơn nhà tang lễ.
Gần bảy giờ, vài chiếc Toyota Land Cruiser tiến vào nhà tang lễ, sau đó dừng lại trước linh đường của khu nhà đơn lập đó.
Sau đó cửa xe mở ra, mười mấy người đàn ông vạm vỡ bước xuống, theo sau là một phụ nữ trẻ mặc đồng phục màu đen.
Người phụ nữ khoảng hơn hai mươi tuổi, mặc một chiếc váy đen, tóc búi
cao, gương mặt trang điểm rất thanh tú.
Trong lúc đi về phía này, càng toát lên thân hình nhỏ nhắn nhanh nhẹn của mình.
Đôi chân thon dài mang quần tất của Balenciaga càng khiến người ta chăm chú hơn.
Người này hiển nhiên là Kim Cửu Muội của nhà họ Kim rồi.
Chắc có lẽ cô ta đã bị nhốt đủ bốn mươi tám tiếng rồi, nên mới từ chỗ cảnh sát đi ra.
Lúc này, sau khi cô ta bước vào nhà tang lễ với bó hoa trên tay, đặt trước di ảnh của Phạm Lưu Tam, rồi kính cẩn thắp ba nén hương.
Người Thiên Trúc không có thói quen đốt tiền giấy, chỉ có phong tục dâng hương, dâng hoa.
Cho nên khiển linh đường này trở nên có phần lạnh lẽo.
Sau đó, Kim Cửu Muội hít một hơi thật sâu, đi tới chỗ người đàn ông Thiên Trúc đang ngồi ở bên cạnh thi thể, nhẹ giọng nói: “Cậu Mục Cương, mong là đừng quá đau lòng!”
Người đàn ông này có khuôn mặt đẹp trai, biểu cảm lạnh lùng, hiển nhiên.
chính là phó tổng điều hành Phạm Mục Cương!
Anh ta cũng chính là anh em kết nghĩa của Long Thương Húc.
Lúc này, ánh mắt anh ta hờ hững liếc nhìn Kim Cửu Muội, nhìn khuôn mặt thanh tú của cô, trong mắt anh ta dường như có một sắc thái khác lóe lên.
Nhưng sau đó anh ta lại quay trở về dáng vẻ lạnh lùng của mình, đứng lên cung kính đáp: “Cô Kim có lòng rồi.”
Kim Cửu Muội dường như chẳng thèm để tâm đến ánh mắt tham lam của Phạm Mục Cương, lúc này cô ta mập mờ như có như không cố ý ưỡn ngực, sau đó khẽ nói: “Vốn dĩ ba và anh trai tôi muốn đích thân tới đây một chuyến, tiễn cậu Lưu Tam đi một đoạn cuối cùng!”
“Nhưng bọn họ càng hi vọng, tên hung thủ thật sự Bùi Nguyên Minh phải chịu pháp luật trừng trị, cho cậu Lưu
Tam một lời giải thích!”
“Cho nên, bây giờ bọn họ đã tới nhà họ Vạn, hi vọng phía nhà họ Vạn có thể chủ trì công bằng, có thể làm cho người đã khuất cảm thấy an lòng!”
“Chỉ cần chuyện này được giải quyết, bọn họ nhất định sẽ qua đây đưa tiền cậu Lưu Tam!”
“Tất cả, đều là vì nhà họ Kim chúng tôi không chiêu đãi khách quý thật tốt, cho nên mới khiến cậu Lưu Tam có kết cục như vậy, đều là sơ suất của chúng tôi!”
Chương 3396:

Kim Cửu Muội điềm nhiên như không, giải thích chuyện hai nhân vật quan trọng kia của nhà họ Kim không xuất hiện.

Phạm Mục Cương hờ hững liếc nhìn Kim Cửu Muội, mới chậm rãi nói: “Cô Kim nặng lời rồi!”

“Thương hội Thiên Trúc chúng tôi đã hoạt động ở Vũ Thành nhiều năm, hơn nữa, đám người Huỳnh Mã Khắc trước đây cũng từng có xung đột với hung thủ!”

“Cho nên chúng tôi rất rõ, những chuyện này không liên quan lắm tới nhà họ Kim!”

“Cho dù không có xảy ra chuyện đêm đó, chúng tôi và tên họ Bùi kia cũng sẽ có xích mích.”

“Chỉ có điều, chuyện ở quán bar là do chúng tôi sai trước, chúng tôi có thể nhận tội!”

“Nhưng người tên họ Bùi kia lại dám đến bệnh viện truy cùng diệt tận, hoàn toàn không nể mặt Tiên Phong Tự chúng ta.”

“Về tình về lý, chuyện này cần thời gian bàn bạc cho công bằng!”

“Vay nợ trả tiền! Giết người đền mạng!”

“Đạo lý hiển nhiên!”.

Trong mắt Phạm Mục Cương lóe lên một tia lạnh lẽo, anh ta đã ở Vũ Thành nhiều năm, là anh em kết nghĩa với Long Thương Húc, từ khi nào mà lại gặp chuyện mất mặt như vậy chứ?

Cho nên, lúc này anh ta cảm thấy nhất định phải có một lời giải thích mới. được.

“Tôi mặc kệ tên họ Bùi kia có át chủ bài gì, có chỗ dựa như thế nào!”

“Nhưng đã chọc giận Tiên Phong Tự chúng tôi, giết chết quý tộc dòng thứ hai của người Thiên Trúc chúng tôi, như thế lần này anh ta chắc chắn phải trả giá!”

“Chẳng hạn, máu!”

Nghe lời này của Phạm Mục Cương, mấy người Thiên Trúc khác đều nghiến răng nghiến lợi, trong mắt hiện lên sát ý.

Bây giờ bọn họ hận không thể tìm ra Bùi Nguyên Minh, dìm chết anh ta.

Xét cho cùng, người Thiên Trúc vẫn luôn kiêu ngạo và tự phụ.

Dòng tộc cao quý thứ hai đã chết ở Đại Hạ, đó là một sự sỉ nhục vô cùng. lớn đối với bọn họ!

Nhìn thấy những người Thiên Trúc này ai nấy hừng hực lửa giận, hận không thể băm Bùi Nguyên Minh ra làm trăm mảnh, trong mắt Kim Cửu Muội. lập tức lóe lên sự khoái chí.

Lần trước khi ở trong quán bar cô ta thật sự đã rất mất mặt. Hơn nữa còn vì chuyện này mà bị nhốt trong đồn cảnh sát hai ngày.

Đối với người như cô ta mà nói, cái này còn khó chịu hơn là trực tiếp giết chết cô ta.

Bây giờ có cơ hội giết chết Bùi Nguyên Minh, trong lòng cô ta đương nhiên thấy vui, nếu không nơi này là linh đường của Phạm Lưu Tam, thì cô ta. đã không kìm được mà phá lên cười rồi.

Quan trọng nhất là, chuyện này đã là chuyện liên quan đến dòng giống thứ hai của Thiên Trúc, liên quan đến Tiên Phong Tự, và mối quan hệ của hai nước rồi.

Cô ta không tin, trong tình huống này, nhà họ Vạn còn có thể làm sao nịnh nọt Bùi Nguyên Minh.

Nghĩ đến đây, Kim Cửu Muội hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng nói: “Anh Mục Cương, sự rộng lượng của Tiên Phong Tự thật sự khiến nhà họ Kim chúng tôi vô cùng cảm động!”

“Ba tôi bảo tôi chuyển lời cho anh!”.

“Tuy cậu Lưu Tam là do Bùi Nguyên Minh giết, nhưng nhà họ Kim chúng tôi cũng không tránh khỏi trách nhiệm!”

“Vì tình hữu nghị lâu dài của chúng ta, vì biểu đạt thành ý và sự xin lỗi của chúng tôi!”

“Chúng tôi đã lấy được một tờ giấy chứng nhận cho Tiên Phong Tự!”.

“Kể từ bây giờ, Tiên Phong Tự có thể ở Vũ Thành khai sơn lập phái, đương nhiên, số lượng học viên cũng có giới hạn nhất định.”

“Nhưng mà sau này nhà họ Kim chúng tôi sẽ cố gắng xóa bỏ hạn chế này.”

Trong khi nói chuyện, Kim Cửu Muội lấy ra một tập tài liệu có mùi thơm thoang thoảng đưa tới.

Bầu không khí lúc này như ngưng lại.

Mấy người Thiên Trúc có mặt ở đây, bất kể vừa rồi phẫn nộ như thế nào, lúc này thân thể bọn họ đều chấn động, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.

Người Thiên Trúc trước giờ luôn muốn khai tông lập phái ở Đại Hạ.

Cao thủ Tiên Phong Tự, một trong ba yêu tăng Phạm Kim Luân, sở dĩ cam tâm tình nguyện đến cung điện Hoàng Kim làm thuộc hạ cao cấp cũng là vì nguyên nhân này.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom