Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3401
Chương 3401
“Anh Mục Cương, anh là người thông minh, anh nên biết, những lời tên họ Bùi đó nói chẳng qua chỉ là đánh lừa dư luận!”
“Mục đích của anh ta chính là ngồi xem ngư ông đắc lợi!” Kim Cửu Muội đổ cho Bùi Nguyên Minh một đống vỏ, sắc mặt chẳng hề có chút nghi ngờ nào.
Dường như những gì cô ta nói đều là chân lý, đều là sự thật vậy.
Kim Cửu Muội đến mức này rồi mà còn có thể bình tĩnh như vậy, đúng là khiến cho Bùi Nguyên Minh phải đánh giá cao cô ta.
Lúc này, Bùi Nguyên Minh bước tới một bước, điềm tĩnh nói: “Cô Kim tự tin như vậy, thế thì chúng ta báo cảnh sát đi. Giám đốc Sở Cảnh sát Vũ Thành Vạn Phước Nhân trước giờ luôn làm việc công bằng công chính công khai. Tôi nghĩ anh ta sẽ cho chúng ta một câu trả lời thật thỏa đáng.”
Phạm Mục Cương nghe mấy lời nói của hai bên, lúc này ánh mắt anh ta lóe lên, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
Sau đó anh ta tiến lên một bước dường như hạ quyết tâm rất nhanh chóng, sau đó chậm rãi nói: “Cô Kim, cô cứ yên tâm! Chúng tôi tuyệt đối sẽ không bị một tên tiểu nhân hèn hạ che mắt đâu.”
“Thương hội Thiên Trúc của chúng tôi luôn có liên quan đến lợi ích của nhà họ Kim các người, nhà họ Kim các người sao có thể vì lợi ích bản thân mà hại chết người Thiên Trúc cao quý chúng tôi chứ?”
“Tên họ Bùi kia, đã lúc nào rồi, anh còn muốn tìm cách ly gián? Anh quá ngây thơ rồi! Hoặc là hôm nay anh ngoan ngoãn nhận tôi, hoặc làm tôi giúp anh nhận tội!”
Nghe những gì Phạm Mục Cương nói, mọi người ở đó đều sửng sờ.
Ngay cả sắc mặt của Kim Cửu Muội cũng có chút cứng đờ. Hiển nhiên là cô ta không ngờ rằng Phạm Mục Cương lại tỏ rõ thái độ như vậy sau khi biết được chân tướng.
Bùi Nguyên Minh hứng thú nhìn Phạm Mục Cương, sau đó cười nhạt: “Tôi hiểu rồi!”
“Điều mà những người Thiên Trúc các người quan tâm hoàn toàn không phải là chân tướng, cũng không phải sự sống chết của người Thiên Trúc khác. Các người dường như chỉ vì lợi ích mà thôi.”
“Chỉ cần có đủ lợi ích, các người có thể chôn vùi lương tâm, cũng có thể lựa chọn không cần chân tướng.”
“Thậm chí để có thể đảm bảo mối quan hệ hợp tác giữa các người và nhà họ Kim và đảm bảo quyền lợi sau này của các người, các người đã mặc kệ đúng sai, để tôi gánh nổi oan này, có đúng không?”
Nghe được lời nói của Bùi Nguyên Minh như chỉ đúng tim đen của mình, sắc mặt của Phạm Mục Cương hiện lên vẻ xấu hổ.
Sau đó anh ta cười khẩy chỉ vào Bùi Nguyên Minh quát lớn: “Tên họ Bùi kia, mặc cho anh miệng lưỡi lanh lợi, mặc cho anh có nói nhiều đi nữa!”
“Nhưng anh giết sư đệ của tôi chính là sự thật”
“Anh phải trả giá cho chuyện này!”
“Người đầu, bắt lấy cho tôi!” Theo lệnh của Phạm Mục Cương, đám người xung quanh lập tức hành động.
Ngoài hàng chục cao thủ của Thiên Trúc cầm thanh kiếm Khanda, còn có hơn mười mấy tay súng xuất hiện. Giờ phút này, Kim Cửu Muội cũng hiểu được sự lựa chọn của Phạm Mục Cương, cô ta cố gắng kìm chế sự vui sướng trong lòng, lúc này, cô ta cười khẩy nhìn chăm chăm Bùi Nguyễn Minh, lạnh lùng nói: “Mọi người nghe lệnh!”
“Mọi người cùng nhau động thủ. Hôm nay, nhất định phải cho cậu Lưu Tam một lời giải thích! Nhất định phải để tên thủ phạm này bồi táng cùng cậu Lưu Tam!” Sau khi Kim Cửu Muội ra lệnh, bỗng nhiên nhìn thấy mười mấy vệ sĩ của cô ta toàn bộ đều giơ súng trong tay lên.
Hiển nhiên, chỉ cần tìm được cơ hội, những người này tuyệt đối sẽ không khách khí mà lựa chọn cho Bùi Nguyên Minh ngã xuống dưới đất.
“Xem ra các người thật sự không muốn nói lý lẽ rồi!” Vẻ mặt của Bùi Nguyên Minh vẫn thờ ơ, tuy anh đã sớm đoán được sẽ có khả năng này, chỉ là anh không ngờ rằng, người Thiên Trúc lại không biết xấu hổ như vậy.
Cái gì mà vinh quang của dòng tộc cao quý, huyết hải thậm thù gì đó, khi đặt trước lợi ích cũng chỉ là một đống phân.
“Anh Mục Cương, anh là người thông minh, anh nên biết, những lời tên họ Bùi đó nói chẳng qua chỉ là đánh lừa dư luận!”
“Mục đích của anh ta chính là ngồi xem ngư ông đắc lợi!” Kim Cửu Muội đổ cho Bùi Nguyên Minh một đống vỏ, sắc mặt chẳng hề có chút nghi ngờ nào.
Dường như những gì cô ta nói đều là chân lý, đều là sự thật vậy.
Kim Cửu Muội đến mức này rồi mà còn có thể bình tĩnh như vậy, đúng là khiến cho Bùi Nguyên Minh phải đánh giá cao cô ta.
Lúc này, Bùi Nguyên Minh bước tới một bước, điềm tĩnh nói: “Cô Kim tự tin như vậy, thế thì chúng ta báo cảnh sát đi. Giám đốc Sở Cảnh sát Vũ Thành Vạn Phước Nhân trước giờ luôn làm việc công bằng công chính công khai. Tôi nghĩ anh ta sẽ cho chúng ta một câu trả lời thật thỏa đáng.”
Phạm Mục Cương nghe mấy lời nói của hai bên, lúc này ánh mắt anh ta lóe lên, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
Sau đó anh ta tiến lên một bước dường như hạ quyết tâm rất nhanh chóng, sau đó chậm rãi nói: “Cô Kim, cô cứ yên tâm! Chúng tôi tuyệt đối sẽ không bị một tên tiểu nhân hèn hạ che mắt đâu.”
“Thương hội Thiên Trúc của chúng tôi luôn có liên quan đến lợi ích của nhà họ Kim các người, nhà họ Kim các người sao có thể vì lợi ích bản thân mà hại chết người Thiên Trúc cao quý chúng tôi chứ?”
“Tên họ Bùi kia, đã lúc nào rồi, anh còn muốn tìm cách ly gián? Anh quá ngây thơ rồi! Hoặc là hôm nay anh ngoan ngoãn nhận tôi, hoặc làm tôi giúp anh nhận tội!”
Nghe những gì Phạm Mục Cương nói, mọi người ở đó đều sửng sờ.
Ngay cả sắc mặt của Kim Cửu Muội cũng có chút cứng đờ. Hiển nhiên là cô ta không ngờ rằng Phạm Mục Cương lại tỏ rõ thái độ như vậy sau khi biết được chân tướng.
Bùi Nguyên Minh hứng thú nhìn Phạm Mục Cương, sau đó cười nhạt: “Tôi hiểu rồi!”
“Điều mà những người Thiên Trúc các người quan tâm hoàn toàn không phải là chân tướng, cũng không phải sự sống chết của người Thiên Trúc khác. Các người dường như chỉ vì lợi ích mà thôi.”
“Chỉ cần có đủ lợi ích, các người có thể chôn vùi lương tâm, cũng có thể lựa chọn không cần chân tướng.”
“Thậm chí để có thể đảm bảo mối quan hệ hợp tác giữa các người và nhà họ Kim và đảm bảo quyền lợi sau này của các người, các người đã mặc kệ đúng sai, để tôi gánh nổi oan này, có đúng không?”
Nghe được lời nói của Bùi Nguyên Minh như chỉ đúng tim đen của mình, sắc mặt của Phạm Mục Cương hiện lên vẻ xấu hổ.
Sau đó anh ta cười khẩy chỉ vào Bùi Nguyên Minh quát lớn: “Tên họ Bùi kia, mặc cho anh miệng lưỡi lanh lợi, mặc cho anh có nói nhiều đi nữa!”
“Nhưng anh giết sư đệ của tôi chính là sự thật”
“Anh phải trả giá cho chuyện này!”
“Người đầu, bắt lấy cho tôi!” Theo lệnh của Phạm Mục Cương, đám người xung quanh lập tức hành động.
Ngoài hàng chục cao thủ của Thiên Trúc cầm thanh kiếm Khanda, còn có hơn mười mấy tay súng xuất hiện. Giờ phút này, Kim Cửu Muội cũng hiểu được sự lựa chọn của Phạm Mục Cương, cô ta cố gắng kìm chế sự vui sướng trong lòng, lúc này, cô ta cười khẩy nhìn chăm chăm Bùi Nguyễn Minh, lạnh lùng nói: “Mọi người nghe lệnh!”
“Mọi người cùng nhau động thủ. Hôm nay, nhất định phải cho cậu Lưu Tam một lời giải thích! Nhất định phải để tên thủ phạm này bồi táng cùng cậu Lưu Tam!” Sau khi Kim Cửu Muội ra lệnh, bỗng nhiên nhìn thấy mười mấy vệ sĩ của cô ta toàn bộ đều giơ súng trong tay lên.
Hiển nhiên, chỉ cần tìm được cơ hội, những người này tuyệt đối sẽ không khách khí mà lựa chọn cho Bùi Nguyên Minh ngã xuống dưới đất.
“Xem ra các người thật sự không muốn nói lý lẽ rồi!” Vẻ mặt của Bùi Nguyên Minh vẫn thờ ơ, tuy anh đã sớm đoán được sẽ có khả năng này, chỉ là anh không ngờ rằng, người Thiên Trúc lại không biết xấu hổ như vậy.
Cái gì mà vinh quang của dòng tộc cao quý, huyết hải thậm thù gì đó, khi đặt trước lợi ích cũng chỉ là một đống phân.
Bình luận facebook