Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3403
Chương 3403:
Nhìn thấy vẻ mặt không cam tâm của ba người Thiên Trúc vừa ngã xuống đất, sắc mặt Tần Ý. Hàm lạnh đi.
Cô ta cử động, đường đao trong tay lại lóe lên, lần này hai người Thiên Trúc đang định đánh lén đều bị chém ngã xuống đất.
Thấy chẳng qua chỉ mới lộ mặt một chút mà đã có năm đồng bọn của mình bị đánh ngã xuống đất mất đi sức chiến đấu, những người Thiên Trúc khác ai nấy cũng đầy căm phẫn.
Thanh kiếm Khanda trong tay họ vung lên tạo thành những tiếng vù vù, lao nhanh tới.
Đối diện với cảnh tượng này, Tần Ý Hàm vẫn giữ được vẻ mặt điềm tĩnh, dùng sức ở chân, trường đao trong tay lại vung ra.
“Phập”
Các cao thủ Thiên Trúc đó đều run hết cả người, trường kiểm Kanda trong tay trực tiếp bị chém thành hai khúc, còn bản thân thì ngơ ngác nằm liệt dưới đất, không biết sống chết.
Cùng lúc khiến cho các cao thủ Thiên Trúc này mất đi sức chiến đấu, đường đao trong tay Tần Ý Hàm xuyên qua phía sau, cắm vào mạch tay phải của một cao thủ Thiên Trúc khác.
Trước khi người sau lùi lại, Tần Ý Hàm đã xoay người ở giữa không trung, một cước đá bay một cao thủ Thiên Trúc khác. Toàn bộ quá trình diễn ra vô cùng suôn sẻ, gọn gàng sạch sẽ tới mức không thể tin được.
Liên tiếp phế hết mấy người, đường đao trong tay Tần Ý Hàm lại nhanh chóng lao ra như tia chớp, ngay sau đó đã hất văng hai cao thủ của Thiên Trúc xuống đất.
Vào lúc này, mấy cao thủ của Thiên Trúc đang cất giữ cùng tên cũng lập tức kéo căng dây cung, muốn bắn chết Tận Ý Hàm ngay tại đây.
Nhưng Tân Ý Hàm lại giẫm mạnh chân phải xuống đất.
Trong phút chốc, chỉ thấy thanh kiếm Kanda bị xé năm xẻ bảy, các mảnh vỡ văng tứ tung, trực tiếp bắn vào những mũi tên đang bay tới bay trở về.
“Phập phập phập”.
Mũi tên cắm thẳng vào ngực mấy cao thủ Thiên Trúc đang cầm cung tên.
Mấy cao thủ Thiên Trúc này đều lộ vẽ khó tin nằm liệt dưới đất, cả người không ngừng co giật.
Chỉ thấy trong vòng chưa đầy một phút, Tần Ý Hàm đã dễ dàng giải quyết mười mấy cao thủ Thiên Trúc, sắc mặt của Kim Cửu Muội bỗng chốc trở nên vô cùng khó coi.
Cô ta dùng tay ra hiệu cho một thân tín bắt đầu dùng súng.
Đúng lúc này, tay súng của nhà họ Kim nhanh chóng mở khóa bảo vệ, muốn trực tiếp khóa chặt Tần Ý Hàm.
Chỉ có điều trước khi người đó bóp cò, Bùi Nguyên Minh đã giẫm chân phải lên mặt đất, bỗng chốc chỉ thấy một thanh Khanda bay ngang tới.
“Vù”.
Thanh kiếm trực tiếp cắm vào tay phải của tên vệ sĩ nhà họ Kim đang cố gắng nổ súng, đóng tay phải của anh ta dính chặt vào tường, chỉ thấy anh ta gào lên thảm thiết.
Khẩu súng trên tay rơi xuống đấy, sắc mặt của tay súng nhà họ Kim đó lập tức tái đi.
Anh ta tưởng rằng chỉ có Tần Ý Hàm là cao thủ, nhưng không ngờ Bùi Nguyên Minh cũng lợi hại như vậy.
Sắc mặt đám người Kim Cửu Muội cũng hơi thay đổi.
Vốn dĩ bọn họ cho rằng, Bùi Nguyên Minh là dựa vào vệ sĩ cấp binh vương Tần Ý Hàm này nên mới dương dương tự đắc, giả bộ ra vẻ như vậy. Nhưng mà không ngờ là, Bùi Nguyên Minh cũng có thân thủ rất lợi hại.
Chỉ có điều, bất luận thế nào Kim Cửu Muội cũng không thể chấp nhận sự thật Bùi Nguyên Minh rất mạnh.
Lúc này, cô ta nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, lạnh lùng nói: “Tên họ Bùi kia! Từ đầu đến cuối chẳng qua cũng chỉ dựa vào nữ vệ sĩ của anh mà tự đắc thôi, anh tưởng là bây giờ anh làm ra vẻ, thì có thể thay đổi sự thật là một tên vô dụng núp sau lưng phụ nữ sao? Giả bộ cái gì chứ?”
Bùi Nguyên Minh chẳng nói đúng sai nhún vai một cái, điềm nhiên nói: “Không vui à, vậy cô đến giết tôi đi?”
“Chỉ có điều trước khi cô ra tay, tôi muốn cảnh cáo có một câu.”
“Động thủ, muốn ai chết, Bùi Nguyễn Minh tôi nói được làm được!”
Nghe mấy lời tỉnh bơ của Bùi Nguyên Minh, sắc mặt Kim Cửu Muội trầm xuống, muốn nói mấy câu khó nghe, nhưng sắc mặt lại vô cùng khó coi.
Cô ta muốn ra tay, nhưng khi nghĩ đến cú đá khi nãy của Bùi Nguyên Minh, khuôn mặt cô ta vô thức trắng bệch.
Cuối cùng cô ta vẫn lặng im giữ miệng, một cậu cũng không nói.
Thấy chủ nhân của mình không dám hó hé, đám xạ thủ nhà họ Kim còn lại sắc mặt cũng càng lúc càng khó coi và gượng gạo.
Bọn họ không muốn thừa nhận bản thân sợ Bùi Nguyên Minh, nhưng lại không dám giơ súng lên.
Nhìn thấy vẻ mặt không cam tâm của ba người Thiên Trúc vừa ngã xuống đất, sắc mặt Tần Ý. Hàm lạnh đi.
Cô ta cử động, đường đao trong tay lại lóe lên, lần này hai người Thiên Trúc đang định đánh lén đều bị chém ngã xuống đất.
Thấy chẳng qua chỉ mới lộ mặt một chút mà đã có năm đồng bọn của mình bị đánh ngã xuống đất mất đi sức chiến đấu, những người Thiên Trúc khác ai nấy cũng đầy căm phẫn.
Thanh kiếm Khanda trong tay họ vung lên tạo thành những tiếng vù vù, lao nhanh tới.
Đối diện với cảnh tượng này, Tần Ý Hàm vẫn giữ được vẻ mặt điềm tĩnh, dùng sức ở chân, trường đao trong tay lại vung ra.
“Phập”
Các cao thủ Thiên Trúc đó đều run hết cả người, trường kiểm Kanda trong tay trực tiếp bị chém thành hai khúc, còn bản thân thì ngơ ngác nằm liệt dưới đất, không biết sống chết.
Cùng lúc khiến cho các cao thủ Thiên Trúc này mất đi sức chiến đấu, đường đao trong tay Tần Ý Hàm xuyên qua phía sau, cắm vào mạch tay phải của một cao thủ Thiên Trúc khác.
Trước khi người sau lùi lại, Tần Ý Hàm đã xoay người ở giữa không trung, một cước đá bay một cao thủ Thiên Trúc khác. Toàn bộ quá trình diễn ra vô cùng suôn sẻ, gọn gàng sạch sẽ tới mức không thể tin được.
Liên tiếp phế hết mấy người, đường đao trong tay Tần Ý Hàm lại nhanh chóng lao ra như tia chớp, ngay sau đó đã hất văng hai cao thủ của Thiên Trúc xuống đất.
Vào lúc này, mấy cao thủ của Thiên Trúc đang cất giữ cùng tên cũng lập tức kéo căng dây cung, muốn bắn chết Tận Ý Hàm ngay tại đây.
Nhưng Tân Ý Hàm lại giẫm mạnh chân phải xuống đất.
Trong phút chốc, chỉ thấy thanh kiếm Kanda bị xé năm xẻ bảy, các mảnh vỡ văng tứ tung, trực tiếp bắn vào những mũi tên đang bay tới bay trở về.
“Phập phập phập”.
Mũi tên cắm thẳng vào ngực mấy cao thủ Thiên Trúc đang cầm cung tên.
Mấy cao thủ Thiên Trúc này đều lộ vẽ khó tin nằm liệt dưới đất, cả người không ngừng co giật.
Chỉ thấy trong vòng chưa đầy một phút, Tần Ý Hàm đã dễ dàng giải quyết mười mấy cao thủ Thiên Trúc, sắc mặt của Kim Cửu Muội bỗng chốc trở nên vô cùng khó coi.
Cô ta dùng tay ra hiệu cho một thân tín bắt đầu dùng súng.
Đúng lúc này, tay súng của nhà họ Kim nhanh chóng mở khóa bảo vệ, muốn trực tiếp khóa chặt Tần Ý Hàm.
Chỉ có điều trước khi người đó bóp cò, Bùi Nguyên Minh đã giẫm chân phải lên mặt đất, bỗng chốc chỉ thấy một thanh Khanda bay ngang tới.
“Vù”.
Thanh kiếm trực tiếp cắm vào tay phải của tên vệ sĩ nhà họ Kim đang cố gắng nổ súng, đóng tay phải của anh ta dính chặt vào tường, chỉ thấy anh ta gào lên thảm thiết.
Khẩu súng trên tay rơi xuống đấy, sắc mặt của tay súng nhà họ Kim đó lập tức tái đi.
Anh ta tưởng rằng chỉ có Tần Ý Hàm là cao thủ, nhưng không ngờ Bùi Nguyên Minh cũng lợi hại như vậy.
Sắc mặt đám người Kim Cửu Muội cũng hơi thay đổi.
Vốn dĩ bọn họ cho rằng, Bùi Nguyên Minh là dựa vào vệ sĩ cấp binh vương Tần Ý Hàm này nên mới dương dương tự đắc, giả bộ ra vẻ như vậy. Nhưng mà không ngờ là, Bùi Nguyên Minh cũng có thân thủ rất lợi hại.
Chỉ có điều, bất luận thế nào Kim Cửu Muội cũng không thể chấp nhận sự thật Bùi Nguyên Minh rất mạnh.
Lúc này, cô ta nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, lạnh lùng nói: “Tên họ Bùi kia! Từ đầu đến cuối chẳng qua cũng chỉ dựa vào nữ vệ sĩ của anh mà tự đắc thôi, anh tưởng là bây giờ anh làm ra vẻ, thì có thể thay đổi sự thật là một tên vô dụng núp sau lưng phụ nữ sao? Giả bộ cái gì chứ?”
Bùi Nguyên Minh chẳng nói đúng sai nhún vai một cái, điềm nhiên nói: “Không vui à, vậy cô đến giết tôi đi?”
“Chỉ có điều trước khi cô ra tay, tôi muốn cảnh cáo có một câu.”
“Động thủ, muốn ai chết, Bùi Nguyễn Minh tôi nói được làm được!”
Nghe mấy lời tỉnh bơ của Bùi Nguyên Minh, sắc mặt Kim Cửu Muội trầm xuống, muốn nói mấy câu khó nghe, nhưng sắc mặt lại vô cùng khó coi.
Cô ta muốn ra tay, nhưng khi nghĩ đến cú đá khi nãy của Bùi Nguyên Minh, khuôn mặt cô ta vô thức trắng bệch.
Cuối cùng cô ta vẫn lặng im giữ miệng, một cậu cũng không nói.
Thấy chủ nhân của mình không dám hó hé, đám xạ thủ nhà họ Kim còn lại sắc mặt cũng càng lúc càng khó coi và gượng gạo.
Bọn họ không muốn thừa nhận bản thân sợ Bùi Nguyên Minh, nhưng lại không dám giơ súng lên.