Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3448
Chương 3448
Lúc này, ánh mắt của Lý Thế Quang mang theo vẻ khinh thường quét qua đám người Hàn Sang và Hắc Mai Hồng.
Dù sao anh ta cũng đến từ phân hội Long Môn tại Vũ Thành. Long Môn được coi là vương trong giới hắc bạch.
Đối với những lão đại ở giới hắc bạch, người của Long Môn cực kì coi thường. Vậy nên lúc nhận được mệnh lệnh bắt kẻ tình nghi làm sư muội bị thương, Lý Thế Quang tuy rằng ngạc nhiên khi kẻ tình nghi này ở trong Băng Phủ Rìu, nhưng anh ta cũng không có chút kiêng kị nào, hơn nữa còn trực tiếp dẫn người xông vào đây.
Dù sao, Vũ Thành là trụ sở của Long Môn.
Hôm nay người bị thương, lại là con gái của trường phân hội Long Môn tại Vũ Thành.
Dưới tình huống này, Lý Thế Quang anh ta đương nhiên muốn tới bắt người.
Nghĩ đến đây, Lý Thế Quang chỉ về phía Hàn Sang và những người thuộc Băng Phủ Rìu, lạnh lùng nói: “Tao không quan tâm kẻ tình nghi và Băng Phủ Rìu bọn mày có quan hệ gì.”
“Tao cũng không quan tâm phía sau bọn mày là người nào!”
“Tóm lại, hôm nay tao tới đây, chỉ có một việc!”
“Chính là đưa kẻ tình nghi đi cùng bọn tao!”
“Nếu như không đi, bọn tao sẽ trực tiếp đánh chết, đặt trong quan tài này mang đi!”
“Lần này sư muội của tao nếu như xảy ra chuyện gì bất trắc, vậy sẽ để thằng đó làm lót đáy quan tài!”
Nói tới đây, Lý Thế Quang phất tay, lạnh lùng nói: “Lên! Tất cả cùng lên!”. “Người nào dám phản kháng trực tiếp bắn chết!”
“Xảy ra chuyện gì, Lý Thế Quang tao chịu trách nhiệm toàn bộ!”
“Chỉ đáng tiếc, anh chịu trách nhiệm không nổi”
Không đợi đám người tay sai của Lý Thể Quang ra tay, một thân ảnh cao gầy đã đi qua nhóm người Hàn Sang, đi tới trước mặt đám người kia, sau đó nhàn nhạt mở miệng.
“Về mặt anh là đệ tử của Long Môn.”
“Xét thấy anh bị người khác che mắt, không phân biệt phải trái.”
“Tôi sẽ không làm khó anh.”
“Bây giờ anh đem người của anh, cút đi, tôi sẽ coi như anh chưa từng tới”.
Bùi Nguyên Minh chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt lãnh đạm. “Nếu không, tôi sẽ xem như anh tới tìm tôi gây rắc rối”. “Một cước dẫm chết anh”
Bùi Nguyên Minh tuy rằng ngạc nhiên khi ba của Lý Gia Hân vậy mà lại là trưởng phân hội của phân hội Long Môn ở Vũ Thành.
Nhưng sự việc phát triển tới bước này, anh cũng không có ý nghĩ cầu hoà. Huống chi, chuyện này là đối phương sai. Bây giờ Lý Thế Quang còn quy chụp tội danh lên đầu anh. | Bùi Nguyên Minh muốn bọn họ trước tiên cút đi, liền không truy cứu trách nghiệm, đây đã xem là nghĩ tới tình nghĩa của Long Môn rồi.
“Ây, nhãi con, mày chính là Bùi Nguyên Minh hả?”
“Theo như tin tức bọn tao có được, chính mà là người đã thay đổi viên đạn trong súng đạo cụ, muốn hại chết sự muội tao?”
“Mày đúng là kiêu ngạo!”. “Phạm vào trong tội, không trốn đi, vậy mà lại còn dám đứng ra đe doạ tao?”
“Mày nghĩ mày là ai?” Trong ánh mắt của Lý Thế Quang đều là lãnh ý.
“Tao nói cho mày biết, ở trong mảnh đất Vũ Thành này xưng bá, Lý Thế Quang tạo xưng là lão nhị, không có mấy ai dám tự xưng là lão đại”
“Mày khiêu khích tao? Muốn đâm đầu vào chỗ chết à?”
“Tao cho mày một cơ hội, giơ tay chịu trói, theo bọn tao đi về, đưa cho Lý phu nhân một lời giải thích!”
“Nếu không, đánh chết mày vất trong quan tài này, bọn tao cũng có thể có được công nói”
“Làm càn!”
Đám người Hàn Sang giận tím mặt, Bùi Nguyên Minh là ông chủ của bọn họ, bọn họ làm sao có thể để cho Bùi Nguyên Minh chịu nhục?
Mà Bùi Nguyên Minh không mảy may có chút suy nghĩ bị chọc giận, anh chỉ mang vẻ mặt nghiền ngẫm nhìn Lý Thể Quang, giọng điệu vô cùng bình tĩnh.
“Lý Thế Quang đúng không?
“Bây giờ quỳ xuống dập đầu xin lỗi, sau đó dọn dẹp đồ đạc cút đi, tôi sẽ không trách anh tội vu oan tôi.”
“Nhớ kỹ, đây là cơ hội cuối cùng tôi dành cho anh, bỏ lỡ rồi, không còn nữa.”
Lúc này, ánh mắt của Lý Thế Quang mang theo vẻ khinh thường quét qua đám người Hàn Sang và Hắc Mai Hồng.
Dù sao anh ta cũng đến từ phân hội Long Môn tại Vũ Thành. Long Môn được coi là vương trong giới hắc bạch.
Đối với những lão đại ở giới hắc bạch, người của Long Môn cực kì coi thường. Vậy nên lúc nhận được mệnh lệnh bắt kẻ tình nghi làm sư muội bị thương, Lý Thế Quang tuy rằng ngạc nhiên khi kẻ tình nghi này ở trong Băng Phủ Rìu, nhưng anh ta cũng không có chút kiêng kị nào, hơn nữa còn trực tiếp dẫn người xông vào đây.
Dù sao, Vũ Thành là trụ sở của Long Môn.
Hôm nay người bị thương, lại là con gái của trường phân hội Long Môn tại Vũ Thành.
Dưới tình huống này, Lý Thế Quang anh ta đương nhiên muốn tới bắt người.
Nghĩ đến đây, Lý Thế Quang chỉ về phía Hàn Sang và những người thuộc Băng Phủ Rìu, lạnh lùng nói: “Tao không quan tâm kẻ tình nghi và Băng Phủ Rìu bọn mày có quan hệ gì.”
“Tao cũng không quan tâm phía sau bọn mày là người nào!”
“Tóm lại, hôm nay tao tới đây, chỉ có một việc!”
“Chính là đưa kẻ tình nghi đi cùng bọn tao!”
“Nếu như không đi, bọn tao sẽ trực tiếp đánh chết, đặt trong quan tài này mang đi!”
“Lần này sư muội của tao nếu như xảy ra chuyện gì bất trắc, vậy sẽ để thằng đó làm lót đáy quan tài!”
Nói tới đây, Lý Thế Quang phất tay, lạnh lùng nói: “Lên! Tất cả cùng lên!”. “Người nào dám phản kháng trực tiếp bắn chết!”
“Xảy ra chuyện gì, Lý Thế Quang tao chịu trách nhiệm toàn bộ!”
“Chỉ đáng tiếc, anh chịu trách nhiệm không nổi”
Không đợi đám người tay sai của Lý Thể Quang ra tay, một thân ảnh cao gầy đã đi qua nhóm người Hàn Sang, đi tới trước mặt đám người kia, sau đó nhàn nhạt mở miệng.
“Về mặt anh là đệ tử của Long Môn.”
“Xét thấy anh bị người khác che mắt, không phân biệt phải trái.”
“Tôi sẽ không làm khó anh.”
“Bây giờ anh đem người của anh, cút đi, tôi sẽ coi như anh chưa từng tới”.
Bùi Nguyên Minh chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt lãnh đạm. “Nếu không, tôi sẽ xem như anh tới tìm tôi gây rắc rối”. “Một cước dẫm chết anh”
Bùi Nguyên Minh tuy rằng ngạc nhiên khi ba của Lý Gia Hân vậy mà lại là trưởng phân hội của phân hội Long Môn ở Vũ Thành.
Nhưng sự việc phát triển tới bước này, anh cũng không có ý nghĩ cầu hoà. Huống chi, chuyện này là đối phương sai. Bây giờ Lý Thế Quang còn quy chụp tội danh lên đầu anh. | Bùi Nguyên Minh muốn bọn họ trước tiên cút đi, liền không truy cứu trách nghiệm, đây đã xem là nghĩ tới tình nghĩa của Long Môn rồi.
“Ây, nhãi con, mày chính là Bùi Nguyên Minh hả?”
“Theo như tin tức bọn tao có được, chính mà là người đã thay đổi viên đạn trong súng đạo cụ, muốn hại chết sự muội tao?”
“Mày đúng là kiêu ngạo!”. “Phạm vào trong tội, không trốn đi, vậy mà lại còn dám đứng ra đe doạ tao?”
“Mày nghĩ mày là ai?” Trong ánh mắt của Lý Thế Quang đều là lãnh ý.
“Tao nói cho mày biết, ở trong mảnh đất Vũ Thành này xưng bá, Lý Thế Quang tạo xưng là lão nhị, không có mấy ai dám tự xưng là lão đại”
“Mày khiêu khích tao? Muốn đâm đầu vào chỗ chết à?”
“Tao cho mày một cơ hội, giơ tay chịu trói, theo bọn tao đi về, đưa cho Lý phu nhân một lời giải thích!”
“Nếu không, đánh chết mày vất trong quan tài này, bọn tao cũng có thể có được công nói”
“Làm càn!”
Đám người Hàn Sang giận tím mặt, Bùi Nguyên Minh là ông chủ của bọn họ, bọn họ làm sao có thể để cho Bùi Nguyên Minh chịu nhục?
Mà Bùi Nguyên Minh không mảy may có chút suy nghĩ bị chọc giận, anh chỉ mang vẻ mặt nghiền ngẫm nhìn Lý Thể Quang, giọng điệu vô cùng bình tĩnh.
“Lý Thế Quang đúng không?
“Bây giờ quỳ xuống dập đầu xin lỗi, sau đó dọn dẹp đồ đạc cút đi, tôi sẽ không trách anh tội vu oan tôi.”
“Nhớ kỹ, đây là cơ hội cuối cùng tôi dành cho anh, bỏ lỡ rồi, không còn nữa.”
Bình luận facebook