Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-38
(Phú Đại Gia ở Rể) Chương 39
Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriter
"Không lấy được? Cậu nói tên đó không lấy được thì là không lấy được thật sao? Cậu tưởng cậu là ai cơ chứ? Cậu là tổng giám đốc của Công ty đầu tư Bùi thị sao? Cậu tưởng rằng mình họ Bùi là có thể trở thành người thân của gia đình họ sao? Trên đời này người họ Phạm nhiều như thế, có phải cũng đều trở thành con trai của Phạm Nhật Vượng luôn rồi không?" Thanh Linh tức giận ngắt lời của anh, có thể nói là bà ta đang nổi trận lôi đình.
Bùi Nguyên Minh đang chuẩn bị muốn nói cái gì đó thì Trịnh Tuyết Dương đã đi ra từ trong phòng ngủ, nói: "Mẹ, hôm nay anh Hạo cả ngày đều không ở đó, thật sự chuyện này không thể trách anh ấy được, là cái tên Trịnh Chí Dụng kia mặt dày quá đáng. Hơn nữa, anh Hạo mượn mười bảy tỷ rưỡi về, cũng xem như có thể giúp chúng ta giải quyết tình hình dầu sôi lửa bỏng lúc này, mẹ có thể..."
"Có thể cái gì? Tỏ thái độ tốt với cậu ta một chút ư? Con nhìn bộ dáng hèn nhát của cậu ta mà xem, có mặc long bào vào cũng không thể giống thái tử được!" Thanh Linh mắng một tiếng, ngược lại quên nói đến chuyện ly hôn: "Còn không mau lăn ra nấu cơm đi, tôi cảnh cáo cậu, nếu còn muốn ngây ngốc ở trong nhà tôi ít lâu nữa thì nên biết điều một chút, nếu không thì tôi sẽ đập chết cậu đấy."
Bùi Nguyên Minh không để ý đến Thanh Linh, mà chỉ cảm thấy hơi kỳ lạ mà nhìn Trịnh Tuyết Dương một cái, cô ấy từ lúc nào mà lại biết suy nghĩ thay anh rồi?
"Mẹ, mẹ muốn ăn gì, con đi nấu ạ." Khuôn mặt của Bùi Nguyên Minh tràn 11 ngập niềm vui.
"Ăn cái mặt cậu đấy!" Thanh Linh lại há mồm mắng to, sao trên đời này lại có một người đàn ông vô dụng bất tài, yếu kém như thế được cơ chứ, bị người ta mắng mà còn vui vẻ được!
Sáng sớm ngày hôm sau, Trịnh Chí Dụng liền lái con xe BMW của anh ta, khuôn mặt cợt nhã đi vào sách lớn của Công ty Đầu tư Bùi thị, sau khi đã nói rõ thân phận của bản thân, em gái lễ tân cung kính, lễ phép dẫn anh ta đi vào phòng đợi khách của công ty.
Nhìn thấy thái độ của em gái lễ tân như thế thì Trịnh Chí Dụng suýt chút nữa là bật cười thành tiếng.
Rõ ràng là hợp đồng do Trịnh Tuyết Dương đến đàm phán, nhưng bây giờ mọi công lao lại thuộc về anh ta, bên nhà họ Trịnh đã chuẩn bị xong hết tất cả hợp đồng cả rồi, chí cần đưa đến Công ty Đầu tư Bùi thị bên này nữa, hai bên nói chuyện và thảo luận thêm một tý chi tiết nhỏ, chắc sẽ có thể ký hợp đồng ổn thỏa nhanh thôi.
Mười ngàn năm trăm tỷ có thể cầm về tay một cách nhanh chóng! Trịnh Chí Dụng nghĩ đi nghĩ lại rồi lại cảm thấy hưng phấn gần chết, lợi ích trong hợp đồng này quá lớn, ít nhất cũng có thể đủ cho anh ta đổi sang một chiếc xe mới rồi, ha ha ha!
Trừ cái đó ra, sau khi chuyện này thành công thì công lao của anh ta trong ba gia tộc họ Trịnh là lớn nhất, sau này nhà họ Trịnh chắc chắn sẽ nằm gọn trong lòng bàn tay anh ta!
Đang nghĩ đến đây, đột nhiên có một bóng người lọt vào khóe mắt của Trịnh Chí Dụng, anh ta gần như là hưng phấn đến mức nhảy dựng cả lên, đi đến cửa lớn của phòng tiếp khách, mắng to: "Bùi Nguyên Minh, thằng khốn vô dụng nhà mày, ai cho mày đến đây tự làm mình mất mặt thế hå? Mày không biết chỗ này là chỗ nào sao? Còn không mau cút ra chỗ khác chơi, nếu như làm bẩn công ty của nhà người ta thì xem mày làm sao đến hết được!”
Bùi Nguyên Minh ngáp dài một cái, có chút cạn lời nhìn Trịnh Chí Dụng, chỉ có thể nói tên này thật đúng là tích cực thật đấy, mới sáng sớm mà đã mang hợp đồng đến rồi, đây là anh ta sợ tiền trong tay mình sẽ bay đi đâu mất sao?
Anh cũng lười mà đi tìm hiểu suy nghĩ của anh ta làm gì, Bùi Nguyên Minh xoay người rời đi, nhưng Trịnh Chí Dụng lại bắt được cà vạt của anh, ác độc gằn giọng: “Đồ vô dụng, tao đang nói chuyện với mày đấy, mày có nghe thấy gì không? Ngày ngày ăn của nhà họ Trịnh chúng tao, uống cũng của nhà họ 08:24 2/4
(Phú Đại Gia ở Rể)
Trịnh tao, mày còn giả vờ giả vịt cái gì?"
Vào lúc này, sự tranh chấp của hai người đã thu hút không ít ánh chú ý của mọi người, tức khắc liền có hai nhân viên bảo vệ đi tới.
“ồn ào cái gì thế? Biết đây là nơi nào không đấy?" một nhân viên bảo vệ
la lên từ đằng xa.
Nghe thấy nhân viên bảo vệ mở miệng, Trịnh Chí Dụng nhanh chóng thả lỏng bàn tay, sau đó thay đổi sắc mặt nói: "Hai anh trai bảo vệ này, thằng này là tên khốn vô năng của nhà họ Trịnh chúng tôi, tôi sợ thằng này đến công ty các anh làm ô uế, hai người đến vừa đúng lúc, mau đuổi nó ra khỏi đây giúp tôi đi! Tránh cho chướng mắt người khác!"
nhân viên bảo vệ bây giờ đã nhìn rõ được khuôn mặt của Bùi Nguyên Minh, sắc mặt lúc này đều đã xanh hết như tàu lá chuối rồi, con mẹ nó chứ, đây còn không phải là tổng giám đốc mới của bọn họ hay sao?
Mới ngày hôm trước còn tận tay đuổi việc đội trưởng đội bảo vệ của bọn họ, tên ngốc trước mắt này là thần thánh ở đâu vậy, sao lại có thể không biết chữ chết được viết như thế nào thế này cơ chứ?
Một nhân viên bảo vệ mở miệng định nói gì đó, nhưng Bùi Nguyên Minh đã nhẹ nhàng lắc đầu ngăn lại, sau đó lạnh nhạt nói: “Trịnh Chí Dụng, tôi đến công ty ứng tuyển thôi, có liên quan gì đến anh đâu chứ?"
"Ứng tuyển? Chì dựa vào bộ dạng vô dụng của mày mà có thể đến đây ứng tuyển được chức vụ gì? Muốn xin làm bảo vệ thì người ta cũng không cần đến mày đâu!" Trịnh Chí Dụng cười lạnh nói.
"Có liên quan gì đến anh không?" Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nói.
"Đồ bỏ đi thì chính là đồ bỏ đi, chắc sẽ không đến đây xin làm nhân viên vệ sinh đấy chứ?" Khuôn mặt của Trịnh Chí Dụng hiện lên vẻ khinh thường, sớm đã nghe nói Bùi Nguyên Minh ở trong nhà họ Trịnh bọn hắn sống còn không bằng con chó, ngày ngày giống hệt như người hầu, hôm nay anh ta đã nhìn kỹ được rồi.
Bùi Nguyên Minh hừ lạnh một tiếng, nhìn hai người bảo vệ nói: "Hai anh trai bảo vệ này, bộ phận nhân sự ở hướng nào thế, làm phiền hai anh dẫn
đường giúp tôi với..."
Tuy hai nhân viên bảo vệ vẫn đang ù ù cạc cạc không hiểu có chuyện gì nhưng vẫn nhanh chóng phản ứng lại, nói: “Mời đi bên này, mời đi bên này."
Đợi đến khi bọn họ đi đến phòng làm việc, Bùi Nguyên Minh mới lạnh nhạt nói: “Tôi không thích có người nhiều chuyện đàm tiếu chuyện của mình, có hiểu không?"
"Hiểu
a,
hiểu ạ, chúng tôi không thấy gì cả." Hai nhân viên bảo vệ không
ngừng gật đầu."
Tuy không biết tại sao tổng giám đốc nhà mình lại có sở thích quái dị như thế này nhưng người có tiền có nhiều sở thích lạ, nghe nói còn có người trong nhà có ngàn tỷ đô la nhưng vẫn cứ thích giả nghèo khổ, chắc chắn bọn họ không dám hó hé điều gì về giám đốc đâu.
Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriter
Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriter
"Không lấy được? Cậu nói tên đó không lấy được thì là không lấy được thật sao? Cậu tưởng cậu là ai cơ chứ? Cậu là tổng giám đốc của Công ty đầu tư Bùi thị sao? Cậu tưởng rằng mình họ Bùi là có thể trở thành người thân của gia đình họ sao? Trên đời này người họ Phạm nhiều như thế, có phải cũng đều trở thành con trai của Phạm Nhật Vượng luôn rồi không?" Thanh Linh tức giận ngắt lời của anh, có thể nói là bà ta đang nổi trận lôi đình.
Bùi Nguyên Minh đang chuẩn bị muốn nói cái gì đó thì Trịnh Tuyết Dương đã đi ra từ trong phòng ngủ, nói: "Mẹ, hôm nay anh Hạo cả ngày đều không ở đó, thật sự chuyện này không thể trách anh ấy được, là cái tên Trịnh Chí Dụng kia mặt dày quá đáng. Hơn nữa, anh Hạo mượn mười bảy tỷ rưỡi về, cũng xem như có thể giúp chúng ta giải quyết tình hình dầu sôi lửa bỏng lúc này, mẹ có thể..."
"Có thể cái gì? Tỏ thái độ tốt với cậu ta một chút ư? Con nhìn bộ dáng hèn nhát của cậu ta mà xem, có mặc long bào vào cũng không thể giống thái tử được!" Thanh Linh mắng một tiếng, ngược lại quên nói đến chuyện ly hôn: "Còn không mau lăn ra nấu cơm đi, tôi cảnh cáo cậu, nếu còn muốn ngây ngốc ở trong nhà tôi ít lâu nữa thì nên biết điều một chút, nếu không thì tôi sẽ đập chết cậu đấy."
Bùi Nguyên Minh không để ý đến Thanh Linh, mà chỉ cảm thấy hơi kỳ lạ mà nhìn Trịnh Tuyết Dương một cái, cô ấy từ lúc nào mà lại biết suy nghĩ thay anh rồi?
"Mẹ, mẹ muốn ăn gì, con đi nấu ạ." Khuôn mặt của Bùi Nguyên Minh tràn 11 ngập niềm vui.
"Ăn cái mặt cậu đấy!" Thanh Linh lại há mồm mắng to, sao trên đời này lại có một người đàn ông vô dụng bất tài, yếu kém như thế được cơ chứ, bị người ta mắng mà còn vui vẻ được!
Sáng sớm ngày hôm sau, Trịnh Chí Dụng liền lái con xe BMW của anh ta, khuôn mặt cợt nhã đi vào sách lớn của Công ty Đầu tư Bùi thị, sau khi đã nói rõ thân phận của bản thân, em gái lễ tân cung kính, lễ phép dẫn anh ta đi vào phòng đợi khách của công ty.
Nhìn thấy thái độ của em gái lễ tân như thế thì Trịnh Chí Dụng suýt chút nữa là bật cười thành tiếng.
Rõ ràng là hợp đồng do Trịnh Tuyết Dương đến đàm phán, nhưng bây giờ mọi công lao lại thuộc về anh ta, bên nhà họ Trịnh đã chuẩn bị xong hết tất cả hợp đồng cả rồi, chí cần đưa đến Công ty Đầu tư Bùi thị bên này nữa, hai bên nói chuyện và thảo luận thêm một tý chi tiết nhỏ, chắc sẽ có thể ký hợp đồng ổn thỏa nhanh thôi.
Mười ngàn năm trăm tỷ có thể cầm về tay một cách nhanh chóng! Trịnh Chí Dụng nghĩ đi nghĩ lại rồi lại cảm thấy hưng phấn gần chết, lợi ích trong hợp đồng này quá lớn, ít nhất cũng có thể đủ cho anh ta đổi sang một chiếc xe mới rồi, ha ha ha!
Trừ cái đó ra, sau khi chuyện này thành công thì công lao của anh ta trong ba gia tộc họ Trịnh là lớn nhất, sau này nhà họ Trịnh chắc chắn sẽ nằm gọn trong lòng bàn tay anh ta!
Đang nghĩ đến đây, đột nhiên có một bóng người lọt vào khóe mắt của Trịnh Chí Dụng, anh ta gần như là hưng phấn đến mức nhảy dựng cả lên, đi đến cửa lớn của phòng tiếp khách, mắng to: "Bùi Nguyên Minh, thằng khốn vô dụng nhà mày, ai cho mày đến đây tự làm mình mất mặt thế hå? Mày không biết chỗ này là chỗ nào sao? Còn không mau cút ra chỗ khác chơi, nếu như làm bẩn công ty của nhà người ta thì xem mày làm sao đến hết được!”
Bùi Nguyên Minh ngáp dài một cái, có chút cạn lời nhìn Trịnh Chí Dụng, chỉ có thể nói tên này thật đúng là tích cực thật đấy, mới sáng sớm mà đã mang hợp đồng đến rồi, đây là anh ta sợ tiền trong tay mình sẽ bay đi đâu mất sao?
Anh cũng lười mà đi tìm hiểu suy nghĩ của anh ta làm gì, Bùi Nguyên Minh xoay người rời đi, nhưng Trịnh Chí Dụng lại bắt được cà vạt của anh, ác độc gằn giọng: “Đồ vô dụng, tao đang nói chuyện với mày đấy, mày có nghe thấy gì không? Ngày ngày ăn của nhà họ Trịnh chúng tao, uống cũng của nhà họ 08:24 2/4
(Phú Đại Gia ở Rể)
Trịnh tao, mày còn giả vờ giả vịt cái gì?"
Vào lúc này, sự tranh chấp của hai người đã thu hút không ít ánh chú ý của mọi người, tức khắc liền có hai nhân viên bảo vệ đi tới.
“ồn ào cái gì thế? Biết đây là nơi nào không đấy?" một nhân viên bảo vệ
la lên từ đằng xa.
Nghe thấy nhân viên bảo vệ mở miệng, Trịnh Chí Dụng nhanh chóng thả lỏng bàn tay, sau đó thay đổi sắc mặt nói: "Hai anh trai bảo vệ này, thằng này là tên khốn vô năng của nhà họ Trịnh chúng tôi, tôi sợ thằng này đến công ty các anh làm ô uế, hai người đến vừa đúng lúc, mau đuổi nó ra khỏi đây giúp tôi đi! Tránh cho chướng mắt người khác!"
nhân viên bảo vệ bây giờ đã nhìn rõ được khuôn mặt của Bùi Nguyên Minh, sắc mặt lúc này đều đã xanh hết như tàu lá chuối rồi, con mẹ nó chứ, đây còn không phải là tổng giám đốc mới của bọn họ hay sao?
Mới ngày hôm trước còn tận tay đuổi việc đội trưởng đội bảo vệ của bọn họ, tên ngốc trước mắt này là thần thánh ở đâu vậy, sao lại có thể không biết chữ chết được viết như thế nào thế này cơ chứ?
Một nhân viên bảo vệ mở miệng định nói gì đó, nhưng Bùi Nguyên Minh đã nhẹ nhàng lắc đầu ngăn lại, sau đó lạnh nhạt nói: “Trịnh Chí Dụng, tôi đến công ty ứng tuyển thôi, có liên quan gì đến anh đâu chứ?"
"Ứng tuyển? Chì dựa vào bộ dạng vô dụng của mày mà có thể đến đây ứng tuyển được chức vụ gì? Muốn xin làm bảo vệ thì người ta cũng không cần đến mày đâu!" Trịnh Chí Dụng cười lạnh nói.
"Có liên quan gì đến anh không?" Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nói.
"Đồ bỏ đi thì chính là đồ bỏ đi, chắc sẽ không đến đây xin làm nhân viên vệ sinh đấy chứ?" Khuôn mặt của Trịnh Chí Dụng hiện lên vẻ khinh thường, sớm đã nghe nói Bùi Nguyên Minh ở trong nhà họ Trịnh bọn hắn sống còn không bằng con chó, ngày ngày giống hệt như người hầu, hôm nay anh ta đã nhìn kỹ được rồi.
Bùi Nguyên Minh hừ lạnh một tiếng, nhìn hai người bảo vệ nói: "Hai anh trai bảo vệ này, bộ phận nhân sự ở hướng nào thế, làm phiền hai anh dẫn
đường giúp tôi với..."
Tuy hai nhân viên bảo vệ vẫn đang ù ù cạc cạc không hiểu có chuyện gì nhưng vẫn nhanh chóng phản ứng lại, nói: “Mời đi bên này, mời đi bên này."
Đợi đến khi bọn họ đi đến phòng làm việc, Bùi Nguyên Minh mới lạnh nhạt nói: “Tôi không thích có người nhiều chuyện đàm tiếu chuyện của mình, có hiểu không?"
"Hiểu
a,
hiểu ạ, chúng tôi không thấy gì cả." Hai nhân viên bảo vệ không
ngừng gật đầu."
Tuy không biết tại sao tổng giám đốc nhà mình lại có sở thích quái dị như thế này nhưng người có tiền có nhiều sở thích lạ, nghe nói còn có người trong nhà có ngàn tỷ đô la nhưng vẫn cứ thích giả nghèo khổ, chắc chắn bọn họ không dám hó hé điều gì về giám đốc đâu.
Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriter
Bình luận facebook