Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 442 0
Trương Bảo Nhi lộ vẻ ngạc nhiên.
“Bọn hắn, tại sao lại tới Kim Lăng giết Mộng Dao?”
Tạ Tam cau mày nói: “Ta không biết, nhưng là kỳ quái. Chúng ta đi trên đường, đã ngụy trang rất nhiều.”
“Những tên Khô lâu bang này, thực sự đã biết chính xác tuyến đường, và đã chuẩn bị sẵn sàng.”
“Xem ra, trong môn bộ Tạ Môn Kim Lăng chúng ta, có nội ứng!”
Nghe thấy hai chữ “Nội ứng” đôi mắt Trương Bảo Nhi khẽ híp một cái, sau đó thần sắc khôi phục lạnh lẽo.
Tạ Mộng Dao nhìn Bùi Nguyên Minh cười: ” Hôm nay là chúng ta chủ quan!”
“Thật may là tiểu Ân công của ta, đã cứu ta.”
“Tiểu Ân công?”
Trương Bảo Nhi tỏ vẻ kinh ngạc, không rõ là ý gì.
Tạ Mộng Dao chỉ vào Bùi Nguyên Minh, nói: ” Ầy, chính là anh ấy, Bùi Nguyên Minh!”
“Lần trước trên máy bay, cũng là anh ấy cũng đã cứu ta.”
“Nói đến, anh ấy đã cứu ta hai lần.”
“Hai lần?”
Nghe vậy, Trương Bảo Nhi ánh mắt rơi vào trên người Bùi Nguyên Minh, có chút cổ quái.
“Người này hai lần cứu tỷ?”
” Là ân nhân cứu mạng của tỷ sao?”
Tạ Mộng Dao cười nói: “Đúng vậy, ta còn chuẩn bị lấy thân báo đáp!”
“Nhưng người ta không muốn, thật đáng tiếc!”
Trương Bảo Nhi nghe xong, sắc mặt hơi lạnh, nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh nói: ” Người tới, đem hắn chơi chết cho ta!”
“Nếu ngươi dám chống lại, liền giết ngay tại chỗ!”
Tạ Mộng Dao biến sắc, thấp giọng nói: “Biểu muội, ngươi là có ý gì?”
Trương Bảo Nhi nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, cười lạnh một tiếng nói: “Tuổi còn trẻ, lại có thể đánh giết một vị cấp bậc binh vương, mà lại là binh vương đến từ thánh địa Võ Học!”
” Bọn hắn, khẳng định là một bọn!”
“Lên!”
Theo mệnh lệnh của nàng, một đám thủ hạ lấy súng ra, tất cả đều dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, hiển nhiên, một lời không hợp liền phải động thủ.
Bùi Nguyên Minh cất điện thoại di động đi, nhìn thoáng qua Trương Bảo Nhi, nhẹ giọng nói: ” Giết chết bất luận tội?”
“Bọn hắn, tại sao lại tới Kim Lăng giết Mộng Dao?”
Tạ Tam cau mày nói: “Ta không biết, nhưng là kỳ quái. Chúng ta đi trên đường, đã ngụy trang rất nhiều.”
“Những tên Khô lâu bang này, thực sự đã biết chính xác tuyến đường, và đã chuẩn bị sẵn sàng.”
“Xem ra, trong môn bộ Tạ Môn Kim Lăng chúng ta, có nội ứng!”
Nghe thấy hai chữ “Nội ứng” đôi mắt Trương Bảo Nhi khẽ híp một cái, sau đó thần sắc khôi phục lạnh lẽo.
Tạ Mộng Dao nhìn Bùi Nguyên Minh cười: ” Hôm nay là chúng ta chủ quan!”
“Thật may là tiểu Ân công của ta, đã cứu ta.”
“Tiểu Ân công?”
Trương Bảo Nhi tỏ vẻ kinh ngạc, không rõ là ý gì.
Tạ Mộng Dao chỉ vào Bùi Nguyên Minh, nói: ” Ầy, chính là anh ấy, Bùi Nguyên Minh!”
“Lần trước trên máy bay, cũng là anh ấy cũng đã cứu ta.”
“Nói đến, anh ấy đã cứu ta hai lần.”
“Hai lần?”
Nghe vậy, Trương Bảo Nhi ánh mắt rơi vào trên người Bùi Nguyên Minh, có chút cổ quái.
“Người này hai lần cứu tỷ?”
” Là ân nhân cứu mạng của tỷ sao?”
Tạ Mộng Dao cười nói: “Đúng vậy, ta còn chuẩn bị lấy thân báo đáp!”
“Nhưng người ta không muốn, thật đáng tiếc!”
Trương Bảo Nhi nghe xong, sắc mặt hơi lạnh, nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh nói: ” Người tới, đem hắn chơi chết cho ta!”
“Nếu ngươi dám chống lại, liền giết ngay tại chỗ!”
Tạ Mộng Dao biến sắc, thấp giọng nói: “Biểu muội, ngươi là có ý gì?”
Trương Bảo Nhi nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, cười lạnh một tiếng nói: “Tuổi còn trẻ, lại có thể đánh giết một vị cấp bậc binh vương, mà lại là binh vương đến từ thánh địa Võ Học!”
” Bọn hắn, khẳng định là một bọn!”
“Lên!”
Theo mệnh lệnh của nàng, một đám thủ hạ lấy súng ra, tất cả đều dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, hiển nhiên, một lời không hợp liền phải động thủ.
Bùi Nguyên Minh cất điện thoại di động đi, nhìn thoáng qua Trương Bảo Nhi, nhẹ giọng nói: ” Giết chết bất luận tội?”
Bình luận facebook