Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 442 3
Chỉ có Tạ Mộng Dao, khi xem cảnh này, vẫn luôn thần sắc bình tĩnh, trên khuôn mặt thanh tú không chút thay đổi nào.
Bùi Nguyên Minh cũng không thèm nhìn Trương Bảo Nhi, thay vào đó, anh vứt súng xuống đất, lấy khăn giấy ra lau lòng bàn tay, sau đó bước đến bên Tạ Mộng Dao, thản nhiên nói: “Tôi đã phế bỏ em họ của cô, cô có tức giận không? ”
Nếu Tạ Mộng Dao tức giận, Bùi Nguyên Minh sẽ cảm thấy, nữ nhân này cũng chẳng là cái gì, cũng không cần tiếp tục hợp tác.
Tạ Mộng Dao mỉm cười: “Một trăm em họ, không ai quan trọng bằng vị trí của anh trong lòng tôi.”
Đây có phải là một lời tỏ tình hay không?
Bùi Nguyên Minh trong lòng lộp bộp nhảy một cái, mặt dù cố gắng, vẫn có chút đỏ lên.
Anh chỉ có thể thay đổi chủ đề: ” Các người cũng không cần cảm thấy, ta không kiêng nể gì cả, cứ nhìn xem lồng ngực của bọn hắn đi.”
Tạ Tam và những người khác sửng sốt trong chốc lát, có người tiến lên, xé rách áo mấy người kia, lúc nhìn thấy hình xăm Khô Lâu trên đó, hoảng hốt thốt lên: “Khô lâu bang?”
Sau khi cứu Tạ Mộng Dao, Bùi Nguyên Minh trực tiếp để lại những cái miệng nằm la liệt trên sân cho cô.
Anh tin tưởng, với năng lực của Tạ Mộng Dao, nhất định sẽ xử lý ổn thỏa chuyện này.
Sau đó, anh gọi điện thoại cho La Bác Hoa, để hắn đến đón mình, hai người đi ăn khuya.
Vốn dĩ, ý định của Bùi Nguyên Minh, là ngẫu nhiên tìm một quán ven đường, nhưng La Bác Hoa, nhất định nói phải mời Bùi Nguyên Minh dùng một bữa cơm thịnh soạn, cho nên hai người cùng đến khách sạn Kim Lăng.
La Bác Hoa rất yên lặng dọc theo đường đi, mặc dù vừa nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu dưới vách núi, nhưng cũng không nhắc tới một lời, coi như không có chuyện gì xảy ra, cũng không hỏi Bùi Nguyên Minh chi tiết.
Bùi Nguyên Minh càng ngày càng coi trọng cách hành sự của anh ta, chỉ có thể nói, anh chàng này nên được coi là người làm được việc lớn, chẳng qua là thời vận không đủ mà thôi.
Không bao lâu, xe dừng lại trước khách sạn Kim Lăng, La Bác Hoa như nghĩ ra điều gì, nhanh chóng lấy ra một thẻ ngân hàng đưa cho Bùi Nguyên Minh, nói: “Bùi Thiếu, trong thẻ này của tôi, mấy ngày nay góm được 50 triệu, đây là tất cả tài sản mà tôi có thể có được vào lúc này “.
“Huynh giúp tôi đưa thứ này cho chị dâu, để cô ấy dùng trước, đừng vội trả lại.”
“Tôi vốn định đưa nó cho cô ấy trước đó vài ngày, nhưng khả năng của tôi có hạn. Tôi đã mất vài ngày mới có được chừng này.”
“Chẳng qua, huynh nói cho chị dâu của tôi một tiếng, nói là tôi vô năng, không kham nổi lòng tốt của cô ấy, này…”
Rõ ràng, La Bác Hoa làm người, đền đáp lại ân tình như tích thủy chi ân, dũng tuyền lấy báo.( đại khái là đền đáp ân tình từng chút một)
Bùi Nguyên Minh cũng không thèm nhìn Trương Bảo Nhi, thay vào đó, anh vứt súng xuống đất, lấy khăn giấy ra lau lòng bàn tay, sau đó bước đến bên Tạ Mộng Dao, thản nhiên nói: “Tôi đã phế bỏ em họ của cô, cô có tức giận không? ”
Nếu Tạ Mộng Dao tức giận, Bùi Nguyên Minh sẽ cảm thấy, nữ nhân này cũng chẳng là cái gì, cũng không cần tiếp tục hợp tác.
Tạ Mộng Dao mỉm cười: “Một trăm em họ, không ai quan trọng bằng vị trí của anh trong lòng tôi.”
Đây có phải là một lời tỏ tình hay không?
Bùi Nguyên Minh trong lòng lộp bộp nhảy một cái, mặt dù cố gắng, vẫn có chút đỏ lên.
Anh chỉ có thể thay đổi chủ đề: ” Các người cũng không cần cảm thấy, ta không kiêng nể gì cả, cứ nhìn xem lồng ngực của bọn hắn đi.”
Tạ Tam và những người khác sửng sốt trong chốc lát, có người tiến lên, xé rách áo mấy người kia, lúc nhìn thấy hình xăm Khô Lâu trên đó, hoảng hốt thốt lên: “Khô lâu bang?”
Sau khi cứu Tạ Mộng Dao, Bùi Nguyên Minh trực tiếp để lại những cái miệng nằm la liệt trên sân cho cô.
Anh tin tưởng, với năng lực của Tạ Mộng Dao, nhất định sẽ xử lý ổn thỏa chuyện này.
Sau đó, anh gọi điện thoại cho La Bác Hoa, để hắn đến đón mình, hai người đi ăn khuya.
Vốn dĩ, ý định của Bùi Nguyên Minh, là ngẫu nhiên tìm một quán ven đường, nhưng La Bác Hoa, nhất định nói phải mời Bùi Nguyên Minh dùng một bữa cơm thịnh soạn, cho nên hai người cùng đến khách sạn Kim Lăng.
La Bác Hoa rất yên lặng dọc theo đường đi, mặc dù vừa nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu dưới vách núi, nhưng cũng không nhắc tới một lời, coi như không có chuyện gì xảy ra, cũng không hỏi Bùi Nguyên Minh chi tiết.
Bùi Nguyên Minh càng ngày càng coi trọng cách hành sự của anh ta, chỉ có thể nói, anh chàng này nên được coi là người làm được việc lớn, chẳng qua là thời vận không đủ mà thôi.
Không bao lâu, xe dừng lại trước khách sạn Kim Lăng, La Bác Hoa như nghĩ ra điều gì, nhanh chóng lấy ra một thẻ ngân hàng đưa cho Bùi Nguyên Minh, nói: “Bùi Thiếu, trong thẻ này của tôi, mấy ngày nay góm được 50 triệu, đây là tất cả tài sản mà tôi có thể có được vào lúc này “.
“Huynh giúp tôi đưa thứ này cho chị dâu, để cô ấy dùng trước, đừng vội trả lại.”
“Tôi vốn định đưa nó cho cô ấy trước đó vài ngày, nhưng khả năng của tôi có hạn. Tôi đã mất vài ngày mới có được chừng này.”
“Chẳng qua, huynh nói cho chị dâu của tôi một tiếng, nói là tôi vô năng, không kham nổi lòng tốt của cô ấy, này…”
Rõ ràng, La Bác Hoa làm người, đền đáp lại ân tình như tích thủy chi ân, dũng tuyền lấy báo.( đại khái là đền đáp ân tình từng chút một)
Bình luận facebook