Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 446 8
Một người theo sau cô ta càng là cười lạnh: “Tốt, lại dám xé chúng ta hợp đồng, các ngươi chết chắc!”
Đang nói chuyện, hắn ta lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số: “Chị họ, đưa người qua đập nhà hàng Nhật quán phong thủy. Có một tên không có mắt.”
Chung Lệ Quân cười lạnh hơn khi nghe được lời nói của thuộc hạ.
Nàng hai tay ôm chặt ngực sợ bể, cứ như vậy híp mắt nhìn xem Bùi Nguyên Minh cười lạnh: “Hiện tại xuất ra 10 triệu, chuyện còn có thể giải quyết, bằng không mà nói, một hồi ngươi thật sẽ rất phiền phức…”
Bùi Nguyên Minh thản nhiên cười: ” Không có việc gì, ta quả thực không thấy qua việc đời.”
” Ta hôm nay chủ yếu muốn nhìn một chút, ai dám đến nện quán của ta.”
“Vậy ta sẽ cho ngươi xem!”
Chung Lệ Quân cười lạnh một tiếng, ngừng thuyết phục.
Rất nhanh, liền có tiếng động cơ xe.
Ngay sau đó, một giọng nói cực kỳ kiêu ngạo truyền đến.
” Vương bát đản, lại dám khi dễ người anh em của ta?”
” Lại dám cùng người anh em của ta không qua được sao?”
“Mấy ngày này có rất nhiều người không sợ chết!”
Ngay sau đó, có người một chân đá vào cửa xe.
” Tiểu tử, nói rõ ràng đi, ngươi là ai!”
“Lão Tử không bao giờ bắt nạt người không có lai lịch!”
Một thanh niên đeo kính râm bước ra, sau lưng là bảy tám gã cà lơ phất phơ.
Thanh niên dẫn đầu cười lạnh nói: “Ngươi có biết Lão Tử là ai không?”
“Lão Tử là người của tân đại soái!”
“Đại ca của ta là tân đại soái Nghiêm Dao!”
“Xúc phạm tân đại soái của chúng ta, ngươi sẽ chết rất thảm!”
“Ta hy vọng tên của ngươi có thể khiến ta kiêng kị một chút, bằng không mà nói, ngươi liền chờ chết đi!”
Chung Lệ Quân nghe xong lời này, lập tức liền cười lạnh nhìn xem Bùi Nguyên Minh nói: “Kết thúc rồi, xem ra ngươi thật sự kết thúc rồi.”
“Tân đại soái? Nghiêm Dao sao?”
Bùi Nguyên Minh cười nhạt, cũng không thèm liếc nhìn thanh niên đeo kính râm.
“Ngươi có muốn biết tên của ta không?”
“Ta có thể nói cho ngươi biết, ta tên là Bùi Nguyên Minh.”
“Bộp-”
Nghe nói như thế, thanh niên đeo kính râm loạng choạng, ngã thẳng xuống đất như một con chó đang ăn cứt.
Sau đó hắn run rẩy đứng dậy, run giọng nói: “Bùi Thiếu … Bùi Thiếu !?”
Nhìn rõ khuôn mặt của Bùi Nguyên Minh, trong ánh mắt kinh ngạc của Chung Lệ Quân và những người khác, bọn hắn nhìn thấy đám người kiêu ngạo vừa rồi, toàn bộ đều “Bộp” một tiếng quỳ xuống .
Đang nói chuyện, hắn ta lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số: “Chị họ, đưa người qua đập nhà hàng Nhật quán phong thủy. Có một tên không có mắt.”
Chung Lệ Quân cười lạnh hơn khi nghe được lời nói của thuộc hạ.
Nàng hai tay ôm chặt ngực sợ bể, cứ như vậy híp mắt nhìn xem Bùi Nguyên Minh cười lạnh: “Hiện tại xuất ra 10 triệu, chuyện còn có thể giải quyết, bằng không mà nói, một hồi ngươi thật sẽ rất phiền phức…”
Bùi Nguyên Minh thản nhiên cười: ” Không có việc gì, ta quả thực không thấy qua việc đời.”
” Ta hôm nay chủ yếu muốn nhìn một chút, ai dám đến nện quán của ta.”
“Vậy ta sẽ cho ngươi xem!”
Chung Lệ Quân cười lạnh một tiếng, ngừng thuyết phục.
Rất nhanh, liền có tiếng động cơ xe.
Ngay sau đó, một giọng nói cực kỳ kiêu ngạo truyền đến.
” Vương bát đản, lại dám khi dễ người anh em của ta?”
” Lại dám cùng người anh em của ta không qua được sao?”
“Mấy ngày này có rất nhiều người không sợ chết!”
Ngay sau đó, có người một chân đá vào cửa xe.
” Tiểu tử, nói rõ ràng đi, ngươi là ai!”
“Lão Tử không bao giờ bắt nạt người không có lai lịch!”
Một thanh niên đeo kính râm bước ra, sau lưng là bảy tám gã cà lơ phất phơ.
Thanh niên dẫn đầu cười lạnh nói: “Ngươi có biết Lão Tử là ai không?”
“Lão Tử là người của tân đại soái!”
“Đại ca của ta là tân đại soái Nghiêm Dao!”
“Xúc phạm tân đại soái của chúng ta, ngươi sẽ chết rất thảm!”
“Ta hy vọng tên của ngươi có thể khiến ta kiêng kị một chút, bằng không mà nói, ngươi liền chờ chết đi!”
Chung Lệ Quân nghe xong lời này, lập tức liền cười lạnh nhìn xem Bùi Nguyên Minh nói: “Kết thúc rồi, xem ra ngươi thật sự kết thúc rồi.”
“Tân đại soái? Nghiêm Dao sao?”
Bùi Nguyên Minh cười nhạt, cũng không thèm liếc nhìn thanh niên đeo kính râm.
“Ngươi có muốn biết tên của ta không?”
“Ta có thể nói cho ngươi biết, ta tên là Bùi Nguyên Minh.”
“Bộp-”
Nghe nói như thế, thanh niên đeo kính râm loạng choạng, ngã thẳng xuống đất như một con chó đang ăn cứt.
Sau đó hắn run rẩy đứng dậy, run giọng nói: “Bùi Thiếu … Bùi Thiếu !?”
Nhìn rõ khuôn mặt của Bùi Nguyên Minh, trong ánh mắt kinh ngạc của Chung Lệ Quân và những người khác, bọn hắn nhìn thấy đám người kiêu ngạo vừa rồi, toàn bộ đều “Bộp” một tiếng quỳ xuống .
Bình luận facebook