Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 49 07
Ngay cả những người phục vụ và quản lý, cũng đều rất thức thời rời đi.
Về phần Lý Trung Hạo và Lộ Lộ bọn người, cũng trực tiếp bị người một chân đạp ra ngoài.
Dù sao chuyện kế tiếp, bọn hắn không thể nhìn, cũng không nên nhìn.
Ngày mai tại Kim Lăng, thi thể vô danh trên các tiêu đề tin tức, bọn hắn không có tư cách đi nhận lãnh!
Vô số người âm thầm lắc đầu, sợ đêm nay sẽ xảy ra chuyện lớn.
Cảnh tượng như vậy đủ cho thấy, Hoắc Thiếu Khanh đã thật sự quyết tâm động thủ thật rồi.
Bùi Nguyên Minh không chết cũng phải lột da, mà bốc hơi khỏi nhân gian, biến thành thi thể vô danh, xác suất thật quá lớn!
Và khi Lộ Lộ và những người khác bị lôi đi, còn không quên gầm thét với Bùi Nguyên Minh: ” Vương bát đản, cũng là bởi vì ngươi!”
” Ngươi hại chết chúng ta!”
“Ngươi chết, đừng kéo chúng ta xuống nước!”
Rõ ràng, sau cái chết của Bùi Nguyên Minh, bọn hắn nói không chừng, chính là đệm dưới đáy quan tài …
Đều do tên vương bát đản này!
Lúc này, Bùi Nguyên Minh mới buông tay Trịnh Khánh Vân ra, ghé vào tai cô nói nhỏ: “Khánh Vân, cô cũng cùng bọn hắn, cùng một chỗ đi ra ngoài trước đi.”
Trịnh Khánh Vân sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu nguầy nguậy.
“Em không đi, em có chết cũng phải chết cùng anh rể!”
” Em không thể cứ như vậy mà rời đi!”
“Đi đi thôi, tôi không sao.”
Bùi Nguyên Minh nhẹ giọng nói.
“Tin tưởng anh rể, anh rể đã khi nào nói dối cô chưa?”
“Hơn nữa, ở đây nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, cô cũng không giúp gì được. Bất quá, lại để cho bên kia dùng cô uy hiếp tôi.”
“Sau khi cô đi ra ngoài, gọi đt cho Kim Hổ đi, hắn có thể có bằng hữu ở Kim Lăng tới cứu tôi.”
” Coi như điện thoại gọi không đươc, cô còn có thể báo cảnh sát.”
Nghe được những gì Bùi Nguyên Minh nói, Trịnh Khánh Vân sửng sốt, sau đó lại cảm thấy Bùi Nguyên Minh nói rất có đạo lý.
Mình ở lại đây, chính là một sự vướng víu, chạy rabên ngoài, nói không chừng, còn có cơ hội tìm người giúp đỡ.
Thấy Trịnh Khánh Vân do dự, Bùi Nguyên Minh ánh mắt rơi vào trên mặt Hoắc Thiếu Khanh, trên mặt mang theo châm chọc: “Hoắc Đại Thiếu, ngươi muốn thu thập ta, cũng không cần làm ngay trước mặt một nữ nhân, đúng không?”
“Để cô ấy ra ngoài trước đi. như vậy, một hồi ngươi bị ta đánh cho sưng mặt, ngươi sẽ bớt xấu hổ hơn, đúng không?”
Về phần Lý Trung Hạo và Lộ Lộ bọn người, cũng trực tiếp bị người một chân đạp ra ngoài.
Dù sao chuyện kế tiếp, bọn hắn không thể nhìn, cũng không nên nhìn.
Ngày mai tại Kim Lăng, thi thể vô danh trên các tiêu đề tin tức, bọn hắn không có tư cách đi nhận lãnh!
Vô số người âm thầm lắc đầu, sợ đêm nay sẽ xảy ra chuyện lớn.
Cảnh tượng như vậy đủ cho thấy, Hoắc Thiếu Khanh đã thật sự quyết tâm động thủ thật rồi.
Bùi Nguyên Minh không chết cũng phải lột da, mà bốc hơi khỏi nhân gian, biến thành thi thể vô danh, xác suất thật quá lớn!
Và khi Lộ Lộ và những người khác bị lôi đi, còn không quên gầm thét với Bùi Nguyên Minh: ” Vương bát đản, cũng là bởi vì ngươi!”
” Ngươi hại chết chúng ta!”
“Ngươi chết, đừng kéo chúng ta xuống nước!”
Rõ ràng, sau cái chết của Bùi Nguyên Minh, bọn hắn nói không chừng, chính là đệm dưới đáy quan tài …
Đều do tên vương bát đản này!
Lúc này, Bùi Nguyên Minh mới buông tay Trịnh Khánh Vân ra, ghé vào tai cô nói nhỏ: “Khánh Vân, cô cũng cùng bọn hắn, cùng một chỗ đi ra ngoài trước đi.”
Trịnh Khánh Vân sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu nguầy nguậy.
“Em không đi, em có chết cũng phải chết cùng anh rể!”
” Em không thể cứ như vậy mà rời đi!”
“Đi đi thôi, tôi không sao.”
Bùi Nguyên Minh nhẹ giọng nói.
“Tin tưởng anh rể, anh rể đã khi nào nói dối cô chưa?”
“Hơn nữa, ở đây nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, cô cũng không giúp gì được. Bất quá, lại để cho bên kia dùng cô uy hiếp tôi.”
“Sau khi cô đi ra ngoài, gọi đt cho Kim Hổ đi, hắn có thể có bằng hữu ở Kim Lăng tới cứu tôi.”
” Coi như điện thoại gọi không đươc, cô còn có thể báo cảnh sát.”
Nghe được những gì Bùi Nguyên Minh nói, Trịnh Khánh Vân sửng sốt, sau đó lại cảm thấy Bùi Nguyên Minh nói rất có đạo lý.
Mình ở lại đây, chính là một sự vướng víu, chạy rabên ngoài, nói không chừng, còn có cơ hội tìm người giúp đỡ.
Thấy Trịnh Khánh Vân do dự, Bùi Nguyên Minh ánh mắt rơi vào trên mặt Hoắc Thiếu Khanh, trên mặt mang theo châm chọc: “Hoắc Đại Thiếu, ngươi muốn thu thập ta, cũng không cần làm ngay trước mặt một nữ nhân, đúng không?”
“Để cô ấy ra ngoài trước đi. như vậy, một hồi ngươi bị ta đánh cho sưng mặt, ngươi sẽ bớt xấu hổ hơn, đúng không?”
Bình luận facebook