Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-518
Chương 518:
Cập nhật chương mới tại Vietwriter.net
Rất rõ ràng, nếu như lúc này không tìm một con dê chịu tội thay thì ông cụ Trịnh sẽ trút giận lên người anh ta mất.
Trịnh Chí Dụng quá hiểu ông cụ Trịnh.
Lúc này ai thích hợp” thì người đó xui xẻo.
Rất nhanh, tầm nhìn của anh ta dời đến trên người Trịnh
Tuyết Dương.
Dù gì ông cụ Trịnh ghét cô từ trước tới giờ, để cô đi làm người thích hợp” thì còn gì ổn hơn.
"Ông nội, cháu thấy Tuyết Dương thích hợp nhất!”
"Dù gì thì hiệp thương lần trước cũng là do con bé đàm phán được! Để Tuyết Dương làm tổng giám đốc của công ty mới cũng là lẽ đương nhiên!”
Lúc này Trịnh Chí Dụng ra vẻ thông thạo mà nói.
Bấy giờ không những phải ủng hộ Trịnh Tuyết Dương hết sức, mà còn nếu như càng nói nghe nghiêm túc thì về sau Trịnh Tuyết Dương sẽ càng thảm hơn. Những người khác của nhà họ Trịnh không hiểu ý đồ của
Trịnh Chí Dụng lắm, nhưng nghĩ đi nghĩ lại một hồi vẫn có người hùa theo. "Không sai, Tuyết Dương thân quen với người của tập đoàn
Thiện Nhân, làm tổng giám đốc cũng không có gì không ổn!”
"Hơn nữa bây giờ nó cũng không có gì làm, không thể suốt ngày làm con sâu gạo ở công ty đúng không? Thôi cứ để nó làm tổng giám đốc bù nhìn cũng không sao!”.
"Đúng rồi, không ai thích hợp hơn con bé đó đâu!”
Trong mất nhà họ Trịnh, Trịnh Tuyết Dương có tư cách gì mà đồng ý? Lấy dũng khí từ đâu mà đồng ý?
Bây giờ nói như vậy cũng chỉ là chọc ghẹo mà thôi.
"Ô, nếu mọi người đã xem trọng cháu như vậy, Tuyết Dương, cháu có chịu ngồi vào ghế tổng giám đốc này không?"
Ông cụ Trịnh cười như không cười, không nhìn Trịnh Tuyết
Dương lấy một cái.
"Cháu đồng ý không?”
Theo ông ta thấy thì có cho cô ăn gan hùm đi nữa Trịnh Tuyết Dương cũng không dám mở miệng đồng ý.
Chẳng qua Trịnh Tuyết Dương hôm nay có hơi mất tập
trung, hoàn toàn không nghe thấy người khác nói gì.
Lúc này ông cụ Trịnh lại hỏi dồn dập thêm mấy câu thì cô mới phản ứng lại.
"Ông nội, cháu đồng ý
Bây giờ Trịnh Tuyết Dương có hơi nản chí, không thiết gì nữa. Vì vậy cô cũng không quan tâm là chuyện gì, đồng ý là
được.
"Cháu nói gì?” Mặt ông cụ Trịnh đanh lại, ông ta không ngờ Trịnh Tuyết Dương sẽ đáp như vậy.
“Ông nội, cháu nói cháu đồng ý, cho dù nhà họ Trịnh sắp xếp
thế nào cháu cũng đồng ý
Trịnh Tuyết Dương tỏ vẻ sao cũng được.
Cô còn cho rằng lần này lại sắp xếp cho cô mấy việc nặng nhọc bẩn thỉu gì đó.
Nhưng bây giờ cô không còn thiết gì nữa, vậy nên lúc này đây cũng không nhiều lời thêm.
Trịnh Chí Dụng cũng ngày ra: "Trịnh Tuyết Dương, cô có biết cô đang nói gì không? Cô biết câu này đại diện cho điều gì không hả? Cô đang không tôn trọng ông lắm đấy!"
"Đúng rồi, Tuyết Dương, chuyện thế này phải suy nghĩ kĩ, sao có thể đồng ý khơi khơi như vậy?"
"Ông nội nói trong lúc tức giận mà thôi, cô phải rõ chứ?” Nghe xong những lời này, Trịnh Tuyết Dương cười khẩy trong lòng.
Cô cũng là người nhà họ Trịnh, nhưng tại sao lần nào cũng bắt nạt cô vậy?
Cô lập tức cười khẩy nói: “Được, nếu mọi người đều thấy tôi không thể làm được việc này thì tôi phải làm bằng được! Đây là việc mà ông nội muốn tôi làm!"
"Không những tôi muốn làm mà còn phải làm thật tốt!" Tuy đến nước này rồi nhưng Trịnh Tuyết Dương vẫn không rõ ông cụ Trịnh rốt cuộc muốn cô làm gì.
"Cô... cô... cô.."
"Hỗn láo!"
"Trịnh Tuyết Dương, không ngờ tới dã tâm của cô lớn như
vậy."
"Tôi đã biết cô là người như thế này từ lâu rồi. Chẳng qua trước giờ cô cố che giấu dã tâm của cô thôi đúng không, bây giờ lòi mặt chuột rồi chứ gì?”
Một đám người nhà họ Trịnh nhìn nhau, có cảm giác như đang tự vác đá đập chân mình.
Sao lại để Trịnh Tuyết Dương trở thành tổng giám đốc công ty mới một cách kì diệu như vậy?
Ai đó khác chứ không thể để cô chiếm thế thượng phong được, nếu không thì mọi người ra tay thế nào được, làm sao kiếm tiền ở công ty?
Nhìn một đám họ hàng kịch liệt phản đối, nhìn ánh mắt tham lam hám lợi của bọn họ.
Ông cụ Trịnh đột nhiên cười lạnh một tiếng.
Hay lắm, đám người này ai cũng muốn làm tổng giám đốc. Nếu đã vậy thì cho bọn họ vừa lòng!
Chẳng qua phải tìm một kẻ dễ dàng bị khống chế, một người nghe lời nhất để ngồi vào ghế tổng giám đốc này. Trịnh Tuyết Dương quả thật là một ứng cử viên sáng giá. It ra trong mắt ông cụ Trịnh, cô dễ bị không chế hơn đám
Trịnh Chí Dụng, Trịnh Thu Hằng.
Một người phụ nữ tìm được một ông chồng ở rể thì có thể có chống lưng gì ở Dương Thành được chứ?
Đến lúc đó, ông ta không phải là thái thượng hoàng thì còn ai?
Cập nhật chương mới tại Vietwriter.net
Cập nhật chương mới tại Vietwriter.net
Rất rõ ràng, nếu như lúc này không tìm một con dê chịu tội thay thì ông cụ Trịnh sẽ trút giận lên người anh ta mất.
Trịnh Chí Dụng quá hiểu ông cụ Trịnh.
Lúc này ai thích hợp” thì người đó xui xẻo.
Rất nhanh, tầm nhìn của anh ta dời đến trên người Trịnh
Tuyết Dương.
Dù gì ông cụ Trịnh ghét cô từ trước tới giờ, để cô đi làm người thích hợp” thì còn gì ổn hơn.
"Ông nội, cháu thấy Tuyết Dương thích hợp nhất!”
"Dù gì thì hiệp thương lần trước cũng là do con bé đàm phán được! Để Tuyết Dương làm tổng giám đốc của công ty mới cũng là lẽ đương nhiên!”
Lúc này Trịnh Chí Dụng ra vẻ thông thạo mà nói.
Bấy giờ không những phải ủng hộ Trịnh Tuyết Dương hết sức, mà còn nếu như càng nói nghe nghiêm túc thì về sau Trịnh Tuyết Dương sẽ càng thảm hơn. Những người khác của nhà họ Trịnh không hiểu ý đồ của
Trịnh Chí Dụng lắm, nhưng nghĩ đi nghĩ lại một hồi vẫn có người hùa theo. "Không sai, Tuyết Dương thân quen với người của tập đoàn
Thiện Nhân, làm tổng giám đốc cũng không có gì không ổn!”
"Hơn nữa bây giờ nó cũng không có gì làm, không thể suốt ngày làm con sâu gạo ở công ty đúng không? Thôi cứ để nó làm tổng giám đốc bù nhìn cũng không sao!”.
"Đúng rồi, không ai thích hợp hơn con bé đó đâu!”
Trong mất nhà họ Trịnh, Trịnh Tuyết Dương có tư cách gì mà đồng ý? Lấy dũng khí từ đâu mà đồng ý?
Bây giờ nói như vậy cũng chỉ là chọc ghẹo mà thôi.
"Ô, nếu mọi người đã xem trọng cháu như vậy, Tuyết Dương, cháu có chịu ngồi vào ghế tổng giám đốc này không?"
Ông cụ Trịnh cười như không cười, không nhìn Trịnh Tuyết
Dương lấy một cái.
"Cháu đồng ý không?”
Theo ông ta thấy thì có cho cô ăn gan hùm đi nữa Trịnh Tuyết Dương cũng không dám mở miệng đồng ý.
Chẳng qua Trịnh Tuyết Dương hôm nay có hơi mất tập
trung, hoàn toàn không nghe thấy người khác nói gì.
Lúc này ông cụ Trịnh lại hỏi dồn dập thêm mấy câu thì cô mới phản ứng lại.
"Ông nội, cháu đồng ý
Bây giờ Trịnh Tuyết Dương có hơi nản chí, không thiết gì nữa. Vì vậy cô cũng không quan tâm là chuyện gì, đồng ý là
được.
"Cháu nói gì?” Mặt ông cụ Trịnh đanh lại, ông ta không ngờ Trịnh Tuyết Dương sẽ đáp như vậy.
“Ông nội, cháu nói cháu đồng ý, cho dù nhà họ Trịnh sắp xếp
thế nào cháu cũng đồng ý
Trịnh Tuyết Dương tỏ vẻ sao cũng được.
Cô còn cho rằng lần này lại sắp xếp cho cô mấy việc nặng nhọc bẩn thỉu gì đó.
Nhưng bây giờ cô không còn thiết gì nữa, vậy nên lúc này đây cũng không nhiều lời thêm.
Trịnh Chí Dụng cũng ngày ra: "Trịnh Tuyết Dương, cô có biết cô đang nói gì không? Cô biết câu này đại diện cho điều gì không hả? Cô đang không tôn trọng ông lắm đấy!"
"Đúng rồi, Tuyết Dương, chuyện thế này phải suy nghĩ kĩ, sao có thể đồng ý khơi khơi như vậy?"
"Ông nội nói trong lúc tức giận mà thôi, cô phải rõ chứ?” Nghe xong những lời này, Trịnh Tuyết Dương cười khẩy trong lòng.
Cô cũng là người nhà họ Trịnh, nhưng tại sao lần nào cũng bắt nạt cô vậy?
Cô lập tức cười khẩy nói: “Được, nếu mọi người đều thấy tôi không thể làm được việc này thì tôi phải làm bằng được! Đây là việc mà ông nội muốn tôi làm!"
"Không những tôi muốn làm mà còn phải làm thật tốt!" Tuy đến nước này rồi nhưng Trịnh Tuyết Dương vẫn không rõ ông cụ Trịnh rốt cuộc muốn cô làm gì.
"Cô... cô... cô.."
"Hỗn láo!"
"Trịnh Tuyết Dương, không ngờ tới dã tâm của cô lớn như
vậy."
"Tôi đã biết cô là người như thế này từ lâu rồi. Chẳng qua trước giờ cô cố che giấu dã tâm của cô thôi đúng không, bây giờ lòi mặt chuột rồi chứ gì?”
Một đám người nhà họ Trịnh nhìn nhau, có cảm giác như đang tự vác đá đập chân mình.
Sao lại để Trịnh Tuyết Dương trở thành tổng giám đốc công ty mới một cách kì diệu như vậy?
Ai đó khác chứ không thể để cô chiếm thế thượng phong được, nếu không thì mọi người ra tay thế nào được, làm sao kiếm tiền ở công ty?
Nhìn một đám họ hàng kịch liệt phản đối, nhìn ánh mắt tham lam hám lợi của bọn họ.
Ông cụ Trịnh đột nhiên cười lạnh một tiếng.
Hay lắm, đám người này ai cũng muốn làm tổng giám đốc. Nếu đã vậy thì cho bọn họ vừa lòng!
Chẳng qua phải tìm một kẻ dễ dàng bị khống chế, một người nghe lời nhất để ngồi vào ghế tổng giám đốc này. Trịnh Tuyết Dương quả thật là một ứng cử viên sáng giá. It ra trong mắt ông cụ Trịnh, cô dễ bị không chế hơn đám
Trịnh Chí Dụng, Trịnh Thu Hằng.
Một người phụ nữ tìm được một ông chồng ở rể thì có thể có chống lưng gì ở Dương Thành được chứ?
Đến lúc đó, ông ta không phải là thái thượng hoàng thì còn ai?
Cập nhật chương mới tại Vietwriter.net
Bình luận facebook