Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 30
Lăng Tuấn Vũ đối xử với anh em hết sức rộng rãi, hôm sau đã bảo người đưa xì gà tới trường thể thao Thụ Thanh. Người đến chính là trợ lý của anh ta, một cô gái giỏi giang, nữ tính. Mặc dù cuộc sống riêng tư có chút đặc sắc nhưng Lăng Tuấn Vũ chưa bao giờ quan hệ nam nữ bừa bãi khi làm việc, trợ lý anh ta cũng là nữ cường nhân(*), có thể đảm đương trọng trách của nam giới.
(*) Nữ cường nhân là cụm từ để chỉ những người phụ nữ kiên cường, mạnh mẽ và giỏi giang.
Nam Phong cầm hộp xì gà, quay đầu đưa cho hiệu trưởng Vệ.
Hiệu trưởng Vệ đang buồn rầu. Về chuyện có nên giữ lại trường thể thao Thụ Thanh hay không, Bộ Giáo dục mở mấy cuộc họp, hiện tại đã nhất trí, thông báo chính thức sẽ có trong mấy ngày tới.
Không phải là ông không tìm cách, chỉ là ‘phá cổ vạn nhân chủy, tường đảo chúng nhân thôi’(*), dù ông có nghĩ ra biện pháp gì chăng nữa, cũng chẳng thể làm nên chuyện.
(*) Danh ngôn kinh điển trong tác phẩm ‘Hồng Lâu Mộng’ của Tào Tuyết Cần, có nghĩa là đông người thì có thể đẩy đổ tường, miệng vạn người có thể đổi cả Kim cổ, trong trường hợp này muốn nói chỉ một mình hiệu trưởng Vệ không thể thay đổi ý kiến của cả một tập thể.
Hiệu trưởng Vệ hiếm có cơ hội được quan sát xì gà ở khoảng cách gần như vậy, ông cầm hộp xì gà đặt ở chóp mũi ngửi một cái. Hương vị kia khá đặc biệt, đậm đà tinh khiết, pha trộn giữa mùi thơm của gỗ thông và mùi đất, rất khó hình dung. Hiệu trưởng Vệ suy nghĩ hồi lâu tìm từ, cuối cùng thốt lên, "Vẫn còn rất thơm."
Nam Phong không nói gì.
Hiệu trưởng Vệ cầm hộp xì gà, hỏi, "Thứ này rất đắt sao?"
"Tàm tạm, có thể mua được hơn hai trăm bao Hồng Tháp Sơn của ông."
"Cả hộp này ư?"
"Một điếu."
"..." Thứ này TM dùng vàng làm ra à?
Động tác của hiệu trưởng Vệ bỗng trở nên nghiêm túc lại cẩn thận, sợ xì gà rơi xuống mặt đất. Ông đặt điếu xì gà vào trong hộp, đóng kín, sau đó hỏi Nam Phong, "Cậu cho tôi ư?"
Nam Phong dời mắt nhìn qua cửa sổ. Mùa đông ở phương Bắc, mặt đất lúc nào cũng bụi bẩn, trống trải và hoang vu. Anh đáp, "Tôi nhớ ông từng nói, ở Bộ Giáo dục có vị lãnh đạo thích xì gà."
"Đúng là có chuyện như vậy." Ánh mắt hiệu trưởng Vệ sáng lên, vỗ cái đầu hói của mình, "Ý cậu là...?"
Nam Phong đẩy cái hộp gỗ màu cà phê tới trước mặt hiệu trưởng Vệ, "Thuốc đã cho ông, ông có thể tùy ý quyết dịnh dùng như thế nào. Giữ lại để hút, hoặc tặng người khác."
Hiệu trưởng Về nuốt nước miếng, nói ra tiếng lòng của chính mình: "Tôi muốn bán nó."
...
Rốt cuộc, hiệu trưởng Vệ cũng không làm theo khát vọng trong nội tâm. Ông tặng xì gà cho lãnh đạo của bộ, khi quay về khẽ ngâm nga, tâm tình không tệ lắm.
Nam Phong đang quan sát Lục Sênh và Từ Tri Diêu huấn luyện thể lực. Nhìn thấy hiệu trưởng Vệ rạng rỡ trở lại, chỉ thiếu vểnh cái đuôi đằng sau lưng, Nam Phong hỏi: "Thuận lợi chứ?"
"Ổn rồi." hiệu trưởng Vệ cười ha hả, "Nam Phong, lần này cảm ơn cậu."
Tầm mắt của Nam Phong rơi vào hai người trên sân tập. Ánh mắt anh có chút mềm mại, nhẹ nhàng lắc đầu một cái, "Không cần khách khí. Tôi đã dùng danh nghĩa trường thể thao Thụ Thanh báo danh thi đấu cho hai người họ, hơn nữa cũng không muốn trường học sụp đổ quá sớm."
Hiệu trưởng Vệ dựng lỗ tai: "Thi đấu gì? Có tiền thưởng không?"
"Giải quần vợt cúp ‘Ngôi sao tương lai’ dành cho thanh thiếu niên toàn quốc."
Còn về vấn đề tiền thưởng, Nam Phong không quá chú ý, nhưng chắc hẳn là có đi. Không hiểu sao, nhớ tới lần trước Lục Sênh giao toàn bộ tiền thưởng cho mình, Nam Phong lại không nhịn được mỉm cười.
Hiệu trưởng Vệ nhìn Nam Phong khẽ nhếch miệng, nghĩ thầm, xem ra tiền thưởng lần này rất nhiều đây.
***
Trên thực tế, tiền thưởng của giải quần vợt cúp ‘Ngôi sao tương lai’ dành cho thanh thiếu niên cũng không tính là cao, nhưng quán quân đánh đơn có thể nhận được khoản hỗ trợ tài chính ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu trong vòng một năm.
Giải quần vợt này là do một doanh nghiệp nổi tiếng trong nước bỏ vốn tổ chức, không có nửa xu quan hệ với ngành thể dục thể thao. Nói cách khác, tham gia giải đấu này không tăng thêm lý lịch, cũng chẳng ảnh hưởng gì tới thứ hạng các tay vợt quốc tế, kể cả giành chức quán quân, thu hoạch lớn nhất cũng chỉ là lấy được cơ hội xuất ngoại học tennis mà thôi.
Bởi vậy những vận động viên có thực lực chưa chắc sẽ đến, đó chính là lí do tại sao giải đấu này chỉ mang tên cúp ‘Ngôi sao tương lai’ mà không phải cúp ‘Ngôi sao hôm nay’.
Đây là giải đấu có quy mô toàn quốc, phần thưởng không ít, cấp bậc tất nhiên là cao hơn Đại hội thể thao thành phố T.
Thỉnh thoảng, những cuộc tranh tài kiểu này sẽ xuất hiện một, hai ‘hắc mã’(*), thiên phú không tệ, chỉ là không gặp được trường tốt huấn luyện viên tốt, đối với họ, cơ hội du học đào tạo chuyên sâu lần này vô cùng quý báu.
(*) Hắc mã là một thuật ngữ khá phổ biến, vốn có từ các trường đua ngựa. ‘Hắc mã’ nghĩa là ngựa đen nhưng những con ngựa bị gọi như thế chưa chắc đã đen, đó là con ngựa mà dân cá cược không (thèm) để ý tới trong một cuộc đua nhưng nó lại bất ngờ về nhất.
Lục Sênh vừa nhìn thấy hai chữ ‘toàn quốc’ thì có chút sợ hãi, hỏi Nam Phong, "Giải đấu toàn quốc có rất nhiều tinh anh phải không? Anh đoán em có thể giành hạng mấy?"
Nam Phong đáp, "Lục Sênh, không cần gây áp lực cho bản thân, em đánh hạng mấy cũng được. Có thể dừng bước ngay từ vòng loại ở Bắc Kinh, cũng có thể trở thành quán quân cả nước."
Hai chữ "Quán quân" khiến tinh thần Lục Sênh chấn động.
Từ Tri Diêu hỏi, "Huấn luyện viên, trận đấu lần này không có đánh đôi sao?"
"Có, ở trang cuối cùng."
"A." Cậu lật thông báo tới trang cuối cùng, nhìn lướt qua một lần, bĩu môi, "Tại sao tiền thưởng đánh đôi ít như vậy, còn chẳng đủ mua kem. Haizzz, sư muội à, cậu nói xem vì lý do gì mà tiền thưởng đánh đôi luôn thấp hơn đánh đơn? Có phải ban tổ chức không chịu nổi người khác ‘xuất song nhập đối’(*) hay không..."
(*) Xuất song nhập đối: ra vào luôn có đôi có cặp, thường nói về quan hệ thắm thiết giữa vợ chồng.
Nam Phong nhẹ nhàng quét mắt nhìn cậu một cái, ánh mắt lành lạnh khiến Từ Tri Diêu hơi chột dạ. Tiếp theo cậu nổi lên dũng khí muốn trừng lại, ánh mắt Nam Phong đã sớm đã rời đi, rơi vào trên đầu vai của Lục Sênh.
Đinh Tiểu Tiểu đang ôm lấy bả vai cô, cười hì hì nói, "‘Xuất song nhập đối’ gì chứ, Diêu Diêu, cậu đừng dùng loạn thành ngữ! Như tôi và Sênh Sênh mới là ‘xuất song nhập đối’!"
Nam Phong gõ nhẹ một cái vào bàn, bắt đầu không kiên nhẫn, "Nói chính sự."
Đinh Tiểu Tiểu gật đầu, "Nói chính sự thì nói chính sự... Nam Phong, tại sao anh phải cho Sênh Sênh và Diêu Diêu báo danh một trận đấu ở xa như vậy? Anh muốn bọn họ xuất ngoại đào tạo chuyên sâu ư?"
Lục Sênh và Từ Tri Diêu cùng nhau đưa mắt nhìn về phía Nam Phong, nét mặt hai người không giống nhau. Từ Tri Diêu nhao nhao muốn thử, Lục Sênh dường như có chút lo lắng.
Nam Phong không trả lời vấn đề của Đinh Tiểu Tiểu. Anh nhìn Lục Sênh, nhìn đôi mắt trong trẻo của cô, hỏi: "Lục Sênh, em có nghĩ đến - - "
"Em không muốn xuất ngoại." Lục Sênh đột ngột cắt đứt lời anh, vẻ mặt gấp gáp, "Em, em không muốn..." Không muốn rời xa anh.
Nam Phong thấy rõ trên gương mặt cô viết bốn chữ ‘lưu luyến không rời’. Cảm giác ỷ lại và quyến luyến đó, không hiểu sao lại khiến ngực anh nóng lên.
Anh cười một tiếng, dịu dàng nói, "Em ngốc vậy? Nếu anh muốn để em xuất ngoại đào tạo chuyên sâu, còn cần thông qua thi đấu sao?"
"A?" Lục Sênh kinh ngạc, sau đó khuôn mặt ánh lên vẻ mừng rỡ, không xa nhau là tốt rồi!
Đinh Tiểu Tiểu sờ cằm, "Không phải là vì xuất ngoại, vậy anh báo danh giải đấu này làm cái gì? Còn rất nhiều giải khác có thể báo danh mà!"
Nam Phong khẽ lắc đầu, đầu ngón tay nhẹ nhàng nhặt thông báo rực rỡ kia, "Những giải đấu khác, mức độ khó khăn không phải quá lớn thì chính là quá nhỏ, mà giải này, vừa vặn."
"Có ý gì?"
Nam Phong nhìn về phía Lục Sênh lần nữa, nói, "Vừa rồi anh chỉ muốn hỏi, Lục Sênh, em có muốn vào đội tuyển quần vợt tỉnh không?"
Lục Sênh bị hỏi đến sững sờ. Đội tuyển tỉnh sao? Cho tới bây giờ cô chưa từng nghĩ tới vấn đề này, cảm giác đội tuyển tỉnh cách mình rất xa xôi, giống như một tổ chức thần bí. Cô ở trường thể thao Thụ Thanh chờ đợi hơn bốn năm, mỗi ngày trôi qua vô cùng đơn điệu nhưng dù sao đã thành thói quen, hiện tại, đột nhiên hỏi cô có muốn đi chỗ khác hay không, cô bỗng có chút xa lạ và bất an.
Cô mấp máy môi, hỏi Nam Phong, "Huấn luyện viên Nam, anh hy vọng em gia nhập đội tuyển tỉnh sao?"
"Ừm. Đừng hỏi anh, em hãy tự hỏi lòng mình. Em muốn vào đó không."
Đinh Tiểu Tiểu vỗ nhẹ bả vai Lục Sênh, "Sênh Sênh, đội tuyển tỉnh rất đáng để suy xét! Em có thể biết thêm nhiều vận động viên hơn, có thể đánh rất nhiều trận đấu, mỗi tháng còn có trợ cấp. Biểu hiện xuất sắc có thể vào đội tuyển quốc gia, đại diện cho Trung quốc đi thi đấu quốc tế. Huấn luyện viên Nam của các em trước kia chính là người của đội tuyển quốc gia đấy."
Lời này khiến nội tâm Lục Sênh khẽ động. Làm vận động viên, không có chút chí tiến thủ là chuyện không có khả năng. Sao Lục Sênh không muốn trở nên lợi hại hơn, tham gia thi đấu quốc tế chứ? Cô ngước đầu nhìn Nam Phong, hỏi, "Đúng thế sao?"
"Ừm, cơ bản là thật."
"Còn..."
Lúc này, Từ Tri Diêu chen miệng nói, "Huấn luyện viên Nam, anh chỉ hỏi Lục Sênh có muốn gia nhập đội tuyển tỉnh không, có điều đội tuyển tỉnh đâu dễ vào như vậy?"
Anh mắt Nam Phong quét tới, đúng rồi, còn có Từ Tri Diêu, anh lại quên mất cậu ta.
Từ Tri Diêu bày tỏ: Tôi đã quen rồi ╮ ( ̄▽ ̄)╭...
Nam Phong hỏi Từ Tri Diêu, "Cậu có muốn vào đội tuyển tỉnh không?"
Từ Tri Diêu không chút nghĩ ngợi đáp: "Sư muội vào thì em vào... Nhưng mà em nghe nói đội tuyển tỉnh không dễ gia nhập! Vả lại, đội tuyển quần vợt tỉnh chúng ta là đội mạnh nhất cả nước, rất nhiều vận động viên tỉnh ngoài đều đến thành phố T đăng ký, cạnh tranh vô cùng khốc liệt."
Bởi vì tennis là môn thể thao có tính linh hoạt cao, vận động viên có thể ở thi đấu ở những nơi khác nhau. Không phải là người gốc Bắc Kinh chỉ có thể gia nhập đội tuyển quần vợt Bắc Kinh, họ có thể vào đội tuyển tỉnh khác, chỉ cần đăng ký là được.
Lục Sênh nghe Từ Tri Diêu nói vậy, cũng hỏi, "Phải đó, huấn luyện viên, cho dù tụi em muốn gia nhập đội tuyển tỉnh, cũng phải có điều kiện gì chứ?"
Nam Phong trầm ngâm nói, "Giải tennis lần này, nếu như các em có thể lọt vào vòng bốn người mạnh nhất, anh sẽ có cách để các em vào đội tuyển tỉnh."
Lục Sênh hỏi tiếp, "Vậy còn anh thì sao? Anh có thể vào đó cùng tụi em không?"
Không đợi Nam Phong trả lời, Đinh Tiểu Tiểu đã cốc đầu Lục Sênh một cái, "Nha đầu ngốc, huấn luyện viên Nam của các em là ai? "Tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả"(*), đừng nói là đội tuyển tỉnh, muốn vào đội tuyển quốc gia dạy cũng chỉ là chuyện nhỏ."
(*) Tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả: Trước không có người sau cũng không có người
Vẻ mặt Lục Sênh buông lỏng, cô nở nụ cười ngốc nghếch, nhìn Nam Phong, ánh mắt trong trẻo và mong chờ.
Đột nhiên, Nam Phong nghiêng đầu, mí mắt hơi rũ xuống, che khuất ánh mắt anh.
"Huấn luyện đi." Anh nói.
***
Hôm sau, Nam Phong mời một huấn luyện viên của đội tuyển tỉnh ăn cơm.
Huấn luyện viên này tên là Lý Vệ Quốc, năm nay năm mươi sáu tuổi, làm công tác huấn luyện đã ba mươi năm. Lý Vệ Quốc ở thành phố T hơn hai mươi năm, đào tạo ra không ít vận động viên giỏi, khi Nam Phong gia nhập đội tuyển tỉnh lúc cũng là do ông dẫn dắt, về sau còn có thêm cả Kiều Vãn Vãn. Vì vậy, trên danh nghĩa, Nam Phong là sư huynh của Kiều Vãn Vãn.
Chỉ có điều thời gian Nam Phong thật sự ở trong đội tuyển tỉnh không đến một năm. Lúc đó anh là thiếu niên đắc chí, khí thế ngút trời, dẫn dắt đội tuyển quần vợt thành phố T giành được chức quán quân đơn nam và đôi nam đại hội thể thao toàn quốc. Về sau anh không muốn bị trói buộc, tự mời đội ngũ huấn luyện viên riêng, mặc dù hình thức vẫn là một phần của đội tuyển tỉnh và đội tuyển quốc gia, nhưng thực tế đã bay một mình, chỉ khi chuẩn bị tham gia thi đấu mới quay về tập huấn. Bốn năm sau lại diễn ra đại hội toàn quốc, anh và Kiều Vãn Vãn đại diện thành phố T thi đấu hạng mục đôi nam nữ, tất nhiên kết quả cũng là vô địch.
Tennis là một môn thể thao đòi hỏi tính chuyên nghiệp hóa cao, mối quan hệ giữa đội tuyển tỉnh và đội tuyển quốc gia khác hẳn những môn còn lại. Ví dụ như đội tuyển bơi lội, ở đội tuyển tỉnh biểu hiện xuất sắc, sau khi được vào đội tuyển quốc gia, gần như sẽ đi theo đội tuyển quốc gia huấn luyện. Tennis thì hoàn toàn bất đồng: Vận động viên được huấn luyện ở đội tuyển tỉnh, căn cứ trình từng người, mà tranh tài tại các giải đấu khác nhau. Vận động viên lọt vào đội tuyển quốc gia chỉ đăng ký lập hồ sơ, bình thường không huấn luyện ở đội tuyển quốc gia, chẳng qua nếu có các giải đấu quan trọng, như Á vận hội, Thế vận hội Olympic mới cần trở lại đội tuyển quốc gia tập huấn.
Mặt khác, theo mức độ chuyên nghiệp hóa của tennis, chế độ quản lý vận động viên cũng không giống trước kia. Hình thức đào tạo đang lặng lẽ thay đổi. Mặc dù hiện tại tiền lương của vận động viên tennis chủ yếu vẫn dựa vào nhà nước nhưng số người muốn thoát ly khỏi thể chế vận động viên chuyên nghiệp ngày càng gia tăng. Những người này được gọi là "cá thể". Bọn họ tự trả tiền huấn luyện, tự trả tiền thi đấu, sau khi có chút thành tích thì có thể làm thuê cho đội tuyển tỉnh nào đó. Tuy nhiên, muốn làm được như vậy phải có điều kiện tiên quyết: Tiền đủ nhiều.
Hoặc là tiền thưởng và phí hình ảnh đủ nhiều, hoặc là sở hữu gia tài giàu có, hoặc là tố chất siêu phàm hoặc là có người nguyện ý dùng tiền giúp đỡ... Tóm lại, phải có đủ tiền tự cấp tự túc.
Về phần Lục Sênh nên vào đội tuyển tỉnh hay nên làm "cá thể", nhân tố đầu tiên Nam Phong suy tính đến không phải là tiền.
Mấy năm nay Nam Phong bị ba anh đóng băng tài chính, dựa vào số tiền lúc trước để dành, đầu tư vào hai công ty không lớn không nhỏ, kiếm tiền không dễ dàng nên không thể tiêu tiền như nước. Dẫu vậy, anh luôn giữ tư tưởng "Không thể làm khổ đứa nhỏ", cho Lục Sênh sinh hoạt đều là tốt nhất. Hiện giờ, nếu Lục Sênh chọn "cá thể", anh vẫn có thể duy trì được.
Chỉ là, anh cảm thấy, Lục Sênh là đứa bé quá đơn thuần, như một tờ giấy trắng. Cô cần phải hòa nhập vào tập thể, gặp gỡ nhiều người, trải nghiệm nhiều một chút.
Nam Phong có chút cảm khái. Anh nhận ra mấy năm nay anh đã coi mình là người giám hộ của Lục Sênh. Vừa quan tâm thân thể trổ mã, vừa chú ý thành tích văn hóa của cô, còn phải lo lắng cho cô trưởng thành, tinh thần khỏe mạnh, thật đúng là, lo không hết.
Nhưng như thế thì đã sao, anh cam tâm tình nguyện.
(*) Nữ cường nhân là cụm từ để chỉ những người phụ nữ kiên cường, mạnh mẽ và giỏi giang.
Nam Phong cầm hộp xì gà, quay đầu đưa cho hiệu trưởng Vệ.
Hiệu trưởng Vệ đang buồn rầu. Về chuyện có nên giữ lại trường thể thao Thụ Thanh hay không, Bộ Giáo dục mở mấy cuộc họp, hiện tại đã nhất trí, thông báo chính thức sẽ có trong mấy ngày tới.
Không phải là ông không tìm cách, chỉ là ‘phá cổ vạn nhân chủy, tường đảo chúng nhân thôi’(*), dù ông có nghĩ ra biện pháp gì chăng nữa, cũng chẳng thể làm nên chuyện.
(*) Danh ngôn kinh điển trong tác phẩm ‘Hồng Lâu Mộng’ của Tào Tuyết Cần, có nghĩa là đông người thì có thể đẩy đổ tường, miệng vạn người có thể đổi cả Kim cổ, trong trường hợp này muốn nói chỉ một mình hiệu trưởng Vệ không thể thay đổi ý kiến của cả một tập thể.
Hiệu trưởng Vệ hiếm có cơ hội được quan sát xì gà ở khoảng cách gần như vậy, ông cầm hộp xì gà đặt ở chóp mũi ngửi một cái. Hương vị kia khá đặc biệt, đậm đà tinh khiết, pha trộn giữa mùi thơm của gỗ thông và mùi đất, rất khó hình dung. Hiệu trưởng Vệ suy nghĩ hồi lâu tìm từ, cuối cùng thốt lên, "Vẫn còn rất thơm."
Nam Phong không nói gì.
Hiệu trưởng Vệ cầm hộp xì gà, hỏi, "Thứ này rất đắt sao?"
"Tàm tạm, có thể mua được hơn hai trăm bao Hồng Tháp Sơn của ông."
"Cả hộp này ư?"
"Một điếu."
"..." Thứ này TM dùng vàng làm ra à?
Động tác của hiệu trưởng Vệ bỗng trở nên nghiêm túc lại cẩn thận, sợ xì gà rơi xuống mặt đất. Ông đặt điếu xì gà vào trong hộp, đóng kín, sau đó hỏi Nam Phong, "Cậu cho tôi ư?"
Nam Phong dời mắt nhìn qua cửa sổ. Mùa đông ở phương Bắc, mặt đất lúc nào cũng bụi bẩn, trống trải và hoang vu. Anh đáp, "Tôi nhớ ông từng nói, ở Bộ Giáo dục có vị lãnh đạo thích xì gà."
"Đúng là có chuyện như vậy." Ánh mắt hiệu trưởng Vệ sáng lên, vỗ cái đầu hói của mình, "Ý cậu là...?"
Nam Phong đẩy cái hộp gỗ màu cà phê tới trước mặt hiệu trưởng Vệ, "Thuốc đã cho ông, ông có thể tùy ý quyết dịnh dùng như thế nào. Giữ lại để hút, hoặc tặng người khác."
Hiệu trưởng Về nuốt nước miếng, nói ra tiếng lòng của chính mình: "Tôi muốn bán nó."
...
Rốt cuộc, hiệu trưởng Vệ cũng không làm theo khát vọng trong nội tâm. Ông tặng xì gà cho lãnh đạo của bộ, khi quay về khẽ ngâm nga, tâm tình không tệ lắm.
Nam Phong đang quan sát Lục Sênh và Từ Tri Diêu huấn luyện thể lực. Nhìn thấy hiệu trưởng Vệ rạng rỡ trở lại, chỉ thiếu vểnh cái đuôi đằng sau lưng, Nam Phong hỏi: "Thuận lợi chứ?"
"Ổn rồi." hiệu trưởng Vệ cười ha hả, "Nam Phong, lần này cảm ơn cậu."
Tầm mắt của Nam Phong rơi vào hai người trên sân tập. Ánh mắt anh có chút mềm mại, nhẹ nhàng lắc đầu một cái, "Không cần khách khí. Tôi đã dùng danh nghĩa trường thể thao Thụ Thanh báo danh thi đấu cho hai người họ, hơn nữa cũng không muốn trường học sụp đổ quá sớm."
Hiệu trưởng Vệ dựng lỗ tai: "Thi đấu gì? Có tiền thưởng không?"
"Giải quần vợt cúp ‘Ngôi sao tương lai’ dành cho thanh thiếu niên toàn quốc."
Còn về vấn đề tiền thưởng, Nam Phong không quá chú ý, nhưng chắc hẳn là có đi. Không hiểu sao, nhớ tới lần trước Lục Sênh giao toàn bộ tiền thưởng cho mình, Nam Phong lại không nhịn được mỉm cười.
Hiệu trưởng Vệ nhìn Nam Phong khẽ nhếch miệng, nghĩ thầm, xem ra tiền thưởng lần này rất nhiều đây.
***
Trên thực tế, tiền thưởng của giải quần vợt cúp ‘Ngôi sao tương lai’ dành cho thanh thiếu niên cũng không tính là cao, nhưng quán quân đánh đơn có thể nhận được khoản hỗ trợ tài chính ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu trong vòng một năm.
Giải quần vợt này là do một doanh nghiệp nổi tiếng trong nước bỏ vốn tổ chức, không có nửa xu quan hệ với ngành thể dục thể thao. Nói cách khác, tham gia giải đấu này không tăng thêm lý lịch, cũng chẳng ảnh hưởng gì tới thứ hạng các tay vợt quốc tế, kể cả giành chức quán quân, thu hoạch lớn nhất cũng chỉ là lấy được cơ hội xuất ngoại học tennis mà thôi.
Bởi vậy những vận động viên có thực lực chưa chắc sẽ đến, đó chính là lí do tại sao giải đấu này chỉ mang tên cúp ‘Ngôi sao tương lai’ mà không phải cúp ‘Ngôi sao hôm nay’.
Đây là giải đấu có quy mô toàn quốc, phần thưởng không ít, cấp bậc tất nhiên là cao hơn Đại hội thể thao thành phố T.
Thỉnh thoảng, những cuộc tranh tài kiểu này sẽ xuất hiện một, hai ‘hắc mã’(*), thiên phú không tệ, chỉ là không gặp được trường tốt huấn luyện viên tốt, đối với họ, cơ hội du học đào tạo chuyên sâu lần này vô cùng quý báu.
(*) Hắc mã là một thuật ngữ khá phổ biến, vốn có từ các trường đua ngựa. ‘Hắc mã’ nghĩa là ngựa đen nhưng những con ngựa bị gọi như thế chưa chắc đã đen, đó là con ngựa mà dân cá cược không (thèm) để ý tới trong một cuộc đua nhưng nó lại bất ngờ về nhất.
Lục Sênh vừa nhìn thấy hai chữ ‘toàn quốc’ thì có chút sợ hãi, hỏi Nam Phong, "Giải đấu toàn quốc có rất nhiều tinh anh phải không? Anh đoán em có thể giành hạng mấy?"
Nam Phong đáp, "Lục Sênh, không cần gây áp lực cho bản thân, em đánh hạng mấy cũng được. Có thể dừng bước ngay từ vòng loại ở Bắc Kinh, cũng có thể trở thành quán quân cả nước."
Hai chữ "Quán quân" khiến tinh thần Lục Sênh chấn động.
Từ Tri Diêu hỏi, "Huấn luyện viên, trận đấu lần này không có đánh đôi sao?"
"Có, ở trang cuối cùng."
"A." Cậu lật thông báo tới trang cuối cùng, nhìn lướt qua một lần, bĩu môi, "Tại sao tiền thưởng đánh đôi ít như vậy, còn chẳng đủ mua kem. Haizzz, sư muội à, cậu nói xem vì lý do gì mà tiền thưởng đánh đôi luôn thấp hơn đánh đơn? Có phải ban tổ chức không chịu nổi người khác ‘xuất song nhập đối’(*) hay không..."
(*) Xuất song nhập đối: ra vào luôn có đôi có cặp, thường nói về quan hệ thắm thiết giữa vợ chồng.
Nam Phong nhẹ nhàng quét mắt nhìn cậu một cái, ánh mắt lành lạnh khiến Từ Tri Diêu hơi chột dạ. Tiếp theo cậu nổi lên dũng khí muốn trừng lại, ánh mắt Nam Phong đã sớm đã rời đi, rơi vào trên đầu vai của Lục Sênh.
Đinh Tiểu Tiểu đang ôm lấy bả vai cô, cười hì hì nói, "‘Xuất song nhập đối’ gì chứ, Diêu Diêu, cậu đừng dùng loạn thành ngữ! Như tôi và Sênh Sênh mới là ‘xuất song nhập đối’!"
Nam Phong gõ nhẹ một cái vào bàn, bắt đầu không kiên nhẫn, "Nói chính sự."
Đinh Tiểu Tiểu gật đầu, "Nói chính sự thì nói chính sự... Nam Phong, tại sao anh phải cho Sênh Sênh và Diêu Diêu báo danh một trận đấu ở xa như vậy? Anh muốn bọn họ xuất ngoại đào tạo chuyên sâu ư?"
Lục Sênh và Từ Tri Diêu cùng nhau đưa mắt nhìn về phía Nam Phong, nét mặt hai người không giống nhau. Từ Tri Diêu nhao nhao muốn thử, Lục Sênh dường như có chút lo lắng.
Nam Phong không trả lời vấn đề của Đinh Tiểu Tiểu. Anh nhìn Lục Sênh, nhìn đôi mắt trong trẻo của cô, hỏi: "Lục Sênh, em có nghĩ đến - - "
"Em không muốn xuất ngoại." Lục Sênh đột ngột cắt đứt lời anh, vẻ mặt gấp gáp, "Em, em không muốn..." Không muốn rời xa anh.
Nam Phong thấy rõ trên gương mặt cô viết bốn chữ ‘lưu luyến không rời’. Cảm giác ỷ lại và quyến luyến đó, không hiểu sao lại khiến ngực anh nóng lên.
Anh cười một tiếng, dịu dàng nói, "Em ngốc vậy? Nếu anh muốn để em xuất ngoại đào tạo chuyên sâu, còn cần thông qua thi đấu sao?"
"A?" Lục Sênh kinh ngạc, sau đó khuôn mặt ánh lên vẻ mừng rỡ, không xa nhau là tốt rồi!
Đinh Tiểu Tiểu sờ cằm, "Không phải là vì xuất ngoại, vậy anh báo danh giải đấu này làm cái gì? Còn rất nhiều giải khác có thể báo danh mà!"
Nam Phong khẽ lắc đầu, đầu ngón tay nhẹ nhàng nhặt thông báo rực rỡ kia, "Những giải đấu khác, mức độ khó khăn không phải quá lớn thì chính là quá nhỏ, mà giải này, vừa vặn."
"Có ý gì?"
Nam Phong nhìn về phía Lục Sênh lần nữa, nói, "Vừa rồi anh chỉ muốn hỏi, Lục Sênh, em có muốn vào đội tuyển quần vợt tỉnh không?"
Lục Sênh bị hỏi đến sững sờ. Đội tuyển tỉnh sao? Cho tới bây giờ cô chưa từng nghĩ tới vấn đề này, cảm giác đội tuyển tỉnh cách mình rất xa xôi, giống như một tổ chức thần bí. Cô ở trường thể thao Thụ Thanh chờ đợi hơn bốn năm, mỗi ngày trôi qua vô cùng đơn điệu nhưng dù sao đã thành thói quen, hiện tại, đột nhiên hỏi cô có muốn đi chỗ khác hay không, cô bỗng có chút xa lạ và bất an.
Cô mấp máy môi, hỏi Nam Phong, "Huấn luyện viên Nam, anh hy vọng em gia nhập đội tuyển tỉnh sao?"
"Ừm. Đừng hỏi anh, em hãy tự hỏi lòng mình. Em muốn vào đó không."
Đinh Tiểu Tiểu vỗ nhẹ bả vai Lục Sênh, "Sênh Sênh, đội tuyển tỉnh rất đáng để suy xét! Em có thể biết thêm nhiều vận động viên hơn, có thể đánh rất nhiều trận đấu, mỗi tháng còn có trợ cấp. Biểu hiện xuất sắc có thể vào đội tuyển quốc gia, đại diện cho Trung quốc đi thi đấu quốc tế. Huấn luyện viên Nam của các em trước kia chính là người của đội tuyển quốc gia đấy."
Lời này khiến nội tâm Lục Sênh khẽ động. Làm vận động viên, không có chút chí tiến thủ là chuyện không có khả năng. Sao Lục Sênh không muốn trở nên lợi hại hơn, tham gia thi đấu quốc tế chứ? Cô ngước đầu nhìn Nam Phong, hỏi, "Đúng thế sao?"
"Ừm, cơ bản là thật."
"Còn..."
Lúc này, Từ Tri Diêu chen miệng nói, "Huấn luyện viên Nam, anh chỉ hỏi Lục Sênh có muốn gia nhập đội tuyển tỉnh không, có điều đội tuyển tỉnh đâu dễ vào như vậy?"
Anh mắt Nam Phong quét tới, đúng rồi, còn có Từ Tri Diêu, anh lại quên mất cậu ta.
Từ Tri Diêu bày tỏ: Tôi đã quen rồi ╮ ( ̄▽ ̄)╭...
Nam Phong hỏi Từ Tri Diêu, "Cậu có muốn vào đội tuyển tỉnh không?"
Từ Tri Diêu không chút nghĩ ngợi đáp: "Sư muội vào thì em vào... Nhưng mà em nghe nói đội tuyển tỉnh không dễ gia nhập! Vả lại, đội tuyển quần vợt tỉnh chúng ta là đội mạnh nhất cả nước, rất nhiều vận động viên tỉnh ngoài đều đến thành phố T đăng ký, cạnh tranh vô cùng khốc liệt."
Bởi vì tennis là môn thể thao có tính linh hoạt cao, vận động viên có thể ở thi đấu ở những nơi khác nhau. Không phải là người gốc Bắc Kinh chỉ có thể gia nhập đội tuyển quần vợt Bắc Kinh, họ có thể vào đội tuyển tỉnh khác, chỉ cần đăng ký là được.
Lục Sênh nghe Từ Tri Diêu nói vậy, cũng hỏi, "Phải đó, huấn luyện viên, cho dù tụi em muốn gia nhập đội tuyển tỉnh, cũng phải có điều kiện gì chứ?"
Nam Phong trầm ngâm nói, "Giải tennis lần này, nếu như các em có thể lọt vào vòng bốn người mạnh nhất, anh sẽ có cách để các em vào đội tuyển tỉnh."
Lục Sênh hỏi tiếp, "Vậy còn anh thì sao? Anh có thể vào đó cùng tụi em không?"
Không đợi Nam Phong trả lời, Đinh Tiểu Tiểu đã cốc đầu Lục Sênh một cái, "Nha đầu ngốc, huấn luyện viên Nam của các em là ai? "Tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả"(*), đừng nói là đội tuyển tỉnh, muốn vào đội tuyển quốc gia dạy cũng chỉ là chuyện nhỏ."
(*) Tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả: Trước không có người sau cũng không có người
Vẻ mặt Lục Sênh buông lỏng, cô nở nụ cười ngốc nghếch, nhìn Nam Phong, ánh mắt trong trẻo và mong chờ.
Đột nhiên, Nam Phong nghiêng đầu, mí mắt hơi rũ xuống, che khuất ánh mắt anh.
"Huấn luyện đi." Anh nói.
***
Hôm sau, Nam Phong mời một huấn luyện viên của đội tuyển tỉnh ăn cơm.
Huấn luyện viên này tên là Lý Vệ Quốc, năm nay năm mươi sáu tuổi, làm công tác huấn luyện đã ba mươi năm. Lý Vệ Quốc ở thành phố T hơn hai mươi năm, đào tạo ra không ít vận động viên giỏi, khi Nam Phong gia nhập đội tuyển tỉnh lúc cũng là do ông dẫn dắt, về sau còn có thêm cả Kiều Vãn Vãn. Vì vậy, trên danh nghĩa, Nam Phong là sư huynh của Kiều Vãn Vãn.
Chỉ có điều thời gian Nam Phong thật sự ở trong đội tuyển tỉnh không đến một năm. Lúc đó anh là thiếu niên đắc chí, khí thế ngút trời, dẫn dắt đội tuyển quần vợt thành phố T giành được chức quán quân đơn nam và đôi nam đại hội thể thao toàn quốc. Về sau anh không muốn bị trói buộc, tự mời đội ngũ huấn luyện viên riêng, mặc dù hình thức vẫn là một phần của đội tuyển tỉnh và đội tuyển quốc gia, nhưng thực tế đã bay một mình, chỉ khi chuẩn bị tham gia thi đấu mới quay về tập huấn. Bốn năm sau lại diễn ra đại hội toàn quốc, anh và Kiều Vãn Vãn đại diện thành phố T thi đấu hạng mục đôi nam nữ, tất nhiên kết quả cũng là vô địch.
Tennis là một môn thể thao đòi hỏi tính chuyên nghiệp hóa cao, mối quan hệ giữa đội tuyển tỉnh và đội tuyển quốc gia khác hẳn những môn còn lại. Ví dụ như đội tuyển bơi lội, ở đội tuyển tỉnh biểu hiện xuất sắc, sau khi được vào đội tuyển quốc gia, gần như sẽ đi theo đội tuyển quốc gia huấn luyện. Tennis thì hoàn toàn bất đồng: Vận động viên được huấn luyện ở đội tuyển tỉnh, căn cứ trình từng người, mà tranh tài tại các giải đấu khác nhau. Vận động viên lọt vào đội tuyển quốc gia chỉ đăng ký lập hồ sơ, bình thường không huấn luyện ở đội tuyển quốc gia, chẳng qua nếu có các giải đấu quan trọng, như Á vận hội, Thế vận hội Olympic mới cần trở lại đội tuyển quốc gia tập huấn.
Mặt khác, theo mức độ chuyên nghiệp hóa của tennis, chế độ quản lý vận động viên cũng không giống trước kia. Hình thức đào tạo đang lặng lẽ thay đổi. Mặc dù hiện tại tiền lương của vận động viên tennis chủ yếu vẫn dựa vào nhà nước nhưng số người muốn thoát ly khỏi thể chế vận động viên chuyên nghiệp ngày càng gia tăng. Những người này được gọi là "cá thể". Bọn họ tự trả tiền huấn luyện, tự trả tiền thi đấu, sau khi có chút thành tích thì có thể làm thuê cho đội tuyển tỉnh nào đó. Tuy nhiên, muốn làm được như vậy phải có điều kiện tiên quyết: Tiền đủ nhiều.
Hoặc là tiền thưởng và phí hình ảnh đủ nhiều, hoặc là sở hữu gia tài giàu có, hoặc là tố chất siêu phàm hoặc là có người nguyện ý dùng tiền giúp đỡ... Tóm lại, phải có đủ tiền tự cấp tự túc.
Về phần Lục Sênh nên vào đội tuyển tỉnh hay nên làm "cá thể", nhân tố đầu tiên Nam Phong suy tính đến không phải là tiền.
Mấy năm nay Nam Phong bị ba anh đóng băng tài chính, dựa vào số tiền lúc trước để dành, đầu tư vào hai công ty không lớn không nhỏ, kiếm tiền không dễ dàng nên không thể tiêu tiền như nước. Dẫu vậy, anh luôn giữ tư tưởng "Không thể làm khổ đứa nhỏ", cho Lục Sênh sinh hoạt đều là tốt nhất. Hiện giờ, nếu Lục Sênh chọn "cá thể", anh vẫn có thể duy trì được.
Chỉ là, anh cảm thấy, Lục Sênh là đứa bé quá đơn thuần, như một tờ giấy trắng. Cô cần phải hòa nhập vào tập thể, gặp gỡ nhiều người, trải nghiệm nhiều một chút.
Nam Phong có chút cảm khái. Anh nhận ra mấy năm nay anh đã coi mình là người giám hộ của Lục Sênh. Vừa quan tâm thân thể trổ mã, vừa chú ý thành tích văn hóa của cô, còn phải lo lắng cho cô trưởng thành, tinh thần khỏe mạnh, thật đúng là, lo không hết.
Nhưng như thế thì đã sao, anh cam tâm tình nguyện.
Bình luận facebook