Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 38
Edit: Peiria
Giữa trưa ngày hôm sau, Lục Sênh kết thúc huấn luyện, kéo thân thể mệt mỏi ra khỏi sân. Hứa Manh Manh và Từ Tri Diêu đi ở hai bên trái phải của cô. Từ Tri Diêu còn muốn đỡ sư muội, nhưng Lục Sênh cảm thấy rất xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu.
Lý Vệ Quốc ở phía sau bọn họ đột nhiên gọi Lục Sênh một tiếng.
"Dạ?" Lục Sênh quay đầu, cho rằng Lý huấn luyện viên bảo cô huấn luyện thêm. Cô có chút thấp thỏm.
Lý Vệ Quốc nói: "Ngoài cửa chính có người chờ em."
Trên thế giới này, người có thể đến tìm Lục Sênh chỉ đếm trên đầu ngón tay. Cô nghĩ một lát đã đoán được là ai, vì thế vui mừng dãn mày, ngoan ngoãn lên tiếng, chạy về phía cửa chính.
Tuyệt không giống như người vừa mới huấn luyện nặng xong.
"Vẫn chạy nhanh như vậy cơ à?" Huấn luyện viên Lý lẩm bẩm, âm thầm quyết định về sau sẽ cho cô huấn luyện nhiều hơn chút.
Hứa Manh Manh tò mò, bèn hỏi Từ Tri Diêu: "Ai tìm Lục Sênh vậy? Sao cậu ấy vui mừng thế?" Nói tới đây, ánh mắt cô sáng lên, nhẹ nhàng huých vào cánh tay Từ Tri Diêu, nét mặt bát quái hưng phấn, "Có phải là bạn trai cậu ấy không?"
"Không phải!" Từ Tri Diêu cau mày, quả quyết phủ định.
"Không phải sao?" Cô hơi thất vọng.
Từ Tri Diêu quả thực không biết nói gì, thất vọng này từ đâu mà đến?
Hứa Manh Manh lại hỏi: "Rốt cuộc là người có quan hệ thế nào với cậu ấy?"
"Là ba cậu ấy."
"À..."
Giờ cơm trưa sau đó Lục Sênh không đến căn tin ăn, Hứa Manh Manh thật hâm mộ Lục Sênh có ba đến thăm. Cô là người tỉnh khác, bởi vì đội tuyển thành phố T rất mạnh, mới đặc biệt đến nơi này chơi bóng. Nhiều năm nay thường xuyên ở ngoài bôn ba, cùng ba mẹ chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, haizz, càng nghĩ càng xót xa...
***
Lục Sênh chạy một mạch đến cửa chính, liếc thấy Nam Phong của cô đứng ở phần đường dành cho người khiếm thị. Không có biện pháp, dáng người Nam Phong cao lơn bắt mắt, mùa đông đứng ở đường cái phảng phất giống như một gốc dương trắng, khiến người ta phải ngoái nhìn.
Lục Sênh chạy đến trước mặt NH, tâm tình giống như con chim khách, ngoài mặt vẫn giữ lại một chút dè dặt. Cô hỏi, "Huấn luyện viên Nam, sao anh lại tới đây?"
Ngắm gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cô, Nam Phong khẽ nhếch khóe miệng, "Anh có việc đi ngang qua nơi này, thuận đường thăm em."
Lục Sênh cười ngây ngô nhìn anh.
Nam Phong hỏi: "Em muốn ăn gì?"
"Em..." Lục Sênh ngẫm nghĩ một chút, bỗng nở nụ cười, "Em muốn ăn cơm Tây."
Nam Phong hơi sửng sốt, "Đang yên lành sao lại muốn ăn cơm Tây?"
Vấn đề này... Căn cứ vào số phim truyền hình ít ỏi cô xem, khi hẹn hò phải ăn cơm Tây... Đương nhiên, lý do ấy cô không định nói ra.
"Chỉ là tự nhiên em muốn ăn thôi." Cô nói.
Nam Phong chiều theo cô, "Gần đây vừa vặn có một nhà hàng cơm Tây không tệ, chúng ta đi nào."
"Được!"
Lục Sênh đi một bước, cảm giác thật mỏi. Huấn luyện vốn đã vất vả, vừa rồi cô còn chạy như điên, bây giờ phải nếm hậu quả nghiêm trọng, hai chân cứng ngắc.
"Em mệt quá."
Nam Phong bật cười, "Ai bảo em chạy, gấp cái gì?"
Lục Sênh không đáp, cô bất ngờ ôm cánh tay Nam Phong, học theo dáng vẻ vô sỉ của Từ Tri Diêu, cơ thể gần như dựa cả vào Nam Phong, "Huấn luyện viên, anh đỡ em."
Nam Phong rất nguyện ý đỡ cô, nhưng mà... Không phải đỡ như thế này...
Cô dựa quá gần, gần như ôm cánh tay anh vào trong ngực, tư thế này làm cho ngực của cô dán chặt lấy cánh tay anh. Bên ngoài cô mặc một cái áo khoác thể thao mỏng, không mặc áo long, ngực thiếu nữ phát dục tựa như nụ hoa phù dung chớm nở, cách mấy tầng quần áo ép vào cơ bắp anh.
Lồng ngực Nam Phong nhảy thình thịch.
Áp chế cảm xúc mơ hồ không rõ ràng xuống đáy lòng, mặt không đổi sắc rút cánh tay về, anh cố ý nghiêm mặt, bày ra uy nghiêm của phụ huynh: "Đi hẳn hoi nào."
Lục Sênh trề môi, vẻ mặt ấm ức. Nhưng cuối cùng vẫn buông anh ra, đi bên cạnh hắn.
Đến nhà hàng cơm Tây, có thể là bởi vì giữa trưa, thực khách không nhiều lắm. Người phục vụ bình tĩnh chờ bọn họ gọi cơm, Lục Sênh rất ít khi ăn cơm Tây nên cũng không quá cầu kỳ, trực tiếp gọi cho mỗi người một phần ăn.
"Ăn ít vậy có đủ no không?"
"Có ạ." Cô hơi cong miệng.
Nam Phong cười khẽ, "Lượng cơm em ăn chẳng lẽ anh còn không biết sao?" Nói xong, quay đầu sang nói với người phục vụ, "Cho cô ấy một phần ăn hai người."
Người phục vụ không thể tin nổi rằng Lục Sênh có thể tiệu thụ phần ăn của hai người. Mỗi bữa cơm cô ấy chỉ ăn hai quả táo, mỗi tuần đều tập yoga mà trên eo vẫn còn một tảng mỡ thừa này, tiểu mỹ nữ xinh đẹp trước mắt sao có thể ăn hết phần ăn hai người được? Sao có thể được chứ!
(┬_┬)
Trong lúc chờ cơm, Lục Sênh chống má, cười tủm tỉm nhìn Nam Phong.
Nam Phong bị cô quan sát có phần không được tự nhiên, anh hỏi: "Sao vậy?"
"Huấn luyện viên Nam, anh có nhớ em không?"
"Khụ, khụ, khụ." Nam Phong đang uống nước, nghe cô nói suýt nữa bị sặc. Anh đặt cốc nước xuống, ngạc nhiên nhìn cô, "Không phải hôm qua mới đưa em tới sao."
"Ừm, nhưng mà em hơi nhớ anh rồi!" Lục Sênh cười đến có chút háo sắc.
Biểu đạt trắng trợn như vậy làm cho ngực Nam Phong nóng lên. Nhưng ngược lại anh nghĩ đến một chút chuyện khiến anh không vui vẻ nổi, vì thế nhíu mày nhìn cô, "Nhớ anh cũng không biết gọi điện thoại cho anh?"
"Haizz." Lục Sênh thở dài, "Em rất muốn gọi điện thoại cho ngươi, chỉ là hôm qua em quá mệt, không hiểu sao lại ngủ quên mất. Huấn luyện viên Nam, anh không biết đội tuyển thành phố huấn luyện khổ thế nào đâu. Vào đội tuyển thành phố em mới phát hiện, trước kia anh đối xử với chúng ta rất dịu dàng rồi."
Một câu nói thành công dời đi sự chú ý của Nam Phong. Đội tuyển thành phố huấn luyện khổ cực, sao anh có thể không biết. Tuy nhiên huấn luyện có khổ hay không là tùy từng vận động viên, có một số người, đối với yêu cầu huấn luyện viên chỉ chấp hành 80%, đương nhiên không thấy khổ. Lấy tính cách của Lục Sênh... Đứa nhỏ này luôn luôn nghe lời, nhất định sẽ không lười biếng.
Không hiểu sao, Nam Phong có chút thương tiếc cô.
Lục Sênh hỏi, "Huấn luyện viên Nam, anh không làm huấn luyện viên nữa, về sau anh định làm gì?"
"Anh kinh doanh." Nam Phong đáp, nói xong, trong lòng yên lặng bổ sung thêm một câu: Kiếm tiền nuôi em.
"Kinh doanh gì ạ?"
"Trước kia anh đầu tư vào hai công ty, một làm về điện tử, một làm buôn bán. Anh quay về tiếp quản công ty, xem xét lại hoạt động. Trước đây đầu tư vào hai ngành nghề liên quan đến nhau là để giảm bớt rủi ro mạo hiểm. Hiện tại công ty đã đi vào quỹ đạo ổn định, anh muốn xem nên mở rộng kinh doanh, hay là tìm kiếm cơ hội đầu tư khác."
Thật là lợi hại. Lục Sênh cảm thấy bản thân nghe hiểu, nhưng dường như lại không hiểu lắm.
Tiếp theo Nam Phong hỏi Lục Sênh ở tỉnh đội cảm thấy thế nào. Lục Sênh cảm thấy mọi thứ đều, ngoại trừ Từ Tri Diêu không cố gắng, còn khuyến khích cô "Bỏ trốn" - - đây là nguyên văn lời Từ Tri Diêu.
Đồ ăn dần được bưng lên, hai người vừa tán gẫu vừa ăn, bất tri bất giác, Lục Sênh thật sự đã ăn hết một phần ăn cho hai người... Trừ đồ ngọt không đụng đến. Cô ăn xong, lại cam chịu ăn thịt dê nướng của Nam Phong.
Sau đó Lục Sênh nhận rõ một sự thật: Nhìn lượng cơm cô ăn, cơ bản có thể tạm biệt hai từ “lãng mạn” rồi. (┬_┬)
Cơm nước xong xuôi, Nam Phong đưa Lục Sênh về. Mắt thấy Lục Sênh sắp bước vào cửa chính, anh bỗng gọi cô lại, "Lục Sênh."
"Vâng?" Cô dừng bước, quay đầu nhìn anh.
"Không được yêu sớm."
- - - - -
Tác giả có lời muốn nói:
Nam Phong: Nghe nói, bổn cung một ngày không đến, đã có người tự cho mình là sủng phi rồi? Ha ha.
Giữa trưa ngày hôm sau, Lục Sênh kết thúc huấn luyện, kéo thân thể mệt mỏi ra khỏi sân. Hứa Manh Manh và Từ Tri Diêu đi ở hai bên trái phải của cô. Từ Tri Diêu còn muốn đỡ sư muội, nhưng Lục Sênh cảm thấy rất xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu.
Lý Vệ Quốc ở phía sau bọn họ đột nhiên gọi Lục Sênh một tiếng.
"Dạ?" Lục Sênh quay đầu, cho rằng Lý huấn luyện viên bảo cô huấn luyện thêm. Cô có chút thấp thỏm.
Lý Vệ Quốc nói: "Ngoài cửa chính có người chờ em."
Trên thế giới này, người có thể đến tìm Lục Sênh chỉ đếm trên đầu ngón tay. Cô nghĩ một lát đã đoán được là ai, vì thế vui mừng dãn mày, ngoan ngoãn lên tiếng, chạy về phía cửa chính.
Tuyệt không giống như người vừa mới huấn luyện nặng xong.
"Vẫn chạy nhanh như vậy cơ à?" Huấn luyện viên Lý lẩm bẩm, âm thầm quyết định về sau sẽ cho cô huấn luyện nhiều hơn chút.
Hứa Manh Manh tò mò, bèn hỏi Từ Tri Diêu: "Ai tìm Lục Sênh vậy? Sao cậu ấy vui mừng thế?" Nói tới đây, ánh mắt cô sáng lên, nhẹ nhàng huých vào cánh tay Từ Tri Diêu, nét mặt bát quái hưng phấn, "Có phải là bạn trai cậu ấy không?"
"Không phải!" Từ Tri Diêu cau mày, quả quyết phủ định.
"Không phải sao?" Cô hơi thất vọng.
Từ Tri Diêu quả thực không biết nói gì, thất vọng này từ đâu mà đến?
Hứa Manh Manh lại hỏi: "Rốt cuộc là người có quan hệ thế nào với cậu ấy?"
"Là ba cậu ấy."
"À..."
Giờ cơm trưa sau đó Lục Sênh không đến căn tin ăn, Hứa Manh Manh thật hâm mộ Lục Sênh có ba đến thăm. Cô là người tỉnh khác, bởi vì đội tuyển thành phố T rất mạnh, mới đặc biệt đến nơi này chơi bóng. Nhiều năm nay thường xuyên ở ngoài bôn ba, cùng ba mẹ chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, haizz, càng nghĩ càng xót xa...
***
Lục Sênh chạy một mạch đến cửa chính, liếc thấy Nam Phong của cô đứng ở phần đường dành cho người khiếm thị. Không có biện pháp, dáng người Nam Phong cao lơn bắt mắt, mùa đông đứng ở đường cái phảng phất giống như một gốc dương trắng, khiến người ta phải ngoái nhìn.
Lục Sênh chạy đến trước mặt NH, tâm tình giống như con chim khách, ngoài mặt vẫn giữ lại một chút dè dặt. Cô hỏi, "Huấn luyện viên Nam, sao anh lại tới đây?"
Ngắm gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cô, Nam Phong khẽ nhếch khóe miệng, "Anh có việc đi ngang qua nơi này, thuận đường thăm em."
Lục Sênh cười ngây ngô nhìn anh.
Nam Phong hỏi: "Em muốn ăn gì?"
"Em..." Lục Sênh ngẫm nghĩ một chút, bỗng nở nụ cười, "Em muốn ăn cơm Tây."
Nam Phong hơi sửng sốt, "Đang yên lành sao lại muốn ăn cơm Tây?"
Vấn đề này... Căn cứ vào số phim truyền hình ít ỏi cô xem, khi hẹn hò phải ăn cơm Tây... Đương nhiên, lý do ấy cô không định nói ra.
"Chỉ là tự nhiên em muốn ăn thôi." Cô nói.
Nam Phong chiều theo cô, "Gần đây vừa vặn có một nhà hàng cơm Tây không tệ, chúng ta đi nào."
"Được!"
Lục Sênh đi một bước, cảm giác thật mỏi. Huấn luyện vốn đã vất vả, vừa rồi cô còn chạy như điên, bây giờ phải nếm hậu quả nghiêm trọng, hai chân cứng ngắc.
"Em mệt quá."
Nam Phong bật cười, "Ai bảo em chạy, gấp cái gì?"
Lục Sênh không đáp, cô bất ngờ ôm cánh tay Nam Phong, học theo dáng vẻ vô sỉ của Từ Tri Diêu, cơ thể gần như dựa cả vào Nam Phong, "Huấn luyện viên, anh đỡ em."
Nam Phong rất nguyện ý đỡ cô, nhưng mà... Không phải đỡ như thế này...
Cô dựa quá gần, gần như ôm cánh tay anh vào trong ngực, tư thế này làm cho ngực của cô dán chặt lấy cánh tay anh. Bên ngoài cô mặc một cái áo khoác thể thao mỏng, không mặc áo long, ngực thiếu nữ phát dục tựa như nụ hoa phù dung chớm nở, cách mấy tầng quần áo ép vào cơ bắp anh.
Lồng ngực Nam Phong nhảy thình thịch.
Áp chế cảm xúc mơ hồ không rõ ràng xuống đáy lòng, mặt không đổi sắc rút cánh tay về, anh cố ý nghiêm mặt, bày ra uy nghiêm của phụ huynh: "Đi hẳn hoi nào."
Lục Sênh trề môi, vẻ mặt ấm ức. Nhưng cuối cùng vẫn buông anh ra, đi bên cạnh hắn.
Đến nhà hàng cơm Tây, có thể là bởi vì giữa trưa, thực khách không nhiều lắm. Người phục vụ bình tĩnh chờ bọn họ gọi cơm, Lục Sênh rất ít khi ăn cơm Tây nên cũng không quá cầu kỳ, trực tiếp gọi cho mỗi người một phần ăn.
"Ăn ít vậy có đủ no không?"
"Có ạ." Cô hơi cong miệng.
Nam Phong cười khẽ, "Lượng cơm em ăn chẳng lẽ anh còn không biết sao?" Nói xong, quay đầu sang nói với người phục vụ, "Cho cô ấy một phần ăn hai người."
Người phục vụ không thể tin nổi rằng Lục Sênh có thể tiệu thụ phần ăn của hai người. Mỗi bữa cơm cô ấy chỉ ăn hai quả táo, mỗi tuần đều tập yoga mà trên eo vẫn còn một tảng mỡ thừa này, tiểu mỹ nữ xinh đẹp trước mắt sao có thể ăn hết phần ăn hai người được? Sao có thể được chứ!
(┬_┬)
Trong lúc chờ cơm, Lục Sênh chống má, cười tủm tỉm nhìn Nam Phong.
Nam Phong bị cô quan sát có phần không được tự nhiên, anh hỏi: "Sao vậy?"
"Huấn luyện viên Nam, anh có nhớ em không?"
"Khụ, khụ, khụ." Nam Phong đang uống nước, nghe cô nói suýt nữa bị sặc. Anh đặt cốc nước xuống, ngạc nhiên nhìn cô, "Không phải hôm qua mới đưa em tới sao."
"Ừm, nhưng mà em hơi nhớ anh rồi!" Lục Sênh cười đến có chút háo sắc.
Biểu đạt trắng trợn như vậy làm cho ngực Nam Phong nóng lên. Nhưng ngược lại anh nghĩ đến một chút chuyện khiến anh không vui vẻ nổi, vì thế nhíu mày nhìn cô, "Nhớ anh cũng không biết gọi điện thoại cho anh?"
"Haizz." Lục Sênh thở dài, "Em rất muốn gọi điện thoại cho ngươi, chỉ là hôm qua em quá mệt, không hiểu sao lại ngủ quên mất. Huấn luyện viên Nam, anh không biết đội tuyển thành phố huấn luyện khổ thế nào đâu. Vào đội tuyển thành phố em mới phát hiện, trước kia anh đối xử với chúng ta rất dịu dàng rồi."
Một câu nói thành công dời đi sự chú ý của Nam Phong. Đội tuyển thành phố huấn luyện khổ cực, sao anh có thể không biết. Tuy nhiên huấn luyện có khổ hay không là tùy từng vận động viên, có một số người, đối với yêu cầu huấn luyện viên chỉ chấp hành 80%, đương nhiên không thấy khổ. Lấy tính cách của Lục Sênh... Đứa nhỏ này luôn luôn nghe lời, nhất định sẽ không lười biếng.
Không hiểu sao, Nam Phong có chút thương tiếc cô.
Lục Sênh hỏi, "Huấn luyện viên Nam, anh không làm huấn luyện viên nữa, về sau anh định làm gì?"
"Anh kinh doanh." Nam Phong đáp, nói xong, trong lòng yên lặng bổ sung thêm một câu: Kiếm tiền nuôi em.
"Kinh doanh gì ạ?"
"Trước kia anh đầu tư vào hai công ty, một làm về điện tử, một làm buôn bán. Anh quay về tiếp quản công ty, xem xét lại hoạt động. Trước đây đầu tư vào hai ngành nghề liên quan đến nhau là để giảm bớt rủi ro mạo hiểm. Hiện tại công ty đã đi vào quỹ đạo ổn định, anh muốn xem nên mở rộng kinh doanh, hay là tìm kiếm cơ hội đầu tư khác."
Thật là lợi hại. Lục Sênh cảm thấy bản thân nghe hiểu, nhưng dường như lại không hiểu lắm.
Tiếp theo Nam Phong hỏi Lục Sênh ở tỉnh đội cảm thấy thế nào. Lục Sênh cảm thấy mọi thứ đều, ngoại trừ Từ Tri Diêu không cố gắng, còn khuyến khích cô "Bỏ trốn" - - đây là nguyên văn lời Từ Tri Diêu.
Đồ ăn dần được bưng lên, hai người vừa tán gẫu vừa ăn, bất tri bất giác, Lục Sênh thật sự đã ăn hết một phần ăn cho hai người... Trừ đồ ngọt không đụng đến. Cô ăn xong, lại cam chịu ăn thịt dê nướng của Nam Phong.
Sau đó Lục Sênh nhận rõ một sự thật: Nhìn lượng cơm cô ăn, cơ bản có thể tạm biệt hai từ “lãng mạn” rồi. (┬_┬)
Cơm nước xong xuôi, Nam Phong đưa Lục Sênh về. Mắt thấy Lục Sênh sắp bước vào cửa chính, anh bỗng gọi cô lại, "Lục Sênh."
"Vâng?" Cô dừng bước, quay đầu nhìn anh.
"Không được yêu sớm."
- - - - -
Tác giả có lời muốn nói:
Nam Phong: Nghe nói, bổn cung một ngày không đến, đã có người tự cho mình là sủng phi rồi? Ha ha.
Bình luận facebook