Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 43
Editor: Yangmimi912
Lục Sênh lúc ra khỏi cửa khí thế hung hăng, nghĩ mình sẽ chuẩn bị lời lẽ chính nghĩa gì đó giống như chính cung nương nương đi bắt tiểu yêu phi làm loạn. Trên thực tế, cô có chút chột dạ.
Dù sao thì, cô căn bản không phải là chính cung nương nương a.
Loại chột dạ này càng đến gần mục tiêu thì cảm giác lại càng mãnh liệt. Trên đường đi, trong chốc lát cô nghĩ tới lí do thoái thác để gặp Nam Phong. Cô nên giải thích thế nào về sự xuất hiện đột ngột của mình? Đi dạo tản bộ rồi ngẫu nhiên gặp sao? Quá giả tạo! Còn có, cô gái nào đang hẹn hò với anh? Có xinh đẹp không? Xinh đẹp đến mức nào?
Với lại, cô không có khả năng rình rập đâu...
Cô xuống xe buýt rồi đi đến trung tâm rạp chiếu phim nhân dân thì mới biết "Khi tình yêu đến gõ cửa" đã xem xong rồi, nghĩa là họ cũng đã rời đi.
Ở thời điểm cách đây mấy phút trong lòng còn có một suy nghĩ: đánh "tình địch" một lần. Kết quả sau khi đến đây ngay cả mặt mũi người ta như thế nào cô cũng không nhìn thấy. Lục Sênh cảm thấy hơi mất mát...
Khi con người ta tâm tình không tốt thì tự chủ cũng sẽ giảm xuống. Lục Sênh tự mình cam chịu thất bại, quyết định mua một thùng bỏng ngô lớn để thưởng thức kết quả vừa nhìn bảng giá đắt đỏ kia...
Cô đành phải mua phần bỏng nhỏ nhất rồi rời khỏi rạp chiếu phim. Đi đến cửa lớn, có hai tên lưu manh đang tiến lại gần, " Muội Muội đi xem phim một mình sao?".
Lục Sênh không phản ứng.
Người kia thấy Lục Sênh thoạt nhìn gầy gò nhưng lớn lên rất thanh tú, nhịn không được lại trêu chọc, "Đi một mình rất buồn chán, hay là em gái đi với anh đi", người kia vừa nói vừa kéo tay cô.
Lục Sênh phản ứng nhanh tóm lấy cánh tay của hắn, nhẹ nhàng vung một cái.
Người đàn ông kia lập tức ngã úp mặt xuống đất. Hắn ta run run đứng lên lấy tay quệt mũi, mũi chảy đầy máu. Tên kia mặt đầy tức tối vừa muốn chửi thề đã thấy Lục Sênh nhìn mình một cách kì quái, vẻ mặt đầy khinh bỉ và ghét bỏ: " Anh sao lại yếu như vậy?"
Lục Sênh cũng không phải cố ý quăng người ta. Ai biết tên kia lại phối hợp ăn ý với cô như vậy chứ?...
Azzz, thân thể nhỏ yếu ớt như vậy cũng không biết xấu hổ đi giở trò lưu manh? Bây giờ trình độ của lưu manh cũng thực sự là kém quá rồi!
Hai tên tiểu lưu manh vốn dĩ muốn tìm thú vui đi trêu chọc tiểu cô nương, muốn nhìn xem em gái này phải dậm chân khóc lóc sướt mướt, kết quả đâu phải như thế. Mẹ kiếp? Vẻ mặt cô ta là như thế nào đây? Có thể cho bọn hắn một chút mặt mũi không? Đi ra ngoài làm lưu manh cũng không dễ dàng gì...
Này này này, cô muốn làm gì? Cô đừng lại gần đây, tới đây nữa tôi sẽ báo cảnh sát!...
Lục Sênh vừa mới bước lên hai bước đã dọa cho hai tên lưu manh sợ hãi bỏ chạy, vẻ mặt thập phần kinh hoàng.
Hiện tại cô không muốn trở về, vì vậy vừa ăn bỏng ngô vừa tản bộ ở quảng trường nhân dân. Vị ngọt của bỏng ngô làm cho cô cảm thấy tâm tình tốt lên một chút, nhưng vẫn rất tệ.
Giữa quảng trường nhân dân có một cái đài cao. Từng bậc thang đều hướng lên trên, đại khái có khoảng 20 bậc. Đứng ở nơi cao nhất có thể cúi xuống, nhìn thấy toàn bộ cả quảng trường. Một vài người dưới bục kia đang đốt pháo hoa, đốt rất hưng phấn, ánh sáng rực rỡ chói mắt tựa như tiểu tinh linh phát sáng trong rừng sâu.
Lục Sênh nghĩ muốn đi lên trên đài cao kia xem một chút. Cô ngẩng đầu, vừa muốn đi lên lại thấy một người đang đi xuống.
A không phải, là hai người mới đúng.
Nam Phong đang cõng trên vai một người phụ nữ. Khuôn mặt cô ta áp vào tai anh. Môi anh khẽ động, không biết là đang nói cái gì?
Bọn họ càng ngày càng tiến gần, mượn ánh sáng của quảng trường, Lục Sênh nhìn rõ dung mạo của người phụ nữ kia.
Rất đẹp!.
Nhưng đây không phải là trọng điểm. Trọng điểm là tại sao Nam Phong lại cõng cô ta?!
Nam Phong rất nhanh đã nhìn thấy Lục Sênh. Anh cõng nữ nhân kia xuống, kì lạ hỏi cô: "Sao em lại tới đây?".
Hỏi xong câu này, anh thấy có gì đó không đúng. Lục Sênh mắt trừng mắt, quai hàm như đang phồng ra, có vẻ như đang rất tức giận?
Lục Sênh hít một hơi thật sâu, nén lại lửa giận nói với Trịnh Gia Nhuế: "Cô, xuống đi!".
Trịnh Gia Nhuế không thể giải thích nổi, "Cô là ai?". Dựa vào cái gì bắt cô ta xuống.
Giọng điệu Lục Sênh hết sức mạnh mẽ, Nam Phong nhíu mày, giọng có chút uy nghiêm: "Lục Sênh, nói chuyện với người khác thái độ tốt một chút".
Lục Sênh trừng mắt liếc anh một cái.
Nam Phong hơi sững sờ, Lục Sênh trừng anh?
Lục Sênh không quản được nhiều như vậy, hướng về phía Trịnh Gia Nhuế quát: "Cô có biết chân của Nam Phong đã từng bị thương không? Cô bắt anh ấy cõng như vậy không biết là anh ấy có khả năng sẽ tàn phế suốt đời sao!", cô nói xong, gấp đến độ vành mắt đều đã đỏ au, ngực kịch liệt phập phồng.
Nam Phong giật mình. Lúc đầu Lục Sênh gấp gáp như vậy, là vì lo cho vết thương cũ nhiều năm trước của anh?
Trái tim Nam Phong bỗng nhiên bị một luồng ấm áp không có gì sánh được bao trùm. Thái độ vô lễ lúc nãy của Lục Sênh làm anh có chút không hài lòng, ngay lập tức tan biến trong đêm đông gió lạnh.
Trịnh Gia Nhuế cảm thấy có lỗi, lập tức từ trên lưng Nam Phong trượt xuống. "Tôi, thực xin lỗi, tôi...". Không biết sao? Nếu nói không biết thì cũng quá giả vờ giả vịt rồi. Cô biết rõ Nam Phong là ai, đương nhiên sẽ biết quá khứ của anh, biết rõ anh đã từng bị thương. Nhưng là cô đã quá sa vào khoảnh khắc ấm áp hiếm hoi này, vì vậy cho nên mới quên mất những thứ này.
Nam Phong giúp Trịnh Gia Nhuế giải thích với Lục Sênh, "Lục Sênh, chân cô ấy vừa rồi bị bong gân". Thấy Lục Sênh gần như sắp khóc tới nơi, anh kiên nhẫn dỗ dành, "Em yên tâm, anh không sao".
Ngữ khí của anh thập phần ôn nhu, ôn nhu đến nỗi làm cho Trịnh Gia Nhuế hơi thất thần. Giọng nói ôn nhu dịu dàng như vậy, cô đã từng nghe qua sao?
Đáp án dĩ nhiên là chưa từng nghe qua.
Nam Phong giải thích, Lục Sênh khó có thể tin được. Cô nhét bỏng ngô vào tay anh: "Để tôi".
Trịnh Gia Nhuế cảnh giác, "Cô tới đây làm gì?... Ah ah ah, cô thả tôi xuống!".
Lục Sênh khom lưng đem Trịnh Gia Nhuế khiêng lên vai. Giống như công nhân bến tàu khiêng bao tải vậy, rất gọn gàng, động tác như mây trôi nước chảy. Trịnh Gia Nhuế không nghĩ tới cô gái nhỏ này nhìn qua cao cao, gầy gầy mà thực tế khí lực lại lớn như vậy. Lục Sênh khiêng Trịnh Gia Nhuế trên vai nhưng chẳng dừng lại dù chỉ một bước, khiêng ngang lưng thẳng tắp. Ôi trời ( U thiên tà), tiểu cô nương này rốt cuộc có lai lịch thế nào? Là thần hộ vệ trong truyền thuyết sao?
Đầu của Trịnh Gia Nhuế lộn ngược xuống, bụng đè trên vai Lục Sênh, không cần nói ra cũng biết là khó chịu như thế nào.
Quả thực là Trịnh Gia Nhuế cũng không bài xích bị một người đàn ông bá đạo đối xử như vậy. Nhưng điều kiện tiên quyết là nam nhân bá đạo chứ không phải là tiểu cô nương bá đạo a!!!
Mấu chốt là, để trở nên nữ tính hơn, hôm nay Lục Sênh xõa tóc ngang vai. Mái tóc vừa mềm mại nồng đậm, vừa đen lại vừa sáng. Hoàn toàn có thể đi quảng cáo dầu gội. Tóc Trịnh Gia Nhuế bây giờ rủ xuống mặt đất giống như một con ma nữ. Nội tâm của cô cơ hồ như muốn sụp đổ, quả thực là không dám nghĩ đến hình tượng của mình lúc này.
Trái tim đau đớn....
Lục Sênh kiên quyết cong gối bước đi từng bước lớn, uy vũ như phong.
Trịnh Gia Nhuế quẫn bách không chịu nổi, cắn răng nói, "Cô quá thô bạo!"
Lục Sênh: "Cô quá béo!"
Trịnh Gia Nhuế:... Khốn kiếp a! (┬_┬)
Lục Sênh khiêng Trịnh Gia Nhuế sang đường bắt taxi, sau đó nhét Trịnh Gia Nhuế vào trong xe rồi ngồi bên cạnh cô ta. Mặc dù Lục Sênh cũng không muốn cùng Trịnh Gia Nhuế ngồi cùng một chỗ, nhưng mà cô lại càng không hi vọng người phụ nữ này cùng Nam Phong ngồi cùng với nhau.
Đúng vậy, tôi chính là tâm cơ như vậy đấy! Hừ ╭ (╯^╰)╮
Vì thế mà Nam Phong chỉ có thể ngồi ở ghế lái phụ bên cạnh tài xế.
Từ cái lúc Lục Sênh khiêng Trịnh Gia Nhuế lên xe kia, Nam Phong liền bắt đầu cười liên tục.
Trong lúc Trịnh Gia Nhuế bị nhét vào xe, cô đứng dậy, thấy nụ cười của anh ở trong gương chiếu hậu, cô hơi xấu hổ, "Đừng cười".
"Có sao?", Nam Phong sờ sờ khóe miệng.
Lục Sênh nâng cằm nhìn ra khung cảnh ngoài cửa xe, làm bộ không nghe thấy bọn họ nói chuyện. Nam Phong quay đầu, nhìn về phía cô, nhỏ giọng: "Vẫn còn tức giận sao?"
"Không có", cô vẫn như cũ nhìn ra khung cảnh bên ngoài.
Nam Phong nghĩ thầm, rõ ràng còn đang tức giận.
Trước mặt người ngoài, anh không thể nghiêm chỉnh dạy dỗ cô, vì vậy yên tĩnh ngồi trong xe không nói lời nào. Trong xe là một khoảng yên lặng. Tài xế taxi có thói quen xem "thu nguyệt gió xuân" kịp thời mở radio để giảm bớt sự bối rối của bầu không khí.
Đến bệnh viện, Trịnh Gia Nhuế muốn tự mình đi vào, Lục Sênh phớt lờ yêu cầu của cô ta, tiếp tục vác cô ta tiến vào bệnh viện.
Trịnh Gia Nhuế khóc không ra nước mắt.
Cũng may Lục Sênh hoàn toàn không muốn ở cùng một căn phòng với cô, nhét cô vào khu đợi khám bệnh sau đó chủ động đi đăng kí. Nam Phong ở lại trông chừng Trịnh Gia Nhuế.
Sau khi Lục Sênh rời khỏi, Trịnh Gia Nhuế nhẹ nhàng cúi xuống sờ sờ mắt cá chân.
Nam Phong hỏi cô: "Bây giờ còn đau không?".
Trịnh Gia Nhuế nâng người lên, ủy khuất nhìn anh một cái, vẻ mặt có chút u oán, cô nhỏ giọng hỏi: "Tôi thực sự béo sao?".
Khi một người phụ nữ hỏi câu này, chính là cho đàn ông cơ hội để lấy lòng. Cho nên đáp án chính xác cũng chỉ có một câu trả lời.
Nam Phong nhìn thấy ánh mắt của Trịnh Gia Nhuế, giọng nói hơi lạnh lùng: " Cô không định nói với Lục Sênh một câu cám ơn sao?". Lại còn ở đây rối rắm cái vấn đề chẳng liên quan này?
Mặt Trịnh Gia Nhuế liền biến sắc. Lời này bề ngoài là nghi vấn giáo dục của cô, thực chất lại vì cái người gọi là tiểu cô nương Lục sênh kia mà bất bình. Trịnh Gia Nhuế cuối cùng cũng phát giác Nam Phong quan tâm để ý Lục Sênh nhiều đến mức nào. Sự để ý đấy nhìn qua thì rất an tĩnh, không cẩn thận quan sát lời nói của anh thì không thể phát hiện. Nhưng nếu như nhìn kĩ sẽ thấy sự chăm sóc của Nam Phong đầy đủ từng chi tiết.
Tâm tư Trịnh Gia Nhuế thông suốt, vẻ mặt lập tức tỏ ra xin lỗi và giải thích, "Chao ôi, lúc nãy mắt cá chân bị đau nên quên mất, lát nữa tôi sẽ lập tức đi cảm ơn cô ấy".
"Ừm", Nam Phong nhẹ gật đầu.
"Lục Sênh là gì của anh? Anh giống như hết sức quan tâm cô ấy?".
"Cô ấy là học trò của tôi, trước đây tôi là huấn luyện viên của cô ấy".
"À, à", Trịnh Gia Nhuế gật gật đầu, đặc biệt nói một câu trái với lương tâm mình: "Cô bé thật đáng yêu!".
Nam Phong khẽ cười, gật đầu một cái, "Ừ".
Giờ phút này, Trịnh Gia Nhuế cảm thấy vẻ mặt Nam Phong đặc biệt giống như người sinh ra cô bé đó, anh lại cảm thấy cô bé nhà mình đẹp như tiên nữ, người khác tùy tiện khách khí khen một câu liền tin là thật. Tự tin như nhà ba mẹ con người ta.
Trịnh Gia Nhuế có chút vô lực, nghiêng đầu nhìn anh.
______
Tung điều kiện phúc lợi: 1k vote.
Chúc bạn đọc vui vẻ...
Lục Sênh lúc ra khỏi cửa khí thế hung hăng, nghĩ mình sẽ chuẩn bị lời lẽ chính nghĩa gì đó giống như chính cung nương nương đi bắt tiểu yêu phi làm loạn. Trên thực tế, cô có chút chột dạ.
Dù sao thì, cô căn bản không phải là chính cung nương nương a.
Loại chột dạ này càng đến gần mục tiêu thì cảm giác lại càng mãnh liệt. Trên đường đi, trong chốc lát cô nghĩ tới lí do thoái thác để gặp Nam Phong. Cô nên giải thích thế nào về sự xuất hiện đột ngột của mình? Đi dạo tản bộ rồi ngẫu nhiên gặp sao? Quá giả tạo! Còn có, cô gái nào đang hẹn hò với anh? Có xinh đẹp không? Xinh đẹp đến mức nào?
Với lại, cô không có khả năng rình rập đâu...
Cô xuống xe buýt rồi đi đến trung tâm rạp chiếu phim nhân dân thì mới biết "Khi tình yêu đến gõ cửa" đã xem xong rồi, nghĩa là họ cũng đã rời đi.
Ở thời điểm cách đây mấy phút trong lòng còn có một suy nghĩ: đánh "tình địch" một lần. Kết quả sau khi đến đây ngay cả mặt mũi người ta như thế nào cô cũng không nhìn thấy. Lục Sênh cảm thấy hơi mất mát...
Khi con người ta tâm tình không tốt thì tự chủ cũng sẽ giảm xuống. Lục Sênh tự mình cam chịu thất bại, quyết định mua một thùng bỏng ngô lớn để thưởng thức kết quả vừa nhìn bảng giá đắt đỏ kia...
Cô đành phải mua phần bỏng nhỏ nhất rồi rời khỏi rạp chiếu phim. Đi đến cửa lớn, có hai tên lưu manh đang tiến lại gần, " Muội Muội đi xem phim một mình sao?".
Lục Sênh không phản ứng.
Người kia thấy Lục Sênh thoạt nhìn gầy gò nhưng lớn lên rất thanh tú, nhịn không được lại trêu chọc, "Đi một mình rất buồn chán, hay là em gái đi với anh đi", người kia vừa nói vừa kéo tay cô.
Lục Sênh phản ứng nhanh tóm lấy cánh tay của hắn, nhẹ nhàng vung một cái.
Người đàn ông kia lập tức ngã úp mặt xuống đất. Hắn ta run run đứng lên lấy tay quệt mũi, mũi chảy đầy máu. Tên kia mặt đầy tức tối vừa muốn chửi thề đã thấy Lục Sênh nhìn mình một cách kì quái, vẻ mặt đầy khinh bỉ và ghét bỏ: " Anh sao lại yếu như vậy?"
Lục Sênh cũng không phải cố ý quăng người ta. Ai biết tên kia lại phối hợp ăn ý với cô như vậy chứ?...
Azzz, thân thể nhỏ yếu ớt như vậy cũng không biết xấu hổ đi giở trò lưu manh? Bây giờ trình độ của lưu manh cũng thực sự là kém quá rồi!
Hai tên tiểu lưu manh vốn dĩ muốn tìm thú vui đi trêu chọc tiểu cô nương, muốn nhìn xem em gái này phải dậm chân khóc lóc sướt mướt, kết quả đâu phải như thế. Mẹ kiếp? Vẻ mặt cô ta là như thế nào đây? Có thể cho bọn hắn một chút mặt mũi không? Đi ra ngoài làm lưu manh cũng không dễ dàng gì...
Này này này, cô muốn làm gì? Cô đừng lại gần đây, tới đây nữa tôi sẽ báo cảnh sát!...
Lục Sênh vừa mới bước lên hai bước đã dọa cho hai tên lưu manh sợ hãi bỏ chạy, vẻ mặt thập phần kinh hoàng.
Hiện tại cô không muốn trở về, vì vậy vừa ăn bỏng ngô vừa tản bộ ở quảng trường nhân dân. Vị ngọt của bỏng ngô làm cho cô cảm thấy tâm tình tốt lên một chút, nhưng vẫn rất tệ.
Giữa quảng trường nhân dân có một cái đài cao. Từng bậc thang đều hướng lên trên, đại khái có khoảng 20 bậc. Đứng ở nơi cao nhất có thể cúi xuống, nhìn thấy toàn bộ cả quảng trường. Một vài người dưới bục kia đang đốt pháo hoa, đốt rất hưng phấn, ánh sáng rực rỡ chói mắt tựa như tiểu tinh linh phát sáng trong rừng sâu.
Lục Sênh nghĩ muốn đi lên trên đài cao kia xem một chút. Cô ngẩng đầu, vừa muốn đi lên lại thấy một người đang đi xuống.
A không phải, là hai người mới đúng.
Nam Phong đang cõng trên vai một người phụ nữ. Khuôn mặt cô ta áp vào tai anh. Môi anh khẽ động, không biết là đang nói cái gì?
Bọn họ càng ngày càng tiến gần, mượn ánh sáng của quảng trường, Lục Sênh nhìn rõ dung mạo của người phụ nữ kia.
Rất đẹp!.
Nhưng đây không phải là trọng điểm. Trọng điểm là tại sao Nam Phong lại cõng cô ta?!
Nam Phong rất nhanh đã nhìn thấy Lục Sênh. Anh cõng nữ nhân kia xuống, kì lạ hỏi cô: "Sao em lại tới đây?".
Hỏi xong câu này, anh thấy có gì đó không đúng. Lục Sênh mắt trừng mắt, quai hàm như đang phồng ra, có vẻ như đang rất tức giận?
Lục Sênh hít một hơi thật sâu, nén lại lửa giận nói với Trịnh Gia Nhuế: "Cô, xuống đi!".
Trịnh Gia Nhuế không thể giải thích nổi, "Cô là ai?". Dựa vào cái gì bắt cô ta xuống.
Giọng điệu Lục Sênh hết sức mạnh mẽ, Nam Phong nhíu mày, giọng có chút uy nghiêm: "Lục Sênh, nói chuyện với người khác thái độ tốt một chút".
Lục Sênh trừng mắt liếc anh một cái.
Nam Phong hơi sững sờ, Lục Sênh trừng anh?
Lục Sênh không quản được nhiều như vậy, hướng về phía Trịnh Gia Nhuế quát: "Cô có biết chân của Nam Phong đã từng bị thương không? Cô bắt anh ấy cõng như vậy không biết là anh ấy có khả năng sẽ tàn phế suốt đời sao!", cô nói xong, gấp đến độ vành mắt đều đã đỏ au, ngực kịch liệt phập phồng.
Nam Phong giật mình. Lúc đầu Lục Sênh gấp gáp như vậy, là vì lo cho vết thương cũ nhiều năm trước của anh?
Trái tim Nam Phong bỗng nhiên bị một luồng ấm áp không có gì sánh được bao trùm. Thái độ vô lễ lúc nãy của Lục Sênh làm anh có chút không hài lòng, ngay lập tức tan biến trong đêm đông gió lạnh.
Trịnh Gia Nhuế cảm thấy có lỗi, lập tức từ trên lưng Nam Phong trượt xuống. "Tôi, thực xin lỗi, tôi...". Không biết sao? Nếu nói không biết thì cũng quá giả vờ giả vịt rồi. Cô biết rõ Nam Phong là ai, đương nhiên sẽ biết quá khứ của anh, biết rõ anh đã từng bị thương. Nhưng là cô đã quá sa vào khoảnh khắc ấm áp hiếm hoi này, vì vậy cho nên mới quên mất những thứ này.
Nam Phong giúp Trịnh Gia Nhuế giải thích với Lục Sênh, "Lục Sênh, chân cô ấy vừa rồi bị bong gân". Thấy Lục Sênh gần như sắp khóc tới nơi, anh kiên nhẫn dỗ dành, "Em yên tâm, anh không sao".
Ngữ khí của anh thập phần ôn nhu, ôn nhu đến nỗi làm cho Trịnh Gia Nhuế hơi thất thần. Giọng nói ôn nhu dịu dàng như vậy, cô đã từng nghe qua sao?
Đáp án dĩ nhiên là chưa từng nghe qua.
Nam Phong giải thích, Lục Sênh khó có thể tin được. Cô nhét bỏng ngô vào tay anh: "Để tôi".
Trịnh Gia Nhuế cảnh giác, "Cô tới đây làm gì?... Ah ah ah, cô thả tôi xuống!".
Lục Sênh khom lưng đem Trịnh Gia Nhuế khiêng lên vai. Giống như công nhân bến tàu khiêng bao tải vậy, rất gọn gàng, động tác như mây trôi nước chảy. Trịnh Gia Nhuế không nghĩ tới cô gái nhỏ này nhìn qua cao cao, gầy gầy mà thực tế khí lực lại lớn như vậy. Lục Sênh khiêng Trịnh Gia Nhuế trên vai nhưng chẳng dừng lại dù chỉ một bước, khiêng ngang lưng thẳng tắp. Ôi trời ( U thiên tà), tiểu cô nương này rốt cuộc có lai lịch thế nào? Là thần hộ vệ trong truyền thuyết sao?
Đầu của Trịnh Gia Nhuế lộn ngược xuống, bụng đè trên vai Lục Sênh, không cần nói ra cũng biết là khó chịu như thế nào.
Quả thực là Trịnh Gia Nhuế cũng không bài xích bị một người đàn ông bá đạo đối xử như vậy. Nhưng điều kiện tiên quyết là nam nhân bá đạo chứ không phải là tiểu cô nương bá đạo a!!!
Mấu chốt là, để trở nên nữ tính hơn, hôm nay Lục Sênh xõa tóc ngang vai. Mái tóc vừa mềm mại nồng đậm, vừa đen lại vừa sáng. Hoàn toàn có thể đi quảng cáo dầu gội. Tóc Trịnh Gia Nhuế bây giờ rủ xuống mặt đất giống như một con ma nữ. Nội tâm của cô cơ hồ như muốn sụp đổ, quả thực là không dám nghĩ đến hình tượng của mình lúc này.
Trái tim đau đớn....
Lục Sênh kiên quyết cong gối bước đi từng bước lớn, uy vũ như phong.
Trịnh Gia Nhuế quẫn bách không chịu nổi, cắn răng nói, "Cô quá thô bạo!"
Lục Sênh: "Cô quá béo!"
Trịnh Gia Nhuế:... Khốn kiếp a! (┬_┬)
Lục Sênh khiêng Trịnh Gia Nhuế sang đường bắt taxi, sau đó nhét Trịnh Gia Nhuế vào trong xe rồi ngồi bên cạnh cô ta. Mặc dù Lục Sênh cũng không muốn cùng Trịnh Gia Nhuế ngồi cùng một chỗ, nhưng mà cô lại càng không hi vọng người phụ nữ này cùng Nam Phong ngồi cùng với nhau.
Đúng vậy, tôi chính là tâm cơ như vậy đấy! Hừ ╭ (╯^╰)╮
Vì thế mà Nam Phong chỉ có thể ngồi ở ghế lái phụ bên cạnh tài xế.
Từ cái lúc Lục Sênh khiêng Trịnh Gia Nhuế lên xe kia, Nam Phong liền bắt đầu cười liên tục.
Trong lúc Trịnh Gia Nhuế bị nhét vào xe, cô đứng dậy, thấy nụ cười của anh ở trong gương chiếu hậu, cô hơi xấu hổ, "Đừng cười".
"Có sao?", Nam Phong sờ sờ khóe miệng.
Lục Sênh nâng cằm nhìn ra khung cảnh ngoài cửa xe, làm bộ không nghe thấy bọn họ nói chuyện. Nam Phong quay đầu, nhìn về phía cô, nhỏ giọng: "Vẫn còn tức giận sao?"
"Không có", cô vẫn như cũ nhìn ra khung cảnh bên ngoài.
Nam Phong nghĩ thầm, rõ ràng còn đang tức giận.
Trước mặt người ngoài, anh không thể nghiêm chỉnh dạy dỗ cô, vì vậy yên tĩnh ngồi trong xe không nói lời nào. Trong xe là một khoảng yên lặng. Tài xế taxi có thói quen xem "thu nguyệt gió xuân" kịp thời mở radio để giảm bớt sự bối rối của bầu không khí.
Đến bệnh viện, Trịnh Gia Nhuế muốn tự mình đi vào, Lục Sênh phớt lờ yêu cầu của cô ta, tiếp tục vác cô ta tiến vào bệnh viện.
Trịnh Gia Nhuế khóc không ra nước mắt.
Cũng may Lục Sênh hoàn toàn không muốn ở cùng một căn phòng với cô, nhét cô vào khu đợi khám bệnh sau đó chủ động đi đăng kí. Nam Phong ở lại trông chừng Trịnh Gia Nhuế.
Sau khi Lục Sênh rời khỏi, Trịnh Gia Nhuế nhẹ nhàng cúi xuống sờ sờ mắt cá chân.
Nam Phong hỏi cô: "Bây giờ còn đau không?".
Trịnh Gia Nhuế nâng người lên, ủy khuất nhìn anh một cái, vẻ mặt có chút u oán, cô nhỏ giọng hỏi: "Tôi thực sự béo sao?".
Khi một người phụ nữ hỏi câu này, chính là cho đàn ông cơ hội để lấy lòng. Cho nên đáp án chính xác cũng chỉ có một câu trả lời.
Nam Phong nhìn thấy ánh mắt của Trịnh Gia Nhuế, giọng nói hơi lạnh lùng: " Cô không định nói với Lục Sênh một câu cám ơn sao?". Lại còn ở đây rối rắm cái vấn đề chẳng liên quan này?
Mặt Trịnh Gia Nhuế liền biến sắc. Lời này bề ngoài là nghi vấn giáo dục của cô, thực chất lại vì cái người gọi là tiểu cô nương Lục sênh kia mà bất bình. Trịnh Gia Nhuế cuối cùng cũng phát giác Nam Phong quan tâm để ý Lục Sênh nhiều đến mức nào. Sự để ý đấy nhìn qua thì rất an tĩnh, không cẩn thận quan sát lời nói của anh thì không thể phát hiện. Nhưng nếu như nhìn kĩ sẽ thấy sự chăm sóc của Nam Phong đầy đủ từng chi tiết.
Tâm tư Trịnh Gia Nhuế thông suốt, vẻ mặt lập tức tỏ ra xin lỗi và giải thích, "Chao ôi, lúc nãy mắt cá chân bị đau nên quên mất, lát nữa tôi sẽ lập tức đi cảm ơn cô ấy".
"Ừm", Nam Phong nhẹ gật đầu.
"Lục Sênh là gì của anh? Anh giống như hết sức quan tâm cô ấy?".
"Cô ấy là học trò của tôi, trước đây tôi là huấn luyện viên của cô ấy".
"À, à", Trịnh Gia Nhuế gật gật đầu, đặc biệt nói một câu trái với lương tâm mình: "Cô bé thật đáng yêu!".
Nam Phong khẽ cười, gật đầu một cái, "Ừ".
Giờ phút này, Trịnh Gia Nhuế cảm thấy vẻ mặt Nam Phong đặc biệt giống như người sinh ra cô bé đó, anh lại cảm thấy cô bé nhà mình đẹp như tiên nữ, người khác tùy tiện khách khí khen một câu liền tin là thật. Tự tin như nhà ba mẹ con người ta.
Trịnh Gia Nhuế có chút vô lực, nghiêng đầu nhìn anh.
______
Tung điều kiện phúc lợi: 1k vote.
Chúc bạn đọc vui vẻ...
Bình luận facebook