Editor: Thơ Thơ
"Ta sẽ ngăn hắn lại, mặc dù ngươi làm theo ta phân phó chính là, có ai còn có thể quen thuộc với hoàng thượng hơn ngươi? Ninh Vương tuyệt đối không mau hơn ngươi được."
Tiểu An Tử nghe xong, nuốt nước miếng, lúc này, hắn không có lựa chọn nào khác, cũng chỉ có thể tin tưởng Đổng Gian Thần quả thật đã chuyển hóa từ nhân vật phản diện, nhất định nàng sẽ liều chết cứu hoàng thượng.
Cẩn thận ngẫm lại, nàng nói không sai, từ nhỏ lăn lộn ở bên cạnh thánh giá, có ai có thể quen thuộc với hoàng thượng hơn hắn? Chỉ cần bóng dáng hoàng thượng xuất hiện, bất kể biến thành hình dáng nào, hắn nhìn một cái lập tức có thể nhận ra!
Vì vậy, mọi người đều có chủ ý, nhìn chằm chằm dân chúng ra khỏi thành, không bao lâu sau, đã thấy thiếu phu nhân vương phủ Tào Mộng Bình dẫn Tuyết Nhạn thị nữ bên người Thái phu nhân, thành thực bước tới đây. Thotho_
Lưu Ký nhìn thấy họ lại tới, sắc mặt lập tức trầm xuống, nhỏ giọng nói: "Ngươi không ở trong phủ cùng với nương, tới nơi này làm gì? Ôn dịch trong thành đang tràn ra, trong khoảng thời gian này chớ tùy ý đi ra ngoài, ngươi trở về nhanh một chút, ngàn vạn lần đừng dính vào bệnh dịch."
Trong khi nói chuyện, đã lấy xuống khăn che ở trên mũi miệng mình xuống, sau đó đem khăn thắt ở trên mũi miệng của Tào Mộng Bình, dặn dò lần nữa: "Nhớ kỹ lời ta nói..., đi ra cửa!"
Thấy nam nhân quan tâm yêu mến mình như thế, Tào Mộng Bình lập tức má phấn ửng hồng, nàng giương nhẹ lông mày, khẽ mỉm cười, "Nương để cho ta mang nước Đại Hoàng tới cho ngươi uống..., bà nói uống nhiều nước Đại Hoàng, không dễ bị nhiễm dịch bệnh, cả ngày ngươi đi ra ngoài, ít thấy bóng dáng, nương rất lo lắng........" Nói xong, liền mang tới túi nước đưa cho trượng phu.
Không ngờ, Lưu Ký nhận lấy túi nước Đại Hoàng, lại chuyển cho Đổng Khanh, nói: "Uống đi, nương ta lấy được phương thuốc cổ truyền, còn đặc biệt đưa tới, quả thật rất có hiệu quả, nước Đại Hoàng có thể phòng bệnh dịch. Ngươi mau mau uống đi."
Đổng Khanh chần chờ trong chốc lát, thấy ánh mắt Tào Mộng Bình nhanh chóng thoáng qua một tia không vui.
Nam nhân đối với loại chuyện như vậy đúng là thiếu đầu óc, người ta không sợ ôn dịch, đặc biệt mạo hiểm ra đây, hắn uống là đúng, đưa cho nàng làm cái gì?
Dĩ nhiên Đổng Khanh hiểu, tâm tư của nữ nhân, làm sao nàng có thể không hiểu? Bây giờ còn đang ở trong phủ người ta làm khách, thế này khiến người ta chán ghét rồi, sau này trong thức ăn. Khẳng định không thể thiếu thêm nước miếng của thiếu phu nhân, tàn nhẫn một chút, nói không chừng bỏ thêm thuốc tiêu chảy. Tựa như nàng sửa lưng Đậu Nguyên Nguyên vậy. Thotho_
Thấy nàng chần chờ, Lưu Ký cho rằng vì chuyện không vui ngày trước, mâu thuẫn hai người vẫn còn, nàng vẫn còn tức hắn, vì vậy lạnh lùng nói: "Đổng Uyển. Ngươi không thích vâng lời Bổn vương, chọc giận Bổn vương mới cao hứng sao? Ngươi muốn Bổn vương tự thân động thủ rót cho ngươi uống sao?"
Hắn nhất định nghiêm túc, ở trước mặt nhiều người như vậy........, Đổng Khanh không muốn mất mặt, không thể làm gì khác hơn là nhận lấy túi nước, vạch khăn ra một góc nhỏ. Lộ ra đôi môi, uống một hớp nhỏ, sau đó nhanh chóng đưa nước Đại Hoàng trả lại cho hắn. Lưu Ký nhận lại túi nước. Lúc này mới uống nước Đại Hoàng.
Tào Mộng thấy trượng phu để tâm đối với Đổng Tư Mã như vậy, trong lòng có cảm giác, tự nhiên nàng dấy lên đầy ghen tỵ, đi tới bên phải Ninh Vương, ở giữa hắn và Đổng Tư Mã. Thuận lợi ngăn cách hai người, sau đó như không có chuyện gì xảy ra cười nói: "Như đã ra cửa. Điện hạ lại thường không có ở trong phủ, sẽ để cho Mộng Bình nán lại một lát, bầu bạn với Điện hạ trong chốc lát."
Lưu Ký lại không đồng ý nàng ở lại, trầm giọng nói: "Nơi này đều là dân chúng bị bệnh dịch, nàng không nên lưu lại, nàng mau mau trở về hầu hạ nương đi!"
"Mọi người có thể lưu lại, vì sao ta không thể?" Tào Mộng Bình lắc đầu một cái, quệt mồm, hình như hạ quyết tâm, nàng một lòng một dạ muốn chờ đợi, còn cố ý kề bên người Đổng Tư Mã, không để cho hắn gần người nàng, lúc này Lưu Ký mới hậu tri hậu giác hiểu được, nàng là tính tình nhỏ nhen, nữ nhân này tính tình rất phiền toái, hoàn toàn không thông đạo lý, hiện nay hắn lại không có ý định dỗ nàng, vì vậy liền mặc kệ nàng. Thotho_
Lúc này, Lâm Dương nhi cùng người kéo xe kéo, đang chậm rãi đi qua cửa thành, mắt thấy đám người Đổng Tư Mã đã gần ngay trước mắt, nàng run sợ ngưng thần, cũng không dám thở mạnh, đi theo những người bệnh khác, trà trộn ở trong đám người, bước chân chậm chạp, từ từ đẩy mạnh tới trước........
Nàng quay đầu lại, liếc hoàng thượng đang hôn mê một cái, thầm nghĩ, nàng và hoàng thượng đã cải trang thành đầu bù tóc rối, cũng không đến nổi sẽ bị nhận ra mới phải, nhưng mà, nàng vẫn không dám chủ quan chút nào, hàng năm Đổng Tư Mã và An công công đều ở bên cạnh hoàng thượng, nàng phải cẩn thận đề phòng hai người kia.
Theo bước chân, dần dần tới gần, nàng ngưng thần, kéo xe kéo, xuyên qua tóc rối bời ngụy trang, lặng lẽ nghiêng mắt nhìn qua bên phải, lại phát hiện ánh mắt của An công công đang chăm chú xẹt qua từng nam nhân chuẩn bị ra thành, hắn chỉ chú ý nam nhân, rất dễ nhận thấy bóng dáng hoàng thượng, ánh mắt An công công nhanh chóng quét qua nam nhân bên người nàng, một khắc cũng chưa từng dừng lại, mắt thấy muốn chuyển qua trên xe sau lưng nàng......
Nàng không thể mạo hiểm!
Nàng hạ quyết tâm, nhanh chóng đá chân qua bên phải, bỗng dưng, nam nhân bên cạnh nàng vấp một cái, bất ngờ không kịp đề phòng bên phải té xuống, vừa đúng lúc té đè trên người Đổng Khanh, nhất thời Đổng Khanh không phản ứng kịp, trong giây lát đã bị người nọ đè chổng vó, sau đó ngã xuống phía sau........
Tất cả sự việc tới vừa vội vừa mau! Đổng Khanh đột nhiên bị đánh ngã, còn không kịp thét ra tiếng nữa, ra ngoài dự liệu, phía sau của nàng cũng là một cỗ mềm mại, nàng không có té ngã trực tiếp trên đất, phút chốc, phía dưới truyền đến tiếng Tào Mộng Bình kêu thảm thiết. Thotho_
"Ai yêu, đau quá, bụng của ta a........" Tào Mộng Bình rên rỉ thống khổ.
Chuyện xảy ra quá nhanh, làm người ta ứng phó không kịp, thấy một người bị bệnh đột nhiên ngã xuống, hắn ngã bên phải, trong nháy mắt đã đè ở trên người của Đổng Tư Mã, mà Đổng Tư Mã ngã phía sau, đè lên Tào Mộng Bình, giống như La Hán xếp lên, một đè lại một........, bọn thị vệ ở một bên nhìn thấy thiếu phu nhân vương phủ lại bị hai người đè lên, bị sợ tới mức lập tức xông lại kéo người nọ ra hành hung một trận.
Hiện trường nhất thời hỗn loạn tưng bừng, nhưng thấy Lưu Ký nổi giận gầm lên một tiếng nói: "Dừng tay! Đừng đánh cô nhi người bệnh."
Lúc này thị vệ mới phản ứng lại, nghĩ thầm đây chính là một người bị bệnh dịch, bị sợ đến mức lập tức dùng chân đạp người nọ ra.
Lúc này, Đổng Khanh đã bò dậy từ trên người Tào Mộng Bình, quay đầu lại, lại thấy Tào Mộng Bình bị nàng đè dưới thân sắc mặt trắng bệch, trên trán toát mồ hôi lạnh, thở hổn hển, rên rỉ nói: "Bụng......, bụng của ta đau quá........"
Không ngờ đụng nhau cùng ngã xuống, Tào Mộng Bình cảm thấy đau bụng khó nhịn, trong khoảng khắc, phía dưới đã dính ướt một mảnh, nàng đưa tay vừa sờ xuống, phát hiện bàn tay lại dính máu đỏ tươi, đỏ đến nổi làm nàng nhìn thấy phát hoảng̣, nàng cố chịu hoa mắt chóng mặt, kêu lên một tiếng. Thotho_
"A!"
"Mộng Bình, ngươi thế nào? Té bị thương sao?" Lưu Ký thấy sắc mặt của nàng có cái gì không đúng, trắng bệch giống như trang giấy, trong lòng của hắn chợt sốt ruột, vội vàng phân phó: "Mau! Đại phu, mau tìm đại phu tới đây!"
Lời nói vẫn còn chưa xong, Cố Tử Khâm đã chen tới, thấy quần la của Tào Mộng Bình màu trắng dần dần thấm đẫm máu, cuối cùng thành đỏ thẫm một mảnh.
"Có cái gì không đúng, không thể nào té bị thương chảy nhiều máu như vậy!" vẻ mặt Cố Tử Khâm khẽ biến, nhanh chóng nâng cổ tay của nàng lên, giữ chặt mạch cánh tay của nàng, cau mày, ngưng thần, cẩn thận tiếp tục xem mạch tượng.
"Lúc ẩn lúc hiện, mặc dù không rõ ràng, theo như mạch này, đúng là hỉ mạch không có lầm, mạch tượng hư thực, đủ thấy mới vừa mang thai, thai bất ổn, thiếu phu nhân có dấu hiệu đẻ non, cấp bách an thai."
Nghe thê thiếp mang thai còn chưa kịp vui mừng nữa, lại có thể chỉ trong giây lát thành đẻ non, sắc mặt của Lưu Ký đột nhiên thay đổi, ôm eo Tào Mộng Bình, bước đi nhanh.
***
Màn trướng màu trắng nhẹ bay, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ đi vào, mang ánh sáng vào phòng, phòng ngoài những người làm xuôi tay cung kính đứng ở trước cửa hai bên chờ mệnh lệnh.
Tào Mộng Bình nằm nghiêng trên giường, tinh thần suy yếu hư nhược, màu môi có vẻ hơi tái nhợt, đáy mắt lại đầy ý cười thỏa mãn. Thái phu nhân vui mừng ngồi ở bên người nàng, kéo tay của nàng, cười đến miệng cũng sắp không khép lại được rồi. Thotho_
Lưu Ký ngồi ở trên ghế lớn bên giường, nhìn họ, trầm mặc không nói, Đổng Khanh và Cố Tử Khâm cũng ở trong nhà.
Cố Tử Khâm lộ ra bộ dáng danh y dầy dặn kinh nghiệm, đứng ở bên giường, thẳng thắn mà nói: "hỉ mạch Thiếu phu nhân không rõ ràng, mang thai không đủ tháng, vốn lúc này, thai giống như không ổn, ra ý đó bên ngoài, vô cùng may mắn bảo vệ được thai nhi trong bụng, về sau cố gắng giảm đi ra ngoài, thuốc dưỡng thai phải uống đúng hạn..., chờ thai nhi lớn tới ba tháng, mới ổn."
Hắn còn mở ra thuốc dưỡng thai?
Nghe vậy, khóe miệng Tào Mộng Bình co quắp lại, Cố Tử Khâm xung phong nhận việc an thai cho nàng, lúc hạ châm còn sai lệch hai châm, đến nay nàng vẫn còn sợ hãi, người này....... Có thể tin được không?
Các đại phu đã đi đến ngoài thành, dân bị bệnh dịch nhiều, số lượng đại phu thiếu nghiêm trọng, trong thành đã không có đại phu có thể dùng, chuyện xảy ra đột ngột, trong khoảng thời gian ngắn không kịp triệu hồi, dưới tình thế cấp bách, mới miễn cưỡng để cho hắn ra sân, vô cùng may mắn, bảo vệ được đứa bé. Thật là Bồ Tát phù hộ!
Thái phu nhân mong đợi nhiều năm, một lòng muốn ôm cháu, biết được nàng dâu mang thai, bà đã sớm vui, cũng không kịp nghĩ Cố Tử Khâm có phải là đại phu đủ tư cách hay không, bà liên tiếp phụ họa nói: "Đại phu nói phải tức là phải, Mộng Bình, nghe chưa? Về sau ngươi đừng ra cửa đi lại nữa, nương điều Như Sương cùng Thủy Ngưng trong nhà này đến trong phòng ngươi, hai nha đầu này cẩn thận hoạt bát, về sau cho ngươi, chúng sẽ cẩn thận chăm sóc ngươi."
Nghe Thái phu nhân kêu hắn là 『 đại phu 』, Cố Tử Khâm lập tức kiêu ngạo ngước cổ lên. Xuất thân danh y thế gia, từ nhỏ tiếp thu y thuật cùng hun đúc huấn luyện, chuyện này, coi như hắn làm vẻ vang cho tổ thượng chứ? Thotho_
Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân huyên náo, chốc lát, vang lên tiếng vén rèm che, chỉ thấy Tuyết Nhạn bưng chén thuốc đi tới, khoảng khắc, trong nhà tràn ngập mùi thuốc.
Tuyết Nhạn cười nói: "Thuốc nấu xong rồi, xin cho nô tỳ tới hầu hạ thiếu phu nhân thôi."
" Để cô đến đây đi!" Lưu Ký cười nói.
Xuất binh sắp tới, biết được Mộng Bình đột nhiên có thai, cuối cùng tảng đá trong lòng hắn để xuống, tổ tông có hậu, rốt cuộc hắn không phụ lòng phụ hoàng trên trời linh thiêng rồi.
Lưu Ký đứng dậy, nhận lấy chén thuốc, sau đó sải bước tới trước giường, kéo qua một cái ghế, ngồi xuống.
Hắn dùng cái thìa quấy trong chén thuốc, sau đó từng muỗng từng muỗng cho nữ nhân đang nằm ở trên giường uống thuốc.
Bình luận facebook