• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Búp bê cầu nắng (1 Viewer)

  • Chương 50

Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh

Ra khỏi thang máy, một trận gió lạnh liền ập đến. Lâm Giang Nam lại theo bản năng vùi mặt vào quần áo, Khương Trừng thấy thế thì vươn tay quàng chặt khăn trên cổ cô thêm một chút.

Ngoài trời từng bông tuyết rơi lả tả, bông tuyết trắng rơi từ bầu trời tối đen như mực, vạn vật xung quanh đều một màu trắng xóa. Trên nhánh cây, trên bồn hoa, ngọn đèn, đâu đâu cũng có tuyết đọng.

Khương Trừng nhìn Lâm Giang Nam từ trên cao, một bông tuyết bay xuống đậu trên đỉnh đầu cô, ngọn tóc cô dính một ít tuyết trắng, anh vươn tay phủi đi bông tuyết, sau đó đội mũ lên cho cô.

"Đẹp quá." Lâm Giang Nam cảm thán, cô từ từ đưa tay ra. Bông tuyết nho nhỏ dừng trong lòng bàn tay cô, khi cô còn chưa thấy rõ hình dạng của nó thì bông tuyết đã tan đi, trở thành một vệt nước ấm áp.

Bông tuyết đó tan đi, cô lại duỗi tay ra lần nữa hứng tuyết, Khương Trừng yên lặng nhìn từng cử chỉ của cô, không khỏi bật cười.

"Không phải em sợ lạnh à?" Khương Trừng nói.

Lâm Giang Nam ngay cả một cái liếc mắt cũng không cho anh, chỉ nhìn bông tuyết tan chảy rồi lại tiếp tục vươn tay.

"Không lạnh." Cô nói.

"Anh cũng đưa tay ra đi, thật ra sau khi tuyết tan chảy trên tay thì vẫn ấm áp." Lâm Giang Nam ngẩng đầu nói với Khương Trừng.

Khương Trừng nhìn bàn tay Lâm Giang Nam giữa không trung, trắng mịn sạch sẽ không khác gì những bông tuyết đang lả tả rơi xuống, anh từ từ vươn tay cầm lấy một tay khác của Lâm Giang Nam.

Trên nền tuyết, dưới đèn đường là hai bóng dáng một cao một thấp, hai người dính chặt vào nhau. Bàn tay đang nắm lấy nhau ấm áp, bàn tay bên kia đang hứng tuyết cũng ấm áp, rõ ràng là dưới bầu trời mùa đông giá rét, nhưng hai trái tim lại ấm áp đến lạ lùng.

. . .

Chung cư của Lâm Tiểu Miêu.

Hạ An Nịnh ngồi trên sô pha, ngồi đối diện là Khương Trừng và Lâm Giang Nam.

Hạ An Nịnh nhìn Khương Trừng đối diện, cảm thấy áp lực như núi. Lâm Tiểu Miêu chuyển nhà, anh tự mình đến thông báo, hơn nữa còn nói lời cảm ơn, điều này khiến cô ngây ngốc. Đương nhiên cũng tương đối chột dạ, bởi vì từ lúc cô và Lâm Giang Nam ở cùng nhau, người nấu cơm luôn là Lâm Tiểu Miêu...

Một bầu không khí ngượng ngập bao trùm lấy ba người...

"Meo..."

Longleg đột nhiên kêu một tiếng, ánh mắt của ba người đều không hẹn mà cùng dừng trên người nó.

Không khí ngượng ngập lập tức tan biến.

"À... Thật ra chuyển hay không chuyển thì đều theo ý Tiểu Miêu thôi... Không cần nói với em làm gì đâu..." Hạ An Nịnh nói.

Hạ An Nịnh ngày thường tùy tiện đã quen, nhưng trước mặt người từng là nam thần của mình, hơn nữa còn là nam thần cao cao tại thượng xa xôi không thể với tới, cô vẫn thu liễm lại.

"Ừ, nhưng em là bạn thân cô ấy, cô ấy dọn đi thì vẫn phải nói cho em một tiếng."

Trong lòng Hạ An Nịnh đã bắt đầu rung rinh, quả nhiên nam thần chính là nam thần, có khí chất còn biết lễ phép, hơn nữa nam thần nhìn gần còn đẹp hơn trong ảnh.

"Không có gì, không có gì đâu, anh cứ trực tiếp mang bạn ấy đi là được."

Đầu Lâm Giang Nam đầy hắc tuyến, cái gì gọi là trực tiếp mang đi là được... Đây là chuyện đùa à?

Nghe thấy lời của Hạ An Nịnh, Khương Trừng liền bật cười.

Đồ đạc Lâm Giang Nam không quá nhiều, nhiều thì cũng chủ yếu là quần áo, giày dép, đồ trang điểm, và... Họa báo Khương Trừng, tạp chí, poster, gối ôm...

Lâm Giang Nam nhìn Khương Trừng vân đạm phong khinh [1] ôm hoạ báo, tạp chí, poster, gối ôm các thứ ra khỏi phòng cô, gương mặt đỏ bừng như sắp bốc lửa, Hạ An Nịnh lại dùng ánh mắt trêu chọc nhìn cô.

[1] Vân đạm phong khinh: Mây gió điềm nhiên, ý chỉ sự bình tĩnh, thong dong.

Khương Trừng bỏ toàn bộ đồ đạc của Lâm Giang Nam vào cốp xe.

"Anh ở bên dưới chờ em." Khương Trừng ôm Longleg trong tay, xoay người nói với Lâm Giang Nam.

"Vâng."

Khương Trừng vừa đi xuống, Lâm Giang Nam liền xoay người cho Hạ An Nịnh một cái ôm. Hạ An Nịnh bị cái ôm bất ngờ của cô làm cho ngây ngốc.

"A Nịnh, mình không nỡ xa cậu." Lâm Giang Nam ôm Hạ An Nịnh, nhỏ giọng nói.

Hạ An Nịnh vươn tay vỗ lưng Lâm Giang Nam: "Cậu làm gì đấy."

Hạ An Nịnh tuy nói vậy nhưng trong lòng vẫn có chút buồn bã, hốc mắt cũng cay cay. Cô và Lâm Giang Nam, từ nhỏ đến lớn, từ khi lên sơ trung đến bây giờ chưa từng tách ra, so với nói hai cô là bạn thân, thì nói hai cô tựa như người thân còn đúng hơn.

Hạ An Nịnh cảm nhận được Lâm Giang Nam sắp khóc, không khỏi dùng sức vỗ vai Lâm Giang Nam.

"Này, Lâm Tiểu Miêu, được rồi đó, cũng không phải sinh ly tử biệt, cậu diễn sâu vậy làm gì?"

Hạ An Nịnh đẩy Lâm Giang Nam ra, quả nhiên thấy vành mắt Lâm Giang Nam có hơi hồng hồng.

"Mình nói cho cậu biết, sau này mình sẽ sang đó ăn nhờ cơm, cậu không được cự tuyệt đâu đấy!" Hạ An Nịnh ra vẻ hung dữ nói.

Lâm Giang Nam bật cười: "Sao lại thế được?"

"Được rồi được rồi, Khương nam thần còn ở bên dưới chờ cậu đấy, cậu đi nhanh đi, hơn nữa cậu đừng nghĩ nhiều, mình ở một mình cũng tốt, một người ở trong căn hộ lớn như này, mình còn vui vẻ không kịp." Hạ An Nịnh vừa nói vừa đẩy Lâm Giang Nam đến chỗ thang máy.

"A Nịnh..." Lâm Giang Nam đáng thương nhìn Hạ An Nịnh.

"Ai da. Lâm Tiểu Miêu, cậu muốn bị đánh phải không, mình nói cho cậu biết, mình không phải Khương nam thần cho nên chiêu này với mình vô dụng, cậu đi nhanh đi." Hạ An Nịnh đẩy Lâm Giang Nam vào thang máy.

"Đi đi, đi đi." Hạ An Nịnh vẫy vẫy tay.

Lâm Giang Nam ấn chọn tầng một, cửa thang máy từ từ khép lại, Lâm Giang Nam cũng đưa tay chào tạm biệt.

Cho đến khi cửa thang máy hoàn toàn đóng lại, Hạ An Nịnh mới xoay người trở về, cô nhìn căn hộ lập tức trở nên trống vắng. Cô bước vào phòng ngủ của Lâm Giang Nam, đôi mày hơi nhíu lại.

Một lúc lâu sau, Hạ An Nịnh mới lầm bầm.

"Aiz... Phải xem xét lại mới được... Nên làm gì với phòng ngủ của Lâm Tiểu Miêu đây... Hay là làm thành phòng luyện vũ đạo cho mình nhỉ..."

. . .

Lâm Giang Nam nhìn Khương Trừng bỏ gối ôm in hình chính mình lên sô pha.

"Không bỏ vào phòng ngủ à?" Lâm Giang Nam hỏi.

Khương Trừng xoay người nhìn cô, gương mặt bình thản đột nhiên hiện ra một nụ cười nhẹ. Lâm Giang Nam chỉ hận không thể cắn đứt lưỡi mình, cô vừa hỏi cái gì ngu ngốc đấy, đúng là óc heo.

"Người thật đang ở ngay trước mặt em, em xác định là vẫn cần ôm gối à?" Khương Trừng bỏ tạp chí trong tay xuống, sau đó đi qua chỗ cô.

Lâm Giang Nam nhìn Khương Trừng đang đến gần mình, lắc đầu như trống bỏi: "Không cần, không cần."

Khương Trừng đứng bên cạnh Lâm Giang Nam, anh nhìn vẻ mặt rối rắm của cô, cảm thấy thật sự là quá đáng yêu, vì thế liền không kiềm chề được mà từ từ cúi đầu.

Lâm Giang Nam đặt tay sát người, Khương Trừng ôm lấy Lâm Giang Nam.

Anh cúi người, nhẹ nhàng chạm vào đôi môi mềm mại của Lâm Giang Nam.

. . .

Longleg bước vào một nơi xa lạ, không những không hề sợ hãi bất an, trái lại còn như ngựa hoang thoát cương, lăn qua lăn lại trên tấm thảm mềm mại.

Khương Trừng và Lâm Giang Nam đang hôn đến cuồng nhiệt, đột nhiên nghe thấy một tràng tiếng kêu.

"Gâu gâu!"

"Méo méo... Méo..."

Ban công đột nhiên truyền đến tiếng Coca rống lên, còn có tiếng gào phẫn nộ của Longleg, âm thanh hỗn độn.

Lâm Giang Nam không khỏi vươn tay đẩy đẩy Khương Trừng.

"Longleg... Ưm... Coca..."

Khương Trừng hơi nhíu mày nhưng cuối cùng vẫn từ từ buông tha cho đôi môi của Lâm Giang Nam.

Lâm Giang Nam vươn tay đấm Khương Trừng một cái, sau đó liền chạy ra ban công. Khương Trừng mỉm cười nhìn Lâm Giang Nam nhanh chóng chạy đi, sau đó cũng đi theo.

Lâm Giang Nam ra đến ban công liền nhìn thấy cảnh tượng...

Longleg nhà cô đứng trên nóc biệt thự lớn của Coca, Coca thì đang nhìn chòng chọc Longleg, cả người đã bắt đầu xù lông, trong cổ cũng phát ra tiếng "grr", Lâm Giang Nam biết đây là dấu hiệu Coca tức giận.

Đối mặt với Coca đang xù lông, Longleg nhà cô cũng không thua kém, cơ thể nó đã cứng lại, lông trên người cũng bắt đầu dựng lên.

Xem ra một chó một mèo này đã bắt đầu nghênh chiến.

Longleg nhìn Coca bên dưới, bắt đầu giương nanh múa vuốt về phía Coca.

Một móng vuốt bay đến.

Lâm Giang Nam còn chưa kịp phản ứng lại, trong nháy mắt một mèo một chó đã bắt đầu cắn xé nhau ngoài ban công, cùng nhau gầm rú. Coca có hình thể khổng lồ, Longleg còn không bằng một phần ba nó. Hiện trường lập tức hỗn loạn không thể vãn hồi, mặc cho Lâm Giang Nam nói gì, chúng nó cũng không chịu bỏ qua.

"Coca, ngồi xuống!"

Ngay khi Lâm Giang Nam đã nôn nóng không còn cách nào, chuẩn bị mở miệng gọi Khương Trừng thì giọng Khương Trừng liền từ phía sau truyền tới.

Nghe thấy chủ nhân gọi mình, Coca lập tức đình chỉ công kích với Longleg, sau đó thật sự ngoan ngoãn ngồi xuống.

Còn Longleg lại không thuận theo, không buông tha cho nó, vẫn giương móng vuốt về phía Coca.

Coca căn bản không để nó vào mắt, chỉ bằng cái thân mình nhỏ con, sức lực yếu ớt đó, đối với nó không hề đáng kể, nhưng nếu không phải ngại với chủ nhân nhà mình, nó chắc chắn sẽ quét đuôi một cái, làm sao có thể để con mèo kia kiêu ngạo?

Lâm Giang Nam nhìn Longleg nhà mình còn đang nổi điên liền thấy đau đầu.

Khương Trừng đi đến trước mặt Coca và Longleg, anh ngồi xổm xuống, Coca lập tức vẫy vẫy đuôi với anh, anh nhìn Longleg vẫn đang công kích Coca thì không khỏi cười cười, sau đó giơ tay, nhẹ nhàng vuốt ve Longleg.

Bị anh vuốt ve như vậy, Longleg vốn đang xù lông lại bắt đầu từ từ thu liễm lại, lông trên người cũng mềm xuống.

Có lẽ là vì Khương Trừng chỉ vuốt ve Longleg mà không vuốt ve mình, Coca có chút ganh tỵ, hung tợn trừng mắt với Longleg.

Khương Trừng nhìn Longleg và Coca đang hơn thua với nhau: "Coca, nếu mày còn chọc Longleg xù lông, sau này để xem Tiểu Miêu có làm sườn rim chua ngọt cho mày nữa không."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom