Sắp đến giờ tan tầm thì Diệp Mạnh Giác nhận được điện thoại của Tần Vi Khiêm, chỗ cũ. Chờ anh xong việc trong tay, lúc đi đến nơi hẹn phát hiện bên trong có thêm một người mà bình thường không quá quen thuộc.
“Ôi, Diệp thiếu sao lại có thời gian cùng những tục nhân như chúng tôi chơi đùa thế này?”
Nói chuyện chính là người mới nhậm chức hơn nửa năm cục trưởng công tử Trần Á, người này bình thường không có chuyện gì làm, chỉ biết ăn uống vui đùa, bất quá anh ta và Diệp Mạnh Giác còn không phải là người cùng một hội sao.
“Trần thiếu nói đùa, tôi đây có lẽ mới đúng là tục nhân, cả ngày vì kiếm tiền mà vội đến vội đi, nào được tiêu diêu tự tại như Trần thiếu? Nói đến cùng, tôi là không bỏ xuống được tục vật.” Diệp Mạnh Giác khiêm tốn trả lời. Anh và Trần thiếu không có giao tình gì, đương nhiên không giống các anh em khác có thể tùy tiện nói giỡn.
“Ha ha, khó trách thằng nhóc Tần Vi Khiêm nói cậu rất thú vị, tôi đây chính là phóng túng bản thân mình, còn cậu là tích cực tiến tới. Điểm ấy tôi còn biết mà. Tôi bội phục cậu đã thay đổi tôi, nếu giống như trước kia tôi đã sớm sống phóng túng lâu rồi. Đến đây nào, cạn một ly, sau này sẽ là huynh đệ.” Trần Á giơ chén lên, gật đầu với Diệp Mạnh Giác.
“Cạn!” Diệp Mạnh Giác cũng giơ chén lên, hai người nhẹ nhàng đụng một cái, đều tự uống cạn sạch chén rượu.
Tần Vi Khiêm ở một bên đang bận rộn đùa giỡn mấy cô gái trẻ, quay đầu nhìn nhìn, nói: “Haiz, Diệp Mạnh Giác, tôi nói cậu gần đây sao lại rãnh rỗi thế? Tiểu công chúa nhà cậu không cần cậu lo sao?”
Diệp Mạnh Giác nghe anh ta nhắc đến Diệp Tư, lông mi nhẹ nhàng giật giật, không để ý đến anh ta, trái lại tự rót thêm cho mình một chén rượu. Nữ nhân viên bên cạnh vội vàng tiếp đón, làm bộ muốn tiếp nhận cái bình trong tay anh, giả vờ nũng nịu nói: “Diệp thiếu, sao có thể tự mình rót rượu được? Hay là để em rót giúp cho.”
Diệp Mạnh Giác cũng không buông cái bình trong tay ra, gắp hai miếng, nói: “Không phải chuyện của cô.”
Nữ nhân viên kia ngượng ngùng lui trở về.
Tần Vi Khiêm cười lớn, “Bình thường có tiểu công chúa ở đây, cậu không thể làm càn, anh em đều ăn chay theo cậu, bây giờ cậu một mình sang đây chơi, sao ngay cả ăn mặn cũng quên luôn vậy?”
Diệp Mạnh Giác vẫn như trước không để ý đến anh ta, Tần Vi Khiêm miệng mồm rất độc, cả ngày nhàm chán nghĩ cách chọc ghẹo người khác.
Tần Vi Khiêm nhẹ nhàng vỗ chân cô gái đẹp bên cạnh mình, nói: “Bảo bối, em đi qua trêu chọc Diệp thiếu một chút đi, nếu em làm cho anh ta vui vẻ, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.”
Mỹ nữ che miệng cười duyên, “Tần thiếu, anh bắt nạt em sao? Em cũng không ngốc, chủ động đi lên tìm cái khó. Muốn em nói, tự các anh đùa giỡn là được rồi, cần gì phải lôi kéo thêm Diệp thiếu? Chính các anh không giữ mình trong sạch, còn muốn kéo người ta xuống vũng bùn theo?”
Tần Vi Khiêm cười nói, “Tiểu yêu tinh, anh không giữ mình trong sạch, vậy còn em thì sao?”
“Em sao?” đầu ngón tay thon thon của mỹ nữ chọc nhẹ một chút vào Tần Vi Khiêm, “Em không phải đã bị anh mê hoặc không thể giữ mình trong sạch mà chìm vào vũng bùn sao?”
“Ha ha ha ha…”
Mỹ nữ chỉ nói một câu liền thể hiện rõ ràng lòng của tất cả bọn đàn ông đang ngồi đây. Diệp Mạnh Giác nhìn cô ta hỏi: “Cô tên gì?”
“Diệp Tâm.” mỹ nữ giòn giã trả lời, cô ta biết nên nói cái gì với hạng người nào, tỷ như, đối với Tần Vi Khiêm, cô ta liền giả bộ nũng nịu, còn đối với Diệp Mạnh Giác, cô ta liền lưu loát rõ ràng.
“Diệp Tâm?” Tần Vi Khiêm từ trong ngực cô ta ngẩng đầu lên, “Sao anh nhớ hình như em tên Lương Tử mà?”
Diệp Tâm quyến rũ nhìn anh ta nói: “Tần thiếu, ở bên cạnh anh em sẽ là Lương Tử, còn khi ở bên Diệp Thiếu thì em tên là Diệp Tâm.”
Diệp Mạnh Giác cùng Trần Á đều như cười như không nhìn bọn họ, cô gái tên Diệp Tâm này đúng là một cô gái thông minh.
“Diệp Tâm” Diệp Mạnh Giác cười nói, “Vậy là giống như người nhà tôi rồi.”
Diệp Tâm vội vàng nói tiếp: “Diệp thiếu nói đùa, Diệp Tâm không dám trèo cao.”
Trần Á vẫy tay với cô ta nói: “Lại đây ngồi đi, em ở bên Tần Vi Khiêm, đúng là uất ức em rồi.”
Gương mặt Tần Vi Khiêm lập tức đen thui, sau khi Diệp Tâm từ trong lòng anh ta đứng lên, nói: “Các cậu đúng là thấy sắc quên bạn.” Diệp Tâm thấy thế, cho anh ta một cái hôn gió, đứng dậy ngồi vào bên cạnh Trần Á.
“Tuy nhiên, tôi cần hỏi em trước một vấn đề” Trần Á híp mắt nhìn cô nói, “Em ở bên Tần thiếu thì tên Lương Tử, ở chỗ Diệp thiếu thì là Diệp Tâm. Vậy ở chỗ tôi thì sao?”
Diệp Tâm cũng không vội trả lời anh ta, cô chậm rãi rót chén rượu cho anh ta, bưng lên đưa cho anh ta, khóe miệng hơi hơi xếch lên, lộ ra một nụ cười đầy quyến rũ, cô nhìn chằm chằm vào ánh mắt anh ta hỏi: “Trần thiếu thật không biết?”
Trần Á lắc đầu, lười biếng nói: “Không biết.”
Diệp Tâm cười mị hoặc nói: “Trần thiếu, anh muốn gọi em là Lương Tử, hay Diệp Tâm hoặc là bảo bối… còn không phải tùy vào anh sao?”
Ánh mắt Trần Á chậm rãi nheo lại, hợp khẩu vị, anh ta thích loại phụ nữ như thế này, thông minh nhưng hiểu được đúng mực.
Diệp Mạnh Giác đứng dậy đi toilet, rửa tay, Tần Vi Khiêm cũng theo vào.
Lúc rửa tay Diệp Mạnh Giác nói với Tần Vi Khiêm: “Người của cậu càng ngày càng có bản lãnh.”
Tần Vi Khiêm từ chối cho ý kiến cười cười, “Tôi tìm người bồi dưỡng hai năm, đương nhiên là có chút năng lực rồi.”
Diệp Mạnh Giác lườm anh ta, như cười như không nói: “Thì ra, cậu định mang cô ta đến chỗ tôi làm thí nghiệm?”
“Không không không” Tần Vi Khiêm nhanh chóng cười nói, “Tôi định dành cho cậu thử trước đó chứ.”
Diệp Mạnh Giác tiện tay đem khăn lau mặt ném vào thùng rác, “Thử trước thì không cần, tuy nhiên, hạng mục của chính phủ lần này cậu không cần nhận. Còn nữa, chuyện lúc trước tôi nói với cậu, đừng quên.”
Anh nói xong, đi ra khỏi toilet, thẳng ra ban công trên lầu hai. Tần Vi Khiêm mặt đen hơn cả lọ nồi đi theo ra, tôi cũng đã kính dâng mỹ nhân rồi, còn muốn bóc lột tiền lời của tôi nữa, đúng là chơi không chọn bạn mà.
“Đúng rồi, bảo bối nhà cậu sao rồi?” Tần Vi Khiêm hỏi, “Gần đây rất ít thấy cậu dẫn con bé theo.”
Diệp Mạnh Giác dừng một chút, nói: “Bé cưng đang giảm béo.”
“Giảm béo?” Tần Vi Khiêm cười đến run cả người, “Cậu rốt cục đã nỡ để cho bảo bối giảm béo rồi sao? Tôi đã nói bé con đó vốn dĩ là một đứa nhỏ đáng yêu, từ sau khi rơi vào tay cậu liền biến thành một con heo nhỏ mập mạp.”
Diệp Mạnh Giác đen mặt, không nói một lời.
“Ngẫm lại cũng nhanh quá, tiểu công chúa nhà cậu năm nay đã… 15 rồi? Chỉ chớp mắt, đã trở thành một cô gái. Chúng ta đúng là những tên không có lý tưởng, già đi, chơi đùa vài năm cũng sắp chơi không nổi nữa.” Tần Vi Khiêm cảm khái nói, “Nhà cậu gần đây có phải đang thúc giục cậu chuyện cưới xin hay không? Dù sao tôi cũng đang bị lão thái thái nhà tôi ép chết. Tôi nghĩ cũng đúng, tìm được người thích hợp sẽ nghĩ đến chuyện kết hôn.”
“Cậu cũng vậy đi, trước kia cậu một lòng chăm sóc cho tiểu công chúa. Bây giờ cô bé cũng đã lớn, cậu cũng không thể ở mãi bên cạnh cô bé để qua ngày nữa. Chừng hai năm nữa thôi, tiểu nha đầu có bạn trai của mình, cậu sẽ trở thành người cô đơn.” Tần Vi Khiêm vỗ vỗ vai anh nói, “Xem mắt rồi chọn một người đi, nếu người đó cũng thích công chúa nhà cậu thì càng thích hợp hơn.”
Tay của Diệp Mạnh Giác ở trong túi, siết thật chặt. Bạn trai, đúng rồi, lần trước nữ sinh tên Kiều Hoa Hoa đã nói, tiểu nha đầu hình như thích một nam sinh nào đó. Tiểu nha đầu, ngày nào đó sẽ có bạn trai của mình, khi đó, người chú như anh phải tự tay giao cô cho người đàn ông khác. Về sau, tiểu bảo bối của anh sẽ trở thành bảo bối của người khác.
Nghĩ đến đây, trong lòng Diệp Mạnh Giác dấy lên một trận phiền chán bất an, bé cưng của anh thuần khiết tốt đẹp, làm sao có thể để cho người đàn ông khác tùy tiện nhúng chàm đây?
Diệp Tư học xong, nhìn đồng hồ đã hơn mười một giờ, chú của cô vẫn chưa về. Gần đây anh giống như bề bộn nhiều việc, Diệp Tư đã mấy ngày không ăn cơm tối với anh rồi. Điều này làm cho Diệp Tư không có khẩu vị, đồng thời lại ẩn ẩn có chút mất mát. Mấy hôm trước cô xem tờ tạp chí Kiều Hoa Hoa đem đến, có vẻ như chú của cô gần đây đang cùng với cô minh tinh tên Giang Lâm gì đó qua lại với nhau, có phóng viên còn nói bọn họ đang hẹn hò, trước sau xuất hiện và ra về cùng lúc ở một quán bar, phỏng đoán bọn họ đang bí mật hẹn hò. Tuy rằng Kiều Hoa Hoa nói, mấy phóng viên này chỉ được mỗi việc nói lung tung, nhưng mà từ trên báo chí đọc được tin tức của chú như thế, vẫn giống như là có trăm ngàn cây kim từng phát từng phát đâm vào trái tim cô.
Diệp Tư thở dài thật sâu, thế giới của chú, cô thật sự không biết. Diệp Tư nhớ tới ngày đó trên bàn cơm, chú cùng nói chuyện phiếm với Dư Chi, cô một câu cũng nghe không hiểu. Thế giới kia của chú, cô thật sự chẳng biết gì cả. Cô ôm gối, ngồi xếp bằng trên giường, nhìn chằm chằm tấm hình trên tủ đầu giường.
Đó là lúc sinh nhật Diệp Tư, chụp chung với Diệp Mạnh Giác. Trong tấm ảnh Diệp Tư đội một cái vương miệng nhỏ ngồi trên sofa, Diệp Mạnh Giác từ phía sau ôm cổ cô, mặt hai người dán sát vào nhau. Cô lúc ấy cười thật tươi, gần sát mặt cô Diệp Mạnh Giác cũng cười đến vô cùng chói mắt.
Cô còn nhớ rõ lúc lấy được tấm ảnh đó từ trong tay chú thật sự rất vui vẻ, cô cho rằng đó là tấm hình chụp đẹp nhất. Trong tấm ảnh cô và chú thoạt nhìn vô cùng thân mật khắng khít. Cô vui sướng hài lòng cầm cho dì Thái xem, dì Thái còn nói tấm hình chụp thật sự rất đẹp, còn cảm khái nói: “Xem hai chú cháu này, bề ngoài cũng rất giống nhau.”
Lúc đó, câu nói kia khiến trong lòng cô lập tức nở hoa giống như ăn được một lon mật ngọt. Chỉ là, cũng cùng một câu nói đó, lúc này, lại làm cho cô như ngậm một miệng hoàng liên, đắng không thể tả.
Đêm đã khuya, Diệp Mạnh Giác dừng xe ở bờ sông. Từ xa nhìn lại, gian phòng Diệp Tư đèn vẫn còn sáng, Diệp Mạnh Giác quay kiếng xe xuống, gió sông thổi vù vù vào, có vẻ như muốn đem tối tăm đầy xe thổi hết đi. Anh lẳng lặng tựa lưng vào ghế, nhìn phòng của bé cưng. Dưới ánh trăng lạnh như băng, trong cửa sổ ấm áp kia dường như có một con mèo nhỏ tên là Diệp Tư đang cầm lấy trái tim anh, Diệp Mạnh Giác muốn đến gần nơi ấm áp đó, ở đó có bé cưng mà anh chờ đợi.
Trước kia, anh thường làm những gì? Hỏi bé cưng ban ngày có chuyện gì vui vẻ, có ai dám bắt nạt cô, có nhớ anh hay không. Mà bé cưng cũng sẽ bỏ cái gối trong ngực ra, từ trên giường nhảy xuống, nhào vào trong lòng anh, cô ở trong lòng anh ngước khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn anh, chớp chớp đôi mắt to tròn, vểnh cao cái mũi nhỏ, khóe miệng hơi hơi cong lên. Trái tim của Diệp Mạnh Giác co quắp một chút, có lúc cô ngủ còn để lộ ra cánh tay trắng nhỏ, cẳng chân đáng yêu cùng với dáng ngủ rất tức cười.
Diệp Mạnh Giác nhắm mắt lại, nhíu chặt mày. Là vì anh bây giờ không có dũng khí đi đến nơi ấm áp kia, anh đã không thể đối đãi với bảo bối của anh giống như trước kia, anh sợ hãi bản thân mình nhất thời chịu không được, anh bây giờ, nội tâm xấu xa đến mức ngay cả chính anh cũng không dám nhìn thẳng.
Không biết qua bao lâu, ngọn đèn ấm áp kia rốt cục cũng tắt, Diệp Mạnh Giác thế này mới lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, lại sau một lúc lâu, nổ máy xe lái trở về.
Diệp Mạnh Giác lặng lẽ mở cửa phòng Diệp Tư ra, mỗi ngày anh đều đợi đến khuya mới trở về, khi về đến đều phải xem bé cưng nhà anh trước, lúc này mới có thể yên tâm đi ngủ. Chăn của nhóc con đã bị đạp qua một bên, thân mình cuộn lại, một thân hình nho nhỏ cứ như vậy nằm ngay giữa một chiếc giường to lớn.
Diệp Mạnh Giác nhặt chăn mền lên, cúi người chuẩn bị phủ lên cho cô. Trên chăn có mùi bạc hà dễ ngửi, hòa lẫn với hương sữa trên người thiếu nữ, từng đợt đánh úp lại. Cái chăn cầm trong tay với anh mà nói giống như đột nhiên có một loại lực hấp dẫn cực lớn, anh dúi đầu vào trong chăn, hít sâu một hơi, đây là hương vị của bé cưng.
Trên giường, bé cưng bất an trở mình, Diệp Mạnh Giác lập tức từ trong chăn ngẩng đầu, anh điên rồi, anh đúng là điên rồi!
Bình luận facebook