“Mày cút! Tao không có thứ nghiệt chủng như mày! Cút!”
Trong thư phòng, truyền đến giọng nói tức giận của Diệp Quân, cùng với tiếng đồ sứ bị ném vỡ vụn. Diệp Tư sợ tới mức phải trốn sau lưng mẹ mình là Liễu Niệm Tư.
“Tôi có thể đi, tuy nhiên chuyện này tôi phải nói rõ ràng. Ngài chất vấn năng lực công tác của tôi, tôi không có ý kiến, nhưng mà, ngài hoài nghi mẹ của tôi, tôi tuyệt đối không đồng ý. Tôi có thể rời khỏi Diệp gia, không phải bởi vì sự hoài nghi của ngài, mà là Diệp gia không xứng với mẹ tôi!” Lời nói của Diệp Mạnh Tiêu kiên định hữu lực, tiếp theo là tiếng mở cửa, anh đi tới cửa, cuối cùng quay đầu nhìn thoáng qua Diệp Quân, “Ngài nhất định sẽ hối hận vì quyết định ngày hôm nay.”
Diệp Mạnh Tiêu nói xong đi về hướng phòng ngủ của Liễu Niệm Tư, “Chúng ta thu dọn một chút, lập tức rời khỏi nơi này.”
Liễu Niệm Tư gật đầu, vươn tay, nhẹ nhàng xoa cánh tay của Diệp Mạnh Tiêu, dịu dàng an ủi: “Mạnh Tiêu, không nên tức giận, bất kể là nơi nào, một nhà chúng ta đều ở bên nhau, không nên tức giận.”
Diệp Mạnh Tiêu nhìn về phía vợ mình, cả gương mặt cô đều là lo lắng nhìn anh, nhất thời lửa giận toàn bộ xẹp xuống, anh thương hại ba mình cả ngày sống trong lục đục, người chung quanh thời thời khắc khắc đều ở đây tính kế anh. Anh nhìn vợ yêu của mình, cười cười nói: “Phải rồi, mặc kệ chân trời góc biển, anh chỉ cần có em và con bên cạnh, như vậy là đủ rồi”.
Tay Diệp Tư nho nhỏ lôi vạt áo của Diệp Mạnh Tiêu, lắc lắc, “Ba” cô ngọt ngào ngây thơ hô: “Con ngoan ngoãn, không chọc ba mẹ tức giận, con thương ba nhất.” Nói xong liền kiễng chân nhỏ trắng nõn, cái miệng nhỏ nhắn đưa tới.
Diệp Mạnh Tiêu cúi đầu thấy dáng vẻ Diệp Tư trắng mịn đáng yêu, anh khom lưng cúi xuống hôn một cái lên má Diệp Tư, sau đó sờ sờ mái tóc mềm mại của nhóc con, “Bảo bối của ba ngoan nhất, ba yêu con chết mất, bây giờ chúng ta đi thu dọn một chút đồ được không? Con đi thu dọn đồ dùng của mình một chút trước đi, nhé?”.
“Dạ!” Diệp Tư dùng sức gật đầu, xoay người chạy về phía phòng ngủ của mình.
Bên ngoài đang mưa như trút nước, Diệp Mạnh Tiêu một tay ôm Diệp Tư, một tay ôm lấy vợ yêu, rời khỏi Diệp gia. Trong hoa viên, lần cuối cùng Diệp Tư quay đầu nhìn thoáng qua tòa nhà to lớn, trong màn mưa to, chỉ thấy được một mảnh mông lung, cái gì cũng không thấy rõ.
Diệp Mạnh Tiêu để đồ vào cốp sau xe, lái xe đi khỏi Diệp gia, Liễu Niệm Tư cài dây nịt an toàn cho Diệp Tư, cũng cài lên cho mình, mở đĩa CD, tiếng nhạc êm dịu truyền tới, nhất thời khiến tâm tình mọi người trầm tĩnh lại.
“Mạnh Tiêu, bây giờ chúng ta đi đâu?” Liễu Niệm Tư hỏi.
“Đến biệt thự Lâm Giang,” Diệp Mạnh Tiêu nói: “Đó là biệt thự anh dùng tiền của mình mua.”
“Ừm.” Liễu Niệm Tư gật đầu nói: “Kỳ thực em sớm đã muốn dọn đến đó ở, em rất thích hoàn cảnh nơi đó cùng với cách bài trí trong nhà, thật ấm áp, càng giống gia đình.”
Diệp Tư ở phía sau cũng vội vàng nâng khuôn mặt nhỏ của cô lên, “Ba, con cũng thích nơi đó.”
Diệp Mạnh Tiêu thấp giọng nở nụ cười, “Tốt lắm, giờ chúng ta nên về nhà của chính mình.”
Đang nói, điện thoại của Diệp Mạnh Tiêu vang lên, anh đưa tay lấy ra, không ngờ lại làm rơi trên mặt đất, Liễu Niệm Tư mở dây an toàn ra nhặt điện thoại lên, trên màn hình hiện ra hai chữ ‘Diệp gia’, “Là điện thoại nhà”, Liễu Niệm Tư nói: “Anh muốn nghe không?”
“Không nghe.” Diệp Mạnh Tiêu nói.
Điện thoại vang lên một trận, dừng lại, tiếp theo lại vang lên, cứ thế lặp lại vài lần, Liễu Niệm Tư không đành lòng, “Mạnh Tiêu, anh vẫn nên nghe một chút đi, ngộ nhỡ ba xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ? Sao lại gọi vội vã như vậy?”
Diệp Mạnh Tiêu trầm ngâm một chút, “Nhận đi.”
“Này? Mạnh Tiêu, sao các con lại đi nhanh như thế? Mẹ mới không ở nhà có một lúc, thế nào lại xảy ra chuyện lớn như vậy chứ?” Điện thoại được kết nối, tiếng của một người phụ nữ lập tức truyền tới, đúng là bà của Diệp Tư.
“Không có gì đâu mẹ.” Diệp Mạnh Tiêu nói: “Tụi con chuyển đi trước, gần đây tâm tình ba không tốt, con không muốn ở trước mặt chọc giận ông ấy.”
“Vậy cũng không được, bây giờ các con lập tức trở về đây, mẹ đi khuyên nhủ ba con, hiện giờ bên ngoài trời mưa to, mau trở lại đi.” Tiếng ở đầu bên kia điện thoại thật lo lắng.
“Không được đâu. Mấy ngày này mẹ cứ chăm sóc cho ba nhiều một chút là được, cứ như vậy trước đi.” Diệp Mạnh Tiêu nói xong, vươn tay cầm lấy điện thoại ở trong tay Liễu Niệm Tư, tắt máy.
Trên đường phía trước đột nhiên có một chiếc xe lao ra, “Ông xã cẩn thận!” Liễu Niệm Tư cả kinh kêu lên.
Diệp Tư từ từ tỉnh lại, đập vào mắt đầu tiên là bức tường đã ngã màu, góc tường loang lỗ những đốm đen, cô lại nhìn chung quanh một lần, đây đúng là một gian phòng ở nhỏ hẹp, bên trong còn có vài cái giường.
‘Ông xã cẩn thận!’ Bên tai cô lại vang lên câu nói của mẹ, lần đầu tiên nghe được tiếng thét chói tai từ mẹ cô, một người luôn luôn dịu dàng, âm thanh này luôn luôn quanh quẩn bên tai Diệp Tư, không thể tránh đi được.
Ba mẹ đâu? Ở chỗ nào? Tôi muốn tìm ba mẹ.
Diệp Tư mở to hai mắt nhìn chung quanh, đây cũng không phải là lần đầu tiên cô tỉnh lại, từ hai lần trước cô tỉnh lại cho đến giờ, nhớ mang máng bên cạnh có người nói chuyện.
Diệp Tư từ trên giường ngồi dậy, mang giày xong, liền chạy ra ngoài. Đây là một loạt nhà trệt, vách tường bám đầy bụi, cái gì cũng bám bụi, giống như tối hôm đó ở Diệp gia, đầu óc cô mơ hồ không chân thực. Cô đi xuyên qua hành lang, nghe được tiếng của mấy đứa nhỏ đang chơi đùa ở bên ngoài, bên ngoài là một mảnh đất mọc đầy cỏ, một đám trẻ nhỏ chơi đùa trên thảm cỏ.
Diệp Tư ngây ngốc đứng ở hành lang, nhìn những đứa nhỏ đó, chỗ này là chỗ nào? Ba mẹ đâu? Không cần mình sao? Trong lòng Diệp Tư lập tức dấy lên một trận khủng hoảng, mình rất ngoan ngoãn, ba mẹ rất yêu mình, làm sao có thể không cần mình được? Mình rất ngoan ngoãn lại rất nghe lời, ba mẹ sao có thể không cần mình đây? Chẳng lẽ họ giống như ông không cần mình sao?
“Cô bé, cháu đứng ở đó làm gì vậy?” một giọng nói bén nhọn từ phía sau vang lên.
Diệp Tư quay mặt đi, thấy một người phụ nữ trung niên đi tới, “Cháu mới tới đây?”
Diệp Tư lắc đầu.
“Không phải? Thế sao tôi lại không biết cháu? Cháu tên là gì?” Người phụ nữ trung niên hỏi.
“Diệp Tư.” Diệp Tư nhỏ giọng trả lời: “Dì, ba và mẹ của con đâu?”
“Diệp Tư?” Người phụ nữ trung niên nói: “Ba và mẹ của cháu? Tôi làm sao mà biết? Hiện giờ cháu đang ở cô nhi viện, nhất định là bị ba mẹ bỏ rơi rồi, nếu không thì làm sao có thể đến cô nhi viện của chúng tôi?”
Diệp Tư lập tức kêu lên: “Không phải, dì gạt người. Ba mẹ con sẽ không bỏ lại con, bọn họ nói muốn cùng đi. Hu hu hu… Dì gạt người, con muốn đi tìm ba mẹ của con, Dì gạt con, hu hu hu…”
Diệp Tư vừa khóc vừa chạy ra ngoài, người phụ nữ trung niên lập tức đuổi theo, một phen xách Diệp Tư lên: “Cháu bây giờ là trẻ mồ côi, còn muốn đi đâu? Cháu xem” Bà ấy chỉ vào những đứa nhỏ đang chơi đùa trên cỏ, “Lúc mới tới bọn chúng cũng giống như cháu, muốn tìm ba mẹ, bây giờ còn không phải ngoan ngoãn sống ở chỗ này sao? Ba mẹ bọn chúng không cần chúng, ba mẹ của cháu cũng không cần cháu. Cháu có đi tìm cũng tìm không thấy.”
Diệp Tư khóc, dùng sức đạp hai cái chân, miệng kêu: “Dì là kẻ lừa đảo, hu hu hu.. Dì là người xấu… Con muốn đi tìm mẹ, con muốn đi tìm ba… Dì gạt con, hu hu hu…”
“Tôi gạt cháu?” Người phụ nữ trung niên để Diệp Tư xuống nền đất, “Được, cháu muốn đi tìm, cháu tới chỗ nào tìm ba mẹ? Cháu biết họ ở chỗ nào sao? Cháu đi tìm đi, tôi muốn xem xem cháu có tìm được họ hay không”
Diệp Tư được thả ra liền chạy thẳng tới cửa lớn, cô chạy ra cửa, chạy đi trên một con đường gồ ghề. Không biết trải qua bao lâu, Diệp Tư thật sự chạy hết nổi rồi, mới dừng lại chậm rãi đi về phía trước. Cô vừa thút thít, vừa đánh giá chung quanh. Nơi này chỉ có một con đường, gập ghềnh, toàn bùn đất, bốn phía đều là ngô, con đường này hình như rất xa, xa đến nỗi khiến cho Diệp Tư nhìn không thấy cuối đường.
Cô đi thẳng về phía trước, cũng không biết đi đâu, giống như cứ đi thẳng sẽ tìm được ba mẹ. Nước mắt khô, khuôn mặt nho nhỏ bị gió thổi có chút đau, Diệp Tư nghĩ đến bình thường bản thân mình nếu bị đau ở chỗ nào, mẹ khẳng định sẽ lại thổi thổi cho mình một chút, ba cũng sẽ lại gần hôn mình vài cái, nghĩ như vậy, nước mắt lại chảy ra.
“Ba, mẹ…”
“Ba, mẹ, các người ở đâu? Con ngoan ngoãn, các người đừng bỏ lại con. Hu hu hu…”
“Ba, mẹ…”
Diệp Tư vừa đi vừa khóc, cũng không biết đi bao xa rồi, cô thật sự mệt đến mức đi không nổi nữa, bụng cũng ọc ọc kêu lên, ven đường phía trước có tảng đá lớn, cô liền ngồi xuống tảng đá. Bốn phía vẫn là ngô, sắc trời đã hơi tối, cô vừa chạy vừa khóc, đã tiêu hao hết khí lực, sau khi tỉnh lại vẫn chưa có ăn gì, lúc này đã kiệt sức. Cô vừa đói vừa mệt, phảng phất như ngày hôm qua vẫn cùng ba mẹ ông bà ăn cơm với nhau, đầy bàn toàn đồ ăn mình thích, sau khi ăn cơm xong còn ăn thêm cốc kem, nhưng bây giờ cô chỉ có một mình ngồi trên tảng đá ven đường, đang ở chỗ nào cũng không biết, người nào cũng không nhận ra, cái miệng nhỏ nhắn của cô lại mếu máo, nước mắt vừa mới ngừng lại chảy xuống, ba mẹ rốt cuộc đi đâu rồi? Diệp Tư rất nhớ các người….
“Bộp”, một viên đá nhỏ đụng vào tảng đá lớn chỗ Diệp Tư đang ngồi, Diệp Tư quay mặt đi, một đứa bé trai, nghiêng đầu, đứng ở bên cạnh.
Diệp Tư không để ý bé trai đó, thân mình né tránh, không nhìn cậu ta nữa.
“Cậu đói bụng rồi sao?” Đứa bé trai hỏi.
Diệp Tư không nói lời nào, nức nở rầu rĩ khóc.
“Sao cậu lại không để ý đến mình vậy?” Đứa bé trai bất mãn nói.
“Hu hu hu.. mẹ nói không được nói chuyện với người lạ.”
“Bụng cậu kêu lớn như vậy, có phải đói bụng rồi không?” Đứa bé trai nhảy đến trước mặt Diệp Tư hỏi.
Cô rất nghe lời, nghe theo mẹ dặn, không nói chuyện với người lạ.
“Cậu có muốn ăn kẹo đường không?” Đứa bé trai từ trong túi áo lấy ra hai cục kẹo, “Là kẹo thỏ trắng đó, mình lén giấu đi, bây giờ mời cậu ăn, cậu đừng khóc có được không?”
“Hu hu hu.. mẹ nói không nên nói chuyện với người lạ, hình như cũng không có nói không nên ăn kẹo của người lạ.”
“Ăn hay không?” Đứa bé trai chìa nhúm kẹo đường đưa đến trước mắt Diệp Tư.
Trong lòng Diệp Tư đấu tranh nửa ngày, bụng ọc ọc kêu, cô vươn tay, từ trong tay bé trai cầm một viên kẹo đường, “Tôi ăn một viên, cậu ăn một viên.”
Đứa bé trai nở nụ cười, lộ ra hai núm đồng tiền nho nhỏ, “Không cần, cho cậu ăn hết.”
Diệp Tư vừa thút thít vừa đứt quãng nói: “Mẹ tôi nói… Không thể lấy… hết… đồ của người khác. Bạn bè… Cùng với người khác chia xẻ… Đồ ăn ngon, không… Không giữ một mình… Cậu ăn.”
Đứa bé trai chẳng hề để ý mà nói: “Mình cho cậu ăn, cậu không cần chừa cho mình đâu” Sau đó bé trai nghĩ nghĩ nói: “Nếu không mình lấy lại, để dành lần sau cho cậu ăn, vậy là lần này cậu không có lấy hết được rồi chứ gì.”
Diệp Tư nghĩ nghĩ, dùng sức gật đầu, “Ừ.”
Diệp Tư bóc vỏ viên kẹo đường, bỏ vào trong miệng, mơ hồ không rõ nói: “Cậu bây giờ… Mời mình ăn kẹo đường, chúng ta là … bạn tốt. Mình… sau này…. Mời cậu ăn.”
Đứa bé trai nhảy lên, nói: “Được, cậu tên là gì?”
“Mình gọi Diệp Tư. Cậu tên gì?”
“À, mọi người đều gọi mình là Tiểu Thạch Đầu.”
“Tiểu Thạch Đầu? Cậu không có họ sao?” Diệp Tư tò mò hỏi, “Ba và mẹ của cậu gọi cậu là gì?”
Đứa bé trai sờ sờ cái mũi, “Mình không có ba mẹ, bọn họ nói mình là từ trong tảng đá chui ra, vì thế họ gọi mình là Tiểu Thạch Đầu.”
“Từ trong tảng đá chui ra?” Diệp Tư mở to hai mắt, “Đó không phải là Tôn Ngộ Không sao? Anh ta rất là lợi hại. Cậu cũng từ trong tảng đá chui ra, vậy cậu khẳng định cũng rất lợi hại.”
Tiểu Thạch Đầu ngượng ngùng cười cười: “Cậu là người đầu tiên nói mình lợi hại”, sau đó ánh mắt lại lóe sáng, “Tuy nhiên, mình đánh nhau quả thật rất lợi hại, mấy đứa ở cô nhi viện đều đánh không lại mình.”
“A?” Diệp Tư lập tức ủ rũ, “Cậu cũng là trẻ cô nhi viện?”
Tiểu Thạch Đầu nói: “Đúng vậy, cậu đừng sợ, sau này có mình bảo vệ cậu, không ai dám bắt nạt cậu.”
Diệp Tư cúi đầu, nửa ngày mới nói: “Mình chính là không muốn trở về cô nhi viện, mẹ mình nói chỉ có đứa nhỏ không có ba mẹ mới có thể đến ở cô nhi viện. Mình có ba có mẹ, mình không muốn đến cô nhi viện.”
Bình luận facebook