Ngụ ý là gì, Đường Mộng Quân lập tức rõ ràng, không khỏi thở dài nói: “Thế này, Đường Duyệt đúng là hoàn toàn không có hy vọng rồi.”
Diệp Tư nghe vậy, lập tức cười nói: “Thật ra em với Đường Duyệt không phải thật đâu, lần trước anh ấy làm vậy là giúp em thôi.”
“Giúp em? Vậy ra nó đã sớm biết em thích chú em à? Nó không tiếc đối đầu với người nhà, cũng biết rõ làm vậy là vừa phải gánh trọng trách lại rất phiêu lưu, thế mà còn làm, nếu không phải thích em thì là cái gì?”
Diệp Tư yên lặng, sau nửa ngày mới nói: “Có lẽ, còn có nguyên nhân khác…”
Đường Mộng Quân thở dài: “Tôi cũng không phải muốn bênh vực nó, chỉ muốn nói cho em biết vậy thôi. Từ năm nó bảy tuổi được nhận về nhà, trong nhà luôn luôn không yên ổn. Từ tiểu học đến trung học nó vẫn luôn thận trọng từ lời nói đến việc làm, dè dặt cẩn trọng, điểm thi tốt. Nhưng chính nó càng như vậy thì ở nhà lại càng nguy hiểm. Cho đến khi nó biết em, tình huống càng tồi tệ. Khi đó tôi mới biết được, người mẹ luôn luôn tỏ ra cao quý của tôi hóa ra lại là người lòng dạ độc ác thế nào. Năm nó tốt nghiệp trung học, thiếu chút nữa mất luôn tính mạng đấy.”
Diệp Tư hốt hoảng hít sâu một hơi, không tự chủ đưa tay lên che miệng. Cô trước giờ không rõ, thiếu niên luôn luôn bình tĩnh hòa ái năm nào tại sao đột nhiên lại biến thành công tử ăn chơi phóng đãng như hiện thời, giờ thì rốt cục cũng đã biết nguyên nhân. Chỉ không ngờ rằng chính mình lại là một phần nguyên nhân.
“Tôi vô tình biết được, mẹ tôi sợ em có quan hệ với Đường Duyệt thì trong tương lai thế lực của nó sẽ càng trở nên mạnh mẽ, cho nên mới muốn xuống tay độc ác, bởi thế tôi liền lặng lẽ nói cho nó biết. Sau đó, nó liền biến thành dáng vẻ như hiện nay. Ba tôi luôn tỏ thái độ tức tối, vì thế mẹ tôi cũng thoáng yên tâm đôi chút. Thế nhưng nó lại đột nhiên tuyên bố với người trong nhà là người yêu của em, nhưng nó lại biết rõ em không yêu nó. Diệp Tư, em nói xem, nó không thích em sao?”
Bên ngoài chẳng biết lúc nào trời đã nổi mưa, Diệp Tư nhìn những người bên ngoài đang vội vã tránh mưa, không khỏi nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy Đường Duyệt. Lần đó cũng mưa to, bọn họ chạy trối chết nhưng vẫn ướt đẫm. Cô còn nhớ rõ khi anh đứng trước mộ mẹ anh, trong mắt tràn đầy nước mắt, bây giờ nghĩ lại xót xa vô cùng.
Diệp Tư quay sang chân thành nói với Đường Mộng Quân: “Đường Mộng Quân, cám ơn chị đã nói cho em biết. Tuy rằng em không thể yêu anh ấy, nhưng em sẽ dốc hết toàn lực trợ giúp anh ấy.”
Đường Mộng Quân nhíu nhíu khóe miệng, chậm rãi hé ra nụ cười.
Ngày Đường Duyệt xuất viện rất là náo nhiệt. Ngoại trừ Trương Sắc và Đường Mộng Quân tới đón anh còn có Diệp Tư và Diệp Mạnh Giác. Diệp Tư hỏi thăm được thời gian anh sẽ xuất viện, ôm một bó hoa to, cùng Diệp Mạnh Giác tay nắm tay xuất hiện ở phòng bệnh.
Từ sau lần Đường Duyệt tuyên bố yêu đương cùng Diệp Tư, Trương Sắc đã từng nhiều lần nói bóng nói gió hỏi thăm Đường Bĩnh Thăng, biết được Diệp Mạnh Giác hoàn toàn không chấp nhận đính hôn cùng Đường Mộng Vân thì đành phải từ bỏ ý định. Tuy nhiên, riêng về các hành động đối phó với Đường Duyệt thì không hề ít đi. Trước tiên là muốn khiến Đường Bĩnh Thăng hết hy vọng với anh, tiếp theo, sẽ từ từ nghĩ cách phá hư mối quan hệ của Đường Duyệt cùng Diệp Tư. Bây giờ nhìn thấy quan hệ giữa Diệp Tư và Diệp Mạnh Giác có vẻ như không hề tầm thường, tuy là nghi hoặc, nhưng cũng âm thầm thở ra. Ít nhất, Đường Duyệt khả năng sẽ không có được chỗ dựa vững chắc từ phía Diệp gia.
Trong lòng nhanh chóng cân nhắc lợi hại, ngoài mặt lại không chậm trễ chút nào: “Lại phiền Tiểu Diệp tới đây rồi.”
Diệp Mạnh Giác khách khí: “Cô đừng ngại. Đường Duyệt là bạn tốt của Tiểu Tư, nghe nói hôm nay xuất viện nên Tiểu Tư la hét đòi đi qua, vừa khéo hôm nay công việc của cháu không vội nên cùng Tiểu Tư đến đây.”
Trương Sắc vội vàng nhận hoa tươi cùng vài món quà trong tay Diệp Mạnh Giác, vừa im lặng quan sát bọn họ.
Diệp Tư biết tâm tư trong lòng bà ta nên liền tiến lên trêu ghẹo Đường Duyệt: “Đường Tiểu Tam, mặt của anh rốt cuộc cũng khôi phục rồi, nếu không đám nữ sinh chắc đau lòng chết mất thôi.”
Đường Duyệt cũng cà lơ phất phơ nói: “Nữ sinh khác có đau lòng chết cũng chẳng liên quan tới anh, chỉ cần em đau lòng là được.”
Đường Mộng Quân bật cười hì hì, trêu chọc Đường Duyệt: “Đường Duyệt, em không có mắt à, không phát hiện Diệp đại ca nắm tay Diệp Tư tới sao? Chỗ này đâu còn phần của em?”
Đường Duyệt nhìn nhìn Diệp Tư, cô cười lúm đồng tiền như hoa nhìn anh, anh giật giật khóe miệng, miễn cưỡng lộ ra nụ cười tươi tắn.
Trương Sắc vội vàng lặng lẽ dùng khóe mắt đánh giá Diệp Tư và Diệp Mạnh Giác, chỉ thấy bọn họ cười tủm tỉm, cũng không phản bác câu nói của Đường Mộng Quân. Trương Sắc thấy thế thì hoàn toàn yên tâm, chỉ cần không liên lụy tới lợi ích của bà, cho dù bọn họ có làm chuyện kinh thế hãi tục cỡ nào cũng chả quan hệ gì tới bà.
Diệp Tư buồn buồn ngồi trong xe không nói lời nào.
“Sao vậy, bé cưng? Còn khổ sở giùm Đường Duyệt à?” Diệp Mạnh Giác vừa lái xe vừa hỏi.
“Dạ…..”
“Bé cưng,” Diệp Mạnh Giác ra vẻ uất ức, “Chú muốn ăn dấm chua!”
Diệp Tư nghe thế mới nhìn về phía anh, nhìn vẻ mặt như uống dấm của anh thì không khỏi buồn cười, làm nũng kêu lên: “Chú này!”
Diệp Mạnh Giác miễn cưỡng hỏi: “Kêu người ta làm chi?”
Diệp Tư sà qua, ôm cánh tay anh, mềm giọng dụ dỗ: “Ngoan, không ăn giấm nha, dấm chua có gì ngon đâu mà ăn? Người ta dẫn chú đi ăn kẹo có được không?”
Nói xong, nỗ lực rướn người lên, hôn một cái trên mặt anh, rồi lại vỗ vỗ cánh tay anh nói: “Ngoan, không làm khó ha.”
Diệp Mạnh Giác thật sự nhịn không được mà nở nụ cười, chẳng qua anh thấy Diệp Tư tâm tình sa sút nên muốn dời đi lực chú ý của cô một chút mà thôi.
Diệp Tư thấy anh cười, gật đầu: “Đây mới là bé ngoan! Đi, chị dẫn bé cưng đi ăn đường.”
“Chị?” Diệp Mạnh Giác nhướng mày nhìn cô, “Diệp Tư, lá gan bé cưng càng lúc càng lớn nha!”
“Ha ha ha,” Diệp Tư cười ngố, “Lá gan của người ta cũng do chú cho mà.” chẳng qua cô nhất thời nhiễm thói xưng chị của Kiều Hoa Hoa mà thôi.
Diệp Mạnh Giác nghiền ngẫm hỏi tiếp: “Vậy chị muốn dẫn người ta tới chỗ nào ăn kẹo hả?”
“À…” Diệp Tư nghĩ nghĩ, bàn tay nhỏ bé vung lên, hiên ngang nói, “Bé cưng cứ tự chọn đi, đi chỗ nào cũng được, chị đây sẽ thanh toán! Muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu!”
Muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu! Diệp Mạnh Giác không khỏi buồn cười nhìn Diệp Tư, “Bộ bé cưng nghĩ là chúng ta đang mở đại tiệc đấy à, chú có thể ăn được bao nhiêu kẹo mà nói! Nếu không chú mời bé cưng ăn kẹo, bé cưng mời chú món khác.”
Chú mời bé cưng ăn kẹo. Ăn kẹo.
Diệp Tư tưởng tượng, sau đó không phúc hậu đỏ mặt. Haiz, Kiều Hoa Hoa bình thường vốn hay nói cho cô nghe mấy thứ mập mờ, làm hại cô không thuần khiết.
Cô thoáng giật mình, ho khan hai tiếng.
Diệp Mạnh Giác liếc cô một cái, kỳ quái hỏi: “Sao mặt bé cưng lại đỏ như vậy?”
“Không… Không có gì.” Diệp Tư vội vàng giải thích, “Người ta không có nghĩ lung tung.”
Diệp Mạnh Giác nheo mắt lại, khóe miệng chậm rãi nhếch lên, không biết bé cưng của anh nghĩ xa vời chuyện gì, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng lên trông quá mê người.
Diệp Tư còn đang âm thầm hối hận bản thân mình không thuần khiết, ngẩng đầu thì phát hiện xe đã đi vào đường về nhà, cô kinh ngạc hỏi: “Chú, không phải đi ăn cơm à? Sao lại về nhà?”
Khóe miệng Diệp Mạnh Giác ức chế không nổi giương lên cao, anh giả bộ chậm rãi nói: “Mèo con tham ăn nhà người ta đói bụng, người ta đương nhiên phải về nhà trước để đút cho mèo con no bụng mới được chứ.”
Mèo con tham ăn? Diệp Tư nghi ngờ nhìn về phía Diệp Mạnh Giác, lúc phát hiện nụ cười trên mặt anh mới chậm chạp phản ứng được.
“Chú! Người ta không đói!” Diệp Tư ảo não nói.
“Hả? Vậy vừa khéo không cần ăn cơm, trực tiếp về nhà.” chọc chơi bé cưng thật là thích.
“Chú!” Diệp Tư bất đắc dĩ hô lên, cứ hễ gặp mấy chuyện như vầy thì chú liền vô cùng giảo hoạt.
“Tốt lắm, mèo con tham ăn không đói, nhưng mà chú đói, được chưa? Chẳng lẽ bé cưng để cho chú bị đói sao? Hửm?”
Diệp Tư chu môi nhìn dáng vẻ vô lại của anh, nếu anh thật sự đói bụng, cô đương nhiên không cam lòng để anh đói, nhưng mà, rõ ràng…
Haiz, Diệp Tư chán nản cúi gằm đầu, biết ngay mà, mình nói sao lại chú được.
Diệp Mạnh Giác âm thầm vui vẻ không thôi, ai kêu mèo con tham ăn suy nghĩ không thuần khiết trước làm chi? Mèo con chủ động đưa lên cửa, làm sói xám anh đây ngứa ngáy không chịu nổi, còn muốn trốn sao?
Xe ngừng ở trong sân, Diệp Tư ngồi im chết sống không chịu xuống xe. Diệp Mạnh Giác xuống xe, giúp cô cởi dây an toàn ra, thấy vẻ mặt cô vẫn không đồng ý, xấu xa ghé vào bên tai cô nhỏ giọng: “Bé cưng, chú không để ý nơi làm là chỗ nào đâu, trên xe cũng vô cùng tốt.”
Một câu đó làm Diệp Tư sợ tới mức lập tức ngoan ngoãn xuống xe. Biết ngay chú luôn luôn có biện pháp trị được cô mà.
Tiến vào phòng khách, Diệp Tư lập tức cúi đầu giấu mặt lặng lẽ nở nụ cười. Chỗ cửa ra vào có một đôi giày da nữ, nhìn hình thức hẳn là của Lý Hoa Quyên. Quả nhiên, Lý Hoa Quyên đang từ trên lầu đi xuống.
Diệp Mạnh Giác nhìn nhìn Diệp Tư cúi đầu cười trộm, bất đắc dĩ hỏi: “Mẹ, sao không thấy xe của mẹ bên ngoài?”
Diệp Tư đổi giày, từ sau anh chạy tới, kéo tay Lý Hoa Quyên, ngọt ngào kêu lên: “Bà, sao hôm nay bà tới vậy, không nói con biết một tiếng. Biết bà đến con sẽ không đi ra ngoài.”
Từ sau khi Diệp Tư và Diệp Mạnh Giác công khai quan hệ, Lý Hoa Quyên mãi chẳng thấy đến, lần này lại đây quả thật có chút bất ngờ.
“Bà có làm một ít thức ăn để trong phòng bếp, nhớ lấy ra ăn.”
Lý Hoa Quyên nghiêng sang nói với Diệp Tư: “Cháu rất gầy, nhớ ăn thêm nhiều thức ăn bổ dưỡng, nghe không? Đừng có tiếp tục giảm béo nữa đó, cháu còn nhỏ, ép buộc cơ thể như vậy, bà sợ cháu sức khỏe sau này không tốt. Về sau mỗi ngày bà sẽ đưa đồ bổ lại đây, nhất định phải uống đó.”
Diệp Tư tuân theo gật đầu, không dám nói gì.
Hai người đi đến ngồi xuống sofa, Lý Hoa Quyên kéo tay Diệp Tư, nhìn kỹ cô một chút, cảm khái nói: “Chỉ chớp mắt mà đã nhiều năm trôi qua rồi. Bà vốn định chờ cháu tốt nghiệp đại học thì sẽ tìm cho cháu một cuộc hôn nhân tốt, sẽ không để cháu chịu thiệt thòi, tuy nhiên…”
Diệp Tư hơi lúng túng, tuy rằng quan hệ giữa cô và Diệp Mạnh Giác bọn họ ai cũng biết, nhưng dù sao trong lòng vẫn có chút ngượng ngùng.
Diệp Mạnh Giác ngồi một bên nhìn thấu sự xấu hổ của Diệp Tư, vội vàng lên tiếng: “Mẹ, nói những lời này làm gì? Liệu ai có thể đối xử tốt với bé cưng giống con? Có ai có năng lực thương bé cưng giống mẹ đâu?”
Lý Hoa Quyên cười cười: “Cũng đúng, cho dù gia cảnh tốt, cũng khó bảo vệ hạnh phúc, gả tới chỗ nào, cũng không bằng ở chính trong nhà chúng ta.”
Lý Hoa Quyên nhìn nhìn Diệp Mạnh Giác, nói với Tiểu Tư: “Tiểu Tư à, về sau phàm là chú cháu bắt nạt cháu chỉ một chút thôi thì cũng nhớ nói cho bà đó, xem bà sẽ dạy dỗ chú như thế nào.”
Diệp Tư mím môi cười, len lén liếc Diệp Mạnh Giác: “Bà, cháu có bà làm chỗ dựa, về sau nếu chú bắt nạt cháu, cháu sẽ chạy về bên bà ở.”
“Tốt.” Lý Hoa Quyên vỗ tay cô nói, “Bao năm nay cũng chẳng ở nhà quá vài lần, sau này nếu chú bắt nạt cháu, trở về chỗ của bà, ném chú ở nhà một mình, xem chú còn dám kiêu ngạo không.”
Diệp Tư cười ghé vào trong lòng Lý Hoa Quyên, kiêu ngạo cau cái mũi làm ngáo ộp nhìn anh. Diệp Mạnh Giác lắc đầu nhìn cô, cảm khái nói: “Tiểu nhân đắc chí, tuyệt đối là tiểu nhân đắc chí!”
Anh nói thì nói thế, nhưng trong giọng nói cũng tràn đầy cưng chiều.
Bình luận facebook