Sở dĩ Diệp Mạnh Giác muốn điều tra về chồng của Giang Minh Nguyệt cũng là có nguyên nhân.
Trong một lần đến thăm Giang Minh Nguyệt, lời kể của cô khiến lòng anh nảy sinh nghi hoặc. Giang Minh Nguyệt nói với anh, năm đó mẹ của anh Lý Hoa Quyên đã từng đến gặp cô. Tuy nhiên, Lý Hoa Quyên cũng không có diễn tuồng giống như trong TV ví dụ như vung tờ chi phiếu trước mặt cô, hay đe dọa buộc cô phải chạy lấy người. Ngược lại, bà còn vô cùng thương yêu hòa nhã xin Giang Minh Nguyệt về sau hãy đối xử tử tế với anh.
Diệp Mạnh Giác nhớ lại mối tình đầu đời ngây ngô chân chất của anh năm đó, những người biết được sự việc chỉ có anh hai và chị dâu. Hơn nữa, chị dâu cũng đã nói rõ không hề đề cập chuyện của anh với người trong nhà. Chuyện này Lý Hoa Quyên cũng chưa bao giờ đề cập qua với anh.
Diệp Tâm ra tay lần nữa, nhưng qua đó cũng làm lộ ra nơi mà Vương Khải đang ẩn nấp. Lúc Tần Vi Khiêm báo địa chỉ cho Diệp Mạnh Giác, rõ ràng cũng phát hiện sắc mặt của anh trở nên kỳ quái.
Ngôi nhà kia, nếu Diệp Mạnh Giác nhớ không lầm, hẳn là được mua dưới danh nghĩa của anh. Chẳng lẽ Diệp Quân đang giúp ông ta?
Tuy nhiên, xem ra vợ của Vương Khải quyết tâm muốn tiêu diệt ông ta thì phải. Các tài liệu điều tra trước đây cho thấy, toàn bộ tài sản đứng tên Vương Khải đã được ký hợp đồng chuyển nhượng từ trước khi ông ta gặp chuyện không may, tất cả được chuyển sang tên vợ và con gái. Nói cách khác, bây giờ Vương Khải là một kẻ nghèo hèn không một xu dính túi. Chắc hẳn ông ta trăm ngàn lần cũng không ngờ kẻ xuống tay ngoan độc với ông ta lại chính là vợ mình.
“Bây giờ làm sao đây?” Tần Vi Khiêm hỏi.
“Để tôi nghĩ cái đã!” Diệp Mạnh Giác đưa tay day huyệt thái dương. “Căn hộ này thật ra đăng ký dưới danh nghĩa của Diệp gia.”
Tần Vi Khiêm nghe vậy liền nhướng mày, chuyện này có vẻ như hơi khó giải quyết rồi đây.
Diệp Mạnh Giác lái xe về biệt thự của Diệp gia. Diệp Quân như biết trước là anh sẽ về, thấy anh nổi giận đùng đùng tiến vào, làm như chẳng có chuyện gì xảy ra chỉ hỏi một câu, “Về rồi à?”
“Tại sao lại làm vậy?” Diệp Mạnh Giác hỏi, “Ba nói ba sẽ xử lý mà, xử lý của ba là tìm nơi che giấu ông ta kỹ càng đấy à?”
Diệp Quân ngồi trên ghế mây đưa mắt ra phía ngoài cửa sổ, “Ba nghĩ ba làm đúng, bởi vì ba không muốn đẩy tình thế trở nên nghiêm trọng hơn nữa. Ba nghĩ nên cho bọn họ một con đường sống. Mạnh Tiêu đã đi rồi, cho dù có làm gì đi nữa thì nó cũng không sống lại được. Vì thế nên ba rất hy vọng người còn sống không xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì nữa. Không làm ra chuyện sau này mình sẽ hối hận.”
“Nếu con trơ mắt nhìn kẻ đã hại anh hai chị dâu nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, thế con mới hối hận.” Diệp Mạnh Giác nói, “Mặc kệ ba có lý do bí ẩn gì, con nhất định sẽ khiến cho ông ta trả giá tận cùng.”
Thấy Diệp Mạnh Giác xoay người muốn đi, Diệp Quân hỏi: “Con muốn làm gì? Giao manh mối cho cảnh sát? Con đừng quên, căn hộ là ba cho ông ta ở, ba là người bao che ông ta.”
“Trên đời này chưa chắc cảnh sát có thể thực thi được chính nghĩa!” Diệp Mạnh Giác nói, “Cho nên, ba không cần lo. Con có biện pháp riêng.”
Nói xong, anh kéo cửa đi ra ngoài.
“Đứng lại!” Diệp Quân đứng phắt dậy, nhìn bóng lưng của Diệp Mạnh Giác, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, hạ một quyết tâm lớn, “Nếu con đã nhất định phải làm vậy, vậy để ba nói ra sự thật với con. Nghe xong con hãy quyết định tiếp.”
Hai lần Diệp tư gọi điện thoại cho Diệp Mạnh Giác nhưng đều không có người nhận. Nhìn đồ ăn trên bàn, miệng cô chu ra càng lúc càng dài. Dạo gần đây cô bỗng nhiên tâm huyết dâng trào mà học nấu cơm làm thức ăn với dì Thái, hôm nay đầy bàn này toàn là tác phẩm đầu tay của cô, nào biết Diệp Mạnh Giác lại không về.
Buổi sáng có tiết của Tô Mân Ngôn, Diệp tư sửa soạn một chút rồi đi tới trường. Trên đường đi có gọi điện thoại cho Diệp Mạnh Giác, nhưng vẫn không ai nhận điện như cũ.
Tiết dạy của Tô Mân Ngôn vẫn được mọi người chào đón như trước nay, lúc trên xe Diệp tư đã nhìn đồng hồ, không xem là muộn giờ, thế nhưng lúc cô đến được lớp thì phòng học đã không còn một chỗ trống.
Tiết dạy này là tiết bài giảng, sinh viên không cùng hệ cũng có thể đến đây ngồi nghe. Diệp Tư đứng giữa đám người chen chúc, do dự có nên ra ngoài luôn hay không.
Trên bục giảng Tô Mân Ngôn thấy Diệp Tư vẻ mặt rối rắm đang bị bao vây giữa đám người thì cười nhẹ cầm lấy microphone, “Diệp Tư, lên phía trước này.”
Diệp Tư đang muốn chen ngược ra ngoài, thấy Tô Mân Ngôn nhếch khoé miệng, hai mắt mang ý cười nhìn cô, thì không khỏi đỏ mặt nói với người bên cạnh: “Ngại quá, xin nhường đường, tôi là Diệp Tư mà giáo sư Tô đang kêu.”
Đám người lập tức chen dạt sang hai bên vốn đã chật chội, tạo một lối nhỏ để cô khó khăn đi đến trước bục giảng.
“Giáo sư Tô.” Diệp Tư đỏ bừng cả khuôn mặt đứng trước mặt Tô Mân Ngôn.
Tô Mân Ngôn chỉ sang vị trí trợ lý phía sau anh, “Ngồi chỗ kia đi.”
Diệp Tư nghe vậy sượng ngắt, cái vị trí kia hướng mặt về phía các sinh viên đang ngồi bên dưới, hơn nữa, thói quen của Tô Mân Ngôn khi giảng bài sẽ luôn nghiêng người về phía bên này, nếu bắt cô ngồi vào chỗ kia thì thật sự giống như cá nằm trên thớt vậy, lộ liễu làm mục tiêu cho mắt của chúng bạn xâm lược.
“Giáo sư Tô!” Giọng Diệp Tư đầy vẻ van cầu xin tha kêu lên.
Tô Mân Ngôn không để ý, cười nói: “Qua đó mau đi, tới giờ học rồi.”
Trước mắt bao người, Diệp Tư đi tới cái chỗ ngồi trên kia ngồi xuống, tai nghe rõ ràng những tiếng nghị luận bên dưới.
Tô Mân Ngôn gõ bảng cộc cộc, bắt đầu lên lớp.
Suốt tiết học này, Diệp Tư thật sự sống không bằng chết. Những ánh mắt từ phía dưới giống y như phi đao xoèn xoẹt phóng về phía cô, mà Tô Mân Ngôn lại có vẻ như tâm trạng rất tốt, suốt tiết dạy khóe miệng luôn luôn nhếch cao.
Trong lòng Diệp Tư chảy những giọt nước mắt hối hận dài lê thê như cọng mỳ sợi, biết vậy đã tới đây sớm chút.
Trân mình chịu đựng đến lúc nghỉ giữa giờ, Diệp Tư vội vàng bước lên nói với Tô Mân Ngôn: “Giáo sư Tô, thầy để cho em tự sinh tự diệt đi, chứ em ngồi chỗ này thật sống không bằng chết.”
Tô Mân Ngôn nói đùa: “Em cũng đã ngồi hết một tiết rồi, thêm một tiết nữa có sao đâu. Vả lại, đây là thời khắc rèn luyện dũng khí của em đấy, về sau nếu gặp phải trường hợp tương tự, em sẽ không lo lắng hồi hộp nữa.”
Diệp Tư rên xiết trong lòng.
May mắn, lúc ấy có một đám nữ sinh xông tới, Diệp Tư thành công bị ép văng ra ngoài.
Kiều Hoa Hoa theo mọi người đi lên trên này, còn chưa kịp mở miệng đã bị ánh mắt sắc như dao của Diệp Tư liếc qua, lập tức giở giọng nịnh nọt: “Lúc đó mình cũng mới tạm thời cướp được một chỗ ngồi thôi, ha ha ha, không nhờ vậy làm sao cậu có cơ hội gần gũi đến thế này được chứ?”
“Cậu hâm mộ đấy à?” Diệp Tư hỏi, “Hâm mộ thì cậu lên đây đi, mình đổi với cậu ngay.”
Kiều Hoa Hoa vội vàng xua tay, “Đừng đùa, suốt tiết rồi Giáo sư Tô toàn đắm đuối đưa tình nhìn cậu, mình mà lên thì ánh mắt thầy ấy sẽ như đao như thương mà giết chết mình mất.”
“Mình đã bị vô số phi đao phía dưới phóng suốt một tiết đấy, biết không hả?”
Kiều Hoa Hoa lập tức đánh trống lảng, “Đúng rồi, sao cậu với chú cậu lại thế này? Nghe Trần Á nói, tối qua ảnh thấy chú cậu ngồi trong quán bar của Tần Vi Khiêm, hình như tâm trạng không được tốt nên uống rượu giải sầu.”
“Quán rượu?” Diệp Tư ù ù cạc cạc, “Hôm qua chú nói muốn tăng ca mà.”
Kiều Hoa Hoa ho khan hai tiếng, “Coi như mình chưa nói gì!”
Rồi nhanh như chớp chạy xuống bục giảng.
Suốt tiết thứ hai, Diệp Tư thất thần nghiêm trọng, Tô Mân Ngôn lẳng lặng nhìn cô nhiều lần mà cô vẫn như đang lạc vào cõi thần tiên.
Kiều Hoa Hoa ngồi phía dưới nhìn thấy rõ ràng, Tô Mân Ngôn nhất định là có dụng tâm kín đáo đối với Diệp Tư, ánh mắt kia rõ ràng đang nói ‘Anh muốn ăn em’ đó nha. Chậc chậc, Kiều Hoa Hoa chặc lưỡi, năm nay thật đúng là một năm đầy nhiệt huyết.
Hết giờ học, Diệp Tư dọn dẹp sách vở trên bàn xong, vẫy vẫy tay chào Tô Mân Ngôn đang bị một đám nữ sinh vây quanh, xoay người chạy ra khỏi phòng học.
Điện thoại của Diệp Mạnh Giác vẫn không có người nhận. Diệp Tư gọi điện thoại đến văn phòng Diệp Mạnh Giác, chị Lý Mẫn nhận điện thoại, nói cho Diệp Tư biết Diệp Mạnh Giác không có trong văn phòng.
Cúp điện thoại, cô bước lên xe, nói với tài xế địa chỉ quán bar của Tần Vi Khiêm.
Quán rượu dưới lầu còn chưa bắt đầu buôn bán, Diệp Tư đi thẳng lên sảnh khách sạn trên lầu trên.
Di động của Tần Vi Khiêm cũng không gọi được. Diệp Tư nói với tiếp tân tại quầy: “Tôi muốn tìm Tần Vi Khiêm. Tối qua anh ấy vào phòng nào?”
Cô gái tiếp tân không quan tâm đến cô.
“Gọi Quản lý Cao của các cô ra đây!” Diệp Tư nói, “Lập tức!”
Có lẽ là giọng cô có vẻ ác độc, cô gái tiếp tân ấn số Quản lý Cao rồi đưa cho cô.
“Tôi là Diệp Tư, ở bàn tiếp tân.”
Không tới một phút đồng hồ sau, Quản lý Cao chạy lại đây, “Diệp tiểu thư.”
“Có phải chú tôi ở trong đây hay không?”
Quản lý Cao gật đầu, “Đúng.”
“Phòng nào?”
“Phòng Tổng Thống trên đỉnh.”
Cửa thang máy mở ra, một cô gái từ bên trong cúi đầu đi ra.
Diệp Tư nhíu mày.
“Tầng đỉnh tối qua có mấy phòng vào ở?”
“Chỉ có phòng của Diệp Tổng.”
Diệp Tư nhìn chữ số trên thang máy, cô gái kia rõ ràng là vừa mới từ tầng đỉnh đi xuống, bởi thang máy lúc nãy không hề dừng trong khi đi xuống.
Trong phòng Diệp Mạnh Giác đầy mùi rượu, Diệp Tư cau mày, không biết tối hôm qua anh uống bao nhiêu rượu vào bụng rồi.
Cô mở cửa sổ, rồi lấy nước hoa trong phòng tắm xịt khắp phòng.
Diệp Mạnh Giác ngủ say như chết, cô kêu mấy lần mà cũng không có phản ứng nào.
Một tiếng sau, có người từ bên ngoài mở cửa tiến vào. Đúng là cô gái cô thấy trong thang máy.
“Cô là ai?” Diệp Tư hỏi.
“Tôi là bạn của Diệp Tổng, mới rồi đi xuống đổi đồ giặt cho anh ấy.” cô gái thản nhiên trả lời.
Diệp Tư hơi bối rối, nhìn Diệp Mạnh Giác còn đang ngủ say, “Ngồi xuống đợi chút đi, chờ anh ấy tỉnh rồi nói tiếp.”
Cô gái kia đặt quần áo xuống, “Không được, tôi đi trước đây. Tôi cũng biết Diệp Tổng không có khả năng chỉ có mình tôi là bạn cùng giường.”
Diệp Tư hít thở sâu, rít từng chữ một: “Tôi nói cô ngồi xuống chờ!”
Cô gái kia có vẻ như không ngờ rằng cô sẽ phản ứng mạnh như vậy, lúng ta lúng túng ngồi xuống.
Diệp Tư ngồi trên ghế sofa, vẫn không nhúc nhích. Hơn hai tiếng sau, Diệp Mạnh Giác vẫn không tỉnh lại.
“Cô bỏ thuốc anh ấy?” Diệp Tư đột nhiên hỏi.
Cô gái bị hỏi ngẩn ra, “Vì sao tôi lại bỏ thuốc Diệp Tổng?”
“Ai sai khiến cô?” Diệp Tư hỏi, “Cho cô bao nhiêu tiền? Còn bảo cô làm gì nữa?”
“Làm gì có chuyện đó!” cô gái kia đứng lên, cố mạnh miệng nói, “Tôi không thèm đôi co với cô.”
Nhìn cô ta vội vội vàng vàng đi ra ngoài, Diệp Tư càng thêm xác nhận suy nghĩ trong lòng. Quả nhiên có người giở thủ đoạn đâm sau lưng, muốn ly gián cô và chú.
Cô nhớ tới một chuyện xảy ra gần đây, trong lòng cũng mơ hồ suy ra được đại khái tình huống là thế nào. Trước đây cô cũng không có nói với Diệp Mạnh Giác nội dung cuộc điện thoại mà cô nghe được trong văn phòng anh tối hôm đó, bởi vì cô sợ là do bản thân mình đã nghĩ lầm. Nhưng, một loạt sự việc gần đây khiến cho cô không thể nghi ngờ gì nữa về những gì cô đã nghe được đêm đó. Nếu cô nhớ không lầm, bà nội đã từng làm đến Chủ quản Nhân sự trong công ty, cho dù sau này về hưu nhưng những nhân viên kỳ cựu trong công ty vẫn quen xưng hô bà là Chủ quản Lý như trước.
Nhưng điều cô không hiểu chính là vì sao bà nội lại làm những việc này?
Bình luận facebook