Mấy ngày kế tiếp, Diệp Tư đều ngoan ngoãn tỉnh giấc ở bên cạnh Diệp Mạnh Giác, xoa đôi mắt rồi từ trên giường đứng lên. Cô và chú cùng nhau đi làm, cũng chỉ có thể rời giường cùng lúc với chú.
Diệp Mạnh Giác mỗi lần đều sờ đầu tròn tròn của cô, dỗ cô nên nằm trong chăn, đắp kín mền, để cô tiếp tục ngủ. Nhưng mỗi lần anh chạy bộ về đều thấy cô bé Diệp Tư ăn mặc chỉnh tề ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa chờ anh.
Sau vài lần như thế, anh chỉ có thể dỗ cho bé cưng ngủ thật say mới đến thư phòng làm việc tăng ca, ngày hôm sau mới có thể chậm rãi ngủ thêm một chút, ôm bé cưng cùng nhau ngủ.
Diệp Quân vô cùng phản cảm đối với cách làm của Diệp Mạnh Giác, sau vài lần thuyết giáo không có kết quả, chỉ có thể cả ngày bày ra khuôn mặt xám xịt. Mỗi ngày Diệp Mạnh Giác nắm tay Diệp Tư xuống lầu, đều thấy gương mặt ông tức giận ngồi trong phòng khách.
Tiểu Diệp Tư mỗi lần đều sợ tới mức chẳng dám thở mạnh, tránh ở phía sau Diệp Mạnh Giác, Diệp Mạnh Giác hoàn toàn không để ý tới cái mặt đen thui của ông, mang theo Diệp Tư trực tiếp đi thẳng đến phòng ăn sớm một chút. Cũng từ sau khi cả nhà anh hai xảy ra chuyện, trong lòng Diệp Mạnh Giác cũng có chút bất mãn với cha, mặc dù anh không biết đêm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì đã khiến cho anh hai và chị đâu cả một nhà tức giận rời khỏi Diệp gia, nhưng trong lòng nhận định nhất định là có liên quan đến cha.
Cứ như vậy lại qua thêm mấy ngày, tiểu Diệp Tư thật sự không nhịn được, buổi tối trước khi ngủ, sợ hãi hỏi: “Chú, có phải vì bé cưng mà chú không làm việc cho tốt? Bé cưng có thể thức rất sớm, bé cưng không thấy mệt.”
Cô nói xong, còn dùng sức gật gật đầu, nói: “Thật đó!”
Diệp Mạnh Giác nhìn ra được 2 ngày nay tiểu nha đầu bị Diệp Quân dọa cho sợ quá mức, nếu cứ tiếp tục như vậy không phải cách, trong lòng bé cưng khẳng định cảm thấy bị ông chán ghét, nhưng anh lại không cam lòng để cho bé cưng dậy sớm như thế, bé cưng vẫn chỉ là một đứa bé hơn sáu tuổi, mỗi ngày đều phải cẩn thận quan sát sắc mặt của người khác. Anh vốn muốn cho bé cưng không phiền không lo, sống cuộc sống vui vẻ, không nghĩ tới bây giờ lại làm cho con bé khó xử như thế.
Diệp Mạnh Giác hạ quyết tâm, lại hỏi: “Bé cưng, có muốn ra ngoài ở với chú không?”
Nhóc con vốn đã tiến vào ổ chăn, nghe được lời của Diệp Mạnh Giác nói, lập tức lăn lông lốc từ trong chăn bò ra, ôm cổ anh, cao hứng hỏi: “Chú, có thật không? Thật sự có thể đi ra ngoài ở sao?”
Kỳ thực ngay từ ngày đầu tiên trở về cô đã không thích không khí trong căn nhà này, nhưng lại không dám nhiều lời. Cô rất hy vọng có thể cùng ở bên cạnh chú, trong một ngôi nhà khác, nếu mang theo bà, cũng có thể, nhưng kiên quyết không thể ở cùng với ông.
Diệp Mạnh Giác không nghĩ tới tiểu bảo bối cao hứng như thế, trước kia anh thật ra sợ bản thân mình bận rộn chẳng quan tâm bé cưng, Lý Hoa Quyên còn có thể giúp đỡ quan tâm một chút, tuy rằng có thể mời người giúp việc, nhưng giao bé cưng cho người ngoài, anh vẫn là không yên lòng, cho nên mới không chuyển đi.
Bây giờ bé cưng ở trong này cũng không thư thái, ngoại trừ cùng anh đến văn phòng mới có thể lộ ra thiên tính của một đứa nhỏ bình thường, vừa về tới nhà, liền lập tức dè dặt cẩn trọng đi theo phía sau Diệp Mạnh Giác, ăn cơm chiều xong liền trốn vào thư phòng của anh hoặc là ở trong phòng ngủ nói thế nào cũng không chịu đi chơi.
Diệp Tư ôm cổ anh, cười khanh khách, tâm tình Diệp Mạnh Giác cũng trở nên tốt hơn, anh đem bé cưng từ trên người kéo xuống, thương lượng với cô: “Bé cưng muốn ở ngôi nhà như thế nào? Hửm? Nói cho chú biết, chú sẽ dựa theo lời bé cưng nói mà đi mua, có được không?”
Diệp Tư bây giờ đối với Diệp Mạnh Giác đã phóng khoáng hơn rất nhiều so với lúc vừa trở về, dù sao cũng là đứa nhỏ, ngốc lâu, biết Diệp Mạnh Giác thật sự thương cô, sủng cô, lá gan cũng lớn lên một chút, ngẫu nhiên cũng biết nghiêng đầu đưa ra một ít yêu cầu nho nhỏ đối với Diệp Mạnh Giác. Mà Diệp Mạnh Giác mỗi lần đối mặt với yêu cầu của Diệp Tư đưa ra đều cao hứng ôm chầm lấy cô mà hôn lên má.
Diệp Tư mặc váy ngủ màu hồng nhạt, đứng ở trên giường, cánh tay nhỏ xinh ở trước mặt nỗ lực vẽ một cái vòng tròn lớn, miệng nói: “Phải có một cái hoa viên thật bự, thật bự.”
Diệp Mạnh Giác đầy mắt mỉm cười nói: “Được, có hoa viên thật bự, còn gì nữa không?”
Nhóc con nghĩ một chút, lại dùng cánh tay so một chút, “Còn muốn một cái bể bơi, hồ bơi lớn ~”
“Được, hồ bơi lớn, còn gì nữa không?” Diệp Mạnh Giác tiếp theo hỏi.
Diệp Tư nghiêng đầu, lại khoa tay múa chân một chút, “Còn muốn một cái giường lớn.”
Nói xong, cô nhìn nhìn chiếc giường dưới chân, lại duỗi ra cánh tay nhỏ dùng sức khoa tay múa chân, “So với giường của chú còn phải lớn hơn”
Tiểu nha đầu dùng sức quá mạnh, lập tức ngửa mặt té lăn quay trên giường lớn tuyết trắng, cánh tay cẳng chân nhỏ nhắn trong không trung đạp loạn, nhìn Diệp Mạnh Giác cười ha ha, dù sao cũng không đau, liền nhìn cô ở trên giường mềm mại giãy giụa nửa ngày mới đứng lên, đỏ bừng cả khuôn mặt làm nũng với anh, “Chú hư.”
Diệp Mạnh Giác nhìn cô đáng yêu hết sức, tiến lại gần liền “Chụt” một tiếng hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, dỗ dành nói: “Bé cưng ngoan, đúng chú hư ha.”
Vừa nói vừa cười, sờ sờ chân nhóc con, nói: “Mau vào chăn đi, đừng để bị cảm lạnh, ngoan, vào trong đắp chăn chúng ta lại nói.”
Anh nhấc chăn lên, bé cưng thật nghe lời bò vào, đắp kín người, chỉ lộ ra cái đầu nho nhỏ, giống như con tằm con rất đáng yêu. Diệp Mạnh Giác vươn ngón tay ra nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, ừ, xúc cảm còn kém một chút, xem ra còn phải cố gắng nữa, nuôi mập mạp hơn một chút sẽ tốt hơn.
Diệp Mạnh Giác nói được thì làm được, ngày hôm sau anh liền đem yêu cầu của bé cưng liệt kê ra đưa cho Lý Phong, để anh ta đi trước xem xét nhà ở, sau đó sẽ đem địa chỉ nhà có điều kiện phù hợp đưa cho anh, anh mang theo bé cưng đi xem nhà.
Lý Phong chỉ theo Diệp Mạnh Giác một năm, nhưng anh ta làm việc hiệu suất cao, tâm tư kín đáo, hơn nữa lúc trước còn là trợ lý của Diệp Mạnh Tiêu, do vậy Diệp Mạnh Giác đối với việc anh ta làm vô cùng yên tâm.
Không bao lâu sau, Lý Phong gõ cửa phòng làm việc của Diệp Mạnh Giác.
Diệp Tư vừa mới được thư ký dẫn đến quán cà phê dưới lầu đi chọn điểm tâm, lúc này cũng không ở trong phòng làm việc.
Diệp Mạnh Giác thấy Lý Phong tiến vào, trong tay chỉ cầm một tập hồ sơ, mở ra nhìn, đúng là ảnh chụp biệt thự nhà Lâm Giang, ngôi nhà cũng không quá lớn, nhưng bé cưng đã nói cần phải có hoa viên và hồ bơi lớn, cảnh quan cũng không tệ. Anh rất hài lòng gật gật đầu, nói: “Có thể, để tôi dẫn bé cưng đi xem. Nếu bé cưng thích liền chọn nhà này.”
Lý Phong thấy Diệp Mạnh Giác vừa lòng thì nói: “Nếu là nhà này, chắc hẳn Diệp Tư sẽ thích.”
Anh ta ngừng một chút, còn nói thêm: “Bởi vì tòa nhà này vốn là dựa theo yêu cầu của cô bé mà thiết kế nên.”
Diệp Mạnh Giác có chút giật mình nghe Lý Phong nói tiếp.
“Trước lúc Diệp Tổng gặp chuyên không may, anh ấy đã từng mua một ngôi biệt thự, chính là nhà này. Nghe ý tứ của anh ấy lúc đó, là muốn dẫn theo Diệp phu nhân cùng Diệp Tư dọn đến nơi này. Chỉ là không ngờ còn chưa tới ở, đã xảy ra chuyện.”
Ngón tay thon dài của Diệp Mạnh Giác nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn, qua hồi lâu, mới hỏi: “Trước lúc gặp chuyện không may, anh hai đã muốn chuyển ra ngoài sao? Ngôi nhà này anh ấy đã chuẩn bị bao lâu?”
Lý Phong suy nghĩ, trả lời: “Biệt thự này trong lúc đang xây thì được Diệp tổng chọn trúng, hoàn toàn là dựa theo yêu cầu của Diệp tổng mà xây nên. Bên trong trang hoàng cái gì cũng đều dựa theo sở thích của Diệp phu nhân cùng Diệp tiểu thư, trang trí xong không bao lâu thì bọn họ xảy ra chuyện. Như vậy tính ra, ít nhất cũng có thời gian hơn một năm.”
Diệp Mạnh Giác như có điều đăm chiêu nhẹ gõ mặt bàn, anh hai luôn là người hiếu kính, lúc trước vừa mới kết hôn, anh ấy cũng không muốn chuyển đi, nói là trong nhà quá lớn, Diệp Mạnh Giác hàng năm lại không có nhà, chỉ còn lại cha mẹ già cùng một đám người giúp việc, vừa nghĩ tới anh ấy đã thấy lo lắng, thứ hai là lão nhân gia cũng không muốn. Chính vì vậy vẫn luôn không có ý niệm muốn chuyển ra ngoài.
Diệp Mạnh Giác biết trước lúc anh hai xảy ra chuyện ngoài ý muốn có tranh cãi ầm ĩ một trận với cha, về phần vì sao ầm ĩ, anh cũng không rõ ràng, Diệp Quân chỉ nói là chuyện của công ty. Lý Hoa Quyên lúc ấy lại không có nhà, khi trở về thì bọn họ đã đi rồi, chẳng qua bà nói nhớ lúc ăn cơm chiều, nghe được Diệp Quân cùng Diệp Mạnh Tiêu bởi vì chuyện của công ty mà tranh chấp vài câu, Diệp Quân rất bất mãn với cách làm của Diệp Mạnh Tiêu. Diệp Mạnh Giác lại hỏi thăm những người trong nhà cùng vài người khác, đều nói không biết nguyên nhân. Trong lòng anh mặc dù còn tồn tại nghi hoặc, nhưng nhất thời cũng tìm không thấy chỗ nào không đúng, chỉ đành cứ như vậy làm theo sự sắp đặt trước đó.
Bây giờ nghe Lý Phong nói như vậy, xem ra sự tình có vẻ không phải đơn giản. Nếu chỉ vì chuyện của công ty, anh hai chắc hẳn sẽ không muốn rời khỏi Diệp gia.
Diệp Mạnh Giác đang suy nghĩ, cửa văn phòng đã bị người bên ngoài đẩy ra, Diệp Mạnh Giác không cần nhìn cũng biết, trừ bé cưng nhà anh có thể sử dụng đặc quyền không cần gõ cửa, còn có thể là ai?
Anh ngẩng đầu lên nhìn sang, chỉ thấy tiểu nha đầu ở ngoài cửa thò cái đầu nhìn vào dò xét, thấy Diệp Mạnh Giác đang nhìn cô, ngượng ngùng đi tới, trong tay còn cầm theo một cái túi. Đầu tiên cô chào hỏi Lý Phong, sau đó đem cái gói to đưa đến để trước mặt Diệp Mạnh Giác lấy lòng, đôi mắt lấp lánh to tròn, nói: “Chú, có muốn ăn điểm tâm không?” Nói xong, giương mắt nhìn Diệp Mạnh Giác.
Diệp Mạnh Giác vừa nhìn dáng vẻ của cô liền biết, bé cưng nhất định là đã mua nhiều hơn hai khối, muốn ăn thêm cũng ăn không nổi.
Sau khi Diệp Tư trở về từ cô nhi viện, rõ ràng đối với thức ăn này nọ so với trước kia cảm thấy hứng thú hơn, thường xuyên ăn đến bụng tròn trịa, còn nhìn chằm chằm đồ ăn ngon không tha. Diệp Mạnh Giác thật là đau lòng, nghĩ bảo bối nhà anh nhất định lâu lắm chưa được ăn no, chắc chắn trước kia không có để ăn nên bây giờ mới sinh ra cảm giác thèm ăn đến vậy.
Nghĩ đến đây, Diệp Mạnh Giác cười nói với Diệp Tư: “Chú không thích ăn, để một bên trước đi, lát nữa bé cưng có muốn ăn thì lại ăn có được không?”
Ánh mắt Diệp Tư càng thêm long lanh, cô vội vã lon ton rời khỏi chỗ Diệp Mạnh Giác, đem từng cái từng cái điểm tâm trong gói to lấy ra bỏ vào ngăn tủ lạnh, trong lòng cao hứng nghĩ, để lát nữa bụng nhỏ lại một chút, sẽ đem chúng nó ra ăn.
Diệp Mạnh Giác nhìn bóng dáng cô bận rộn, không khỏi nhớ tới chuyện lúc nhỏ của bé con. Khi đó cô được trong nhà xem như là bảo bối mà cưng chiều, muốn cái gì được cái đó, nhất là ăn, người trong nhà mà biết nơi nào có ăn ngon, nhất định phải dẫn cô đi ăn. Nhưng mà tiểu Diệp Tư đối với món ăn ngon nổi tiếng là keo kiệt. Anh còn nhớ rõ có một lần, từ nước ngoài trở về, mang theo một đống đồ ăn vặt, trong đó có một lon bánh bích quy, Diệp Tư đặc biệt thích, luôn luôn ôm, ai cũng không cho. Anh ỷ vào bản thân có tình cảm tốt với cô, liền đùa nói muốn ăn. Kết quả, tiểu nha đầu nghẹn đỏ mặt, rất không tình nguyện mở bình ra, ở bên trong tuyển chọn nửa ngày bé con mới dùng bàn tay mập của mình nặn ra một ít vụn bánh bích quy cho anh, còn khuôn mặt đều là không tình nguyện, khiến cho người bên cạnh cười ha ha.
Bình luận facebook