-
Chương 1 - Vận Mệnh Xoay Chuyển
“Đi mau!!!” Hai tay Lâm Tô Văn gắt gao đè chặt cửa, dùng sức hô lớn, “Cô dùng sức giữ cửa, các con nhanh chóng ra ngoài đi, để nhân viên chữa cháy tiến vào…”
Lâm Tô Văn liếc qua khe cửa, nhìn thấy ngọn lửa trên đầu khí gas đang không ngừng lan đến, xem ra cô không đợi được nhân viên chữa cháy nữa rồi.
Thở dài, cố gắng bình ổn sự sợ hãi đang lan tràn trong lòng, Lâm Tô Văn rất sợ chính bản thân sẽ chạy trốn, đến lúc đó mấy đứa bé kia nhất định gặp xui xẻo rồi.
Bây giờ cái gì cũng không làm được, điều duy nhất có thể làm chính là… chờ chết.
Thì ra sinh mệnh thật sự yếu ớt như vậy.
Ngọn lửa càng lúc càng mãnh liệt kia khiến Lâm Tô Văn lâm vào sợ hãi cực độ.
“Cứ như vậy mà không còn…”
Mọi người đều nói chỉ khi nào đến giây phút cuối cùng của cuộc đời, con người mới hiểu được điều gì là quan trọng nhất.
Mà hiện tại trong đầu Lâm Tô Văn chỉ nghĩ đến người nhà của cô.
“Kỳ Kỳ sẽ ra sao đây! Ba mẹ sẽ thương tâm đến chết sao! Thật là bất hiếu mà, quà sinh nhật cho mẹ vẫn còn chưa được gửi đi… Kỳ Kỳ, mẹ không thể dẫn con đi công viên trò chơi rồi! Sinh nhật của con, mẹ cũng không thể giúp con tổ chức! Mẹ thật sự rất nhớ con!”
Lâm Tô Văn thì thào tự nói không ngừng, nhưng mà đáp lại cô chỉ là tiếng gọi của thần chết…
“Tin nóng, tại khu XX vừa xảy ra vụ nổ mạnh, một người phụ nữ vì cứu 3 đứa trẻ, tự nguyện ngăn cản ngọn lửa mà hy sinh…”
“Tin tức từ hiện trường vụ cháy cho biết, đã chứng thực được thân phận của người phụ nữ, chính là Thiên Hậu Lâm Tô Văn!”
**********
Thời điểm Lâm Tô Văn tỉnh lại, cô phát hiện bản thân đang ở trong một gian phòng đã bốc mùi, không khỏi kinh ngạc. Cô rõ ràng đã chết trong vụ nổ khí gas, ký ức thống khổ khi đó vẫn còn rất mới mẻ trong đầu, làm thế nào lại đi đến căn phòng bốc mùi này.
Nhìn quanh một chút, nơi đây không phải nơi đã xảy ra vụ việc không may kia, nhưng cũng không phải nơi mà cô quen thuộc. Một cái TV trắng đen đã cũ, xung quanh tủ gỗ là rác rưởi, thực phẩm cùng một vài món đồ chơi thủ công rẻ tiền thường bán trên đường.
“Đây là nơi nào?” Lâm Tô Văn gian nan đứng lên, dùng tay ấn huyệt thái dương, rất đau, cả người hoàn toàn vô lực.
Xem ra là cô không chết! Nhưng nếu như vậy, thì cô phải được đưa đi bệnh viện chứ nhỉ, tại sao lại ở trong căn phòng này?
Lâm Tô Văn bốn mươi hai tuổi, từ năm mười chín tuổi đã bắt đầu lăn lộn trong giới showbiz, cuộc sống ca hát hai mươi ba năm đã nuôi dưỡng cô, biến cô trở thành Thiên Hậu một thời. Nhưng cái đó chỉ là con người ở trước mặt thiên hạ, trong vòng luẩn quẩn cuộc đời, ai mà không trải qua đau thương, ai mà không phải chiến đấu cho cuộc sống.
Lâm Tô Văn vẫn còn nhớ rất rõ, cô gặp phải chuyện không may kia chính là vì tên nam nhân đó.
Phong Lăng, ảnh đế trứ danh, được chụp hình cho bìa tạp chí “Time Magazine” của Mỹ, được phong tặng danh hiệu “Nam nhân anh tuấn nhất Trung Quốc”, tại Hollywood cũng nổi danh như diều gặp gió.
Mặc dù nổi tiếng với tính tình tuỳ tiện, nhưng không thể phủ định phong thái là thực lực của hắn ta. Phong Lăng cực kỳ tài năng, so với các diễn viên cùng thời, hắn được xem là xuất sắc nhất. Bất kể diễn thể loại nhân vật nào, hắn cũng có thể ngay lập tức nhập vai, đúng là minh tinh trời sinh.
“Tao nhã lịch sự, khiêm tốn chăm chỉ” là ấn tượng mà Lâm Tô Văn có được khi lần đầu nhìn thấy Phong Lăng. Sau đó, vì hợp tác nhiều lần, mà cô để hắn từ từ tiến vào cuộc sống của mình. Rồi cuối cùng là bị “chân tình” của hắn cảm động, kết hôn rồi sinh con…
Lâm Tô Văn thuộc loại người tin tưởng bản thân, luôn hướng về phía trước, tự lập, tự mình vươn lên. Đó cũng là lý do tại sao đã trải qua bao năm tháng tôi luyện, mà cô không hề mất đi hào quang, ngược lại càng ngày càng toả sáng, càng ngày càng thành thục.
Chỉ là, cho dù có trở thành nữ nhân thành thục, thì cũng khó có thể thoát khỏi lưới tình.
Trước đây cô từng cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất, có đứa con yêu quý, có nam nhân yêu cô. Mặc dù nhỏ tuổi hơn cô rất nhiều, nhưng cô có thể cảm thấy được sự chân tình của hắn, vì thế mà cô giúp Phong Lăng loại bỏ hết những trở ngại, sắp xếp kịch bản tốt nhất cho hắn, làm thông thoáng con đường vinh quang của hắn. Tất nhiên, Lăng Phong làm rất tốt, hắn không phụ tâm ý của Lâm Tô Văn, từ kẻ nhập môn trở thành Ảnh Đế, hắn chỉ tốn thời gian ba năm. Về sau càng thuận buồm xuôi gió, đến bây giờ cũng có chút danh tiếng tại Hollywood. Cuộc sống như vậy duy trì đến tận bây giờ, để Lâm Tô Văn một lần nữa cảm thấy bản thân là người hạnh phúc nhất trong thiên hạ, ngay cả khi bản thân làm việc vất vả trong công ty, cô cũng không cảm thấy mệt mỏi. Nhưng mà có rất nhiều thời điểm, thế sự thường không thể lường trước được.
Ngày đó, bởi vì các vấn đề của hợp đồng không phức tạp, lịch trình công tác dự kiến bảy ngày liền rút xuống còn ba ngày thì kết thúc. Trên đường về nhà, cô nhân tiện ghé vào tiệm bánh ngọt Tô Ký, dự định sẽ dành cho chồng và con gái một bất ngờ. Nhưng tại thời điểm cô nhìn thấy chồng của mình cùng một người đàn ông khác trên giường quay cuồng, Lâm Tô Văn cảm thấy như có một thùng nước đá dội xuống, lạnh buốt từ đầu đến chân. Cô ngây người đứng đó, cánh tay cứng ngắc vô lực đẩy cánh cửa kia ra, cảm giác như toàn thân đang đi vào hầm băng.
“Uhm… Uhm… Ah… Lăng, em không được rồi!”
“Uhm…”
“A… Anh đừng như vậy, em sắp chịu không nổi rồi! A ~~~ Uhm… Lăng!”
“…”
“Anh không sợ cô ấy trở về sẽ nhìn thấy cảnh này sao? Lăng, bên ngoài mọi người đều nói hai người bọn anh là vợ chồng phu thê tình thâm nha.”
“…”
“Lăng! Sao anh lại luôn như thế này nha… Cho tới bây giờ cũng chưa từng nhắc đến cô ấy.”
“… Không phải chỉ là một nữ nhân thôi sao.”
(Giải Giải: Hm... chỗ này mình nghĩ ông Phong Lăng kia chắc là công, ông còn lại chắc là thụ, bởi vậy mình mới để ông kia xưng "em", gọi Phong Lăng là "anh" nhé!)
… … …
Lâm Tô Văn cứng nhắc nan giải rời khỏi lầu hai. Ngồi xuống ghế salon, uỷ khuất cùng nhục nhã vây lấy cô. Nhiều năm qua, thì ra cái gọi là hạnh phúc đều là giả, tất cả đều chỉ là lừa gạt.
Hiện thực khiến cho cô khó xử, càng không thể tin được người chồng mà cô hết mực tin tưởng lại là một kẻ thâm cơ như thế. Hồi tưởng lại từ lúc kết hôn cho đến bây giờ, Lâm Tô Văn cảm thấy chính mình là một thằng hề trong vở hý kịch của Phong Lăng. Hèn mọn và ngu xuẩn nỗ lực hết sức, chỉ đổi lại được sự giễu cợt của Ảnh Đế.
Hai tay Lâm Tô Văn ôm lấy đầu, cô không biết phải đối mặt với những chuyện này như thế nào. Chuyện nhìn thấy nghe thấy hôm nay nhất định khiến một nhà ba người của cô tan vỡ.
Đúng vậy, một nhà ba người, Lâm Tô Văn nghĩ đến nữ nhi tám tuổi của mình. Cô nhắm chặt đôi mắt. Tỉnh táo lại, cô hiểu được, vì nữ nhi, cô không thể làm lớn chuyện. Kỳ Kỳ còn nhỏ như vậy, không thể để cho những lời đồn đại bên ngoài tổn thương con bé. Nhưng cô cũng không cho phép một nam nhân như vậy ở lại bên cạnh mẹ con cô. Hắn vì danh lợi đã lợi dụng cô suốt mười năm nay, nghĩ đến đây, cả người Lâm Tô Văn liền đổ mồ hôi lạnh!
Cô liền cầm lấy chìa khoá rồi đi ra khỏi cửa, dự định sẽ đi đón con gái. Cho tới bây giờ, Lâm Tô Văn giờ cũng chưa từng nghĩ đến sẽ có thời điểm cô tưởng nhớ con gái của mình đến như vậy. Nhưng khi lái xe tới cổng trường, cô lại phát hiện vẫn chưa đến giờ tan học. Đeo kính râm và mũ, cô đến một nhà hàng mà mình thường xuyên đi, ngồi xuống chờ Kỳ Kỳ, nhân tiện để cho tâm tình được bình phục đôi chút. Không nghĩ tới lần đó lại là một đi không trở lại.
Lâm Tô Văn nhìn đồng hồ báo thức kiểu cũ ở bàn bên cạnh, bây giờ đã là hai giờ rưỡi chiều, Kỳ Kỳ hẳn là đã đi học từ sớm rồi, nếu con bé biết mình trở về mà không đi đón, nhất định là rất mất hứng. Nhớ tới nữ nhi, Lâm Tô Văn cảm thấy vô cùng may mắn vì bản thân vẫn còn sống. Cô thật sự không thể tưởng tượng nổi, nếu cô chết đi rồi, nữ nhi sẽ khổ sở ra sao. Trước kia Phong Lăng rất bận, cơ bản đều không thể bên cạnh Kỳ Kỳ, cho nên con bé luôn luôn đi theo Lâm Tô Văn. Nếu không phải vì tình huống phát sinh với hợp đồng bên Mỹ, cô cũng không phải đi xa, cũng sẽ không biết được thì ra cô luôn sống trong lừa dối nhiều năm như vậy.
Lâm Tô Văn đang trầm tư, không phát hiện cánh cửa đã hư hại bên kia đang mở ra.
“Bé con, con tỉnh rồi ư! Lại đây, bà vừa mới mua cháo cho con. Nhanh nhanh thừa lúc cháo còn nóng mà húp đi.” Lâm Tô Văn nhìn gương mặt hiền lành của bà, một cỗ cảm giác thân thiết thản nhiên sinh ra, cô tự nhiên bưng cháo lên húp.
“Bà ơi, tại sao con lại ở đây?”
“Ai da, bé con, con cũng không ngoan rồi. Bảo con đi đưa thức ăn, vậy mà con lại đi đến đập chứa nước. Nếu không có Lưu bá bá phát hiện ra, hiện tại nhất định là đã bị cá lớn ăn sạch rồi!” Bà cụ nói chuyện sinh động như thật, giống như đã tận mắt chứng kiến, nhưng mà Tô Văn lại phát hiện có vấn đề. Cô rõ ràng đang ở hiện trường vụ nổ, làm thế nào lại rơi vào đập chứa nước, chứ đừng nói đến cái việc đi đưa đồ ăn gì gì đó.
Chẳng lẽ là nhận sai, nhưng mà bà lão tỏ ra quen thuộc với cô như vậy, thật sự không có khả năng nhận sai. Chẳng lẽ là chính mình có vấn đề?
“Xin hỏi… Con, không phải…” Vốn lời nói muốn buột ra khỏi miệng, lại bị bàn tay đang bưng bát kia khiến bản thân kinh sợ ngừng lại.
Hai tay này, rất non mềm, rất tinh tế. Nhưng tuyệt đối không phải tay của cô.
“Bà ơi, con cảm thấy hơi mệt, muốn ngủ một chút.” Lâm Tô Văn cảm thấy đáp án có lẽ rất sinh động, nhưng lý trí mách bảo cô, hiện tại không phải là thời điểm để hỏi bà lão.
“Không phải vừa mới tỉnh sao? Tại sao lại mệt rồi, đến đây, húp cháo trước đi rồi hẵng ngủ, lát nữa bà sẽ cất bát xuống sau, con muốn nghỉ ngơi thì nghỉ đi nhé, bà cũng không quấy rầy con. Nhưng bé à, về sau con cũng không được lớn mật như vậy, mẹ của con trước khi lâm chung đã phó thác cho bà phải chăm sóc con thật tốt. Nếu mẹ con mà biết ta chăm sóc con đến mức để con bị chết chìm trong nước, nhất định sẽ vùng dậy từ trong tài mà đến tìm ta đó!” Cằn nhằn một hồi, bà lão cũng đóng cửa lại ra ngoài.
Sau khi bà rời khỏi, Lâm Tô Văn cũng rời khỏi giường, tìm đến gương trong phòng vệ sinh.
“Đây là…” Cười khổ một tiếng, Lâm Tô Văn nhìn người trong gương, không khỏi tán thưởng. Khuôn mặt thanh tú, mặc dù là nữ nhưng lại giống một mỹ thiếu niên hơn, ánh mắt cực kỳ xinh đẹp, nhìn rất rực rỡ. So với Phong Lăng còn đẹp hơn vài phần.
Tuy nhiên giờ phút này, điều cô để ý không phải là tướng mạo xấu đẹp. Bất kỳ ai phát hiện mình vừa tỉnh lại liền thay đổi bản thân, chắn chắn đều sẽ kinh ngạc. Cho dù Lâm Tô Văn đã sống 42 năm cũng không thể ngoại lệ. Thay đổi thân thể nói lên rằng cô đã chết. Cô chăm chú nhìn gương mặt xinh đẹp trong gương.
Xinh đẹp thì được gì đâu, chung quy cũng không phải bản thân mình.
“Xem ra đây chính là xuyên qua, thì ra tình tiết trong tiểu thuyết tình yêu thật sự phát sinh. Ông trời là cảm thấy cô sống vẫn chưa đủ sao? Nhưng Kỳ Kỳ cùng ba mẹ sẽ ra sao đây?” Lâm Tô Văn nhớ đến con gái 8 tuổi của mình, tâm co rút, đau đớn một trận. Mình không còn nữa, chắc chắn mọi người rất đau khổ…
“Kỳ Kỳ, mẹ rất nhớ con…” Trước kia trải qua nhiều sóng gió, cô cũng không khóc, bây giờ lại muốn khóc lớn một trận.
Hiện tại, trong đầu Lâm Tô Văn vừa được trọng sinh chỉ có con gái của cô cùng cha mẹ, đó mới là cuộc sống của cô, cái gì trọng sinh, đối với cô đều là thứ yếu. Cô hiện tại chỉ muốn ngay lập tức trở về bên cạnh nữ nhi cùng cha mẹ.
Nhưng mà thực tế cô lại không biết chỗ này là chỗ nào, ngay cả bây giờ là thời đại nào cô cũng không biết. Lâm Tô Văn bỗng liếc nhìn đến cái TV kiểu cũ kia.
Trong TV hẳn là có thể tìm được một chút manh mối.
Tác giả nói ra suy nghĩ của bản thân: Sửa chữa thật lâu, rốt cuộc cũng có thể đăng rồi… Hoan nghênh mọi người “vạch lá tìm sâu”!
Lâm Tô Văn liếc qua khe cửa, nhìn thấy ngọn lửa trên đầu khí gas đang không ngừng lan đến, xem ra cô không đợi được nhân viên chữa cháy nữa rồi.
Thở dài, cố gắng bình ổn sự sợ hãi đang lan tràn trong lòng, Lâm Tô Văn rất sợ chính bản thân sẽ chạy trốn, đến lúc đó mấy đứa bé kia nhất định gặp xui xẻo rồi.
Bây giờ cái gì cũng không làm được, điều duy nhất có thể làm chính là… chờ chết.
Thì ra sinh mệnh thật sự yếu ớt như vậy.
Ngọn lửa càng lúc càng mãnh liệt kia khiến Lâm Tô Văn lâm vào sợ hãi cực độ.
“Cứ như vậy mà không còn…”
Mọi người đều nói chỉ khi nào đến giây phút cuối cùng của cuộc đời, con người mới hiểu được điều gì là quan trọng nhất.
Mà hiện tại trong đầu Lâm Tô Văn chỉ nghĩ đến người nhà của cô.
“Kỳ Kỳ sẽ ra sao đây! Ba mẹ sẽ thương tâm đến chết sao! Thật là bất hiếu mà, quà sinh nhật cho mẹ vẫn còn chưa được gửi đi… Kỳ Kỳ, mẹ không thể dẫn con đi công viên trò chơi rồi! Sinh nhật của con, mẹ cũng không thể giúp con tổ chức! Mẹ thật sự rất nhớ con!”
Lâm Tô Văn thì thào tự nói không ngừng, nhưng mà đáp lại cô chỉ là tiếng gọi của thần chết…
“Tin nóng, tại khu XX vừa xảy ra vụ nổ mạnh, một người phụ nữ vì cứu 3 đứa trẻ, tự nguyện ngăn cản ngọn lửa mà hy sinh…”
“Tin tức từ hiện trường vụ cháy cho biết, đã chứng thực được thân phận của người phụ nữ, chính là Thiên Hậu Lâm Tô Văn!”
**********
Thời điểm Lâm Tô Văn tỉnh lại, cô phát hiện bản thân đang ở trong một gian phòng đã bốc mùi, không khỏi kinh ngạc. Cô rõ ràng đã chết trong vụ nổ khí gas, ký ức thống khổ khi đó vẫn còn rất mới mẻ trong đầu, làm thế nào lại đi đến căn phòng bốc mùi này.
Nhìn quanh một chút, nơi đây không phải nơi đã xảy ra vụ việc không may kia, nhưng cũng không phải nơi mà cô quen thuộc. Một cái TV trắng đen đã cũ, xung quanh tủ gỗ là rác rưởi, thực phẩm cùng một vài món đồ chơi thủ công rẻ tiền thường bán trên đường.
“Đây là nơi nào?” Lâm Tô Văn gian nan đứng lên, dùng tay ấn huyệt thái dương, rất đau, cả người hoàn toàn vô lực.
Xem ra là cô không chết! Nhưng nếu như vậy, thì cô phải được đưa đi bệnh viện chứ nhỉ, tại sao lại ở trong căn phòng này?
Lâm Tô Văn bốn mươi hai tuổi, từ năm mười chín tuổi đã bắt đầu lăn lộn trong giới showbiz, cuộc sống ca hát hai mươi ba năm đã nuôi dưỡng cô, biến cô trở thành Thiên Hậu một thời. Nhưng cái đó chỉ là con người ở trước mặt thiên hạ, trong vòng luẩn quẩn cuộc đời, ai mà không trải qua đau thương, ai mà không phải chiến đấu cho cuộc sống.
Lâm Tô Văn vẫn còn nhớ rất rõ, cô gặp phải chuyện không may kia chính là vì tên nam nhân đó.
Phong Lăng, ảnh đế trứ danh, được chụp hình cho bìa tạp chí “Time Magazine” của Mỹ, được phong tặng danh hiệu “Nam nhân anh tuấn nhất Trung Quốc”, tại Hollywood cũng nổi danh như diều gặp gió.
Mặc dù nổi tiếng với tính tình tuỳ tiện, nhưng không thể phủ định phong thái là thực lực của hắn ta. Phong Lăng cực kỳ tài năng, so với các diễn viên cùng thời, hắn được xem là xuất sắc nhất. Bất kể diễn thể loại nhân vật nào, hắn cũng có thể ngay lập tức nhập vai, đúng là minh tinh trời sinh.
“Tao nhã lịch sự, khiêm tốn chăm chỉ” là ấn tượng mà Lâm Tô Văn có được khi lần đầu nhìn thấy Phong Lăng. Sau đó, vì hợp tác nhiều lần, mà cô để hắn từ từ tiến vào cuộc sống của mình. Rồi cuối cùng là bị “chân tình” của hắn cảm động, kết hôn rồi sinh con…
Lâm Tô Văn thuộc loại người tin tưởng bản thân, luôn hướng về phía trước, tự lập, tự mình vươn lên. Đó cũng là lý do tại sao đã trải qua bao năm tháng tôi luyện, mà cô không hề mất đi hào quang, ngược lại càng ngày càng toả sáng, càng ngày càng thành thục.
Chỉ là, cho dù có trở thành nữ nhân thành thục, thì cũng khó có thể thoát khỏi lưới tình.
Trước đây cô từng cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất, có đứa con yêu quý, có nam nhân yêu cô. Mặc dù nhỏ tuổi hơn cô rất nhiều, nhưng cô có thể cảm thấy được sự chân tình của hắn, vì thế mà cô giúp Phong Lăng loại bỏ hết những trở ngại, sắp xếp kịch bản tốt nhất cho hắn, làm thông thoáng con đường vinh quang của hắn. Tất nhiên, Lăng Phong làm rất tốt, hắn không phụ tâm ý của Lâm Tô Văn, từ kẻ nhập môn trở thành Ảnh Đế, hắn chỉ tốn thời gian ba năm. Về sau càng thuận buồm xuôi gió, đến bây giờ cũng có chút danh tiếng tại Hollywood. Cuộc sống như vậy duy trì đến tận bây giờ, để Lâm Tô Văn một lần nữa cảm thấy bản thân là người hạnh phúc nhất trong thiên hạ, ngay cả khi bản thân làm việc vất vả trong công ty, cô cũng không cảm thấy mệt mỏi. Nhưng mà có rất nhiều thời điểm, thế sự thường không thể lường trước được.
Ngày đó, bởi vì các vấn đề của hợp đồng không phức tạp, lịch trình công tác dự kiến bảy ngày liền rút xuống còn ba ngày thì kết thúc. Trên đường về nhà, cô nhân tiện ghé vào tiệm bánh ngọt Tô Ký, dự định sẽ dành cho chồng và con gái một bất ngờ. Nhưng tại thời điểm cô nhìn thấy chồng của mình cùng một người đàn ông khác trên giường quay cuồng, Lâm Tô Văn cảm thấy như có một thùng nước đá dội xuống, lạnh buốt từ đầu đến chân. Cô ngây người đứng đó, cánh tay cứng ngắc vô lực đẩy cánh cửa kia ra, cảm giác như toàn thân đang đi vào hầm băng.
“Uhm… Uhm… Ah… Lăng, em không được rồi!”
“Uhm…”
“A… Anh đừng như vậy, em sắp chịu không nổi rồi! A ~~~ Uhm… Lăng!”
“…”
“Anh không sợ cô ấy trở về sẽ nhìn thấy cảnh này sao? Lăng, bên ngoài mọi người đều nói hai người bọn anh là vợ chồng phu thê tình thâm nha.”
“…”
“Lăng! Sao anh lại luôn như thế này nha… Cho tới bây giờ cũng chưa từng nhắc đến cô ấy.”
“… Không phải chỉ là một nữ nhân thôi sao.”
(Giải Giải: Hm... chỗ này mình nghĩ ông Phong Lăng kia chắc là công, ông còn lại chắc là thụ, bởi vậy mình mới để ông kia xưng "em", gọi Phong Lăng là "anh" nhé!)
… … …
Lâm Tô Văn cứng nhắc nan giải rời khỏi lầu hai. Ngồi xuống ghế salon, uỷ khuất cùng nhục nhã vây lấy cô. Nhiều năm qua, thì ra cái gọi là hạnh phúc đều là giả, tất cả đều chỉ là lừa gạt.
Hiện thực khiến cho cô khó xử, càng không thể tin được người chồng mà cô hết mực tin tưởng lại là một kẻ thâm cơ như thế. Hồi tưởng lại từ lúc kết hôn cho đến bây giờ, Lâm Tô Văn cảm thấy chính mình là một thằng hề trong vở hý kịch của Phong Lăng. Hèn mọn và ngu xuẩn nỗ lực hết sức, chỉ đổi lại được sự giễu cợt của Ảnh Đế.
Hai tay Lâm Tô Văn ôm lấy đầu, cô không biết phải đối mặt với những chuyện này như thế nào. Chuyện nhìn thấy nghe thấy hôm nay nhất định khiến một nhà ba người của cô tan vỡ.
Đúng vậy, một nhà ba người, Lâm Tô Văn nghĩ đến nữ nhi tám tuổi của mình. Cô nhắm chặt đôi mắt. Tỉnh táo lại, cô hiểu được, vì nữ nhi, cô không thể làm lớn chuyện. Kỳ Kỳ còn nhỏ như vậy, không thể để cho những lời đồn đại bên ngoài tổn thương con bé. Nhưng cô cũng không cho phép một nam nhân như vậy ở lại bên cạnh mẹ con cô. Hắn vì danh lợi đã lợi dụng cô suốt mười năm nay, nghĩ đến đây, cả người Lâm Tô Văn liền đổ mồ hôi lạnh!
Cô liền cầm lấy chìa khoá rồi đi ra khỏi cửa, dự định sẽ đi đón con gái. Cho tới bây giờ, Lâm Tô Văn giờ cũng chưa từng nghĩ đến sẽ có thời điểm cô tưởng nhớ con gái của mình đến như vậy. Nhưng khi lái xe tới cổng trường, cô lại phát hiện vẫn chưa đến giờ tan học. Đeo kính râm và mũ, cô đến một nhà hàng mà mình thường xuyên đi, ngồi xuống chờ Kỳ Kỳ, nhân tiện để cho tâm tình được bình phục đôi chút. Không nghĩ tới lần đó lại là một đi không trở lại.
Lâm Tô Văn nhìn đồng hồ báo thức kiểu cũ ở bàn bên cạnh, bây giờ đã là hai giờ rưỡi chiều, Kỳ Kỳ hẳn là đã đi học từ sớm rồi, nếu con bé biết mình trở về mà không đi đón, nhất định là rất mất hứng. Nhớ tới nữ nhi, Lâm Tô Văn cảm thấy vô cùng may mắn vì bản thân vẫn còn sống. Cô thật sự không thể tưởng tượng nổi, nếu cô chết đi rồi, nữ nhi sẽ khổ sở ra sao. Trước kia Phong Lăng rất bận, cơ bản đều không thể bên cạnh Kỳ Kỳ, cho nên con bé luôn luôn đi theo Lâm Tô Văn. Nếu không phải vì tình huống phát sinh với hợp đồng bên Mỹ, cô cũng không phải đi xa, cũng sẽ không biết được thì ra cô luôn sống trong lừa dối nhiều năm như vậy.
Lâm Tô Văn đang trầm tư, không phát hiện cánh cửa đã hư hại bên kia đang mở ra.
“Bé con, con tỉnh rồi ư! Lại đây, bà vừa mới mua cháo cho con. Nhanh nhanh thừa lúc cháo còn nóng mà húp đi.” Lâm Tô Văn nhìn gương mặt hiền lành của bà, một cỗ cảm giác thân thiết thản nhiên sinh ra, cô tự nhiên bưng cháo lên húp.
“Bà ơi, tại sao con lại ở đây?”
“Ai da, bé con, con cũng không ngoan rồi. Bảo con đi đưa thức ăn, vậy mà con lại đi đến đập chứa nước. Nếu không có Lưu bá bá phát hiện ra, hiện tại nhất định là đã bị cá lớn ăn sạch rồi!” Bà cụ nói chuyện sinh động như thật, giống như đã tận mắt chứng kiến, nhưng mà Tô Văn lại phát hiện có vấn đề. Cô rõ ràng đang ở hiện trường vụ nổ, làm thế nào lại rơi vào đập chứa nước, chứ đừng nói đến cái việc đi đưa đồ ăn gì gì đó.
Chẳng lẽ là nhận sai, nhưng mà bà lão tỏ ra quen thuộc với cô như vậy, thật sự không có khả năng nhận sai. Chẳng lẽ là chính mình có vấn đề?
“Xin hỏi… Con, không phải…” Vốn lời nói muốn buột ra khỏi miệng, lại bị bàn tay đang bưng bát kia khiến bản thân kinh sợ ngừng lại.
Hai tay này, rất non mềm, rất tinh tế. Nhưng tuyệt đối không phải tay của cô.
“Bà ơi, con cảm thấy hơi mệt, muốn ngủ một chút.” Lâm Tô Văn cảm thấy đáp án có lẽ rất sinh động, nhưng lý trí mách bảo cô, hiện tại không phải là thời điểm để hỏi bà lão.
“Không phải vừa mới tỉnh sao? Tại sao lại mệt rồi, đến đây, húp cháo trước đi rồi hẵng ngủ, lát nữa bà sẽ cất bát xuống sau, con muốn nghỉ ngơi thì nghỉ đi nhé, bà cũng không quấy rầy con. Nhưng bé à, về sau con cũng không được lớn mật như vậy, mẹ của con trước khi lâm chung đã phó thác cho bà phải chăm sóc con thật tốt. Nếu mẹ con mà biết ta chăm sóc con đến mức để con bị chết chìm trong nước, nhất định sẽ vùng dậy từ trong tài mà đến tìm ta đó!” Cằn nhằn một hồi, bà lão cũng đóng cửa lại ra ngoài.
Sau khi bà rời khỏi, Lâm Tô Văn cũng rời khỏi giường, tìm đến gương trong phòng vệ sinh.
“Đây là…” Cười khổ một tiếng, Lâm Tô Văn nhìn người trong gương, không khỏi tán thưởng. Khuôn mặt thanh tú, mặc dù là nữ nhưng lại giống một mỹ thiếu niên hơn, ánh mắt cực kỳ xinh đẹp, nhìn rất rực rỡ. So với Phong Lăng còn đẹp hơn vài phần.
Tuy nhiên giờ phút này, điều cô để ý không phải là tướng mạo xấu đẹp. Bất kỳ ai phát hiện mình vừa tỉnh lại liền thay đổi bản thân, chắn chắn đều sẽ kinh ngạc. Cho dù Lâm Tô Văn đã sống 42 năm cũng không thể ngoại lệ. Thay đổi thân thể nói lên rằng cô đã chết. Cô chăm chú nhìn gương mặt xinh đẹp trong gương.
Xinh đẹp thì được gì đâu, chung quy cũng không phải bản thân mình.
“Xem ra đây chính là xuyên qua, thì ra tình tiết trong tiểu thuyết tình yêu thật sự phát sinh. Ông trời là cảm thấy cô sống vẫn chưa đủ sao? Nhưng Kỳ Kỳ cùng ba mẹ sẽ ra sao đây?” Lâm Tô Văn nhớ đến con gái 8 tuổi của mình, tâm co rút, đau đớn một trận. Mình không còn nữa, chắc chắn mọi người rất đau khổ…
“Kỳ Kỳ, mẹ rất nhớ con…” Trước kia trải qua nhiều sóng gió, cô cũng không khóc, bây giờ lại muốn khóc lớn một trận.
Hiện tại, trong đầu Lâm Tô Văn vừa được trọng sinh chỉ có con gái của cô cùng cha mẹ, đó mới là cuộc sống của cô, cái gì trọng sinh, đối với cô đều là thứ yếu. Cô hiện tại chỉ muốn ngay lập tức trở về bên cạnh nữ nhi cùng cha mẹ.
Nhưng mà thực tế cô lại không biết chỗ này là chỗ nào, ngay cả bây giờ là thời đại nào cô cũng không biết. Lâm Tô Văn bỗng liếc nhìn đến cái TV kiểu cũ kia.
Trong TV hẳn là có thể tìm được một chút manh mối.
Tác giả nói ra suy nghĩ của bản thân: Sửa chữa thật lâu, rốt cuộc cũng có thể đăng rồi… Hoan nghênh mọi người “vạch lá tìm sâu”!
Last edited by a moderator:
Bình luận facebook