Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 19-20
Chương 19: Sói đuôi dài
“Nhưng, Tiểu Huân……” Lãnh Tư Triệt ảm đạm mà quay mặt đi.
Cô thích anh mình như vậy, để cô ở trước mặt anh cùng mình làm chuyện này, không khỏi quá tàn nhẫn.
Hạ Úc Huân đột nhiên xì một tiếng bật cười, nói: “A Triệt, anh có thể hay không đừng có cái dáng vẻ điềm đạm đáng yêu như vậy, làm tôi nhịn không được muốn bắt nạt anh a!”
Lãnh Tư Triệt vẻ mặt sửng sốt, ngay sau đó thẹn quá hóa giận liếc mắt nhìn Hạ Úc Huân một cái.
Nha đầu này, còn có tâm tình nói đùa!
“Ngoan! Đừng sợ nha! Một lát sẽ tốt!” Hạ Úc Huân nói, nhẹ nhàng tháo mắt kính ra……
Một khắc kia, Bạch Thiên Ngưng đột nhiên cảm nhận được một loại cảm giác nguy hiểm mơ hồ, khuôn mặt nhỏ xinh đáng yêu thanh thuần cũng không phải không hề có sức cạnh tranh.
Bất quá, rốt cuộc vẫn chỉ là một cô gái không rành thế sự mà thôi, ngay cả ăn diện cho bản thân còn chưa xong, đừng nói muốn cùng cô cướp đoạt đàn ông.
Trong mắt mỗi người mỗi tâm tư khác nhau, Hạ Úc Huân chậm rãi ghé sát vào……
Mà Lãnh Tư Triệt đã hoàn toàn cứng người rồi……
Hạ Úc Huân quả thực muốn bật cười, Lãnh Tư Triệt cũng quá ngây thơ đi! Làm cho cô giống như sói xám ăn thịt tiểu bạch thỏ vậy!
Lại nói tiếp, kỳ thật Hạ Úc Huân cô ngoại trừ ở trước mặt Lãnh Tư Thần bị ép đến chết, đi ra ngoài lại là một con sói đuôi dài kiêu ngạo.
Vừa ghé sát vào như chuồn chuồn lướt nước, trong lòng Lãnh Tư Triệt đã sóng gió động trời……
Đại khái bởi vì Lãnh Tư Triệt phản ứng quá lớn, lưu manh như Hạ Úc Huân cũng nhịn không được có chút đỏ mặt.
“Này này này, thời gian quá ngắn đi! Tôi cũng chưa thấy rõ! Chưa nhìn rõ a!” Hàn Khải Vũ bất mãn mà ồn ào nói.
“Anh lại không quy định thời gian a!” Hạ Úc Huân bĩu môi, dùng rượu uống che dấu vẻ xấu hổ.
“Ai, sai lầm sai lầm! Tôi hẳn là nên quy định ba phút! A Triệt tôi thực xin lỗi cậu a! A đau ——”
Hàn Khải Vũ vừa ồn ào đột nhiên hạ giọng kêu thảm thiết một tiếng, trợn mắt nhìn Murphy bên cạnh, la lên: “Đau đau đau đau đau —— cô cô gái ác độc này! Làm gì mà véo tôi! Ối —— đau chết mất!”
“Hừ!” Murphy hừ lạnh một tiếng.
Hàn Khải Vũ vừa ai oán xoa cánh tay mình bị véo tím ngắt, vừa cười hì hì dùng khuỷu tay thọc thọc cánh tay Lãnh Tư Triệt, đi tới gần, hỏi: “Này, Triệt, cảm giác thế nào?”
“Khải Vũ, đừng náo loạn!” Lãnh Tư Triệt sắc mặt ửng đỏ.
“Triệt, tôi vì thành toàn cho cậu mà suýt nguy hiểm tính mạng, cậu nhìn xem cánh tay tôi này!” Hàn Khải Vũ nói xong liền đến gần Lãnh Tư Triệt, khoa trương mà đem cổ tay áo xắn lên cho anh xem.
“A —— Tư Thần!”
Bạch Thiên Ngưng một tiếng thét chói tai hấp dẫn lực chú ý của mọi người.
Chỉ thấy ly rượu trong tay Lãnh Tư Thần bị bóp nát, mãnh vỡ thủy tinh tất cả đều đâm vào trong lòng bàn tay, nhìn thấy ghê người.
“Tổng giám đốc……” Hạ Úc Huân cũng bị dọa sợ.
Lãnh Tư Thần nhíu mày lại, nói: “Mọi người tiếp tục, tôi đi xử lí một chút.”
“Tư Thần, em đi cùng anh.”
“Không cần, em ở lại cùng Tư Triệt.”
Nhìn Lãnh Tư Thần rời đi, Hàn Khải Vũ cười gượng nói, “Ly của quán bar này chất lượng quá kém!”
Hạ Úc Huân lẩm bẩm nói, “Vậy cũng không phải là quá kém đi!” Nói xong còn ngây ngốc mà bóp bóp ly rượu trong tay mình.
“Trong tim em từ đây về sau chỉ có một người, đã từng hình dáng nho nhỏ của chúng ta, năm ấy anh dọn băng ghế nho nhỏ, vì say mê đùa giỡn em cũng một đường……”
Tiếng chuông điện thoại của Hạ Úc Huân đột nhiên vang lên.
“Tôi đi ra ngoài nghe điện thoại.”
Chờ Hạ Úc Huân rời đi, Hàn Khải Vũ vẫn vẻ mặt kinh ngạc, không nghĩ tới tiếng chuông di động của cô cư nhiên đau thương như vậy, thật là không phù hợp với khí chất của cô.
Anh còn tưởng rằng cô ây sẽ dùng “Song tiết côn” hoặc là “Ta không làm đại ca đã nhiều năm”.
Đi ra khỏi phòng, mới vừa nhận cuộc gọi, Hạ Úc Huân đã bắt đầu cuồng loạn, thết lên: “Âu Minh Hiên! Tên hỗn đản này, anh cư nhiên còn dám gọi điện thoại cho tôi!”
Chương 20: Cảnh cáo
Đầu dây bên kia, Âu Minh Hiên đang ngồi trong phòng hội nghị, nghe đám chủ quản ầm ĩ về một vấn đề từ xế chiều đến bây giờ.
Hạ Úc Huân không nguyên cớ tức giận khiến Âu Minh Hiên vẻ mặt vô tội, hỏi: “Úc huân, làm sao vậy?”
Nghĩ đến còn có người trong phòng bao đang đợi, Hạ Úc Huân nỗ lực nhịn xúc động đến lúc tìm anh tính sổ, nói: “Trước không nói chuyện này, tôi sẽ tìm anh tính sổ! Anh nói trước anh gọi điện thoại cho tôi làm gì?”
Âu Minh Hiên mệt mỏi xoa xoa ấn đường: “Bởi vì đang chán.”
Hạ Úc Huân tức khắc có loại xúc động muốn đập chết anh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh thật đúng là đủ nhàm chán!”
“Ha ha, Tiểu Huân, thật là hâm mộ cô, cô lúc nào cũng tinh lực dư thừa như vậy. Hiện tại đang làm cái gì?” Âu Minh Hiên vừa một tay lật văn kiện, vừa giống như chốn không người mà nghe điện thoại, dù sao những nhóm chủ đó cũng cùng nhóm mình làm ầm ĩ.
“Một người bạn ở Mỹ về, chúng tôi đnag tụ họp.”
“Đàn ông hay phụ nữ?” Âu Minh Hiên lập tức khẩn trương hề hề hỏi.
Hạ Úc Huân trợn trắng mắt, nói: “Đàn ông.”
Âu Minh Hiên đột nhiên kêu rên một tiếng, “Bảo bối cô muốn vứt bỏ tôi sao? Bảo bối đã nói phải chịu trách nhiệm với tôi cô đã quên sao!”
“Âu Minh Hiên! Anh thần kinh a! Tôi đồng ý lúc nào……”
Hạ Úc Huân còn chưa dứt lời, di động đột nhiên bị một lực mạnh giật lấy, sau đó bàn tay kia nắm lấy bàn tay cầm di động của cô hung hăng ép trên tường.
“Tiểu Huân! Tiểu Huân? Tút tút tút ——”
Lãnh Tư Thần lưu loát mà nắm tay cô, một trận đau đớn truyền đến, di động rơi xuống mặt đất, ngay sau đó đem đôi tay cô khóa lên đỉnh đầu, chân sau ngăn áp chế cô vùng vẫy.
Tất cả động tác đều liền mạch lưu loát.
Tên hỗn đản này, có thể hay không đừng đùa giỡn đến mức thuần thục như vậy!
“Lãnh Tư Thần, anh làm gì vậy?”
“Một cước vừa rồi của cô liền tính như thế nào? Hả?” Lãnh Tư Thần cắn răng.
“Anh muốn như thế nào?” Nhìn vẻ mặt đáng sợ của thằng nhãi này như vậy , không phải là muốn đem chân cô đánh gãy chứ?
Hạ Úc Huân vừa nói vừa kịch liệt giãy giụa, đang lúc suy xét muốn quăng ngã anh một cái qua vai hay không, đột nhiên cảm giác trên tay có chất lỏng sền sệt chảy qua.
Máu……
Đó là máu anh……
Trong nháy mắt mềm lòng đã đủ để cho anh đạt được mục đích, anh đột nhiên dùng ống tay áo thô lỗ mà lau môi cô, sau đó cúi đầu……
Hạ Úc Huân: “……”
Cùng với sự mềm nhũn trên môi, Hạ Úc Huân đã hoàn toàn ngây ngốc thành xác ướp.
Không biết qua bao lâu, anh rốt cuộc mới buông tha cô, dùng sức nắm cằm cô, tới gần cô cảnh cáo nói, “Cô quấn lấy tôi còn chưa đủ, cư nhiên còn muốn đi trêu chọc Tư Triệt! Tôi cảnh cáo cô, không được đến gần nó, Tư Triệt không phải người cô có thể mơ ước, hơn nữa Lãnh gia cũng tuyệt đối sẽ không cho phép cô tồn tại! Hiểu chưa?”
Hạ Úc Huân trầm mặc, một lát sau tự giễu cười nhẹ một tiếng.
A, thì ra là sợ mình dời đối tượng sang em trai của anh sau tai nạn a……
Vì thế thậm chí không tiếc hạ mình làm chuyện như vậy để cảnh cáo cô……
Hạ Úc Huân cái gì cũng không nói, chỉ yên lặng từ trong túi nhỏ lấy ra cồn cùng bong băng, giữ chặt tay Lãnh Tư Thần, chuyên tâm rửa sạch miệng vết thương cho anh, sau đó lại dưới ánh mắt kinh ngạc của Lãnh Tư Thần tiếp tục móc cồn i-ốt, băng gạc……
“Cô cư nhiên bỏ tỏng túi những thứ này?” Vẻ mặt Lãnh Tư Thần có chút khó hình dung.
Hạ Úc Huân vẫn băng bó miệng vết thương thật tốt, cũng không nhìn anh cái nào.
Đang muốn tiến phòng, bị Lãnh Tư Thần một phen mạnh mẽ mà giữ chặt, “Cô đây là có ý tứ gì? Làm lơ tôi sao? Vừa rồi tôi nói, cô rốt cuộc nghe hiểu không hả? Tôi lặp lại một lần nữa, không được cho Tư Triệt thêm phiền toái, cô phiền tôi cũng đã đủ rồi!”
“Tổng giám đốc, tôi hiểu, được chưa? Có thể buông tôi ra chưa?” Khuôn mặt Hạ Úc Huân không cảm xúc nói, ánh mắt dừng trên cổ tay đnag bị anh nắm chặt.
Lúc sau cảm giác lực đạo trên tay đã dần buông lỏng, Hạ Úc Huân lập tức mở cửa phòng bao đi vào.
“Nhưng, Tiểu Huân……” Lãnh Tư Triệt ảm đạm mà quay mặt đi.
Cô thích anh mình như vậy, để cô ở trước mặt anh cùng mình làm chuyện này, không khỏi quá tàn nhẫn.
Hạ Úc Huân đột nhiên xì một tiếng bật cười, nói: “A Triệt, anh có thể hay không đừng có cái dáng vẻ điềm đạm đáng yêu như vậy, làm tôi nhịn không được muốn bắt nạt anh a!”
Lãnh Tư Triệt vẻ mặt sửng sốt, ngay sau đó thẹn quá hóa giận liếc mắt nhìn Hạ Úc Huân một cái.
Nha đầu này, còn có tâm tình nói đùa!
“Ngoan! Đừng sợ nha! Một lát sẽ tốt!” Hạ Úc Huân nói, nhẹ nhàng tháo mắt kính ra……
Một khắc kia, Bạch Thiên Ngưng đột nhiên cảm nhận được một loại cảm giác nguy hiểm mơ hồ, khuôn mặt nhỏ xinh đáng yêu thanh thuần cũng không phải không hề có sức cạnh tranh.
Bất quá, rốt cuộc vẫn chỉ là một cô gái không rành thế sự mà thôi, ngay cả ăn diện cho bản thân còn chưa xong, đừng nói muốn cùng cô cướp đoạt đàn ông.
Trong mắt mỗi người mỗi tâm tư khác nhau, Hạ Úc Huân chậm rãi ghé sát vào……
Mà Lãnh Tư Triệt đã hoàn toàn cứng người rồi……
Hạ Úc Huân quả thực muốn bật cười, Lãnh Tư Triệt cũng quá ngây thơ đi! Làm cho cô giống như sói xám ăn thịt tiểu bạch thỏ vậy!
Lại nói tiếp, kỳ thật Hạ Úc Huân cô ngoại trừ ở trước mặt Lãnh Tư Thần bị ép đến chết, đi ra ngoài lại là một con sói đuôi dài kiêu ngạo.
Vừa ghé sát vào như chuồn chuồn lướt nước, trong lòng Lãnh Tư Triệt đã sóng gió động trời……
Đại khái bởi vì Lãnh Tư Triệt phản ứng quá lớn, lưu manh như Hạ Úc Huân cũng nhịn không được có chút đỏ mặt.
“Này này này, thời gian quá ngắn đi! Tôi cũng chưa thấy rõ! Chưa nhìn rõ a!” Hàn Khải Vũ bất mãn mà ồn ào nói.
“Anh lại không quy định thời gian a!” Hạ Úc Huân bĩu môi, dùng rượu uống che dấu vẻ xấu hổ.
“Ai, sai lầm sai lầm! Tôi hẳn là nên quy định ba phút! A Triệt tôi thực xin lỗi cậu a! A đau ——”
Hàn Khải Vũ vừa ồn ào đột nhiên hạ giọng kêu thảm thiết một tiếng, trợn mắt nhìn Murphy bên cạnh, la lên: “Đau đau đau đau đau —— cô cô gái ác độc này! Làm gì mà véo tôi! Ối —— đau chết mất!”
“Hừ!” Murphy hừ lạnh một tiếng.
Hàn Khải Vũ vừa ai oán xoa cánh tay mình bị véo tím ngắt, vừa cười hì hì dùng khuỷu tay thọc thọc cánh tay Lãnh Tư Triệt, đi tới gần, hỏi: “Này, Triệt, cảm giác thế nào?”
“Khải Vũ, đừng náo loạn!” Lãnh Tư Triệt sắc mặt ửng đỏ.
“Triệt, tôi vì thành toàn cho cậu mà suýt nguy hiểm tính mạng, cậu nhìn xem cánh tay tôi này!” Hàn Khải Vũ nói xong liền đến gần Lãnh Tư Triệt, khoa trương mà đem cổ tay áo xắn lên cho anh xem.
“A —— Tư Thần!”
Bạch Thiên Ngưng một tiếng thét chói tai hấp dẫn lực chú ý của mọi người.
Chỉ thấy ly rượu trong tay Lãnh Tư Thần bị bóp nát, mãnh vỡ thủy tinh tất cả đều đâm vào trong lòng bàn tay, nhìn thấy ghê người.
“Tổng giám đốc……” Hạ Úc Huân cũng bị dọa sợ.
Lãnh Tư Thần nhíu mày lại, nói: “Mọi người tiếp tục, tôi đi xử lí một chút.”
“Tư Thần, em đi cùng anh.”
“Không cần, em ở lại cùng Tư Triệt.”
Nhìn Lãnh Tư Thần rời đi, Hàn Khải Vũ cười gượng nói, “Ly của quán bar này chất lượng quá kém!”
Hạ Úc Huân lẩm bẩm nói, “Vậy cũng không phải là quá kém đi!” Nói xong còn ngây ngốc mà bóp bóp ly rượu trong tay mình.
“Trong tim em từ đây về sau chỉ có một người, đã từng hình dáng nho nhỏ của chúng ta, năm ấy anh dọn băng ghế nho nhỏ, vì say mê đùa giỡn em cũng một đường……”
Tiếng chuông điện thoại của Hạ Úc Huân đột nhiên vang lên.
“Tôi đi ra ngoài nghe điện thoại.”
Chờ Hạ Úc Huân rời đi, Hàn Khải Vũ vẫn vẻ mặt kinh ngạc, không nghĩ tới tiếng chuông di động của cô cư nhiên đau thương như vậy, thật là không phù hợp với khí chất của cô.
Anh còn tưởng rằng cô ây sẽ dùng “Song tiết côn” hoặc là “Ta không làm đại ca đã nhiều năm”.
Đi ra khỏi phòng, mới vừa nhận cuộc gọi, Hạ Úc Huân đã bắt đầu cuồng loạn, thết lên: “Âu Minh Hiên! Tên hỗn đản này, anh cư nhiên còn dám gọi điện thoại cho tôi!”
Chương 20: Cảnh cáo
Đầu dây bên kia, Âu Minh Hiên đang ngồi trong phòng hội nghị, nghe đám chủ quản ầm ĩ về một vấn đề từ xế chiều đến bây giờ.
Hạ Úc Huân không nguyên cớ tức giận khiến Âu Minh Hiên vẻ mặt vô tội, hỏi: “Úc huân, làm sao vậy?”
Nghĩ đến còn có người trong phòng bao đang đợi, Hạ Úc Huân nỗ lực nhịn xúc động đến lúc tìm anh tính sổ, nói: “Trước không nói chuyện này, tôi sẽ tìm anh tính sổ! Anh nói trước anh gọi điện thoại cho tôi làm gì?”
Âu Minh Hiên mệt mỏi xoa xoa ấn đường: “Bởi vì đang chán.”
Hạ Úc Huân tức khắc có loại xúc động muốn đập chết anh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh thật đúng là đủ nhàm chán!”
“Ha ha, Tiểu Huân, thật là hâm mộ cô, cô lúc nào cũng tinh lực dư thừa như vậy. Hiện tại đang làm cái gì?” Âu Minh Hiên vừa một tay lật văn kiện, vừa giống như chốn không người mà nghe điện thoại, dù sao những nhóm chủ đó cũng cùng nhóm mình làm ầm ĩ.
“Một người bạn ở Mỹ về, chúng tôi đnag tụ họp.”
“Đàn ông hay phụ nữ?” Âu Minh Hiên lập tức khẩn trương hề hề hỏi.
Hạ Úc Huân trợn trắng mắt, nói: “Đàn ông.”
Âu Minh Hiên đột nhiên kêu rên một tiếng, “Bảo bối cô muốn vứt bỏ tôi sao? Bảo bối đã nói phải chịu trách nhiệm với tôi cô đã quên sao!”
“Âu Minh Hiên! Anh thần kinh a! Tôi đồng ý lúc nào……”
Hạ Úc Huân còn chưa dứt lời, di động đột nhiên bị một lực mạnh giật lấy, sau đó bàn tay kia nắm lấy bàn tay cầm di động của cô hung hăng ép trên tường.
“Tiểu Huân! Tiểu Huân? Tút tút tút ——”
Lãnh Tư Thần lưu loát mà nắm tay cô, một trận đau đớn truyền đến, di động rơi xuống mặt đất, ngay sau đó đem đôi tay cô khóa lên đỉnh đầu, chân sau ngăn áp chế cô vùng vẫy.
Tất cả động tác đều liền mạch lưu loát.
Tên hỗn đản này, có thể hay không đừng đùa giỡn đến mức thuần thục như vậy!
“Lãnh Tư Thần, anh làm gì vậy?”
“Một cước vừa rồi của cô liền tính như thế nào? Hả?” Lãnh Tư Thần cắn răng.
“Anh muốn như thế nào?” Nhìn vẻ mặt đáng sợ của thằng nhãi này như vậy , không phải là muốn đem chân cô đánh gãy chứ?
Hạ Úc Huân vừa nói vừa kịch liệt giãy giụa, đang lúc suy xét muốn quăng ngã anh một cái qua vai hay không, đột nhiên cảm giác trên tay có chất lỏng sền sệt chảy qua.
Máu……
Đó là máu anh……
Trong nháy mắt mềm lòng đã đủ để cho anh đạt được mục đích, anh đột nhiên dùng ống tay áo thô lỗ mà lau môi cô, sau đó cúi đầu……
Hạ Úc Huân: “……”
Cùng với sự mềm nhũn trên môi, Hạ Úc Huân đã hoàn toàn ngây ngốc thành xác ướp.
Không biết qua bao lâu, anh rốt cuộc mới buông tha cô, dùng sức nắm cằm cô, tới gần cô cảnh cáo nói, “Cô quấn lấy tôi còn chưa đủ, cư nhiên còn muốn đi trêu chọc Tư Triệt! Tôi cảnh cáo cô, không được đến gần nó, Tư Triệt không phải người cô có thể mơ ước, hơn nữa Lãnh gia cũng tuyệt đối sẽ không cho phép cô tồn tại! Hiểu chưa?”
Hạ Úc Huân trầm mặc, một lát sau tự giễu cười nhẹ một tiếng.
A, thì ra là sợ mình dời đối tượng sang em trai của anh sau tai nạn a……
Vì thế thậm chí không tiếc hạ mình làm chuyện như vậy để cảnh cáo cô……
Hạ Úc Huân cái gì cũng không nói, chỉ yên lặng từ trong túi nhỏ lấy ra cồn cùng bong băng, giữ chặt tay Lãnh Tư Thần, chuyên tâm rửa sạch miệng vết thương cho anh, sau đó lại dưới ánh mắt kinh ngạc của Lãnh Tư Thần tiếp tục móc cồn i-ốt, băng gạc……
“Cô cư nhiên bỏ tỏng túi những thứ này?” Vẻ mặt Lãnh Tư Thần có chút khó hình dung.
Hạ Úc Huân vẫn băng bó miệng vết thương thật tốt, cũng không nhìn anh cái nào.
Đang muốn tiến phòng, bị Lãnh Tư Thần một phen mạnh mẽ mà giữ chặt, “Cô đây là có ý tứ gì? Làm lơ tôi sao? Vừa rồi tôi nói, cô rốt cuộc nghe hiểu không hả? Tôi lặp lại một lần nữa, không được cho Tư Triệt thêm phiền toái, cô phiền tôi cũng đã đủ rồi!”
“Tổng giám đốc, tôi hiểu, được chưa? Có thể buông tôi ra chưa?” Khuôn mặt Hạ Úc Huân không cảm xúc nói, ánh mắt dừng trên cổ tay đnag bị anh nắm chặt.
Lúc sau cảm giác lực đạo trên tay đã dần buông lỏng, Hạ Úc Huân lập tức mở cửa phòng bao đi vào.
Bình luận facebook