• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Cả đời này không rời xa anh! Full dịch (177 Viewers)

  • Cả đời không rời xa anh-122.html

Truyện được đăng tại Vietwriter.com


Cả đời này không rời xa anh! - Chương 121: Không biết thẹn thùng




Chương 121: Không biết thẹn thùng





Mạc Vân Trà Sữa





Phó Cảnh Ngộ nói: "Làm sao không thể? Anh không sợ phiền toái."





Diệp Phồn Tinh không nhịn cười được một tiếng.





Phó Cảnh Ngộ trầm giọng hỏi: "Cười cái gì?"





"Liền là nhớ tới lúc trước tại Nam Xuyên, mới vừa thấy anh hai lần đó, căn bản chưa từng nghĩ, anh có một ngày sẽ giúp cô sấy tóc." Diệp Phồn Tinh không nhịn được cười một tiếng, thời điểm đó Phó Cảnh Ngộ thoạt nhìn vô cùng lạnh lùng!





Nhưng là bây giờ, coi như anh cùng với cô lúc nói chuyện rất nghiêm túc, cô cũng cảm thấy vô cùng ngọt ngào.





Phó Cảnh Ngộ nói: "anh là sợ em bị bệnh, lười đến chiếu cố em."





"Vậy nếu như tôi bị bệnh, chú còn chưa phải là muốn tới chiếu cố tôi." Anh mặc dù ngoài miệng ngại phiền toái, nhưng thật đến lúc cô bị bệnh, anh lại có thể so với ai cũng muốn kiên nhẫn chiếu cố cô.





Rất nhanh, Phó Cảnh Ngộ giúp cô lau khô tóc, anh đem khăn lông để xuống, nói với Diệp Phồn Tinh: "Đi ngủ đi!"





Diệp Phồn Tinh đột nhiên nắm tay anh, "chú ."





Phó Cảnh Ngộ nhìn lấy Diệp Phồn Tinh, không có lên tiếng, Diệp Phồn Tinh nhìn sắc mặt của anh, trở nên khẩn trương, "tôi đêm nay có thể cùng chú ngủ chung không?"





Phó Cảnh Ngộ: "..."





Cô khuya ngày hôm trước liền làm cho anh một đêm không ngủ, hôm nay lại tới?





Phó Cảnh Ngộ nói: "tự mình ngủ đi!"





"Nhưng tôi muốn cùng chú ngủ chung a!" Diệp Phồn Tinh nói: "Chúng ta không phải là đã kết hôn rồi sao? Ngủ ở chung một chỗ có cái gì không tốt?"





Ngược lại Phó Cảnh Ngộ cũng sẽ không bắt nạt cô, còn có thể gần hơn quan hệ của hai người, Diệp Phồn Tinh rất vui lòng.





(Con gái của mẹ, con quá ngây thơ rồi)





Cô lúc ở Phó gia, cũng là cùng Phó Cảnh Ngộ ngủ chung , nhưng mỗi lần trở lại một cái, anh liền cùng với cô rất xa lạ.





Phó Cảnh Ngộ nói: "anh không thích cùng người khác ngủ chung."





(Đừng có nói trái lòng mình chứ thế con rể ngộ)





"Tôi cũng đâu có thích." Diệp Phồn Tinh nói: "Nhưng là ở bên cạnh chú, tôi cảm thấy rất an tâm."





Cô liền muốn tìm cơ hội cùng Phó Cảnh Ngộ trò chuyện nhiều một chút .





Phó Cảnh Ngộ nhìn cô một cái, cau mày, "Không biết thẹn thùng."





"..."





Không đợi Diệp Phồn Tinh nói chuyện, anh trực tiếp liền nói: "anh đi ngủ."





Nguyên bản còn nói phải đợi cô ngủ mới đi, anh trực tiếp liền chạy.





Diệp Phồn Tinh: "..."





Phó Cảnh Ngộ sau khi rời khỏi đây, Diệp Phồn Tinh nằm ở trên giường, nhớ tới đại thúc câu nói kia, mặt từng trận nhiệt.





Chẳng qua là để cho chú ngủ với mình, đơn thuần đi ngủ mà thôi, chú lại có thể nói như vậy , có chút quá phận a!





Diệp Phồn Tinh lấy điện thoại di động ra, nhìn lấy avata của Phó Cảnh Ngộ, không nhịn được gửi tin nhắn đi qua, "chú đã ngủ chưa?"





Cô biết Phó Cảnh Ngộ bình thường đi ngủ là không thích nghịch điện thoại di động , anh bình thường cũng không quá thích xem điện thoại di động, liền không có trông cậy anh sẽ trả lời.





Kết quả anh rất nhanh rep lại, "Còn chưa ngủ?"





Nói với cô mấy lần đừng ở trên giường chơi điện thoại di động, đem lời của anh nói thành gió bên tai rồi đi?





Diệp Phồn Tinh nói: "Không ngủ được, chú, tôi hát cho chú nghe nhé?"





Phó Cảnh Ngộ: "..."





Anh cảm thấy Diệp Phồn Tinh gần đây thật có chút thích ăn đòn rồi.





Ngày càng chèo lên đầu lên cổ anh, cô là thật sự cho là anh không lên được thật sao, cho nên không chút kiêng kỵ đúng không?





Nhưng là, nhớ tới cô bình thường giọng nói, nghe được cô muốn hát cho mình nghe, Phó Cảnh Ngộ không tránh khỏi cám dỗ mà rep lại: "Ừm."





Diệp Phồn Tinh hắng giọng một cái, nhấn giọng nói,gửi cho anh ghi âm một đoạn bài hát.





Lúc trước trường học có hoạt động thời điểm, cô đã từng tham gia tiết mục, hát qua bài này, Diệp Phồn Tinh đối với chính mình ca hát cũng khá có tự tin.





"...Vì em không muốn trở thành một người, khiến anh cứ phải nhớ thương khi em chỉ là thoáng qua như mây Cuối Trời ,Và em cũng biết rằng mình là ai ,có tư cách gì để mang, tình cảm từ một trái tim đã thuộc về người khác .chỉ vì em yêu và vui buồn vô cớ nên không bao giờ có quyền nói hết những gì, để giữ chân ai đừng vội đi .vì yêu là cho và chấp nhận mất hết, nhưng chẳng bao giờ em được biết.... "





Diệp Phồn Tinh âm thanh rất nhẹ rất mềm mại cái loại này, bài hát này như được thổi hồn, có một loại cảm giác rất thu hút, Phó Cảnh Ngộ mới vừa nghe xong, liền cảm giác thân thể của mình trở nên bó chặt.





"Chú, tôi hát có hay không?"





Mau like và bỏ phiếu để Sữa còn có động lực đăng chương mới nào!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom