Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1262
Chương 1007-2: Bị bỏ rơi!
Lửng mật
Từ khi Tô Lâm Hoan tai nạn xe, ngày nào ông Tô cũng phải chạy đi chạy lại bệnh viện, lúc đầu cũng không cảm thấy phiền phức gì cả, nhưng có thể thời gian quá dài, dần dần bắt đầu cảm thấy phiền não.
Ai nguyện ý mỗi ngày đều tốn thời gian ở với một người tàn phế đây?
Ngược lại trong bệnh viện có bác sĩ và y tá, còn có cả hộ lý, bọn họ sẽ chiếu cố cho Tô Lâm Hoan, ông ta ở lại chỗ này, cũng sẽ không có bất kỳ tác dụng nào.
Bà Tô nhìn thấy thái độ không chịu trách nhiệm của chồng, con gái xảy ra chuyện, bà ta cũng rất khó chịu, cơ hồ là tâm lực tiều tụy, hiện tại chồng lại bảo mặc kệ, cô ta cũng không muốn quản nữa.
Bà ta tức giận nói: " Ông không ở đây với nó tôi cũng không ở đây nữa! Dựa vào cái gì tôi phải ở lại chỗ này còn ông thì không?"
Vì chiếu cố Tô Lâm Hoan, bà ta phải ăn vạ na mg vật ở bệnh viện khổ không sao kể hết như thế này?
Không thể đi thẩm mỹ viện, cũng không thể đi đánh bài, cả ngày thủ ở trong bệnh viện, thời gian này trải qua không có ý nghĩa.
Tô Lâm Hoan nằm ở trên giường, nghe thấy lời của cha mẹ, nước mắt đột nhiên rơi xuống.
A...
Ngay cả ba mẹ ruột thịt cũng đối xử với mình như vậy sao?
Mình là con gái ruột của bọn họ cơ mà!
Bọn họ lại ghét bỏ mình như vậy.
Sau một thời gian,số lần ông Tô và bà Tô tới bệnh viện cũng ít dần, mà có tới cũng chỉ liếc mắt nhìn, sau đó càng tệ hơn, một tuần đến một lần, thậm chí sau này còn tệ hơn, cả một tháng cũng không thèm vào ngó mặt con gái, chỉ có người giúp việc trong nhà thỉnh thoảng sẽ qua đến xem thử.
Tô Lâm Hoan đã gần người bình phục, chỉ có điều chân cô ta không đứng lên nổi nữa.
Không còn hai chân cảm giác sẽ thế nào?
Đại tiểu tiện chỉ có thể chờ người phục vụ, cô ta ngồi trên xe lăn, nhìn lấy ánh mặt trời ngoài cửa sổ, thậm chí có một loại xung động muốn chết.
Sớm biết sống như vậy, tại sao ban đầu, không để cho mình chết đi cơ chứ?
Tại sao phải để mình chịu đựng hành hạ như vậy?
Lửng mật
Từ khi Tô Lâm Hoan tai nạn xe, ngày nào ông Tô cũng phải chạy đi chạy lại bệnh viện, lúc đầu cũng không cảm thấy phiền phức gì cả, nhưng có thể thời gian quá dài, dần dần bắt đầu cảm thấy phiền não.
Ai nguyện ý mỗi ngày đều tốn thời gian ở với một người tàn phế đây?
Ngược lại trong bệnh viện có bác sĩ và y tá, còn có cả hộ lý, bọn họ sẽ chiếu cố cho Tô Lâm Hoan, ông ta ở lại chỗ này, cũng sẽ không có bất kỳ tác dụng nào.
Bà Tô nhìn thấy thái độ không chịu trách nhiệm của chồng, con gái xảy ra chuyện, bà ta cũng rất khó chịu, cơ hồ là tâm lực tiều tụy, hiện tại chồng lại bảo mặc kệ, cô ta cũng không muốn quản nữa.
Bà ta tức giận nói: " Ông không ở đây với nó tôi cũng không ở đây nữa! Dựa vào cái gì tôi phải ở lại chỗ này còn ông thì không?"
Vì chiếu cố Tô Lâm Hoan, bà ta phải ăn vạ na mg vật ở bệnh viện khổ không sao kể hết như thế này?
Không thể đi thẩm mỹ viện, cũng không thể đi đánh bài, cả ngày thủ ở trong bệnh viện, thời gian này trải qua không có ý nghĩa.
Tô Lâm Hoan nằm ở trên giường, nghe thấy lời của cha mẹ, nước mắt đột nhiên rơi xuống.
A...
Ngay cả ba mẹ ruột thịt cũng đối xử với mình như vậy sao?
Mình là con gái ruột của bọn họ cơ mà!
Bọn họ lại ghét bỏ mình như vậy.
Sau một thời gian,số lần ông Tô và bà Tô tới bệnh viện cũng ít dần, mà có tới cũng chỉ liếc mắt nhìn, sau đó càng tệ hơn, một tuần đến một lần, thậm chí sau này còn tệ hơn, cả một tháng cũng không thèm vào ngó mặt con gái, chỉ có người giúp việc trong nhà thỉnh thoảng sẽ qua đến xem thử.
Tô Lâm Hoan đã gần người bình phục, chỉ có điều chân cô ta không đứng lên nổi nữa.
Không còn hai chân cảm giác sẽ thế nào?
Đại tiểu tiện chỉ có thể chờ người phục vụ, cô ta ngồi trên xe lăn, nhìn lấy ánh mặt trời ngoài cửa sổ, thậm chí có một loại xung động muốn chết.
Sớm biết sống như vậy, tại sao ban đầu, không để cho mình chết đi cơ chứ?
Tại sao phải để mình chịu đựng hành hạ như vậy?
Bình luận facebook