Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cả đời không rời xa anh-157.html
Truyện được đăng tại Vietwriter.com
Cả đời này không rời xa anh! - Chương 155: lúc cô không có ở đây !
Chương 155: lúc cô không có ở đây !
Mạc Vân Trà Sữa
5 triệu rưỡi...
Diệp Phồn Tinh cho tới bây giờ chưa từng nghĩ, chia sẻ vài tấm ảnh, có thể có nhiều tiền như vậy.
Cô khổ cực đi làm thêm, cũng phải làm rất lâu mới có được số tiền đó.
Dĩ nhiên, 5 triệu rưỡi đối với Triệu Gia Kỳ mà nói, không đáng kể chút nào.
Nhưng mà Diệp Phồn Tinh vẫn là tuyệt Triệu Gia Kỳ: tài khoản Facebook của tôi hiện tại chỉ để tôi đăng cảm xúc và chuyện riêng của tôi ,tôi không lợi dụng nó để kiếm tiền, xin lỗi, không giúp được bạn.
Chia sẻ ảnh cho Triệu Gia Kỳ trên Facebook của mình,trong người cô sẽ cảm thấy khó chịu vô cùng !
Triệu Gia Kỳ: "bạn học ơi, các bài viết trên Facebook của bạn lượt tương tác rất tốt! Bạn có thể giúp tôi một chút được không!"
Triệu Gia Kỳ thậm chí bắt đầu làm nũng.
Diệp Phồn Tinh cảm giác mình cả người nổi da gà .
Hơn nữa, Triệu Gia Kỳ lại nói lượt tương tác rất tốt, cô ta chẳng lẽ không đọc bài viết sao?
Quả thật là buồn cười đến đau cả bụng!
Diệp Phồn Tinh nhìn đồng hồ, tắt máy vi tính đi tắm rửa.
Đại học A năm nay huấn luyện quân sự chừng hai mươi ngày, rất mệt mỏi, cho nên cô đều sẽ đi ngủ sớm một chút.
Kết quả, Diệp Phồn Tinh tắm trở lại, bò lên giường, dùng điện thoại xem Facebook, nhìn thấy Triệu gia Kỳ gửi rất nhiều tin nhắn cho mình.
Triệu gia Kỳ: bạn học à,bạn có giúp mình hay không vậy?
Triệu gia Kỳ: Nếu không, 7 triệu được không?
Triệu Gia Kỳ cũng là liều mạng, cô ta ghét nhất người khác cự tuyệt cô ta, cũng không tin người này có cao ngạo như vậy.
Nhưng mà Diệp Phồn Tinh căn bản không muốn để ý đến cô ta, tắt điện thoại di động, đi ngủ.
-
Phó gia, mười một giờ đêm
Phó Cảnh Ngộ vẫn còn làm việc.
Tưởng Sâm đi vào, "Phó tiên sinh, nên nghỉ ngơi rồi."
"Tiểu Tinh lúc nào trở lại?" Chỉ chớp mắt nửa tháng trôi qua rồi, còn không có thấy Diệp Phồn Tinh,lúc Diệp Phồn Tinh ở đây , Phó Cảnh Ngộ còn nghỉ ngơi đúng giờ ,cô không ở đây anh mỗi ngày ngủ càng ngày càng muộn.
Luôn cảm thấy lúc cô ở đây, nơi này là một gia đình, cô không ở, nơi này lại thành một căn nhà trống không.
Tưởng Sâm nói: "Bọn họ lần quân huấn này là hai mươi ngày, cuối thứ sáu hẳn là trở về tới rồi."
Luôn cảm thấy sau khi Diệp Phồn Tinh đi học , Phó tiên sinh lại giống như hồi ở Nam Xuyên , mỗi ngày cô đơn , nói cũng trở nên ít đi.
Thậm chí, trong nhà gọi điện thoại tới, gọi anh trở về Phó gia, anh cuối tuần cũng không chịu trở về.
Tưởng Sâm lúc này mới phát hiện, Diệp Phồn Tinh đối với Phó Cảnh Ngộ ảnh hưởng lớn như thế nào.
Phó Cảnh Ngộ nói với Tưởng Sâm: "tôi giải quyết nốt cái này đã, cậu đi ra ngoài đi."
"Thân thể của ngài..." Tưởng Sâm nhìn lấy Phó Cảnh Ngộ, tràn đầy lo âu.
Phó Cảnh Ngộ ngẩng đầu lên, nghiêm túc mà nhìn Tưởng Sâm một cái.
Tưởng Sâm không dám không nghe lời, chỉ đành đi ra ngoài, nhẹ nhàng khép cửa lại.
Hôm nay là chủ nhật, khoảng cách đến cuối thứ sáu, còn có năm ngày, Tưởng Sâm mỗi ngày nắm chặt lấy đầu ngón tay cân nhắc thời gian, đột nhiên cảm thấy khoảng thời gian này khó chịu đựng cực kỳ.
Chỉ cần Diệp Phồn Tinh ở đây, Phó tiên sinh có không vui, để cho Diệp Phồn Tinh dỗ một cái liền giải quyết được.
Không giống bây giờ, anh ta chỉ quan tâm còn sợ chọc cho Phó tiên sinh ghét.
-
Mà đối với Diệp Phồn Tinh mà nói, huấn luyện quân sự cái này hai mươi ngày, cũng là một loại hành hạ.
Trừ phải đối mặt với Triệu gia Kỳ thích gây chuyện ở ngoài , cô mỗi ngày nằm mơ đều nằm mơ thấy nồi lẩu, thịt nướng, bún chua cay, tôm hùm nhỏ... Nước miếng chảy ròng, lại đành phải nhẫn nại.
Thứ sáu ,sáng sớm,lúc rời giường , nghĩ đến được về nhà rồi, Diệp Phồn Tinh kích động vô cùng.
Lâm Vi nhìn lấy Diệp Phồn Tinh, "Tinh Tinh, hôm nay cậu phải về nhà sao?"
"Đúng vậy." Diệp Phồn Tinh khóe miệng đều là giơ lên .
Mặc dù chỉ là nghỉ ngơi hai ngày, nhưng không cần nhìn thấy Triệu Gia Kỳ cùng Hồ Tiểu Tri, thật sự là rất vui vẻ.
Triệu Gia Kỳ ở một bên nhìn lấy Diệp Phồn Tinh vui vẻ bộ dáng, không hiểu Diệp Phồn Tinh có cái gì có thể cao hứng.
Diệp Phồn Tinh bây giờ không phải là bị Phó gia đuổi ra ngoài sao?
Cô chẳng lẽ là vội vã trở về nhà ở Nam Xuyên kia?
(๑'ᴗ')ゞ(๑'ᴗ')ゞ(๑'ᴗ')ゞ(๑'ᴗ')ゞ(๑'ᴗ')ゞ
Ôi 7 triệu của tôi, tiểu Tinh à, sao con không nhận chứ, chia sẻ ảnh thôi mà (╥ω╥`)(╥ω╥`)
Nhớ like và bỏ phiếu cho sữa trước khi đọc chương tiếp theo nhé!
Cả đời này không rời xa anh! - Chương 155: lúc cô không có ở đây !
Chương 155: lúc cô không có ở đây !
Mạc Vân Trà Sữa
5 triệu rưỡi...
Diệp Phồn Tinh cho tới bây giờ chưa từng nghĩ, chia sẻ vài tấm ảnh, có thể có nhiều tiền như vậy.
Cô khổ cực đi làm thêm, cũng phải làm rất lâu mới có được số tiền đó.
Dĩ nhiên, 5 triệu rưỡi đối với Triệu Gia Kỳ mà nói, không đáng kể chút nào.
Nhưng mà Diệp Phồn Tinh vẫn là tuyệt Triệu Gia Kỳ: tài khoản Facebook của tôi hiện tại chỉ để tôi đăng cảm xúc và chuyện riêng của tôi ,tôi không lợi dụng nó để kiếm tiền, xin lỗi, không giúp được bạn.
Chia sẻ ảnh cho Triệu Gia Kỳ trên Facebook của mình,trong người cô sẽ cảm thấy khó chịu vô cùng !
Triệu Gia Kỳ: "bạn học ơi, các bài viết trên Facebook của bạn lượt tương tác rất tốt! Bạn có thể giúp tôi một chút được không!"
Triệu Gia Kỳ thậm chí bắt đầu làm nũng.
Diệp Phồn Tinh cảm giác mình cả người nổi da gà .
Hơn nữa, Triệu Gia Kỳ lại nói lượt tương tác rất tốt, cô ta chẳng lẽ không đọc bài viết sao?
Quả thật là buồn cười đến đau cả bụng!
Diệp Phồn Tinh nhìn đồng hồ, tắt máy vi tính đi tắm rửa.
Đại học A năm nay huấn luyện quân sự chừng hai mươi ngày, rất mệt mỏi, cho nên cô đều sẽ đi ngủ sớm một chút.
Kết quả, Diệp Phồn Tinh tắm trở lại, bò lên giường, dùng điện thoại xem Facebook, nhìn thấy Triệu gia Kỳ gửi rất nhiều tin nhắn cho mình.
Triệu gia Kỳ: bạn học à,bạn có giúp mình hay không vậy?
Triệu gia Kỳ: Nếu không, 7 triệu được không?
Triệu Gia Kỳ cũng là liều mạng, cô ta ghét nhất người khác cự tuyệt cô ta, cũng không tin người này có cao ngạo như vậy.
Nhưng mà Diệp Phồn Tinh căn bản không muốn để ý đến cô ta, tắt điện thoại di động, đi ngủ.
-
Phó gia, mười một giờ đêm
Phó Cảnh Ngộ vẫn còn làm việc.
Tưởng Sâm đi vào, "Phó tiên sinh, nên nghỉ ngơi rồi."
"Tiểu Tinh lúc nào trở lại?" Chỉ chớp mắt nửa tháng trôi qua rồi, còn không có thấy Diệp Phồn Tinh,lúc Diệp Phồn Tinh ở đây , Phó Cảnh Ngộ còn nghỉ ngơi đúng giờ ,cô không ở đây anh mỗi ngày ngủ càng ngày càng muộn.
Luôn cảm thấy lúc cô ở đây, nơi này là một gia đình, cô không ở, nơi này lại thành một căn nhà trống không.
Tưởng Sâm nói: "Bọn họ lần quân huấn này là hai mươi ngày, cuối thứ sáu hẳn là trở về tới rồi."
Luôn cảm thấy sau khi Diệp Phồn Tinh đi học , Phó tiên sinh lại giống như hồi ở Nam Xuyên , mỗi ngày cô đơn , nói cũng trở nên ít đi.
Thậm chí, trong nhà gọi điện thoại tới, gọi anh trở về Phó gia, anh cuối tuần cũng không chịu trở về.
Tưởng Sâm lúc này mới phát hiện, Diệp Phồn Tinh đối với Phó Cảnh Ngộ ảnh hưởng lớn như thế nào.
Phó Cảnh Ngộ nói với Tưởng Sâm: "tôi giải quyết nốt cái này đã, cậu đi ra ngoài đi."
"Thân thể của ngài..." Tưởng Sâm nhìn lấy Phó Cảnh Ngộ, tràn đầy lo âu.
Phó Cảnh Ngộ ngẩng đầu lên, nghiêm túc mà nhìn Tưởng Sâm một cái.
Tưởng Sâm không dám không nghe lời, chỉ đành đi ra ngoài, nhẹ nhàng khép cửa lại.
Hôm nay là chủ nhật, khoảng cách đến cuối thứ sáu, còn có năm ngày, Tưởng Sâm mỗi ngày nắm chặt lấy đầu ngón tay cân nhắc thời gian, đột nhiên cảm thấy khoảng thời gian này khó chịu đựng cực kỳ.
Chỉ cần Diệp Phồn Tinh ở đây, Phó tiên sinh có không vui, để cho Diệp Phồn Tinh dỗ một cái liền giải quyết được.
Không giống bây giờ, anh ta chỉ quan tâm còn sợ chọc cho Phó tiên sinh ghét.
-
Mà đối với Diệp Phồn Tinh mà nói, huấn luyện quân sự cái này hai mươi ngày, cũng là một loại hành hạ.
Trừ phải đối mặt với Triệu gia Kỳ thích gây chuyện ở ngoài , cô mỗi ngày nằm mơ đều nằm mơ thấy nồi lẩu, thịt nướng, bún chua cay, tôm hùm nhỏ... Nước miếng chảy ròng, lại đành phải nhẫn nại.
Thứ sáu ,sáng sớm,lúc rời giường , nghĩ đến được về nhà rồi, Diệp Phồn Tinh kích động vô cùng.
Lâm Vi nhìn lấy Diệp Phồn Tinh, "Tinh Tinh, hôm nay cậu phải về nhà sao?"
"Đúng vậy." Diệp Phồn Tinh khóe miệng đều là giơ lên .
Mặc dù chỉ là nghỉ ngơi hai ngày, nhưng không cần nhìn thấy Triệu Gia Kỳ cùng Hồ Tiểu Tri, thật sự là rất vui vẻ.
Triệu Gia Kỳ ở một bên nhìn lấy Diệp Phồn Tinh vui vẻ bộ dáng, không hiểu Diệp Phồn Tinh có cái gì có thể cao hứng.
Diệp Phồn Tinh bây giờ không phải là bị Phó gia đuổi ra ngoài sao?
Cô chẳng lẽ là vội vã trở về nhà ở Nam Xuyên kia?
(๑'ᴗ')ゞ(๑'ᴗ')ゞ(๑'ᴗ')ゞ(๑'ᴗ')ゞ(๑'ᴗ')ゞ
Ôi 7 triệu của tôi, tiểu Tinh à, sao con không nhận chứ, chia sẻ ảnh thôi mà (╥ω╥`)(╥ω╥`)
Nhớ like và bỏ phiếu cho sữa trước khi đọc chương tiếp theo nhé!
Bình luận facebook