Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 270
Lục Thần Vũ là đang bị dụ dỗ rồi, như này thì hắn làm sao mà chịu cho được đây? Dục vọng trong người hắn đang dâng lên cao, khiến cơ thể hắn nóng hơn bao giờ hết." Đình Đình, em rõ ràng là biết trước câu trả lời rồi, còn muốn hỏi anh để làm gì?" Lục Thần Vũ khó nhọc lên tiếng, hơi thở hắn nặng nề hơn bao giờ hết.
" Nhưng em vẫn muốn nghe từ miệng của anh nói ra!" Vũ Đình lắc đầu đáp.
Lục Thần Vũ khóe môi cong lên, nói nhiều với người say rượu rất mệt, hắn vẫn là nên dùng hành động thể hiện thì hơn. Ở Vũ Đình còn đang nhìn hắn chờ câu trả lời, Lục Thần Vũ đã nhẹ nhàng cúi xuống ngăn chặn môi cô, ừ thì đây có vẻ là cách nhanh nhất để ngăn một người say xỉn nói nhiều.
" Ah! Lục Thần Vũ, anh lưu manh!" Vũ Đình khó chịu đẩy hắn ra kêu lên.
" Không phải em muốn ăn anh sao? Anh sẵn sàng rồi!" Hắn vô sỉ đáp lời cô, đàn ông ấy mà, ai mà chẳng như thế. Bàn tay hắn nhẹ cởi cúc áo sơ mi của mình, ánh mắt mê hoặc nhìn Vũ Đình không rời dù chỉ một giây.
" Anh cái đồ yêu nghiệt này!" Vũ Đình túm lấy cổ áo của Lục Thần Vũ, kéo hắn đến sát mặt của mình nói.
Cũng không đợi hắn nói gì, cô liền chủ động hôn hắn, nhanh chóng đưa đầu lưỡi vào bên trong mà cắn mút. Lục Thần Vũ khá là hài lòng, hắn đẩy Vũ Đình ngã lên giường, áp cơ thể to lớn lên người cô. Hai tay đan chặt vào tay của Vũ Đình, cuồng nhiệt mà hôn sâu. Đợi đến khi cô sắp cạn hết ô xy, hắn mới chịu rời đi cánh môi của cô.
" Lục Thần Vũ, em cũng muốn có em bé...giống Hinh Hinh! Chúng ta cũng tạo em bé đi!" Vũ Đình thở dốc lên tiếng, câu từ đứt quãng.
" Đồng ý! Nhưng nếu em mang thai sẽ không đóng phim được nữa! Em có cam tâm hay không?" Lục Thần Vũ không hề do dự mà trả lời, nếu như Vũ Đình chỉ là một cô gái bình thường, thì hắn đã không ngại mà cùng cô kết hôn và sinh con rồi. Đáng tiếc Vũ Đình lại muốn làm diễn viên, vậy nên hắn phải chờ đợi.
" Em không quan tâm! Em chỉ muốn cùng anh đi đến suốt cuộc đời này mà thôi! Lúc đầu lựa chọn vào học diễn xuất cũng là ham muốn nhất thời, nhưng bây giờ em biết mình thật sự muốn gì rồi! Lục Thần Vũ, anh có muốn kết hôn với em không?" Vũ Đình thật lòng nói, cô đây là đang cầu hôn đi, có điều hơi ngược một chút.
" Vừa hay đó cũng là điều anh muốn!" Lục Thần Vũ mỉm cười trả lời cô.
Vũ Đình cười híp cả mắt, xem ra màn cầu hôn chớp nhoáng của cô đã thành công rồi. Cô câu lấy cổ hắn kéo xuống, lại một lần nữa trao cho nhau nụ hôn mãnh liệt.
Lúc Thần Vũ theo đường cong cơ thể của Vũ Đình mà hôn dài xuống, mỗi tấc da thịt trên người cô đều rất mềm mại, lại còn thoang thoảng một hương thơm dịu nhẹ. Bàn tay lại du tẩu xuống vòng một căng tròn của cô mà mơn trớn, đôi gò bồng đảo của cô sớm bị hắn xoa nắn kích thích đến cực độ.
Ban đêm ở thành phố Nam Vương rất lạnh, nhưng trong phòng của họ lại đang nóng lên hơn bao giờ hết. Âm thanh hôn hít chạm vào da thịt có thể khiến người ngoài đỏ mặt, những tiếng thở dốc gấp gáp, và tiếng rên rỉ của Vũ Đình vang lên trong đêm. Khi vật nhỏ của hắn chạm vào nơi tư mật của cô, Vũ Đình thần kinh căng thẳng, dù cho đây không phải là lần đầu họ làm chuyện này.
" Ah..." Cô khẽ kêu lên khe khẽ, khi vật nhỏ của hắn chạm sâu vào điểm nhạy cảm của mình, Vũ Đình ưỡn cong người, cảm nhận hơi thở của hai người hòa làm một.
Mỗi một lần hắn nhấp hông nhẹ, cả người cô tê rần, mười đầu ngón chân không chịu được mà co quắp lại vào nhau. Cảm giác khoái lạc này khiến cho cô trầm mê, hai mắt đờ đẫn và mồ hôi trên người ướt đẫm. Động tác của Lục Thần Vũ nhẹ nhàng, rồi lại dần tăng tốc độ lên.
" Ah...Thần Vũ...chậm...chậm một chút...em sắp không chịu nổi rồi..." Cô bám chặt vào cánh tay của hắn mà van xin. Thể lực của phụ nữ vốn đã không bằng đàn ông, đặc biệt Lục Thần Vũ lại là kẻ được huấn luyện từ nhỏ, sức lực của hắn không tầm thường a.
" Đình Đình,...Ah..." Lục Thần Vũ gọi tên cô, hắn cũng đã đến cực hạn, liền gầm nhẹ một tiếng.
Bên dưới thứ chất lỏng trắng kia bắn vào sâu bên trong Vũ Đình, một cảm giác nóng ấm không thể diễn tả. Cô như bị vắt cạn sức lực, chỉ có thể nằm xụi lơ trên giường, miệng không ngừng thở dốc. Lục Thần Vũ cũng ngã sang bên cạnh, hắn ôm cô vào lòng, hôn nhẹ lên trán cô.
Sáng sớm ánh mặt trời dịu nhẹ chiếu rọi vào phòng, hằn lên gương mặt tinh xảo của Vũ Đình, làm cô cảm thấy chói mắt. Lục Thần Vũ đã tỉnh dậy từ lâu, hắn sủng nịch nhìn người con gái trong lòng đang nằm bên cạnh, rồi nhẹ nhàng đứng lên kéo rèm cửa lại. Hắn biết đêm qua cô mệt mỏi nhiều rồi, nên là để cô nghỉ ngơi thêm một chút.
Lục Thần Vũ nhanh chóng nấu xong bữa sáng, hắn lại ngồi trên ghế sô pha, tay cầm máy tính bảng tìm kiếm gì đó. Lời nói hôm qua của Vũ Đình đã làm hắn đẩy nhanh kế hoạch, hắn đang suy nghĩ làm thế nào để có thể cầu hôn Vũ Đình một cách hoành tráng nhất, khiến cô có thể tỏa sáng nhất.
Đột nhiên tay hắn dừng lại ở một bảng tin, ánh mắt hắn thất thần, đánh rơi cả máy tính bản trên tay.
_____** To Be Continued **_____
" Nhưng em vẫn muốn nghe từ miệng của anh nói ra!" Vũ Đình lắc đầu đáp.
Lục Thần Vũ khóe môi cong lên, nói nhiều với người say rượu rất mệt, hắn vẫn là nên dùng hành động thể hiện thì hơn. Ở Vũ Đình còn đang nhìn hắn chờ câu trả lời, Lục Thần Vũ đã nhẹ nhàng cúi xuống ngăn chặn môi cô, ừ thì đây có vẻ là cách nhanh nhất để ngăn một người say xỉn nói nhiều.
" Ah! Lục Thần Vũ, anh lưu manh!" Vũ Đình khó chịu đẩy hắn ra kêu lên.
" Không phải em muốn ăn anh sao? Anh sẵn sàng rồi!" Hắn vô sỉ đáp lời cô, đàn ông ấy mà, ai mà chẳng như thế. Bàn tay hắn nhẹ cởi cúc áo sơ mi của mình, ánh mắt mê hoặc nhìn Vũ Đình không rời dù chỉ một giây.
" Anh cái đồ yêu nghiệt này!" Vũ Đình túm lấy cổ áo của Lục Thần Vũ, kéo hắn đến sát mặt của mình nói.
Cũng không đợi hắn nói gì, cô liền chủ động hôn hắn, nhanh chóng đưa đầu lưỡi vào bên trong mà cắn mút. Lục Thần Vũ khá là hài lòng, hắn đẩy Vũ Đình ngã lên giường, áp cơ thể to lớn lên người cô. Hai tay đan chặt vào tay của Vũ Đình, cuồng nhiệt mà hôn sâu. Đợi đến khi cô sắp cạn hết ô xy, hắn mới chịu rời đi cánh môi của cô.
" Lục Thần Vũ, em cũng muốn có em bé...giống Hinh Hinh! Chúng ta cũng tạo em bé đi!" Vũ Đình thở dốc lên tiếng, câu từ đứt quãng.
" Đồng ý! Nhưng nếu em mang thai sẽ không đóng phim được nữa! Em có cam tâm hay không?" Lục Thần Vũ không hề do dự mà trả lời, nếu như Vũ Đình chỉ là một cô gái bình thường, thì hắn đã không ngại mà cùng cô kết hôn và sinh con rồi. Đáng tiếc Vũ Đình lại muốn làm diễn viên, vậy nên hắn phải chờ đợi.
" Em không quan tâm! Em chỉ muốn cùng anh đi đến suốt cuộc đời này mà thôi! Lúc đầu lựa chọn vào học diễn xuất cũng là ham muốn nhất thời, nhưng bây giờ em biết mình thật sự muốn gì rồi! Lục Thần Vũ, anh có muốn kết hôn với em không?" Vũ Đình thật lòng nói, cô đây là đang cầu hôn đi, có điều hơi ngược một chút.
" Vừa hay đó cũng là điều anh muốn!" Lục Thần Vũ mỉm cười trả lời cô.
Vũ Đình cười híp cả mắt, xem ra màn cầu hôn chớp nhoáng của cô đã thành công rồi. Cô câu lấy cổ hắn kéo xuống, lại một lần nữa trao cho nhau nụ hôn mãnh liệt.
Lúc Thần Vũ theo đường cong cơ thể của Vũ Đình mà hôn dài xuống, mỗi tấc da thịt trên người cô đều rất mềm mại, lại còn thoang thoảng một hương thơm dịu nhẹ. Bàn tay lại du tẩu xuống vòng một căng tròn của cô mà mơn trớn, đôi gò bồng đảo của cô sớm bị hắn xoa nắn kích thích đến cực độ.
Ban đêm ở thành phố Nam Vương rất lạnh, nhưng trong phòng của họ lại đang nóng lên hơn bao giờ hết. Âm thanh hôn hít chạm vào da thịt có thể khiến người ngoài đỏ mặt, những tiếng thở dốc gấp gáp, và tiếng rên rỉ của Vũ Đình vang lên trong đêm. Khi vật nhỏ của hắn chạm vào nơi tư mật của cô, Vũ Đình thần kinh căng thẳng, dù cho đây không phải là lần đầu họ làm chuyện này.
" Ah..." Cô khẽ kêu lên khe khẽ, khi vật nhỏ của hắn chạm sâu vào điểm nhạy cảm của mình, Vũ Đình ưỡn cong người, cảm nhận hơi thở của hai người hòa làm một.
Mỗi một lần hắn nhấp hông nhẹ, cả người cô tê rần, mười đầu ngón chân không chịu được mà co quắp lại vào nhau. Cảm giác khoái lạc này khiến cho cô trầm mê, hai mắt đờ đẫn và mồ hôi trên người ướt đẫm. Động tác của Lục Thần Vũ nhẹ nhàng, rồi lại dần tăng tốc độ lên.
" Ah...Thần Vũ...chậm...chậm một chút...em sắp không chịu nổi rồi..." Cô bám chặt vào cánh tay của hắn mà van xin. Thể lực của phụ nữ vốn đã không bằng đàn ông, đặc biệt Lục Thần Vũ lại là kẻ được huấn luyện từ nhỏ, sức lực của hắn không tầm thường a.
" Đình Đình,...Ah..." Lục Thần Vũ gọi tên cô, hắn cũng đã đến cực hạn, liền gầm nhẹ một tiếng.
Bên dưới thứ chất lỏng trắng kia bắn vào sâu bên trong Vũ Đình, một cảm giác nóng ấm không thể diễn tả. Cô như bị vắt cạn sức lực, chỉ có thể nằm xụi lơ trên giường, miệng không ngừng thở dốc. Lục Thần Vũ cũng ngã sang bên cạnh, hắn ôm cô vào lòng, hôn nhẹ lên trán cô.
Sáng sớm ánh mặt trời dịu nhẹ chiếu rọi vào phòng, hằn lên gương mặt tinh xảo của Vũ Đình, làm cô cảm thấy chói mắt. Lục Thần Vũ đã tỉnh dậy từ lâu, hắn sủng nịch nhìn người con gái trong lòng đang nằm bên cạnh, rồi nhẹ nhàng đứng lên kéo rèm cửa lại. Hắn biết đêm qua cô mệt mỏi nhiều rồi, nên là để cô nghỉ ngơi thêm một chút.
Lục Thần Vũ nhanh chóng nấu xong bữa sáng, hắn lại ngồi trên ghế sô pha, tay cầm máy tính bảng tìm kiếm gì đó. Lời nói hôm qua của Vũ Đình đã làm hắn đẩy nhanh kế hoạch, hắn đang suy nghĩ làm thế nào để có thể cầu hôn Vũ Đình một cách hoành tráng nhất, khiến cô có thể tỏa sáng nhất.
Đột nhiên tay hắn dừng lại ở một bảng tin, ánh mắt hắn thất thần, đánh rơi cả máy tính bản trên tay.
_____** To Be Continued **_____