Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 314
Âu Dương Tư Thần đôi mắt âm lãnh nhìn hắn, cơ thể anh tự nhiên lại tỏa ra một luồng sát khí dày đặc, làm cho Hàn Mặc Phong cảm thấy sống lưng lạnh toát.
" Ninh Hinh, cô ấy ở đâu rồi?" Hắn biết Lạc Ninh Hinh chắc chắn là được Âu Dương Tư Thần mang đi rồi, nên cố gắng trấn tĩnh bản thân hỏi anh.
" Ngươi có tư cách để biết sao?" Anh âm trầm nhìn hắn lên tiếng.
" Hàn Mặc Phong, năm đó ở Nam Vương là bởi vì ta ngu ngốc, nên mới tha cho tên khốn nhà ngươi một mạng. Đó quả thật là sai lầm lớn nhất cuộc đời của ta! Nhưng lần này sẽ không!" Âu Dương Tư Thần vuốt ve đoản đao nhỏ trên tay nói.
Đối với cái tên khốn này, anh muốn hắn phải chết dần trong đau đớn, một phát súng kết liễu hắn thì quá nhẹ nhàng rồi.
" Ngươi nghĩ ta vẫn còn là thằng ngốc năm đó sao? Âu Dương Tư Thần, là ngươi đã khiến ta trở nên như thế này, hôm nay ta có chết cũng sẽ lôi ngươi theo!" Hàn Mặc Phong khóe môi đưa lên cao nói, hắn là điếc nên không sợ súng.
" Mạnh miệng lắm! Nhưng để lôi được ta theo, ngươi có chắc bản thân làm nổi?" Âu Dương Tư Thần khinh thường hỏi hắn.
" Khốn kiếp! Vậy thì ngươi cứ thử đi là biết ngay thôi!" Hàn Mặc Phong bị kích động, liền muốn động tay động chân trước. Hắn điên cuồng lao về phía Âu Dương Tư Thần, mà không cần biết đối thủ trước mặt mạnh yếu ra sao.
Khi con người bị kích động, thì mọi đòn tấn công đều sẽ lộ ra điểm yếu, Âu Dương Tư Thần nhanh chóng nhìn ra điểm chết của hắn. Anh nhẹ nhàng tránh sang một bên, tay phải đánh mạnh vào mạng sườn của hắn.
" Ahh!" Hàn Mặc Phong đau đến tái xanh mặt mày, hắn mất đà ngã sõng soài trên đất, ôm lấy cơ thể đau đớn.
" Hừ, yếu như vậy mà cũng muốn chết cùng với ta? Ngươi đang tự đề cao bản thân mình quá đấy!" Âu Dương Tư Thần hừ lạnh nói.
" Để công bằng, thì ta cho ngươi cái này!" Anh cảm thấy vô vị nếu đấu với hắn thế này, nên ném cho hắn một con dao nhỏ.
Hàn Mặc Phong hít thở sâu, hắn ngàn vạn lần đều không muốn thua Âu Dương Tư Thần thêm một lần nào nữa. Hắn đưa tay nhặt con dao nhỏ trên đất lên, lại tiến về phía trước.
" Âu Dương Tư Thần, ngươi chết đi!" Hắn gào lên như một kẻ điên.
" Nếu ngươi giỏi hơn một chút, thì còn có thể đấu tay đôi với ta! Nhưng ngươi yếu như thế này, đến cầm vũ khí còn không chắc, thì lấy gì đối đầu với ta đây?" Chỉ một động tác đơn giản, anh đã tránh được mũi dao nhọn của hắn. Đoản đao nhỏ trên tay anh, lại bén ngọt vẽ một đường trên mặt Hàn Mặc Phong.
" Gyaaaa!" Hàn Mặc Phong lại một lần nữa bị thương, nhưng hắn vẫn không bỏ cuộc, mà như thiêu thân lao vào lửa.
" Năm ta 13 tuổi, ta đã phải đối mặt với những chuyện thảm khốc nhất! Phải tự tay kết liễu kẻ thù, tránh sự truy đuổi của sát thủ. Còn ngươi, khi đó ngươi đã làm đươc cái gì?" Âu Dương Tư Thần lại nói, nhưng chân của anh thì đã nhắm ngay vào bụng của hắn từ lúc nào rồi.
"Bốp!" Hàn Mặc Phong ăn trọn cú đá của anh, hắn văng ra xa, cơ thể đập mạnh vào tường.
" Không trả lời được sao? Ta cũng lười phải nghe! Những chuyện ta đã làm được khi ở độ tuổi đó, ngươi lúc ấy sẽ không tưởng tượng được đâu! Võ thuật của ta là được tôi luyện hơn hai mươi năm, ngươi chỉ mới 4 năm học vài món võ mèo, còn muốn chống lại ta?"
Âu Dương Tư Thần miệng nói, nhưng chân anh đã bước đến gần hắn rồi. Anh thản nhiên cầm lấy cánh tay hắn kéo lên, một quyền đập gãy tay của Hàn Mặc Phong.
" Răng, Rắc!" Tiếng xương gãy giòn tan, làm người ta có chút rợn người.
" Ahhhh...tay của ta!..." Hàn Mặc Phong đau như chết đi sống lại, hắn ôm lấy cánh tay của mình khóc không ra nước mắt.
" Đau không? Đây vẫn chưa là gì, so với những gì ngươi đã làm với gia đình của ta! Cánh tay này, vẫn là không nên giữ lại!" Âu Dương Tư Thần nhướng mày hỏi hắn.
" Nực cười! Gia đình của ngươi sao? Ninh Hinh vốn dĩ là vị hôn thê của ta, ngươi lấy tư cách gì mà nói cô ấy là gia đình của ngươi! Âu Dương Tư Thần, chẳng qua là vì bị bắt đi, nên ngươi mới có cơ hội tiếp cận cô ấy mà thôi! Nếu không người ở bên cạnh cô ấy bây giờ chính là ta!" Hàn Mặc Phong không cam tâm lớn tiếng nói.
" Nhưng rất tiếc, bây giờ cô ấy lại muốn ở bên cạnh ta! Cái danh vị hôn thê kia, Ninh Hinh chưa bao giờ nhận định, thậm chí cô ấy còn chẳng nhận lại Lâm Gia! Vậy ngươi có tư cách gì, nói cô ấy là vị hôn thê của ngươi?" Âu Dương Tư Thần ngồi xuống, anh bóp mạnh cổ của Hàn Mặc Phong hỏi hắn.
" Ư...ư..." Hàn Mặc Phong như bị rút cạn không khí, hắn giẫy giụa kịch liệt.
" Bốp!" Âu Dương Tư Thần lại dùng sức đấm mạnh vào bụng hắn.
Lúc này Hàn Mặc Phong phun ra một ngụm máu tươi, hắn cảm thấy như lục phủ ngũ tạng của mình đang vỡ ra từng mảnh, đau đến hô hấp như muốn ngừng lại.
" Âu Dương Tư Thần, ta có làm quỷ cũng không tha cho ngươi!" Hắn nở nụ cười quỷ dị nói, máu trên miệng khiến hắn càng trở nên đáng sợ hơn.
" Thật vô vị! Ngươi có biết gì không? Trước mặt của ngươi bây giờ chính là một con quỷ! Ngươi nghĩ thử xem, ta sẽ còn sợ ngươi sao?" Âu Dương Tư Thần cảm thấy hắn thật ngu ngốc, khi muốn đe dọa anh.
____**✒ To Be Continued ✒**____
" Ninh Hinh, cô ấy ở đâu rồi?" Hắn biết Lạc Ninh Hinh chắc chắn là được Âu Dương Tư Thần mang đi rồi, nên cố gắng trấn tĩnh bản thân hỏi anh.
" Ngươi có tư cách để biết sao?" Anh âm trầm nhìn hắn lên tiếng.
" Hàn Mặc Phong, năm đó ở Nam Vương là bởi vì ta ngu ngốc, nên mới tha cho tên khốn nhà ngươi một mạng. Đó quả thật là sai lầm lớn nhất cuộc đời của ta! Nhưng lần này sẽ không!" Âu Dương Tư Thần vuốt ve đoản đao nhỏ trên tay nói.
Đối với cái tên khốn này, anh muốn hắn phải chết dần trong đau đớn, một phát súng kết liễu hắn thì quá nhẹ nhàng rồi.
" Ngươi nghĩ ta vẫn còn là thằng ngốc năm đó sao? Âu Dương Tư Thần, là ngươi đã khiến ta trở nên như thế này, hôm nay ta có chết cũng sẽ lôi ngươi theo!" Hàn Mặc Phong khóe môi đưa lên cao nói, hắn là điếc nên không sợ súng.
" Mạnh miệng lắm! Nhưng để lôi được ta theo, ngươi có chắc bản thân làm nổi?" Âu Dương Tư Thần khinh thường hỏi hắn.
" Khốn kiếp! Vậy thì ngươi cứ thử đi là biết ngay thôi!" Hàn Mặc Phong bị kích động, liền muốn động tay động chân trước. Hắn điên cuồng lao về phía Âu Dương Tư Thần, mà không cần biết đối thủ trước mặt mạnh yếu ra sao.
Khi con người bị kích động, thì mọi đòn tấn công đều sẽ lộ ra điểm yếu, Âu Dương Tư Thần nhanh chóng nhìn ra điểm chết của hắn. Anh nhẹ nhàng tránh sang một bên, tay phải đánh mạnh vào mạng sườn của hắn.
" Ahh!" Hàn Mặc Phong đau đến tái xanh mặt mày, hắn mất đà ngã sõng soài trên đất, ôm lấy cơ thể đau đớn.
" Hừ, yếu như vậy mà cũng muốn chết cùng với ta? Ngươi đang tự đề cao bản thân mình quá đấy!" Âu Dương Tư Thần hừ lạnh nói.
" Để công bằng, thì ta cho ngươi cái này!" Anh cảm thấy vô vị nếu đấu với hắn thế này, nên ném cho hắn một con dao nhỏ.
Hàn Mặc Phong hít thở sâu, hắn ngàn vạn lần đều không muốn thua Âu Dương Tư Thần thêm một lần nào nữa. Hắn đưa tay nhặt con dao nhỏ trên đất lên, lại tiến về phía trước.
" Âu Dương Tư Thần, ngươi chết đi!" Hắn gào lên như một kẻ điên.
" Nếu ngươi giỏi hơn một chút, thì còn có thể đấu tay đôi với ta! Nhưng ngươi yếu như thế này, đến cầm vũ khí còn không chắc, thì lấy gì đối đầu với ta đây?" Chỉ một động tác đơn giản, anh đã tránh được mũi dao nhọn của hắn. Đoản đao nhỏ trên tay anh, lại bén ngọt vẽ một đường trên mặt Hàn Mặc Phong.
" Gyaaaa!" Hàn Mặc Phong lại một lần nữa bị thương, nhưng hắn vẫn không bỏ cuộc, mà như thiêu thân lao vào lửa.
" Năm ta 13 tuổi, ta đã phải đối mặt với những chuyện thảm khốc nhất! Phải tự tay kết liễu kẻ thù, tránh sự truy đuổi của sát thủ. Còn ngươi, khi đó ngươi đã làm đươc cái gì?" Âu Dương Tư Thần lại nói, nhưng chân của anh thì đã nhắm ngay vào bụng của hắn từ lúc nào rồi.
"Bốp!" Hàn Mặc Phong ăn trọn cú đá của anh, hắn văng ra xa, cơ thể đập mạnh vào tường.
" Không trả lời được sao? Ta cũng lười phải nghe! Những chuyện ta đã làm được khi ở độ tuổi đó, ngươi lúc ấy sẽ không tưởng tượng được đâu! Võ thuật của ta là được tôi luyện hơn hai mươi năm, ngươi chỉ mới 4 năm học vài món võ mèo, còn muốn chống lại ta?"
Âu Dương Tư Thần miệng nói, nhưng chân anh đã bước đến gần hắn rồi. Anh thản nhiên cầm lấy cánh tay hắn kéo lên, một quyền đập gãy tay của Hàn Mặc Phong.
" Răng, Rắc!" Tiếng xương gãy giòn tan, làm người ta có chút rợn người.
" Ahhhh...tay của ta!..." Hàn Mặc Phong đau như chết đi sống lại, hắn ôm lấy cánh tay của mình khóc không ra nước mắt.
" Đau không? Đây vẫn chưa là gì, so với những gì ngươi đã làm với gia đình của ta! Cánh tay này, vẫn là không nên giữ lại!" Âu Dương Tư Thần nhướng mày hỏi hắn.
" Nực cười! Gia đình của ngươi sao? Ninh Hinh vốn dĩ là vị hôn thê của ta, ngươi lấy tư cách gì mà nói cô ấy là gia đình của ngươi! Âu Dương Tư Thần, chẳng qua là vì bị bắt đi, nên ngươi mới có cơ hội tiếp cận cô ấy mà thôi! Nếu không người ở bên cạnh cô ấy bây giờ chính là ta!" Hàn Mặc Phong không cam tâm lớn tiếng nói.
" Nhưng rất tiếc, bây giờ cô ấy lại muốn ở bên cạnh ta! Cái danh vị hôn thê kia, Ninh Hinh chưa bao giờ nhận định, thậm chí cô ấy còn chẳng nhận lại Lâm Gia! Vậy ngươi có tư cách gì, nói cô ấy là vị hôn thê của ngươi?" Âu Dương Tư Thần ngồi xuống, anh bóp mạnh cổ của Hàn Mặc Phong hỏi hắn.
" Ư...ư..." Hàn Mặc Phong như bị rút cạn không khí, hắn giẫy giụa kịch liệt.
" Bốp!" Âu Dương Tư Thần lại dùng sức đấm mạnh vào bụng hắn.
Lúc này Hàn Mặc Phong phun ra một ngụm máu tươi, hắn cảm thấy như lục phủ ngũ tạng của mình đang vỡ ra từng mảnh, đau đến hô hấp như muốn ngừng lại.
" Âu Dương Tư Thần, ta có làm quỷ cũng không tha cho ngươi!" Hắn nở nụ cười quỷ dị nói, máu trên miệng khiến hắn càng trở nên đáng sợ hơn.
" Thật vô vị! Ngươi có biết gì không? Trước mặt của ngươi bây giờ chính là một con quỷ! Ngươi nghĩ thử xem, ta sẽ còn sợ ngươi sao?" Âu Dương Tư Thần cảm thấy hắn thật ngu ngốc, khi muốn đe dọa anh.
____**✒ To Be Continued ✒**____