Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37
Nhìn vẻ mặt tráo trở của Thẩm Kiều, Vũ Đình không khỏi hoảng sợ, Thẩm Kiều không nhận được câu trả lời, cô ta đi đến ghé sát tai của Vũ Đình nói.
" Cô không nhận cũng không sao, bởi vì Tiêu Nam đã thuộc về tôi rồi."
" Tôi cũng không thích anh ta lắm! Nhưng có kẻ chi tiền cung phụng, thì cũng tốt đúng không?"
Vũ Đình tức giận hít một hơi thật sâu nói.
" Tiện nhân! Tôi sẽ nói cho anh ấy biết, bộ mặt thật của cô."
Thẩm Kiều mặt dày, nở nụ cười nham hiểm nhìn Vũ Đình thách thức.
" Đi! Đi nhanh lên! Tôi chờ! Để xem Tiêu Nam tin cô hay tin tôi."
Vũ Đình siết chặt hai tay, cô chỉ muốn xông lên xé lạn cái miệng của Thẩm Kiều. Nhìn cô ta dương dương tự đắc, Vũ Đình cảm thấy thật bất lực, Thẩm Kiều chưa chịu dừng lại tiếp tục khiêu khích Vũ Đình.
" Nhưng cô cũng đừng lo lắng! Khi nào tôi chơi chán, sẽ vứt lại cho cô."
Vũ Đình không thể nhịn được nữa, vung tay tát cho Thẩm Kiều một bạt tay.
"BỐP"
Thẩm Kiều ngã xuống đất, nhưng cô ta lại nở nụ cười nham hiểm. Vũ Đình đang tính xông lên cho cô ta một trận, thì Tiêu Nam chạy đến đẩy cô ngã xuống đất, vì mang giày cao gót nên cô bị trẹo chân.
Nhìn Tiêu Nam vội chạy tới đỡ Thẩm Kiều đứng lên, Vũ Đình cảm thấy đau xót, Tiêu Nam nhìn cô gầm lên.
"Vũ Đình, cô là ở đây phát điên cái gì? Từ đây về sau đừng để tôi thấy cô nữa."
Nói xong, Tiêu Nam mặc kệ Vũ Đình đang bất động trên sàn nhà, hắn ôm Thẩm Kiều đi. Trước khi đi khỏi, hắn không quên ném cho cô một câu.
" Mặt Thẩm Kiều mà có bị gì, tôi nhất định không tha cho cô."
Vũ Đình ngồi ngây ngốc ở đó, mặc cho mọi người nhìn ngó bàn tán. Điện thoại reo lên, là Lạc Ninh Hinh gọi.
" Hinh Hinh, mình nghe đây!'
" Cậu đang ở đâu vậy?"
" Mình có chút chuyện nên về trước rồi. Xin lỗi cậu, mình sẽ bồi thường cho cậu sau nha!"
Không chờ Lạc Ninh Hinh nói, Vũ Đình lập tức ngắt máy, cô khó khăn đứng dậy, tập tễnh đi ra khỏi trung tâm thương mại.
Không gian trong quán bar ồn áo náo nhiệt, Vũ Đình ngồi một mình, uống lên từng ly rượu đắng chát. Cô say rồi cô khóc, chưa bao giờ cô đau như ngày hôm nay, Vũ Đình tay cầm ly rượu loạng choạng đứng lên.
Vũ Đình đi ngang qua sàn nhảy, mắt cô nheo lại, bỗng cô túm tay một người đàn ông, hung hăng đánh hắn ta, vừa đánh vừa chửi.
" Tên khốn Tiêu Nam đáng chết, đáng chết!"
Tên đàn ông tự nhiên nằm không cũng trúng đạn, hắn bực tức đẩy Vũ Đình ra rống lên.
" Đồ đàn bà điên! Có bệnh thì đi bệnh viện?"
Lại bị mắng là điên, Vũ Đình máu nóng sôi trào, cô mặc kệ chân đang bị trật, cô nhảy lên đeo bám trên lưng người đàn ông nói.
" Tiêu Nam chết tiệt! Dám mắng tôi là bà điên sao?"
" Tôi cắn chết anh!"
Vũ Đình không do dự, mạnh mẽ hướng đến tai của người đàn ông cắn mạnh một cái, hắn đau đớn quằn quại la lên thống khổ. Hắn dùng hết sức, nắm lấy Vũ Đình kéo mạnh cô xuống đất. Vũ Đình bị té khá mạnh, ly rượu trên tay rơi xuống đất vỡ toang, mảnh vỡ đâm sâu vào tay cô.
Trên lầu Lục Thần Vũ vẫn đang quan sát mọi hành động của Vũ Đình, một nam nhân chạy đến nói.
"Lục ca! Cô gái đó bị thương rồi."
Gương mặt trầm tĩnh đến lợi hại, Lục Thần Vũ tay cầm ly rượu vang đỏ, uống lên một ngụm.
Vũ Đình nhìn máu tuôn ra, cô sợ hãi khóc lên, cô rất sợ nhìn thấy máu. Lúc Vũ Đình năm tuổi ông nội cô bị tai nạn, qua đời trước mặt cô, khi ấy máu chảy rất nhiều, nó đã ảnh hưởng đến tâm lý cô.
" Cứu!"
" Làm ơn cứu tôi với, máu chảy nhiều quá!"
Cô gào lên thê thảm.
" Làm ơn cứu tôi!"
Tên nam nhân ôm lấy vành tai bị cắn, đưa chân giẫm lên bàn tay đang chảy máu của cô.
"Ahhhhh" Vũ Đình đau đớn kêu lên.
" Đúng là con đàn bà điên mà! Ông nội cho cô đau....."
"RẦM"
Chưa nói xong lời, hắn đã ăn trọn cú đấm của Lục Thần Vũ té lăn trên đất, tiến đến bên tên nam nhân đang nằm trên đất, Lục Thần Vũ chân cũng giẫm mạnh lên tay hắn cúi xuống nói.
" Mày nói lại tao nghe xem! Ai là con đàn bà điên?"
Lục Thần Vũ chân tăng thêm lực mạnh, làm hắn đau đớn cầu xin.
" Lục đại ca, tôi sai rồi! Tôi xin lỗi!"
" Tôi không biết cô ấy là người của anh, hãy tha cho tôi!"
Lục Thần Vũ đứng lên, ra hiệu cho đàn em xử lý, anh đi đến bế Vũ Đình đi ra ngoài. Đưa cô căn hộ chung cư của mình, Lục Thần Vũ nhẹ nhàng rửa sạch vết thương cho cô, rồi băng bó lại. Nhìn chân của Vũ Đình cũng sưng tấy, anh lại lấy đá chườm cho cô.
Vũ Đình mơ màng, cô đã say đến nỗi trông gà hóa cuốc, nhìn Lục Thần Vũ đang xử lý thương tích cho mình cô nói.
" Tiêu Nam em yêu anh nhiều như vậy! Sao anh có thể yêu người khác được?"
Lục Thần Vũ im lặng nghe cô nói, Vũ Đình bỗng ôm chầm anh trìu mến nói.
" Có thể cho em một cơ hội, để cạnh tranh công bằng với cô ấy được không?"
" Em sẽ cố gắng, để anh có thể thấy được tình cảm của em."
Lục Thần Vũ đẩy cô ra, còn chưa kịp nói, đã bị Vũ Đình ngăn chặn đôi môi, cô đang hôn anh. Lục Thần Vũ ngỡ ngàng, cả người như tượng đá cứng đờ.
" Cô không nhận cũng không sao, bởi vì Tiêu Nam đã thuộc về tôi rồi."
" Tôi cũng không thích anh ta lắm! Nhưng có kẻ chi tiền cung phụng, thì cũng tốt đúng không?"
Vũ Đình tức giận hít một hơi thật sâu nói.
" Tiện nhân! Tôi sẽ nói cho anh ấy biết, bộ mặt thật của cô."
Thẩm Kiều mặt dày, nở nụ cười nham hiểm nhìn Vũ Đình thách thức.
" Đi! Đi nhanh lên! Tôi chờ! Để xem Tiêu Nam tin cô hay tin tôi."
Vũ Đình siết chặt hai tay, cô chỉ muốn xông lên xé lạn cái miệng của Thẩm Kiều. Nhìn cô ta dương dương tự đắc, Vũ Đình cảm thấy thật bất lực, Thẩm Kiều chưa chịu dừng lại tiếp tục khiêu khích Vũ Đình.
" Nhưng cô cũng đừng lo lắng! Khi nào tôi chơi chán, sẽ vứt lại cho cô."
Vũ Đình không thể nhịn được nữa, vung tay tát cho Thẩm Kiều một bạt tay.
"BỐP"
Thẩm Kiều ngã xuống đất, nhưng cô ta lại nở nụ cười nham hiểm. Vũ Đình đang tính xông lên cho cô ta một trận, thì Tiêu Nam chạy đến đẩy cô ngã xuống đất, vì mang giày cao gót nên cô bị trẹo chân.
Nhìn Tiêu Nam vội chạy tới đỡ Thẩm Kiều đứng lên, Vũ Đình cảm thấy đau xót, Tiêu Nam nhìn cô gầm lên.
"Vũ Đình, cô là ở đây phát điên cái gì? Từ đây về sau đừng để tôi thấy cô nữa."
Nói xong, Tiêu Nam mặc kệ Vũ Đình đang bất động trên sàn nhà, hắn ôm Thẩm Kiều đi. Trước khi đi khỏi, hắn không quên ném cho cô một câu.
" Mặt Thẩm Kiều mà có bị gì, tôi nhất định không tha cho cô."
Vũ Đình ngồi ngây ngốc ở đó, mặc cho mọi người nhìn ngó bàn tán. Điện thoại reo lên, là Lạc Ninh Hinh gọi.
" Hinh Hinh, mình nghe đây!'
" Cậu đang ở đâu vậy?"
" Mình có chút chuyện nên về trước rồi. Xin lỗi cậu, mình sẽ bồi thường cho cậu sau nha!"
Không chờ Lạc Ninh Hinh nói, Vũ Đình lập tức ngắt máy, cô khó khăn đứng dậy, tập tễnh đi ra khỏi trung tâm thương mại.
Không gian trong quán bar ồn áo náo nhiệt, Vũ Đình ngồi một mình, uống lên từng ly rượu đắng chát. Cô say rồi cô khóc, chưa bao giờ cô đau như ngày hôm nay, Vũ Đình tay cầm ly rượu loạng choạng đứng lên.
Vũ Đình đi ngang qua sàn nhảy, mắt cô nheo lại, bỗng cô túm tay một người đàn ông, hung hăng đánh hắn ta, vừa đánh vừa chửi.
" Tên khốn Tiêu Nam đáng chết, đáng chết!"
Tên đàn ông tự nhiên nằm không cũng trúng đạn, hắn bực tức đẩy Vũ Đình ra rống lên.
" Đồ đàn bà điên! Có bệnh thì đi bệnh viện?"
Lại bị mắng là điên, Vũ Đình máu nóng sôi trào, cô mặc kệ chân đang bị trật, cô nhảy lên đeo bám trên lưng người đàn ông nói.
" Tiêu Nam chết tiệt! Dám mắng tôi là bà điên sao?"
" Tôi cắn chết anh!"
Vũ Đình không do dự, mạnh mẽ hướng đến tai của người đàn ông cắn mạnh một cái, hắn đau đớn quằn quại la lên thống khổ. Hắn dùng hết sức, nắm lấy Vũ Đình kéo mạnh cô xuống đất. Vũ Đình bị té khá mạnh, ly rượu trên tay rơi xuống đất vỡ toang, mảnh vỡ đâm sâu vào tay cô.
Trên lầu Lục Thần Vũ vẫn đang quan sát mọi hành động của Vũ Đình, một nam nhân chạy đến nói.
"Lục ca! Cô gái đó bị thương rồi."
Gương mặt trầm tĩnh đến lợi hại, Lục Thần Vũ tay cầm ly rượu vang đỏ, uống lên một ngụm.
Vũ Đình nhìn máu tuôn ra, cô sợ hãi khóc lên, cô rất sợ nhìn thấy máu. Lúc Vũ Đình năm tuổi ông nội cô bị tai nạn, qua đời trước mặt cô, khi ấy máu chảy rất nhiều, nó đã ảnh hưởng đến tâm lý cô.
" Cứu!"
" Làm ơn cứu tôi với, máu chảy nhiều quá!"
Cô gào lên thê thảm.
" Làm ơn cứu tôi!"
Tên nam nhân ôm lấy vành tai bị cắn, đưa chân giẫm lên bàn tay đang chảy máu của cô.
"Ahhhhh" Vũ Đình đau đớn kêu lên.
" Đúng là con đàn bà điên mà! Ông nội cho cô đau....."
"RẦM"
Chưa nói xong lời, hắn đã ăn trọn cú đấm của Lục Thần Vũ té lăn trên đất, tiến đến bên tên nam nhân đang nằm trên đất, Lục Thần Vũ chân cũng giẫm mạnh lên tay hắn cúi xuống nói.
" Mày nói lại tao nghe xem! Ai là con đàn bà điên?"
Lục Thần Vũ chân tăng thêm lực mạnh, làm hắn đau đớn cầu xin.
" Lục đại ca, tôi sai rồi! Tôi xin lỗi!"
" Tôi không biết cô ấy là người của anh, hãy tha cho tôi!"
Lục Thần Vũ đứng lên, ra hiệu cho đàn em xử lý, anh đi đến bế Vũ Đình đi ra ngoài. Đưa cô căn hộ chung cư của mình, Lục Thần Vũ nhẹ nhàng rửa sạch vết thương cho cô, rồi băng bó lại. Nhìn chân của Vũ Đình cũng sưng tấy, anh lại lấy đá chườm cho cô.
Vũ Đình mơ màng, cô đã say đến nỗi trông gà hóa cuốc, nhìn Lục Thần Vũ đang xử lý thương tích cho mình cô nói.
" Tiêu Nam em yêu anh nhiều như vậy! Sao anh có thể yêu người khác được?"
Lục Thần Vũ im lặng nghe cô nói, Vũ Đình bỗng ôm chầm anh trìu mến nói.
" Có thể cho em một cơ hội, để cạnh tranh công bằng với cô ấy được không?"
" Em sẽ cố gắng, để anh có thể thấy được tình cảm của em."
Lục Thần Vũ đẩy cô ra, còn chưa kịp nói, đã bị Vũ Đình ngăn chặn đôi môi, cô đang hôn anh. Lục Thần Vũ ngỡ ngàng, cả người như tượng đá cứng đờ.