Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 20: Một tuần hẹn hò ba lần
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Lam Lưu Luyến
Beta: TH
Nếu nơi đây là chiến trường, anh bằng lòng vứt bỏ cả mũ lẫn giáp.
Đèn hai bên đường còn chưa tắt, Cố Văn Tư đã mặc đồ thể thao, chạy chậm từng vòng quanh đường nhỏ trong công viên.
Sương mù vẫn còn đượm trên mặt hồ, mấy bác gái ra sớm múa kiếm nên chiếm được vị trí tốt. Cố Văn Tư nghe thấy nhạc nền của họ: "Đứng như tùng xanh, nằm như giương cung..."
[1] Người già thường hay múa kiếm trên nền nhạc -- một kiểu dưỡng sinh sáng sớm.
Cô cảm thấy mình cũng giống như người già.
Cố Văn Tư leo lên ngọn núi nhỏ, đứng trên cao nhìn xuống là có thể thấy một nửa mặt hồ nhân tạo, lá sen tàn úa xám xịt chất đống một góc trên bờ càng làm nổi bật nét tiêu điều của tòa tháp cổ.
Nhưng khi vầng thái dương nhô lên khỏi đường chân trời, Cố Văn Tư bỗng dưng cảm thấy mọi thứ như được thắp sáng, ngay cả mặt hồ hoang vu cũng trở nên tuyệt đẹp.
Chẳng khác nào ngôi nhà tối om, có người bật ngọn đèn nhỏ.
"Bánh cam, bánh quẩy mới ra lò đây! Còn cả sữa đậu nành vừa xay này, một đồng một bát nha!"
Trước tám giờ, hàng đồ ăn sáng vẫn còn bày tạm thời trên vỉa hè. Loại xe quà vặt ba bánh này bán rất nhanh, đợi bên trật tự đô thị nghe tin chạy tới thì người ta đã sớm chạy mất dạng.
"Bánh quẩy của các vị tới đây~"
Vài người mới tập thể dục xong, bèn ngồi xuống bên cái bàn thấp thấp, ăn nguyên bát tào phớ lẫn bánh quẩy nóng. Cố Văn Tư đi chậm lại, thấy ông chủ gánh đang quen tay chiên thớ bột trong chảo dầu, hơi nước không ngừng bốc lên từ lớp dầu vàng óng ánh.
"Bán cho tôi ba cái bánh quẩy."
"Được, cô có muốn uống sữa đậu nành không?"
"Vậy lấy hai bịch đi, thêm một bát tào phớ mặn nữa."
Cố Văn Tư lấy tiền trong túi ra, biết rõ không sạch sẽ nhưng vẫn có tâm lý muốn thử, hẳn là nghiện mất rồi.
"Mẹ, con mua đồ ăn sáng về đây."
Về nhà chỉ mất chừng mười phút, cô đứng cởi giày ngay lối vào, một tay xách túi - khuỷu tay chống lên tường, tay còn lại không tiện tháo mũi giày. Khi cả người cô lảo đảo sắp ngã thì bỗng nhiên được người ta đỡ vai, ngay sau đó bánh quẩy cũng bị người ta cầm mất.
Cố Văn Tư cúi đầu, đập vào mắt cô là vòng eo thon gầy mạnh mẽ của người trước mặt, áo sơ mi giắt vào thắt lưng, phía dưới vẫn là quần tây nghiêm túc cấm dục, nhưng chân lại mang dép gấu trúc dễ thương chẳng hợp với anh chút nào, vừa nhìn đã biết là quý bà Tiết Nhã chuẩn bị.
"Sao anh lại tới đây?"
Du Việt nhoẻn miệng quan sát cô, nhìn khắp một lượt mới thở phào nhẹ nhõm: "Sáng nay tiện đường nên tới thăm em... và bác."
Cố Văn Tư: Ồ, tiện đường vòng quanh nửa Thượng Thành.
"Sao hôm qua em không trả lời tin nhắn?"
Nghe anh nói vậy, Cố Văn Tư sờ vào di động mới phát hiện nó sớm đã hết pin.
"Xin lỗi, chiều hôm qua em ra ngoài chọn nguyên liệu, tối về sớm quá nên ngủ mất, không xem di động." Cô ngừng giây lát: "Anh có chuyện gì gấp sao?"
Du Việt nhìn đôi dép tình nhân trên chân mình và cô, cái đầu gấu trúc còn cài nơ bướm, tâm trạng anh chợt tốt hẳn lên: "Không có gì, mau rửa tay ăn cơm thôi." Dứt lời bèn cầm bịch bánh quẩy và xoay người vào phòng.
Cố Văn Tư nhìn theo bóng anh mà không hiểu nổi, đến khi quay lại phòng khách mới phát hiện trên bàn sớm đã bày đầy đồ ăn sáng do anh mang đến.
"Văn Tư, con nhìn đi. Sáng nay Tiểu Du đặc biệt tới Tê Phượng Lâu mua bánh bao súp và sủi cảo tôm, chỗ đó không xếp hàng nửa tiếng thì không mua được đâu."
Trông mẹ Tiết như được dỗ dành vô cùng vui vẻ, ba Cố húp trọn bát tào phớ mà con gái mua, tay không ngừng gắp bánh bao.
Cố Văn Tư yên lặng gặm bánh quẩy của mình: Ừ, tiện đường đi vòng tới hai phần ba Thượng Thành.
Trên bàn trà còn bày hộp quà tổ yến do Du Việt mang đến, ngoài ra còn tặng ba Cố loại rượu quý lâu năm. So với nửa quả cam cô ăn dở trong cái bát kế bên thì quả là ánh vàng rực rỡ đến tận thiên đường.
Sau đó, cuối cùng Cố Văn Tư đã hiểu đâu là chỗ không hài hòa. Bởi vì chẳng biết từ khi nào, anh chàng này đã quen thuộc với ba mẹ như vậy?
Hơn nữa, hình như anh cũng không để ý tiền thuê nhiều hay ít, trị giá món quà mà anh mang đến sớm đã vượt quá tiền thuê một tháng.
Rốt cuộc ai mới là người được thuê? Sao giống như cô mới là được bao nuôi thế?
Cơm nước xong xuôi, Du Việt tỏ vẻ hôm nay không có việc gì, Tiết Nhã bèn thuận lý thành chương kéo ba Cố tới tiệm ăn, để hai kẻ kia ở nhà bồi dưỡng tình cảm, nói trắng ra là thế giới riêng của hai người.
Cả hai im lặng một hồi thì Du Việt có cuộc gọi, Cố Văn Tư nhìn anh bình tĩnh xử lý công việc, bỗng dưng cảm thấy hơi sợ, cô vội trốn vào bếp chuẩn bị điểm tâm.
Hễ Cố Văn Tư căng thẳng là tay phải dính lấy nguyên liệu nấu ăn, dường như làm vậy thì sẽ có thêm sức lực mạnh mẽ.
Sau đó thì làm điểm tâm một hồi, quên luôn thời gian.
Trộn nguyên liệu trong chén với đường, bơ và chiết xuất vani thành một hỗn hợp rồi khuấy, thêm vào từng cái lòng trắng trứng, sau đó từ từ trộn chung với bột mì và bột hạnh nhân, quấy thành dạng sệt.
Cố Văn Tư dùng đui hoa nặn từng hình bầu dục trên khay nướng, khi thực hiện động tác này cần hết sức tập trung, bằng không những hình dạng lớn nhỏ đó sẽ không đồng nhất, nướng xong cũng khó coi.
Làm bánh cookies hạnh nhân rất nhanh, cũng không cần kỹ thuật gì nhiều, nhưng loại đồ ngọt này kết hợp với cà phê mỗi khi ngồi tán dóc là một sự lựa chọn không tồi, vĩnh viễn không sai.
Cuối cùng cô rắc từng lát hạnh nhân lên bề mặt, bỏ khay vào lò nướng, hẹn giờ, đợi đến khi đèn sáng lên mới phát hiện có người vào bếp.
"Đây là gì thế?" Du Việt tựa cửa, nhìn biểu cảm ngạc nhiên của cô.
"Bánh lưỡi mèo." Cố Văn Tư cười cười: "Chuẩn bị cho cậu đó, cứ để cậu mua quà cũng không hay cho lắm."
Du Việt thấy cô không ngừng bận rộn bèn tới gần hai bước: "Khách sáo rồi, đây là nghĩa vụ của tôi."
Cố Văn Tư vặn vòi rửa tay: "Thực ra chỉ vì cậu rảnh thôi, làm bạn trai được thuê là một loại gia vị cuộc sống nhỉ?" Bởi vì cậu là người thành công trong sự nghiệp, nhìn thế nào cũng thấy kỳ lạ.
Khi cô nói vậy, trong một khắc anh đã muốn buột miệng thốt ra, nhưng rồi nhanh chóng kiềm lại được.
"Ông chủ văn phòng hôn nhân kia là bạn tôi, đương nhiên đồng ý giúp." Anh vờ như lơ đãng nói, thấy cô miễn cưỡng gật đầu.
Nhưng sau khi ở bên em, mỗi ngày anh đều bỏ vũ khí đầu hàng. Gặp em một lần là bớt đi một món vũ khí.
Nếu nơi đây là chiến trường, anh bằng lòng vứt bỏ cả mũ lẫn giáp.
"Tôi rất hâm mộ cậu. Sau khi tốt nghiệp cấp ba, các cậu đều vào đại học, có người tham gia công đoàn rồi tự mình gầy dựng sự nghiệp. Còn tôi thì ngoại trừ mỗi ngày tự hỏi làm gì ăn, chẳng có gì để nói cả. Ha ha, sau này cũng không còn ai liên lạc với tôi."
Cô cười tự giễu: "Có phải rất nhàm chán không?"
"Tôi không thể từ bỏ nguyên liệu, vậy nên chẳng còn gì cả." Bấy giờ lò nướng vang lên, Cố Văn Tư lấy khay nướng ra, xếp bánh cookies lên giá kim loại để làm nguội hoàn toàn, mùi hương ngào ngạt lan tỏa trong gian bếp nhỏ.
"Tôi không biết mùi vị thế nào, nếu cậu cảm thấy không ăn được thì cứ ném, dù sao cũng chẳng phải thứ gì ngon..."
Du Việt lắc đầu, bỗng nhiên bước tới.
Cố Văn Tư chưa kịp phản ứng, bả vai đã bị anh xoay qua, hai người đứng đối diện nhau.
"Cậu yên tâm, tôi giúp cậu đối phó đám người bên nhà bác cả, sau này họ sẽ không làm phiền cậu nữa." Thấy Cố Văn Tư hoàn toàn ngạc nhiên, Du Việt bất giác muốn cười: "Nhưng chỗ bác trai bác gái, cậu cần phải hợp tác với tôi."
"Hợp tác?"
Tức là hợp tác đánh trận với cậu sao...
"Bắt đầu từ mai, mỗi ngày cậu phải gọi cho tôi ít nhất một cuộc điện thoại, ngày làm việc thì gặp nhau hai lần, cuối tuần cần phải hẹn hò một lần."
Cố Văn Tư: Ơ kìa?
Hình như anh cũng hơi ngại nên quay mặt đi, nới lỏng cà vạt: "Tôi sẽ bàn với văn phòng hôn nhân về chuyện kết hôn, cụ thể thế nào thì chờ quyết định, tôi sẽ thông báo với cậu, trước hết phải qua ải bác trai bác gái đã."
Cố Văn Tư bị anh làm cho mơ mơ màng màng, nhìn anh xoay người về phòng khách, để lại một bóng lưng cao to.
Kiểu phục vụ tận tình tới cửa này đúng là chịu không nổi mà!
Sau đó thì đúng là thảm họa. Du Việt đi rồi, cả ngày Cố Văn Tư toàn nghĩ tới chuyện "hẹn hò", không để ý làm ra ba khay lớn đầy bánh cookies lưỡi mèo.
[Người dùng Meituan A]: Hôm nay có phải đầu bếp đặc biệt thích bánh cookies không vậy?
[Người dùng Meituan B]: Dự trữ 100, sống lâu nhìn thấu.
[2] Meituan là app giao đồ ăn bên Trung Quốc.
Du Việt dựa vào ghế làm việc, nhìn màn hình di động mà ngẩn người. Anh ấn một cái, bánh cookies lưỡi mèo x 100 lập tức bay vào đơn đặt hàng, hoàn toàn không do dự với mức phí đưa ra.
Cố Văn Tư ở bên này đang xem hậu trường, nhìn [Người sử dụng Meituan 28746] không do dự đặt đơn hàng lớn như vậy, cô cảm thấy kỳ lạ.
Định vị người dùng này ở tầng cao nhất của Bách Hóa Mật Tư, gần như mỗi ngày đều kiên trì đặt đơn, hơn nữa chưa bao giờ chọn. Cô làm gì anh mua đó, mỗi lần mua phải mua tới nỗi thiếu hàng mới thôi.
"Chẳng lẽ là fan trung thành?" Cố Văn Tư nghĩ vậy nên rất tâm lý đặt một tờ giấy nhỏ vào hộp bánh cookies: [Món của tôi dễ bị ẩm, sau khi hàng tới nhớ ăn liền nha~]
...
Lưu Tuấn ở kế bên bước tới muốn nhìn thử: "Chủ tiệm viết gì vậy, là lời cảm ơn sao?"
Du Việt vò tờ giấy trong lòng bàn tay: "Không phải." Anh liếc nhìn vẻ mặt Lưu Tuấn: "Chỉ nói rõ hạn sử dụng thôi."
"Các cậu cầm rồi chia nhau đi, món này ăn rất ngon." Hộp bánh cookies tỏa ra mùi hương ngào ngạt, hẳn cô đã điều chỉnh nên có một nửa là vị sô cô la, màu sắc rõ ràng rất đẹp.
Lưu Tuấn: Bánh cookies ngon hay người ngon?
Đến tối.
"Alo, em đây." Cố Văn Tư vừa ăn xong cơm tối, cô ngồi trên sô pha gọi điện thoại. Cha già làm bộ làm tịch đi tới đi lui tưới hoa, Tiết Nhã rửa chén dưới bếp nhưng lại mở toang cửa, cả hai đều dựng thẳng tai lên nghe ngóng.
"Cơm nước xong rồi à?" Du Việt đứng trước cửa sổ sát đất ở nhà, đối diện với cả thành phố đông nghìn nghịt. Nghe tiếng cô "ừm" nhẹ nhàng qua điện thoại mà như thấy cuộc sống viên mãn ngay tức thì.
"Anh thì sao?" Không có đề tài, Cố Văn Tư chỉ biết ngượng ngùng tán gẫu, ngón tay xoắn lấy vạt áo. Giọng nói đầy từ tính của người kia xuyên qua ống nghe như không có gì ngăn trở, cô cũng tự dưng thả lỏng.
Nói chuyện hơn mười phút, cô hoàn toàn không biết nói gì nữa.
Cuối cùng cũng chúc ngủ ngon, lần này giả vờ đứng đắn [nấu cháo điện thoại], thế mà cứ trôi qua theo từng câu trả lời ừm ừm ờ ờ của Cố Văn Tư.
Ôi, thực bội phục mấy người đang yêu có thể tán gẫu cả tiếng đồng hồ.
Nhưng sau này ngày nào cũng sẽ phải gọi...
-
Menu hôm nay~
Bánh cookie lưỡi mèo
Sao lại lấy lưỡi chúng tôi để làm bánh (╥﹏╥)
Edit: Lam Lưu Luyến
Beta: TH
Nếu nơi đây là chiến trường, anh bằng lòng vứt bỏ cả mũ lẫn giáp.
Đèn hai bên đường còn chưa tắt, Cố Văn Tư đã mặc đồ thể thao, chạy chậm từng vòng quanh đường nhỏ trong công viên.
Sương mù vẫn còn đượm trên mặt hồ, mấy bác gái ra sớm múa kiếm nên chiếm được vị trí tốt. Cố Văn Tư nghe thấy nhạc nền của họ: "Đứng như tùng xanh, nằm như giương cung..."
[1] Người già thường hay múa kiếm trên nền nhạc -- một kiểu dưỡng sinh sáng sớm.
Cô cảm thấy mình cũng giống như người già.
Cố Văn Tư leo lên ngọn núi nhỏ, đứng trên cao nhìn xuống là có thể thấy một nửa mặt hồ nhân tạo, lá sen tàn úa xám xịt chất đống một góc trên bờ càng làm nổi bật nét tiêu điều của tòa tháp cổ.
Nhưng khi vầng thái dương nhô lên khỏi đường chân trời, Cố Văn Tư bỗng dưng cảm thấy mọi thứ như được thắp sáng, ngay cả mặt hồ hoang vu cũng trở nên tuyệt đẹp.
Chẳng khác nào ngôi nhà tối om, có người bật ngọn đèn nhỏ.
"Bánh cam, bánh quẩy mới ra lò đây! Còn cả sữa đậu nành vừa xay này, một đồng một bát nha!"
Trước tám giờ, hàng đồ ăn sáng vẫn còn bày tạm thời trên vỉa hè. Loại xe quà vặt ba bánh này bán rất nhanh, đợi bên trật tự đô thị nghe tin chạy tới thì người ta đã sớm chạy mất dạng.
"Bánh quẩy của các vị tới đây~"
Vài người mới tập thể dục xong, bèn ngồi xuống bên cái bàn thấp thấp, ăn nguyên bát tào phớ lẫn bánh quẩy nóng. Cố Văn Tư đi chậm lại, thấy ông chủ gánh đang quen tay chiên thớ bột trong chảo dầu, hơi nước không ngừng bốc lên từ lớp dầu vàng óng ánh.
"Bán cho tôi ba cái bánh quẩy."
"Được, cô có muốn uống sữa đậu nành không?"
"Vậy lấy hai bịch đi, thêm một bát tào phớ mặn nữa."
Cố Văn Tư lấy tiền trong túi ra, biết rõ không sạch sẽ nhưng vẫn có tâm lý muốn thử, hẳn là nghiện mất rồi.
"Mẹ, con mua đồ ăn sáng về đây."
Về nhà chỉ mất chừng mười phút, cô đứng cởi giày ngay lối vào, một tay xách túi - khuỷu tay chống lên tường, tay còn lại không tiện tháo mũi giày. Khi cả người cô lảo đảo sắp ngã thì bỗng nhiên được người ta đỡ vai, ngay sau đó bánh quẩy cũng bị người ta cầm mất.
Cố Văn Tư cúi đầu, đập vào mắt cô là vòng eo thon gầy mạnh mẽ của người trước mặt, áo sơ mi giắt vào thắt lưng, phía dưới vẫn là quần tây nghiêm túc cấm dục, nhưng chân lại mang dép gấu trúc dễ thương chẳng hợp với anh chút nào, vừa nhìn đã biết là quý bà Tiết Nhã chuẩn bị.
"Sao anh lại tới đây?"
Du Việt nhoẻn miệng quan sát cô, nhìn khắp một lượt mới thở phào nhẹ nhõm: "Sáng nay tiện đường nên tới thăm em... và bác."
Cố Văn Tư: Ồ, tiện đường vòng quanh nửa Thượng Thành.
"Sao hôm qua em không trả lời tin nhắn?"
Nghe anh nói vậy, Cố Văn Tư sờ vào di động mới phát hiện nó sớm đã hết pin.
"Xin lỗi, chiều hôm qua em ra ngoài chọn nguyên liệu, tối về sớm quá nên ngủ mất, không xem di động." Cô ngừng giây lát: "Anh có chuyện gì gấp sao?"
Du Việt nhìn đôi dép tình nhân trên chân mình và cô, cái đầu gấu trúc còn cài nơ bướm, tâm trạng anh chợt tốt hẳn lên: "Không có gì, mau rửa tay ăn cơm thôi." Dứt lời bèn cầm bịch bánh quẩy và xoay người vào phòng.
Cố Văn Tư nhìn theo bóng anh mà không hiểu nổi, đến khi quay lại phòng khách mới phát hiện trên bàn sớm đã bày đầy đồ ăn sáng do anh mang đến.
"Văn Tư, con nhìn đi. Sáng nay Tiểu Du đặc biệt tới Tê Phượng Lâu mua bánh bao súp và sủi cảo tôm, chỗ đó không xếp hàng nửa tiếng thì không mua được đâu."
Trông mẹ Tiết như được dỗ dành vô cùng vui vẻ, ba Cố húp trọn bát tào phớ mà con gái mua, tay không ngừng gắp bánh bao.
Cố Văn Tư yên lặng gặm bánh quẩy của mình: Ừ, tiện đường đi vòng tới hai phần ba Thượng Thành.
Trên bàn trà còn bày hộp quà tổ yến do Du Việt mang đến, ngoài ra còn tặng ba Cố loại rượu quý lâu năm. So với nửa quả cam cô ăn dở trong cái bát kế bên thì quả là ánh vàng rực rỡ đến tận thiên đường.
Sau đó, cuối cùng Cố Văn Tư đã hiểu đâu là chỗ không hài hòa. Bởi vì chẳng biết từ khi nào, anh chàng này đã quen thuộc với ba mẹ như vậy?
Hơn nữa, hình như anh cũng không để ý tiền thuê nhiều hay ít, trị giá món quà mà anh mang đến sớm đã vượt quá tiền thuê một tháng.
Rốt cuộc ai mới là người được thuê? Sao giống như cô mới là được bao nuôi thế?
Cơm nước xong xuôi, Du Việt tỏ vẻ hôm nay không có việc gì, Tiết Nhã bèn thuận lý thành chương kéo ba Cố tới tiệm ăn, để hai kẻ kia ở nhà bồi dưỡng tình cảm, nói trắng ra là thế giới riêng của hai người.
Cả hai im lặng một hồi thì Du Việt có cuộc gọi, Cố Văn Tư nhìn anh bình tĩnh xử lý công việc, bỗng dưng cảm thấy hơi sợ, cô vội trốn vào bếp chuẩn bị điểm tâm.
Hễ Cố Văn Tư căng thẳng là tay phải dính lấy nguyên liệu nấu ăn, dường như làm vậy thì sẽ có thêm sức lực mạnh mẽ.
Sau đó thì làm điểm tâm một hồi, quên luôn thời gian.
Trộn nguyên liệu trong chén với đường, bơ và chiết xuất vani thành một hỗn hợp rồi khuấy, thêm vào từng cái lòng trắng trứng, sau đó từ từ trộn chung với bột mì và bột hạnh nhân, quấy thành dạng sệt.
Cố Văn Tư dùng đui hoa nặn từng hình bầu dục trên khay nướng, khi thực hiện động tác này cần hết sức tập trung, bằng không những hình dạng lớn nhỏ đó sẽ không đồng nhất, nướng xong cũng khó coi.
Làm bánh cookies hạnh nhân rất nhanh, cũng không cần kỹ thuật gì nhiều, nhưng loại đồ ngọt này kết hợp với cà phê mỗi khi ngồi tán dóc là một sự lựa chọn không tồi, vĩnh viễn không sai.
Cuối cùng cô rắc từng lát hạnh nhân lên bề mặt, bỏ khay vào lò nướng, hẹn giờ, đợi đến khi đèn sáng lên mới phát hiện có người vào bếp.
"Đây là gì thế?" Du Việt tựa cửa, nhìn biểu cảm ngạc nhiên của cô.
"Bánh lưỡi mèo." Cố Văn Tư cười cười: "Chuẩn bị cho cậu đó, cứ để cậu mua quà cũng không hay cho lắm."
Du Việt thấy cô không ngừng bận rộn bèn tới gần hai bước: "Khách sáo rồi, đây là nghĩa vụ của tôi."
Cố Văn Tư vặn vòi rửa tay: "Thực ra chỉ vì cậu rảnh thôi, làm bạn trai được thuê là một loại gia vị cuộc sống nhỉ?" Bởi vì cậu là người thành công trong sự nghiệp, nhìn thế nào cũng thấy kỳ lạ.
Khi cô nói vậy, trong một khắc anh đã muốn buột miệng thốt ra, nhưng rồi nhanh chóng kiềm lại được.
"Ông chủ văn phòng hôn nhân kia là bạn tôi, đương nhiên đồng ý giúp." Anh vờ như lơ đãng nói, thấy cô miễn cưỡng gật đầu.
Nhưng sau khi ở bên em, mỗi ngày anh đều bỏ vũ khí đầu hàng. Gặp em một lần là bớt đi một món vũ khí.
Nếu nơi đây là chiến trường, anh bằng lòng vứt bỏ cả mũ lẫn giáp.
"Tôi rất hâm mộ cậu. Sau khi tốt nghiệp cấp ba, các cậu đều vào đại học, có người tham gia công đoàn rồi tự mình gầy dựng sự nghiệp. Còn tôi thì ngoại trừ mỗi ngày tự hỏi làm gì ăn, chẳng có gì để nói cả. Ha ha, sau này cũng không còn ai liên lạc với tôi."
Cô cười tự giễu: "Có phải rất nhàm chán không?"
"Tôi không thể từ bỏ nguyên liệu, vậy nên chẳng còn gì cả." Bấy giờ lò nướng vang lên, Cố Văn Tư lấy khay nướng ra, xếp bánh cookies lên giá kim loại để làm nguội hoàn toàn, mùi hương ngào ngạt lan tỏa trong gian bếp nhỏ.
"Tôi không biết mùi vị thế nào, nếu cậu cảm thấy không ăn được thì cứ ném, dù sao cũng chẳng phải thứ gì ngon..."
Du Việt lắc đầu, bỗng nhiên bước tới.
Cố Văn Tư chưa kịp phản ứng, bả vai đã bị anh xoay qua, hai người đứng đối diện nhau.
"Cậu yên tâm, tôi giúp cậu đối phó đám người bên nhà bác cả, sau này họ sẽ không làm phiền cậu nữa." Thấy Cố Văn Tư hoàn toàn ngạc nhiên, Du Việt bất giác muốn cười: "Nhưng chỗ bác trai bác gái, cậu cần phải hợp tác với tôi."
"Hợp tác?"
Tức là hợp tác đánh trận với cậu sao...
"Bắt đầu từ mai, mỗi ngày cậu phải gọi cho tôi ít nhất một cuộc điện thoại, ngày làm việc thì gặp nhau hai lần, cuối tuần cần phải hẹn hò một lần."
Cố Văn Tư: Ơ kìa?
Hình như anh cũng hơi ngại nên quay mặt đi, nới lỏng cà vạt: "Tôi sẽ bàn với văn phòng hôn nhân về chuyện kết hôn, cụ thể thế nào thì chờ quyết định, tôi sẽ thông báo với cậu, trước hết phải qua ải bác trai bác gái đã."
Cố Văn Tư bị anh làm cho mơ mơ màng màng, nhìn anh xoay người về phòng khách, để lại một bóng lưng cao to.
Kiểu phục vụ tận tình tới cửa này đúng là chịu không nổi mà!
Sau đó thì đúng là thảm họa. Du Việt đi rồi, cả ngày Cố Văn Tư toàn nghĩ tới chuyện "hẹn hò", không để ý làm ra ba khay lớn đầy bánh cookies lưỡi mèo.
[Người dùng Meituan A]: Hôm nay có phải đầu bếp đặc biệt thích bánh cookies không vậy?
[Người dùng Meituan B]: Dự trữ 100, sống lâu nhìn thấu.
[2] Meituan là app giao đồ ăn bên Trung Quốc.
Du Việt dựa vào ghế làm việc, nhìn màn hình di động mà ngẩn người. Anh ấn một cái, bánh cookies lưỡi mèo x 100 lập tức bay vào đơn đặt hàng, hoàn toàn không do dự với mức phí đưa ra.
Cố Văn Tư ở bên này đang xem hậu trường, nhìn [Người sử dụng Meituan 28746] không do dự đặt đơn hàng lớn như vậy, cô cảm thấy kỳ lạ.
Định vị người dùng này ở tầng cao nhất của Bách Hóa Mật Tư, gần như mỗi ngày đều kiên trì đặt đơn, hơn nữa chưa bao giờ chọn. Cô làm gì anh mua đó, mỗi lần mua phải mua tới nỗi thiếu hàng mới thôi.
"Chẳng lẽ là fan trung thành?" Cố Văn Tư nghĩ vậy nên rất tâm lý đặt một tờ giấy nhỏ vào hộp bánh cookies: [Món của tôi dễ bị ẩm, sau khi hàng tới nhớ ăn liền nha~]
...
Lưu Tuấn ở kế bên bước tới muốn nhìn thử: "Chủ tiệm viết gì vậy, là lời cảm ơn sao?"
Du Việt vò tờ giấy trong lòng bàn tay: "Không phải." Anh liếc nhìn vẻ mặt Lưu Tuấn: "Chỉ nói rõ hạn sử dụng thôi."
"Các cậu cầm rồi chia nhau đi, món này ăn rất ngon." Hộp bánh cookies tỏa ra mùi hương ngào ngạt, hẳn cô đã điều chỉnh nên có một nửa là vị sô cô la, màu sắc rõ ràng rất đẹp.
Lưu Tuấn: Bánh cookies ngon hay người ngon?
Đến tối.
"Alo, em đây." Cố Văn Tư vừa ăn xong cơm tối, cô ngồi trên sô pha gọi điện thoại. Cha già làm bộ làm tịch đi tới đi lui tưới hoa, Tiết Nhã rửa chén dưới bếp nhưng lại mở toang cửa, cả hai đều dựng thẳng tai lên nghe ngóng.
"Cơm nước xong rồi à?" Du Việt đứng trước cửa sổ sát đất ở nhà, đối diện với cả thành phố đông nghìn nghịt. Nghe tiếng cô "ừm" nhẹ nhàng qua điện thoại mà như thấy cuộc sống viên mãn ngay tức thì.
"Anh thì sao?" Không có đề tài, Cố Văn Tư chỉ biết ngượng ngùng tán gẫu, ngón tay xoắn lấy vạt áo. Giọng nói đầy từ tính của người kia xuyên qua ống nghe như không có gì ngăn trở, cô cũng tự dưng thả lỏng.
Nói chuyện hơn mười phút, cô hoàn toàn không biết nói gì nữa.
Cuối cùng cũng chúc ngủ ngon, lần này giả vờ đứng đắn [nấu cháo điện thoại], thế mà cứ trôi qua theo từng câu trả lời ừm ừm ờ ờ của Cố Văn Tư.
Ôi, thực bội phục mấy người đang yêu có thể tán gẫu cả tiếng đồng hồ.
Nhưng sau này ngày nào cũng sẽ phải gọi...
-
Menu hôm nay~
Bánh cookie lưỡi mèo
Sao lại lấy lưỡi chúng tôi để làm bánh (╥﹏╥)
Bình luận facebook